Editor: Solitude
======
Giờ phút này Cố Thập Lan đang đứng dưới đường, còn Thẩm Thầm ngồi trên đường.
Trong tay anh cầm kinh đường mộc, trực tiếp đáp thẳng trên án đài: “Nói.”
* Kinh đường mộc: khối gỗ chữ nhật mà quan xưa dùng để đập lên bàn.
** Án đài: bàn dài hoặc tấm gỗ dài dựng lên để thay bàn, hình dạng và cấu tạo là bàn vuông dài.
Trần Thư Ngọc lập tức đưa công văn cho Cận Tử Phong, Cận Tử Phong tiếp nhận, chạy lên giao cho Thẩm Thầm.
“Đại nhân, mời xem qua trước.”
Trần Thư Ngọc không sốt ruột nói chuyện này, chờ Thẩm Thầm đọc lướt qua, mới nói: “Đại nhân, ti chức đã kiểm tra lại thi thể Quý tiểu thư một lần, đích xác phát hiện có điểm khác với lần kiểm tra trước đó. Thời điểm Quý tiểu thư chết đã mang thai và đứa trẻ bị người lấy đi sau khi Quý tiểu thư chết. Là ti chức sơ sẩy, lúc trước không điều tra rõ điểm này, thỉnh đại nhân giáng tội trách phạt.
Chân mày Thẩm Thầm nhăn tới cực hạn, ánh mắt anh vẫn như cũ khóa chặt trên phần công văn kia, không vội nói chuyện, càng không lạc định trách phạt Trần Thư Ngọc.
* Lạc định: sự kiện đã được định ra.
Rốt cuộc…
Quý Chỉ Tịch là một vị tiểu thư khuê các, ngày thường đại môn bất xuất nhị môn bất mại, mặc cho ai có thể tưởng được nàng còn chưa lập gia đình đã tư thông với người khác, còn mang thai!
* Đại môn bất xuất nhị môn bất mại: ‘nhị môn’ dùng để chia viện thành hai bộ phận nội trạch và ngoại trạch, ‘nhị môn bất mại’ chỉ nữ tử không được dễ dàng rời đi nội trạch; ‘đại môn bất xuất’ là chỉ nữ giới không được tùy ý rời khỏi gia môn, xuất đầu lộ diện bên ngoài.
Tuy lưỡng tình tương duyệt là không sai, nhưng ở thời đại hiện giờ, đó là tồn tại hậu thế bất dung.
Một hồi lâu, Thẩm Thầm mở miệng, bảo Trần Thư Ngọc thối lui sang một bên, sau đó nói: “Dưới đường là ai?”
Cố Thập Lan bình tĩnh: “Tiểu sinh Cố Thập Lan.”
Lúc này Cố Thập Lan khác chút so với dáng vẻ tùy ý điên cuồng mới vừa rồi, thoạt nhìn bình tĩnh nhiều, đến cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy mắt cũng thu sạch sẽ.
Thậm chí ngay cả khi Trần Thư Ngọc nói Quý Chỉ Tịch mang thai cũng không mảy may làm cảm xúc của y biến động một phân, thật giống như y đã sớm biết việc này.
Tô Sân đứng ở bên vách cửa, tinh tế đánh giá Cố Thập Lan, luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.
Thẩm Thầm cũng phát hiện, nhưng trên mặt bất động thanh sắc: “Bản quan hỏi ngươi, ý của ngươi là gì khi cướp đi xác chết của Quý Chỉ Tịch?”
“Chỉ là nhìn Quý tiểu thư chết có chút thê thảm, muốn cho nàng sớm nhập thổ vi an thôi.”
Cố Thập Lan ánh mắt đạm nhiên, như là hoàn toàn không cảm thấy hành vi của mình có cái gì không ổn.
Nhưng những lời trước đó y nói trước mặt mọi người, rồi lại âm ngoan lợi hại, trước sau có sự tương phản rất lớn.
