"Không có gì, em chỉ muốn ôm chị!" Du Quân Diệp nói với cái giọng mè nheo, ở cổ An Cát hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói.
"Vậy chờ lát nữa lại ôm, được không? Chị vừa mới từ bên ngoài về, còn khí lạnh trên người, em cẩn thận bị cảm lạnh." An Cát buông tay đang ôm Du Quân Diệp, đẩy nhẹ Du Quân Diệp ra.
Du Quân Diệp dường như không nghe thấy, vòng tay đang ôm An Cát không hề có dấu hiệu nới lỏng, hai má áp vào khuôn mặt lạnh của An Cát, hơi lạnh ập đến, nhưng Du Quân Diệp cảm thấy vô cùng thoải mái. Bây giờ, An Cát đang nằm trong vòng tay cô.
"Ngoan, nghe lời chị nào!" An Cát khẽ vỗ vỗ cánh tay Du Quân Diệp, "Bây giờ em mặc quần áo mỏng như vậy, đợi đến khi chị ấm hơn rồi mới ôm, được không?
"Đừng sợ, em sẽ sưởi ấm cho chị." Du Quân Diệp nói như con nít, sau đó cúi đầu dụi vào cổ An Cát.
"Được rồi, mau thả chị ra đi, ngứa quá!" An Cát cười khẽ né tránh.
"Em sợ mấy ngày nay chị sẽ không về, vậy có đến mấy ngày em sẽ không gặp được chị." Du Quân Diệp cúi thấp hơn một chút, lại vùi đầu vào ngực An Cát, vừa nói vừa cọ cọ.
Nghe đến đây, An Cát cuối cùng cũng hiểu ra, vì con trai cô trở về nên hai người không thể ở bên nhau bất cứ lúc nào như lúc trước, dù sao thì cô vẫn phải dành ra một phần tinh lực để chăm sóc con trai, nên Du Quân Diệp có chút không quen.
Thảo nào từ trưa hôm này đã dính dính người, ngày thường người này đối với cô tương đối đứng đắn, đột nhiên thành thế này, có lẽ lý do nằm ở đây!
Dù trong lòng rất ấm, nhưng mũi vẫn hơi cay cay, nén cơn đau nhói trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Chị sẽ cố gắng hết sức để trở về với em! Thật ra khoảng thời gian này đã quen có em bên cạnh, cũng sợ tối ngủ không ngon."
"Nhưng mà chị chạy đi chạy lại, chẳng phải sẽ vất vả cho chị sao?" Du Quân Diệp chợt hiểu ra vấn đề, cô buông cánh tay đang ôm chặt An Cát ra, đưa tay lên chạm vào má An Cát, đau lòng hỏi.
"Cũng không vất vả lắm, này so với quay phim bên ngoài chẳng phải tốt hơn nhiều sao?" An Cát cười đáp.
"Chuyện này sao có thể giống nhau được chứ? Không cách nào so sánh được." Du Quân Diệp cau mày, dừng lại và đề nghị, "Chúng ta chuyển nhà đến một nơi gần nhà chị thì sao?"
An Cát nhìn chằm chằm Du Quân Diệp, nhìn ánh mắt nghiêm túc của cô ấy, cô lắc đầu, nhìn vào trong nhà, nhẹ giọng nói: "Đừng chuyển, chị thích ở đây, sống ở đây lâu như vậy rồi, chị không nỡ!"
Du Quân Diệp biết An Cát nói thật, thật ra cô cũng không nỡ, nhưng lại càng không muốn An Cát chạy tới chạy lui vất vả như vậy.
Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của An Cát, Du Quân Diệp cúi đầu, ngậm lấy hai môi của An Cát, đem mọi cảm xúc của An Cát giam giữa môi mình.
Đôi môi hơi mát lạnh dần dần trở nên nóng bỏng sau nụ hôn ngắn của Du Quân Diệp, hai người chậm rãi, một lúc sau, hơi lạnh trên má An Cát dần dần tăng nhiệt độ, hơi thở nóng như lửa đốt dần dần đang lên.
"Chị còn thấy lạnh không?" Du Quân Diệp buông đôi môi đỏ mọng của An Cát ra, bên tai An Cát thở nhẹ.
