Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp - Chương 109: Giải quyết nguy cơ
Chương trước- Chương 1: Trọng sinh thành gấu trúc
- Chương 2: Quá xấu
- Chương 3: Dễ thương nhất thế giới
- Chương 4: Ngày đầu tiên ở ngoại tinh
- Chương 5: Bán manh thành công
- Chương 6: Ngài tranh đua một chút
- Chương 7: Ngài gầy quá
- Chương 8: Chỉ có lửa mới có thể hóa giải ưu sầu
- Chương 9: Bán gấu trúc làm giàu
- Chương 10: Manh là nhất định phải bán
- Chương 11: Hệ thống bán manh mới là bug
- Chương 12: Chấp nhất mang thù
- Chương 13: Ngài cảm thấy còn dễ thương sao?
- Chương 14: Muốn đánh báo đen
- Chương 15: Điểm bán manh tới tay
- Chương 16: Nó khoác ánh trăng mà đến
- Chương 17: Báo đen thông minh
- Chương 18: Sinh vật mới xuất hiện
- Chương 19: Con người xuất hiện
- Chương 20: Lại một lần bán manh thành công
- Chương 21: Kiếm xong liền chạy lấy người
- Chương 22: Chủ động xuất kích
- Chương 23: Bắt gấu trúc làm giàu
- Chương 24: Lăn lộn đi gấu trúc
- Chương 25: Gấu trúc đại phát thần uy
- Chương 26: Gấu trúc sắp bị bắt
- Chương 27: Nguyên soái lên sân khấu
- Chương 28: Thật xấu
- Chương 29: Nguyên soái cống hiến 520 điểm bán manh!
- Chương 30: Muốn cứu sói bạc
- Chương 31: Manh điểm của nguyên soái
- Chương 32: Dọn thới biệt thự của nguyên soái
- Chương 33: Kiếm được 250 điểm bán manh
- Chương 34: Đều cho ngươi ăn
- Chương 35: Ngửi mùi thỏ lộ lộ bụng
- Chương 36: Bắt đầu có cảm tình
- Chương 37: Nguyên soái cống hiến 666
- Chương 38: Nguyên soái cống hiến 233
- Chương 39: Cho chúng nó một cái nhà
- Chương 40: Cái bụng đen của nguyên soái
- Chương 41: Bí mật của nguyên soái
- Chương 42: Sói bạc ăn đồ CHÍN
- Chương 43: Sói bạc lấy cớ
- Chương 44: Sói bạc thay đổi
- Chương 45: Cắn chết Triệu Lợi Binh
- Chương 46: Chân tướng sáng tỏ
- Chương 47: Nguyên soái rất khó chịu
- Chương 48: Ta không đáng yêu sao
- Chương 49: Nếu như có kiếp sau
- Chương 50: Mọi chuyện đã có ta
- Chương 51: Ngươi đáng yêu nhất
- Chương 52: Mộng bức lông xù xù
- Chương 53: Ta không phải, ta không có
- Chương 54: Tò mò gấu trúc nói gì
- Chương 55: Meo ~
- Chương 56: Nguyên soái cống hiến 520 điểm bán manh
- Chương 57: Nguyên soái có tiền #
- Chương 58: Cố gắng vì thú biến dị
- Chương 59: Trang viên gặp chuyện bất ngờ
- Chương 60: Nguyên soái bị hiểu lầm
- Chương 61: Gấu trúc làm chuyện xấu
- Chương 62: Phát triển fan
- Chương 63: Quá đáng yêu
- Chương 64: Biết trước nguy hiểm
- Chương 65: Khiếp sợ
- Chương 66: Bảo bối trong tim nguyên soái
- Chương 67: Đại phát thần uy
- Chương 68: Ngốc nghếch đáng yêu
- Chương 69: Ngăn cơn sóng dữ
- Chương 70: Hung manh
- Chương 71: Gấu trúc thần kỳ
- Chương 72: Ngọn lửa bị cười nhạo
- Chương 73: Thật là quá đáng yêu
- Chương 74: Gấu trúc lên tivi
- Chương 75: Ghen
- Chương 76: Bắt đầu phát sóng trực tiếp
- Chương 77: Mèo xã hội
- Chương 78: Chắc chắn nó rất xấu
- Chương 79: Gấu trúc nổi tiếng
- Chương 80: Toàn tinh tế đều phát điên
- Chương 81: Gấu trúc đáng yêu đến sập mạng
- Chương 82: Nguyên soái ghen tị
- Chương 83: Gấu trúc đắn đo
- Chương 84: Gấu trúc biết lái xe
- Chương 85: Gấu trúc lái máy bay
- Chương 86: Băng nhận hùng
- Chương 87: Trộm quay gấu trúc
- Chương 88: Nguyên soái lại ghen
- Chương 89: Phát sóng trực tiếp ăn k.ứ.c
- Chương 90: Nghề tay trái của Otis
- Chương 91: Gấu trúc khóc
- Chương 92: Lòng người hiểm ác
- Chương 93: Lời dặn dò cuối cùng
- Chương 94: Không muốn ngươi chết
- Chương 95: Ta có thể nói
- Chương 96: Quá xấu
- Chương 97: Hung manh gào
- Chương 98: Cây trúc
- Chương 99: Thăng cấp
- Chương 100
- Chương 101: Biến to biến nhỏ
- Chương 102: Thu nhỏ
- Chương 103: Nhìn yêu quá!
