Lâm Vi Cửu bán cho Hách Húc Nhiên một cái lều trại bình thường, hai người liền nằm trong lều trại nghỉ ngơi.
Còn lều trại mà cô đang ở vẫn là cái cũ đã lấy ra vào lúc ban ngày ở bờ biển, nằm xuống nhìn lên phía trên, nhìn thấy không phải đỉnh lều trại mà là bầu trời.
Đi đường mấy tiếng đồng hồ, bọn họ đã rời đi khu vực hư hư thực thực có đàn lợn rừng, liền phát hiện nơi này có thể trực tiếp nhìn lên bầu trời.
Ở xung quanh đây không có phát hiện dấu vết của động vật cỡ lớn, liền dự định ở đây nghỉ ngơi một đêm. Nghe tiếng kêu của côn trùng không biết tên chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Tối nay định sẵn là một đêm chém giết.
Cùng một thời gian, có người đang nghỉ ngơi, có người đang chạy trốn.
Một số sinh vật có thể nhảy ra bất cứ lúc nào.
"Cứu mạng!"
"Rống ——"
Toàn bộ rừng rậm đều tràn ngập máu tươi.
Lâm Vi Cửu vừa ngủ được hai ba tiếng đồng hồ đột nhiên mở mắt ra, mặc áo khoác vào đeo lên găng tay, lặng lẽ rời khỏi lều trại, im lặng đi đến bên cạnh một gốc cây to lớn.
Một đầu lợn rừng mạnh mẽ đâm tới chỗ cô đang đứng.
Lâm Vi Cửu bình tĩnh nhìn xung quanh một vòng, sau khi nhìn thấy không còn con lợn rừng nào khác, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Cô dùng hai ba bước liền leo lên cây, không có đi thử cùng lợn rừng đánh cận chiến, mà là lấy ra một cái nỏ.
Sau khi trở lại thôn Vân Trúc, phạm vi sử dụng vũ khí của cô ngay lập tức được mở rộng thật nhiều lần.
Cây cung được sử dụng trước đó đã bị hỏng, cô trực tiếp đem nó thay đổi.
Giá trị công kích của cây cung kia không cao, sau khi đổi thành nỏ, không chỉ có giá trị công kích cao, còn có sát thương bạo kích.
Ngoại trừ nỏ, Lâm Vi Cửu còn lấy những vũ khí lạnh khác, đây đều là tay nghề gia truyền của cha Quý Kha Úc, Quý Kha Úc là bạn gái của Thang Tử Hàng, sau đi vào lãnh địa bọn họ liền bắt đầu chế tác.
Trong lãnh địa Vân Trúc, cái gì cũng không nhiều lắm, chỉ có những cái linh kiện chủ chốt lộn xộn bừa bãi kia là nhiều nhất.
Thang Tử Hàng liền đưa cha Quý đến kho hàng tìm đồ vật mà ông cần dùng đến, cuối cùng đem không gian sát vách chiếm dụng làm chỗ chế tác vũ khí của riêng mình.
Sau khi mấy người Nghiêm Vanh trở về, ông liền mua nhà ở sát vách nhà mình cùng nhau làm thành nơi chế tác vũ khí, ông tính toán chờ sau này lãnh địa có nhiều người hơn, liền mở một cửa hàng vũ khí.
Hôm qua sau khi Lâm Vi Cửu biết được liền đi tới chỗ chế tác vũ khí của ông mua các loại vũ khí khác nhau, còn đề nghị ông hãy chế tác tất cả các loại vũ khí mà ông biết.
Cha Quý đối với tay nghề của mình yêu thích vài chục năm, tự nhiên là đồng ý đề nghị của Lâm Vi Cửu.
Càng quan trọng hơn là, trên đường đến lãnh địa Vân Trúc, ông không bỏ được đồ vật trong nhà mình, liền tất cả đều mang theo.
Dùng thẻ bài không gian mà Thang Tử Hàng đặc biệt hỏi mượn Lâm Vi Cửu.
"Hưu ——"
Theo một tiếng xé gió vang lên, một mũi tên bắn từ trên xuống dưới.
Lợn rừng hừ một tiếng, dùng cái đầu cứng rắn của mình ra sức đụng vào gốc cây.
Đứng vững vàng trên gốc cây thô to, hai mắt Lâm Vi Cửu sáng lên, từng mũi tên giống như không cần tiền tạo thành mưa tên dùng thế không thể đỡ ngăn chặn tất cả đường lui của lợn rừng, đem nó cố định tại chỗ.
