Editor: Solitude
======
Khuôn mặt ẩn dưới áo đen tái nhợt không có nửa điểm huyết sắc, Vân Vu Khê nhẹ nhấp môi mỏng, nương vành nón che đậy hơi hơi giương mắt nhìn phương hướng Thẩm Thầm rời đi, trong lòng cảm xúc quay cuồng, ánh mắt thâm am, không biết suy nghĩ cái gì.
Không qua bao lâu nàng liền hoàn hồn, chuyển về hướng Khương Vĩnh An, thấp giọng nói: “Hết thảy đều trong tầm kiểm soát, Thẩm Thầm không tra đến cái gì, Thánh Thượng yên tâm.”
Nghe nàng nói như vậy, cảm xúc trên mặt Khương Vĩnh An liền càng nhẹ nhàng.
“Sự tình quá ồn ào, cần thiết cho chúng thần một cái kết quả, Cố Thập Lan…” Thần sắc ngài đột nhiên sâm hàn, “Cần thiết chết!”
* Sâm hàn: âm trầm rét lạnh.
Vân Vu Khê không mở miệng, thân hình lẳng lặng biến mất.
Đêm đến, Thẩm Thầm trở lại nơi ở lại không thấy bóng dáng Tô Sân đâu, lập tức tìm tới Cận Tử Phong dò hỏi.
“Tô tiên sinh?” Đáy lòng Cận Tử Phong vẫn tồn khúc mắc với Tô Sân, nhưng xét Tô Sân thông minh cực hạn, hơn nữa thời gian Hàng Văn Tinh chết cậu xác thật có chứng cứ ngoại phạm, cho nên địch ý của Cận Tử Phong cũng nhỏ vài phần, nhưng vẫn không cách nào tự nhiên lại kiên định không hoài nghi cậu, cho nên khi trả lời có phần kỳ cục khó xử, “Sau khi đại nhân được gọi vào cung, Tô tiên sinh liền đến phòng cho khách nghỉ ngơi, vẫn luôn không ra ngoài.”
“Biết rồi, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi!”
Đi vào cung một chuyến qua lại cũng mất hai canh giờ, Tô Sân đến lúc này chưa ăn qua cái gì, sợ cậu bị đói, Thẩm Thầm bưng thức ăn đi gõ cửa.
Nhưng hồi lâu sau không có đáp lại, không hiểu sao Thẩm Thầm có chút hoảng hốt, không khỏi dương cao âm điệu kêu một tiếng: “Tô Sân, em có đó không?”
Như cũ không có tiếng vang.
Thẩm Thầm càng thêm hoảng hốt, không nghĩ nhiều trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Trong phòng đen nhánh, Thẩm Thầm dựa vào ký ức đi đến bên bàn bát tiên, đặt thực lung bên rồi lập tức đốt nến.
* Bàn bát tiên: bàn vuông to, mỗi phía ngồi được hai người.
** Thực lung: tương tự lồng đựng thức ăn.
Bởi vì tối tăm, cảm quan càng thêm rõ ràng, vị trí giường truyền đến tiếng hít thở thô nặng, dễ dàng ập vào tai anh.
May mắn, người còn ở.
Thẩm Thầm không nghĩ nhiều, đi thẳng đến mép giường.
Ánh nến mờ nhạt, mông lung lộ ra một cổ ái muội khó tả.
“Tô Sân.”
Thẩm Thầm thả nhẹ giọng, sợ dọa đến cậu.
Chờ đến gần mới phát hiện, gương mặt Tô Sân đỏ bừng, chau mày, giữa trán toàn là mồ hôi mịn.
Ngay cả môi, cũng đỏ thắm như máu.
“Tô Sân, tỉnh tỉnh.”
Thẩm Thầm duỗi tay, nhẹ nhàng đẩy đẩy cậu.
Đầu ngón tay truyền đến một mảnh nóng bỏng, Tô Sân phát sốt.
Trong lòng Thẩm Thầm hoảng hốt, lập tức sốt ruột muốn gọi đại phu gấp.
Tô Sân mơ mơ màng màng có chút ý thức, cảm giác được lạnh lẽo bên vai, lập tức duỗi tay nắm lấy mạt lạnh lẽo kia.
Tay cậu nhỏ hơn Thẩm Thầm chút, một bàn tay cầm không hết đành áp hai tay, tuy rằng nóng đến mơ hồ, lại thập phần cường thế đem cánh tay anh áp lên mặt mình, tham luyến dán lên xúc cảm hơi lạnh kia.
“Đừng đi…” Tiếng nỉ non mềm mại trong miệng rất nhỏ.
Động tác của cậu đều là vô ý thức, nhưng cố tình loại hành vi vô ý thức này mới câu nhân nhất.
Sau khi đi vào dị thế, bọn họ còn chưa có cơ hội một mình ở chung thế này, hiện giờ nhìn khuôn mặt ngủ say của cậu, Thẩm Thầm thế mà cảm thấy có chút tham luyến, còn nghĩ, nếu vẫn luôn tiếp tục như vậy, cũng khá tốt.
Nhưng ngay sau đó đáy lòng anh lại tự phỉ nhổ chính mình, bọn họ không thuộc về nơi này, bọn họ phải trở về.
Dẫu vậy…
Một khắc ngắn ngủi này, mặc cho anh tham luyến chút đi!
Từng cái là được.
“Tiểu Dã…” Anh thầm thì tên của cậu, là cái tên chân thật thuộc về cậu.
Sắc mặt Thẩm Thầm hơi hoảng, xuyên thấu qua dung nhân Tô Sân xem linh hồn Thời Dã sâu trong đó, anh tâm tùy ý động, đầu ngón tay vuốt xe gương mặt Tô Sân, từ giữa mày đi xuống, một người dọc theo sống mũi, cuối cùng dừng ở môi phong.
