"Anh Cửu, Ôn Tắc Niên."
"Hai người tới rồi sao không liên hệ ta, may mắn ta đang ở phòng theo dõi nhìn thấy hai người liền chạy tới đây."
Lâm Vi Cửu nghe tiếng nhìn qua, nhìn thấy người đến là Nghiêm Vanh, cô không quá thích cười cũng nở một nụ cười, "Tính anh hay thích sửa đổi biệt danh, chúng ta làm sao biết cách liên hệ với anh được? Ngược lại là anh, cũng không biết liên hệ với chúng ta nữa."
Biệt danh trên diễn đàn là chế độ tên thật, nhưng nếu ai đó không muốn tiết lộ tên của họ, liền có thể tiêu tốn điểm sinh tồn một lần nữa tạo lại một cái biệt danh, một lần nữa tạo lại biệt danh liền có thể tùy ý sửa chữa.
Nghiêm Vanh cười hắc hắc, cũng không xấu hổ, "Ta đây không phải là bận bịu quá nên quên mất sao, mấy người là không biết mấy ngày qua ta có bao nhiêu gian khổ, thiếu chút nữa liền mất mạng."
"Nói giống như ai không phải thế."
Tán gẫu xong, Nghiêm Vanh dường như mới chú ý tới năm người Thiệu Doãn Phàm: "Mấy người này là?"
"Chúng ta là đi cùng anh Cửu đến đây, hiện tại cô ấy muốn vứt bỏ chúng ta, anh em, nói giúp cho chúng ta vài lời tốt đẹp được không? Thực lực của chúng ta đều không kém, mang theo chúng ta cùng đi, tuyệt đối không có hại." Thiệu Doãn Phàm thấy dáng vẻ bọn họ nói chuyện rất là quen thuộc, tự nhiên là hiểu được hai người Lâm Vi Cửu tới nơi này chính là vì tìm người trước mắt này.
Lúc bọn họ nói chuyện, anh ta lập tức nắm được điểm mấu chốt trong lời nói của Nghiêm Vanh, Nghiêm Vanh có giá trị vũ lực không cao, kỹ năng của anh ta nói không chừng cũng không phải hình là kỹ năng công kích.
Bốn người Lông Xanh nghe Thiệu Doãn Phàm nói chuyện đầu cũng không dám ngẩng lên, nếu giá trị vũ lực của bọn họ cao thì ở khu phục vụ cao tốc cũng sẽ không chờ mấy người Diêu Gia Mạn cứu bọn họ.
Nghiêm Vanh đem biểu hiện của bốn người Lông Xanh nhìn ở trong mắt, không biết giữa bọn họ cùng hai người Lâm Vi Cửu đang xảy ra chuyện gì.
Đừng nói anh ta không dám phát biểu ý kiến, chính là anh ta dám nói, cũng sẽ không nói chuyện giúp những người trước mắt này, một chút chỗ tốt đều không có, liền họ gì tên gì cũng không biết, vừa gặp mặt liền muốn lợi dụng anh ta.
Vì vậy, chỉ thấy anh ta lộ ra vẻ mặt chua xót: "Ta nói tốt cũng vô dụng thôi, anh Cửu là người cho tới bây giờ đều là nói một không hai, ngay cả Ôn Tắc Niên bên cạnh cô ấy mở miệng đều không nhất định có thể dùng được, huống chi là ta."
Thiệu Doãn Phàm nghe vậy liền chán nản, lại không nghĩ tới nhìn thấy được động tác ngón tay cái và ngón trỏ xoa xoa nhau của Nghiêm Vanh.
Anh ta lập tức hiểu ra, ngẩng đầu nhìn Lâm Vi Cửu, thấy cô không có lên tiếng, cũng không có nhìn về phía bên này, đối với ý tứ của Nghiêm Vanh có chút tâm động.
"Đừng a, chỉ cần anh giúp chúng ta, muốn chúng ta làm cái gì đều được."
"Đây là anh nói, còn những người khác anh không hỏi ý kiến của bọn họ sao?"
