Editor: Solitude
======
Tối nay, cả tòa Phong Thành đều lâm vào hắc ám thâm am, dưới màn đêm mỏng vô biên, nhìn không ra một chút ánh sao ánh trăng.
Khương Vô Ẩn chỉ xách một chiếc đèn lồng cực nhỏ, bên người không có bất luận tùy tùng nào, bước nhanh đi vào Vu Thần Điện.
Năm chân đèn khổng lồ được thắp bên viền đài tròn lớn trong viện, và Vu Vân Khê đang ngồi ở trung tâm đài tròn.
Mặt mày nàng buông xuống, vành nón bao phủ lấy khuôn mặt, chỉ có thể nhìn đến đôi môi không chút huyết sắc kia: “Tới rồi.”
“Ta đã lấy được máu.”
Hai cái bình sứ bạch ngọc đặt bên cạnh đài tròn, Khương Vô Ẩn giọng điệu cấp thiết: “Kế tiếp phải làm gì, rốt cuộc muốn làm sao mới có thể cứu A La?”
“Vương gia đừng vội, hết thảy đều trong lòng bàn tay ngô.”
* Ngô: ta, tôi.
Giọng nàng đều đều, nghe không ra cảm xúc.
Nhưng sâu thẳm trong tròng mắt bị vành nón che dậy, lại nổi lên sóng sâu to lớn, tràn ngập điên cuồng tùy ý, như muốn đem toàn bộ thế giới hủy diệt.
Nhưng Khương Vô Ẩn bình tĩnh không được, Cố Thập Lan có bao nhiêu điên, hắn rõ ràng hơn bất cứ ai, làm sao hắn có thể không lo lắng?
“Ta sợ Cố Thập Lan điên lên… Vân Vu Khê, ngày mai ta muốn gặp được A La, ta không tin ai cả.”
Khóe môi Vân Vu Khê hơi hơi cong lên, nàng thong thả ngước mắt, ánh mắt lành lạnh, nhìn về phía Khương Vô Ẩn: “Nhưng hiện tại vương gia chỉ có thể tin tưởng ta, không phải sao?”
Chỉ trong nháy mắt như vậy, Khương Vô Ẩn thậm chí cảm thấy Vân Vu Khê còn muốn điên cuồng hơn Cố Thập Lan.
Nhưng Vân Vu Khê nói đúng, hiện tại hắn có thể tin tưởng, cũng chỉ có nàng.
“Ta đây nên làm gì?”
Vân Vu Khê cười, nàng đứng dậy cầm lấy hai bình sứ kia, mở nút bình, sau đó vẫy tay với Khương Vô Ẩn.
Đợi Khương Vô Ẩn đến gần, Vân Vu Khê trực tiếp hắt máu trong bình sứ hết lên người hắn.
Cùng lúc máu đọng trên người hắn, ánh nến bốn phía quanh đài tròn lập tức biến ảo, nơi đây bao trùm hắc ám, gần như muốn hòa thành một thể với thiên địa.
Nhưng Khương Vô Ẩn không cảm thụ được tất thảy điều này, trước mắt hắn, xuất hiện một ít hình ảnh chưa thấy qua bao giờ.
Vết thương của Thẩm Thầm không tính nghiêm trọng, chỉ là bị cắt qua cánh tay.
Trong đình viện, trên phiến đá xanh còn tàn lưu vết máu quen thuộc, dưới quầng trăng chiếu rọi, trông quỷ dị làm người sợ hãi.
Trong phòng, sắc mặt Tô Sân đặc biệt khó coi.
Cậu có thể nghĩ đến, Thẩm Thầm cũng có thể nghĩ đến.
Hai người đều trầm mặc, Cận Tử Phong nhịn không được: “Đại nhân, có phải ngài biết thân phận của kẻ cắp kia không?”
Dám can đảm một mình xâm nhập Đề hình tư, mục tiêu nhắm thẳng vào đại nhân nhà hắn, người này tất nhiên đến có mục đích. Và sau khi bị thương, biểu cảm của đại nhân cùng Tô tiên sinh liền trở nên phá lệ nghiêm trọng, ngay cả người mù, cũng có thể cảm nhận được biến hóa cảm xúc của hai người.
