Vẻ mặt Lâm Vi Cửu lạnh nhạt: "Không có việc gì."
Nếu như không nhìn vào con côn trùng cô vừa giẫm chết, có lẽ là thật không có việc gì.
Hai mươi phút trước, Lâm Vi Cửu đem mấy con cá bắt được toàn bộ xử lý sạch sẽ nướng chín cất vào bên trong giỏ trúc, liền cùng Hách Húc Nhiên rời đi chỗ đất trống kia.
Theo cô thăm dò, nơi đó chỉ có thể làm làm chỗ nghỉ chân tạm thời, không thể ở qua đêm.
Ban đêm nếu như gặp trời mưa hoặc là thủy triều, chỗ đất trống kia sẽ bao phủ bị toàn bộ.
Bọn họ một đường đi về phía đông nam, trên đường nhặt một ít củi khô làm dự phòng.
Theo tư liệu mà cô tra được mỗi buổi sáng ở rừng mưa hầu như đều là oi bức sáng sủa, sau buổi trưa mưa to như trút nước.
Không biết rừng mưa nhiệt đới trong phó bản có giống như vậy không, nhưng thông qua mây trên trời không ngừng chậm chạp chồng chất tụ lại để xem, nhất định là sẽ có mưa to, chỉ là thời gian không xác định.
Ngay khi bọn họ đang đi về phía trước, một đầu trùng ngàn chân từ trong bụi cỏ bò ra, Hách Húc Nhiên vừa mới kêu Lâm Vi Cửu cẩn thận, cô cũng đã giẫm chết con côn trùng kia.
Lâm Vi Cửu đá đá vào thi thể côn trùng nhìn xem nó đã chết chưa, cái đuôi nó còn giật giật, cô cầm khảm đao chặt đứt chỗ bảy tấc của nó.
Cô không biết loài côn trùng này, nhưng có thể dùng biện pháp đối phó rắn tới đối phó nó, trên cơ bản sẽ không xuất hiện vấn đề.
"Đại lão, đây là loài côn trùng gì thế?"
"Không biết." Nói xong, Lâm Vi Cửu liên tiếp dùng đao đâm lên nó, mấy phút sau thấy nó vẫn như cũ không có phản ứng, lúc này mới cầm lấy nó ném vào trong giỏ trúc.
Cũng may trải qua cô chuyển đổi thẻ vật, giỏ trúc chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, đồ vật bỏ vào đều sẽ tự động tiến vào trong ngăn chứa khác nhau.
"Đi tiếp tục đi."
"Được rồi." Hách Húc Nhiên một ngụm đáp ứng.
"Đại lão, phó bản lần này có thể giới hạn số lượng quái vật hay không? Chúng ta đều đã tiến vào phó bản một giờ rồi, nhưng không có gặp được bất kì con quái vật nào, cùng phó bản trước kia chênh lệch quá lớn." Anh ta không phải đang phàn nàn, chỉ là cảm thấy nhàm chán, thuận miệng tìm đề tài nói nói.
“Gọi tên tan là được, đừng gọi ta là đại lão."
"Được, đại lão."
Lâm Vi Cửu: ......
"Sẽ gặp được. Có chút thực vật cũng sẽ giết người."
"A? Thực vật cũng sẽ không di động, thế nào giết người?"
"Sau này khi anh đụng phải bọn chúng, bọn chúng sẽ trực tiếp đem máu của anh hút khô." Lâm Vi Cửu thuận miệng nói.
Thân thể Hách Húc Nhiên cứng đờ: "Không, không thể đi?"
"Trước kia trong thời hòa bình rừng mưa nhiệt đới cũng đã rất nguy hiểm, đừng nói chi là rừng mưa nhiệt đới trong phó bản, nói không chừng còn nguy hiểm hơn trong hiện thực. Chỉ cần cẩn thận là được rồi."
