Sau Khi Rút Đến Hợp Thành Ta Thành Mạnh Nhất Thẻ Bài Sư - Chương 30:

Sau Khi Rút Đến Hợp Thành Ta Thành Mạnh Nhất Thẻ Bài Sư Chương 30:
Một con nhện khổng lồ bốn mắt có kích thước tương đương với con người theo sát phía sau bọn họ.

"Nhện, một con nhện thật lớn."

Một đám người bị dọa đến run lẩy bẩy, nhện khổng lồ bốn mắt giơ lên chân trước công kích vào cửa kính của siêu thị.

“Cách cách” một tiếng, tấm kính nứt ra như mạng nhện rồi mới rơi xuống đất.

"Tìm cơ hội công kích vào bụng nó." Nói xong, Lâm Vi Cửu lấy ra loan đao tiến lên chặt đứt chân dài của nhện khổng lồ bốn mắt.

Những người khác núp ở phía sau cô thấy cảnh này như được tiếp thêm can đảm, cầm vũ khí lên công kích nhện khổng lồ bốn mắt.

Chân của nó cứng rắn vô cùng, Lâm Vi Cửu dùng ra mười phần sức lực để chặt, nó chỉ chảy máu chứ không bị gãy chân như cô nghĩ.

Cô yên lặng đem phương thức công kích này ở trong lòng pass rớt.

Nhện khổng lồ bốn mắt há to miệng, Lâm Vi Cửu có đoán trước nên lập tức tránh né sang bên cạnh, nhưng cô lại quên mất mình không phải một người, sau khi cô tránh né rồi, người trốn ở phía sau cô vừa lúc bị nó phun ra mạng nhện bao phủ lại.

Có người bị mạng nhện bao phủ lại, nhện khổng lồ bốn mắt liền không hề công kích Lâm Vi Cửu, mà là bò về phía trước, há miệng giống như muốn đem người kia ăn luôn.

Lâm Vi Cửu lấy ra trường kiếm đâm vào trong cái miệng lớn của nó, trực tiếp đâm thẳng vào cổ họng của nó.

Đáng tiếc bởi vì thanh kiếm quá ngắn nên không thể đâm đến tử huyệt.

-503.

Nhện khổng lồ bốn mắt tổng cộng chỉ có 1000 điểm HP, một chiêu kiếm của cô trực tiếp lấy đi một nửa lượng máu.

Các sinh viên đại học giống như không có kiến thức gì chỉ biết nhìn chằm chằm.

"Ngoan ngoãn a, đây là sức lực của con người sao?"

"Người bên ngoài trường học đều lợi hại như thế sao?"

"Một kiếm a! Anh Cửu là võ lâm cao thủ sao?"

"Cuối cùng đã biết nguồn gốc của xưng hô anh Cửu, từ giờ trở đi anh Cửu chính là người nhà của ta."

"Nếu như không có chúng ta, anh Cửu chỉ cần hai kiếm là có thể giết nó đi? Ta quá cảm động, anh Cửu đây là vì để chúng ta sớm một chút nhận thức đến sự tàn khốc của thế giới bên ngoài, sử dụng thuần thục kỹ năng của mình, để chúng ta có năng lực tự bảo vệ bản thân."

Lâm Vi Cửu cái gì cũng chưa nói, bọn họ liền anh một lời ta một câu tìm sẵn lý do hoàn mỹ cho cô.

Nhưng mà nói cũng đúng, nhện khổng lồ bốn mắt phía trước chỉ là cấp D, không có uy hiếp gì đối với cô, cô cũng có thể đảm bảo bọn họ sẽ còn sống đến khi nhện khổng lồ bốn mắt phía trước bị giết chết. Vậy, sao không để bọn họ luyện tập trước một chút?

Đột nhiên, cô nhìn thấy miệng của nhện khổng lồ bốn mắt miệng động đậy, lập tức hô to: "Tất cả mọi người lùi lại." Nói xong, cả người cô cũng lùi về phía sau mấy chục bước, sau lưng dựa vào kệ hàng trống, nhìn chằm chằm nhện khổng lồ bốn mắt đang cuồng bạo.

Sau sự hiểu lầm vừa rồi, bây giờ bọn họ đã rất tin phục Lâm Vi Cửu, nghe cô hô một tiếng, liền lập tức lùi lại, trong đó dù cho có người muốn đục nước béo cò không muốn lùi lại, cũng bởi vì người khác đều lui lại mà không thể không lùi lại.

Bọn họ vừa mới lui lại, nhện khổng lồ bốn mắt liền phun ra nọc độc, cuối cùng rơi xuống mặt đất, trên quầy thu ngân, sau đó liền sủi bọt, vài giây sau, tất cả những chỗ có nọc độc đều bị ăn mòn thành lỗ thủng.

