Kẻ Tình Nghi Số Một - Chương 60
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Kẻ Tình Nghi Số Một
Chương 60
Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Vai trái của Tô Sân bị Quý Lan Cẩn đánh cho trật khớp, tuy rằng đã vặn lại, nhưng luôn có chút không dùng lực được.
Cậu cứ như vậy ngồi dựa ở đầu giường, bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt trắng dọa người, yếu ớt cực hạn mang lại cho người ta một loại cảm giác đặc biệt dễ bắt nạt.
Thẩm Thầm bưng cháo ngồi ở mép giường, tự mình cầm muỗng sứ thổi khí, sợ Tô Sân bị bỏng.
“Diêm…” Tô Sân nhất thời không biết xưng hô với anh thế nào, đành phải bỏ qua xưng hô, nói, “Em không có mảnh mai đến vậy, có thể tự mình ăn.”
“Thẩm Thầm.” Anh nâng mắt lên, đụng phải tầm mắt Tô Sân, nghiêm túc nói, “Tên hiện tại của anh, Thẩm Thầm.”
Khi anh vừa trở thành Thẩm Thầm, cũng cảm thấy có chút hoảng hốt, cả người đều loạn cào cào.
Nhưng không quá một ngày ngắn ngủi, anh lại cảm thấy linh hồn của mình dường như dung hợp rất tốt với cơ thể này, như thể… Như thể đây vốn dĩ nên là anh.
Cảm giác rất kỳ quái cũng thật vi diệu, nhưng lại là tồn tại chân thật.
“Thẩm đại nhân.” Theo lễ nghĩa, kêu tên đầy đủ không thích hợp, cho nên Tô Sân điều hòa một lát. Nói rồi muốn nhận chén sứ, “Em… Em tự mình làm đi!”
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hai người đã phân tích sơ qua về tình hình hiện tại.
Vạn hạnh chính là, dẫu bọn họ đi đến địa phương kỳ lạ này, nhưng họ đã nhanh chóng tìm được đối phương, sức mạnh của hai người ở cùng tóm lại là mạnh hơn chút.
“Cả người em đều bị thương, cho nên đừng cậy mạnh.”
Ánh mắt Thẩm Thầm sâu nặng, từng câu từng chữ đều thập phần nghiêm túc: “Em mau khỏe lại, chúng ta mới có thể nghĩ ra sách lược đối ứng càng tốt.”
Trong mắt Tô Sân hiện lên một tia mất mát: “Nhưng em cảm thấy mình ở đây, hoàn toàn không có đất dụng võ.”
Cậu am hiểu nhất là bẻ khóa, giải mã, các loại manh mối trên mạng đều không trốn khỏi mắt cậu, cậu xem như thuộc cấp đỉnh tầng trong lĩnh vực đó. Nhưng ở cái nơi này, cái thời không dị thế này, cậu cái gì cũng không làm được.
Hơn nữa…
Cậu dường như không còn lựa chọn, thuốc Quý Lan Cẩn cho cậu ăn chỉ có thời gian bảy ngày, nếu tìm không được hung thủ không lấy được thuốc giải, cậu sẽ chết.
Chỉ là không biết liệu chết rồi, có thể quay về không.
Cậu không dám đánh cược vào khả năng một phần vạn này, cũng sẽ không mang theo Thẩm Thầm đi mạo hiểm.
Tâm tư trăm chuyển xong, Tô Sân quyết định giấu nhẹm chuyện này, tạm thời không nói cho Thẩm Thầm.
Thẩm Thầm chỉ cho rằng cậu tự thất vọng chính mình, cho nên trấn an nói: “Đừng nói như vậy, em chỉ cần ở bên cạnh anh, là được.”
Sức mạnh Thời Dã có thể cho anh, là vô hạn cường đại và không thể chống đỡ.
Cho nên cậu ở, vậy là đủ rồi.
Bên tai Tô Sân đỏ lên, có chút tư vị tê tê dại dại nổi lên trong lòng, khiến cậu vì nó mà ngạc nhiên, hỗn loạn.
Cũng may rất mau trấn định xuống, tức giận trừng anh một cái: “Em phát hiện, sau khi anh biến thành Thẩm đại nhân, thế mà càng biết ăn nói.”
Tầm mắt Thẩm Thầm và cậu chạm nhau, ý cười tràn ra: “Không phải bởi vì anh biến thành Thẩm đại nhân, mà là bởi vì em, là em khiến anh thay đổi.”
Trái tim Tô Sân như bị mũi tên của thần Cupid bắn trúng, cậu khẽ nhếch môi mỏng, trên cổ đã nổi lên một tầng ửng đỏ.
Sắc mặt nhợt nhạt ban đầy cũng hồng hào lên, cuối cùng cũng trông đẹp một chút.
“Thẩm đại nhân, anh…”
Cậu xốc mắt, gần như không dám nhìn thẳng anh.
Thẩm Thầm lại cúi người về phía cậu, hô hấp phả trên mi cậu, cuối cùng…
Nhẹ mà quý trọng đặt trên trán cậu một cái hôn.
“Bang!” Một tiếng vang nhỏ, đến cùng chính là giọng nói có phần vội vàng của Cận Tử Phong, “Đại nhân, không ổn, lại có vụ án…”
Thanh âm đột nhiên im bặt, Cận Tử Phong nhìn hai người giao điệp thành một khối trước mắt, đồng tử phóng đại một chút, cả người đờ ra tại chỗ vừa động mà cũng không động.
Giống như, nhìn thấy thứ đồ kỳ kỳ quái quái gì không nên nhìn.
