Editor: Solitude
======
Đường phố rộng lớn, ánh đèn đường mờ ảo chiếu rọi, kéo dài bóng người.
Mễ Đông Nhất nhìn Lư Hồng Quân có chút rầu rĩ bên cạnh, không khỏi hỏi: “Cô… thích Tiết Tuấn Xuyên?”
“Ể?” Không dự đoán được gã sẽ hỏi như vậy, Lư Hồng Quân lập tức ngốc, ấp úng không nói được cái nguyên cớ, nhưng bản thân cô nàng biết bên tai nổi lên hồng nhạt.
Mạt hồng nhạt kia lọt vào mắt Mễ Đông Nhất, làm ánh mắt gã sâu vài phần.
Nhìn sườn mặt cô, luôn tạo cho Mễ Đông Nhất một loại ảo giác. Giữa quang ảnh biến hóa, gã lại nhận ra rõ ràng, hết thảy đều chỉ là chấp niệm thôi.
“Cô không muốn nói thì không nói, không sao.” Mễ Đông Nhất thu lại cảm xúc, cười khẽ.
Lư Hồng Quân cũng thả lỏng chút, hỏi gã: “Mễ đạo có người mình thích không?”
Lư Hồng Quân năm nay cũng mới hai mươi ba tuổi mà thôi, còn chưa từng yêu đương, thật sự rất tò mò điều này.
“Có.” Mễ Đông Nhất nhìn đường phố xa xa, cả người đột nhiên chìm vào một loại cảm xúc khó tả, nội tâm trống rỗng càng thêm phóng đại nơi màn đêm tĩnh mịch này.
“Vậy hai người ở bên nhau sao?” Lư Hồng Quân lại hỏi.
Bóng đêm gợi lên lòng hiếu kỳ của cô, bóng đêm cũng có thể che giấu cô rất tốt, khiến cô lớn mật hơn ít.
Mễ Đông Nhất hồi lâu không mở miệng, Lư Hồng Quân không khỏi cảm thấy tò mò, nhưng câu vừa rồi nói ra khỏi miệng đã tốn hết toàn bộ dũng khí của cô, lúc này không có can đảm hỏi lại lần nữa.
“Tôi đưa cô đến một nơi.” Mễ Đông Nhất nghiêng nhìn sườn mặt cô nàng, sâu trong con ngươi có chút si mê, nhưng bị gã cực nhanh kiềm lại.
Thần sắc gã nhạt nhẽo, thập phần bình tĩnh.
Ở đoàn phim, Mễ Đông Nhất tạo cho người ấn tượng chính là ôn hòa săn sóc, rất dễ gây hảo cảm với người khác, cho nên mặc dù bây giờ trời hơi khuya, nhưng Lư Hồng Quân vẫn không chần chờ chút nào, trực tiếp đáp ứng: “Được.”
Mễ Đông Nhất dẫn cô nàng đổi hướng, đi tới một con đường khác càng lúc càng xa.
Mà Mục Tây Thành ẩn nấp tiếp tục đi theo, không chú nào lơi lỏng.
Bên kia, Lý Miêu Kỷ một đường đi theo Tiết Tuấn Xuyên.
Tiết Tuấn Xuyên không về khách sạn, hơn nữa dạo quanh thành phố vài vòng, giống như không có điểm đến, không biết đang tìm cái gì, hay là lảng tránh cái gì.
Nhưng trực giác của Lý Miêu Kỷ nói cho cô, Tiết Tuấn Xuyên sở dĩ làm như vậy, hoàn toàn là vì y là một người thận trọng.
Và hành vi này của y, cũng làm Lý Miêu Kỷ tăng thêm nghi ngờ với y.
Lý Miêu Kỷ lấy ra di động gửi tin nhắn cho Diêm Thập Nhị, nói cho Diêm Thập Nhị biết nghi ngờ của mình.
Diêm Thập Nhị còn chưa ngủ, nhanh chóng trả lời: 【Tự mình cẩn thận một chút, lúc này đây hung thủ có năng lực phản điều tra rất mạnh, khi theo dõi cô chú ý an toàn. Nếu phát hiện điểm không thích hợp, lập tức rút lui, bảo đảm an toàn bản thân lên đầu.】
Chuyện xảy ra lần trước, anh không hy vọng lại phát sinh, đều là đội viên của anh, anh không muốn nhìn thấy có người bị thương.
Nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy không yên tâm, Diêm Thập Nhị gọi điện cho Thiên Phàm, nhưng gọi mấy cuộc đều không bắt máy.
Anh đang lưỡng lự không biết có nên đích thân đi một chuyến hay không, di động đột ngột vang lên.
Nhìn tên người gọi hiển thị, Diêm Thập Nhị nhíu mày lại, nhanh chóng kết nối.
“Làm sao còn chưa ngủ?” Giọng anh mang theo chút quan tâm trách cứ.
Thời Dã không rảnh giải thích với anh cái này, cậu có chuyện càng quan trọng.
“Anh còn nhớ căn biệt bị bị cháy trước đây không.” Thời Dã hỏi anh.
Diêm Thập Nhị tuy mờ mịt, nhưng vẫn lập tức đáp: “Nhớ rõ.”
Nhưng giọng nói Thời Dã nghiêm trọng xưa nay chưa từng có, khiến Diêm Thập Nhị ẩn ẩn cảm thấy bất an.
Thời Dã đang nỗ lực khắc chế, cậu im lặng một hồi lâu, mới tiếp tục nói: “Cảnh sát Diêm, em nói cho anh cái này là hy vọng anh có thể hiểu được chân tướng giấu kín trong đó, nhưng em hy vọng dù anh biết, cũng đừng hành sự bốc đồng, được không?”
“Được, em nói.”
“Hôm đó Tư Ngang bị mang đến, vốn là phải đổi thận cho một vị phú thương, nhưng lúc ấy xảy ra tai nạn, khí gas rò rỉ dẫn tới nổ mạnh. Anh hẳn là hiểu, tổ chức làm việc phi pháp như bọn làm việc đều cực kỳ cẩn thận. Hơn nữa vị phú thương kia dường như là nhà tài trợ đằng sau Thiên Mệnh, cho nên mạng của gã, người ngăn cản Thiên Mệnh càng cực kỳ nhìn trúng.”
“Nhưng… Hôm đó lại xảy ra tai nạn, giải phẫu không thành, còn Tư Ngang… cũng được người cứu đi.”
Giọng nói Thời Dã khàn khàn, từng câu từng chữ nói thong thả mà hữu lực: “Cho nên anh cảm thấy đây là vì sao?”
Diêm Thập Nhị nghe được vài câu đầu đã có phán đoán, hiện giờ Thời Dã hỏi như vậy, càng làm anh chắc chắn suy đoán của mình: “Thiên Mệnh có người của chúng ta.”
Nói cách khác, có nằm vùng trong tổ chức Thiên Mệnh.
Thời Dã khẽ ừ một tiếng, nhưng ngay sau đó nói, ngữ điệu càng thêm trầm trọng: “Nhưng… Người kia đã chết, là bị sống sờ sờ đánh chết, hơn nữa thi thể đã bị vứt ở thùng rác sau hẻm khu văn phòng ‘tổ điều tra Thiên Mệnh’. Cảnh sát Diêm, đây tương đương với một lời cảnh cáo, cũng là khiêu khích.”
Đã chết?
Giữa mày Diêm Thập Nhị nhăn thật sâu, trong mắt tràn đầy đau khổ sâu đậm.
“Anh ta… là ai?”
Tổ chức Thiên Mệnh này rốt cuộc là làm cái gì, thật ra anh không hoàn toàn biết, chỉ mơ hồ biết, ban đầu bọn chúng nơi nơi lừa gạt trẻ con, sau lại còn bắt cóc một ít phụ nữ, đặc biệt là người có vấn đề tâm thần, hoặc là rất ít liên lạc với gia đình, lẻ loi làm việc một mình ở nơi khác.
Ban đầu Diêm Thập Nhị chỉ cho rằng bọn chúng là vì buôn bán, sau này mới dần dần cảm thấy không thích hợp.
Nhưng đáng sợ nhất chưa phải cái này, mà là người Thiên Mệnh đặc biệt lợi dụng kẽ hở pháp luật, lộng hành bên cạnh bọn họ, khiến người ta nó nắm giữ được nhược điểm của chúng.
Nhưng hành vi của chúng rồi lại làm người căm thù đến tận xương tủy, cho nên Hứa Cục mới cố ý tìm vương bài L tới hỗ trợ điều tra.