- Chương 104: Nguy cơ
- Chương 105: Biến xấu
- Chương 106: Hủy dung
- Chương 107: Bị thương
- Chương 108: Dị năng bạo động
- Chương 109: Giải quyết nguy cơ
- Chương 110: Một đám tham ăn
- Chương 111: Mở vườn thú
- Chương 112: Thay đổi
- Chương 113: Âm mưu sơ hiện
- Chương 114: Nguy cơ mới
- Chương 115: Thật xấu xí
- Chương 116: Cấp 6
- Chương 117: Ánh sáng dẫn đường
- Chương 118: Meo meo
- Chương 119: Tên khốn kiếp!
- Chương 120: Otis cặn bã
- Chương 121: Mị lực của gấu trúc
- Chương 122: Tiền mồ HÔI NƯỚC MẮT
- Chương 123: Sảng văn vai chính
- Chương 124
- Chương 126: Tiết lộ bí mật
- Chương 127: Bại lộ nói chuyện
- Chương 128: Chơi nào
- Chương 129: Tâm sự của gấu trúc
- Chương 130: Bại lộ nói chuyện
- Chương 131: Hệ thống thăng cấp
- Chương 132: Cố vấn
- Chương 133: Chờ ngươi quay lại
- Chương 134: Hoa Hoa yêu hoa
- Chương 135: Cấp 7
- Chương 136: Bắn cho hai phát
- Chương 137: Hệ thống tái xuất
- Chương 138: Hành tinh mèo
- Chương 139: Hỏa nhãn kim tinh
- Chương 140: Bò nào bò nào
- Chương 141
- Chương 142: Sâu biến dị cấp 7 ở đâu
- Chương 143: Đừng khinh thường một con gà
- Chương 144
- Chương 145: Nani? Sâu lông
- Chương 146: Mèo đen bị sốc
- Chương 147: Mèo xin giúp đỡ
- Chương 148: Ngươi có từng biết
- Chương 149: Cái gì? Là sói!!!
- Chương 150: Bắt đầu thay đổi
- Chương 151: Gặp mặt cùng tranh luận
- Chương 152: Nguy hiểm ập tới!!
- Chương 153: Có vẻ như một đôi đang yêu đương cuồng nhiệt
- Chương 154: Vô nhân tính!!
- Chương 155: Chỉnh sửa quy tắc
- Chương 156: Thể hiện nào~
- Chương 157: Cộng sinh thú
- Chương 158: Ngươi thuộc về ta
- Chương 159: Ký kết khế ước với Otis
- Chương 160: Không biết xấu hổ
- Chương 161: Quyết định của mèo đen
- Chương 162: Ăn sâu mới có thể cứu vớt thế giới
- Chương 163: Trao đổi
- Chương 164: Lão nguyên soái
- Chương 165: Xấu quá
- Chương 166: Nguyên soái thông suốt
- Chương 167: Mai rùa
- Chương 168: Thoát ra
- Chương 169: Bất khả chiến bại
- Chương 170: Đêm trước khi xuất phát
- Chương 171: Tấn công trùng động
- Chương 172: Tiến vào trùng động
- Chương 173: Tiến vào trùng động phát sóng trực tiếp
- Chương 174: Bởi vì mình đáng yêu?
- Chương 175: Ha ha trước đi
- Chương 176: Báo đen, lâu rồi không gặp!