Hắn, có phải nên tự chọc hai mắt không?!
======
Editor: Solitude
======
Vai trái của Tô Sân bị Quý Lan Cẩn đánh cho trật khớp, tuy rằng đã vặn lại, nhưng luôn có chút không dùng lực được.
Cậu cứ như vậy ngồi dựa ở đầu giường, bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt trắng dọa người, yếu ớt cực hạn mang lại cho người ta một loại cảm giác đặc biệt dễ bắt nạt.
Thẩm Thầm bưng cháo ngồi ở mép giường, tự mình cầm muỗng sứ thổi khí, sợ Tô Sân bị bỏng.
“Diêm…” Tô Sân nhất thời không biết xưng hô với anh thế nào, đành phải bỏ qua xưng hô, nói, “Em không có mảnh mai đến vậy, có thể tự mình ăn.”
“Thẩm Thầm.” Anh nâng mắt lên, đụng phải tầm mắt Tô Sân, nghiêm túc nói, “Tên hiện tại của anh, Thẩm Thầm.”
Khi anh vừa trở thành Thẩm Thầm, cũng cảm thấy có chút hoảng hốt, cả người đều loạn cào cào.
Nhưng không quá một ngày ngắn ngủi, anh lại cảm thấy linh hồn của mình dường như dung hợp rất tốt với cơ thể này, như thể… Như thể đây vốn dĩ nên là anh.
Cảm giác rất kỳ quái cũng thật vi diệu, nhưng lại là tồn tại chân thật.
“Thẩm đại nhân.” Theo lễ nghĩa, kêu tên đầy đủ không thích hợp, cho nên Tô Sân điều hòa một lát. Nói rồi muốn nhận chén sứ, “Em… Em tự mình làm đi!”
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hai người đã phân tích sơ qua về tình hình hiện tại.
Vạn hạnh chính là, dẫu bọn họ đi đến địa phương kỳ lạ này, nhưng họ đã nhanh chóng tìm được đối phương, sức mạnh của hai người ở cùng tóm lại là mạnh hơn chút.
“Cả người em đều bị thương, cho nên đừng cậy mạnh.”
Ánh mắt Thẩm Thầm sâu nặng, từng câu từng chữ đều thập phần nghiêm túc: “Em mau khỏe lại, chúng ta mới có thể nghĩ ra sách lược đối ứng càng tốt.”
Trong mắt Tô Sân hiện lên một tia mất mát: “Nhưng em cảm thấy mình ở đây, hoàn toàn không có đất dụng võ.”
Cậu am hiểu nhất là bẻ khóa, giải mã, các loại manh mối trên mạng đều không trốn khỏi mắt cậu, cậu xem như thuộc cấp đỉnh tầng trong lĩnh vực đó. Nhưng ở cái nơi này, cái thời không dị thế này, cậu cái gì cũng không làm được.
Hơn nữa…
Cậu dường như không còn lựa chọn, thuốc Quý Lan Cẩn cho cậu ăn chỉ có thời gian bảy ngày, nếu tìm không được hung thủ không lấy được thuốc giải, cậu sẽ chết.
Chỉ là không biết liệu chết rồi, có thể quay về không.
Cậu không dám đánh cược vào khả năng một phần vạn này, cũng sẽ không mang theo Thẩm Thầm đi mạo hiểm.
Tâm tư trăm chuyển xong, Tô Sân quyết định giấu nhẹm chuyện này, tạm thời không nói cho Thẩm Thầm.
Thẩm Thầm chỉ cho rằng cậu tự thất vọng chính mình, cho nên trấn an nói: “Đừng nói như vậy, em chỉ cần ở bên cạnh anh, là được.”
Sức mạnh Thời Dã có thể cho anh, là vô hạn cường đại và không thể chống đỡ.
Cho nên cậu ở, vậy là đủ rồi.
Bên tai Tô Sân đỏ lên, có chút tư vị tê tê dại dại nổi lên trong lòng, khiến cậu vì nó mà ngạc nhiên, hỗn loạn.
Cũng may rất mau trấn định xuống, tức giận trừng anh một cái: “Em phát hiện, sau khi anh biến thành Thẩm đại nhân, thế mà càng biết ăn nói.”
Tầm mắt Thẩm Thầm và cậu chạm nhau, ý cười tràn ra: “Không phải bởi vì anh biến thành Thẩm đại nhân, mà là bởi vì em, là em khiến anh thay đổi.”
Trái tim Tô Sân như bị mũi tên của thần Cupid bắn trúng, cậu khẽ nhếch môi mỏng, trên cổ đã nổi lên một tầng ửng đỏ.
Sắc mặt nhợt nhạt ban đầy cũng hồng hào lên, cuối cùng cũng trông đẹp một chút.
“Thẩm đại nhân, anh…”
Cậu xốc mắt, gần như không dám nhìn thẳng anh.
Thẩm Thầm lại cúi người về phía cậu, hô hấp phả trên mi cậu, cuối cùng…
Nhẹ mà quý trọng đặt trên trán cậu một cái hôn.
“Bang!” Một tiếng vang nhỏ, đến cùng chính là giọng nói có phần vội vàng của Cận Tử Phong, “Đại nhân, không ổn, lại có vụ án…”
Thanh âm đột nhiên im bặt, Cận Tử Phong nhìn hai người giao điệp thành một khối trước mắt, đồng tử phóng đại một chút, cả người đờ ra tại chỗ vừa động mà cũng không động.
Giống như, nhìn thấy thứ đồ kỳ kỳ quái quái gì không nên nhìn.
Hắn, có phải nên tự chọc hai mắt không?!
======
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- bình luận