“Nhập thổ vi an? Bản quan thấy ngươi là muốn hủy diệt chứng cứ!” Thẩm Thầm quát lạnh, “Ngày hai tháng này, từ giờ Tỵ đến giờ Ngọ ngươi ở nơi nào, ở với ai, có người nào có thể chứng minh không?”
Cố Thập Lan hơi nhướng mày: “Có, đại nhân nói chính là canh giờ Quý tiểu thư chết đi, lúc ấy ta đang đi cùng với Quý Lan Cẩn, đại nhân có thể hỏi hắn!”
Quý Lan Cẩn vừa hay ở bên ngoài Đề hình tư, đang muốn xông vào đó!
Cố Thập Lan vừa nói vậy, Thẩm Thầm lập tức ra hiệu tay với Cận Tử Phong.
Không quá bao lâu sau, Quý Lan Cẩn lại vào công đường.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Quý Lan Cẩn, đáy mắt vốn đang bình tĩnh của Cố Thập Lan cuộn lên đợt sóng, khói mù lập tức gắn đầy.
Dường như y…
Cực kỳ chán ghét Quý Lan Cẩn, ánh mắt kia rõ ràng là hận hắn thấu xương!
Mâu thuẫn lần thứ hai quấn quanh, làm người xem không rõ.
“Quý Lan Cẩn, Cố Thập Lan nói ngày hai tháng này, cũng chính là thời gian Quý Chỉ Tịch chết, ngươi ở cùng với hắn, ngươi có thể làm chứng cho hắn không?”
Nếu thật là vậy, vậy việc Cố Thập Lan giết hại Quý Chỉ Tịch liền bị bác bỏ.
Thẩm Thầm nheo con ngươi lại, giống đại lão hổ thu lợi trảo tùy thời sẽ bùng nổ, không ngừng xem kỹ hai người dưới đường.
Nhưng ai cũng không ngờ được, Quý Lan Cẩn thế mà cho đáp án phủ định: “Không có, ta không có ở cùng với hắn.”
Vô luận như thế nào hắn đều sẽ không thừa nhận, loại chuyện này nếu bị đồn thổi ra ngoài, nửa đời sau của hắn liền hủy hoại hoàn toàn.
Hắn sẽ không vì một Cố Thập Lan mà hủy hoại chính mình, tuyệt đối sẽ không.
Cố Thập Lan đã sớm đoán được hắn sẽ nói như vậy, căn bản không kinh ngạc.
Y chỉ bình tĩnh nhìn hắn, thấp giọng nói: “Quý Lan Cẩn, ngươi thật khiến người khác cảm thấy ghê tởm.”
Dám làm lại không dám nhận, vừa hèn vừa ngu.
Cố Thập Lan giận cười, đáy mắt xẹt qua một tia bi thương.
“Thẩm đại nhân, phán đoán thế nào đều dựa vào ý của ngài.”
Thẩm Thầm: “Ngoại trừ Quý Lan Cẩn, còn có người khác có thể làm chứng cho ngươi không?”
Cố Thập Lan lắc đầu: “Không có.”
Nếu như thế, vậy đây là chuyện thì chết không đối chứng.
“Việc này sau lại bàn.” Sắc mặt Thẩm Thầm lạnh lùng, nhìn về phía Quý Lan Cẩn, “Quý Lan Cẩn, ngươi cũng biết Quý Chỉ Tịch tư thông với người khác còn mang thai?”
Hàng mày Quý Lan Cẩn hung hăng nhăn lại, như là nghe không hiểu, kinh ngạc nhìn Thẩm Thầm.
Sắc mặt Thẩm Thầm không thay đổi, va chạm với tầm mắt của hắn, nửa điểm cũng không thoái nhượng.
Ánh mắt Quý Lan Cẩn dần dần cuồng nộ, đáy mắt nhấc lên sóng to động trời: “Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng. Thẩm Thầm, ngươi đừng gạt ta, ta… Ta sẽ không mắc mưu, ngươi nói bậy, ngươi thật… Thật điên rồ!”