- Chương 177: Gì mà dài thế
- Chương 178: Thì ra ngươi là gấu trúc
- Chương 179: Thổ lộ ở bên nhau
- Chương 180: Mệt mỏi vì qua cửa
- Chương 181: Gấu trúc thật khí phách
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp
Chương 109: Giải quyết nguy cơ
Triệu Lợi Binh không chú ý tới vẻ mặt Quý Vô Tu, mặt đầy nôn nóng đứng ở cửa, buồn bực nói: "Nguyên soái.....ngài nhất định phải kiên trì."
Việc dùng tinh hạch trải vuốt tinh thần lực, Otis chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình để chịu đựng.
Người khác căn bản không giúp được gì.
Bằng không nhiều năm như vậy, vấn đề dị năng bạo động đã sớm được giải quyết dễ như trở bàn tay.
Thần trí của Otis dần dần mơ hồ.
Thế giới trước mắt trở nên hư ảo, tràn ngập ánh sáng kỳ dị.
Sương mù tà ác dần dần khuếch tán, ăn mòn lý trí Otis.
Nhưng Otis gắt gao áp chế cơn điên sẽ tùy thời bùng nổ bất cứ lúc nào, hét lên với Triệu Lợi Binh đang đứng ở cửa: "Còn không mau mang nó đi."
Nếu hắn thật sự hoàn toàn mất đi lý trí.
Sẽ đáng sợ hơn cả sâu biến dị cấp 6, cục cưng nhỏ căn bản không thể đánh thắng được mình.
Giờ phút này.
Sương đen càng ngày càng nhiều, thậm chí dần dần lan tràn.
Bất cứ vật thể nào bị sương đen bao phủ, đều sẽ bị dần dần ăn mòn.
Một màn này quá mức đáng sợ, thậm chí khiến Triệu Lợi Binh sợ tái mặt, yết hầu khô khốc: "Này.....này cũng thật đáng sợ."
Anh chưa từng nghĩ tới Otis bạo động dị năng lại đáng sợ tới như vậy.
Otis lại lần nữa rống lên một tiếng.
Triệu Lợi Binh lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng túm quả cầu lông bên cạnh, thúc giục: "Đi mau, nơi này quá nguy hiểm, chúng ta không thể tiếp tục ở lại."
Quả cầu lông đối mặt với tất cả những thứ này, vẫn bình tĩnh dùng giọng sữa nói: "Ngươi đi trước đi."
Vẻ mặt Triệu Lợi Binh lập tức đình trệ: "......"
Anh biết mà.
Biết quả cầu lông này không sợ trời không sợ đất.
Lúc trước đã dám lấy cục đá khiêu khích sâu biến dị cấp 5.
Sau đó lại dám lấy sức lực của bản thân kéo đứt chân sâu biến dị cấp 6.
Hiện tại cư nhiên muốn tới gần dị năng giả cao cấp đang trong trạng thái bạo động dị năng.
Phải biết rằng một khi nguyên soái Otis mất khống chế.
Hắn sẽ còn đáng sợ hơn cả sâu biến dị cấp 6.
Đúng lúc này.
Tiếng động thật lớn vang lên.
Dị năng quanh thân Otis lại lần nữa bùng nổ.
Sương đen hóa thành từng lưỡi dao gió, phá hủy mọi thứ xung quanh, tê thanh kiệt lực nói: "Đi mau!"
Nhưng tốc độ của đám lưỡi dao sương mù đó quá nhanh, trong nháy mắt liền đi tới trước mặt Triệu Lợi Binh, thân là dị năng giả cấp 3, Triệu Lợi Binh căn bản không thể ngăn cản lưỡi dao gió đáng sợ như vậy.
Triệu Lợi Binh khẽ nhếch miệng, trái tim như ngừng đập.
Lưỡi dao gió gào thét mà đến, dường như cuốn lấy mái tóc của Triệu Lợi Binh.
Đều nói con người trước khi chết, sẽ nhớ tới người mình để ý nhất.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, trong đầu Triệu Lợi Binh, lại hiện lên một thân ảnh màu bạc, nó chạy nhanh trong núi tuyết, ngửa mặt lên trời hú vang.
Đúng vào lúc đó, một bàn tay gấu lông xù xù đột nhiên tiếp được lưỡi dao gió, bóp nát hóa thành sương đen biến mất.
Hồi ức của Triệu Lợi Bị lập tức bị gián đoạn, anh nuốt nước miếng, cứng đờ quay đầu, nhìn nhau với con thú biến dị kinh hồn chưa định trong một giây, giọng nói khô khốc của anh vang lên: "Cảm ơn."