Không đến hai giây, lợn rừng tự chính đẩy ra sự khống chế của mũi tên, dùng hết toàn lực đâm vào gốc cây thô to.
Lâm Vi Cửu thấy cảnh này, đã lấy ra mạng nhện trước khi nó đụng vào gốc cây, chặt chẽ vây khốn lợn rừng.
Mạng nhện mang thêm tác dụng trói buộc, lần này vô luận nó giãy giụa thế nào cũng đều không thể tránh thoát.
Đối với nó Lâm Vi Cửu không có bất kỳ điều khinh thường nào, cũng không có càng thêm tin tưởng vào mạng nhện.
Vì vậy, chỉ thấy cô cất đi cái nỏ, nắm chặt thanh loan đao trống rỗng xuất hiện, nhảy xuống phía dưới, mũi đao ở dưới cùng nhất.
Lúc rơi xuống đất, mũi đao của Nguyệt Nha loan đao xuyên qua thân thể lợn rừng, cô dùng sức rút ra, máu của lợn rừng phun ra, một ít máu tươi văng lên quần áo của cô.
Lâm Vi Cửu không thèm để ý tới mấy vết máu không dễ thấy trên người, đứng yên trên mặt đất, ánh mắt dừng lại trên bảo rương màu xanh lam.
Con lợn rừng này có 5000 HP, là một con quái vật cấp B.
Cô không nghĩ tới vận khí của mình tốt như thế, gặp được con quái vật đầu tiên lại là quái vật cấp B.
Trong phó bản lần này quái vật có cấp bậc thấp nhất chính là cấp C, không có quái vật cấp D nào.
Lâm Vi Cửu còn nghĩ rằng sẽ có rất nhiều quái vật cấp C, chính mình sẽ thường xuyên gặp phải quái vật cấp C.
Mở ra bảng nhiệm vụ ——
【 Nhiệm vụ chính một 】 Đánh giết quái vật cấp C (0/100)
【 Nhiệm vụ chính hai 】 Đánh giết quái vật cấp B (1/50)
【 Nhiệm vụ phụ một 】 Đánh giết quái vật cấp A (0/1)
【 Nhiệm vụ phụ hai 】 Xử lý tất cả quái vật (435/1.000.000)
【 Nhiệm vụ phụ ba 】 Sinh tồn 20 ngày (1/20)
Khi nhìn thấy nhiệm vụ của nhiệm vụ phụ ba cùng số lượng phía sau nó, Lâm Vi Cửu ngẩn người, vô thức nhìn về phía thời gian.
00:23
Lại nhìn về phía nhiệm vụ phụ hai.
Số lượng phía sau nhiệm vụ này gia tăng rất nhanh.
Nói cách khác hiện tại đã có rất nhiều người chơi gặp phải quái vật.
Chẳng lẽ quái vật đều là xuất hiện ồ ạt vào ban đêm?
Lâm Vi Cửu mở ra bảo rương, lấy ra thẻ bài đếm đếm tổng cộng có 10 tấm.
Cô tỏ vẻ chính mình cảm động sắp khóc.
Không hổ là phó bản cấp A, phần thưởng chính là rất nhiều a.
Các loại thẻ bài đều có, ngay cả thẻ bài kỹ năng cũng có.
【 Mạnh mẽ đâm tới ( Trung cấp ): Khi sử dụng kỹ năng này có thể bỏ qua bất kỳ chướng ngại vật nào để lao đến đích, có thể mang theo tối đa hai người, thời gian sử dụng 120 giây, thời gian làm lạnh 10 giây.】
Lực chú ý của Lâm Vi Cửu đặt ở dòng chữ『 Bỏ qua bất kỳ chướng ngại vật nào 』, bao gồm vách tường? Núi?
Đáp án tạm thời không biết.
Kiểm kê xong thẻ bài, Lâm Vi Cửu nhắm mắt lắng nghe, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu trước khi ngủ hiện tại cũng không nghe được.
Nghĩ đến quy luật của tự nhiên, chẳng lẽ là do con lợn rừng cấp B kia?
Trở lại chỗ lều trại, cô đi trước kiểm tra tình huống của Hách Húc Nhiên, vừa tới bên ngoài lều trại liền nghe được tiếng ngáy to của anh ta, hoàn toàn không có bị động tĩnh vừa rồi đánh thức. Lâm Vi Cửu lắc đầu cười cười, trở lại lều trại của mình.