"Chúng ta cũng giống vậy, muốn chúng ta làm cái gì đều được."
Thấy bọn họ thương lượng xong, Lâm Vi Cửu lúc này mới chậm rãi nói: "Nghiêm Vanh anh thật sự là tiền đồ a, ở ngay trước mặt ta lấy ta làm giao dịch?"
Nghiêm Vanh cười hì hì nói: "Không phải cô cũng không có từ chối sao, cùng lắm thì quan sát mấy ngày, trên đường không vui liền trực tiếp đem bọn họ vứt bỏ là được."
Thiệu Doãn Phàm trừng to mắt, không thể tin được lời những lời này lại thốt ra từ miệng của Nghiêm Vanh.
Anh ta lập tức bắt đầu sinh ra ý muốn từ bỏ, anh ta sợ mình trên đường bị quái vật ăn luôn.
Nhưng anh ta không nỡ rời đi.
Lâm Vi Cửu giá trị vũ lực cao như vậy, vật tư trong tay cũng nhiều như vậy, cô từ giữa kẽ tay hơi lộ chút cát đá đều đủ anh ăn uống no đủ còn không cần lo lắng bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.
Mà bây giờ, Nghiêm Vanh dáng vẻ tuấn tú lịch sự dùng giọng nói hững hờ nói ra lời nói làm trong lòng anh ta run sợ không thôi.
Lại nhìn về phía Lâm Vi Cửu, cô hình như có chút tâm động.
"Không, không, không, còn là đừng... Ta đột nhiên nhớ tới ta có người quen ở thành phố T, bây giờ ta liền đi tìm bọn họ."
Nói xong liền trực tiếp chạy đi, bỏ xuống bốn người Lông Xanh mới mấy phút trước còn cùng nhau tiến thối.
Mấy người Lông Xanh ngạc nhiên nhìn bóng lưng đã chạy xa của anh ta.
“Sao chạy đi rồi?” Nghiêm Vanh hoang mang.
Lông Xanh mắt trông mong mà nhìn Lâm Vi Cửu.
"Nhìn ta làm cái gì? Mấy người cũng nên đi đi, nếu không đi cẩn thận ban đêm không có chỗ ở."
"Anh Cửu, cô làm chúng ta ở lại đi, kỹ năng của chúng ta là phụ trợ, nhưng là dùng rất tốt, cho chúng ta ở lại, cô tuyệt đối không có hại.”
Lâm Vi Cửu còn chưa lên tiếng, Nghiêm Vanh hứng thú, mở miệng hỏi trước: "Kỹ năng gì?"
"Kỹ năng của ta là [ Đánh giá thực lực ], là một cái kỹ năng bị động, nhìn thấy một người liền sẽ tự động xuất hiện bảng đánh giá thực lực của đối phương, còn có thể chia sẻ cho những người khác nhìn."
Lâm Vi Cửu giật mình: "Cho nên lúc trước thái độ của anh chuyển biến chính là vì thấy được bảng đánh giá thực lực của ta?"
Lông Xanh ấp úng.
Dương Miễn, Tiền Trình Nhạc, Tang Phi Vũ cũng lập tức giới thiệu kỹ năng của mình.
Kỹ năng của Dương Miễn là [ Chế tác đá quý]: Mỗi lần chế tác đá quý cấp bậc khác nhau sẽ tiêu hao điểm giá trị pháp lực khác nhau, thời gian làm lạnh 10 giây.
Kỹ năng của Tiền Trình Nhạc là [ Toàn viên gia tốc ]: Có thể tăng 15% tốc độ di chuyển của tất cả các thành viên, thời gian sử dụng là 120 giây, tiêu hao 10 điểm giá trị pháp lực, thời gian làm lạnh 20 giây.
Kỹ năng của Tang Phi Vũ là [ Đặt bút thành họa ]: Các bức họa khác nhau sẽ ngẫu nhiên thêm các hiệu ứng khác nhau, thời gian sử dụng căn cứ vào trình độ hội họa mà định ra, mỗi lần hội họa tiêu hao 15 điểm giá trị pháp lực, thời gian làm lạnh 30 giây.
