Đây là lần đầu tiên khi nhìn thấy bọn họ Lâm Vi Cửu liền phát hiện.
Làm thí nghiệm lúc này là muốn biết người bình thường chưa bao giờ đánh quái vật sẽ có thẻ bài hay không?
Kết quả thí nghiệm: Không!
Anh Lưu cùng Triệu Nhã khát vọng nhìn xem hai người bọn họ, dùng ánh mắt khẩn cầu để đạt được đáp án mình muốn.
Lâm Vi Cửu giả vờ như không nhìn thấy.
Nếu bọn họ không hỏi, cô sẽ không nói.
Không có lợi ích gì, cô sẽ không lãng phí thời gian làm giáo viên miễn phí cho bọn họ.
Dụng cụ trong tay Lâm Vi Cửu dùng tốt hơn nhiều so với ghim kẹp tóc của cô, khóa mật mã rất khó mở, nhưng đứng trước dụng cụ chuyên nghiệp, thời gian cô tiêu hao để mở khóa mật mã nhanh hơn so với thời gian cạy khóa phòng điều khiển.
Sau khi đá tung cánh cửa nhà kho, Lâm Vi Cửu lập tức rút lui về sau.
Ôn Tắc Niên theo sát phía sau.
Triệu Nhã có thể ở dưới trướng anh Lưu làm việc lâu như vậy, những cái khác không nói, lực quan sát vẫn là khá tốt, gặp bọn họ lùi lại, cũng không hỏi nguyên nhân, cùng đi theo lùi lại về sau.
Lần này, anh Lưu là người duy nhất đứng ở phía trước.
Bị nịnh nọt nhiều năm như vậy, năng lực làm việc tùy theo hoàn cảnh lúc trước đã sớm bị vứt tới chín tầng mây.
Đến khi anh ta phản ứng lại thì đã quá muộn.
Một con trăn còn lớn hơn nhện bốn mắt mà Lâm Vi Cửu từng gặp phải xuất hiện trước mặt bọn họ.
Không biết con trăn bị nhốt bao lâu, nhưng nhìn thấy cửa vừa mở thì lập tức chạy ra, thấy anh Lưu liền trực tiếp há to miệng cắn tới.
Lâm Vi Cửu kinh ngạc trước kích thước của con trăn.
Thừa dịp khi nó đang ăn anh Lưu, lập tức rút ra thẻ bài tiến hành công kích nó.
Ôn Tắc Niên cũng là như thế.
Triệu Nhã lần đầu đối mặt với quái vật, sợ đến mức đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, ngay cả ý nghĩ chế giễu anh Lưu cũng đều bị dọa không có.
Đòn tấn công của Lâm Vi Cửu rơi vào thân con trăn, anh Lưu ở trong miệng con trăn hét to, đánh thức Triệu Nhã bị dọa đến choáng váng.
Cô biết rõ dưới loại tình huống này chính mình là một phế vật, sau khi lấy lại tinh thần liền lập tức chạy ra ngoài, vừa chạy vừa an ủi bản thân: Dù cho cô không có chạy thì bản thân cũng chỉ là vướng bận, hiện tại cô chạy, bọn họ cũng không cần bận tâm đến cô.
Vào lúc này, hành động bạch nhãn lang chính là điều mà Lâm Vi Cửu muốn. Ở phương diện này, Triệu Nhã nghĩ cũng không sai.
Lần này bên cạnh Lâm Vi Cửu có Ôn Tắc Niên, khi đánh nhau, buông ra không ít.
"Ôn Tắc Niên, bên kia."
Nhìn xung quanh một mảnh hỗn độn, Lâm Vi Cửu hô to.
Ôn Tắc Niên không có phụ sự mong đợi của Lâm Vi Cửu, lập tức dẫn con trăn chạy tới một nơi rộng rãi.
Lâm Vi Cửu nhân cơ hội trốn sau cửa, để không thu hút sự chú ý của con trăn.
Khi con trăn rời đi, Lâm Vi Cửu lách mình tiến vào nhà kho.
Nhà kho lớn hơn cô tưởng tượng, đồ hộp bị hư hỏng rơi đầy đất, muốn tìm đồ hộp còn nguyên vẹn ở một nơi rộng lớn như vậy cũng không dễ dàng gì.
Trên tường trên mặt đất vẫn như cũ đều là vết máu, không biết là máu của quái vật hay người. Lâm Vi Cửu tránh đi rác rưởi, đi vào bên trong, vừa đi vừa tìm đồ hộp không có tổn hại, sau đó đem chúng nó đổi thành hình thái thẻ bài.
Cũng chính là lúc này, cô mới phát hiện một tấm thẻ bài có thể chứa đựng 50 vật phẩm cùng loại.
Càng đi vào bên trong, đồ hộp còn nguyên vẹn càng nhiều, sự đau đớn trong lòng nháy mắt bị ném sau đầu.
Vào lúc này, Ôn Tắc Niên dẫn đi con trăn đang dựa vào địa hình để trì hoãn thời gian, thỉnh thoảng cầm kiếm ánh sáng đánh về phía sau, gây ra một chút tổn thương cho con trăn.