"Ừm! Không lạnh nữa, đã được em sưởi ấm rồi." An Cát thành thật trả lời.
Sau đó cắn môi cười khúc khích, "Vậy em có thể để chị cởi áo khoác trước được không?"
Nghe An Cát nói, Du Quân Diệp ngượng ngùng buông tay ra, giúp An Cát cởi áo khoác treo lên, thay dép rồi bước vào nhà.
"Em về lâu chưa?" An Cát hỏi, nhìn vào kịch bản Du Quân Diệp đặt bên cửa sổ.
"Cũng không sớm lắm, bữa tối em ăn với nhà làm phim, sau đó bọn họ còn hoạt động khác, nên em về trước." Du Quân Diệp vừa trả lời vừa đi đến chỗ cửa sổ đặt kịch bản.
"Chị đi tắm trước, hôm nay chị đi ra ngoài, cảm thấy chỗ nào cũng có bụi, chạy ra ngoài, chất lượng không khí ngày càng tệ hơn." An Cát vừa đi vừa phàn nàn.
"Cũng quen rồi! Ít ra so với khu vực Hoa Bắc tốt hơn nhiều." Du Quân Diệp cười an ủi.
An Cát cũng cười không nói, đi thẳng vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ.
Du Quân Diệp cầm lại kịch bản và chăm chú nghiên cứu nó.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Khi An Cát bước ra khỏi phòng tắm, Du Quân Diệp đã hoàn toàn đắm chìm vào kịch bản.
"Chị đi hâm lại sữa." An Cát yên lặng quan sát một lúc, phát hiện Du Quân Diệp không nhúc nhích, như thể cô ấy đã hoàn toàn nhập tâm vào kịch bản, vì vậy cô vừa đi vào bếp vừa lau tóc.
Nghe thấy giọng nói của An Cát, Du Quân Diệp ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy An Cát đang đứng trong bếp.
"Hôm nay em thảo luận kịch bản thế nào?" An Cát bỏ sữa vào lò vì sóng, trong lúc chờ sữa nóng, cô mở miệng hỏi.
"Không có vấn đề gì, đối tác từng xem rất nhiều phim của em, rất thưởng thức, nói chỉ cần em đồng ý nhận phim là được." Du Quân Diệp bình tĩnh trả lời.
An Cát cười khi nghe Du Quân Diệp nói, năng lực của vị ảnh hậu này thật sự phi thường, không cần thử vai hay gì mà có thể trực tiếp nói thành chuyện hợp tác.
"Lần này là cái kiểu gì? Là vai diễn em từng diễn chưa?" An Cát cong môi, trên mặt hiện lên má lúm đồng tiền nhỏ.
An Cát rất thích trạng thái này, cả hai đều là những người rất thích diễn xuất, khi không có việc gì thì họ có thể giao lưu, trao đổi kinh nghiệm về kịch bản và diễn xuất, coi như là cùng nhau học tập để nâng cao năng lực, lấy thừa bù thiếu, cùng nhau tiến bộ.
Thật may mắn khi có được người yêu cùng chí hướng cùng nhau đi trên con đường đời!
"Bây giờ xem kịch bản, nhân vật này hẳn là loại mà em chưa diễn." Du Quân Diệp suy nghĩ một lúc và trả lời thành thật.
"Vậy cũng tốt, em cũng không cần do dự xem là có muốn nhận hay không, cũng không cần lo lắng làm sao để từ chối khéo nhà làm phim." Giọng nói của An Cát rất mềm dịu, còn mang theo ý cười.
"Ừm! Em chắc chắn sẽ nhận nó. Rốt cuộc thì nhà làm phim chủ yếu muốn dùng để tham gia giải thưởng, thuộc loại phim nghệ thuật."Du Quân Diệp nghiêm túc trả lời.
Vừa dứt lời, "Choang" một tiếng giòn tan từ trong bếp vang lên.
Du Quân Diệp giật mình và nhanh chóng đứng dậy chạy về phía nhà bếp.
Khi đến cửa bếp, thấy những mảnh thủy tinh rơi trên mặt đất.
An Cát lúng túng, định cúi xuống để nhặt những mảnh ly vỡ bằng tay không.