"Trên trời mây tụ càng ngày càng nhiều, có lẽ trời sắp mưa rồi. Anh có mang theo áo mưa sao?"
Hách Húc Nhiên mộng bức lắc đầu: "Ngoại trừ quần áo mặc trên người, những đồ vật khác đều không thể mang vào... Đúng không?"
Câu『 Đúng không 』 cuối cùng rất có linh tính.
"...... Quên đi, vậy liền ở rừng chuối tây phía trước tìm vị trí hơi cao chút dựng một chỗ ẩn núp, nếu như mưa vẫn luôn không ngừng, có lẽ chúng ta sẽ nghỉ ngơi một đêm ở đây."
"Ta không biết dựng." Hách Húc Nhiên do do dự dự nhỏ giọng nói.
"Ta biết, anh hỗ trợ cầm vật liệu là được."
"Được rồi, đại lão còn có cái gì mà cô không biết không? Cô cũng quá lợi hại đi."
Khóe miệng Lâm Vi Cửu khẽ nhếch lên nhưng không rõ ràng lắm.
Lâm Vi Cửu chọn một vị trí, cho anh ta một cây đao, hai người cùng nhau chặt bỏ tất cả cây chuối tây trên mảnh đất này.
Những cây chuối tây này cũng không cứng, khi chặt không quá khó khăn, không đầy một lát liền chặt xong cây chuối, sau đó bắt đầu xử lý lá cây phía trên.
Vừa dựng xong còn chưa kịp thưởng thức, mưa to từ trên trời giáng xuống.
Hai người nhanh chóng chạy vào trong chỗ ẩn núp lâm thời.
Hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống lá chuối tây phía trên nơi ẩn núp, nước mưa theo chiều nghiêng của lá cây chảy ra ngoài, bên trong không có chỗ nào bị mưa dột.
Đây là lần đầu tiên cô dựng chỗ ẩn núp, mặc dù chi tiết các bước đều ở trong đầu, nhưng chưa có trải qua tự tay làm lấy bao giờ, khi dựng vẫn có chút lo lắng, bây giờ nhìn thấy không bị mưa dột, cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Đại lão cô cũng quá lợi hại đi."
"Chuyện nhỏ, ta đi nhóm lửa, anh nghỉ ngơi trước đi, chờ mưa tạnh còn muốn lên đường."
"Đại lão còn cô thì sao?"
"Ta không mệt, anh nghỉ ngơi trước đi."
Cho đến bây giờ Lâm Vi Cửu biểu hiện đều là bình tĩnh nhẹ nhàng, nhưng Hách Húc Nhiên thì đã thở hổn hển sắp không chống đỡ được, trên mặt đều là vẻ mệt mỏi.
Anh ta ngượng ngùng cười cười, không có từ chối, "Đại lão khi nào cô mệt mỏi liền đánh thức ta, chúng ta đổi nhau."
"Được."
Bên ngoài vang lên tiếng mưa ào ào, Lâm Vi Cửu lấy ra một chút củi khô chất thành đống ở giữa, lật củi qua lại, sau khi nhìn thấy lửa đã cháy lên liền không mặc kệ.
Chờ một lúc, nhìn thấy Hách Húc Nhiên đã ngủ thiếp đi, cô lấy ra hai tấm thẻ bài đồng tâm màu xanh lục hợp thành thành một tấm thẻ bài màu xanh lam, lại lấy thêm một tấm thẻ bài màu xanh lam đã giao dịch được so sánh với nhau.
Sau khi so sánh xong, cô phát hiện thẻ bài đồng tâm màu xanh lam mình hợp thành được so với tấm thẻ bài lấy ra kia nhiều mấy cái công năng nhỏ.
Không chỉ có thể biết vị trí cùng khoảng cách của hai bên, mà còn có công năng bản đồ nhỏ. Cụ thể là loại bản đồ gì tạm thời không biết, chờ khi dùng đến liền sẽ biết.