Nếu không phải này con thú biến dị này kịp thời cứu mình.
Chỉ sợ anh đã thật sự không nhìn thấy sói bạc nữa rồi.
Quý Vô Tu đẩy đẩy Triệu Lợi Binh, thúc giục nói: "Ngươi mau tránh đi."
Sau khi nói xong, lập tức vọt vào lưỡi dao gió.
Bóng dáng lông xù xù thoạt nhìn cực kỳ yếu ớt đáng thương.
Giống như sẽ bị lưỡi dao gió cắt thành mảnh nhỏ.
Triệu Lợi Binh hơi há mồm, vừa định ngăn cản.
Nhưng con thú biến dị kia cùng với dáng người mạnh mẽ linh hoạt tránh né lưỡi dao gió, thoạt nhìn vô cùng thành thạo, liền lại lần nữa thức thời ngậm miệng lại.
Otis nhìn thấy cục cưng nhỏ mạo hiểm xông tới, con ngươi đang điên cuồng chợt co rụt lại.
Cho dù đánh mất phần lớn lý trí, nhưng Otis lại theo bản năng hiện ra một ý nghĩ.
Đó chính là......không thể để lưỡi dao gió làm cục cưng nhỏ bị thương.
Ánh mắt hắn càng thêm tàn nhẫn, liều mạng điều khiển dị năng, khiến tất cả lưỡi dao gió biến mất không còn một mảnh.
Cho dù vì vậy mà trả giá đại giới, cũng không luyến tiếc.
Sương mù ngừng, lưỡi dao gió cũng biến mất.
Giờ phút này, phòng trong một mảnh hỗn độn.
Thương thế trong cơ thể càng thêm nghiêm trọng.
Quý Vô Tu đang xông tới lập tức dừng tại chỗ.
Otis chậm rãi ngẩng đầu, giọng nói hỗn loạn tức giận: "Vì sao không nghe lời?"
Nếu không phải hắn cực nhanh thu hồi dị năng.
Cục cưng nhỏ rất có thể sẽ bởi vậy mà bị thương.
Tâm trạng của Quý Vô Tu lập tức trở nên phức tạp.
Đã tới lúc này rồi, lý do Otis tức giận, vĩnh viễn không phải vì mình gây trở ngại hắn bình ổn dị năng bạo động.
Mà là.....lo mình sẽ bị thương.
Otis cho dù có mất lý trí, nhưng bản năng bảo vệ mình lại vĩnh viễn áp đảo lý trí.
Quý Vô Tu vừa chua xót vừa cảm động, thả chậm bước chân, chậm rãi đi tới trước mặt Otis.....
Otis lạnh lùng nhìn cục cưng nhỏ, dùng giọng nói lạnh lùng chưa từng có nói: "Vì sao không nghe lời?"
Cục cưng nhỏ, ngẩng đầu, vẻ mặt túng túng, Otis nhìn mà đáy lòng càng thêm bất đắc dĩ lại tức giận: "Đi mau, đừng để ta phải nói lần thứ ba."
Hắn quả nhiên vẫn không có biện pháp răn dạy cục cưng nhỏ này.
Ai ngờ cục cưng nhỏ lại yếu ớt nói: "Ta còn chưa có...."
Nhưng lời còn chưa nói hết.
Sắc mặt Otis lại bỗng nhiên thay đổi.
Hắn nhanh chóng dùng dị năng ném cục cưng nhỏ ra ngoài cửa, quát: "Đi mau."
Đúng lúc này, dị năng đang được ngăn chặn lại lần nữa bùng nổ, lấy thân thể Otis làm trung tâm, sương mù bắt đầu lan tràn ra xung quanh, điên cuồng ăn mòn tất cả vật thể.
Sắc mặt Otis lập tức trắng bệch, đau đớn cực hạn lại lần nữa truyền tới.
Hắn bất đắc dĩ bắt đầu tiếp tục hấp thu tinh hạch, kỳ vọng có thể bình ổn vấn đề dị năng bạo động lần này.
Đối mặt với tình trạng như vậy, Triệu Lợi Binh nhân cơ hội kéo thú biến dị ra, bình tĩnh phân tích nói: "Chúng ta đi mau, nguyên soái Otis cần an tĩnh, ngươi không thể khiến hắn phân tâm."
