Vốn dĩ Du Quân Diệp nghĩ rằng mọi chuyện có thể sẽ rắc rối, ít nhất nói chuyện với Quách Niên Hồng tương đối tốn sức.
Nếu Quách Niên Hồng không niệm lại tình xưa, muốn dùng phương thức tàn nhẫn của kẻ làm ăn ra mà xử, thì bản thân cô sẽ gặp phiền phức lớn, thực ra Du Quân Diệp cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nào ngờ mọi chuyện lại khá nhẹ nhàng.
Du Quân Diệp nghĩ rằng cô ấy có thể may mắn hơn một số người, xét từ hoàn cảnh ngày nay, ít nhất là thời niên thiếu không có gửi gắm sai người, những năm tháng thanh xuân cũng may không quăng cho chó ăn.
Có thể Quách Niên Hồng đã thông suốt, chỉ là có chút lưu luyến còn xót lại, cuối cùng lại bị sự thẳng thắn của Du Quân Diệp đánh tan, cho nên biết điều không dây dưa nữa.
Có lẽ người làm ăn, vẫn luôn thức thời làm trang tuấn kiệt, Du Quân Diệp nghĩ thầm.
Dù sao thời gian cũng đã qua lâu, cũng không liên lạc với nhau nhiều, tình cảm cho dù đậm sâu đến đâu cũng sẽ có lúc phai nhạt khi xa mặt cách lòng, chấp niệm sâu đến đâu cũng sẽ cuốn đi theo năm tháng, chỉ còn lại chút niệm tưởng mờ nhạt.
Thời gian thực sự là một thứ tốt đẹp, nó làm phai nhạt đi những ký ức không nên tồn tại, cũng gia tăng thêm tình cảm cho những linh hồn yêu nhau.
Cứ như vậy đi!
Có thể dùng thân phận bạn bè hay người thân để gặp nhau cũng khá tốt. Hai bên không trì hoãn lẫn nhau, từng người đi con đường của riêng mình, đã từng nắm tay nhau đi trên đoạn đường, coi như cũng là một thu hoạch lớn trong cuộc sống.
Du Quân Diệp mỉm cười và cảm thấy nhịp thở của mình dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng An Cát thì sao?
So sánh như vậy, thanh xuân của An Cát thật sự là bị chó ăn.
Một con người tuyệt vời và đáng yêu như vậy, đáng lẽ phải được ôm ấp trong lòng bàn tay và nâng niu, nhưng mà lại gặp người không tốt.
Thật sự muốn ôm cô ấy, nói cho cô ấy nghe, quá khứ đã là quá khứ, người sống cho hiện tại, quý trọng tương lại mới là điều quan trọng nhất.
Trên thế giới này, đâu phải cứ im lặng hy sinh mới đổi lấy được sự bình yên chứ? Chuyện nên giải quyết thì giải quyết, gặp phải vấn đề gì phải nói cho nhau nghe, không thể ôm lấy một mình tự chịu đựng, hy sinh vô ích.
Nghĩ đến đây, Du Quân Diệp nhanh chóng chạy tới cửa phòng ngủ, hít một hơi thật sâu, xoa má, nở một nụ cười thoải mái rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Không có nhìn thấy bóng dáng của An Cát ngay lập tức, Du Quân Diệp trong lòng hiểu rõ.
Cô đảo nhìn quanh phòng ngủ, ánh mắt khoá chặt thân ảnh quen thuộc kia.
An Cát ngồi dựa vào tấm thảm bên cửa sổ, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, bất động, như đang trầm tư.
Có vẻ như đã giải quyết được một chuyện lớn, tâm trạng Du Quân Diệp tương đối nhẹ nhàng, chỉ vừa mới nhìn thấy thân ảnh An Cát, trái tim của Du Quân Diệp bất giác đập nhanh hơn, vầng trán đầy đặn, đôi mi cong vút, sóng mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng, chiếc cổ thon dài, bộ ngực đầy đặn, eo thon, không có chỗ nào mà không gãi đúng chỗ ngứa, mỗi một nơi đều đẹp, tựa như một bức tranh sơn dầu ma mị.
