Cô nghe giọng hét đó ở rất gần, chắc là ở kế bên, hình như phòng kế bên là Du Diệp Quân, vừa rồi hai người chụp hình xong cùng đi về phòng thay đồ.
An Cát lập tức đứng dậy chạy đi ra ngoài, vừa đi đến cửa phòng bên cạnh, liền đụng phải một bóng người chạy ra.
Vẫn như lần trước, cô đưa tay ra để đỡ nhưng một bóng hình đã lao thẳng vào trong lòng ngực của cô, lực quá lớn, An Cát lùi về sau mấy bước, cho đến khi lưng chạm vào bức tường cứng rắn mới dừng lại.
"Ầm" một tiếng, An Cát hít một hơi thật sâu, lồng ngực đau nhức, trước mắt như có mấy ngôi sao bay vòng vòng, cô cau mày, nghiến răng kìm nén cơn đau không phát ra tiếng.
An Cát lắc đầu, cúi đầu, rồi nhìn người trong lòng ngực mình, trang phục thư sinh vẫn còn chưa thay ra, cô lắc đầu trong bất lực.
Tình huống này là thế nào đây? Trong vòng một ngày đụng phải hai lần, mà vẫn là một người!
Người ta nói ngoái đầu 500 lần nhìn lại kiếp trước mới đổi lại một lần lướt qua nhau ở kiếp này, ấy thế mà ngày hôm nay chạm nhau hai lần, chẳng lẽ kiếp trước hai người từng lướt qua nhau sau đó lại xuyên không lần nữa sao? Đây là cái duyên phận gì thế này?
An Cát cảm thấy xấu hổ, cái đứa nhóc bốc đồng này thật là....
Lồng ngực vẫn còn đau vì cú va chạm vừa rồi, cô muốn đưa tay xoa xoa nhưng mà cái bóng đen trước mặt vẫn dán chặt vào người cô.
Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vai Du Diệp Quân, một cái vỗ này không quan trọng, lại phát hiện người trong lòng ngực đang run rẩy, bộ dáng trông thật yếu ớt.
An Cát dùng sức đỡ Du Diệp Quân đứng vững.
Đầu tóc Du Diệp Quân bây giờ đang tán loạn, che khuất gương mặt, nếu là buổi tối, thực dễ dàng liên tưởng đến mấy bộ phim kinh dị, có gió thổi phấp phới.
An Cát nghĩ thôi da đầu cũng tê dại, nhưng mà trực giác bảo người trong lòng ngực đang không ổn cho lắm, vì thế cô dùng tay vén tóc Du Diệp Quân ra phía sau mang tai, bây giờ mới nhìn thấy được trán, cùng với mũi trên đó có một lớp mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt hoảng loạn, đôi mắt không có tiêu cự.
An Cát nhắn mày, lo lắng mở miệng hỏi thăm, "Du lão sư, cô làm sao vậy?"
Du Diệp Quân ngây người, không đáp lại, thở dốc.
An Cát thấy thế, cô đưa tay ra sau, từ từ vỗ nhẹ lên lưng Du Diệp Quân.
"Trời ơi! Có chuyện gì xảy ra vậy?" Ngải Lâm áo còn chưa cài hết nút, đã nghe được tiếng thét chói tai của Du Diệp Quân, cô vội vàng chạy ra xem.
Cô vừa đến thì nhìn thấy trên người An Cát và Du Diệp Quân vẫn còn mặc trang phục diễn, đầu Du Diệp Quân dán vào lồng ngực An Cát, lưng An Cát dựa trên tường, tay vỗ vỗ sau lưng Du Diệp Quân, nếu trước đó không có tiếng thét của Du Diệp Quân, cô thật sự sẽ hoài nghi hai người này đang vụn trộm ôm ôm ấp ấp, tư thế mờ ám.
"Trong phòng có rắn." Theo tiếng hét chói tai, mọi người đều mau chóng tụ tập đến đây, không biết là ai la lên nói có rắn, những người khác nghe vậy, lập tức lo lắng tránh xa, lại nhịn không được mà tò mò, muốn biết được chuyện đến cùng là thế nào, nhưng mà không dám đi lên, mấy cái người nhát gan theo tiếng hô kia đã chạy tán loạn.
Nghe trong phòng có rắn, Ngải Lâm và An Cát lập tức rùng mình, cuối cùng cũng đã hiểu được nguyên nhân, trong lòng hiểu rõ mà không nói, kéo Du Diệp Quân đi ra xa một chút.
Đừng nói là Du Diệp Quân tận mắt nhìn thấy, chắc có lẽ đã chạm vào nó rồi, nhưng mà hai người các cô còn chưa nhìn thấy, chỉ mới nghe trong phòng có rắn thôi, mà da gà cũng đã nổi hết cả lên, trong lòng cũng khó chịu.
Bên trái bên phải bị hai người kia kéo đi vài bước, Du Diệp Quân mới hoàn hồn, ánh mắt giờ mới có tiêu cự, nhưng mà vẻ mặt vẫn mờ mịt, chân cũng run run, cô quay đầu nhìn Ngải Lâm ở bên cạnh, sau đó lập tức ôm lấy, lập tức tiến vào trong lòng ngực Ngải Lâm.
Bởi vì Du Diệp Quân cao hơn Ngải Lâm 7,8cm, cho nên một cái ôm như thế thật sự trông rất buồn cười.
