Editor: Solitude
======
Mặc kệ có sai hay không, anh đều phải đi xem.
Diêm Thập Nhị chụp lại thông tin, lập tức muốn đi.
Lại bị Thời Dã một phen giữ chặt: “Khương Vô Ẩn gửi tin nhắn cho em.”
Diêm Thập Nhị lập tức căng thẳng: “Nói cái gì?”
Thời Dã không đáp, chỉ nhìn chằm chằm mắt anh, có vài lời muốn nói rồi lại không biết nên mở miệng thế nào.
Im lặng trong chốc lát, cậu mới ra vẻ thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ là chuyện phiếm.”
Cậu và Đường Kiến Lộc đều do Khương Vô Ẩn nuôi lớn, cho nên thông thường đều duy trì liên hệ mọi lúc.
Trước kia cậu xem Khương Vô Ẩn như thần, nhưng hiện tại… Ngay cả tin nhắn hóa đơn cũng cảm thấy khó xử vô cùng.
“Nếu hắn muốn gặp em, em nhất định không được một mình đi gặp hắn, cần lập tức nói cho anh, biết không?”
Trên người Khương Vô Ẩn có quá nhiều bí mật, anh không quên được đoạn ký ức kiếp trước. Trên thực tế anh có một suy đoán táo bạo, cho dù lúc trước Khương Vô Ẩn không biết được bọn họ là Thẩm Thầm và Tô Sân, nhưng còn bây giờ thì sao?
Bọn họ trải qua hoàn chỉnh cuộc sống ở Khương Quốc, cũng bị thiết kế đưa trở về, người đứng sau thao tác màn thao tác này hết thảy, có thể là người của Khương Vô Ẩn thì sao.
Cho nên nói gã hiện tại minh xác anh và Thời Dã thực ra chính là Thẩm Thầm và Tô Sân, cũng không phải không thể.
Nếu thật là như vậy, vậy Khương Vô Ẩn người này thật sự quá nguy hiểm.
Thấy Thời Dã ẩn ẩn xuất thần, Diêm Thập Nhị xoa nhẹ đầu cậu, giọng dịu đi rất nhiều: “Nhớ kỹ chưa?”
Thời Dã ngước mắt nhìn anh, ánh mắt thật sâu, loáng thoáng vài phần cảm xúc khó tả: “Biết, yên tâm đi.”
Diêm Thập Nhị luôn cảm thấy có chút bất an, rồi lại biết Thời Dã đã là người trưởng thành, không cần phải luôn kìm nén cảm xúc cậu: “Thế anh về cục cảnh sát, nếu gặp chuyện gì, lập tức liên hệ với anh.”
“Ừm.”
Cuối cùng nhìn anh thật sâu một cái, Thời Dã mới thu tầm mắt về.
Cậu biết bản thân không có khả năng ngồi chờ chết, nếu đã biết sự nguy hiểm của Khương Vô Ẩn, vậy rất nhiều chuyện trong đáy lòng Thời Dã cũng đã xảy ra biến hóa.
Nghĩ kỹ lại mấy năm nay cậu trưởng thành, không khỏi có thể phát hiện một ít chỗ kỳ quái lại quỷ dị, cho nên…
Cậu sẽ tự mình đi tìm chân tướng, tìm được sơ hở của Khương Vô Ẩn.
“Chú ý an toàn.”
Thời Dã chào anh một tiếng, nhìn Diêm Thập Nhị rời đi.
Trở về trong cục, Diêm Thập Nhị liền tập hợp mọi người trong phòng hội nghị.
“Địa chỉ này chính là manh mối Lâm Thương để lại cho chúng ta, cậu ta là thành viên tổ điều tra tổ chức ‘Thiên Mệnh’, cho nên địa chỉ này nhất định có liên quan đến tổ chức ‘Thiên Mệnh’, chúng ta phải tìm tới nơi này trước khi đối phương phát hiện ra.”