Du Quân Diệp đột nhiên không nhấc nổi chân, đứng ở cửa im lặng quan sát hồi lâu nhưng An Cát dường như không để ý.
Du Quân Diệp cong môi cười, nhẹ nhàng bước đến, ngồi xuống cạnh An Cát, vòng tay qua eo An Cát rồi ôm vào lòng.
An Cát không nhìn lại hay lên tiếng, nhưng cơ thể cô ngoan ngoãn theo cử động của Du Quân Diệp và nhẹ nhàng dựa vào vòng tay của Du Quân Diệp.
"Chị đang nhìn gì thế? Sao xuất thần vậy." Du Quân Diệp hôn lên tóc An Cát, hỏi nhỏ bên tai cô.
An Cát vẫn không trả lời, cũng không nhìn lại.
Du Quân Diệp ngạc nhiên, đưa tay còn lại lên và chạm vào má An Cát, định đưa mắt nhìn An Cát, nhưng tay đã chạm đến một dòng chảy lạnh lẽo.
Du Quân Diệp đột nhiên hoảng sợ, cô lập tức đứng dậy, quay người về phía đối diện với An Cát, quỳ xuống nửa người, đặt hai tay lên má An Cát, nhìn thấy một đôi mắt đầy nước mắt, trên khuôn mặt cô ấy đang chảy đầy nước mắt.
Đôi mắt to tròn ngấn nước ngày thường chứa đựng những cảm xúc không rõ lúc này dường như có chút gì đó buồn man mác.
Tim Du Quân Diệp quặn thắt, trong cơn hoảng loạn, cô dùng ngón tay cái lau nước mắt trên má An Cát.
"Sao vậy chị?" Du Quân Diệp cau mày đau lòng hỏi.
Không hỏi thì còn ổn, vừa hỏi một cái nước mắt An Cát tuôn xuống như lũ làm vỡ bờ đê.
Du Quân Diệp vừa vội vừa không biết phải làm sao, chỉ có thể tiến lên một bước, ôm An Cát vào lòng, chống cằm lên tóc trên đầu An Cát, mắt đỏ hoe.
"Chị có thể nói cho em biết, có chuyện gì không?" Du Quân Diệp khịt mũi và hỏi nhỏ.
An Cát rốt cuộc cũng có phản ứng, giơ tay ôm eo Du Quân Diệp trở lại, trấn tĩnh một chút, khàn giọng nói: "Chị không sao, đột nhiên có chút buồn."
"Thật sự có sao không? Vừa thấy chị buồn, em nghĩ đó là lỗi của em. Em đã không bảo vệ chị tốt còn khiến chị uỷ khuất." Du Quân Diệp cúi đầu hôn nhẹ lên tóc An Cát, trách móc bản thân.
An Cát thoát ra khỏi vòng tay của Du Quân Diệp, nhìn lên đôi mắt đỏ hoe của Du Quân Diệp, sóng mũi cay cay, vừa kiềm chế nước mắt vừa run rẩy.
Cô biết cô càng buồn, sẽ chỉ làm Du Quân Diệp càng khó chịu.
Vì thế An Cát nén lại sự chua xót trong lòng, đưa tay lên chạm vào má Du Quân Diệp, khóe môi cong lên, khẽ nói: "Chắc chị sắp đến ngày, cho nên coi như hội chứng tiền kinh nguyệt làm cho tâm trạng có chút bất ổn, em đừng lo. Chẳng phải thường chị hay có mấy ngày thế sao?"
Du Quân Diệp cố nén nước mắt mỉm cười, cô biết An Cát chỉ là một cái cớ để tìm ra để an ủi cô, nhưng An Cát nói thì cô phải tin, nên Du Quân Diệp nắm lấy tay đang đặt trên má cô của An Cát, sau đó ngồi bên cạnh An Cát oán trách, "Chị luôn luôn làm em sợ hãi."
"Chị xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa." Sau khi An Cát bĩu môi nói xong, cô ngã vào vòng tay của người trước mặt, vùi đầu vào ngực Du Quân Diệp, lắng nghe nhịp tim đều đều, cảm xúc dần ổn định.
