Nhiệt độ cao kéo dài hơn nửa năm, Lâm Vi Cửu vẫn luôn không quá thích ứng với loại tình trạng này, trước khi thế giới thẻ bài chưa xuất hiện, cô chính là đi ra ngoài ném rác rưởi, sau khi trở về cũng nhất định phải tắm rửa.
Hiện tại......
Lâm Vi Cửu mặt không đổi sắc bước xuống xe, lấy ra một cái bàn cùng đồ rửa mặt thường dùng.
Người trên xe ngơ ngác mà nhìn Lâm Vi Cửu rửa mặt.
Đầu óc liên tục bị hai chữ ngọa tào chiếm cứ.
Rửa mặt đến một nửa, một tiếng xé gió đột nhiên xuất hiện, bay về phía mặt của Lâm Vi Cửu.
Lâm Vi Cửu vội vàng cầm lấy cốc nước, uống một ngụm, dưới chân một giẫm, nhảy xuống xe, vừa súc miệng vừa nhảy ra ngoài, thừa dịp cành cây thô to còn chưa rơi xuống, cô đem nước súc miệng phun ra ngoài, đồng thời rửa sạch bọt xung quanh miệng.
"Còn không mau xuống xe? Mấy người muốn chết hả?"
Vừa rồi khi cành cây liễu công kích Lâm Vi Cửu là đánh vào nóc xe, Ôn Tắc Niên bị động tĩnh này đánh thức.
Lâm Vi Cửu nhìn bọn họ núp trong xe không dám nhúc nhích, trong lòng tức giận đến không được.
Phản ứng quá chậm, bọn họ nếu là binh lính của ta......
Lâm Vi Cửu sững sờ, tại sao cô sẽ liên tưởng đến binh lính của ta? Cô lại không có tiến vào quân đội tham gia quân ngũ.
Chờ đã, quân đội lại là cái gì?
Không kịp suy nghĩ cẩn thận, cành cây liễu đã tới gần ngay trước mắt.
Cất đi cốc nước cùng bàn chải đánh răng, Lâm Vi Cửu đưa tay nắm lấy cành cây, mượn lực bay đến phía đối diện xe, cho mấy người Ôn Tắc Niên thời gian xuống xe.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn, thấy bọn họ ra tới, cô liền buông ra cành cây, trên cành cây còn có vết máu nhàn nhạt, khi nhìn kỹ lại vết máu đã biến mất, cành liễu nhanh chóng rút lui.
Lâm Vi Cửu cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, máu từ trong vết thương chảy ra.
Cái bàn cùng đồ rửa mặt rơi vương vãi ngã trên mặt đất, Lâm Vi Cửu cũng không có để ý, mà là nhìn về phía cành liễu biến mất.
"Thụ Yêu đâu?" Mấy người Thiệu Doãn Phàm đi theo Ôn Tắc Niên vội vàng chạy đến.
"Em bị thương rồi?" Ôn Tắc Niên bén nhạy ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt, bắt lấy cổ tay cô, nhìn về phía lòng bàn tay.
Máu tươi từ chỗ mấy vết thương không ngừng chảy ra, nhìn cực kì nghiêm trọng.
Ôn Tắc Niên lập tức lấy ra một bình thuốc bột cầm máu vẩy vào vết thương trên tay Lâm Vi Cửu, trong chớp mắt vết thương không còn chảy máu nữa, sau đó mới cầm một cái khăn ướt cẩn thận từng li từng tí lau vết máu cùng bùn đất trên tay cô.
Bị thức ăn cho chó đột nhiên xuất hiện chất đầy miệng năm người yên lặng rời xa bọn họ.
Ngay khi bọn họ vừa động, Lâm Vi Cửu lập tức phản ứng lại đây, trên mặt xoát một cái liền đỏ lên, nghĩ rút tay về, lại bị Ôn Tắc Niên giữ chặt.
"Không có nghiêm trọng như vậy, chúng ta mau trở về đi thôi." Vô cùng nghiêm trọng, đau chết bà đây. Nội tâm Lâm Vi Cửu hò hét.
Khuôn mặt luôn tươi cười của Ôn Tắc Niên tại thời khắc này biến mất hoàn toàn, anh mím môi vì cô lau vết thương, nếu nhìn kỹ sẽ thấy tay của anh từ trước chưa bao giờ run qua, bây giờ lại không ngừng run run.