Thanh kiếm ánh sáng này là một vũ khí màu cam mà anh ta nhận được khi hoàn thành một nhiệm vụ ẩn, gây ra sát thương rất cao. Lâm Vi Cửu bởi vì biết anh có thanh này vũ khí, mới có thể để anh dẫn đi quái vật.
Nếu không cũng chỉ có thể trước giải quyết con trăn sau lại đi vào cầm đồ hộp.
Cứ như vậy, sẽ có rất nhiều biến số phát sinh.
Con trăn không quan tâm nhiều, trực tiếp phá hư kiến trúc, điều này khiến Ôn Tắc Niên gặp rất nhiều khó khăn.
Giá trị vũ lực của anh không cao như Lâm Vi Cửu, đánh nhau với một con quái vật Cấp B hoặc Cấp C là mười phần khó khăn, anh không chỉ phải tránh sự tấn công của con trăn, mà còn phải tránh chướng ngại vật, hoàn cảnh hiện tại với anh mà nói chính là khó càng thêm khó.
Nếu như tôi có tội, xin hãy cho tôi chép sách. Ôn Tắc Niên cười khổ.
Chép sách tuyệt đối là điều mà Ôn Tắc Niên ghét nhất từ nhỏ đến lớn, hiện tại đánh nhau đã thành công chiếm lĩnh vị trí đầu tiên của chép sách.
Ôn Tắc Niên nắm chặt kiếm ánh sáng, khi con trăn há to miệng muốn ăn anh, anh đột nhiên cái khó ló cái khôn đem kiếm ánh sáng đâm vào trong miệng nó.
Khi Lâm Vi Cửu tìm tới chỗ Ôn Tắc Niên, từ góc nhìn của cô:
Ôn Tắc Niên nhỏ xinh cầm kiếm ánh sáng, liền người mang kiếm chủ động đưa vào trong miệng con trăn khổng lồ, con trăn không chút thương tiếc nào muốn cắn Ôn Tắc Niên.
Lâm Vi Cửu dùng ánh mắt đầy nguy hiểm và bệnh hoạn nhìn về phía con trăn.
Cô nhắm mắt lại, tập trung lực chú ý, điên cuồng dùng tinh thần lực khống chế thẻ bài đi công kích tử huyệt của con trăn.
Ôn Tắc Niên cảm thấy khó khăn đột ngột tăng lên, khi nhìn thấy Lâm Vi Cửu, anh phát hiện cô không thích hợp.
Kế hoạch ban đầu của bọn họ là để Ôn Tắc Niên dụ con quái vật ra ngoài, Lâm Vi Cửu nhân cơ hội đó đi vào lấy đồ hộp, sau đó cùng Ôn Tắc Niên hợp lực giết chết con trăn, thu hoạch chiến lợi phẩm. Ôn Tắc Niên có một thanh màu cam vũ khí, chủ lực liền biến thành Ôn Tắc Niên, Lâm Vi Cửu thì ở nơi xa phụ trợ a.
Bây giờ đòn tấn công của Lâm Vi Cửu không những không mang lại sự dễ dàng cho Ôn Tắc Niên, mà ngược lại còn khiến Ôn Tắc Niên rơi vào thế yếu trong trận chiến này.
Ôn Tắc Niên vội vàng đi tìm Lâm Vi Cửu để đánh thức cô, nhất thời không quan sát, bị con trăn cắn một miếng thịt.
Lần này, Lâm Vi Cửu không chỉ không có tỉnh táo lại, đôi mắt như bị máu của anh nhuộm đỏ, liền phát điên lên.
Ôn Tắc Niên lại sốt ruột, cũng không thể vào giờ phút này không quan tâm gì mà đi qua tìm Lâm Vi Cửu.
Lâm Vi Cửu mỗi lần điên lên, giá trị vũ lực liền sẽ thẳng tắp tăng lên. Sau khi Ôn Tắc Niên phán đoán tình hình hiện tại, lập tức thay đổi phương thức tấn công.
Giống như ngày thường, lấy Lâm Vi Cửu làm chủ lực, anh làm khiên chắn thịt hấp dẫn quái vật, tìm cơ hội đem nhược điểm của quái vật để lộ cho Lâm Vi Cửu.
Thanh máu của con trăn cực kỳ dày, Lâm Vi Cửu đánh ra tổn thương một lần so một lần cao.
Sau khi chiến trường được điều chỉnh, Ôn Tắc Niên cuối cùng cũng thả lỏng một chút. Cầm thanh kiếm một chỗ cùng Lâm Vi Cửu công kích con trăn.
Có màu cam vũ khí thêm vào, con trăn thanh máu lại dày cũng không gánh được những đòn bạo kích mà bọn họ nhiều lần đánh ra.
"Phanh" một tiếng, con trăn uy phong lẫm lẫm thẳng tấp ngã xuống đất.
Lâm Vi Cửu cũng đi theo ngất xỉu.
Ôn Tắc Niên vội vàng chạy tới đỡ lấy cô, vẻ mặt bình tĩnh thường ngày cùng Lâm Vi Cửu giống nhau bị rạn nứt, lộ ra vẻ mặt lo lắng.