Nhưng mà người này đang cần một cái ôm như thế, cả Ngải Lâm và An Cát bây giờ đều cảm thấy Du Diệp Quân đang sợ hãi.
"Là giả, giả đó. Đạo cụ thôi." Nghe được có người nói rắn là đạo cụ, có một cậu sửng sốt, mới phản ứng lại, nhanh chóng chạy vào phòng thay đồ kia, hiểu rõ được sự thật, cậu ta nói, "Đừng sợ, là đạo cụ. Thực xin lỗi, vừa rồi đặt ở đó, tôi quên cầm đi mất."
Mọi người nửa tin nửa vực nhìn chàng trai cầm đạo cụ kia, cho đến khi chàng trai đỏ mặt, phải lấy cái đạo cụ kia ra lăn lộn hành hạ nó đủ kiểu, làm cho mọi người mới hết sợ. Người có lá gan lớn hơn một chút, trực tiếp cầm lấy nó chơi chơi, mọi người sợ bóng sợ gió một hồi nhìn Du Diệp Quân, rồi sau đó giải tán, làm việc tiếp.
"Không sao, không sao rồi." Ngải Lâm ôm lấy Du Diệp Quân, một tay đặt lên eo, một tay vỗ lưng.
An Cát thì đứng một bên, nắm lấy cánh tay lạnh lẽo của Du Diệp Quân, ôn nhu dỗ dành: "Đều là giả, chỉ là đạo cụ thôi, đừng sợ đừng sợ."
Có lẽ được hai người an ủi, cho nên có tác dụng, Du Diệp Quân từ từ ổn định lại, một lúc lâu, cô buông Ngải Lâm ra, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, vành mắt hồng hồng, giống như đã khóc.
Nghe được tin này, Hàn Đức Ngọc lập tức chạy đến chỗ ba người, đặc biệt là lúc nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Du Diệp Quân, anh ta tức giận.
Anh ta từng vỗ ngực trước mặt người anh em Quách Niên Hồng đảm bảo Du Diệp Quân ở trong đoàn làm phim sẽ không chịu bất kỳ uỷ khuất nào, sẽ đối đãi với người này như một nữ vương, nhưng mà còn chưa bấm máy đã náo loạn thế này rồi.
Nhưng mà anh ta cũng biết rất rõ, Quách Niên Hồng thật sự rất yêu thương cô bạn gái nhỏ này, mặc dù hai người này quen biết nhau 7 năm, yêu đương hẹn hò đã 5 năm, nhưng mà dường như chưa cảm thấy chán nhau, tình cảm ngày càng ổn định hơn.
Không nói đến cái này, thì chính Du Diệp Quân ở trong ngành công nghiệp điện ảnh cũng không thể xem thường được, nếu như bởi vì chuyện này mà không chịu diễn nữa, bản thân anh ta thật sự gặp phiền toái lớn rồi.
Anh ta hiểu rõ việc, lập tức mắng chàng trai bên tổ đạo cụ, quyết định đuổi việc.
"Giám chế Hàn, thôi bỏ đi! Cậu ta cũng không cố ý." Du Diệp Quân hoãn một lúc, trên mặt giờ mới có chút hồng hào, giống như đã khôi phục trạng thái bình thường, mở miệng nói.
"Nhưng mà...." Hàn Đức Ngọc mở miệng, lời còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.
"Tôi không sao, yên tâm đi." Du Diệp Quân cười miễn cưỡng, "Ngày mai đã chính thức bấm máy rồi, không cần chuyện bé xé ra to, ảnh hưởng tiến độ phim không tốt cho lắm."
An Cát không có mở miệng nói, cô vẫn luôn đứng ở bên cạnh âm thầm trấn an Du Diệp Quân, nghe được Du Diệp Quân nói vậy, khoé miệng bất giác cong lên, đứa nhỏ này, thật đúng là người làm chuyện lớn, không để bụng mấy chuyện nhỏ nhặt.
"Vậy tối nay, cô về nghỉ ngơi trước đi, bữa tiệc mừng lần sau tôi sẽ mời riêng cô được không?" Trong lòng Hàn Đức Ngọc tràn đầy cảm kích, cẩn trọng nói.
Du Diệp Quân nhìn hai người vẫn đang đứng bên cạnh quan tâm mình là Ngải Lâm và An Cát, mỉm cười từ chối đề xuất của Hàn Đức Ngọc, "Không sao, tôi vẫn ổn, đi cùng nhau đi!"
Tim Hàn Đức Ngọc cũng được thả lỏng.
Mấy người đang nói chuyện, thì trợ lý nhỏ của Du Diệp Quân – Thạch Duệ Duệ cầm điện thoại đang đổ chuông chạy tới.
"Diệp Tử, điện thoại của chị." Thạch Duệ Duệ chạy gấp đến có chút thở dốc.
"Lần sau chậm một tí, đừng có vội vàng làm gì." Du Diệp Quân đưa tay xoa đầu trợ lý, mới cầm điện thoại.
Nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, sắc mặt cô thay đổi.
****
Tác giả:
Du Diệp Quân: An lão sư, vừa rồi có đâm chị bị thương không?
An Cát: Còn được, hơi đau một chút.
Du Diệp Quân: Thật xin lỗi, hay là em giúp chị xoa xoa nhé? (Vẻ mặt nghiêm trang chân thành)
An Cát:.....
Du Diệp Quân: Thủ pháp của em rất tốt.
An Cát:....