Mà hắn, không mù.
Thẩm Thầm không nói chuyện, nhưng còn Tô Sân, nhịn rồi lại nhịn, nắm tay đều siết chặt.
Cậu muốn nói ra, muốn nói cho mọi người, nhưng sâu trong lòng rồi lại không muốn tin.
Thẩm Thầm hiểu sự chật vật của cậu: “Việc này tạm thời không cần để lộ, hết thảy chờ cứu quận chúa về lại nói.”
Nếu vấn đề này lan rộng, nhất định khiến dư luận xôn xao.
“Thẩm Thầm, anh điên rồi?” Tô Sân cắn răng, có chút không tán đồng.
Tuy rằng cậu rất để ý thân phận của Khương Vô Ẩn, nhưng nếu so sánh với an nguy của Thẩm Thầm, cậu càng để ý người trước mắt này.
Thẩm Thầm biết cậu lo lắng, cho nên càng thêm săn sóc: “Không sao, còn một ngày, anh sẽ không sao.”
Ngữ điệu anh trầm hoãn, nhưng kiên định hữu lực.
Đây là lời hứa của anh, một khi đồng ý tất sẽ làm được.
“Không được, quá nguy hiểm, em không đồng ý.”
Thái động của Tô Sân cũng kiên quyết không kém, cậu không cho phép Thẩm Thầm dấn thân dính líu.
Cậu hiển nhiên là bị tức chết, lời vừa dứt, đầu cũng quay sang một bên, không hề nhìn anh.
Thẩm Thầm có chút bất đắc dĩ, nhưng càng đau lòng hơn: “Em hẳn phải hiểu cho anh, anh cần phải làm như vậy.”
Giữa bọn họ, cũng có sự ăn ý mà người thường không thể hiểu được.
Nguyên nhân cũng vì quá mức hiểu biết, Tô Sân càng thêm không tán thành.
Theo quan điểm của Thẩm Thầm, anh cần thiết nhanh chóng giải quyết hết thảy vấn đề xảy ra ở đây, tìm được biện pháp rời đi, bọn họ không có quá nhiều thì giờ để lãng phí.
Mà Khương Tinh La bị bắt cóc hiển nhiên là cơ hội tốt nhất.
Giác quan thứ sáu của anh nói cho anh, tất tần tật vụ án phát sinh đều có liên kết với nhau, có một cái chung điểm, Khương Tinh La chính là chìa khóa mấu chốt mở ra mấu chốt bí mật chung điểm.
Càng đừng nói trên người Khương Vô Ẩn kia ẩn giấu quá nhiều bí mật, vả lại quan hệ với Thời Dã quá mức không bình thường, anh cần mau chóng biết rõ ràng.
“Làm như vậy quá mạo hiểm, không ai trong chúng ta có thể chắc chắn hắn có thể chó cùng rứt giậu không, Cố Thập Lan cũng là một nhân tố cực kỳ không ổn định, trừ phi nắm chắc mười phần, nếu không em không tán thành anh làm như vậy.”
Đáy mắt Tô Sân đã phiếm ra rất nhiều tơ máu, đã lâu không được nghỉ ngơi đầy đủ, thêm vào đó đến nay cảm xúc của cậu đều trong trạng thái căng chặt, nhiều miệng vết thương trên người còn chưa được điều dưỡng hoàn toàn, cậu lúc này, cảm xúc đã bên bờ tan vỡ, tùy thời đều sẽ bùng nổ.
Tiếng của cậu cũng khàn rõ khàn, nhưng cậu hoàn toàn không quan tâm, chỉ trông mong nhìn Thẩm Thầm, muốn có một đáp án chuẩn xác.
Thẩm Thầm không khỏi than thở, cuối cùng vẫn không nhịn xuống, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu, giọng điệu dịu nhẹ trầm thấp, mang theo tình tố không rõ nói: “Tin anh.”
Nói đến tận đây rồi, Tô Sân biết mình không thể dao động quyết định của anh, đành phải thỏa hiệp: “Chúng ta cùng nhau đi.”
Tầm mắt của Thẩm Thầm và cậu chạm nhau, nhẹ nhàng gật đầu.