Ngoài ra, nó có thể tổ đội lên đến mười người.
Sau khi kết thúc phó bản lần này, trở về liền có thể mang người của phòng thí nghiệm cùng nhau đánh phó bản.
Trên mặt Lâm Vi Cửu tràn ngập nụ cười.
Có thẻ bài mà mình hợp thành, thẻ bài màu xanh lam đã giao dịch được liền không có thơm như vậy.
Khi các kỹ năng [ Hợp thành ] lên tới cao cấp, có thể đem những thẻ bài màu xanh lam đã giao dịch được cũng hợp thành, nói không chừng cũng sẽ xuất hiện công năng mới.
Có thẻ bài đồng tâm màu xanh lam, những thẻ bài đồng tâm màu xanh lục kia liền không cái tác dụng gì, Lâm Vi Cửu đem 64 tấm thẻ bài đồng tâm còn lại tất cả đều hợp thành một chút, trăm phần trăm hợp thành thành công.
Cất đi thẻ bài cô bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Không biết qua bao lâu, tiếng mưa to dần dần giảm nhỏ, tiếng rì rào loáng thoáng truyền đến, Lâm Vi Cửu đột nhiên mở mắt ra, nhìn ra bên ngoài.
Một bóng lưng màu nâu vội vàng vụt qua.
Đống lửa chỉ còn lại một chút lửa, Lâm Vi Cửu liếc nhìn Hách Húc Nhiên còn đang ngủ, đứng lên đi tới cửa thăm dò nhìn quanh.
Giống như thấy được cái gì, cô lấy ra ná cao su phi tiêu cá nhắm chuẩn vị trí kia.
Lá cây rung nhè nhẹ, thân ảnh kia khẽ động, đồng thời phi tiêu cá rời dây cung mà đi.
Chính giữa mục tiêu.
Nhưng mục tiêu còn chưa có chết.
Lâm Vi Cửu bắn một phát nữa, phi tiêu cá rời dây cung.
Vật nhỏ khẽ run lên một chút, sau đó liền không có động tĩnh.
Lâm Vi Cửu nhìn mưa nhỏ tí tách tí tách, mặc thêm áo tơi mà cô đã cố ý mua ở trong khu giao dịch trước khi tiến vào phó bản, chạy chậm qua đó, lúc này cô mới phát hiện vật kia là gà rừng.
Xách cổ nó lên, cô thất vọng trở về, đem hai cái phi tiêu cá rút ra thuận tay chữa trị chúng nó sau đó liền cất đi. Sau khi rút phi tiêu cá ra, máu trong gà rừng lập tức trào ra, chảy đầy trên đất.
Đem áo tơi cởi xuống để ở một bên dùng cây trúc chống lên để nước chảy xuống, đem lông gà rừng rút hết, dùng nước biển rửa sạch gà rừng sau đó bỏ vào trong giỏ trúc.
Mưa còn không có dừng hẳn, Hách Húc Nhiên cũng chưa có tỉnh, cô nghĩ nghĩ lại đem trùng ngàn chân đã giết chết trước đó lấy ra thuận tiện cũng đem nó rửa sạch sẽ đổi thành hình thái thẻ bài.
Lúc này cô mới biết được tên của nó thật sự được gọi là trùng ngàn chân, trên thân thể có kịch độc, là loại vừa chạm vào liền chết ngay lập tức.
Lâm Vi Cửu nhẹ nhàng thở ra.
Thật may mắn, sau khi cô đem nó bỏ vào trong giỏ trúc liền đã thay một đôi găng tay khác.
Cô không biết phải xử lý loại động vật không phải là quái vật này như thế nào để có thể phát huy tối đa lợi ích của chất độc trên người nó, vì thế trực tiếp thu vào khe thẻ bài, chờ sau khi rời đi phó bản giao cho Ôn Tắc Niên xử lý.
