Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua mà Du Diệp Quân vẫn còn ngủ say.
An Cát ở trong phòng bệnh, không nhớ tới chuyện về nhà thăm con, luôn luôn tập trung vào người trên giường bệnh, An Cát vỗ tay lên trán khi nhìn thấy Mạch Kiếm Hoa gọi đến.
"Chuyến bay tối nay mấy giờ?" Mạch Kiếm Hoa trầm giọng hỏi.
"Hôm nay em không về, ngày mai xem tình hình đi." An Cát nhíu chặt mày, bất đắc dĩ trả lời.
"Có cái gì bị trì hoãn?"
"Ừ! Ở đoàn làm phim có người xảy ra chuyện, giờ còn đang ở bệnh viện." An Cát đi ra ban công nghe điện thoại, cô xoay người nhìn thoáng qua người nằm trên giường bệnh.
"Đã xảy ra chuyện gì? Có nghiêm trọng không?"
"Người còn chưa tỉnh nên em không biết chuyện gì đã xảy ra." An Cát thành thật trả lời.
"Người đó là ai? Không phải có đội ngũ và đạo diễn ở đó sao. Em là diễn viên ở đó làm gì?" Mạch Kiếm Hoa nghe giọng nói thận trọng của An Cát trong điện thoại, không khỏi tự hỏi.
"Bạn diễn của em, Du Diệp Quân." An Cát nói không chút che giấu.
Nghe thấy tên của Du Diệp Quân, tim Mạch Kiếm Hoa như đông cứng lại, quả nhiên là người này làm ảnh hưởng đến kế hoạch của An Cát.
Trong mắt Mạch Kiếm Hoa hiện lên một tia hoảng sợ, cảm giác bất an trong lòng cũng dần dần tăng lên.
"Vậy em ở đó có ích lợi gì? Đoàn phim sẽ xử lý mà?" Mạch Kiếm Hoa không biết cậu có chút lo lắng khi mở miệng.
"Anh đang nói cái gì vậy? Làm cùng một đoàn phim còn là bạn diễn, ở lại quan tâm không phải là bình thường sao?" Khi An Cát nghe Mạch Kiếm Hoa nói vậy, cô không đồng ý, trong vô thức giọng nói càng trở nên gắt hơn.
Ngay khi Mạch Kiếm Hoa nghe thấy giọng điệu nghiêm nghị của An Cát, anh ta biết An Cát sắp tức giận, anh ta nhắm mắt lại, trong lòng thở dài một hơi, bình tĩnh nói: "Không sao, em nói đúng lắm. Anh chỉ thuận miệng nói vậy thôi, vậy em ở bên đó chăm sóc cho cô ấy nhé, cũng phải chăm sóc cho bản thân nữa, chuyện trong nhà đừng lo lắng."
Mạch Kiếm Hoa biết An Cát đột nhiên tức giận, điều này chứng tỏ cô ấy không cảm thấy mình có ý tưởng gì khác với Du Diệp Quân, không có chột dạ, vì vậy Mạch Kiếm Hoa cảm thấy được an ủi một chút.
Nghe giọng điệu của Mạch Kiếm Hoa dịu đi, An Cát cũng nhận ra anh hơi quá mức, nhẹ giọng nói: "Ừm! Anh đừng lo, chăm sóc cho bọn trẻ tốt là được, có gì cứ gọi cho em."
...
Khi Du Diệp Quân tỉnh dậy, trời đã chạng vạng.
Cô liếc nhìn căn phòng, như tuyết rơi trắng xóa, có một số thiết bị y tế lạnh lẽo, đó là trong bệnh viện.
Lăng Sở Sở, Ngải Lâm và Thạch Duệ Duệ ngồi trò chuyện trên ghế sô pha cách đó không xa, TV cũng đang bật, âm thanh rất nhỏ.
An Cát không ở đây sao? Du Diệp Quân thầm nghĩ.
Sau đó, cô nhớ ra rằng ngày mai là cuối tuần, có lẽ An Cát đã về nhà, cảm thấy hơi mất mát.
Khi cô đang cố gắng ngồi dậy, Lăng Sở Sở ngồi đối diện với giường của cô thấy được, thấy động tác của cô, liền đứng dậy và sải bước chạy tới.
"Ôi, bà cô của tôi ơi, tỉnh rồi." Lăng Sở Sở bước tới và đỡ Du Diệp Quân đang định ngồi dậy dậy, "Cậu có biết cậu làm cho mọi người sợ chết khiếp không? Lão Quách của cậu đang ở nước ngoài, gọi điện thoại muốn nổ cái điện thoại của mình."
"Lần sau, cậu thử chơi trò mất tích nữa thử, về đây mình đánh tơi bời nhé."
Du Diệp Quân không trả lời, Lăng Sở Sở cứ thế lải nhải vài câu.