Cận Tử Phong đứng xem từ đầu đến cuối, thời khắc này cảm thấy mình tựa như người trong suốt, hoàn toàn bị bọn họ che mất.
Và cổ tình tố kia, bầu không khí khó tả kia giữa hai người cũng làm Cận Tử Phong không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Đại nhân nhà hắn từ khi nào có quan hệ tốt với Tô tiên sinh đến vậy?
Quên đi, không nghĩ nữa.
Cận Tử Phong lắc đầu, đầu óc hắn đã không đủ dùng.
Thời gian đã ước định rất nhanh đã đến, sáng sớm Thẩm Thầm đã cùng Tô Sân ra khỏi thành, đi phố Thập Lí ngoài thành trước.
Phố Thập Lí là một khách điếm lớn nhất ngoại ô Phong Thành, tiếp nhận các tiểu thương lui tới, là nơi nhất định phải qua để vào thành, vị trí nằm dưới chân núi Hỉ Thước ngoài thành.
Nhóm Thẩm Thầm ngoại trừ Tô Sân ra, không có người ngoài, nhưng anh cũng không làm chuyện không nắm chắc, bốn phía nơi đây đã sớm bố trí nghiêm mật, chỉ chờ Cố Thập Lan lộ diện, liền nhất cử bắt được y.
Đến bên ngoài phố Thập Lý, Thẩm Thầm dẫn đầu xuống ngựa, tinh tế đánh giá bốn phía một lần.
“Giống như không người.”
Tô Sân đuổi kịp, nhăn mày, thần sắc đạm bạc, vẫn luôn trong trạng thái cảnh giác.
“Chúng ta vào xem.”
“Được.”
Hai người sóng vai, đi vào bên trong.
Nơi này không có lấy một người, Tô Sân khó có thể tưởng tượng cảnh tượng nó đã từng khách đến đầy nhà thế nào, nhưng có thể khẳng định chính là, địa phương rộng lớn này đã bị Cố Thập Lan dễ dàng khống chế, có thể thấy y vẫn có chút bản lĩnh.
Hoặc là nói, đơn giản là phía sau y có tồn tại hậu thuẫn thật lớn.
Trong phòng tối tăm, Tô Sân đốt ánh nến, tiếp tục đi càng sâu vào.
Dưới chân dẫm lên tấm ván gỗ, kẽo cà kẽo kẹt rung rộng, trong phòng thập phần trống trải, tĩnh đến có thể nghe tiếng hít thở của họ.
Giữa âm thanh hít thở, Tô Sân nhạy bén nhận thấy một giọng nói ngắn ngủi, hơi hiện nóng nảy.
“Cố Thập Lan, ngươi đã đến rồi đúng không?” Tô Sân lập tức cảnh giác, “Nếu ngươi dám hẹn chúng ta, cũng đừng giấu đầu hở đuôi, Cố Thập Lan, đường đường chính chính đứng ra.”
“Ha ha!” Góc tường đông nam, một đạo hắc ảnh dừng ngay chỗ rẽ, âm thanh phát ra từ đó.
Chỉ là một tiếng cười khẽ ngắn, mang theo hương vị châm biếm hết sức mãnh liệt.
Nghe được tiếng vang kia, Thẩm Thầm lập tức đến bên cạnh Tô Sân, nửa người che cậu ở sau lưng.
“Đường đường chính chính? A! Tô tiên sinh, ngươi thật đúng là ngây thơ!” Cố Thập Lan bận một kiện xiêm y to rộng màu đen, đem cả người khuất trong bóng ma, cảm giác đó giống như là…
Y trời sinh đã sinh ra trong bóng tối.
“Người giống như ta, nào có tư cách đường đường chính chính, mệnh của ta từ khi vừa sinh ra đã được định, cả đời này, ta chỉ có thể sống trong bóng tối,”
Tiếng của Cố Thập Lan thật nhẹ, nhàn nhạt, nhưng Tô Sân có thể nghe thấy sự tuyệt vọng trong lời của y.
