Quan tâm đến các tác phẩm, tránh xa chuyện đời tư, mới là một ngành công nghiệp giải trí lành mạnh nên có.
Đáng tiếc hiện tại cái ngành giải trí này đã hỏng rồi, cho dù là nhân vật nổi tiếng nhiều hay ít đều không tránh được cái soi mói vô hạn của mọi người.
Như vậy rất phiền, nhưng mà biết làm sao được, sức của một người cũng như muối bỏ biển.
An Cát thở dài một hơi, không nghĩ nữa.
Có lẽ là hôm qua cô đã nói rõ chuyện của cô và Du Quân Diệp, cũng coi như bước đầu tiên sống một cuộc sống bình thường dưới ánh mặt trời, lòng An Cát đã thả lỏng rất nhiều, đêm qua cô ngủ rất ngon, bây giờ tràn đầy năng lượng.
An Cát mỉm cười cầm điện thoại bấm vào news feed, muốn xem hôm qua Du Quân Diệp làm gì, lại bị chụp lén.
Ngay sau khi mở ra, đồng tử của An Cát đột nhiên mở rộng, như thể một chiếc lò xo được cài vào, cô ấy giật mình ngồi dậy.
Chỉ những tiêu đề tin tức đã khiến tâm trí An Cát trống rỗng.
#Du Quân Diệp và Lăng Sở Sở nghi ngờ sắp có chuyện tốt, cả hai ngọt ngào thử nhẫn cưới #
An Cát cảm thấy như nhịp tim của mình sắp ngừng lại.
Ngón tay cong lên duỗi thẳng, cuối cùng vô tình bấm vào, tin tức này có kèm theo hình ảnh, góc nhìn rõ ràng.
Trong ảnh, Lăng Sở Sở và Du Quân Diệp gặp nhau và thử nhẫn cùng với nụ cười trên môi, trong khi Thạch Duệ Duệ ngồi đối diện họ và chú ý đến hướng cửa.
Vốn dĩ tin tức như vậy là khó có độ tin cậy, nhưng nghĩ hiện tại Lăng Sở Sở cũng đang độc thân, hai người quen nhau cũng lâu hơn thời gian cô và Du Quân Diệp quen nhau, hơn nữa bọn họ cũng có tin đồn từ sớm. Lần trước nửa đêm, Du Quân Diệp còn ra vào nhà người ta, lúc này lại có tin tức thế này...
Tâm trạng của An Cát lúc này không có từ nào để diễn tả, hoá ra hôm qua cô ấy đi thử nhẫn, thế mà hôm qua ở trên WeChat còn nói nhớ cô.
Bắt cá hai tay sao?
Nhưng từ những gì An Cát biết, cô luôn cảm thấy Du Quân Diệp không phải loại người như vậy, chẳng lẽ cô đã bị tình yêu và những lời nói ngọt ngào của Du Quân Diệp làm cho mờ mắt?
An Cát bối rối lắc đầu không muốn phỏng đoán lung tung nữa, cô cần bình tĩnh và vẫn muốn nghe Du Quân Diệp giải thích, dù chỉ là dỗ dành thì cô cũng muốn xem cô ấy sẽ giải thích những chuyện này như thế nào.
Có một số chuyện vẫn nên tính sổ cho rõ ràng. An Cát nghĩ.
Vì vậy, cô nhanh chóng đứng dậy, tắm rửa, chào mọi người và rời đi trước.
Trên đường đi về, An Cát buộc mình phải bình tĩnh, cố gắng không suy nghĩ lung tung và tập trung vào việc lái xe.
Về đến nhà, An Cát khẩn trương, tay cầm chìa khoá vẫn không dám mở cửa.
Đứng ở cửa nhà hồi lâu, An Cát vẫn hạ quyết tâm, hai tay run rẩy đẩy cửa ra, trước mắt vẫn là bóng tối.
Rèm cửa không được kéo ra, trong phòng hơi tối, An Cát yên lặng đứng ở cửa làm quen một lúc mới có thể nhìn rõ tình hình trong phòng, có một người đang nằm trên sô pha, đang say giấc.
An Cát nhẹ nhàng đến gần ghế sô pha, rõ ràng nhìn thấy Du Quân Diệp đang mặc áo ngủ, còn ngủ rất ngon, thở đều, môi hơi bĩu ra, khóe môi hơi nhếch lên, xem ra là có giấc mơ không tồi.
Giống như một đứa trẻ, ngủ rất yên bình.
