Editor: Solitude
======
Buổi diễn đêm vì Thời Dã không phối hợp, cuối cùng hủy bỏ. Đơn giản là đạo diễn không muốn quay cái khác, trực tiếp cho toàn bộ đoàn phim nghỉ.
Khó được hôm kết thúc công việc sớm, một số diễn viên và nhân viên công tác quan hệ tốt hẹn nhau ăn cơm, Lý Miêu Kỷ đang thu dọn đồ đạc, bởi vì chuyện đánh nhau hôm nay mà đạo diễn đuổi một người rồi, mấy diễn viên mới đều bắt đầu cảm thấy Lý Miêu Kỷ trong ngoài không đồng nhất, nhiều ít cũng bài xích cô.
Lý Miêu Kỷ chỉ lo thu thập đồ của mình, không chút nào để ý ánh mắt của người khác.
Thẳng đến khi cô chuẩn bị rời đi, ở dưới lầu trường học bị Tiết Tuấn Xuyên gọi lại.
“Lý Nguyệt, buổi tối bọn anh có mở tiệc, em cũng đến đi.”
Đó không giống dò hỏi, rõ ràng càng giống thông báo một tiếng hơn.
Nhưng bữa tiệc có thể phân tích sâu sắc về nhân viên đoàn phim như vậy, Lý Miêu Kỷ căn bản không từ chối được. Cho nên cô chỉ do dự trong chớp mắt, liền nở nụ cười, thanh thúy đáp: “Được!”
Người không nhiều lắm, linh tinh vụn vặt tổng cộng tụ được mười người, Mễ Đông Nhất cũng bị ùn đi cùng.
Lý Miêu Kỷ đi sau cùng đám người, lấy di động nhắn tin cho Diêm Thập Nhị.
Tiết Tuấn Xuyên đằng kia thấy cô không đuổi kịp, vội tiếp một tiếng: “Lý Nguyệt, nhanh tới đây đi.”
“Tôi biết rồi, tới liền.” Lý Miêu Kỷ nhét lại điện thoại di động vào túi quần, bước nhanh đuổi kịp.
Đi bên cạnh Tiết Tuấn Xuyên chính là Lư Hồng Quân, mấy ngày nay cô nàng cũng gần như bị cô lập, nếu không phải Tiết Tuấn Xuyên nói chuyện khai thông với cô, có khả năng cô nàng sẽ lựa chọn rời đoàn phim, ngừng làm trong ngành này.
Cho nên thấy Lý Nguyệt đi một mình, liền lặng lẽ dịch qua: “Cô không sao chứ?”
Lý Miêu Kỷ cười một cái: “Tôi có thể có chuyện gì, bị đuổi đâu phải tôi.”
Dáng vẻ cô hồn nhiên không thèm để ý, lại khiến Lư Hồng Quân cảm thấy hơi khó xử.
Kỳ thật việc Lý Miêu Kỷ cùng Giang Liên đánh nhau, nói trắng ra là đôi bên đều có chỗ bất hảo, nhưng cố tình Lý Miêu Kỷ không có việc gì, Giang Liên lại bị sa thải. Mặc cho ai cũng có thể nhìn ra rằng trong đó có miêu nị, nhưng mọi người đều là nhân tinh, nhiều nhất là nói bát quái sau lưng, tự nhiên không có khả năng làm trò mà nói trước mặt người ta!
* Miêu nị: phương ngữ, đề cập đến những mánh khóe, sơ hở và những mặt chưa hợp lý của sự việc. Miêu nị chỉ một số hoạt động không thể đưa ra sáng, trốn trốn tránh tránh, lén lút trong hộp tối.
Nhưng Lư Hồng Quân cũng không thích tính nói xấu sau lưng người khác, cho nên lập tức không kìm sắc mặt được, ngượng ngùng cười một cái: “Như vậy cũng phải…”
Người đoàn phim không đi xa, ngay tại một quán ăn khuya gần trường học, gọi một ít đồ nhắm rượu và đồ nướng, mỗi người một chai bia, cảnh đêm náo nhiệt chứ như vậy triển khai.
Di động trong túi rung hai cái, Lý Miêu Kỷ không lập tức lấy ra xem, cô chỉ buông mắt ăn, nhưng lỗ tai vẫn đang nghe mọi người nói chuyện với nhau.
Trong lòng cô ẩn ẩn cảm thấy bất an, luôn có một loại cảm giác nguy cơ sắp xảy ra, mà bình tĩnh này chỉ là biểu hiện giả dối.
Nhận được tin nhắn của Lý Miêu Kỷ, lúc này Diêm Thập Nhị đã ở trong văn phòng đồn công an Tây Thành, trạng thái hai ngày nay của anh không tốt chút nào, trước đó chạy vội đến đoàn phim chỉ là vì tin nhắn của Tiền Đa Đa, thấy được Thời Dã rồi cũng không chết chống, chỉ bảo Tiền Đa Đa đưa Thời Dã về nhà an toàn, bản thân mình thì lại ngay lập tức chạy về văn phòng.
Ai ngờ vừa về cục không bao lâu, liền nhận được tin của Lý Miêu Kỷ: 【Lão đại, đoàn phim muốn liên hoan, là Tiết Tuấn Xuyên kêu tôi đi, tôi tính đi xem tình huống, có cảm giác đêm nay có thể đào được thứ gì đó.】
Anh lập tức trả lời cô: 【Đừng xúc động, ổn định, quan sát trước, tỏa định nghi phạm rồi tiến hành tìm hiểu sâu.】
Thực ra để Lý Miêu Kỷ làm hành vi thâm nhập vào cũng có chút mạo hiểm, nhưng… Đây cũng là biện pháp nhanh nhất ổn thỏa nhất.