Vốn dĩ Thời Dã không nên nói cho Diêm Thập Nhị biết cái này, nhưng… Cậu lại cảm thấy như vậy quá mức tàn nhẫn đối với Diêm Thập Nhị, anh là người bị hại, anh hẳn nên biết chân tướng của sự việc.
“Anh ta tên Lâm Thương, là bác sĩ tư nhân của vị phú thương kia, nếu anh ta không làm nằm vùng, anh ta sẽ là một pháp y rất tốt.”
Nhưng hiện tại anh ta… Bị phát hiện, bị sát hại.
Diêm Thập Nhị cảm thấy tim mình bị một bàn tay hung hăng bấu véo, càng lúc càng chặt, khiến anh gần như không thể thở, vừa ngột vừa đau.
Và ý niệm tìm được tổ chức Thiên Mệnh, một lưới bắt toàn bộ Thiên Mệnh cũng càng thêm sâu nặng, khiến anh càng thêm kiên định, càng thêm hết lòng tin theo.
Thấy anh thật lâu không lên tiếng, Thời Dã có chút lo lắng.
“Cảnh sát Diêm, anh không sao chứ?”
Diêm Thập Nhị há miệng thở dốc, lại phát không ra tiếng.
Sau một lúc, anh mới chậm rãi mở miệng: “Thời Dã, cảm ơn em vì đã cho anh biết.”
Nếu không phải Thời Dã nói, có lẽ anh phải tốn thật lâu thật lâu sau mới biết được điều này.
Nhưng anh trước nay đều không muốn ngồi chờ chết, anh muốn tự mình điều tra rõ chuyện này.
“Em tìm thấy Tư Ngang chưa?”
Thời Dã khẽ thở dài một tiếng: “Vẫn chưa, thật ra em có hơi lo cho em ấy, em ấy đã bị người theo dõi, lại còn chạy trốn từ trong tay đám người kia, hiện tại em ấy hẳn rất nguy hiểm. Vả lại… Người thả em ấy đi hẳn chính là Lâm Thương, anh ta đã bị phát hiện, vậy Tư Ngang…”
“Không.” Diêm Thập Nhị lại phủ định lời cậu nói, “Còn có một người.”
Anh rất chắc chắn, những người đó trước này cẩn thận lại nghiêm mật, chỉ dựa vào một mình Lâm Thương là tuyệt đối không cứu được Tư Ngang, cho nên anh khẳng định còn có tiếp ứng.
“Ý anh là…” Thời Dã ngừng câu chuyện, cậu đã hiểu.
“Đừng nghĩ nữa, đã rất muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm chút, chuyện này anh biết rồi.” Diêm Thập Nhị ngăn lại lời kế tiếp của cậu, giọng nói rất nhẹ rất mỏng, “Tóm lại, cảm ơn em.”
“Không.” Thời Dã tùy ý đáp, rồi sau đó giọng điệu tăng thêm, “Giữa chúng ta không cần nói cái này.”
Diêm Thập Nhị mỉm cười, sự trầm trọng trong lòng giống như bị nhóc con đầu kia điện thoại quét sạch ba phần.
Cậu thật sự… quá biết bắt tâm người.
“Ừ!” Chút âm cuối rơi xuống, giọng Diêm Thập Nhị trầm khàn, “Ngủ đi, anh làm việc.”
“Đừng quá sức, ngủ ngon.”
Cúp điện thoại, ánh mắt Diêm Thập Nhị lập tức sắc bén, khuôn mặt trở nên lãnh túc.
Anh hơi hơi ngước mắt, vừa lúc đụng phải tầm mắt chế nhạo của Lâm Tây Tẫn.
Hắn xoa cằm, bởi vì bị đánh thức đáy mắt còn có vài phần khó chịu, khàn giọng hỏi: “Hai người đang yêu đương?”
Diêm Thập Nhị lắc đầu: “Không có.”
“Chính là còn chưa theo đuổi được…”
Lâm Tây Tẫn bày bộ dạng: Xem đi, tôi hiểu quá mà!
Diêm Thập Nhị bực: “Ngậm miệng cậu lại, đừng bày ra cái trí tuệ của cậu.”
Lâm Tây Tẫn cười khẽ ra tiếng, khuôn mặt vĩnh viễn ôn đạm trồi lên ý cười rõ ràng: “Thế chúc điều cậu muốn sớm ngày thành thật.”