Lông mày đẹp như tranh vẽ, áo ngủ nửa hở, vai hơi lộ ra, chỗ kia cũng không mấy đầy đặn như thoắt ẩn thoắt hiện, rất mê người.
An Cát nuốt nước bọt, gần đây cô không có sức chống cự lại Du Quân Diệp, từ lúc nhìn thấy Du Quân Diệp ở bệnh viện, cô vẫn luôn muốn cô ấy, nhưng mà chậm trễ không được như ý nguyện. Bây giờ mắt thấy cảnh đẹp, bụng nhỏ hơi căng, cả người nóng cả lên.
Cô bất giác đưa tay lên muốn chạm vào bờ vai mịn màng của Du Quân Diệp, nhưng mà trước khi chạm vào nó cô đã kịp dừng lại.
Nghĩ đến tin tức hồi sáng, An Cát thấy nhói đau trong lòng.
Muốn đánh thức người kia dậy, hỏi đến khi khàn cổ, nhưng mà nhìn cô ấy ngon giấc, vẫn không nỡ đánh thức.
An Cát cưỡng ép bản thân dời tầm mắt đi chỗ khác, vào phòng tắm để xoa dịu trái tim đang xao động của mình.
Phòng tắm đầy sương mù.
Dưới vòi hoa sen, những dòng nước ấm dội xuống từ đỉnh đầu An Cát, những dòng suy nghĩ lộn xộn như một sợi chỉ quấn quanh trái tim An Cát, tim cô nhói lên một cách bất lực.
Bản thân cảm thấy mệt vì tối hôm qua phải nói chuyện rõ ràng với các chị em, còn cho rằng bản thân dũng cảm bước đi đầu tiền, không để Du Quân Diệp uỷ khuất, nào ngờ mới sáng sớm bị đòn đi thử nhẫn đánh vào cảnh tỉnh.
Nếu đã như vậy, tại sao cô ấy vẫn ở bên cạnh cô? Là luyến tiếc muốn cả hai bên, muốn hưởng thụ cảm giác hạnh phúc từ nhiều phía sao?
Trong đầu cô chỉ có hình bóng của Du Quân Diệp, thật là muốn khen ngược người này, nửa đêm ra vào nhà người ta thì thôi, còn nhân lúc cô đi ra ngoài, nói có việc cần làm, kết quả cùng người ta đi thử nhẫn.
Thảo nào sau khi hai người giải quyết hiểu lầm, hoà hảo, cô chủ động trêu chọc đến mấy người này cũng không dao động, không cho cô chạm vào, mà cũng không chịu chạm vào cô.
Mỗi lần đều nói là muốn tốt cho cơ thể cô, thật đúng là cân nhắc kỹ lượng ghê.
Bây giờ thế này, hoá ra như vậy.
Phá án, tâm thật đau!
Nhưng nghĩ đến sự chiều chuộng và dung túng của Du Quân Diệp, cảm giác ấm áp ấy vẫn còn vương vấn trong lòng, cô vẫn thực sự muốn ở bên cô ấy, muốn cùng cô ấy đùa giỡn, muốn cùng cô ấy chìm đắm trong đê mê dục vọng mà quên đi bản thân, quên đi thế tục, quên đi thực tại.
Nhưng hiện thực phũ phàng quá.
Cô sẽ để cho cô ấy tự do sao? Không muốn, thật sự không muốn, từ trong thâm tâm không muốn.
Du Quân Diệp lúc này đang ngủ ở bên ngoài, nằm ở đó với tư thế cực kỳ quyến rũ, ngủ rất yên bình, cô có thể tùy ý đến hái.
Càng nghĩ về điều đó, lòng càng xao động.
Hay là cứ phóng túng một lần đi, cho dù đó là lần cuối, để lại một hồi ức đẹp.
Sau khi hạ quyết tâm, An Cát nhanh chóng lau khô người, sấy tóc qua loa, mặc áo choàng tắm, nhẹ nhàng bước ra, đi thẳng đến ghế sô pha.
Du Quân Diệp không biết mình tỉnh dậy từ lúc nào, có lẽ cảm nhận được hơi thở của An Cát nên tự nhiên tỉnh dậy, chưa kịp mở mắt đã nghe thấy tiếng động trong nhà tắm. Cho nên cô rất chắc chắn An Cát đã về, mở mắt cầm điện thoại, nhìn thời gian, sau đó nhìn thấy mấy tin nhắn Lăng Sở Sở gửi cho cô, sắc mặt cô nghiêm trọng.
Còn chưa kịp xem kỹ thì đã nghe thấy tiếng mở cửa nhà tắm, cô lập tức bỏ điện thoại xuống và nhìn sang.