Họ phải nhanh chóng phá án, không thể lại có người vô tội bị liên lụy.
Diêm Thập Nhị nghĩ chuyện này, bước vào văn phòng cuối hành lang, vừa mới bật đèn liền giật mình.
Anh tức giận ném tập tài liệu trong tay lên người người đàn ông: “Cậu giả thần giả quỷ quái gì ở đây đây? Hơn nửa đêm, cậu muốn hù chết ai à?”
Lâm Tây Tẫn dang tay tỏ vẻ chính mình vô tội: “Tôi chủ mượn sô pha chỗ cậu ngủ một giấc thôi, hôm nay tôi bận cả ngày thật sự không thể về nhà.”
“Muốn ngủ về văn phòng cậu mà ngủ.”
Lâm Tây Tẫn chơi xấu: “Văn phòng tôi mùi vị nặng, tôi không chê cậu, tôi ở chỗ này chắp vá một đêm là được.”
“Tôi chê.” Tuy rằng ngoài miệng bảo chê người nào đó, nhưng Diêm Thập Nhị cũng không đuổi người đi, chuyên tâm nhìn báo cáo vừa rồi.
Đầu mười hai giờ, bữa tiệc tối kết thúc, Lý Miêu Kỷ chào hỏi với mọi người, liền nghiêng ngả lảo đảo chuẩn bị rời đi.
“Em uống nhiều, anh đưa em về.” Tiết Tuấn Xuyên đuổi theo bước cô, sóng vai đi với cô.
Một sợi ám mang xẹt qua sâu trong đôi mắt rủ xuống của Lý Miêu Kỷ, cô lặng lẽ ra dấu tay với chỗ tối, rất nhanh lại khôi phục bất mãn khó chịu cực kỳ khi uống quá nhiều.
Dưới chân lảo đảo, nói chuyện có chút ngọng: “Không, không cần, tôi không say, tôi có thể…”
Nhưng đi đường đã không còn thẳng, còn Tiết Tuấn Xuyên thì nhắm mắt theo đuôi đi bên cạnh cô, dang tay bảo vệ bên cạnh phòng ngừa cô té ngã.
Phía sau cách đó không xe, Lư Hồng Quân nhìn Tiết Tuấn Xuyên đến chào mình cũng không qua, đã rời đi, ngón tay hung hăng cuộn vào nhau.
“Làm sao vậy?” Mễ Đông Nhất bước tới, nhỏ nhẹ hỏi, “Tâm tình không tốt?”
Lư Hồng Quân rũ mắt, ấp úng đáp: “Làm sao có thể!”
Cô nàng ngượng ngùng cười, có chút ở không nổi nữa, liền nói: “Mễ đạo, tôi cũng về trước.”
“Tôi đưa cô?”
“Không cần làm phiền…” Lư Hồng Quân muốn từ chối.
“Không phiền.”
Mễ Đông Nhất đã nói như vậy, Lư Hồng Quân tự nhiên không thể cự tuyệt.
Hai người đi không bao xa, Mục Tây Thành vẫn luôn ẩn trong đám đông cũng giật giật, tiến lên theo hướng bọn họ đi.
Sở dĩ hắn không đi theo Lý Miêu Kỷ trước đó, chính là vì muốn nhìn chằm chằm Mễ Đông Nhất bên này.
Lý Miêu Kỷ sống gần đoàn phim, là tòa dân cư đoàn phim tạm trú, hai tầng lầu đều là diễn viên lâm thời như cô và cả một ít diễn viên mời riêng, tốt một chút thì được lên hình, nhưng hầu như không có lời thoại; nhưng càng nhiều hơn là, không chỉ không có lời kịch, có khi lên hình còn chưa được một hai giây.
Giống vai diễn của Lý Miêu Kỷ hiện giờ là tập trung ở mấy cảnh gần đây, tuy rằng có lời thoại, nhưng sắp xếp thì cũng chỉ là nữ số n.
Cô nghiêng ngả lảo đảo, nhưng hiển nhiên vẫn biết đường, giơ tay chỉ chỉ cửa sổ bên kia, nói với Tiết Tuấn Xuyên: “Tôi… Tôi tới nơi rồi, tôi, tôi vào trước đây!”
Nói rồi định bò cửa sổ, Tiết Tuấn Xuyên trực tiếp ngăn cô lại: “Em đi nhầm, cửa ở bên kia.”
Lý Miêu Kỷ cười he he: “Ò ò, đúng, phải đi cửa, tôi quên mất.”
Khó khăn leo lên thang lầu, Lý Miêu Kỷ một hơi bò đến lầu hai, không quên quay đầu chào hỏi với Tiết Tuấn Xuyên: “Tiết… Anh Tiết, anh, anh mau về đi thôi, tôi… Tôi thật sự không sao…”
Tiết Tuấn Xuyên gật đầu: “Ừ, anh về đây, em nhanh vào nhà đi!”
Lý Miêu Kỷ nhắm hai mắt gật đầu, chờ bóng hình Tiết Tuấn Xuyên dần dần đi ra phố hẻm, cô mới nhanh chóng mở to mắt, đáy mắt một mảnh thanh tỉnh, không chút do dự, xoay người nhảy xuống thang lầu, lật mũ áo hoodie lên đầu, ẩn mình vào trong bóng đêm, nhanh chân đuổi theo.
======