Thật ra, cho dù An Cát không nói ra thì Du Quân Diệp cũng có thể đoán được An Cát thuộc tuýp người cẩn thận và đa sầu đa cảm, có đôi khi chuyện rất nhỏ cũng bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, nhưng mà trạng thái thế này chỉ có biểu hiện ra trước mặt Du Quân Diệp. Còn đối với người ngoài, An Cát luôn mỉm cười nhạt, ôn hoà giống như nước luôn giữ một nhiệt độ, rất ít khi gợn sóng.
Du Quân Diệp đôi khi tự hỏi làm thế nào mà An Cát lại ra vẻ mạnh mẽ khi hai người chưa ở bên nhau, đem cất giấu cảm xúc vào một nơi mà người ngoài không nhìn thấy được, mang theo một chiếc mặt nạ dày cộp hành tẩu trên thế gian, đi qua giữa dòng người muôn màu muôn vẻ, đến cơ hội làm chính bản thân cũng ít? Nghĩ thôi tâm cũng đã mệt rồi.
"Thực ra những chuyện này em không cần cho chị biết. Chị luôn tin tưởng em." An Cát ủ rũ nói trong vòng tay Du Quân Diệp.
"Em biết chị tin em. Nhưng tin tưởng là một chuyện, không thể dựa vào chị tin em, mà em cứ thế mơ hồ, không cho chị một giải thích rõ ràng, không xử lý tốt mọi chuyện, khiến chị luôn lo được lo mất." Du Quân Diệp nói một hơi dài, còn mang theo tiếng cười, "Bày ra mọi thứ trước mặt chị, chuyện quá khứ nói cho rõ ràng, minh bạch, đây là sự tôn trọng tối thiểu của em đối với chị."
Sau khi suy nghĩ một chút, Du Quân Diệp nói một cách chắc chắn: "Em không có bất kỳ bí mật nào trước mặt chị, cho dù là quá khứ vừa xem là hiểu ngay. Trước kia có lẽ em không nhận ra được, cho nên mới tạo ra thời gian ba năm cách biệt, để chị chịu uỷ khuất lâu như thế, sau này sẽ không vậy nữa."
"Đây không phải là vấn đề của em, mà lỗi do chị. Khi sự việc xảy ra, chị nên nói với em." An Cát im lặng một lúc rồi vui vẻ nói. Cái câu: chị lo em sẽ vì chị mà từ bỏ những thứ khác, vẫn bị An Cát dằn lại, nói ra cũng vô nghĩa.
Sau tất cả, Du Quân Diệp nhìn ra tình hình hiện tại của làng giải trí rất rõ ràng, không phải cô ấy không muốn đạt giải thưởng mà là cô ấy cảm thấy những gì mình đã trả giá sẽ không được nghệ thuật ghi nhận mà chỉ là con cờ của đám tư bản.
Với sự minh bạch như vậy, trái tim đang lơ lửng của An Cát cũng nhẹ nhõm hơn, cô tin rằng Du Quân Diệp sẽ giải quyết rất tốt nhiều việc, cô ấy không phải người không nghiêm túc, và xử sự theo cảm xúc, cô ấy có thể quán xuyến mọi thứ hết mức có thể.
"Vậy sau này, chị đừng nói chia tay với em nữa được không? Em không muốn chia tay với chị lần nữa đâu." Du Quân Diệp nói nhỏ bên tai An Cát.
"Ừm! Em đã đi được đến mức này rồi, chị còn lý do gì để chia tay nữa chứ?" An Cát nhẹ nhàng nói, "Sẽ không bao giờ xảy ra nữa, không bao giờ nữa. Dù con đường có khó khăn thế nào, chúng ta cũng sẽ cùng nhau bước đi."
"Đây là chị nói đó nha. Nếu chị lật lọng, không nói tiếng nào mà làm chuyện ngốc, em sẽ không bao giờ bỏ qua cho chị." Du Quân Diệp hít hít cái mũi rồi mỉm cười.
"Ừm, chị biết rồi!" An Cát nghiêm túc gật đầu, trong lòng cô cảm thấy mình yêu Du Quân Diệp hơn rất nhiều.