An Cát một thân ẩm ướt, hùng hổ đi về phía cô.
Gương mặt Du Quân Diệp lập tức tràn đầy ý cười, đang định hỏi An Cát sao về sớm, với lại không nói cho cô biết, thậm chí tối hôm qua còn không trả lời tin nhắn của cô.
Nào ngờ lời chưa nói ra, An Cát đã đi đến trước mặt cô, không cho cô cơ hội nói chuyện.
Một đợt áp suất thấp ập vào mặt, Du Quân Diệp lập tức nhận ra có gì đó không ổn, nghĩ đến đường mấy bài viết Lăng Sở Sở gửi cho cô mà cô chưa kịp xem, cô lập tức hiểu ra được vấn đề, hơn nữa trong lòng nhanh chóng đưa ra quyết định, cho dù An Cát muốn thế nào, cô sẽ chấp nhận vô điều kiện, cô sẽ không dễ buông tay An Cát.
An Cát vừa ra khỏi nhà tắm, phát hiện Du Quân Diệp đã dậy, hơn nữa còn nhìn thấy hàng loạt thay đổi biểu cảm của Du Quân Diệp, lửa trong lòng cứ thế kéo đến.
Cô làm mặt lạnh, trực tiếp đè Du Quân Diệp trên ghế số, nhìn đôi mắt ngây thơ kia, nhất thời thất thần.
Du Quân Diệp nở một nụ cười đáng yêu, đưa tay lên và chạm vào gò má hơi lạnh của An Cát với vẻ thương tiếc.
Nụ cười của Du Quân Diệp đã kích thích An Cát, nụ cười kia cùng với ánh mắt rất giống khi nhìn thấy người thương, nhưng mà trong lòng cô ấy không chỉ có một mình cô, hơn nữa lúc này người này còn không có chút áy náy nào, còn có thể tươi cười giả lả, cho rằng trêu cô vui lắm sao?
An Cát bị cuốn trong những cảm xúc khó giải thích của riêng mình, không còn thời gian để nghĩ về những chuyện khác, lúc này chỉ muốn trút nỗi thống khổ và nỗi đau trong lòng lên người trước mặt một cách mãnh liệt.
Vì thế, cô cúi đầu cắn lên vai Du Quân Diệp.
Bả vai có chút đau xen lẫn sự kích thích từ đôi môi mát lạnh của An Cát, Du Quân Diệp rên rỉ, cô biết An Cát không dùng bao nhiêu sức, chỉ là cô ấy đang muốn trút giận, cho nên Du Quân Diệp giơ tay ôm eo An Cát chặt hơn, nghiêng đầu ngửi hương thơm tươi mát trên người An Cát, lòng bỗng say.
Quả thực đúng như Du Quân Diệp nghĩ, An Cát không dùng nhiều sức, cho dù cô ấy cảm thấy vô cùng khó chịu và đau đớn, trong đầu suy nghĩ muốn hung hăng trừng phạt người này, nhưng mà ngay vừa khi dán lên người này, nghe hơi thở, bao nhiêu suy nghĩ đều lặng sâu, vẫn không nỡ dùng sức.
Cho nên, cô chỉ có thể lao vào như một con thú nhỏ bị thương, đụng chạm khắp nơi, xé đi chiếc áo ngủ trên người Du Quân Diệp, vốn dĩ ngủ một giấc dậy, áo ngủ xộc xệch, chẳng mấy chốc đã rơi trên sàn nhà.
"Tại sao em lại đối xử với chị như vậy?"
"Em thật sự yêu chị sao?"
"Em có từng yêu chị không?"
"Tại sao lại có nhiều người thích em đến vậy."
An Cát lẩm bẩm một mình, lời nói lạc điệu.
"Chị nhất định phải nói những chuyện này vào lúc nào sao? Đầu óc em lúc này không hoạt động tốt cho lắm." Du Quân Diệp nhân lúc An Cát tạm tha cho đôi môi cô, ở bên tai An Cát thở gấp nói.
"Nói giống như đầu óc hoạt động tốt lắm vậy." An Cát mở miệng, cắn vào nơi mềm mại của Du Quân Diệp.
"Ưm ~~" Du Quân Diệp không khỏi run lên lần nữa, cô chưa từng trải qua cảm giác thế này.
"Tại sao em lại đối xử với chị như vậy?"
"Em thật sự yêu chị sao?"
"Em có từng yêu chị không?"
An Cát thỉnh thoảng lẩm bẩm một cách buồn bã.