Anh tin Otis nhất định có thể thuận lợi vượt qua cửa ải nguy hiểm lần này.
Quý Vô Tu thoát ra khỏi khống chế của Triệu Lợi Binh: "Ta không đi!"
Nói xong lại lần nữa tìm đường chết vọt vào lưỡi dao gió.
Triệu Lợi Binh đi lên phía trước được vài bước, nhanh chóng quát: "Mau trở lại!"
Nhưng con thú biến dị kia, vẫn kiên định xông vào.
Triệu Lợi Binh tức giận thiếu chút nữa muốn đánh người.
Thật vất vả ném cục cưng nhỏ ra, lại không nghe lời mà quay lại.
Tuy Otis thực cảm động, nhưng càng tức giận.
Hắn vừa định nói gì đó, đã bị cục cưng nhỏ đè lên sàn nhà, tay gấu chợt toát ra một luồng ánh sáng, sau đó lấy lực đạo nhanh chuẩn ngoan trực tiếp nhét vào trong miệng.
Otis: "......"
Cục cưng nhỏ cho mình ăn cái gì?
Nhưng chỉ trong chớp mắt.
Dị năng bạo động trong cơ thể Otis lập tức bình ổn lại, lưỡi dao gió xung quanh lập tức biến mất, ngay cả đám sương mù nguy hiểm đó cũng dần dần tiêu tán.
Tinh thần lực bị tổn thương lập tức được chữa trị.
Một hơi thở càng cao giai tràn ngập lan ra.
Đó chính là.....hơi thở của cấp 6 chân chính.
Trong căn phòng hỗn loạn, hai nhân loại an tĩnh như gà.
Otis: "......"
Triệu Lợi Binh: "......"
Đến bây giờ bọn họ thậm chí còn chưa thể hồi phục lại tinh thần.
Chỉ có duy nhất con thú biến dị kia ngoan ngoãn ngồi một chỗ, mặt đầy vô tội.
Giống như tất cả những việc này không liên quan tới nó vậy.
Triệu Lợi Binh nuốt nuốt nước miếng, chạy tới nâng nguyên soái dậy, lắp bắp nói: "Nguyên...... Nguyên soái."
Otis duy trì vẻ mặt bình tĩnh, cẩn thận cảm nhận dị năng trong cơ thể.
Vẻ mặt cuối cùng trở nên kỳ quái và phức tạp.
Hắn cúi đầu, nhìn cục cưng nhỏ, rất khó tin vấn đề mà nền văn minh khoa học kỹ thuật hiện tại chưa giải quyết được, thế mà lại bị cục cưng nhỏ dễ dàng giải quyết.
Cục cưng nhỏ ngửa đầu, dùng giọng sữa nói: "Còn có chỗ nào không thoải mái sao?"
Otis mặt vô biểu tình nói: "Ta hiện tại rất khỏe."
Thậm chí còn thăng cấp.
Cục cưng nhỏ ngoan ngoãn gật đầu: "Nếu không còn việc gì, vậy ta đi về trước."
Giọng điệu tự nhiên giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Otis lại đen mặt, tóm lấy cục cưng nhỏ rõ ràng đang định chạy trốn.
Cục cưng nhỏ vốn đang bình tĩnh lập tức giãy giụa, nhưng giọng nói lại lúng túng: "Ngươi muốn làm gì! Người không thể thương tổn một con thú biến dị vô tội!"
Otis nhìn thẳng vào cục cưng nhỏ thoạt nhìn ngoài mạnh trong yếu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hãy để chúng ta nói chuyện quan trọng đi."
Cục cưng nhỏ chột dạ đảo đảo tròng mắt: "Nói.....nói chuyện gì?"
Có cái gì mà nói chứ.
Y mạo hiểm bại lộ tới đây cứu người.
Người này cư nhiên còn không biết xấu hổ tính toán chi li như vậy.
Otis chỉ bản thân: "Nói, ngươi làm bằng cách nào?"
Cục cưng nhỏ mặt đầy mờ mịt, vô cùng đáng thương nói: "Ta không biết."
Otis cắn răng.
Giả vờ đúng như thật.
Hắn đã sớm nhìn thấu cục cưng nhỏ.
Kỹ thuật diễn còn tinh vi hơn vô số người.
Triệu Lợi Binh ở bên cạnh cắm đao nói: "Nguyên soái, ngài còn nhớ việc ta được chữa khỏi dị năng bạo động không?"