Anh ta lần đầu tiên vì thế giới thẻ bài xuất hiện mà vui vẻ.
Trước khi thế giới thẻ bài xuất hiện, dược phẩm cũng sẽ không giống hiện tại một giây liền có hiệu quả, còn muốn chịu đựng cảm giác đau đớn một thời gian dài do vết thương mang đến.
A Cửu sợ đau nhất.
Mấy người Thiệu Doãn Phàm đi xa, cảm xúc xấu hổ của Lâm Vi Cửu cũng đi theo biến mất.
"Đừng khóc, ta lần sau nhất định sẽ cẩn thận, tận lực không để cho bản thân bị thương có được hay không?" Lâm Vi Cửu ôn nhu nói.
Ánh mắt Ôn Tắc Niên chuyển qua đôi mắt cô, thản nhiên nói: "Còn có lần sau?"
Khi anh không cười, cảm giác áp bách rất mạnh, khi cười lại sẽ làm cho người ta cảm thấy sau lưng phát lạnh, Lâm Vi Cửu không có cảm thụ qua cái phía sau, bởi vậy, mỗi lần Ôn Tắc Niên không cười với cô, cô liền biết anh đang tức giận.
Càng mấu chốt chính là còn không thể nói dối an ủi anh, nếu không anh sẽ tin là thật, sau này nếu như tái phạm bị anh phát hiện, hậu quả sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Ô ~ Ta thật thê thảm.
Lâm Vi Cửu nội tâm rơi lệ, trên mặt học theo biểu cảm ủy khuất mà Ôn Tắc Niên ưa thích dùng nhất để nhìn anh.
"Em tận lực không được sao? nhiều tình huống đột nhiên xảy ra như vậy, ta sao có thể bảo đảm không có lần sau?" Lâm Vi Cửu nói đạo lý cho anh nghe.
"Nhất định là không có lần sau, bây giờ em không sợ đau rồi hả?"
"Ừ, hiện tại có thuốc trị thương tốt như vậy một giây liền không đau, em giống như không sợ đau nữa rồi."
Cô nhìn trời nhưng chính là không dám nhìn anh, nói nói, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Ôn Tắc Niên trầm mặc một lát, "Anh sẽ đau lòng."
"Cái gì?"
"Em bị thương, anh sẽ đau lòng."
"Em tận lực sẽ không bị thương, anh cũng không cần bị thương, có được hay không?"
"Được rồi."
Tất cả mọi người rửa mặt xong, lên xe tiếp tục xuất phát.
Lông Xanh không có nói sai, quả thực rất nhanh liền xuống đường cao tốc.
Xe một lần nữa khởi động chạy không đến mười phút thì Lâm Vi Cửu liền thấy được trạm thu phí trên đường cao tốc.
Điều khiến cô không thể tưởng tượng được đó là, trước trạm thu phí có rất nhiều xe đậu hỗn loạn ở đó.
Phía sau cùng bên cạnh bọn họ lại đều không có bất kỳ chiếc xe nào, trong xe trước mặt không có người nào, nhưng trên thân xe có rất nhiều vết máu, dường như nơi này đã xảy ra một trận chiến lớn.
Hoàn cảnh xung quanh lại là sạch sẽ, trần trụi nói cho bọn họ rằng đây là cảnh giả.
"Làm sao bây giờ?" Năm người Lông Xanh quay đầu nhìn về phía Lâm Vi Cửu.
Lâm Vi Cửu nhìn về phía Ôn Tắc Niên, chờ đợi sự phân tích cùng phán đoán của anh.
Ôn Tắc Niên lấy ra một cái kính viễn vọng, nhìn từ các góc độ khác nhau, sau đó mới nói:
"Chuẩn bị từ bỏ xe."
"Tình huống ở thành phố T có lẽ sẽ nghiêm trọng hơn so với thành phố J của chúng ta."
Nghe vậy, Lâm Vi Cửu liền nói với trợ thủ trí năng: "Mở ra bản đồ thành phố T, gửi ảnh chụp màn hình đến điện thoại di động của ta."
"Xin vui lòng chờ một chút, đang chụp lại bản đồ thành phố T."