Du Quân Diệp căng thẳng một hồi, vội vàng chạy tới đỡ An Cát ngăn cản động tác của An Cát, cau mày nói: "Đừng dùng tay, sẽ bị thương."
An Cát thân thể cứng ngắc, có chút run rẩy.
Du Quân Diệp ngay lập tức cảm nhận được sự khác thường, giơ tay kéo An Cát sang một bên, nhẹ giọng hỏi: "Chị làm sao vậy?"
An Cát lập tức không trả lời, dừng một chút, nuốt nước miếng, yếu ớt nói: "Không có chuyện gì, chỉ là vô tình làm rơi cái ly."
"Cái ly vỡ thì để nó vỡ, không đáng để chị trực tiếp nhặt lên như vậy." Du Quân Diệp thở phào nhẹ nhõm, vòng tay ôm lấy bả vai An Cát.
Nói xong, tặc lưỡi ghé vào lỗ tai An Cát cười nhẹ: "Tay của chị còn có việc quan trọng hơn, không thể vì nhặt mấy mảnh thuỷ tinh này mà làm cho bị thương được."
Vốn dĩ cô tưởng rằng chuyện này sẽ khiến An Cát xấu hổ tự trách bản thân lại bất cẩn làm vỡ ly, cho nên cô trêu đùa để An Cát quên chuyện này, nhưng mà không như cô nghĩ, An Cát không có phản ứng như mong đợi, đầu vẫn cúi xuống, hai tay nắm chặt, mở to mắt, trông giống như một đứa trẻ làm sai.
"Chỉ là một cái ly thôi, chuyện nhỏ nhặt chị đừng rầu như vậy." Du Quân Diệp nhẹ giọng an ủi.
Cô kéo đôi bàn tay đang vặn vẹo của An Cát lên, phát hiện An Cát vẫn đang run nhẹ.
Du Quân Diệp kinh ngạc đưa tay ôm má An Cát, lúc này mới phát hiện sắc mặt An Cát không còn ửng hồng như lúc cô vừa tắm xong, mà là tái nhợt.
Lập tức hoảng sợ, lo lắng hỏi: "Sao vậy chị? Có chỗ nào khó chịu không? Em đưa chị đến bệnh viện."
Nói xong, cô kéo An Cát cánh tay, chuẩn bị đi ra ngoài.
Tâm trạng An Cát đang bất yên, cứ vậy để cho Du Quân Diệp kéo đi khỏi nhà bếp, ánh đèn trước mặt làm cho An Cát định thần, cô nhìn thấy Du Quân Diệp đang hoảng sợ, sóng mũi cay cay, dùng sức kéo Du Quân Diệp lại, "Chị không sao! Không cần đi bệnh viện."
Du Quân Diệp thấy cuối cùng An Cát cũng chịu, hơn nữa giọng nói trở nên bình thường, cô quay lại, nhìn An Cát cẩn thận, nghi ngờ hỏi: "Vậy tại sao chị lại run, mặt lại tái mét?"
"Có lẽ... Có lẽ chị bị hoảng do tiếng ly vỡ." An Cát ngập ngừng đáp, không dám nhìn thẳng vào mắt Du Quân Diệp.
"Có thực sự là như thế không?" Du Quân Diệp cau mày hỏi.
"Tất nhiên rồi, chẳng lẽ em nghĩ chị bị Parkinson sao?" An Cát cố gắng cười và nói đùa.
Du Quân Diệp thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng có thể thấy được An Cát đang gượng cười, nhưng ít nhất cô ấy còn có thể nói đùa.
Du Quân Diệp đáp lại bằng nụ cười gượng gạo, nhưng dấu hỏi trong lòng cô ngày càng lớn..
Không phải vừa mới làm vỡ một cái ly thôi, tại sao lại phản ứng mạnh như vậy? Trước đây đã từng có trường hợp làm vỡ ly, nhưng trạng thái này chưa bao giờ xảy ra.
Chẳng lẽ sau khi làm vỡ cái ly, An Cát nhớ lại chuyện gì không thoải mái sao?
Nhưng tại sao cô ấy không nói ra?
Du Quân Diệp nghĩ rằng bây giờ hai người không có bất kỳ bí mật nào!
An Cát, cô ấy thực sự có điều gì đó không muốn cô biết?