Nọc độc này so với sự ăn mòn của axit sunfuric còn mạnh hơn!

Mọi người nhất thời cảm thấy sợ hãi.

"A, cánh tay, cánh tay của ta, mau cứu ta, mau mau cứu ta." Úc Thư Vinh bởi vì đứng quá gần phía trước, nọc độc vô tình dính vào cánh tay anh ta, anh ta nhìn về phía Lâm Vi Cửu, trong mắt tất cả đều là cầu xin cứu mạng.

Lâm Vi Cửu nhanh chóng quyết định: "Hạng Ân Tình, em đi thử xem. Những người khác dùng sức công kích nhện khổng lồ bốn mắt, nhược điểm của nó là ở con mắt, miệng cùng bụng."

Hạng Ân Tình gật gật đầu, liền đi qua dùng kỹ năng trị liệu cánh tay anh ta.

Những người khác tiến lên công kích nhện khổng lồ bốn mắt, cũng thuận tiện bảo hộ Úc Thư Vinh cùng Hạng Ân Tình để quá trình trị liệu không bị gián đoạn.

Lâm Vi Cửu thừa dịp lực chú ý của bọn họ không ở trên người mình, cẩn thận đem nọc độc trên mặt đất trên tường thử chuyển đổi thành hình thái thẻ bài.

Cô không có thu thập quá nhiều, nhện khổng lồ bốn mắt cũng sẽ không cho cô quá nhiều thời gian để thu thập.

Nhện khổng lồ bốn mắt cảm ứng được nọc độc của mình phun ra đã biến mất, nhìn thấy động tác của Lâm Vi Cửu, nó nổi giận đùng đùng, không tiếp tục để ý tới người bên cạnh, mà là bò về phía Lâm Vi Cửu.

Lâm Vi Cửu đã rất quen thuộc với phương thức công kích của nó, một âm thanh khó nghe vang lên, cô liền hiểu nó muốn làm gì.

"Tiếng kêu vẫn cứ trước sau như một khó nghe." Lâm Vi Cửu phun tào một câu, nói với những người khác, "Những người ở gần nhện khổng lồ bốn mắt đều mau tránh ra, nó muốn phóng đại chiêu."

Vừa dứt lời, liền thấy nhện khổng lồ bốn mắt phun ra nọc độc, lại phun ra mạng nhện, tiếp theo liền giẫm lên mạng nhện đi đến trước mặt Lâm Vi Cửu.

Lâm Vi Cửu sững sờ một giây, sau đó phản ứng cực nhanh né tránh ra sau.

Một bàn tay bất ngờ từ phía sau vươn ra đẩy Lâm Vi Cửu, muốn đem cô đẩy đến trước mặt nhện khổng lồ bốn mắt.



Lâm Vi Cửu mượn lực nhìn cũng không thèm nhìn, cầm kiếm dùng sức đâm về phía người muốn đẩy cô, toàn bộ quá trình diễn ra không đến hai giây. Tiếng thét chói tai quen thuộc vang lên, cô còn chưa kịp quay lại nhìn xem là ai đã đẩy mình, nhện khổng lồ bốn mắt đã đến trước mặt cô, lại phun ra một miệng lớn nọc độc, mũi chân Lâm Vi Cửu giẫm một cái, nhẹ nhàng bước sang bên cạnh, tiện tay tiếp nhận tấm thuẫn Nghiêm Vanh đưa qua chắn ở trước mặt, nọc độc mà cô chưa kịp tránh né toàn bộ đều rơi vào trên tấm thuẫn.

Người đẩy cô liền không may mắn như vậy, Úc Thư Vinh còn chưa kịp phản ứng bản thân bị kiếm của Lâm Vi Cửu đâm trúng, lại vừa vặn bị nọc độc phun trúng.

Kiếm thương cộng thêm ăn mòn, đau nhức càng thêm đau nhức.

Một loạt động tác của Lâm Vi Cửu vừa kết thúc, công kích của nhện khổng lồ bốn mắt lần nữa đánh tới, mà những đồng bạn của cô đều đứng tại chỗ không nhúc nhích. Sau khi nhìn thấy Úc Thư Vinh lại bị thương lần nữa, đều chạy tới an ủi anh ta.

Lâm Vi Cửu lập tức cảm thấy ngạt thở.

Cô quay đầu trừng mắt nhìn Nghiêm Vanh, nhìn một màn này, cười châm chọc.

Để bọn họ luyện tập?

Cô phụ trợ bọn họ?

