Thấy vậy, Lâm Vi Cửu đứng dậy đi tới.
"Sao nhiều như vậy? Anh đi kho hàng siêu thị?"
"Không, bên ngoài đang hỗn loạn, nước và điện khu phố bên cạnh đã bị ngừng, trong siêu thị chật ních người, đoán chừng đồ vật trong nhà kho đều bị những người khác cướp sạch." Ôn Tắc Niên thở hổn hển, đổ ly nước cho chính mình, tiếp tục nói: "Anh đi vài nhà máy địa phương, thật vất vả mới lấy được những vật này."
Lâm Vi Cửu mở ra túi ni lông màu đen, bên trong ngoài thức ăn có thể bảo quản lâu như bánh quy nén, còn có quần áo các mùa khác nhau.
"Hiện tại không ai muốn quần áo mùa đông, ta lấy tương đối nhiều." Nhìn thấy Lâm Vi Cửu lật xem quần áo, Ôn Tắc Niên giải thích.
Lâm Vi Cửu gật đầu, không bận tâm chuyện này, liền hỏi anh chuyện khác: "Hiện tại tình huống bên ngoài như thế nào? Nghiêm trọng sao?"
"Không sai biệt lắm, toàn bộ thành phố đều hỗn loạn. Em có nghe thấy Nặc Lạp nói gì lúc một giờ không?"
"Nghe được, mục đích của cô ấy không rõ ràng, em nghi ngờ kế tiếp còn có nhiều chuyện quan trọng hơn, chẳng hạn như phó bản chưa giải khóa bên trong vòng tay sinh mệnh."
"Anh cũng đoán vậy. Hiện tại phía bắc của thành phố bị một đám quái vật chiếm đóng, tất cả những người sống ở đó đều đã chết." Ôn Tắc Niên vẻ mặt nghiêm túc, "Chúng ta phải tận dụng thời gian này để lấy về một ít đồ hộp, đồ vật trên mặt đất sợ là một tháng đều không kiên trì được."
Lâm Vi Cửu lông mày nhíu chặt: "Em nhớ có một xưởng đồ hộp lớn ở phía bắc thành phố."
"Đúng vậy, anh tình cờ nhìn thấy một đám quái vật ở nơi đó chém giết."
"Quái vật ở chém giết? Không phải giết người?"
"Anh có kiểm tra một chút, chỉ nhìn thấy thi thể, không đi sâu vào bên trong, có lẽ không còn người sống sót."
Phía bắc thành phố không có nhiều nhà ở, đa số là nhà máy và đất đai.
"Phía bắc thành phố giống như có một con quái vật, cấp bậc ít nhất là cấp D. Hiện tại thành phố J có số lượng quái vật nhiều nhất chỉ là cấp E và F. Quái vật cấp F sẽ xuất hiện theo nhóm, tấn công con người khi chúng nó nhìn thấy con người, và cả khi chúng nó nhìn thấy các phương tiện di chuyển cũng có thể tấn công tới. Quái vật cấp E xuất hiện một mình, giống như cấp F, nó sẽ tấn công khi nhìn thấy con người. "
“Làm sao để phân biệt cấp bậc của quái vật?” Lâm Vi Cửu trong đầu hồi ức một vòng, cũng không gặp chỗ nào nói về cấp bậc.
Ôn Tắc Niên ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Vi Cửu, Lâm Vi Cửu mẫn cảm phát hiện anh là lạ, "Thế nào?"
Ôn Tắc Niên lập tức thu liễm cảm xúc, đối cô mỉm cười: "Không có cái gì."
Lâm Vi Cửu nhíu mày: "Có việc liền nói, ấp a ấp úng giống cái gì?"
"Oan uổng a, anh chỗ nào ấp a ấp úng, anh không phải bận tâm tâm hồn nhỏ bé yếu ớt của em sao." Ôn Tắc Niên cười cợt, nhìn như có vẻ thiếu ăn đòn.
"Muốn ăn đòn?" Lâm Vi Cửu nắm chặt tay giả làm nắm đấm.
Ôn Tắc Niên phối hợp co rụt cổ.