Còn con gà rừng này, Lâm Vi Cửu trực tiếp đem nó rửa sạch sẽ, đống lửa còn chưa tắt, cô liền bỏ thêm mấy cây củi khô vào đống lửa bắt đầu nướng gà.
Hách Húc Nhiên bị mùi thơm của gà nướng đánh thức.
Cũng không biết Lâm Vi Cửu thêm gia vị gì, quá thơm, rõ ràng mới ăn cá nướng không bao lâu, giờ lại thấy đói bụng.
"Tỉnh?"
"Đại lão sao cô không gọi ta dậy à. Mưa đều ngừng." Hách Húc Nhiên ngượng ngùng nói.
Lâm Vi Cửu kinh ngạc quay đầu nhìn bên ngoài, quả nhiên mưa đã ngừng lại.
Bên ngoài còn bay vào một chút hơi lạnh, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.
"Cũng không bao lâu. Đói bụng sao?"
"Không có không có, chỉ là có chút thèm." Hách Húc Nhiên nuốt nước miếng một cái, cưỡng ép dời ánh mắt từ trên gà nướng màu sắc mê người ra, "Sắc trời còn sớm, một lát chúng ta còn lên đường sao?"
"Nướng xong con gà này liền đi, trên đường đói bụng lại ăn."
Lâm Vi Cửu nhìn giá trị no bụng của mình còn lại hơn tám mươi, Hách Húc Nhiên đã ngủ một giấc hẳn là nhiều hơn cô một chút, liền không có ăn vào lúc này.
"Được được."
Hai phút sau, khi Lâm Vi Cửu nhìn thấy gà nướng đã chín liền cầm nó lên, vừa dùng lá chuối sạch sẽ đem gà nướng bao lại, vừa kêu Hách Húc Nhiên dập tắt cây đuốc.
Trải qua mưa to mặt đất lầy lội không chịu được , Lâm Vi Cửu đưa cho Hách Húc Nhiên một đôi giày nhựa cỡ lớn, "Mang vào lại đi."
Hách Húc Nhiên tiếp nhận giày nhựa, nước mắt đầm đìa, cảm động nói: "Đại lão cô đối với ta thật sự là quá tốt rồi, ta thu được chiến lợi phẩm nhất định sẽ phân một phần ba cho cô."
"Không cần chiến lợi phẩm, chỉ là sau này trên đường có gặp việc khổ cực gì đều là anh làm hết."
"Hoàn toàn không có vấn đề gì, cô kêu ta đi về phía đông ta tuyệt không đi hướng tây."
"Không tìm em gái của anh sao?" Lâm Vi Cửu liếc nhìn anh ta một cái, lành lạnh nói.
Hách Húc Nhiên nghẹn họng, nhỏ giọng nói: "Tìm. Ta chỉ là ví dụ một chút mà thôi."
Sau khi xong xuôi mọi việc, hai người tiếp tục đi về phía đông nam.
Trên đường gặp được nấm, tùng nhung hoặc là quả dại đều sẽ hái xuống bỏ vào trong giỏ trúc.
Đáng tiếc hai người bọn họ đều không nhận ra rau dại, nếu không thìn đã có thể hái xuống, dù cho mình không ăn thì cũng có thể chờ gặp được những người khác liền bán cho bọn họ.
Trong rừng mưa nhiệt đới có rất nhiều đồ vật có thể ăn, nhưng đồ vật có độc cũng nhiều, cô tin tưởng trong một vạn người chơi không phải ai cũng đều có thể phân biệt được những thứ có độc và những thứ không có độc còn có thể ăn được.
"Cẩn thận." Lâm Vi Cửu nói xong liền bắt lấy cánh tay Hách Húc Nhiên lui về sau.
Âm thanh đứt gãy nhẹ nhàng vang lên, lỗ tai Lâm Vi Cửu khẽ nhúc nhích, liền nhanh chóng lăn sang sườn núi bên cạnh.