“Cố Thập Lan, không có ai sinh ra mệnh đã nên như thế nào, vận mệnh của ngươi chỉ có thể nắm trong tay ngươi.” Tô Sân hung tợn đáp y, người này quả nhiên đầu óc không bình thường, cả loại tâm thái này, cậu chẳng màng phân liệt không phân liệt, “Cố Thập Lan, là chính ngươi muốn từ bỏ chính mình, đây không đổ được cho bất cứ kẻ nào.”
“Ngươi đã tổn thương nhiều người vô tội như vậy, đến lúc này, ngươi hẳn nên thu tay lại.”
“Tô tiên sinh, đi đến nước này, ta đã sớm không có đường lui, ta sẽ không thu tay lại.”
Ngữ điệu Cố Thập Lan bình tĩnh, như thể đang nói thời tiết hôm nay rất đẹp, bình tĩnh khiến người ta cảm thấy quỷ dị lại nguy hiểm.
Thẩm Thầm vẫn luôn nhìn chằm chằm Cố Thập Lan, cũng không biết vì cái gì, hôm nay y thật sự làm người khó có thể nhìn thấu.
Đơn giản không lòng vòng, hỏi thẳng không cố kỵ: “Cố Thập Lan, nói đi, mục đích ngươi bảo bọn ta tới chỗ này. Hiện tại bọn ta đã đến, có phải ngươi cũng nên thả Khương Tinh La?
“Ta gọi các ngươi tới, cũng không phải thả nàng đi.” Cố Thập Lan cười khẽ, cảm xúc của y dường như càng ngày càng thả lỏng, giọng điệu lộ rõ vẻ vui mừng, “Gọi các ngươi đến, là để chứng kiến Khương Tinh La chết.”
“Chỉ cần nàng chết, nhiệm vụ của ta liền hoàn thành, ta liền có thể giải thoát rồi.”
Nói, hắn phá lên cười, tâm trạng càng lúc càng điên cuồng.
“Nhiệm vụ?” Tô Sân nắm được trọng điểm, “Nhiệm vụ của ngươi là cái gì?”
Dáng vẻ của Cố Thập Lan, thật sự không thích hợp.
Sự điên cuồng của y qua đi một phần, mang theo vẻ không màng tất cả.
“Tô tiên sinh, hiện tại ngươi hỏi cái này, thật sự có hơi muộn rồi.”
Cố Thập Lan cũng không trả lời vấn đề của cậu, thay vào đó bắt đầu nói chuyện phiếm cùng cậu: “Tô tiên sinh, lại nói tiếp, ngươi còn từng là người chịu tội thay ta mà! Nhưng ít nhiều cũng nhờ Thẩm đại nhân, mới để ngươi tránh được một kiếp.”
“Chỉ là đáng tiếc, đáng tiếc ngươi trúng độc, cũng sống không được bao lâu.”
Cố Thập Lan dễ dàng vạch trần bí mật của Tô Sân, con ngươi cậu hơi co lại, tầm mắt dán chặt trên người y.
Còn Thẩm Thầm cả người đều choáng váng, bất an trong lòng càng sâu nặng vài phần, không khỏi nghiêng đầu nhìn Tô Sân: “Có ý gì, lời hắn nói là có ý gì?”
Tô Sân không biết nên mở miệng thế nào, Cố Thập Lan lại rất là thiện giải nhân ý, chủ động nói: “Ố, Thẩm đại nhân còn không biết à, Tô Sân bị…”
* Thiện giải nhân ý: giỏi lý giải ý đồ của người khác.
“Cố Thập Lan!”
Tô Sân quát bảo ngưng lại, cau mày, thần sắc có chút không vui.
“Nói trọng điểm, nhiệm vụ của ngươi là gì, Khương Tinh La ở đâu?”
Chuyện râu ria để sau hẵng bàn, hiện tại cứu người quan trọng.
“Tô tiên sinh, ngươi không phải biết rõ còn cố hỏi sao?” Cố Thập Lan cười tùy ý, “Không phải các ngươi đã tra được mục đích ta giết những người đó sao? Hiện tại hà tất hỏi nhiều lời.”
“Khương Tinh La… Chính là mục tiêu cuối cùng của ta.”
“Cho nên, nàng cần phải chết.”
======