* Môi phong: đỉnh cung môi trên (phần tạo thành nhân trung).
Ngón tay Thẩm Thầm rất trắng, trắng đến có thể thấy rõ gân mạch.
Môi Tô Sân thực hồng, là yêu dã phi lệ, cùng ngón tay Thẩm Thầm hình thành tiên minh đối lập, ảnh hưởng thị giác đặc biệt kịch liệt.
* Yêu dã: đẹp nhưng không trang trọng.
** Phi lệ: phi là màu đỏ.
*** Tiên minh đối lập: đối lập rõ rệt.
Thẩm Thầm như bị mê hoặc, từng chút một cong lưng tới gần cậu.
Bỗng nhiên, Tô Sân như khó chịu, môi khẽ hé động, đầu ngón tay Thẩm Thầm rơi xuống, trực tiếp chạm giữa môi cậu.
Tô Sân cảm nhận được giữa môi mát lạnh, không khỏi vươn đầu lưỡi liếm.
Xúc cảm kia, ướt át, dính nhớp, từng chút kích thích tấm lưng Thẩm Thầm tê dại, lưng đều cứng còng, không dám lộn xộn nữa.
Anh muốn thu tay về, nhưng cổ tay vẫn bị Tô Sân gắt gao chế trụ.
Mà trên người cậu nóng rực, ngọn lửa cực nóng kia theo lòng bàn tay truyền sang Thẩm Thầm, một đường từ cánh tay đốt tới đáy lòng anh.
Không khí bốn phía càng ngày càng nóng, Thẩm Thầm bị kích thích đỏ bừng đôi mắt, đàn ông nhiễm phong tình dung nhan càng thêm liễm diễm, khiến người ta không thể dời mắt.
Mà càng hấp dẫn hơn chính là người nằm kia, rõ ràng thuần thúy như tuyết trắng, lại cố tình lộ ra lơ đãng trêu chọc từ trong xương cốt, dễ dàng làm người thần hồn điên đảo, rốt cuộc không nhịn được tình ý trào dâng trong lòng.
“Tiểu Dã, là em chọc anh trước…”
Đáy mắt anh nhấc lên bão tố, không quản không màng, cúi người liền ngậm lấy cánh môi không an phận của nhân nhi nào đó.
* Nhân nhi: nickname của người yêu.
Xúc cảm mềm mại, ngọt nhu, nhưng cũng cực nóng bỏng.
Bởi vì Thẩm Thầm mang lạnh lẽo vào cửa, toàn thân đều lành lạnh, một lạnh một nóng giao hòa, lập tức liền cuốn vào xoáy nước, không cách nào tự kiềm chế.
Tô Sân ý thức hỗn loạn duỗi dài tay, vòng qua gáy Thẩm Thầm, dùng sức kéo anh về phía mình.
Hô hấp càng thêm nặng nề, trong căn phòng yên tĩnh có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Thẩm Thầm hôn đỏ mắt, gần như mất lý trí.
Nhưng chung quy vẫn cố kỵ bệnh của cậu, tuy rằng không muốn, nhưng vẫn quyết tuyệt đẩy cậu ra.
Mới vừa tách một phân, Tô Sân liền mê mang mở mắt.
Đuôi mắt cậu câu lấy vô tận phong tình, hơi hơi nổi lên một mạt hồng. Cánh môi có chút sưng, sắc thái còn diễm lệ hơn vừa rồi, gần như muốn tích ra máu.
Cậu nhớ lại một màn mới vừa rồi, cảm thấy trước mặt toàn là ánh sao lập lòe.
Giống như cậu…
Có chút mất lý trí, trong lòng lại phá lệ luyến lưu cái ôm của người nào đó.
“Cảnh sát Diêm…”
Xưng hô quen thuộc phát ra, Thẩm Thầm ngẩn ra, sóng gió sâu trong con ngươi lại có xu thể chực trào.
Giọng nói của Tô Sân khàn khàn, lại cố chấp nói với anh: “Khó chịu, ôm ôm.”
Hiếm khi cậu thể hiện ra một mặt yếu ớt, câu tâm Thẩm Thầm đều mềm, căn bản không nỡ từ chối.
“Có muốn kêu đại phu không?” Thẩm Thầm tới gần, nhẹ nhàng vòng lấy lưng cậu, lồng cả người cậu trong lòng mình.
Đầu Tô Sân dựa vào ngực anh, lắc đầu, cảm giác choáng váng lập tức xâm nhập, liền không dám nhúc nhích nữa.
“Em không sao, chỉ là miệng vết thương nhiễm trùng, uống ít thuốc là được.”
Thực ra trong lòng rõ ràng, một mặt là do vết thương trên người, nhưng có lẽ nhiều hơn là do viên thuốc trước đó Quý Lan Cẩn cho cậu ăn phát tác.
Nếu tới thời hạn hắn cho cậu vẫn tìm không thấy hung thủ, vậy cậu phải chết không nghi ngờ.
Cậu không muốn nói cho Thẩm Thầm những lời này, không cần phải cho anh lo lắng thêm, mặc dù chết, mạng này cũng do cậu nắm giữ trong tay mình.
Thẩm Thầm nghĩ đến mục đích mình lại đây, lập tức hỏi: “Có đói bụng không, muốn ăn chút gì trước không, ăn xong anh đi nấu thuốc cho em.”
Sự quan tâm của anh, khiến lòng Tô Sân vừa mừng vừa xót.
Không biết…
Nếu chết ở dị thế này, liệu cậu còn có thể trở về không, còn có thể sống không.
Rõ ràng mới cùng anh tâm ý tương thông, cứ như vậy mà để anh lẻ loi sống sót một mình, thật đúng là không nỡ mà!
======