Năm sáu người mang khăn che mặt không thấy rõ thân hình cùng giới tính đột nhiên xuất hiện bao vây hai người.
Lâm Vi Cửu lôi kéo Hách Húc Nhiên đứng lên bình tĩnh nhìn bọn họ.
"Nha, vận khí không tệ lắm, gặp được hai con dê béo."
"Đại ca nói đúng đó ha ha ha ha."
Bọn họ kiêu căng không coi ai ra gì đứng đó đùa giỡn.
"Mấy người muốn làm gì hả?" Hách Húc Nhiên đứng ra ngăn ở phía trước Lâm Vi Cửu, "Ta nói cho mấy người biết bây giờ rời đi còn không muộn, nếu không cẩn thận mấy người sẽ đi không được."
Bọn họ không có trả lời, nghe được lời nói của Hách Húc Nhiên, lại cười ha ha.
"Mấy người nghe thấy chưa? Thằng nhóc này nói chúng ta mà không rời đi thì sẽ đi không được kìa ha ha ha ha."
"Nghe được, ta không chỉ có nghe được, còn nhìn thấy anh ta muốn làm hộ hoa sứ giả a."
"Thú vị, thật thú vị."
Lâm Vi Cửu mặt không biểu tình, trong lòng nhịn không được cảm thán trước sự đa dạng của sinh vật.
Đều là niên đại gì rồi, thế mà còn có thể nghe được những câu nói tương tự như ăn cướp thời cổ đại.
Sáu người này thật là người chơi? Cô thật là đang ở phó bản cấp A sao?
"Đại ca để một mình ta giải quyết bọn họ là được."
"Không sao, mau tránh ra, nhìn xem thân thủ của tam đệ ta."
Lâm Vi Cửu nhìn về phía người vừa đứng ra, tư thế đứng không khỏi thay đổi.
"Đại lão cô đừng nhúc nhích, để cho ta đối phó anh ta."
Lâm Vi Cửu cảm thấy khó hiểu, buồn bực nói: "Anh bị bọn họ lây bệnh à?"
"Để cho ta lên, đã đến lúc thể hiện bản lĩnh đàn ông rồi."
"Ừ, cũng được, vậy anh lên đi."
Hách Húc Nhiên cầm cây đao mà lúc trước Lâm Vi Cửu đưa cho anh ta dùng để chặt cây, xoay người đi về phía trước.
"A ha." Khi lưỡi đao sắp rơi xuống trên người tam đệ, tam đệ đã tránh được.
Tam đệ cũng cầm một cây đao, hình dáng giống hệt cây đao trong tay Hách Húc Nhiên, cũng dùng phương thức giống nhau để công kích Hách Húc Nhiên.
Đồng dạng, Hách Húc Nhiên cũng dễ như trở bàn tay né tránh công kích của anh ta.
Hai người anh tới ta đi, dùng tốc độ đánh Thái Cực công kích đối phương, nhìn rất là 『 Kịch liệt 』.
Người quen của hai bên đứng tại chỗ nhìn xem trận giao lưu này, à không, là trận chém giết này?
Bọn cướp so với Lâm Vi Cửu càng nhập diễn hơn, mỗi khi Hách Húc Nhiên cùng tam đệ ra chiêu công kích, bọn họ liền kích động hò hét trợ uy.
Lâm Vi Cửu ở chỗ này có vẻ cực kỳ không hợp nhau.
"A, ta đã chết." Nói xong câu đó, Hách Húc Nhiên rất khoa trương ngã trên mặt đất.
Tam đệ nhìn thấy anh ta ngã xuống đất liền cười ha ha, sáu tên cướp không hẹn mà nhìn lom lom về phía Lâm Vi Cửu, như thể bọn họ thật sự tin rằng Hách Húc Nhiên đã bị tên tam đệ kia đánh chết.
"A? Xác định không phải đang chơi ta?" Lâm Vi Cửu nghi hoặc không hiểu ra sao.