Kẻ Tình Nghi Số Một - Chương 46
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Kẻ Tình Nghi Số Một
Chương 46
Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Nhưng Mễ Đông Nhất cũng không phải người tốt tính gì, gã rất khinh thường những người chơi thủ đoạn trong đoàn phim.
Đặc biệt lúc này máy móc bên ngoài đều đã chuẩn bị xong, đạo diễn thì chờ không nổi.
Gã tùy tay chỉ một người, nói: “Cô tới trang điểm cho cổ, chỉ cho mấy người nửa tiếng, còn không ra bị đạo diễn mắng cũng đừng tới tìm tôi khóc.”
Nói xong, lại nhìn về phía Lư Hồng Quân: “Cô đi ra với tôi.”
Sắc mặt của Mễ Đông Nhất không tính là đẹp, Lư Hồng Quân cũng tự biết bản thân đuối lý, liền bước nhỏ đuổi theo.
Nhưng Phạm Dĩnh bị nói vậy rất không cam lòng, trực tiếp cả giận nói: “Mễ đạo, loại trợ lý này giữ lại có ích gì, anh không nên loại cô ta ra sao?”
Mễ Đông Nhất nhàn nhạt liếc ả một cái, ngữ khí lãnh đạm: “Đây là việc đoàn phim nên lo, cô chỉ việc diễn tốt là được.”
Nói xong, mang theo Lư Hồng Quân rời đi.
Còn Phạm Dĩnh, chỉ có thể tức giận phát tiết trong lòng.
Ra khỏi phòng thay đồ, Lư Hồng Quân lập tức cúi đầu xin lỗi: “Thực xin lỗi, đạo diễn, tôi…”
“Cô đi hỗ trợ Tần Lệ đi, chuyện này tôi sẽ giải quyết.”
Mễ Đông Nhất còn có công việc, dặn dò xong liền đi.
Vì có Mễ Đông Nhất ra mặt, Lư Hồng Quân đã an toàn thoát khỏi tình cảnh nam kham, nhưng Phạm Dĩnh lại ghi hận người.
Trong lòng Lư Hồng Quân vẫn còn xúc động, cũng sợ bị Tần Lệ nhìn ra, nên đến phòng vệ sinh rửa mặt, vừa bước ra đã trực tiếp đụng trúng người.
“Xin lỗi, tôi…”
Lư Hồng Quân vội vàng xin lỗi, thấy là Tiết Tuấn Xuyên, lại lập tức rũ mắt, bên tai cũng có chút hồng.
“Làm sao vậy, thất thần?” Tiết Tuấn Xuyên bước lên trước, đỡ lấy cô nàng, nhỏ giọng dò hỏi.
Lư Hồng Quân chỉ cảm thấy uất ức một trận, đôi mắt đỏ hoe, nhưng lại sụt sịt mũi, làm bộ trấn định nói: “Không sao, hơi bị cảm chút ấy mà.”
Cô nàng thích Tiết Tuấn Xuyên, vừa mới vào tổ đã bị người phụ trách dịu dàng săn sóc này hấp dẫn.
Bởi vì cô nàng chỉ là một trợ lý nhỏ, bị khinh bỉ không ít, mà Tiết Tuấn Xuyên luôn kịp thời an ủi cô, cũng khiến cô cảm nhận được sự ấm áp trước đây chưa từng có.
Nhưng cô nàng không phải người thích nói xấu, cáo trạng sau lưng, cho nên không đề cập chuyện vừa rồi.
Nhưng Tiết Tuấn Xuyên là nghe nói chuyện đó mới lại đây, vẻ mặt y rất phẫn nộ, có chút tức giận hỏi: “Bị mắng?”
Lư Hồng Quân do dự, vẫn là gật đầu: “Mễ đạo đã nói với bọn họ rồi, không sao đâu.”
Tiết Tuấn Xuyên thở dài, kéo Lư Hồng Quân: “Anh đi mua đồ cho em ăn, đi ăn rồi lại làm việc.”
Lư Hồng Quân được y quan tâm như vậy, lập tức ngẩng mặt lên, tươi sáng cười với y: “Cảm ơn anh, anh Tuấn Xuyên.”
Dáng vẻ này của cô nàng, khiến Tiết Tuấn Xuyên rất hưởng thụ, nhưng vẫn banh mặt làm ra vẻ buồn bực nói: “Về sau có uất ức gì nhất định phải nói cho anh đầu tiên, biết không?”
Lư Hồng Quân vội vàng gật đầu: “Biết rồi, em đi làm trước đây anh Tuấn Xuyên.”
Cô nàng vẫy tay với y, liền lon ton chạy đi.