“Trận này mọi người vất vả một chút, Thiên Phàm, Mục Tây Thành và tôi đi giải mã địa chỉ này, những người khác tra dọc theo tuyến của Mễ Đông Nhất và Tiết Tuấn Xuyên, tra tất cả những người tiếp xúc với họ trong ba tháng gần đây, phàm là phát hiện khả nghi đều lập tức báo cáo.”
“Còn nữa, hôm tôi và Thời Dã mất tích, mở rộng phạm vi ba km dọc theo toàn bộ con phố, bảo tổ điều tra kiểm tra tất cả giám sát một lần.”
“Nhận lệnh!”
“Rõ, lão đại.”
Đoàn người từng nhóm hành động, Thiên Phàm và Mục Tây Thành theo anh rời đi.
Lúc này đã bảy giờ rưỡi tối, Diêm Thập Nhị đi rồi, Thời Dã ngồi trên sô pha tự hỏi hồi lâu, cuối cùng rút di động ra, nhìn tin nhắn Khương Vô Ẩn gửi cách đây không lâu: Tiểu Dã, đã lâu không cùng nhau dùng bữa, đêm nay con với Kiến Lộc cùng về đi, ta chuẩn bị đồ ăn các con thích.
Đầu óc Thời Dã có chút loạn, một mặt biết chính mình nên nghe lời Diêm Thập Nhị, nhưng xúc động trong lòng lại rõ ràng, cậu do dự một hồi lâu, cuối cùng phá vỡ lý trí, hồi âm: Vâng, tám giờ con đến.
Trên đường, cậu gọi điện cho Đường Kiến Lộc, nhưng âm báo thật lâu cô cũng chưa bắt.
Thời Dã lờ mờ cảm thấy tình hình không thích hợp, cũng không dám nghĩ sâu.
Bảy giờ năm mươi lăm phút, Thời Dã lái xe vào Li Sơn nhất hào viện, Khương Vô Ẩn sống ở căn 13, một căn biệt thự ba tầng nhỏ, trang hoàng theo phong cách tối giản mà ông luôn thích.
* Nhất hào viện (壹号院), mình không tìm được định nghĩa cho nó nhưng có thể hiểu này là khu của giới siêu giàu.
Căn biệt thự này Thời Dã rất quen thuộc, mấy năm trước cậu thường xuyên đến nơi này.
Xuống xe vào cửa, bảo mẫu lập tức ra tiếp đón cậu, nghe thấy tiếng vang, Khương Vô Ẩn cũng từ phòng bếp đi ra: “Kiến Lộc nói trong trường con bé còn có tiết không đi được, hôm nay chỉ có hai chú cháu chúng ta ăn.”
Thời Dã đang thay giày, rủ đầu không nhìn ông, chỉ nhàn nhạt đáp tiếng: “Dạ.”
Khương Vô Ẩn xoay người trở về phòng bếp, đem món ăn cuối cùng dọn lên bàn, lúc này mới xoa xoa tay đi ngồi đối diện Thời Dã.
Ông rót rượu vang đỏ cho cả hai, Thời Dã cự tuyệt: “Khương…”
Dừng một chút, cậu tự giác lỡ lời, lập tức nhận ngay: “Chú Khương, con lái xe lại đây không uống rượu.”
Khương Vô Ẩn nhướng mày: “Một hồi ở lại đây không được?”
Thấy cậu im lặng không lên tiếng, Khương Vô Ẩn câu môi dưới trêu chọc nói: “Sao thế, đại minh tinh bây giờ tương đối tự phụ, không muốn ở lại chỗ của chú Khương sao?”
“Còn nhớ trước kia mỗi lần con với Kiến Lộc tới đều tranh phòng ngủ chính trên lầu, hôm nay Kiến Lộc không tới, thế lại hời cho thằng nhóc con.”
Nhìn thấy thái độ ông tự nhiên lại thân hòa như vậy, Thời Dã thậm chí có một loại ảo giác hiểu lầm ông.
Nhưng…
Tự tay giết Thẩm Thầm, lại bức bách cậu, rõ ràng cũng chính là Khương Vô Ẩn.
Rốt cuộc cái nào mới là ông chân chính.
Bản thân Thời Dã đều mơ hồ.