Du Quân Diệp nghiêm túc nhíu mày, đè xuống nghi ngờ trong lòng, cô nên tin An Cát, nếu bây giờ không muốn nói ra, nhất định phải có lý do của cô ấy!
"Chị thực sự không có việc gì sao?" Du Quân Diệp trầm giọng hỏi lại, muốn xác nhận lần nữa.
An Cát cười nói: "Không sao! Em đừng căng thẳng quá."
Nhưng Du Quân Diệp hiển nhiên nhìn ra nụ cười của An Cát không thật lắm.
"Nếu chị bị doạ, vậy em đỡ chị đi nghỉ trước nha." Du Quân Diệp quan tâm nói.
"Ừm! Được!" An Cát ngoan ngoãn gật đầu, để Du Quân Diệp kéo cô vào phòng ngủ.
"Em định đọc kịch bản một lát nữa à?" An Cát được Du Quân Diệp đặt trên giường, đắp chăn bông, nhìn Du Quân Diệp chằm chằm, đôi mắt đầy mong chờ.
"Không đọc, em đi dọn ở bếp xong sẽ quay lại, đèn đều bật sáng hết rồi, chị đừng sợ!" Du Quân Diệp cười khi nhìn ánh mắt mong đợi của An Cát, vươn tay sờ má cô ấy, vuốt ve mấy cái, nhẹ nhàng nói.
"Ừm!" An Cát ngoan ngoãn gật đầu, dùng sức chớp mắt.
Du Quân Diệp cố nén cơn nhói lòng, cúi đầu hôn lên trán An Cát: "Chị đợi em một lát, em quay lại ngay!"
Môi An Cát cong thành hình vòng cung, cô chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, "Ừm!"
Du Quân Diệp không ở lại nữa, đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng vào bếp, nhìn kỹ xung quanh, không thấy có gì đặc biệt hay bất thường nên nhanh chóng thu dọn những mảnh thuỷ tinh, dọn dẹp sạch sẽ, rồi vứt vào sọt rác.
Cô quay về phòng khách cất kịch bản, sau đó tắt đèn trong phòng khác, nhanh chóng đi vào phòng ngủ, cô thực sự lo lắng khi thấy An Cát đột nhiên chuyển biến thế này.
Khi trở lại phòng ngủ, An Cát đang nằm nghiêng, nhìn chằm chằm vào ngọn đèn đầu giường đang bật, tựa như đang nhìn ngọn đèn đầu giường, nhưng lại có vẻ không có nhìn.
Du Quân Diệp lặng lẽ leo lên giường, vén chăn bông lên, áp vào lưng An Cát rồi dang tay nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy từ phía sau.
"Chị đang nghĩ gì vậy?" Du Quân Diệp áp trán vào gáy An Cát, rầu rĩ hỏi.
"Nghĩ không biết bao lâu nữa em sẽ quay lại ôm chị." An Cát lẩm bẩm đầy ẩn ý.
"Vậy thì thời gian so với chị nghĩ chênh lệch bao nhiêu." Du Quân Diệp say sưa ngửi mùi hương từ tóc An Cát, lòng đầy say mê hỏi.
An Cát không trả lời, quay người lại, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Du Quân Diệp, đưa tay lên vuốt ve gò má ửng đỏ, cẩn thận xoa xoa một lúc rồi đưa môi mình áp lên đôi môi đỏ mọng của Du Quân Diệp.
Du Quân Diệp bối rối trước hàng loạt hành động của An Cát, nhưng cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cảm nhận được cảm xúc bộc phát bất ngờ của An Cát.
Một lúc sau không có động tĩnh gì khác, An Cát lại nghiêng đầu hôn lên môi Du Quân Diệp, sau đó dùng khuỷu tay nâng nửa người lên, cúi người chạm nhẹ vào vành tai Du Quân Diệp, sau đó nụ hôn nhẹ nhàng bắt đầu chuyển động, sau khi hôn bên tai thì dời đến khuôn mặt, cổ và xương quai xanh, thân thể Du Quân Diệp run lên, bàn tay ôm eo An Cát hơi dùng sức nâng An Cát nằm trên người cô.