Chờ cô ấy ngậm miệng để thở, Du Diệp Quân mới nhìn cô cười một cái.
"Còn cười nữa!" Lăng Sở Sở tức giận đánh lên bên giường.
Ngải Lâm và Thạch Duệ Duệ cũng đi lại đứng trước mặt cô, cười hai người các cô.
Du Diệp Quân quay đầu liếc nhìn Du Diệp Quân, "Mọi người kết thúc công việc chưa?"
"Chiều nay, chúng tôi xin nghỉ đến đây thăm cậu, không có quay phim." Ngải Lâm trả lời.
Hốc mắt Thạch Duệ Duệ bắt đầu đỏ lên.
"Hôm nay là thứ sáu, ngày mai là cuối tuần à?" Du Diệp Quân nhìn Ngải Lâm, không đầu không đuôi nói ra.
"Đúng vậy, mai là cuối tuần." Ngải Lâm do dự trả lời.
Xong rồi mới hiểu ra được ý của Du Diệp Quân, ngay sau đó nói, "An lão sư cũng đến."
Nói hết câu, cô nhìn thấy vẻ mặt của Du Diệp Quân có chút vui mừng, trong đôi mắt đờ đẫn hiện ra một tia sáng.
Ngải Lâm đang chuẩn bị nói An Cát đang ở ngoài ban công nghe điện thoại, thì đã thấy An Cát cầm điện thoại đi vào, nhìn thấy Du Diệp Quân đã tỉnh, đang ngồi dựa vào đầu giường và cũng đang nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt biết nói của Du Diệp Quân đang sáng rực nhìn cô, trái tim An Cát như lỡ nhịp, trái tim treo lơ lửng cả ngày của cô cuối cùng cũng được thả xuống, vẫn là đôi mắt quen thuộc ấy, ánh mắt trước sau như một, cô mỉm cười, "Tỉnh rồi à?"
"Vâng! An lão sư cũng tới à." Du Diệp Quân miễn cưỡng chào hỏi An Cát, sau đó nhìn mấy người vây quanh giường bệnh, cô cười xin lỗi, "Xin lỗi, đã làm cho mọi người lo lắng."
"Cũng còn biết là làm chúng tôi lo lắng sao?" Lăng Sở Sở nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Du Diệp Quân, trái tim cô chùng xuống, trên mặt hiện rõ ra sự bất mãn, "Rốt cuộc, cậu đã xảy ra chuyện gì? Trêu chọc cảnh sát, còn vào bệnh viện nữa?"
"Bị thương ở đâu? Có đau không?" Chờ Lăng Sở Sở nói xong, An Cát mới hỏi thăm.
Du Diệp Quân giật giật môi, không biết nên trả lời vấn đề nào trước, cô nuốt nước miếng, nhớ lại từng sự việc, sắp xếp lại ngôn ngữ.
"Có muốn uống nước không? Muốn ăn gì không? Tôi đi mua." An Cát nhìn thấy sắc mặt Du Diệp Quân còn tái nhợt, bưng một ly nước đưa qua.
"Cảm ơn!" Du Diệp Quân cầm lấy ly nước, nhìn An Cát cười cảm ơn, cúi đầu uống một ngụm nhỏ.
Cô bỗng nhiên nhớ đến cái gì, quay đầu nhìn Lăng Sở Sở, "Sao cậu lại ở đây?"
Lăng Sở Sở sửng sốt, sau đó trả lời, "Nay không phải cuối tuần à, lão Quách không ở trong nước, đoán chừng cậu sẽ không về, cho nên mình đến đây thăm cậu."
"Nhưng mà hôm nay là thứ sáu mà, cậu đến cũng không có nói với mình." Du Diệp Quân đương nhiên không tin cách nói của Lăng Sở Sở.
"Ờ thì coi như đột nhiên hứng thú, nghe nói Nam Thành là một nơi đáng để du hí, còn chuẩn bị ở lại chơi mấy ngày nè."
"Thật à?" Du Diệp Quân thấy cô nói nghiêm túc, bán tín bán nghi.
"Thật mà." Sợ Du Diệp Quân không tin, Lăng Sở Sở còn gật đầu rất chắc chắn.
"Vậy ngày mai cậu có thể đi chơi rồi đó."
"Nào được, cũng phải chờ cậu khoẻ xuất viện mới được, cậu thế này làm sao mình còn tâm trạng để chơi."
"Mình thì sao? Mình có việc gì đâu?"
"Không có gì mà nhập viện, nói ra ai tin?"
An Cát nhìn hai người này đấu võ mồm mà buồn cười, có chút giống lúc Du Diệp Quân và Ngải Lâm nói chuyện với nhau, xem ra scandal chỉ là scandal, ít ra nhìn từ phía Du Diệp Quân thì không có vấn đề gì.
"Hai người có thể ngừng một chút được không!" Ngải Lâm mở to mắt nhìn hai người, nghĩ thầm: nhiều ánh mắt xem hai người đôi co, không biết xấu hổ à?