"Đã chụp lại màn hình, đang gửi đi, gửi đi thành công."
Lâm Vi Cửu không có vội vàng đi nhìn điện thoại, tiếp tục phát ra mệnh lệnh: "Tìm kiếm tất cả các tuyến đường đi đến đại học T, gửi ảnh chụp màn hình đến điện thoại di động của ta."
"Xin vui lòng chờ một chút, đang..."
Tiền Trình Nhạc chần chờ nhìn về phía Lâm Vi Cửu, "Loại xe này giống như không có công năng trợ thủ trí năng giúp chủ nhân chụp lại ảnh màn hình."
"À, cái này hả, là Ôn Tắc Niên sửa đổi, xe khác xác thực không có." Lâm Vi Cửu thản thiên nói, giống như sửa đổi trợ thủ trí năng đơn giản như 1+1=2 vậy.
“Nó không cần internet sao?”
"Anh đang suy nghĩ cái gì vậy? Đương nhiên cần chứ." Trong mắt Lâm Vi Cửu tràn ngập hoang mang, giống như đang nói, vấn đề đơn giản như thế anh cũng không biết sao?
Tiền Trình Nhạc há hốc mồm, đang muốn nói gì đó chợt nhớ tới một vật, buộc miệng hỏi: "Bộ chuyển đổi tín hiệu không dây?"
Bộ chuyển đổi tín hiệu không dây, tên như ý nghĩa, xung quanh không cần có tín hiệu cũng có thể sử dụng wifi, bởi vì nó vừa là bộ phát tín hiệu cũng vừa là wifi không dây, chỉ cần có ánh sáng là có thể dùng. Không có ánh sáng cũng không có vấn đề gì, nó sẽ chứa đựng một lượng ánh sáng nhất định sau đó chuyển đổi thành điện năng. Đây cũng là một sản phẩm khác của năng lượng mặt trời.
Lâm Vi Cửu khẳng định đáp án của anh ta.
Tiền Trình Nhạc, không, không chỉ là Tiền Trình Nhạc, ánh mắt những người khác nhìn về phía hai người Lâm Vi Cửu cũng thay đổi.
Đồ này giá đắt không nói, càng quan trọng hơn là sản lượng của rất ít, chỉ có mười cái, muốn có được thì phải có tiền, đồng thời còn phải có được vận may như cẩm lý hay âu hoàng mới có thể cướp được.
Người trên thế giới có tiền có rất nhiều, nhưng người có tiền chưa chắc có được vận may tốt, bọn họ có thể gặp được loại người này, quả thực giống như là đang nằm mơ.
Mấy người Tiền Trình Nhạc chỉ cảm thấy bản thân vựng vựng hồ hồ.
Lâm Vi Cửu mím chặt môi, nhìn ra ngoài cửa sổ, cô sợ mình sẽ không nhịn được cười ra tiếng.
Ha ha ha ha ha bọn họ thật là hài hước! So với Nghiêm Vanh càng tốt chơi.
"Đừng cười, nên xuống xe, người ở gần đây sẽ không chú ý đến chúng ta, có thể đem xe cất đi."
Khi Lâm Vi Cửu cùng bọn họ nói đùa, Ôn Tắc Niên vẫn luôn cầm kính viễn vọng quan sát tình huống xung quanh.
Phía trước có một đám người, quyết định trước đó của anh chính là sau khi nhìn thấy bọn họ lại phân tích kĩ càng rồi mới đưa ra quyết định tốt nhất.
Nhưng trong lúc chờ đợi trợ thủ trí năng chụp lại màn hình bản đồ, anh phát hiện đám người kia toàn bộ rút lui rời đi, chiếc xe trước mặt bọn họ muốn tiến vào thành phố T liền chạy về phía trước.
Cứ như vậy, bọn họ liền an toàn, ít nhất đám kia không biết có mấy đợt người, cũng không nhìn thấy quá trình Lâm Vi Cửu thu xe.
Đồng thời, tại tòa nhà ký túc xá nào đó trong đại học T cách xa trung tâm thành phố, Nghiêm Vanh đang trải qua một hồi nguy cơ.
"Cẩn thận phía sau!"
"Nghiêm Vanh, bắt lấy."