Sau vài câu nói vui, tâm tình nặng nề của cả hai đã nhẹ nhõm hơn một chút. Ôn Tắc Niên nghiêm túc nói: "Cho đến trước mắt, người chơi chính thức có thể nhìn thấy cấp bậc cùng thanh máu trên đầu bọn quái vật. Thư tín tập trung vào việc nhắc nhở bốn chữ Người Chơi Chính Thức. Anh nghĩ ngoài người chơi chính thức, còn có người chơi lâm thời linh tinh."
Lâm Vi Cửu khẽ gật đầu.
“Kỹ năng của anh là gì?” Cô chợt nhớ ra điều này, thuận miệng hỏi.
"Mô phỏng."
Lâm Vi Cửu hơi nhướng mày, "Nếu là mô phỏng giống như em nghĩ, thì kỹ năng của anh thật sự không tệ."
Ôn Tắc Niên cười nói: "Anh cũng cảm thấy không tệ, bất quá những thứ quá lớn không thể mô phỏng được, cấp bậc quá thấp. Những thứ đơn giản như dao gọt hoa quả, dao gọt xương có thể mô phỏng được. Những thứ quá phức tạp cũng không được, có điều anh cảm giác được, chỉ cần anh có thể hiểu quá trình làm ra những đồ vật phức tạp kia, đại khái cũng có thể mô phỏng ra."
“Ví dụ, cấu trúc của một ngôi nhà và toàn bộ quá trình xây dựng một ngôi nhà?” Lâm Vi Cửu hơi tưởng tượng liền hiểu.
"Đúng rồi, còn có cần vật liệu khác cũng phải hiểu biết chi tiết."
Lâm Vi Cửu hai mắt sáng lên, “Kỹ năng này thật là tốt, anh mau thu dọn đồ đạc cần mang theo, chúng ta lập tức đi ra ngoài.” Nói xong, cô bắt đầu thể hiện kỹ năng của mình cho Ôn Tắc Niên xem.
Tất cả những thứ Ôn Tắc Niên mang về đều bị cô chuyển đổi thành hình thái thẻ bài.
Lâm Vi Cửu đưa cho Ôn Tắc Niên một nửa số vật phẩm khác nhau, nhiệt tình dạy cho anh cách sử dụng những thẻ vật phẩm này. Để phòng trường hợp sau khi ra cửa ngoài ý muốn bị buộc tách ra.
Những gì cô ấy dạy, mọi người chơi đều biết cách sử dụng, Ôn Tắc Niên rất hưởng thụ quá trình này, cũng không quấy nhiễu sự hăng hái của cô, đi theo cô học tập.
"Học xong sao?"
"Báo cáo sếp Lâm, học xong!"
Lâm (trưởng) Vi (quan) Cửu hài lòng gật đầu, hắng giọng một cái: "Ân, thái độ không tệ, năng lực học tập có tiến bộ, tiếp tục bảo trì."
"Rõ!"
Chơi đùa xong, Ôn Tắc Niên đơn giản thu dọn một vài món đồ cần mang theo bên người, cái khác đều để Lâm Vi Cửu chuyển đổi thành hình thái thẻ bài, bỏ vào khe thẻ bài.
Đối với Ôn Tắc Niên, khe thẻ bài còn không thuận tiện bằng mang theo bên người, có chuyện khẩn cấp, phản ứng đầu tiên chính là từ trên người cầm vũ khí, mà không phải trước tiên triệu hoán thẻ bài lại dùng.
Lâm Vi Cửu liền không có phiền não này, không biết tại sao cô luôn cảm giác dùng tinh thần lực khống chế càng thêm thuận tiện, rõ ràng cô trước kia cũng chưa có tiếp xúc qua tinh thần lực chỉ xuất hiện qua trong tiểu thuyết.
Trong nhà Ôn Tắc Niên trống không, nhà Lâm Vi Cửu còn có đồ vật, cô về nhà dọn sạch đồ đạc của mình, chỉ còn lại căn nhà trống rỗng.
Hai người cầm lên chìa khóa xe, lái xe rời đi nơi này đến thành bắc.