Chờ người đi rồi, nụ cười duyên ban đầu của Tiết Tuấn Xuyên hoàn toàn biến mất, giữa mày toàn là tàn nhẫn.
Tiền Đa Đa hôm nay dậy sớm liền chạy đến đoàn phim, cho nên vừa lúc vây xem hết thảy chuyện xảy ra trong phòng thay đồ, sau khi đi vào phòng thay đồ cho diễn viên chính cách vách, Tiền Đa Đa đem toàn bộ cà phê và bữa sáng nhét vào trong ngực Thời Dã, có chút cạn lời nói: “Tiểu tổ tông ơi, không phải nói tạm dừng quay phim, nghỉ ngơi một khoảng thời gian sao? Sao hiện tại lại bắt đầu quay phim, bây giờ chính là thời buổi rối loạn đó, chỗ đoàn phim này phong ba không ngừng, đạo diễn muốn bị fan mắng chết sao?”
Fan của Thời Dã mà biết thần tượng nhà mình đang ở trong nguy hiểm không rõ, thể nào cũng sẽ mãnh liệt phản đối, lên tiếng kháng nghị.
Không nói fan, đến cả gã bây giờ cũng thực lo lắng.
Trên thực tế Thời Dã cũng không rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra cái gì, chỉ lâm thời nhận được nhiệm vụ quay phim, mới lại đây.
Nhưng tới cũng tới rồi, từ trước đến nay cậu luôn chuyên nghiệp trong công việc, cũng sẽ không vì những chuyện này mà trốn tránh không lộ mặt.
“Nhiều người như vậy, có thể có nguy hiểm gì, hơn nữa tôi là nam, lại nói tiếp…” Thời Dã uống ngụm cà phê, tầm mắt đảo qua Tiền Đa Đa một lần, mới hừ cười nói, “Thấy thế nào thì anh cũng tương đối nguy hiểm đi.”
Cậu nói chuyện không lưu tình cũng không khách khí, Tiền Đa Đa tức muốn ói máu.
Gã còn chưa kịp phản bác, điện thoại của Thời Dã đổ chuông.
Chỉ thấy cậu hơi hơi cau mày, dường như có chút do dự, rất nhanh trò chuyện kết thúc, cuộc gọi tự động ngắt.
Đối phương không gọi lại, mà nhanh chóng gửi tin nhắn cho cậu: 【Xin đạo diễn nghỉ, lập tức rời đoàn phim.】
======
Editor: Solitude
======
Nhưng Mễ Đông Nhất cũng không phải người tốt tính gì, gã rất khinh thường những người chơi thủ đoạn trong đoàn phim.
Đặc biệt lúc này máy móc bên ngoài đều đã chuẩn bị xong, đạo diễn thì chờ không nổi.
Gã tùy tay chỉ một người, nói: “Cô tới trang điểm cho cổ, chỉ cho mấy người nửa tiếng, còn không ra bị đạo diễn mắng cũng đừng tới tìm tôi khóc.”
Nói xong, lại nhìn về phía Lư Hồng Quân: “Cô đi ra với tôi.”
Sắc mặt của Mễ Đông Nhất không tính là đẹp, Lư Hồng Quân cũng tự biết bản thân đuối lý, liền bước nhỏ đuổi theo.
Nhưng Phạm Dĩnh bị nói vậy rất không cam lòng, trực tiếp cả giận nói: “Mễ đạo, loại trợ lý này giữ lại có ích gì, anh không nên loại cô ta ra sao?”
Mễ Đông Nhất nhàn nhạt liếc ả một cái, ngữ khí lãnh đạm: “Đây là việc đoàn phim nên lo, cô chỉ việc diễn tốt là được.”
Nói xong, mang theo Lư Hồng Quân rời đi.
Còn Phạm Dĩnh, chỉ có thể tức giận phát tiết trong lòng.
Ra khỏi phòng thay đồ, Lư Hồng Quân lập tức cúi đầu xin lỗi: “Thực xin lỗi, đạo diễn, tôi…”
“Cô đi hỗ trợ Tần Lệ đi, chuyện này tôi sẽ giải quyết.”
Mễ Đông Nhất còn có công việc, dặn dò xong liền đi.
Vì có Mễ Đông Nhất ra mặt, Lư Hồng Quân đã an toàn thoát khỏi tình cảnh nam kham, nhưng Phạm Dĩnh lại ghi hận người.
Trong lòng Lư Hồng Quân vẫn còn xúc động, cũng sợ bị Tần Lệ nhìn ra, nên đến phòng vệ sinh rửa mặt, vừa bước ra đã trực tiếp đụng trúng người.
“Xin lỗi, tôi…”
Lư Hồng Quân vội vàng xin lỗi, thấy là Tiết Tuấn Xuyên, lại lập tức rũ mắt, bên tai cũng có chút hồng.