Nghiêm Vanh vượt qua cái bàn trong ký túc xá, bắt lấy cây lau nhà mà bạn cùng phòng ném qua, dùng cây lau nhà chống đỡ thân thể nhện bốn mắt, cố định phạm vi di chuyển của nó. Sau đó lùi lại về sau, liên tiếp lùi lại cho đến khi đụng tới cửa ký túc xá, anh ta buông ra cây lau nhà đang nắm chặt trong tay, tùy ý nó ngã xuống đất, tranh thủ trước khi nhện bốn mắt ra tới, chạy nhanh vào phòng đóng lại cửa ký túc xá.
"Đồ vật đâu? Nhanh nhanh nhanh." Cao Châu hưng phấn thúc giục.
"Ở đây này, hắc hắc hắc." Nghiêm Vanh không biết từ đâu lấy ra một bình sứ nhỏ, ở trước mặt anh ta quơ quơ.
Phòng ký túc xá của bọn họ tổng cộng có bốn người, hai người bạn cùng phòng khác đều là người địa phương, sau khi nhận xong bằng tốt nghiệp liền về nhà, còn Cao Châu thì cùng Nghiêm Vanh tiện đường, biết anh muốn đặt vé xe trở về, liền cùng nhau đặt. Ai có thể nghĩ đến sẽ xảy ra loại chuyện này chứ.
Đồ vật bên trong bình sứ nhỏ là thuốc diệt côn trùng mà hai người ở trong phòng thí nghiệm trải qua mấy ngày nghiên cứu mới thành công chế tạo.
Nghiêm Vanh tới gần chỗ mắt mèo trên cửa, cẩn thận mở ra nắp bình, đem miệng bình nhét vào chỗ mắt mèo trên cửa, tiếp theo chỉ cần chờ là được rồi.
Sau khi Cao Châu nhìn thấy miệng bình nhét chỗ mắt mèo trên cửa mới nhẹ nhàng thở ra.
"Khó khăn quá đi."
"Đúng vậy, quái vật xuất hiện đối với ta loại này cọng bún sức chiến đấu bằng năm thật sự là quá không thân thiện." Nghiêm Vanh cũng nhẹ nhàng thở ra, cùng anh ta cùng nhau phun tào.
"Anh còn là cọng bún sức chiến đấu bằng năm a, vậy ta đây chẳng phải là cọng bún sức chiến đấu bằng mười."
"Anh là chưa thấy qua lão đại của ta, cô ấy chính là võ lâm cao thủ trong cao thủ mà anh nhắc đến."
"Anh liền thổi phòng đi."
Bọn họ tốn không biết bao nhiêu công sức chính là vì đồ vật của bọn họ để trong ký túc xá, bỏ ở lại đây thì quá lãng phí.
"Mấy phút rồi?"
Nghiêm Vanh cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, "Còn kém ba mươi giây, chờ một chút đi."
Cao Châu nói: "Lấy đồ vật trong ký túc xá xong, tiếp theo anh tính làm gì?"
"Chờ lão đại của ta tới đón ta về nhà, còn anh tính làm gì?"
"Về nhà tìm cha mẹ còn có em gái của ta." Giọng nói của Cao Châu mang theo nhàn nhạt lo lắng.
"Đừng lo lắng, nhất định sẽ không có việc gì." Nghiêm Vanh vỗ vỗ bờ vai của anh ta, "Nếu như không có chỗ nào để đi liền tới địa chỉ này tìm ta, ta không thể đảm bảo chỗ này sẽ rất an toàn, nhưng ta sẽ cố gắng biến nơi đó thành chỗ an toàn nhất để tất cả nhân loại cùng nhau hướng tới." Để bảo vệ những đồng bạn của ta.
"Anh muốn thành lập căn cứ an toàn?"
"Không quá muốn, bởi vì ta sẽ không tùy tiện thu lưu người."
Cao Châu còn muốn hỏi gì đó nhưng Nghiêm Vanh không muốn nói tiếp, "Có thể mở cửa rồi."
Anh ta chỉ có thôn Vân Trúc, còn lại liền không bằng những người khác, chỉ có thể vì bọn họ chế tạo một cái căn cứ an toàn để bọn họ không bị ảnh hưởng.