Cô mở mắt ra nhìn An Cát đang vùi vào xương quai xanh của cô, đôi môi ướt át cùng hơi nóng chạm vào nhẹ nhàng lướt qua trái tim Du Quân Diệp, khuấy động thần kinh của Du Quân Diệp, hơi thở của Du Quân Diệp dần trở nên rối loạn.
Tuy nhiên, cô đã sớm nhận ra rằng nó khác hẳn mọi khi, sự nồng nhiệt trước đây được thay thế bằng sự ấm áp của hiện tại, cẩn trọng nhấp nháp, tựa như mang theo chút hơi thở không đành.
Du Quân Diệp vòng tay ôm eo An Cát, xoa xoa gò má đang vùi vào cổ cô, nhẹ nhàng nói: "Em sợ tối nay không được rồi ^"
Nghe thấy giọng nói của Du Quân Diệp, An Cát nâng người dậy, khẽ thở hổn hển, lồng ngực lên xuống, nhìn Du Quân Diệp ở dưới thân mình đầy khó hiểu.
Không hiểu sao lại không được, rõ ràng cả hai đều không đang trong kỳ nghỉ lễ, cô ấy không muốn sao?
Du Quân Diệp hiểu rõ sự nghi ngờ trong mắt An Cát, ngẩng đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng còn đang thở gấp của An Cát, cười dịu dàng nói: "Ngày mai chị phải dậy sớm quay về chăm sóc Hiên Hiên, chị đừng làm cho bản thân quá mệt.
Thấy An Cát sắc mặt có chút bất mãn, nói thêm: "Chúng ta sau này có rất thời gian!"
An Cát nằm trên người Du Quân Diệp, nhắm mắt làm ngơ: "Hiện tại sống không tốt sao?"
Du Quân Diệp mỉm cười nhìn An Cát và đáp: "Tất nhiên là tốt rồi, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian ở bên nhau. Chỉ là em không muốn mấy ngày nay làm chị mệt mỏi như vậy."
An Cát như được đánh mất sức lực, cô khép mình lại, gục lên người Du Quân Diệp rồi quấn lấy nhau như một con bạch tuộc.
"Hôm nay chị bận rộn cả ngày rồi phải không? Em đặt đồng hồ báo thức cho chị nha, chúng ta đi ngủ sớm hơn nhé?" Du Quân Diệp hỏi như chưng cầu ý kiến An Cát.
"Được!" An Cát bĩu môi đáp.
"Theo khoảng cách, ngày mai chị phải dậy sớm hơn ít nhất một tiếng đúng không?" Du Quân Diệp tính toán trong đầu.
"Ừm!" An Cát ậm ừ qua mũi với giọng bị nghẹn.
Du Quân Diệp duỗi cánh tay dài ra, cầm lấy đồng hồ báo thức trên bàn cạnh giường, đặt giờ, đặt lại rồi tắt đèn.
"Ngủ ngon, lão bà!" Du Quân Diệp hôn lên trán An Cát, vòng tay ôm An Cát thật chặt, giọng nói nhẹ nhàng như có ma lực.
"Ngủ ngon." An Cát mũi cay cay, giọng nói có chút khàn khàn, ngoan ngoãn điều chỉnh tư thế, nép vào vòng tay Du Quân Diệp ngửi hơi thở quen thuộc ấp ủ buồn ngủ.
Cảm thấy Du Quân Diệp vẫn chưa ngủ, An Cát biết trong lòng cô ấy có lẽ đang lo lắng cho bản thân cô.
Mặc dù An Cát cũng muốn cư xử như bình thường, nhưng hành động của cô trước mặt Du Quân Diệp quá vụng về.
Vì vậy, cô buộc mình phải bình tĩnh làm như ngủ say, lần này Du Quân Diệp tin, cô nghiêng đầu nhìn An Cát, cảm giác nhẹ nhàng hơn, nhắm mắt lại, chốc lát truyền đến tiếng thở đều.
An Cát mở mắt ra, từ khoảng cách gần cẩn thận nhìn dáng vẻ đang ngủ của Du Quân Diệp, bình tĩnh và ổn định.
Đôi mắt An Cát chợt đỏ hoe, trong đầu chợt hiện lên, hình ảnh Du Quân Diệp đoạt giải vào ba năm trước.