Lần này cô chỉ đổi đôi găng tay sạch sẽ, đơn giản lau sạch vết máu trên quần áo, sau đó mặc quần áo vào rồi nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Cô không dám đảm bảo tiếp theo sẽ không xuất hiện quái vật khác, để có một tinh thần tốt vào ngày hôm sau, cô chỉ có thể tìm thời gian nhỏ như lỗ kim mà nghỉ ngơi.
Đương nhiên, là ngủ không sâu.
Ở đây mà ngủ sâu giấc chính là đang tìm đường chết.
Nửa đêm sau, Lâm Vi Cửu lại bị quái vật đánh thức mấy lần, đều là quái vật cấp C, cô dùng một hai phút liền đem chúng nó xử lý hết, sau đó liền ngủ tiếp.
Không biết có phải là do cô gây ra động tĩnh đánh thức Hách Húc Nhiên hay không, sau khi biết được chuyện gì đã xảy ra, anh ta lập tức xin thủ mấy giờ cuối cùng của ban đêm.
Lâm Vi Cửu cho rằng anh ta cũng muốn giết quái, liền đồng ý.
Đến nỗi đem thân gia tánh mạng của mình đặt ở trên người anh ta, nghĩ cùng đừng nghĩ.
Nhưng không biết có phải là giờ mà quái vật rời tổ đã kết thúc hay không, tóm lại khi Hách Húc Nhiên gác đêm, cô không nghe được bất kì động tĩnh nào.
Ngủ một giấc đến hừng đông, Lâm Vi Cửu tinh thần phấn chấn ra khỏi lều trại.
Sau khi rửa mặt xong lại đơn giản ăn chút gì, hai người bọn họ liền tiếp tục đi về phía đông nam.
Vào lúc 8 giờ đúng, âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên ở bên tai: "Tính đến 8 giờ sáng nay, số người chơi tham gia phó bản lần này còn dư lại 8031 người, mời người chơi dùng hết toàn lực để tiếp tục sống sót."
Lâm Vi Cửu nghe xong liền giật mình, không khỏi dừng lại bước chân.
Cả ngày hôm qua, chết gần 2000 người chơi. Có lẽ càng nhiều người chơi đã chết vào tối hôm qua.
Nặc Lạp đến tột cùng là muốn làm cái gì?
Trong lòng đa số người chơi đều xuất hiện câu hỏi này.
"Đại lão, vị trí của em gái ta đã thay đổi, bây giờ đang ở phía nam của chúng ta."
Hách Húc Nhiên lo lắng nói.
"Cảm giác mãnh liệt sao?" Lâm Vi Cửu hỏi.
Hách Húc Nhiên gật đầu.
Lâm Vi Cửu trấn an nói: "Đừng lo lắng, cô ấy cách chúng ta cũng không xa."
"Anh chỉ đường, chúng ta đi."
Hách Húc Nhiên mờ mịt: "A?"
Lâm Vi Cửu không có giải thích cho anh ta, vừa hay có thể thử một chút có thể bỏ qua những cành cây lộn xộn trong rừng rậm hay không.
Cô nói xong liền bắt lấy cánh tay Hách Húc Nhiên chạy về phía nam.
Gió nóng thổi vào mặt, thân thể bị ép tăng tốc chạy về phía trước.
Khi còn chưa kịp suy nghĩ cái gì khác, dây mây quấn quanh những cành cây thô to xuất hiện trong tầm mắt, càng lúc càng lớn, đường vân phía trên càng ngày càng rõ ràng.
Con ngươi của Hách Húc Nhiên run lên, cánh tay bị Lâm Vi Cửu bắt lấy vùng vẫy muốn tránh thoát, nhưng cánh tay và bàn tay của anh ta giống như là dính vào keo siêu dính, không có chút phản ứng nào, càng quan trọng hơn là, anh ta giống như không thể khống chế được thân thể của mình.
Anh ta hoảng sợ thét to lên, âm thanh vang tận mây xanh.
Lâm Vi Cửu ngược lại cảm thấy rất kích thích.
Cái này không phải là vui hơn nhiều so với tàu lượn siêu tốc ở công viên giải trí sao?
Khi bọn họ chạy đến phía trước, trước mắt chợt lóe lên, dây leo chặn đường đã xuất hiện phía sau bọn họ.
Lâm Vi Cửu quay đầu nhìn dây leo kia, còn không thấy rõ, lại tiếp tục xuyên qua chướng ngại vật tiếp theo.
Hai phút rất nhanh liền kết thúc.
Cuối cùng bọn họ dừng lại ở một nơi hơi tối, phía trước có một mảnh vũng bùn.
Lâm Vi Cửu buông ra bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Hách Húc Nhiên, mặc kệ Hách Húc Nhiên đang có chút quá mức sợ hãi, đi lên phía trước kiểm tra mảnh vũng bùn.
"Cứu mạng a, mau cứu ta, mau tới cứu ta, ta ở đây."
Tiếng kêu cứu truyền đến rõ ràng, Lâm Vi Cửu theo tiếng nhìn lại, tìm một lúc mới phát hiện một cái đầu người đang ở trên vũng bùn.
"Đầm lầy." Lâm Vi Cửu linh quang chợt lóe.
Hách Húc Nhiên vốn đang uể oải lập tức hoàn hồn khi nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Tiếng kêu cứu vẫn còn tiếp tục, anh ta sốt ruột nói: "Em gái, là giọng nói của em gái ta."
"Hách Húc Đồng?"
"Là ta là ta, mau cứu ta."
Trong đầu Lâm Vi Cửu hiện lên phương pháp tự cứu khi rơi vào đầm lầy, lớn tiếng nói với cô ta: "Cô đừng lộn xộn, dùng tay nắm lấy dây leo, chậm rãi đi về phía trước."
"Không được, đi không được, chỉ cần ta đi về phía trước, ta sẽ bị lún sâu hơn."
Lâm Vi Cửu nhíu mày, "Cô thử thả lỏng thân thể."
"Ta có thẻ bài đạo cụ là dây thừng, thẻ bài này là màu xanh lam." Lâm Vi Cửu nhìn về phía Hách Húc Nhiên, chờ đợi câu trả lời của anh ta.
"Có thể đảm bảo cứu được em gái ta sao?"
"Chỉ cần cô ta không tìm đường chết, tuyệt đối không có vấn đề." Lâm Vi Cửu nói xong liền lấy thẻ bài ra cho anh ta nhìn.
【 Dây thừng ni lông ( Đạo cụ ): Phòng ngự +100, giá trị bền bỉ 1/1
Chú: Dây thừng có độ bền dẻo rất cao, có thể sử dụng trong bất kì trường hợp cứu viện nào, trong lúc cứu viện, dây thừng tự mang phòng hộ không bao giờ bị đứt.】
Đây là một cái đạo cụ có giá trị rất cao.
Đặc biệt là trong hoàn cảnh hiện tại.
Em gái của anh ta chỉ còn phần đầu là không có bị đầm lầy bao phủ, cái đạo cụ này rất hữu dụng.
"Cô muốn cái gì?"
Lâm Vi Cửu cười cười: "Sau này khi gặp được quái vật, anh cùng em gái của anh nộp lên một nửa thẻ bài, thẻ bài gì đều được. Nếu hai người giết chết quái vật, trong bảo rương có 9 tấm thẻ bài, thì cho ta 4 tấm là được, những tấm thẻ bài đưa cho ta nhất định là phải từ trong bảo rương lúc đó lấy ra."
"Ta không thể làm quyết định thay ta em gái."
"Anh có thể hỏi một chút."
"Ta đem những thẻ bài mà ta thu hoạch được đều đưa cho cô, còn thẻ bài của em gái ta có thể không cho cô được không?"
Lâm Vi Cửu dứt khoát từ chối: "Không được." Anh quá không được.
Chỉ nhìn kỹ năng của anh ta liền biết anh ta có bao nhiêu không được.
Hách Húc Nhiên khẽ cắn môi, nhìn thấy Hách Húc Đồng còn đang chậm chạp chìm xuống, không do dự nữa, lớn tiếng hỏi quyết định của em gái.
"Ta đồng ý, nhanh cứu ta." Ở trước mặt người thân, Hách Húc Đồng cuối cùng nhịn không được khóc lên.
Lâm Vi Cửu nhìn về phía Hách Húc Nhiên, "Anh đồng ý không?"
"Ta cũng đồng ý."
Nội tâm của Hách Húc Nhiên tràn đầy phức tạp.
Lâm Vi Cửu nghe được đáp án, sử dụng khế ước của hệ thống, ở phía trên viết rõ ràng nội dung khế ước, làm anh ta ký tên vào.