Mặc dù sẽ rất khó, nhưng anh ta sẽ không từ bỏ.
Nghiêm Vanh nhìn cái bình sứ nhỏ trên cửa ký túc xá, đáy mắt tràn ngập kiên định.
Cao Châu rất tự giác rời xa cửa ký túc xá, Nghiêm Vanh đem chìa khoá cắm vào ổ khóa, đứng sau cánh cửa.
"Mặt nạ ở đâu?"
"A, ở chỗ này." Cao Châu từ cái túi dưới đất lấy ra hai cái mặt nạ màu xanh có răng nanh, đưa cho anh ta một cái.
Hai người lập tức mang lên mặt nạ, phía dưới mặt nạ còn có một cái khẩu trang, để tránh khí độc thông qua chỗ mắt mèo chui vào phòng.
Khí thể trong bình sứ kia trải qua thí nghiệm có lực sát thương rất mạnh đối với tất cả sinh vật, nhưng nó tiêu tán cũng rất nhanh, sau khi tiêu tán, khí thể sẽ không tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với sinh vật.
Vì phòng ngừa khí thể tiêu tán trước khi giết chết nhện bốn mắt, vừa rồi Nghiêm Vanh đã đi bộ một vòng trong ký túc xá chính là vì khóa cửa sổ.
Ở sau cửa yên lặng chờ vài giây, Nghiêm Vanh mới ló đầu ra khỏi cửa, nhìn vào trong ký túc xá.
Nhện bốn mắt đã biến mất, trên mặt đất nhiều một cái bảo rương màu xám trắng cùng mấy tấm thẻ bài.
"Thành công thành công, không nghĩ tới ta cũng là cái thiên tài hóa học." Khi Nghiêm Vanh kích động cũng không quên tự luyến một chút.
"Quá tốt rồi, nhưng giá nguyên liệu quá cao, cũng không dễ kiếm được, nếu không, sản xuất hàng loạt chắc chắn sẽ có lời."
"Ta trước ghi lại các vật liệu cùng phương pháp, sau đó nghiên cứu thử xem có phương pháp nào dễ dàng sản xuất hàng loạt hay không."
Nghiêm Vanh nói xong liền từ trong túi lấy ra một cuốn sổ nhỏ cùng một cây bút có thể co duỗi bắt đầu ghi chép.
Cao Châu đi tới muốn đem thẻ bài nhặt lên, không ngờ ngón tay xuyên qua thẻ bài.
"Đây là xảy ra chuyện gì?"
"Không biết a." Nghiêm Vanh ngẩng đầu nhìn ngón tay của Cao Châu xuyên qua thẻ bài, cảm thấy khó hiểu.
"Chờ một chút, phía trên có chữ viết." Cao Châu kinh ngạc kêu lên, "Là một cái đếm ngược, hiện tại còn lại chín phút."
Nghiêm Vanh viết xong vài nét bút cuối cùng liền đi qua: "Ta xem một chút."
Ai ngờ tay của anh trực tiếp sờ đến thẻ bài.
"Đây là?" Nghiêm Vanh lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Cao Châu cũng hiểu được, trên mặt không có vẻ gì bất mãn, vui vẻ nói: "Mau nhìn xem phía trên viết cái gì."
"A ha ha ta xem một chút, là thẻ vật liệu trên người nhện bốn mắt, còn có hai tấm thẻ vật phẩm."
【Lông chân của nhện bốn mắt ( Vật liệu ): Độc tố +1, công kích +1
Chú: Không có tác dụng gì vật phế phẩm, nếu có trang bị đại sư ở, vậy tất cả đều có khả năng.】
【 Ván trượt ( Vật phẩm ): Di tốc +5%
Chú: Có thể tránh thoát công kích của một ít sinh vật.】
【 Kem ly ( Vật phẩm ): Thanh lương +180s
Chú: Ở dưới thời tiết nhiệt độ cao, có trợ giúp rất lớn.】
"Ha ha ha ha ha, Nghiêm Vanh, vận may của anh cũng quá tệ đi." Cao Châu cười nhạo nói.
Nghiêm Vanh thấy thái độ của anh ta vẫn như cũ, nhẹ nhàng thở ra, nếu như có thể anh ta cũng không muốn ngay tại lúc này cùng Cao Châu trở thành kẻ địch của nhau.