Đang nói chuyện, di động của Lâm Tây Tẫn vang lên.
Tiếng chuông đột ngột vang trong văn vòng yên tĩnh có vẻ đặc biệt chói tai, Diêm Thập Nhị ngẩng đầu xem qua, chỉ thấy nụ cười trên mặt Lâm Tây Tẫn đều thu lại.
Thời gian này còn có thể gọi cho hắn, tóm lại khiến người ta cảm thấy bất an.
Cuộc gọi đến từ Hứa Cục, Lâm Tây Tẫn cũng không trì hoãn, trực tiếp bắt máy.
“Hứa Cục.”
Hứa cục cũng không hàm hồ: “Cậu ở đâu?”
“Ở trong cục, đêm nay trực ban.”
“Thật đúng lúc, tới đây một chuyến, yêu cầu cậu khám nghiệm tử thi.”
Giọng nói Hứa Cục trầm khàn, nghe được tâm tình rất xấu.
“Được, tôi lập tức qua.”
Sau khi ngắt điện thoại, Lâm Tây Tẫn cũng đã hoàn toàn tỉnh. Nhưng sắc mặt hắn không tốt, đáy mắt giăng đầy mây đen.
Có thể cố ý tìm hắn đi làm kiểm nghiệm trong thời gian này, nhất định chuyện không đơn giản như vậy.
Hơn nữa không biết vì sao, hắn luôn có dự cảm bất hảo.
Diêm Thập Nhị thấy hắn có vẻ không tốt lắm, cũng đứng dậy đi theo: “Tôi đi cùng với cậu.”
Anh nghe được đại khái nội dung cuộc gọi, nhưng dù không nghe được anh cũng có thể đoán được.
Lâm Tây Tẫn cũng không cảm thấy có gì không đúng, gật đầu nói: “Ừ.”
–
Ở một góc thành phố, Lý Miêu Kỷ đi theo Tiết Tuấn Xuyên, cô không quen với con đường này, nhưng dần dần, cô nhận ra có gì không ổn.
Tiết Tuấn Xuyên dừng chân trước một tòa nhà, đứng đó một lúc, bên kia liền có người xuống, cô gái trẻ tuổi tươi cười xán lạn, đôi mắt cong thành vầng trăng non.
Lúc nhìn thấy Tiết Tuấn Xuyên, người nọ trực tiếp nhào qua ôm lấy hắn, quan hệ của hai người thoạt nhìn thập phần thân mật.
Thời điểm nhìn thấy người nọ, Lý Miêu Kỷ đột nhiên giật cả mình, toàn thân không tự chủ được lạnh run.
Cô nắm chặt tay phát khẩn, rất muốn tiến lên ngăn lại, nhưng thời cơ hiển nhiên không đúng.
Cô gắt gao nhìn chằm chằm hai người bên kia, sợ bản thân bỏ lỡ cái gì. Không biết Tiết Tuấn Xuyên nói gì đó, cô gái kia lại tươi cười rạng rỡ lên lầu.
Nhưng Tiết Tuấn Xuyên không rời đi, ngược lại chuyển hướng đi đến chỗ Lý Miêu Kỷ.
Y đội mũ lưỡi trai đen, hơi hơi ngẩng đầu nhìn qua, bên môi câu thành một mạt cười, trong bóng đêm không rõ khuôn mặt y, nhưng Lý Miêu Kỷ nhạy bén cảm giác được nguy hiểm.
Cô xoay người muốn chạy, nhưng Tiết Tuấn Xuyên càng nhanh hơn cô một bước.
“Mèo con, trốn lâu như vậy, sao không tiếp tục trốn nữa?”
Âm điệu của y mang theo chế nhạo, lại mang đến cảm giác âm trầm, khiến lông tơ cả người Lý Miêu Kỷ dựng đứng.
Nhưng cô là cảnh sát, cô không thể trốn cũng không thể nhát, nếu bị phát hiện, cũng chỉ có thể căng da đầu đối diện.
“Là anh đúng không?”
Cùng lúc Lý Miêu Kỷ hỏi, vừa định xoay người, nhưng chỗ cổ một trận đau âm ỉ, trước mắt tối sầm, cô hoàn toàn mất đi ý thức.
======