"Đá quý của anh có tác dụng gì? Hiện tại có thành phẩm để cho chúng ta xem thử sao? Khi chế tác cần nguyên vật liệu sao?"
Dương Miễn biết đây là đang khảo nghiệm chính mình, khảo nghiệm này liên quan đến việc bọn họ có thể ở lại hay không, anh ta liên tục gật đầu: "Có thành phẩm, vật liệu cần để chế tác là tinh hạch, trước mắt phương pháp để thu hoạch tinh hạch tạm thời chỉ biết là từ mở bảo rương thu hoạch được hoặc là đánh quái rơi xuống."
"Đây là hồng ngọc, có thể gia tăng 15 điểm kháng hỏa, 10 điểm hỏa công, cấp bậc là màu xanh lục, có thể khảm lên vũ khí để sử dụng."
"Trong tay của ta còn có lục đá quý cùng mã não, đều là gia tăng phòng ngự, chế tác đá quý hiệu quả cũng là ngẫu nhiên." Dương Miễn càng nói càng không có tự tin.
"Không có việc gì, bây giờ kỹ năng của anh là cấp thấp, có lẽ sau khi cấp bậc cao lên liền có thể chỉ định thuộc tính chế tác. Kỹ năng này rất tốt."
Kỹ năng của Tiền Trình Nhạc tác dụng rất rõ ràng, không có phụ thuộc vào mặt khác.
Mà kỹ năng của Tang Phi Vũ rất mạnh, đáng tiếc anh ta một chút cơ sở hội họa đều không có, vẽ ra bức họa hiệu quả cũng không lớn, nhưng có còn hơn không.
Tang Phi Vũ biết kỹ năng của mình ở trên tay anh ta quá không có tác dụng, sau khi nói xong liền nhanh chóng nói sau này sẽ cố gắng luyện tập kỹ năng hội họa, cam đoan không kéo chân sau của đội ngũ.
"Trò chuyện lâu như thế, anh không giới thiệu cho chúng ta về người bên cạnh của anh à?" Lâm Vi Cửu nhìn về phía người đang đứng bên cạnh Nghiêm Vanh nãy giờ vẫn luôn im lặng không nói lời nào, sau đó hỏi Nghiêm Vanh.
"Anh ta là bạn cùng phòng của ta, tên là Cao Châu."
Cao Châu nhìn bọn họ ngại ngùng cười một tiếng, "Ta tạm thời không có kỹ năng."
Lâm Vi Cửu bị lời nói của Cao Châu hấp dẫn lực chú ý, trước mắt cô gặp qua tất cả mọi người đều có kỹ năng, chính là trên diễn đàn cũng không gặp có người không có kỹ năng.
Kỹ năng thế nhưng không phải mỗi người đều có, rất nhiều câu hỏi hiện lên trong lòng, nhưng cân nhắc đến lòng tự tôn của Cao Châu, cô không có tại chỗ hỏi ngay.
Cao Châu dường như đoán được bọn họ sẽ nghi ngờ, liền chủ động nói: "Ta không có kỹ năng có thể là vì ta chỉ là người chơi tạm thời."
"Người chơi tạm thời?" Lâm Vi Cửu cùng Ôn Tắc Niên nhìn nhau.
Lúc trước bọn họ liền đối với việc hệ thống nhắc nhở nói rõ thành công trở thành người chơi chính thức từng có suy đoán.
Xem ra ngoại trừ người chơi chính thức còn có lựa chọn người chơi tạm thời.
Ôn Tắc Niên hỏi: "Anh làm sao để trở thành người chơi tạm thời vậy?"
"Ta cũng không biết a, trong ký túc xá xuất hiện quái vật, sau khi bị Nghiêm Vanh giết chết, liền có thư tín gửi tới nói ta trở thành người chơi tạm thời."