Cuối cùng chiến lợi phẩm cũng phân cho bọn họ?

Ha ha.

Từ sau 5 tuổi cho tới bây giờ cô đều không có bị chọc giận như lúc này, cái gì luyện tập, phụ trợ, chiến lợi phẩm đều cho bọn họ, nghĩ cùng đừng nghĩ!

Nghiêm Vanh bị Lâm Vi Cửu trừng mắt nhìn, mặt anh ta cũng lạnh xuống.

Ở trong lòng đem tất cả những người này gạch bỏ khỏi danh sách.

Lâm Vi Cửu trừng mắt nhìn Nghiêm Vanh xong, cũng không để ý tới phản ứng của anh ta, lấy ra loan đao nhắm ngay nhện khổng lồ bốn mắt bắt đầu công kích.

Một đao trực tiếp đâm vào tử huyệt, hơn nữa lần này lại đánh ra sát thương bạo kích, trực tiếp đâm thủng lớp xác bảo hộ của nhện khổng lồ bốn mắt, đâm thẳng vào tử huyệt của nó.

Thi thể được đổi mới, bảo rương màu trắng bạc xuất hiện, Lâm Vi Cửu trực tiếp mở bảo rương, lấy đi thẻ bài bên trong.

Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một đám người cùng Úc Thư Vinh khóc khóc chít chít nhìn chằm chằm vào thẻ bài trong tay cô.

"Có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì ta liền đi trước."

Thất vọng, thật sự là quá làm cô thất vọng.

Nhất là Hạng Ân Tình.

Hừ, đúng là không nên xem mặt mà. Càng quan trọng hơn là cô còn chưa có hưởng thụ qua kỹ năng trị liệu của cô ta.

"Chờ đã anh Cửu." Nghiêm Vanh gọi cô lại.

"Có chuyện gì?"

"Không có không có, ta là muốn nói, dẫn ta đi cùng với." Nghiêm Vanh nịnh nọt cười với cô.

Hai người vừa đi tới cửa, những người khác cũng phản ứng lại đây, một người trong đó hô: "Chờ đã, hai người không mang theo chúng ta đi tìm vật tư sao?"

"Không, dù sao cũng không có quái vật lợi hại gì, tự mấy người đi đi. Cùng một chỗ với mấy người ta sợ mình không chết ở trong tay quái vật, ngược lại là chết ở trong tay mấy người." Lâm Vi Cửu mỉa mai châm chọc xong, cũng không thèm để ý tới bọn họ gọi lại, trực tiếp đi về phía trung tâm thương mại.

Những người bị để lại anh nhìn ta, ta nhìn anh, bầu không khí ngưng đọng lại.

"Cô ta sao lại thế này a, ta còn nói xem cô ta như người nhà mà đối đãi đâu."

"Đúng vậy, đúng vậy, tay của Thư Vính chính là bị cô ta dùng kiếm đâm bị thương, ta thấy rõ ràng."

"Ân Tình em mau dùng kỹ năng trị liệu trị thương cho Thư Vinh đi, anh ta đau đến đầu đầy mồ hôi rồi."

"Đúng đúng đúng, cũng không biết Thư Vinh đã chọc giận gì cô ta, thế nhưng cầm kiếm đâm Thư Vinh."

"Được rồi đừng nói nữa, người còn chưa đi xa đâu. Bị cô ta nghe thấy được, cẩn thận bị cô ta ám sát bây giờ."

"Ám sát? Người ta trăng thanh gió mát, minh giết còn không sợ, cần đến ám sát à? Đem chúng ta mang ra mới bao lâu liền mặc kệ chúng ta, sớm biết là thế này ta liền không ra ngoài, bên ngoài nhiều nguy hiểm a."

"Hạng Ân Tình, em đang suy nghĩ gì vậy, mau trị thương cho Thư Vinh đi."

Lúc này Hạng Ân Tình mới giật mình tỉnh lại, mờ mịt nhìn người xung quanh một vòng, cả đám đều đang thúc giục cô cứu người.

Cô đứng lên, những người khác cho rằng cô muốn trị thương cho Úc Thư Vinh, vội vàng nhường đường cho cô.

Hạng Ân Tình không rên một tiếng cầm lấy bao tải vật tư đặt ở nơi hẻo lánh khiêng vai liền chạy ra ngoài.

"Hạng Ân Tình, em làm gì vậy?"

"Hạng Ân Tình em mau trở lại đây."



Tiếng kêu giống như của vu nữ từ phía sau vang lên, Hạng Ân Tình vùi đầu chạy về phía trước, giả vờ như không nghe thấy những giọng nói đó đang gọi mình.