Mặt trời ngoài cửa sổ nghiêng về phía tây, dư quang của mặt trời lặn chiếu vào trong phòng, thêm một vòng ánh sáng dịu dàng chiếu vào từng món đồ, cũng chiếu vào hai người ôm lấy nhau, ấm áp cùng yên tĩnh.
Thấy tâm trạng An Cát ổn định, hai người yên lặng ôm một hồi, Du Quân Diệp quay đầu nhìn An Cát đang ngoan ngoãn ôm trong tay mình, trong lòng khẽ động.
"Vậy bây giờ chị có muốn rửa mặt không?" Du Quân Diệp thấp giọng hỏi bên tai An Cát, "Soi gương xem chị có giống một con mèo nhỏ không."
Nghe đến đây, An Cát sững sờ một lúc, sau đó cười khẽ, giơ tay đánh nhẹ vào cánh tay Du Quân Diệp, hờn dỗi nói: "Em Đáng ghét!"
Nói xong, cô lấy tay che mặt, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Du Quân Diệp mỉm cười khi nhìn theo bóng lưng của An Cát, nụ cười của cô ấy dần tắt.
Tâm trạng của An Cát tạm thời ổn định, nhưng chuyện của Mạch Kiếm Hoa đã được giải quyết chưa?
Đó có vẻ như là một người khôn lanh.
Ly hôn nhiều năm như vậy, anh ta vẫn con quấn lấy An Cát, không chịu lo sự nghiệp bản thân, tái hôn, còn muốn đi đường ngang ngõ tắt, đây không phải là chuyện tốt!
Ban đầu, để có được An Cát, không từ thủ đoạn dẫn dắt dư luận chỉ trích An Cát, khiến An Cát không còn cách nào để thoát khỏi tình thế khó xử, chỉ có thể dựa vào anh ta, bây giờ anh ta lại làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy sau khi mất An Cát, An Cát có là đối thủ của anh ta sao? Có thể giải quyết triệt để người đó không?
Điều quan trọng nhất là giữa họ còn có con trai, với trái tim nhân hậu của An Cát, liệu cô ấy có thể rút lui, bỏ qua tình cảm không?
Nhưng may mắn thay, tính cách Mạch Trí Hiên không giống Mạch Kiếm Hoa, An Cát dạy dỗ cậu bé rất tốt, nếu không thì thật sự rất tệ.
Nếu chuyện của Mạch Kiếm Hoa không được xử lý, nó sẽ luôn là một quả bom, đến một lúc nào đó nó sẽ bùng nổ trở lại, mà An Cát sẽ bị thương trực tiếp nhất.
Chỉ nghĩ đến điều đó, Du Quân Diệp đã cảm thấy vô cùng đau lòng cho An Cát.
"Chúng ta quay về được không?" Du Quân Diệp cười hỏi khi thấy An Cát đã rửa mặt sạch sẽ, không trang điểm không son phấn.
"Chỉ có hai chúng ta ở đây, trở về có gì khác nhau?" An Cát nghiêng đầu cười nhẹ hỏi.
Du Quân Diệp ngạc nhiên nhìn An Cát, nghi ngờ hỏi: "Sao? Ý chị là không muốn về bên kia à?"
An Cát nhìn Du Quân Diệp với ánh mắt đầy cảm xúc.
Du Quân Diệp bất giác bị ánh mắt của An Cát hấp dẫn, bước tới, ôm eo An Cát, nghiêng đầu hôn lên má An Cát.
An Cát quay đầu lại, nghiêng đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng chuẩn bị rời đi của Du Quân Diệp.
"Ừm ~~" Du Quân Diệp ngạc nhiên trong giây lát, câu cảm thán nhẹ nhàng chìm trong môi An Cát.
"Chẳng phải em nói trước khi bán chị phải làm chị cái kia, không thể để người mua chiếm tiện nghi à. Chính là chiều nay em đã bán chị rồi, cũng chưa kịp này nọ với chị, có muốn được đền bù chút không?" An Cát dựa vào vai Du Quân Diệp và thì thầm vào tai cô ấy một cách bẽn lẽn.
Du Quân Diệp:...
Cô nói giỡn thế mà người này lại nhớ rất rõ.
"Chị muốn sao?" Du Quân Diệp vuốt ve mặt An Cát, nhẹ giọng hỏi, chỉ cần An Cát muốn, chỉ cần cô làm được, cô sẽ dốc hết sức lực.