Mặt mày Thẩm Thầm ác hơn, ngữ khí sắc bén: “Điên rồ là tên hung thủ kia mới đúng, gã không chỉ giết người, gã còn đem đứa trẻ chưa thành hình trong bụng Quý Chỉ Tịch ra, ngươi nói xem… Người này rốt cuộc có bao nhiêu hận Quý Chỉ Tịch, bao nhiêu hận đứa bé trong bụng nàng!”
Một câu, như lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim Quý Lan Cẩn, vừa tàn nhẫn vừa đau đớn, tước xuống một đường mang theo da thịt hợp vào xương cốt, không chừa nửa đường sống.
Nói đến nước này, Thẩm Thầm lại cảm thấy còn chưa đủ, lập tức tiếp thêm một câu: “Quý Lan Cẩn, Quý Chỉ Tịch làm ra loại chuyện bại hoại gia môn, nhẫn tâm tuyệt tình phản bội ngươi, ngươi hận nàng không?”
Đồng tử của Quý Lan Cẩn đột nhiên phóng đại, giận mắng: “Ngươi nói cái gì?”
Thẩm Thầm nhẹ a một tiếng: “Đừng giả vờ Quý Lan Cẩn, ngươi có tâm tư gì với muội muội ngươi đã sớm bại lộ, ngươi thật sự cho rằng đám người chúng ta đều là kẻ ngốc?”
Hơn nữa anh biết được một ít bí tân có quan hệ với Quý gia, Quý Lan Cẩn và Quý Chỉ Tịch đều không phải huynh muội ruột thịt, trước đây chưa từng nghĩ theo hướng này, nhưng Quý Lan Cẩn không có che lấp, mặc cho ai đều sẽ hoài nghi.
“Ngươi đừng nói bậy nói bạ, ta cái gì cũng chưa làm, ta làm sao biết được Tịch Nhi mang thai, ta… Không có khả năng, Tịch Nhi không có khả năng mang thai.”
Quý Lan Cẩn đã có chút điên cuồng, hắn cảm thấy không phải hắn điên, chính là Thẩm Thầm điên rồi.
“Tịch Nhi trước nay ngoan ngoãn, nàng sao có thể dưới mí mắt ta cùng người khác…” Tư thông?
Hai chữ cuối cùng kia, hắn căn bản không nói nên lời.
Hắn chắc chắn không tin, cũng kiên trì cho rằng Thẩm Thầm đang lừa gạt hắn.
Tất cả mọi người trầm mặc, sự thật bày ra trước mắt, Quý Lan Cẩn cùng lắm chỉ đang lừa mình dối người thôi.
“Đứa bé… Đứa bé là của ai, không thể có đứa nhỏ này, tuyệt đối không thể.”
Quý Lan Cẩn đỏ bừng hai mắt, điên cuồng lại đáng sợ.
Đột nhiên, hắn làm như nhớ tới cái gì, vọt thẳng tới trước mặt Tô Sân: “Tô Sân, là ngươi đúng không, là tên khốn nạn nhà ngươi…”
Thẩm Thầm theo bản năng muốn tới cản, ngại chỗ anh ở thượng vị, cũng may Cận Tử Phong phản ứng nhanh chóng, trực tiếp chắn trước mặt Tô Sân: “Quý Lan Cẩn, ngươi muốn làm gì?”
Quý Lan Cẩn tự như con lệ thú bạo tẩu: “Tránh ra!”
“Tô Sân, là ngươi đúng không, là ngươi làm đúng không!”
Tô Sân tỏ vẻ bản thân cực kỳ cực kỳ vô tội.
Cậu nhấp môi dưới, ánh mắt lia qua Cố Thập Lan.
Cố Thập Lan cong cong môi, ánh mắt chạm với cậu tràn đầy hứng thú.
Rồi sau đó, y thong thả, thập phần vô vị nói: “Quý Lan Cẩn, là ta!”
======