Lâm Vi Cửu cảm thấy rất hứng thú đối với quái vật cấp D mà Ôn Tắc Niên nhắc đến, cũng lo lắng quái vật sẽ thăng cấp nhanh hơn vì ăn quá nhiều quái vật cấp thấp. Đối với thư viện bên kia, tạm thời không nóng nảy.
Trong lòng cô có cảm giác khẩn trương không thể giải thích được, như thể có một giọng nói đang thúc giục cô: Nhanh lên, lại không nhanh liền không kịp.
Không kịp cái gì, cô cũng nghĩ không ra. Chỉ mơ hồ cảm giác được cùng phó bản có quan hệ.
Sắc trời bỗng nhiên sáng tỏ, Ôn Tắc Niên thắng gấp, kém chút hai người liền xảy ra tai nạn xe cộ.
Đột nhiên thấy ánh sáng, hai người đều có chút khó chịu, ngồi trong xe, nhắm mắt lại từ từ thích ứng.
Trước mắt là cảnh hoang tàn, nhà cao tầng sụp gãy, đổ nát chẳng khác gì phế tích.
Cô quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
Nếu không phải trí nhớ rõ ràng của Lâm Vi Cửu nói cho cô nhật thực toàn phần chỉ diễn ra trong một giờ, cô còn tưởng rằng mạt thế đã gần một năm.
"Nếu như tính luôn thời tiết dị thường, nói là mạt thế đã gần một năm cũng không kém bao nhiêu."
Lâm Vi Cửu lúc này mới ý thức được mình bất tri bất giác đem ý nghĩ trong lòng nói ra, nhớ tới hơn nửa năm này nhiệt độ tăng cao, cùng với hành động tà giáo của những người khác, cô chìm vào im lặng.
Càng đi về phía trước, người trên đường phố lại càng ít, vết máu trên mặt đất giống như dính đầy sơn đỏ.
"Chúng ta đi đoạn đường này rất thuận lợi, không nhìn thấy bất kì con quái vật nào." Lâm Vi Cửu nói.
"Cũng bình thường thôi. Chúng ta đã tiến vào khu vực phía bắc thành phố, những con quái vật cấp thấp gần đó đều bị ăn thịt. Nếu lại đi về phía trước, chúng ta sẽ bị quái vật lớn bên trong phát hiện."
Ôn Tắc Niên trước sau không trả lời, Lâm Vi Cửu tưởng tượng ra một con quái vật khổng lồ, lực sát thương lại cực mạnh, trong lòng cô căng thẳng, quyết đoán nói: "Bỏ xe, đi bộ đi vào."
Sau khi xuống xe, hai người ngay lập tức phát hiện trên cửa xe trống rỗng xuất hiện một mảng lớn vết máu, nếu là người không biết đến, còn tưởng rằng chiếc xe này là màu đỏ.
Bọn họ nhìn nhau, trong lòng dâng lên cảnh giác.
Những vết máu này đến tột cùng là khi nào xuất hiện?
Lâm Vi Cửu nghi hoặc nhìn vết máu trên thân xe còn đang chảy xuống, hít sâu một hơi, mặc kệ là khi nào xuất hiện, tóm lại thời gian nhất định sẽ không quá lâu.
Ra hiệu cho Ôn Tắc Niên, cô dẫn đầu đi về phía trước. Luôn cảnh giác với mọi thứ xung quanh, đề phòng con quái vật đã ăn thịt những con quái vật cấp thấp bất ngờ xuất hiện và tấn công.
Còn về chiếc xe dính máu, không cần cũng được, trong thẻ vật phẩm của cô còn có xe khác.
Con đường mà họ đang đi là một con đường nhỏ, ra con đường này liền đến gần nhà máy đồ hộp thành bắc.
Mục tiêu bây giờ là lấy đồ hộp ra khỏi nhà máy và cố gắng không đụng độ với quái vật cấp D.
Ai ngờ, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Một cái bóng từ phía trước hiện lên, Lâm Vi Cửu lập tức nhìn sang, tầm mắt nhìn đến đều rỗng tuếch. Bỗng nhiên, âm thanh chai nước bị đá động từ phía sau vang lên, Lâm Vi Cửu không quay đầu lại, con dao giữa ngón tay dẫn đầu bay tới hướng bên kia.
