"Em nhớ có một trạm xăng ở phía trước?"
"Trước đi qua nhìn xem."
"Đi qua đi."
Hai người đang nói chuyện là Lâm Vi Cửu và Ôn Tắc Niên.
Sau khi ăn bữa sáng xong, Ôn Tắc Niên thuận tay đem toàn bộ nguyên liệu nấu ăn trong nhà làm thức ăn, Lâm Vi Cửu đem thức ăn anh làm đổi thành hình thái thẻ bài, thuận tiện dùng kỹ năng hợp thành đạo cụ hồi máu hồi lam. Trải qua thí nghiệm phát hiện, chỉ có ăn ngụm đầu tiên mới có hiệu quả gia tăng hồi máu hồi lam, từ ngụm thứ hai chỉ có thể gia tăng cảm giác no bụng.
Sau khi ăn uống no đủ, bọn họ thừa dịp thời gian còn sớm, khi mọi người đi ra ngoài không nhiều, tranh thủ thời gian tìm trạm xăng dầu, trước đó, bọn họ đã đi qua mấy cái trạm xăng dầu lớn nhỏ, xăng bên trong đều đã bị lấy sạch.
Nơi này tương đối hẻo lánh, bọn họ đã từng tới nơi này, lúc thật sự tìm không được trạm xăng dầu còn xăng, Lâm Vi Cửu đột nhiên nhớ tới nơi này, dựa theo ấn tượng cuối cùng của cô tìm được vị trí.
"Đến, xuống xe."
Nhìn thấy trạm xăng dầu còn tính sạch sẽ trước mặt, Lâm Vi Cửu thở phào một hơi, "Sạch sẽ như vậy, nhất định là không có người khác tới tìm tòi."
Vừa dứt lời, cô liền cảm thấy sau cổ bị một thứ vũ khí sắc bén đặt lên, "Đừng nhúc nhích."
Lâm Vi Cửu trong nháy mắt bị vả mặt: ......
Không đợi cô mở miệng nói chuyện, một nhóm người không biết từ chỗ nào xuất hiện bao vây cô.
"Nha, vẫn là một nữ nhân, gặp được chúng ta, vận may của cô em cũng không tệ lắm."
“Gặp được mấy người như này...... Còn nói vận may của tôi không tệ?" Lâm Vi Cửu cảm thấy mình như vừa nghe được một câu chuyện cười.
Người cầm hung khí kề vào cổ cô cười lớn: "Đương nhiên, bởi vì chúng ta chỉ cướp xe chứ không cướp sắc. Lấy chìa khóa xe ra, chờ chúng ta chuyển đồ vật xong, liền thả cô em rời đi, thế nào?"
"Mấy người sao không kiểm tra trong xe trước, xem thử bên trong có đồ vật hay không?” Lâm Vi Cửu tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Đồ đạc của bọn họ đều đặt trong khe thẻ bài, trong xe hoàn toàn trống rỗng, à không, cũng không phải trống rỗng, Ôn Tắc Niên còn ở trong xe chưa có xuống dưới.
Người đàn ông trên mặt có vết sẹo đứng đối diện Lâm Vi Cửu nghi ngờ nhìn cô: "Cô ra khỏi thành phố mà không đem đồ vật theo?"
"Tôi thực sự không mang theo. Tôi tới đây chỉ để đổ xăng thôi, xăng trong xe không nhiều lắm." Lâm Vi Cửu lộ ra vẻ mặt ủy khuất cùng Ôn Tắc Niên giống nhau như đúc.
"Hai người mở cửa xe nhìn xem." Mặt sẹo nói với hai đứa đàn em đứng gần cửa xe.
"Mấy người đang làm gì vậy?!"
Một giọng nói từ xa đến gần đánh gãy động tác của bọn họ.
Nghe thấy giọng nói, những người vây xung quanh Lâm Vi Cửu đều quay đầu lại nhìn, ngay cả người đang cầm hung khí kề vào cổ cô cũng buông tay ra, giống như không sợ cô bỏ chạy.
Lâm Vi Cửu không nói nên lời, bắt đầu hoài nghi bọn họ đến cùng có phải hay không đang đánh cướp cô.
"Lão đại, anh đã trở lại."
"Lão đại anh xem chúng ta đang đánh cướp người này, chuẩn bị nhìn xem trên xe cô ta có vật tư hay không."
Mặt sẹo nghe được đàn em vừa rồi còn đối với mình phục tùng, lão đại vừa về đến liền nhiệt tình nghênh đón, ánh mắt tối sầm lại, giận tím mặt, sau đó kéo khóe miệng hướng về phía trước giương lên, quay người lại nhiệt tình nói: "Lão đại buổi sáng tốt lành, anh có đói bụng không? Chúng ta đang tìm vật tư đây, anh tới vừa đúng lúc."
Lâm Vi Cửu đem toàn bộ biểu hiện và động tác của anh ta xem ở trong mắt, nhìn bên kia, chỉ thấy một người đàn ông tóc xanh, nhưng không làm người khác cảm thấy giống lưu manh, ánh mắt thanh minh, sẽ không để cho người khác bởi vì màu tóc liền cho rằng anh ta là lưu manh.