"Ừm!" An Cát khẽ ậm ừ, hai má ửng hồng, mang theo một âm đầy cám dỗ.
Bản thân An Cát biết rất rõ rằng hành động của Du Quân Diệp chiều nay đã thực sự làm rung động trái tim An Cát một lần nữa. Một khi được Du Quân Diệp ôm vào lòng, nhịn không được càng muốn nhiều hơn nữa, cảm giác động tình mãnh liệt, cô khát vọng cùng với Du Quân Diệp đổ mồ hôi, cùng nhau ngao du sơn thuỷ, cùng nhau trầm luân.
Trái tim Du Quân Diệp lay động, trước khi đến ngày nghỉ lễ của An Cát, có thể phóng túng một lần.
"Vậy thì tối nay chúng ta sẽ không về nhà bên kia sao?" Du Quân Diệp vừa thở hổn hển vừa hôn An Cát.
"Có em ở đây, thì nơi này cũng là nhà của chúng ta." Vào lúc say tình, An Cát vẫn giành chút lý trí để nói.
Làm gì mà có quá nhiều điều để nói? Hành động vào thời điểm quan trọng là cách của bậc đế vương.
Du Quân Diệp đỡ eo An Cát, quay người ra cửa sổ đóng rèm lại, kéo An Cát đến giường lớn.
Thở đã trở thành một thứ xa xỉ.
Hai người mê đắm như thủy triều, trong phòng đầy nước, ấm áp ẩm ướt, hồi lâu không thể bình tĩnh lại.
...
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, hai người cũng không biết rõ lắm, có lẽ là 2 hay 3 tiếng gì đó, người An Cát mềm nhũn như cục bông, được Du Quân Diệp ôm vào lòng.
"Chị có đói không?" Du Quân Diệp vừa hỏi vừa vỗ lưng An Cát.
An Cát hơi thở còn không xong nên yếu ớt nâng cánh tay lên, bắt lấy cái tay đang vỗ về trên người cô, "Tạm thời em đừng nhúc nhích."
"Được!" Du Quân Diệp cười khẽ.
"Mới vừa ăn rồi, hiện tại không đói." An Cát đáp một cách đầy ẩn ý, nói xong liền không nhịn được cười ngượng ngùng.
"Chậc chậc chậc ~ là ai dạy chị hư thế này hả, sao đột nhiên lại táo bạo và lộ liễu như vậy." Du Quân Diệp vừa cười vừa nhìn khuôn mặt đỏ bừng của An Cát.
"Ngày nào chị cũng ở bên em, em nói đi? Gần mực thì đen gần đèn thì sáng nha!" An Cát khẽ cười.
"Chuyện này oan uổng cho em quá đi!' Du Quân Diệp nhìn An Cát với đôi mắt sáng quắc, có chút uỷ khuất nói.
"Kệ em, dù sao cũng là em dạy chị hư." An Cát bĩu môi làm nũng, trong giọng nói có chút hờn dỗi, nó như thể có ma lực hủy diệt trái tim người ta.
Đầu óc Du Quân Diệp lại lóe lên, cô cúi đầu hôn lên đôi môi sưng tấy của An Cát.
"Có phải em cũng thèm khát cơ thể của chị không?" An Cát hỏi một câu như một con dao sắc bén chém chết người.
Du Quân Diệp mặt đỏ bừng, câu nói của An Cát thật sự rất xấu hổ.
"Ừ!" Du Quân Diệp ậm ừ như muỗi kêu khó chịu.
"Em không cần phải xấu hổ, chị cũng thèm em lắm." An Cát vùi đầu vào vòng tay của Du Quân Diệp.
"Chị nhìn đi là ai xấu hổ ấy nhỉ?" Du Quân Diệp đưa tay lên vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của An Cát và cười nói, "Đây không phải là chuyện bình thường sao? Nếu chúng ta không thèm thân thể của nhau, vậy thôi kết bái làm tỷ muội với nhau đi, còn nói chuyện yêu đương làm gì!"
An Cát:...
Mặc dù cạn lời, nhưng mà rất hợp lý.