Hai người quay lại nhìn nơi phát ra tiếng, hai người kia cũng nhìn sang.
"Tôi chỉ muốn hỏi, cậu bị sao vậy? Cậu bị thương ở đâu? Sao lại ở bệnh viện?" Dưới ánh mắt như thiêu đốt của mấy người, giọng nói chính trực của Ngải Lâm dần dần trầm xuống.
Sau khi nghe Ngải Lâm nói, bọn họ lại chuyển sự chú ý sang Du Diệp Quân.
Một tay Du Diệp Quân vẫn cầm ly nước, tay kia vô thức siết chặt cái chăn, nhanh chóng liếc nhìn An Cát, đưa ly cho Lăng Sở Sở, hạ lông mày, trầm giọng nói: "Tôi thấy một cô bé bị bắt nạt muốn lên giúp đỡ, rồi cùng bị bắt nạt luôn."
"Cái gì? Có chỗ nào bị thương không? Cậu nói rõ ra xem." Sau khi Lăng Sở Sở đặt ly nước xuống, cô xoay người đưa tay ra kéo chăn trên người Du Diệp Quân, nhưng Du Diệp Quân đã ngăn cô ấy lại.
"Chỉ là dao cắt một chút da, không sao?"
Nghe vậy, An Cát lo lắng bước tới, nắm lấy tay Du Diệp Quân hỏi: "Bị thương ở đâu?"
Du Diệp Quân nhìn vào ánh mắt quan tâm của An Cát, bắt lấy tay cô lại rồi chỉ vào eo cô.
An Cát đưa tay định nâng vén áo của Du Diệp Quân lên thì cô ấy dừng lại khi nắm lấy mép áo, nhận ra rằng mình đã quá xúc động, trước mặt mọi người làm vậy không tốt.
"Không sao đâu, chỉ là bị thương ngoài da thôi, nghỉ ngơi là ổn, không cần lo lắng đâu." Du Diệp Quân cảm thấy ngốc khi An Cát định vén quần áo lên, mặt nóng bừng lên, may mà không có trước mặt mọi người vén áo lên.
Nhìn thấy hành động của An Cát, lông mày của Lăng Sở Sở nhíu lại, cô tiến lên một bước, ngồi bên cạnh giường Du Diệp Quân, đỡ Du Diệp Quân và nói: "Câu nên nằm xuống nghỉ đi, để vết thương hồi phục, đừng lộn xộn. Ngày mai, cảnh sát còn muốn đến hỏi."
"Nằm xuống nghỉ ngơi đi, tôi đi mua cháo cho cô rồi trở về, cả ngày nay cô chưa ăn gì hết phải không?" An Cát đứng dậy, lùi lại một bước rồi nói.
"Ừ, tôi cũng có chút đói bụng, cùng nhau đi thôi." Ngải Lâm nhìn ba người bọn họ có suy nghĩ gì, trong lòng vui vẻ hồi lâu.
"Thật là làm phiền An lão sư rồi!" Lăng Sở Sở cảm ơn An Cát sau khi đỡ Du Diệp Quân nằm xuống.
"Hai người có muốn ăn gì không?" An Cát cười nhẹ hỏi.
"Cô ăn gì thì mua về cái đó đi, không cần kiêng kỵ, làm phiền cô."
An Cát nhẹ gật đầu và liếc nhìn người trên giường.
Du Diệp Quân nhìn An Cát hỏi: "Hai người ra ngoài có tiện không?"
"Không sao, trời đã tối rồi, chúng tôi chỉ cần đeo khẩu trang." An Cát dịu dàng nói.
Sau đó, đi ra ngoài với Ngải Lâm.
Ngay khi mọi người rời đi, Lăng Sở Sở tiến lại gần Du Diệp Quân và thì thầm: "An Cát thực sự rất đẹp."
"Chuyện này mà còn phải nói nữa sao?" Du Diệp Quân nhìn Lăng Sở Sở như một kẻ ngốc.
"Cậu nói xem, liệu cô ấy có phải là sát thủ khiến cả nam lẫn nữ mê mệt không?" Lăng Sở Sở hỏi, cô nhìn chằm chằm vào mắt Du Diệp Quân.
"Nam lẫn nữ mê mệt cái? Mình còn là song tính nè." Du Diệp Quân nhìn vẻ mặt nhiều chuyện của Lăng Sở Sở mà buồn cười.
"Hừ, mình đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đó." Lăng Sở Sở bất mãn đưa tay ra vỗ nhẹ lên mặt Du Diệp Quân.
Du Diệp Quân nhìn Lăng Sở Sở không trả lời.
Lăng Sở Sở hỏi tiếp, "Ý mình là, cô ấy là người tình trong mộng của rất nhiều đàn không, liệu phụ nữ cũng sẽ thích cô ấy sao?"