Tóc xanh đến gần, khi nhìn thấy Lâm Vi Cửu sắc mặt anh ta hơi đổi, lại nghe đàn em nói trên xe có vật tư, vô thức nhìn trên xe, tiếp theo mí mắt anh ta không tự chủ được nhảy lên một cái.
Trên xe có vật tư hay không anh ta không biết, nhưng anh ta biết trên xe còn có một người khác.
Hai người kia, kinh khủng như vậy!
"Cái gì mà đúng lúc, còn không nhanh chóng thả người ra? Một đám đàn ông to con khi dễ một cô gái, mấy người có còn là người hay không?" Tóc xanh hùng hùng hổ hổ, liền kém ra tay đánh bọn họ một trận.
"A?"
"A cái gì mà a? Thả người!"
Sau khi mắng xong bọn họ, tóc xanh nịnh nọt nói với Lâm Vi Cửu: "Thật xin lỗi a, bọn đàn em của ta không hiểu chuyện, một chút lực quan sát đều không có, quấy nhiễu đến cô, cô đến trạm xăng dầu đổ xăng đúng không? Ta đây liền kêu bọn họ lấy xăng cho cô."
Lâm Vi Cửu hơi nhướng mày, nhìn tóc xanh đầy ẩn ý.
Ngay khi tóc xanh nghĩ rằng cô không đồng ý, Lâm Vi Cửu nói, "Được."
“Được? Hả, được rồi.” Tóc xanh phản ứng lại, mắng bọn đàn em đang đứng sững sờ ra, "Đứng sờ sờ ra đó làm cái gì, còn không mau đi lấy mấy thùng xăng ra tới."
"Mấy, mấy thùng a?"
"Hai phần ba." Nói xong, tóc xanh quay đầu cẩn thận từng li từng tí nhìn Lâm Vi Cửu thử dò xét nói: "Cô xem nhiêu đó có thể chứ?"
Lâm Vi Cửu gật gật đầu: "Có thể."
Cô tò mò về thái độ của tóc xanh, cô chắc chắn rằng cô chưa bao giờ nhìn thấy anh ta.
Quan sát hồi lâu cũng không quan sát được cái gì, lòng hiếu kỳ của cô cũng không quá mãnh liệt, cũng lười hỏi, thấy mấy thùng xăng đều xách ra tới, lần lượt đem chúng nó thu vào không gian bên trong thẻ bài.
Thẻ bài không gian là cô đem vật phẩm không gian đổi thành hình thái thẻ bài, sau đó liền biến thành thẻ bài không gian, thẻ bài không gian có thể trực tiếp thả vật thật, mà không phải giống như khe thẻ chỉ có thể thả thẻ bài.
Điều này rất có ích cho việc che giấu các kỹ năng của cô.
Lúc ở nhà, cô liền cùng Ôn Tắc Niên thảo luận qua khả năng che giấu kỹ năng của cô.
Bây giờ nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của bọn họ, Lâm Vi Cửu mỉm cười, thành công che dấu một cách hoàn hảo!
"Cảm ơn nha." Lâm Vi Cửu chủ động nắm tay tóc xanh.
Dọn xong đồ vật, cô mở cửa xe ngồi lên ghế lái.
Lúc này đám người kia mới phát hiện trên xe thế nhưng còn có một người khác.
Tóc xanh nhìn theo bóng dáng đuôi xe, phức tạp sờ lên thẻ bài trong lòng bàn tay, tự nhiên nắm tay bỏ vào trong túi quần xoay người, "Còn nhìn cái gì, trở về thôi."
Bên cạnh có người hỏi anh ta: "Tóc xanh, sao anh cho bọn họ nhiều xăng như vậy?”
Tại sao?
Tóc xanh khóc không ra nước mắt, đây là ta muốn sao? Còn không phải là do mấy người chọc hai cái đại lão, ta không phải vì thế mấy người xin lỗi, thế nào sẽ bồi thường xăng?
Nhớ tới việc anh ta nhìn thấy bản đánh giá thực lực của đối phương, liền sợ tới mức gần như quỳ trên mặt đất.
【 Tên: Lâm Vi Cửu
Thực lực: 100% (Hạn mức cao nhất 150%)
Xác suất chạy trốn: 1%
Chú: Từ bỏ đi gà con, anh đánh không lại cô ấy, chạy cũng chạy không được, miễn cưỡng có thể dùng trí thông mình chạy trốn.】
【 Tên: Ôn Tắc Niên
Thực lực: 90% (Hạn mức cao nhất 130%)
Xác suất chạy trốn: 1%
Chú: Đối với một người không có sức lực, đầu óc cũng không tốt như anh, trừ phi làm cho đối phương hôn mê, nếu không anh sẽ không có bất kỳ đường sống nào. Nếu như anh xúc phạm Lâm Vi Cửu, đề nghị anh nên tự sát để bản thân chết không quá đau khổ.】
Anh ta đã gặp qua rất nhiều người, hạn mức cao nhất nhiều lắm cũng liền 100%, trên thế giới này sao lại có người có thực lực vượt qua 100% đâu? Mẹ nó này rõ ràng là so quái vật càng quái vật đi?