"Kỹ năng của mấy người làm sao mà có được vậy?" Lâm Vi Cửu đột nhiên nhớ tới kỹ năng của mình là có được trước khi trở thành người chơi chính thức.
Mọi người có ý kiến khác nhau, câu trả lời rất đa dạng.
Có người cùng Lâm Vi Cửu giống nhau là sờ đến một tấm thẻ bài sau thu hoạch được kỹ năng, có người nói là mở bảo rương thu hoạch được, ví dụ như Lông Xanh, có người là đánh quái rơi xuống, ví dụ như Nghiêm Vanh.
"Mấy ngày nay anh có giết qua một con quái vật nào chưa?" Ôn Tắc Niên đột nhiên hỏi Cao Châu.
Cao Châu vô thức lắc đầu: "Trong ký túc xá của chúng ta chỉ có một con quái vật, là bị Nghiêm Vanh giết chết bằng khí thể mới nghiên cứu được, trên đường đi tới phòng thí nghiệm, chúng ta đều là trốn tránh quái vật."
"Anh có thể sử dụng diễn đàn sao?"
"Ngoại trừ ba lô cùng xem thông tin cá nhân, những cái khác không sử dụng được.” Cao Châu ủ rũ nói.
"Có lẽ anh có thể thử tự mình giết một con quái vật, nói không chừng có thể giải khóa công năng." Lâm Vi Cửu đề nghị.
Dò hỏi đến lúc này, Lâm Vi Cửu không sai biệt lắm liền hiểu sự khác nhau giữa người chơi chính thức cùng người chơi tạm thời.
Hoặc là có thể đem chúng nó so sánh thành người chơi chính thức là khắc kim mua tài khoản trò chơi, người chơi tạm thời thì là bên sản xuất trò chơi phát thẻ miễn phí trải nghiệm, hầu hết các công năng đều không thể sử dụng được.
Sau này có thể mở ra hình thức đối kháng hay không?
Lâm Vi Cửu bỗng nhiên nghĩ đến.
Hình thức đối kháng cũng là một hình thức cần có trong nhiều trò chơi, có thể hấp dẫn phần lớn người chơi PVP.
Lâm Vi Cửu không có chú ý tới suy nghĩ của cô vẫn luôn đang tới gần phương hướng trò chơi, trời xui đất khiến lại đi đúng đường.
Cuối cùng cô nhìn về phía Nghiêm Vanh, Nghiêm Vanh cười hì hì, khiêm tốn nói: "Kỹ năng của ta liền không có gì để nói, cũng chỉ là kỹ năng nhỏ nhỏ [Chế tác đạn pháo] mà thôi." Khóe miệng anh ta điên cuồng giương lên, con mắt đều híp lại thành một cái khe hở đang nói cho người khác biết anh ta đang rất đắc ý.
"Đi đi đi, đi vào đi vào, anh ta không muốn nói ta còn không muốn nghe đâu." Lâm Vi Cửu kéo tay Ôn Tắc Niên liền đi vào trong sân trường.
Ôn Tắc Niên thuận thế đi theo, nụ cười trên mặt càng sâu, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Nghiêm Vanh một chút.
Nghiêm Vanh lập tức hoảng sợ, vội vàng đuổi theo.
"Hai người không biết đường để ta dẫn hai người đi vào." Nghiêm Vanh vừa kêu vừa đi qua, để lại Cao Châu cùng bốn người Lông Xanh hai mặt nhìn nhau.
"Cho nên đây là ngầm thừa nhận chúng ta có thể tiếp tục ở lại?"
"Có thể đi?"
"Chúng ta mau chạy theo đi lên, không cho bọn họ cơ hội bỏ xuống chúng ta." Lông Xanh nói xong cũng chạy theo bọn họ.
Lâm Vi Cửu thấy bọn họ còn đang ở phía sau, nhân cơ hội hỏi Nghiêm Vanh: "Anh định dẫn bọn họ cùng về thôn Vân Trúc?"