Du Quân Diệp lòng đau âm ỉ, An Cát như vậy rất muốn người ta ôm vào lòng mà yêu thương, nhưng lại không biết làm cách nào để xoa dịu nỗi buồn trong lòng.
Cho nên, cô chỉ có thể hết sức phối hợp, để cho An Cát tuỳ ý gặm nhắm.
Miệng cũng chỉ có thể ở bên An Cát dịu dàng thì thầm, hết lần này đến lần khác an ủi, "Em ở đây, em sẽ không rời chị, chị muốn làm gì thì cứ làm."
"Chị muốn làm gì thì làm." Câu nói này lặp đi lặp lại trong đầu An Cát.
Mà hơi thở nóng bỏng của Du Quân Diệp phả vào tai An Cát, khiến cho An Cát ngứa ngáy, ham muốn trong lòng như được đạt cực đỉnh.
Coi như lần phóng túng cuối cùng đi.
Lý trí còn sót lại của An Cát cũng biến mất.
Dưới sự chi phối của dục vọng, An Cát hoàn toàn buông thả bản thân, giống như một vị tướng quân chuẩn bị tấn công kinh thành, tiến lên hoàn thành sứ mệnh của mình.
Cô dùng sức nghiền đôi môi hồng hào của Du Quân Diệp, đầu lưỡi trêu đùa đôi môi mỏng của Du Quân Diệp, như thể dẫn đầu một vạn quân, cô quét qua môi răng của Du Quân Diệp, khiến Du Quân Diệp hơi run rẩy rồi dần dần lạc trong hơi thở của An Cát, không nghĩ gì nữa.
Âm thanh trong nhà dần trở nên hỗn loạn.
Du Quân Diệp nâng tay lên nắm chặt thành ghế sô pha, các đốt ngón tay dần dần trở nên trắng bệch, còn tay kia thì bị ngón tay An Cát đan chặt vào nhau đè lên đỉnh đầu.
Du Quân Diệp cũng tận lực mở bản thân, tuỳ ý để cho An Cát đoạt lấy.
Bản giao hưởng vang lên thật lâu.
...
Nhịp điệu chậm lại đúng lúc, An Cát lướt qua má Du Quân Diệp, chỉ thấy đuôi lông mày Du Quân Diệp, khoé mắt từng phiếm ửng hồng, ở trên làn da trắng nõn trông rất bắt mắt, giống như có giọt nước mắt ghé thắm.
An Cát dường như được truyền cảm hứng nhiều hơn, một lần, một lần nữa!
Thời gian trôi qua, động tác của An Cát càng ngày càng nhẹ nhàng, bởi vì cô dần dần cảm thấy Du Quân Diệp càng ngày càng mềm mại không xương, giống như một vũng nước suối đang tan chảy. Để cô tuỳ ý sắp đặt, giọng nói càng ngày càng quyến rũ cũng dần nhỏ lại, mang theo chút cầu xin, mang theo tiếng thút thít, dần dần không còn âm thanh nào. Giống như kết thúc bản giao hưởng.
Lại một trận run rẩy khác qua đi, tiếng động trong nhà cũng dừng lại.
Sau một đợt chấn động mạnh khác, chuyển động trong phòng cũng có xu hướng giảm dần.
Đôi môi An Cát vẫn bơi dọc theo làn da hồng anh đào của Du Quân Diệp một lúc, sau đó leo lên hôn lên đôi môi hơi sưng đỏ, nằm ở bên cạnh Du Quân Diệp mệt mỏi thở hổn hển, cả cơ thể đều thoả mãn và sung sướng.
Không bao lâu, Du Quân Diệp mệt mỏi ngủ thiếp đi, ngoan ngoãn dán theo đường cong của An Cát, hơi thở đều đều.
An Cát vuốt mái tóc lấm tấm mồ hôi trên trán Du Quân Diệp, lại vuốt ve đôi má ửng hồng của Du Quân Diệp, mãn nguyện câu khóe môi lên, chật vật đứng dậy, làm vệ sinh đơn giản, lại rót chút nước, vặn khăn ấm lau sạch người Du Quân Diệp, sau đó hoàn toàn thả lỏng.
Không cần biết lý do làm chuyện chưa từng có này là gì, An Cát lúc này cũng không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ muốn giả bộ hai người thân thiết như trước.
Chờ đến khi thức dậy có đủ năng lượng rồi nói.
Thế là trên chiếc sô pha hẹp, cô vòng tay ôm Du Quân Diệp, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Bên ngoài, tràn đầy hơi thở đón Tết, xe cộ tấp nập, tiếng người qua lại, bên trong nhà yên tĩnh...