Khi quay đầu xem xét, một con mèo khổng lồ màu cam to gấp hai ba lần con mèo bình thường đang vội vàng chạy trốn, để lại cho cô bóng lưng mơ hồ.
Lâm Vi Cửu không chút do dự phóng ba nhát dao liên tiếp.
Tiếng gào thét như trẻ con lập tức biến mất, thoang thoảng mùi máu tươi tanh hôi truyền đến, Lâm Vi Cửu thu hồi thẻ bài, đặt nó ở khe phế tạp thẻ bài. Sau khi nói với Ôn Tắc Niên một tiếng, liền đi qua xem xét tình huống, thuận tiện cầm lấy chiến lợi phẩm của mình.
Một lúc sau, Lâm Vi Cửu trở lại, trên mặt nhìn không ra cái gì biến hóa, đối Ôn Tắc Niên nói: "Đi thôi, vào nhà máy lấy đồ hộp."
Mũi dao lạnh băng công kích Lâm Vi Cửu, Lâm Vi Cửu cúi đầu xoay người tránh thoát đòn công kích, không vui nói: "Tắc Niên anh làm gì vậy?"
Ôn Tắc Niên mấp máy môi, không rên một tiếng, ra tay động tác nhanh hơn, một con dao róc xương bị anh dùng như ám khí, liên tiếp công kích cô từ nhiều góc độ khác nhau.
"Tê." 『 Lâm Vi Cửu 』 bị anh không cẩn thận làm bị thương mặt, vô ý thức rời xa anh, đối với anh gắt giọng, "Tắc Niên, anh làm em bị thương, đau quá a. Tắc Niên..."
"Câm miệng!" Ôn Tắc Niên lạnh lùng nói.
Giả bộ đáng thương 『 Lâm Vi Cửu 』 thân thể trì trệ, ngã trên mặt đất, máu từ lòng ngực chậm rãi chảy ra. Nó sợ là đến chết cũng không biết mình đến tột cùng là chết thế nào.
Ôn Tắc Niên trước thu hồi dao róc xương trên lưng nó, lấy ra một tờ khăn giấy lau sạch vết máu trên đó, trên mặt treo mỉm cười, nhìn cũng không thèm nhìn quái vật trên mặt đất.
Nhìn vết máu trên lưỡi dao dần dần biến mất, Ôn Tắc Niên tâm trạng tốt nói với thi thể sắp đổi mới trên mặt đất: "Tắc Niên? Chậc chậc, ta chưa từng nghe cái tên này từ trong miệng cô ấy từ khi còn nhỏ, động tác kệch cỡm cùng lời nói giả tạo như vậy ta càng là thấy đều chưa thấy qua. Làm sao một con quái vật ngu ngốc như mày lại có kỹ năng như vậy?"
Thu hồi dao róc xương, Ôn Tắc Niên mở ra màu trắng bạc bảo rương, bên trong có ba tấm thẻ bài, một tấm trong đó chính là con quái vật này kỹ năng [ Huyễn thuật ], còn lại là hai tấm thẻ vật liệu, đã hình thành thì không thay đổi được.
"Huyễn thuật? Vận may cũng không tệ lắm." Ôn Tắc Niên nhìn xem kỹ năng giới thiệu, tâm tình không tồi nói.
Huyễn thuật của mèo yêu phi thường chân thật, cho đến khi anh nhận thấy cách nó tấn công mèo yêu, sinh ra nghi ngờ, đợi đến phản ứng của cô khi thu xong chiến lợi phẩm trở về, anh mới xác định đây là giả.
Nếu như không phải giả cũng không quan hệ, chân chính Lâm Vi Cửu hoàn toàn có thể tránh thoát công kích của anh. Lúc đầu anh đều muốn tin tưởng, đáng tiếc một câu xưng hô của nó đối với anh đã hoàn toàn bại lộ mình.