Nghiêm Vanh nghiêm túc nói: "Đúng vậy. Vị trí thôn Vân Trúc tương đối vắng vẻ, người cũng không nhiều, ta cần người giúp ta xây dựng thôn Vân Trúc. Hiện tại, tất cả mọi người trong thôn đều là nhân viên nghiên cứu khoa học cùng một số công nhân làm việc cho chúng ta, bọn họ không có thời gian giúp ta tìm tài nguyên."
Thêm bạn tốt, lại tạo một nhóm nhỏ riêng biệt, thành viên trước mắt chỉ có ba người bọn họ, Nghiêm Vanh đem đạo cụ [ Lệnh bài lãnh chúa ] gửi đến trong nhóm, "Hai người nhìn đạo cụ này, có nó, việc xây dựng cùng phòng ngự của thôn Vân Trúc sẽ nâng cao một bước."
Khi đang nói chuyện, mấy người Lông Xanh đã đuổi đến phía sau, Nghiêm Vanh nhìn một vòng phía sau, nói ra kết luận: "Trên đường tiếp tục quan sát tình huống của bọn họ, nhân phẩm không được trực tiếp vứt xuống xe, thôn Vân Trúc không cần những người này." Trong mắt của anh ta tràn ngập lạnh lùng.
Lâm Vi Cửu tùy ý gật đầu, đây mới là Nghiêm Vanh mà cô biết.
Trước đó nhìn thấy anh ta đồng ý bọn họ ở lại, cô còn tưởng rằng đầu óc anh ta vào nước.
So sánh với bọn họ, Nghiêm Vanh mới thật sự là lạnh lùng, chỉ cần chuyện đó đối với anh ta không có bất kỳ chỗ tốt gì, dù là có người bị giết ở trước mặt anh ta, nội tâm của anh ta cũng sẽ không xuất hiện bất cứ dao động nào. Đương nhiên cho tới bây giờ anh ta còn chưa có không may đến nỗi gặp được loại chuyện này.
"Hiện tại chúng ta đi đâu? Máy móc trong phòng thí nghiệm vẫn còn chứ?"
"Còn, ta đã dùng tiền mua lại của trường học, dù sao đặt ở đó cũng là đặt không, còn không bằng mang về cùng nhau dùng."
"Đúng rồi, giáo sư trong trường học của anh vẫn còn chứ? Chúng ta cũng có thể dẫn bọn họ theo, nhất là giáo sư về khoa học tự nhiên, vừa lúc có thể chỉ đạo một chút nhân viên nghiên cứu của chúng ta, đẩy nhanh quá trình nghiên cứu." Lâm Vi Cửu nhớ tới lúc đầu khi Nghiêm Vanh vừa ra tới liền nói câu đầu tiên chính là ở phòng theo dõi nhìn thấy bọn họ, "Máy phát điện ở trường học của anh còn dùng được hả?"
"Chỉ có nhân công máy phát điện có thể dùng, cái khác đều cháy hỏng."
"Có thể sửa chữa sao?" Lâm Vi Cửu nhìn về phía chuyên nghiệp Ôn Tắc Niên.
"Phải xem tình huống cụ thể, không thể sửa được cũng không có việc gì, có thể đem đồ vật tháo dỡ một lần nữa làm mới."
"Vậy anh dẫn chúng ta đi phòng phát điện trước, đem máy phát điện bị hỏng mang đi."
"Làm sao mang đi?"
"Kỹ năng."
Ánh mắt Nghiêm Vanh sáng lên: "Vậy thì tốt rồi, đem thiết bị trong phòng thí nghiệm đều mang đi."
Lâm Vi Cửu lắc đầu, cô có ý nghĩ khác: "Không vội, trước tiên đi gặp các giáo sư và hiệu trưởng của anh, hỏi ý kiến của bọn họ xem sao, dù sao đồ vật cũng là của trường học mua, nếu như người không có ở đây, trực tiếp lấy đi, người còn ở, hỏi trước ý kiến của bọn họ rồi lại tính sau."