Cũng may, ánh mắt của anh cũng không tệ, thái độ của Cao Châu cũng không có thay đổi quá lớn.
"Nhanh cầm đồ vật, chúng ta đi tòa nhà thí nghiệm."
"Được rồi, anh cũng đem bảo rương mở ra, nếu không sẽ không có chỗ để."
"Biết rồi, còn cần anh nói sao?" Nghiêm Vanh xoa xoa tay, còn ở thau rửa mặt đổ một chút xíu nước dùng để rửa tay.
Sau khi rút thẻ, a không, sau khi chuẩn bị xong các công việc trước khi mở bảo rương, Nghiêm Vanh mới bắt đầu mở ra bảo rương.
Hai cái thẻ đạo cụ, tất cả đều là khôi phục giá trị pháp lực, không có tác dụng gì với bọn họ.
Bảo rương sau khi bị mở ra vài giây liền biến mất không thấy nữa.
Nghiêm Vanh muốn lại tìm kiếm bên trong bảo rương cũng không được, nhụt chí đem thẻ bài bỏ vào khe thẻ bài, đi đến giường của mình bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cao Châu đứng đối diện thấy anh ta như thế, tưởng rằng anh ta lại rút trúng hai cái thẻ bài vô dụng nên không có hỏi thêm câu nào.
Đồ vật của Nghiêm Vanh không nhiều lắm, thu thập xong đồ vật liền nằm trên giường nhìn vòng tay sinh mệnh của mình.
Icon thư tín góc trên bên phải xuất hiện một cái điểm đỏ.
Nhấn đi vào, anh mới nhìn đến bên trong có hai cái thư tín chưa đọc.
Xem xong thư tín, anh đầu tiên là không hiểu gì, sau đó là mừng như điên.
Thư tín đầu tiên mà anh thấy được đó là một phong thư thông báo anh trở thành người chơi tạm thời, phong thư sau thì thông báo anh nhận được một cái thẻ đạo cụ [Lệnh bài lãnh chúa], có thể tùy ý trói định vị trí lãnh địa, lại không có hạn chế thời gian trói định, hạn chế duy nhất chính là một cái lệnh bài lãnh chúa chỉ có thể trói định một vị trí lãnh địa, còn không thể sửa đổi lãnh địa.
Thẻ bài này còn không phải là đạo cụ chuyên môn chế tạo vì mộng tưởng của anh sao?
Kìm nén tâm tình vui sướng, anh cẩn thận đem nó đặt vào khe thẻ bài.
Bởi vì không có trói định nên bất cứ lúc nào cũng có thể bị người trộm đi, anh quyết định tiếp theo sẽ kiên quyết mặc kệ bất kì chuyện gì, không cho bất kì kẻ trộm nào có cơ hội lấy đi đồ vật của anh.
---
"Bên này."
Phía sau truyền đến tiếng bước chân cộc cộc cộc, Lâm Vi Cửu cùng Ôn Tắc Niên bình tĩnh chạy vào chỗ ngoặt. Trong đó có một mặt tường tương đối thấp, hai người một trước một sau nhảy qua.
Vừa mới nhảy qua, một đám người cầm súng xuất hiện ở góc rẽ, người đi ra trước hết la lên: "Bọn họ nhảy qua mặt tường kia rồi, phải làm sao bây giờ?"
"Biết leo tường liền từ nơi này đi qua, không biết leo tường liền từ bên kia đi vòng qua đường nhỏ đuổi theo."
"Vâng!"
Muốn hỏi nguyên nhân tại sao hai người bọn họ lại hư hư thực thực trở thành kẻ đào tẩu như vậy, màn ảnh chuyển tới cảnh bọn họ vừa mới xuống cao tốc.
Ôn Tắc Niên nhìn thấy một đám người rời đi, bảy người bọn họ liền xuống xe, Lâm Vi Cửu đem xe cất đi, không nhanh không chậm đi về phía trạm thu phí.