“Làm sao vậy được, chú Khương chú đừng chê cười con, ở trước mặt chú, con vĩnh viễn đều không phải đại minh tinh gì đó.”
Thời Dã đối diện tầm mắt ông, làm ra bộ dáng thoải mái, nhưng chỉ có mình cậu biết, nội tâm có bao nhiêu dày vò.
Như nhìn ra cảm xúc của cậu không ổn, Khương Vô Ẩn có chút khó hiểu: “Sao giống có tâm sự, có thể nói với chú Khương không?”
Thời Dã lại không lên tiếng, dùng đũa lật một khối xương sườn trong chén, trái tim đập thình thịch khó chịu.
Đến cuối cùng, Thời Dã cũng chưa nói ra những nghi vấn dưới đáy lòng.
“Không có việc gì đâu chú Khương, vấn đề công việc ấy mà, không nói cho chú nghe kẻo chọc chú phiền não.”
Khương Vô Ẩn ôn hòa cười, mắt kính gọng mạ vàng che đậy ánh sáng trong mắt, có vẻ thong dong lại văn nhã, dáng vẻ khiêm khiêm quân tử, khiến người dễ dàng thân cận.
Nhưng Thời Dã đã gặp qua mặt khác của ông, một mặt tàn khốc máu lạnh không phân xanh đỏ đen trắng.
Cho nên nội tâm cậu mâu thuẫn lại rối rắm.
“Được rồi, con đã trưởng thành, chú Khương tin con có thể tự mình giải quyết bất cứ vấn đề gì.”
Khương Vô Ẩn gắp cho cậu mấy món ăn, giọng nói thanh nhuận: “Mau ăn đi.”
Thời Dã gật gật đầu, cụp mắt yên lặng ăn.
Một bữa cơm dài, Thời Dã uống chút rượu cùng Khương Vô Ẩn, liền không lái xe trở về, ở lại Khương gia.
Bảo mẫu đã sớm thu dọn phòng cậu ở đó giờ, Thời Dã nói chúc ngủ ngon với Khương Vô Ẩn, liền vào phòng.
Tất cả bài trí trong phòng đều dựa theo thói quen của cậu, trên tường có ảnh của cậu và Đường Kiến Lộc, còn có ảnh chụp chung của họ với Khương Vô Ẩn.
Bắt đầu từ bảy tám tuổi, mãi cho đến lớn lên.
Trái tim Thời Dã rầu rĩ đau, từng chút một quấn lấy cậu, khiến cậu hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
“Tại sao lại biến thành như vậy?”
Thời Dã nhìn ảnh chụp ven tường, nhịn không được duỗi tay sờ soạng.
Động tác của cậu vô thức, ánh mắt cũng hiện lên lỗ trống.
Tất cả những gì xảy ra mấy ngày qua Thời Dã đều cảm thấy như là một giấc mơ, một giấc mơ sẽ không bao giờ tỉnh lại, toàn bộ mọi việc xảy ra trong mơ đều tàn khốc đến không muốn tiếp thu.
Nhưng cuối cùng…
Vẫn phải tiếp thu.
Thời Dã chỉ đơn giản rửa mặt, thay đồ ngủ xong lại không ngủ được.
Cậu đang đợi, đợi đến khuya, đợi Khương Vô Ẩn ngủ rồi.
Khương Vô Ẩn làm việc và nghỉ ngơi rất ổn định, chưa bao giờ sẽ đi ngủ sau mười giờ.
Cho nên Thời Dã vẫn luôn chờ đến mười hai giờ, nhìn một vòng rồi mở cửa phòng.
Hành lang trống rỗng, rất an tĩnh, cả căn biệt thự đều chìm vào giấc ngủ say.
Phòng cậu ở cuối hành lang, đối diện chính là phòng của Khương Vô Ẩn, còn thư phòng của ông thì ở vị trí cuối bên kia.
Thời Dã có chút khẩn trương, thật cẩn thận đóng cửa phòng, đi về hướng thư phòng.
Hành lang dài có bật đèn, là ánh vàng mờ nhạt, cuối là một ô cửa sổ, ngoài cửa sổ một mảnh ngăm đen.