Bây giờ, sau khi xem phần giới thiệu về kỹ năng huyễn thuật, anh mới phát hiện mình tinh chuẩn bắt lấy bug của kỹ năng này, đó chính là bị huyễn hóa ra đến sinh vật đều là thật thật giả giả, nếu như cấp bậc kỹ năng huyễn thuật cao hơn hiện tại, nói không chừng đến lúc sắp chết anh mới có thể phát hiện nó là lạ.
Nghĩ tới đây, Ôn Tắc Niên đột nhiên cảm giác khủng hoảng, trong lòng thầm nghĩ phải làm sao để người ta nhìn thấu ảo ảnh trong nháy mắt.
“Anh đang lẩm bẩm cái gì vậy?” Giọng nói của Lâm Vi Cửu mang theo ý cười, rõ ràng thu hoạch cũng không ít.
Mấy phút trước, Lâm Vi Cửu cùng Ôn Tắc Niên phát hiện thân xe trống rỗng xuất hiện vết máu, nghe được phía sau có tiếng động, trực tiếp dùng thẻ bài kỹ năng khống chế, khống chế thẻ bài công kích quái vật ẩn nấp.
Tầm mắt của cô cũng sẽ đi theo hướng di chuyển của thẻ bài xem xét tình huống, gặp mèo yêu sau khi bị cô đả thương liền lập tức chạy trốn, sợ xảy ra sai sót ngoài ý muốn, liền không dùng kỹ năng để tìm kiếm nó, sau khi nói cho Ôn Tắc Niên một tiếng liền tự mình đi qua xem xét tình huống.
Ai ngờ càng chạy càng xa, vừa chuẩn bị ra khỏi con hẻm này thì lại nghe thấy có tiếng động.
Sau đó, cô tìm kiếm một lúc thì cô tìm thấy một con hổ rơi vào khe nứt, không, nó là một con mèo lớn.
Mùi máu nồng nặc vây quanh mũi, con mèo mập màu cam hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Lâm Vi Cửu, thân thể chật vật giãy dụa trong khe nứt, càng giãy dụa, máu càng chảy ra nhiều.
Trên người nó tràn đầy một loại khí tức bạo ngược, khi đến gần, Lâm Vi Cửu mẫn cảm giác phát hiện mình dường như bị ảnh hưởng, một giọng nói liên tục nói với cô, "Giết nó, giết nó, giết nó."
"Câm miệng!"
Trong đầu Lâm Vi Cửu hiện lên khuôn mặt tươi cười của Ôn Tắc Niên, cưỡng ép ngăn chặn bạo ngược trong lòng, gian nan từ trong túi áo lấy ra một viên kẹo, xé mở đóng gói, vội vàng nhét vào trong miệng.
Vẻ mặt khẩn trương đó dường như không phải ăn kẹo ngọt mà là thuốc bắc khó nuốt.
Cảm giác bạo ngược theo hương vị kẹo lan tràn, cũng tiêu tán một chút.
Trước mắt mèo yêu giãy dụa càng ngày càng lợi hại, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Lâm Vi Cửu, hận không thể lập tức ăn luôn cô.
Lâm Vi Cửu không chút nào lưu tình, trước khi nó tránh thoát trói buộc liền giết nó.
Vài giây sau, thi thể đổi mới, trên mặt đất trống rỗng xuất hiện một cái màu xanh sẫm bảo rương.
Mở ra bảo rương, bên trong có hai tấm thẻ bài, một tấm là thẻ bài kỹ năng, một tấm là thẻ đạo cụ có thể khôi phục giá trị pháp lực cùng HP.
【 Ẩn núp ( Sơ cấp ): Mỗi lần sử dụng ẩn thân 30 giây, tốc độ +5 điểm, thời gian làm lạnh 15 iây.
Chú: Chú ý thời gian ẩn thân, cẩn thận bị phát hiện.】
Đợi khi cô trở về đường cũ, liền nhìn thấy Ôn Tắc Niên đang dựa vào tường, nửa người trong bóng tối, nửa người còn lại bại lộ dưới ánh nắng, đầu hơi cúi xuống, miệng nhúc nhích, lẩm bẩm nói gì đó.
Tim Lâm Vi Cửu đột nhiên đập nhanh hơn.