Ai ngờ chỗ bọn họ đậu xe góc độ không đúng, Ôn Tắc Niên nhìn thấy bọn họ xoay người rời đi, trên thực tế là sau khi bọn họ huấn luyện xong, chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Vừa ra đi ngoài, Lâm Vi Cửu liền phát hiện không thích hợp, nên dùng chiếc xe bên cạnh che đậy bản thân để tạm thời tránh khỏi tầm mắt của đám người kia, liền nhanh chóng tạo nhóm chat, đem tất cả ảnh chụp màn hình bản đồ đi đến đại học T mà trợ thủ trí năng chụp lại sau đó gửi đến trong nhóm.
Cuối cùng là định ra bọn họ sẽ tập hợp ở cửa chính đại học T.
Để phòng ngừa lúc sau có thể bị thất lạc.
Ôn Tắc Niên lấy ra kính viễn vọng nằm trên một chiếc xe xem xét tình huống của trạm thu phí.
"Có sáu người đang canh giữ, mỗi người đều rất nghiêm túc, những người khác bị đưa vào, sau đó phân tán ra theo các hướng khác nhau."
"Đám người kia là ai?"
"Không có tiêu chí thống nhất, không xác định."
Thiệu Doãn Phàm thấy bọn họ nghiêm túc như vậy, ngập ngừng nói: "Bọn họ sẽ không phải là phòng ngừa người ở bên trong đi ra đi? Sau đó có một nhân vật chính dẫn những người ở bên trong đột phá vòng vây, thoát khỏi thành phố."
"Cũng chưa chắc là như thế, nói không chừng bọn họ đang bảo vệ toàn bộ thành phố T, phòng ngừa quái vật xâm nhập vào. Mấy người nghĩ lại cây liễu đã công kích chúng ta mười phút trước, nó có thể là mở ra linh trí, cho nên thấy giết không được chúng ta liền bỏ chạy, bây giờ nó có thể đang ở một nơi nào đó ngồi chờ chúng ta." Dương Miễn phản bác anh ta, còn đi theo tiếp tục suy diễn mở rộng.
Lâm Vi Cửu vô ngữ cứng họng.
Cô không nghĩ tới đội ngũ trong xe của mình, ngoại trừ Thiệu Doãn Phàm, còn có một người trong đó chưa kết thúc thời kì trung nhị.
"Chúng ta làm sao bây giờ? Đi đường vòng vào sao?" Lông Xanh nhìn về phía Lâm Vi Cửu.
"Không thể đi đường vòng, câu nói cuối cùng của Dương Miễn rất có đạo lý, Chúng ta không thể bỏ qua sự tồn tại của Liễu Thụ Yêu."
Người ở trạm thu phí chúng ta không biết là địch hay bạn, nhưng Liễu Thụ Yêu nhất định là địch.
Trong đầu Lâm Vi Cửu chậm rãi xuất hiện cảnh Liễu Thụ Yêu hút máu của cô.
Vị trí nơi này rất trống, chỉ có những chiếc xe này không biết nguyên nhân vì sao lại dừng ở đây, có thể làm vật che chắn cho bọn họ, ngăn cản ánh mắt của sáu người canh giữ ở trạm thu phí.
"Vậy chúng ta trực tiếp chính diện đi vào sao?"
Lâm Vi Cửu không để ý tới anh ta, nhìn về phía Ôn Tắc Niên: "Tìm được chỗ đột phá sao?"
"Nơi đó là chỗ đột phá gần nhất lại không dễ dàng bị phát hiện, chỉ là không thể xác định nơi đó có người canh gác hay không."
"Đi qua trước nhìn xem thế nào."
Bọn họ lén lén lút lút đi đến chỗ mà Ôn Tắc Niên nói đến.
Đáng tiếc, bọn họ an toàn đi đến mục đích, nhưng không xác định trong miệng Ôn Tắc Niên trở thành khẳng định.
Nơi đó có người đang canh gác, đồng thời đã phát hiện bọn họ.
"Dừng lại! Mấy người là ai?"
"Chúng ta đến từ thành phố bênh cạnh, người nhà của chúng ta ở thành phố T, chúng ta đến tìm người nhà." Lông Xanh hô lên.
"Tìm người nhà? Mấy người đến đây đi."
Người dẫn đầu nghe xong lời này, thái độ liền thay đổi 180 độ, ân cần nói: "Người nhà của mấy người đều ở thành phố T sao?"
"Đúng vậy, chúng ta đi thành phố J du lịch, thật vất vả mới có thể từ bên kia trở về, trên đường đi rất nguy hiểm."