Lâm Vi Cửu cùng Nghiêm Vanh còn chưa đi quá xa, nghe được những lời này liền dừng bước quay đầu nhìn lại.

Một cô gái nhỏ khiêng một bao tải đồ vật nhanh chóng chạy về phía trước, thoạt nhìn không cố sức chút nào.

"Đây là Hạng Ân Tình?" Nghiêm Vanh sợ ngây người.

"Ngoại trừ cô, ta còn không có gặp qua cô gái nào có sức lực lớn như vậy. Nhìn Hạng Ân Tình còn nhỏ xinh hơn cô." Nghiêm Vanh tự lẩm bẩm.

"Muốn chết?"

Nghiêm Vanh lấy lại tinh thần, cười hắc hắc, "Ta đây không phải là khen cô lợi hại sao! Ta, lão Ôn, lão Thang, giá trị vũ lực của ai có thể sánh được với cô, đúng không?"

"Ầy, hiện tại người so được với ta đang tới kìa, đi đi."

"Ải du, đừng như thế này, người ta yêu nhất vẫn là cô."

"Ọe, cút đi."

Nghiêm Vanh cười tủm tỉm tiến lên, "Nha, em gái nhỏ, đây là bị người ta đuổi ra ngoài?"

"Lỗ tai anh bị điếc hay là mù, không nghe được bên kia đang gọi ta sao?" Hạng Ân Tình trừng mắt nhìn anh ta.

"Phốc phốc. Xin lỗi, bình thường ta sẽ không cười, trừ phi thật sự buồn cười ha ha ha ha ha. Hai người nói chuyện, không cần xem ta. Ha ha ha ha ha."

"Được rồi a chị gái, cô cười lấy cười để như vậy chúng ta làm sao nói chuyện được?" Nghiêm Vanh bất đắc dĩ quay đầu.

Lâm Vi Cửu nghe được lời này, một giây trở mặt, ánh mắt nguy hiểm nhìn xem Nghiêm Vanh: "Anh gọi ta là cái gì?"

"Anh Cửu anh Cửu, nếu như cô muốn cười, có thể đi về phía trước một chút được không?" Nghiêm Vanh lễ phép mỉm cười.

Lâm Vi Cửu giả vờ không hiểu, "Ta cười xong rồi, hai người nói tiếp đi."

"Một đám ngu xuẩn, ta mới không muốn đi cùng bọn họ đâu."

"Vậy bây giờ em muốn làm gì?"

"Về nhà!"

Nghiêm Vanh cùng Lâm Vi Cửu trao đổi ánh mắt, vẻ mặt tràn đầy tò mò nói: "Nhà em không phải ở đây sao?" Anh ta chỉ chỉ tiểu khu bên cạnh, nơi đó đúng là chỗ anh ta cùng Hạng Ân Tình đi vào cầm vật tư.

"Mấy người là ai? Làm sao biết được nhà ta ở nơi đó?"

"Em, mất trí nhớ?" Nghiêm Vanh thăm dò hỏi thử.

"Anh đang nói gì vậy? Đương nhiên là không có a, ta sao có thể bị mất trí nhớ."

"Đừng nóng giận đừng nóng giận, ta chỉ là tò mò, em giống như không quen biết chúng ta."

"Chú à, cách chú bắt chuyện quá quê mùa a."

Nụ cười trên mặt Nghiêm Vanh banh không được, "Ta mới 23 tuổi."

"Ta 15 tuổi."

Lâm Vi Cửu lần nữa không nể mặt mũi cười ha ha, đương nhiên chỉ là nhằm vào Nghiêm Vanh.

Nghiêm Vanh quay đầu nhìn cô.

Lâm Vi Cửu giơ tay ra dấu OK cho anh ta, đi trước một bước, không quấy rầy anh ta thăm dò tin tức.

Sau khi đi tương đối xa, cảm xúc muốn cười của Lâm Vi Cửu cũng dần dần biến mất, quay đầu nhìn về phía vẻ mặt tràn đầy không kiên nhẫn của Hạng Ân Tình, nụ cười trên mặt cũng đi theo cảm xúc biến mất.

Hạng Ân Tình có vấn đề.

Đây là ý tưởng chung của Lâm Vi Cửu cùng Nghiêm Vanh.

"Chú này, chú muốn làm gì?"

"Em gái nhỏ, chúng ta mới kém tám tuổi, không cần kêu ta bằng chú được không?"

"Chú quản ta?"

"Cô không phải Hạng Ân Tình." Mặt Nghiêm Vanh không biểu tình, nụ cười trên mặt cũng biến mất.

Vẻ mặt của Hạng Ân Tình lập tức biến đổi.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận