"Túi đồ vật cô đang khiêng là ta về nhà lấy giúp cô." Nghiêm Vanh chỉ chỉ túi đồ vật cô đang khiêng nói, "Lúc trước khi cầm túi đồ này cô còn đi không vững, hiện tại khiêng nó ngay cả đi đường liền thở dốc đều không có."
"Cô cũng là..." Nghiêm Vanh dừng lại một chút, cười như không cười nhìn sắc mặt của Hạng Ân Tình đổi tới đổi lui, nói tiếp: "Cô cũng là muốn trộm vật tư hả?"
Hạng Ân Tình không có tức giận, ngược lại nhìn thẳng vào Nghiêm Vanh và Lâm Vi Cửu, trong trí nhớ của cô căn bản là không có gặp qua hai người bọn họ.
"Trong trí nhớ của ta không có chú, túi đồ vật này là bạn trai của chị gái ta đi theo cầm giúp ta, trên đường gặp được nhện khổng lồ bốn mắt, anh ấy vì bảo hộ ta, bị nhện khổng lồ bốn mắt ăn thịt, chú nói lời này là muốn chia vật tư của ta chứ gì?"
Nghe vậy, Nghiêm Vanh khẽ mỉm cười, cùng Lâm Vi Cửu trao đổi ánh mắt, "Thật xin lỗi đã làm phiền cô, có lẽ là ta nhận lầm người."
Anh ta nói xong liền cùng Lâm Vi Cửu rời đi. Hạng Ân Tình vốn định ngăn cản, nhưng dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa, cô cũng không có chút ấn tượng nào về hai người này, "Chờ đã, nếu như hai người là muốn đến trung tâm thương mại, ta khuyên hai người vẫn là đừng đi, nơi đó là hang ổ của quái vật."
"Cảm ơn đã báo cho." Nghiêm Vanh mỉm cười nói.
Hạng Ân Tình nói xong liền đi vào một cái hẻm nhỏ.
Cô đi vào không bao lâu, Lâm Vi Cửu quay đầu nhìn thoáng qua hẻm nhỏ mà cô đi vào.
"Có phát hiện gì sao?" Nghiêm Vanh hỏi.
Lâm Vi Cửu vừa rồi vẫn luôn quan sát cô ta, nghe Nghiêm Vanh hỏi cũng không kinh ngạc: "Cô ta rất kỳ quái, trước trước sau sau tối đa cũng liền năm phút, cô ta giống như là biến thành người khác vậy."
"Nếu như nói trước đây cô ta giống như là con thỏ trắng, vậy bây giờ cô ta chính là con hồ ly mới sinh. Nhìn như xảo trá, kì thật vẫn đơn thuần như cũ, chỉ là rất phòng bị người khác mà thôi. Những động tác nhỏ của cô ta đều giống với hành động của cô ta trước đây."
"Có phải là trọng sinh giống như trong tiểu thuyết viết hay không?" Nghiêm Vanh cùng Lâm Vi Cửu quan sát đều giống nhau, lập tức liền nghĩ tới loại hình tiểu thuyết trọng sinh mà Cao Châu gần đây đang trầm mê.
"Trọng sinh? Đây là cái gì?" Từ ngữ mới lạ khiến cho Lâm Vi Cửu ghé mắt.
"Nói đơn giản chính là một người trong tương lai sau khi chết xuyên trở về trên người mình."
Lâm Vi Cửu nghiêm túc đặt câu hỏi: "Nếu là xuyên về trên người mình, vậy tại sao không gọi là xuyên qua?"
"Xuyên qua là xuyên qua thời không khác nhau, trọng sinh là trọng sinh trở về cùng một thời không."
"Vậy làm sao để biết là cùng một thời không mà không phải là thời không song song? Giả thiết Hạng Ân Tình thật sự là trọng sinh, vậy tại sao cô ta giống như không quen biết chúng ta? Cho nên thời không hiện tại vẫn là nguyên lai thời không của cô ta sao?"
Nghiêm Vanh nghẹn lời: "Cô bây giờ giống như là giang tinh mà trên mạng thường xuyên nói đến."
Lâm Vi Cửu bừng tỉnh đại ngộ: "Đã hiểu, nguyên lai nói không lại ta liền có thể nói ta là giang tinh, bội phục bội phục."
Nghiêm Vanh: ......
Hai người vừa thảo luận vừa đi về phía trước, giống như không có đem Hạng Ân Tình nói hang ổ quái vật để trong lòng.
Hạng Ân Tình không biết hai người kia mới cùng cô giao lưu hai phút liền đoán được lai lịch thực sự của cô.
Cô xác thực là trọng sinh.
Nơi này cô cũng đã từng tới, chỉ là không có hai người Lâm Vi Cửu cùng Nghiêm Vanh tồn tại, ở trong ký ức của cô, người cùng cô về nhà là Mạc Hằng bạn trai của chị gái cô, trên đường gặp được nhện khổng lồ bốn mắt, Mạc Hằng vì bảo hộ cô mà chết, cô cho rằng sau khi tìm được chị gái liền sẽ bị chị gái mắng một trận hoặc là đánh một trận.
Nhưng kết quả là cô nghe được tin tức chị gái vì cứu một người đã chủ động ngăn ở trước mặt quái vật.
Từ nhỏ liền hiểu biết tính cách của chị gái Hạng Ân Tình tự nhiên là không tin, sau đó cô hỏi thăm những người có mối quan hệ tốt với chị gái vào lúc đó đã xảy ra chuyện gì, sau khi biết được chân tướng còn chưa kịp báo thù thì đêm đó liền bị người ném vào hang ổ quái vật, cũng chính là trung tâm thương mại mà Lâm Vi Cửu cùng Nghiêm Vanh muốn đi.
Ai cũng không biết sau khi cô chết không có đi Địa Phủ cũng không có đầu trâu mặt ngựa như trong tiểu thuyết mang cô rời đi, mà là đi theo những hung thủ đã mê choáng cô đi vào căn cứ Hi Vọng, kẻ thù trái ôm phải ấp, sau khi nghe xong lời nói của đám sinh viên kia liền vui vẻ cho bọn họ phòng ở dựa vào vị trí trung tâm của căn cứ Hi Vọng.
Cuộc sống của bọn họ càng tồi tệ, cô càng tức giận, sau đó không biết vì lý do gì, vừa mở mắt ra đã trở lại hai năm trước, kí ức trước kia của cô cũng trở nên rõ ràng hơn.
Ký ức rõ ràng giống như đang nói cho cô đây đều là ký ức hiện tại của cô.
Cô không nghĩ tới ai đã học đại học còn có thể nhớ rõ ràng cuộc sống lúc đi học tiểu học.
Trong bất tri bất giác Lâm Vi Cửu cùng Nghiêm Vanh đến gần khu trung tâm thương mại.
Khu vực gần đây cực kỳ yên tĩnh, giống như bây giờ làm rơi cây kim liền có thể nghe được tiếng động của nó.
"Kỹ năng của anh có thể chế tạo ra súng sao?"
"Loại súng gì?"
"M5."
Lâm Vi Cửu đưa súng cho anh ta nhìn, phía trên thiếu một ống giảm thanh. Loại súng này tiếng rất lớn, nã một phát súng liền sẽ kinh động đến địch nhân.
Cô từ trước đến nay đều thích ám sát.
Nghiêm Vanh lắc đầu, "Tất cả linh kiện của loại súng này đều cần ta lên tới cấp bậc màu xanh lam mới có thể chế tác."
"Cấp bậc màu xanh lam? Kỹ năng của ta biểu hiện là cấp thấp, trung cấp cùng cao cấp."
"Có thể là do kỹ năng phụ trợ đi?"
"Chắc vậy. Bây giờ anh có thể chế tác cho ta loại súng ống cùng đạn tốt nhất." Nói xong, Lâm Vi Cửu lập tức ngăn cản, "Chờ đã, có người đang ở gần đây nhìn lén chúng ta."
"Cái này cho cô, là trước đó ta chuyên môn chế tác cho mấy người, có thể dùng, đạn là cấp bậc màu trắng, lực sát thương không quá cao, vì thăng cấp ta làm mấy trăm phát đạn, cô có thể sử dụng để xem thử lực sát thương thế nào.” Nghiêm Vanh nhỏ giọng.
Đem súng lấy ra, những người đang âm thầm nhìn lén bị dọa đến thiếu hơn phân nửa, còn lại đều là gan lớn, có dã tâm.
Ánh mắt Lâm Vi Cửu khẽ đảo, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, áo khoác mặc ở trên người cô hiện ra vẻ nhanh nhẹn lưu loát, gió nóng ập vào mặt, tóc dài bay theo gió.
"Đi vào trung tâm thương mại trước, tùy cơ ứng biến."
"Hiểu."
Vừa đi về phía trước, Lâm Vi Cửu vừa thay đổi vị trí thẻ bài.
Dự đoán thẻ bài có thể dùng đến đặt ở phía trước nhất, đạo cụ khôi phục cũng đặt ở hàng thứ hai, rồi mới đem mỗi loại ít nhất mười tấm thẻ bài nhét vào các túi trong quần áo.
Nghiêm Vanh cảm thấy khó hiểu, Lâm Vi Cửu đem tình hình lần trước tiến vào phó bản che dấu đơn giản kể lại cho anh ta nghe.
Biết được ở trong phó bản không thể sử dụng khe thẻ bài, Nghiêm Vanh liền một trận hoảng sợ.
Nguy hiểm ngay tại bên người, không thể xem nhẹ bất kỳ nguy hiểm nào.
Nghiêm Vanh giữ vững tinh thần, cẩn thận quan sát bốn phía.
Bốn người bọn họ đều có vị trí riêng trong tiểu đội, Lâm Vi Cửu làm người có giá trị vũ lực tối cao, năng lực chỉ huy cũng không kém, xem như là đội trưởng kiêm bảo tiêu của đội ngũ.
Năm đó Ôn Tắc Niên cùng Lâm Vi Cửu học qua mấy năm võ thuật, nhưng bởi vì thời gian bận rộn không có học tinh thông, bởi vậy cũng là người trong đội ngũ có giá trị vũ lực chỉ sau Lâm Vi Cửu, lại am hiểu các loại phân tích, là nhà phân tích duy nhất trong đội ngũ, có anh ta ở, không cần lo lắng về sự rủi ro của bất kì quyết sách nào.
Mà Nghiêm Vanh chính là『 Kim chủ 』cung cấp sân bãi, am hiểu thiết kế, tinh thông các loại thiết kế, đây cũng là nguyên nhân sau khi anh ta có được kỹ năng [Chế tác đạn pháo] có thể thăng cấp nhanh như vậy, căn bản liền không cần một mình đi tìm bản thiết kế liền có thể chế tác được.
Cứ như vậy, dựa theo kinh nghiệm hiện tại, Thang Tử Hàng còn chưa ra sân sẽ có kỹ năng liên quan đến y dược.
Trải qua Ôn Tắc Niên trong tối ngoài sáng cùng những người khác nghe ngóng phân tích liền phát hiện, trong khoảng thời gian trời tối lúc thẻ bài xuất hiện sẽ thu hoạch được kỹ năng đều là có liên quan đến đồ vật mình am hiểu.
Sau khi trời sáng thu hoạch được kỹ năng toàn bộ đều là nhờ vào vận khí.
Cũng giống như kỹ năng của Tang Phi Vũ là đặt bút thành họa, nhưng anh ta một chút cơ sở hội họa đều không có, những bức tranh mà anh ta vẽ ra còn không bằng học sinh mầm non, lại ở dưới tình huống cái gì cũng đều không hiểu đem kỹ năng khóa lại, hiện tại ngoại trừ bắt đầu học tập kỹ năng hội họa, tăng cường sát thương của kỹ năng liền không còn cách nào khác.
Khu phố thương mại một thời giống như bị người cướp sạch không còn gì, cửa kính của các cửa hàng hai bên đường tất cả đều rách nát, vật tư bên trong chỉ còn lại đồ vật hư bẩn, đều là không ai muốn.
Đi vào trung tâm thương mại lớn nhất trong khu phố thương mại, phía trước sạch sẽ, trên cửa có vết máu, nhưng là không bị hư hao gì. Để cho người ta vừa nhìn liền biết ngay bên trong chưa có người đi vào, vật tư bên trong nhất định còn rất nhiều.
Nếu như ở đây có người định lực không mạnh, nhất định sẽ bị dụ hoặc đi mở ra cánh cửa kia.
Trong mắt những người đang nhìn lén bọn họ, Lâm Vi Cửu chính là người có định lực không mạnh.
Cô từng bước từng bước đi đến bên kia, bước chân càng thêm gấp rút.
Lại một cái.
Có người dưới đáy lòng cười nhạo.
Nhưng không ai muốn đi qua ngăn cản cô.
Đây chính là tính tình ác độc.
Nghiêm Vanh đưa tay muốn ngăn cản cô, lại bị cô hất ra.
Không làm sẽ không phải chết.
Đây là tình huống những người đang nhìn lén thấy được.
Trên thực tế, nửa thật không giả.
Việc phối hợp diễn trò này, hai người bọn họ đã thuần thục đến có được độ ăn ý rất cao.
"Một lát sau khi ta mở cửa, nhìn thấy có quái vật liền đừng do dự, trực tiếp ném vào bên trong." Đi tới cửa, Lâm Vi Cửu dặn dò.
"Hiểu!"
Những người dân gần đó có suy nghĩ gì, không cần hỏi Lâm Vi Cửu đều có thể đoán được.
Bọn họ nghĩ có người chịu chết giúp bọn họ giết quái vật, lại nghĩ người bên ngoài tới bị quái vật giết chết, bọn họ không lấy được vật tư, những người khác cũng sẽ không lấy được vật tư.
Lâm Vi Cửu lấy ra công cụ chuyên nghiệp dùng để mở khóa, lúc mở khóa, động tĩnh bên trong rất lớn.
Bên tai nghe thấy tiếng rống của quái vật, Lâm Vi Cửu mặt không đổi sắc tiếp tục mở khóa.
Sau khi khóa bị mở ra, cô dùng sức đẩy mạnh lên, nhìn cũng không thèm nhìn bên trong liền chạy sang bên cạnh.
Nghiêm Vanh nhìn chằm chằm cánh cửa đang chậm rãi hướng lên trên, quái vật khổng lồ bên trong từ dưới lên trên bại lộ trước mặt người khác.
Sau khi nhìn thấy con quái vật, anh ta lập tức ném quả bom vào trung tâm thương mại theo nhiều hướng khác nhau.
Vật tư ở cửa liền bị nổ, nhưng sẽ không xuất hiện cái gì quá nghiêm trọng, càng quan trọng hơn là đồ vật trong kho hàng dưới mặt đất.
Vài tiếng động vang lên, đem những người khác bị súng ống dọa lùi cũng kinh động ra tới, từng người ghé vào trước cửa sổ nhìn về phía bên này.
Lâm Vi Cửu thừa dịp này nhớ kỹ chỗ ở của bọn họ, có hữu dụng hay không sau này lại nói, đều không ảnh hưởng đến chuyện của cô.
Cửa cuốn dần dần trở lại phía trên, tình huống trong trung tâm thương mại hoàn toàn bại lộ ở trước mắt mọi người.
Đáng tiếc vật tư còn chưa nhìn thấy, liền lập tức nhìn thấy mèo yêu có hình thể còn lớn hơn so với con hổ, da lông bẩn thỉu, nổi giận đùng đùng hướng ra ngoài cửa kêu gào, sau khi nhìn thấy ánh sáng, nó một cái thoáng lên liền chạy ra bên ngoài.
Nhìn thấy con mèo yêu này, Lâm Vi Cửu chợt nhớ tới mình ở bên trong phó bản nhặt được một con mèo yêu.
Không biết có phải là không thích ứng không khí hiện thực hay không, tóm lại cô vừa mới từ bên trong phó bản ra tới, con mèo yêu cùng mèo bình thường không sai biệt lắm liền lâm vào ngủ say, đến bây giờ còn ngủ trong không gian khế ước thú, không có nửa điểm động tĩnh.
Sau khi rời đi phó bản, hệ thống nhắc nhở cô có khế ước với mèo yêu vương, sau khi trói định, sau này muốn trói định mới có thể sử dụng đạo cụ, Lâm Vi Cửu nhìn nó thực sự quá mức đáng yêu, không có nửa điểm do dự liền đồng ý.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, cô còn chưa có bắt đầu loát mèo, mèo liền ngủ say vẫn luôn chưa tỉnh lại, dẫn đến cô không sai biệt lắm đã quên nó, bây giờ thấy con mèo yêu bị thương này, lúc này mới nhớ tới.
Cảm ứng trạng thái của khế ước thú, phát hiện nó còn đang ngủ say, nhưng là thực lực đang chậm rãi tăng trưởng.
Lâm Vi Cửu nhìn thấy con mèo yêu này, đột nhiên nghĩ đến mình trói định mèo yêu vương, như vậy con mèo yêu này không phải là con dân của khế ước thú của cô sao? Làm chủ nhân của mèo yêu vương, vậy cô hẳn là chủ nhân tộc mèo yêu đi?
Nghĩ đi nghĩ lại cô liền đem bản thân chọc cười.
Nếu quả như thật có đơn giản như thế, cô liền đem quái vật vương của toàn bộ chủng tộc đều khế ước, như vậy cô còn không phải chính là vương của tất cả quái vật sao? Tất cả quái vật đều nghe hiệu lệnh của cô, chỉ đâu đánh đó.
Mơ mộng xong, nên đánh vẫn là đánh.
Tuyệt đối sẽ không vì khế ước thú của chính mình mà thủ hạ lưu tình.
Tránh thoát một trảo của mèo yêu, Lâm Vi Cửu trở tay đâm một cái.
Mèo yêu kêu rên một tiếng, liền mất mạng.
Điển hình cho trường hợp ngoài mạnh trong yếu.
"Chậc chậc chậc quá thảm rồi, mèo yêu cấp F thế nhưng cũng dám đi chịu chết. Quái vật cấp thấp vẫn là đừng đi ra, cẩn thận bị lợi dụng làm vũ khí." Lâm Vi Cửu chậc chậc ai thán, cũng mặc kệ bọn quái vật có thể nghe hiểu lời cô nói hay không, dù sao cô cũng không phải là nói cho chúng nó nghe.
Mà là......
Lâm Vi Cửu cố ý vô tình nhìn về phía tòa nhà bên kia.
Những người cách gần đó nghe được lời cô nói, hô hấp cũng không khỏi trở nên thô nặng, cách khá xa, không hiểu ra sao.