"Quả thực rất nguy hiểm, mấy người không có mang theo đồ vật gì về thăm người nhà sao?"
"Mang theo cái gì?" Lông Xanh giả ngu.
"Mấy người khi trở về không mang theo đồ ăn nước uống sao?”
"Mang theo đồ vật kia làm gì? Mẹ ta nói, chỉ cần ta bình an trở về là được, không cần mang theo đồ vật gì trở về."
Người dẫn đầu trầm mặc, nhìn một vòng những người khác, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Lâm Vi Cửu, "Cô về nhà cũng không mang theo đồ vật gì sao?"
"Tiền trên người ta đều bị cướp, nếu không phải bọn họ tốt bụng mang theo ta một đoạn đường, ta đã sớm bị quái vật giết chết, làm sao còn mang theo đồ vật gì."
Lâm Vi Cửu lộ ra vẻ mặt đau khổ nói.
Cô vừa lúc đứng giữa một đám nam sinh, bọn họ giống như vì cô làm ra một vòng bảo hộ.
Người dẫn đầu ở trên mặt cô dừng lại một lát, cuối cùng lại dò xét một phen, nhìn đến trên góc áo cô có dính bùn đất, lập tức di chuyển ánh mắt, không nói có tin hay không.
Lão đại của anh ta cũng là nữ, lúc trước anh ta đã từng chịu thua thiệt từ nữ nhân nên không dám khinh thường.
"Mấy người cũng không mang theo đồ vật gì?"
Trên mặt Ôn Tắc Niên treo nụ cười hiền lành, "Ta mang theo hai thanh sô cô la, đây là thứ mẹ ta thích ăn nhất, chỉ có thành phố J mới có, ta trở về liền mang theo chút đặc sản ấy. Anh đây là?"
"A, mấy người vừa trở về nên không biết. Là như vậy, hiện tại thành phố T đã bị căn cứ Hi Vọng của chúng ta bao hết, mỗi người muốn vào thành phố T đều phải giao phí bảo hộ, chúng ta thu phí bảo hộ liền có nghĩa vụ giúp người dân xử lý quái vật hoành hành ngang ngược trong thành phố."
"Phí bảo hộ? Giao tiền sao?"
"Không cần tiền, chỉ cần vật tư cùng thẻ bài, mấy người đi đường xa như vậy chắc là có đánh qua quái vật đi? Thẻ bài chính là sau khi quái vật chết rơi xuống."
Ôn Tắc Niên do do dự dự, "Một người muốn giao nhiều ít a?"
"Cũng không nhiều lắm, mỗi người một tháng giao 10 cân vật tư hoặc là hai tấm thẻ bài màu xanh lục sắc là được. Căn cứ Hi Vọng của chúng ta rất là chân thành, cũng là một cái căn cứ thu phí rẻ nhất."
Khóe miệng Lâm Vi Cửu giật giật, xét theo thời hòa bình thì quả thật là không nhiều lắm.
Ôn Tắc Niên lộ ra vẻ mặt khó xử: " Bảy người chúng ta cộng lại cũng mới có được một tấm thẻ bài màu xanh lục, còn lại đều là thẻ bài màu trắng, thẻ bài màu trắng được không?"
"Thẻ bài màu trắng cũng được, nhưng là một người giao ít nhất 10 tấm."
"Anh có thể châm chước cho chúng ta một chút được không, mười tấm cũng quá nhiều đi, một người ba tấm được không? Trong tay chúng ta cộng lại cũng chỉ có 25 tấm thẻ bài màu trắng, còn đều là nhặt của hời mới có được.”
Người dẫn đầu đang cười tủm tỉm ngay lập tức trở nên âm trầm, mấy người đứng phía sau anh ta cười to chế giễu mấy người Ôn Tắc Niên.
Cảnh hò hét ầm ĩ bên này thu hút sự chú ý của những người khác.
Ôn Tắc Niên làm ra vẻ thẹn quá hóa giận, nói vài câu liền dẫn người rời đi.
Không nghĩ tới bọn họ còn chưa đi được mấy bước, người kia liền dẫn người đuổi theo.
"Người không giao phí bảo hộ đều là quái vật giả dạng, mau giết bọn họ."