Thời Dã ôm ngực, nhịp đập bang bang như tiếng trống rung động, lòng bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi.
Như đang làm tặc, là hành vi xưa nay cậu không quen.
Nhưng không cho cậu chần chờ, cậu cần thiết làm như vậy.
Sở dĩ hôm nay đáp ứng lời mời của Khương Vô Ẩn, mục đích cũng là vì đây.
Muốn tra ra bí mật của Khương Vô Ẩn, tiếp cận ông là phương pháp nhanh nhất.
“Hô…”
Chờ vào thư phòng, Thời Dã đóng kỹ cửa, cuối cùng thở một hơi.
Thư phòng rất tối, cái gì cũng không thấy rõ, Thời Dã ấn công tắc, cuối cùng thấy rõ mọi thứ trước mắt.
Trước kia cậu đã từng đến thư phòng của Khương Vô Ẩn, chỉ là chưa bao giờ ở lại quá lâu.
Hiện giờ, cậu muốn tìm được đồ vật bị che giấu.
“Rì rì rì…”
Di động đột nhiên vang lên, cũng may cậu đã bật chế độ rung, nhưng tiếng vang đột nhiên trong không gian yên tĩnh này có vẻ phá lệ rõ ràng, dọa Thời Dã một cái.
Cuộc gọi đến là từ một số lạ, Thời Dã không tiếp, bấm tắt tiếng, chờ đợi đầu bên kia tự động cúp máy.
Thời Dã không dám trì hoãn, trực tiếp đi đến bên bàn làm việc.
Bàn làm việc Khương Vô Ẩn dùng rất lớn, là gỗ tự nhiên định chế theo phong cách riêng, mang hơi hướng cổ điển, chạm khắc hoa văn trên mặt cắt, phong cách có phần giống với những gì cậu thấy qua ở Khương Quốc.
Bên cạnh bàn là dãy tủ thấp, Thời Dã lần lượt mở ra, bên trong hầu hết là một số tài liệu, nội dung cũng chưa có vấn đề gì.
Lật hơn nửa ngày, Thời Dã cảm thấy có chút thất vọng.
Không biết là do Khương Vô Ẩn che giấu quá kỹ hay là trên người ông thật sự không có bất luận vấn đề gì, Thời Dã hoàn toàn không phát hiện thứ gì.
Cậu nhịn không được than thở, không biết là nên rời đi hay là tiếp tục tìm.
Cậu rơi vào tự mâu thuẫn, tâm tình gần như muốn hỏng mất.
Ngay khi cậu tính toán từ bỏ, không cẩn thận làm rơi một cây bút.
Cậu ngồi xổm người nhặt bút lên, ngước mắt một cái thế mà nhìn thấy dưới bàn làm việc giấu một ô vuông.
Ô vuông kia là được lồng vào, nếu không phải nhìn từ dưới lên, hoàn toàn sẽ không bị phát hiện.
Linh tính Thời Dã mách bảo nơi này nhất định có cái gì, vả lại… cực kỳ quan trọng, thứ sẽ đánh vỡ ấn tượng trước nay của cậu với Khương Vô Ẩn.
Cậu ngồi xổm dưới đất, cẩn thận mở ra khối hộp gỗ.
Nhưng hiển nhiên không đơn giản, Thời Dã thế mà không mở nó ra được trong một lần, ô vuông này có cơ quan.
Kiên nhẫn cân nhắc nửa giờ, lạch cạch một tiếng, ô vuông mở.
Nhưng lông mày Thời Dã càng nhíu càng chặt, mồ hôi trong lòng bàn tay gần như muốn nhỏ giọt.
Ô vuông chậm rãi được mở ra, đồ vật bên trong bại lộ trước mắt Thời Dã, đó là một xấp ảnh chụp, chỉ nhìn thoáng qua đã khiến hô hấp của cậu hoàn toàn ngưng trệ.
Làm thế nào mà?
Làm thế nào mà lại như vậy?
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến động tĩnh rất nhỏ, giống như tiếng bước chân hướng tới chỗ này.
======