“Làm sao vậy, thất thần?” Tiết Tuấn Xuyên bước lên trước, đỡ lấy cô nàng, nhỏ giọng dò hỏi.
Lư Hồng Quân chỉ cảm thấy uất ức một trận, đôi mắt đỏ hoe, nhưng lại sụt sịt mũi, làm bộ trấn định nói: “Không sao, hơi bị cảm chút ấy mà.”
Cô nàng thích Tiết Tuấn Xuyên, vừa mới vào tổ đã bị người phụ trách dịu dàng săn sóc này hấp dẫn.
Bởi vì cô nàng chỉ là một trợ lý nhỏ, bị khinh bỉ không ít, mà Tiết Tuấn Xuyên luôn kịp thời an ủi cô, cũng khiến cô cảm nhận được sự ấm áp trước đây chưa từng có.
Nhưng cô nàng không phải người thích nói xấu, cáo trạng sau lưng, cho nên không đề cập chuyện vừa rồi.
Nhưng Tiết Tuấn Xuyên là nghe nói chuyện đó mới lại đây, vẻ mặt y rất phẫn nộ, có chút tức giận hỏi: “Bị mắng?”
Lư Hồng Quân do dự, vẫn là gật đầu: “Mễ đạo đã nói với bọn họ rồi, không sao đâu.”
Tiết Tuấn Xuyên thở dài, kéo Lư Hồng Quân: “Anh đi mua đồ cho em ăn, đi ăn rồi lại làm việc.”
Lư Hồng Quân được y quan tâm như vậy, lập tức ngẩng mặt lên, tươi sáng cười với y: “Cảm ơn anh, anh Tuấn Xuyên.”
Dáng vẻ này của cô nàng, khiến Tiết Tuấn Xuyên rất hưởng thụ, nhưng vẫn banh mặt làm ra vẻ buồn bực nói: “Về sau có uất ức gì nhất định phải nói cho anh đầu tiên, biết không?”
Lư Hồng Quân vội vàng gật đầu: “Biết rồi, em đi làm trước đây anh Tuấn Xuyên.”
Cô nàng vẫy tay với y, liền lon ton chạy đi.
Chờ người đi rồi, nụ cười duyên ban đầu của Tiết Tuấn Xuyên hoàn toàn biến mất, giữa mày toàn là tàn nhẫn.
Tiền Đa Đa hôm nay dậy sớm liền chạy đến đoàn phim, cho nên vừa lúc vây xem hết thảy chuyện xảy ra trong phòng thay đồ, sau khi đi vào phòng thay đồ cho diễn viên chính cách vách, Tiền Đa Đa đem toàn bộ cà phê và bữa sáng nhét vào trong ngực Thời Dã, có chút cạn lời nói: “Tiểu tổ tông ơi, không phải nói tạm dừng quay phim, nghỉ ngơi một khoảng thời gian sao? Sao hiện tại lại bắt đầu quay phim, bây giờ chính là thời buổi rối loạn đó, chỗ đoàn phim này phong ba không ngừng, đạo diễn muốn bị fan mắng chết sao?”
Fan của Thời Dã mà biết thần tượng nhà mình đang ở trong nguy hiểm không rõ, thể nào cũng sẽ mãnh liệt phản đối, lên tiếng kháng nghị.
Không nói fan, đến cả gã bây giờ cũng thực lo lắng.
Trên thực tế Thời Dã cũng không rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra cái gì, chỉ lâm thời nhận được nhiệm vụ quay phim, mới lại đây.
Nhưng tới cũng tới rồi, từ trước đến nay cậu luôn chuyên nghiệp trong công việc, cũng sẽ không vì những chuyện này mà trốn tránh không lộ mặt.
“Nhiều người như vậy, có thể có nguy hiểm gì, hơn nữa tôi là nam, lại nói tiếp…” Thời Dã uống ngụm cà phê, tầm mắt đảo qua Tiền Đa Đa một lần, mới hừ cười nói, “Thấy thế nào thì anh cũng tương đối nguy hiểm đi.”
Cậu nói chuyện không lưu tình cũng không khách khí, Tiền Đa Đa tức muốn ói máu.
Gã còn chưa kịp phản bác, điện thoại của Thời Dã đổ chuông.
Chỉ thấy cậu hơi hơi cau mày, dường như có chút do dự, rất nhanh trò chuyện kết thúc, cuộc gọi tự động ngắt.
Đối phương không gọi lại, mà nhanh chóng gửi tin nhắn cho cậu: 【Xin đạo diễn nghỉ, lập tức rời đoàn phim.】
======
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- bình luận