Otis quay đầu, nhíu mày nói: "Làm sao?"
Triệu Lợi Binh nhớ tới việc dưới tầng, vẫn không nhịn được nuốt nước miếng, nói: "Vừa rồi lúc nó tới đây, dùng móng tay rạch thủng cửa của ngài."
Ừm, cực kỳ nhẹ nhàng rạch thủng.
Otis: "......"
Cánh cửa kia được làm bằng công nghệ tiên tiến nhất, cùng với tài liệu kiên cố nhất.
Mà cục cưng nhỏ chỉ dùng móng tay rạch liền thủng?
Vẻ mặt Otis lập tức trở nên ý vị thâm trường, nhéo gương mặt mập mạp của cục cưng nhỏ: "Xem ra ngươi còn có không ít việc giấu ta."
Quý Vô Tu trừng mắt với Triệu Lợi Binh, đáy mắt trần trụi hiện lên ba chữ.
Đồ phản bội.
Triệu Lợi Binh: "......"
Anh chỉ muốn đem sự tình nói cho nguyên soái Otis mà thôi.
Mục đích cực kỳ đơn thuần!
Quý Vô Tu quay đầu, nói với thái độ lợn chết không sợ nước sôi: "Mặc kệ các ngươi nói gì, ta đều sẽ không trả lời các ngươi, ta có quyền giữ thân phận gấu trúc của mình, các ngươi không được bức cung."
Nói rồi, y lại vặn vẹo thân thể: "Thả ta xuống, bên ngoài còn có rất nhiều đồ ngon chờ ta ăn đấy."
Y cũng không quên những người đó vì dỗ dành mình, cố ý cung phụng rất nhiều đồ ăn ngon.
Nếu ăn hết mấy thứ kia.
Sẽ béo lên mấy cân thịt.
Y cực cực khổ khổ cố gắng béo lên, không dễ dàng biết bao nhiêu.
Otis: "....."
Chỉ biết ăn.
Khó trách càng ngày càng béo.
Đúng lúc này, một tiếng chuông vang lên.
Otis và Quý Vô Tu bỗng chốc nhìn chằm chằm Triệu Lợi Binh.
Triệu Lợi Binh mồ hôi đầy đầu lấy quang não ra, sau khi liếc nhìn nội dung vẻ mặt liền thay đổi, nói với Otis: "Nguyên soái, không hay rồi, vườn thú tựa hồ đã xảy ra chuyện."
Trái tim Quý Vô Tu lập tức siết chặt, vội vàng giãy giụa: "Mau thả ta xuống."
Otis vẫn ôm cục cưng nhỏ, bình tĩnh nói: "Ta và các ngươi cùng nhau qua đó."
Rất nhanh, hai người một thú ngồi trên xe huyền phù, vội vàng chạy tới vườn thú.
Vườn thú có rất nhiều người hầu và binh lính vây quanh, đang chỉ vào cổng nói chuyện thầm thì.
Nhìn dáng vẻ này, tựa hồ thật sự đã xảy ra chuyện.
Quý Vô Tu vội vã chạy tới, dựa vào ưu thế linh hoạt của bản thân chen lên phía trước, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng hoàn cảnh trước mặt.
Trong vườn thú, một đám lông xù động tác nhất trí nắm hàng rào, lộ ra vẻ mặt si ngốc nhìn bên ngoài, thường thưởng thổn thức kêu thảm, thanh âm lên xuống phập phồng giống như mười tám con đèo.
Giống như đang nói: Ta rất muốn tự do, chúng ta thật đáng thương, bất lực quá ngao ngao ngao.
Thoạt nhìn vừa đáng thương lại khiến người đau xót.
Khiến một đám người hầu không khỏi tràn ngập thương cảm.
"Đáng thương quá."
"Chúng nó nhất định rất muốn ra ngoài, khát vọng tự do."
"Nhốt chúng nó ở trong đó là không tốt, chúng ta phải nghĩ cách cho chúng nó ra ngoài."
Đám binh lính thở ngắn than dài, hiển nhiên cũng có chút không đành lòng nhìn tiếp.
Nghe xem.
Tiếng kêu của đám thú biến dị tuyệt vọng cỡ nào.
Đáng thương cỡ nào.
Chúng nó khát vọng tự do như vậy.
Mình thân là con người, lại không giúp được gì.
Có binh lính mặt đầy tự trách và áy náy, thậm chí còn ôm con thú biến dị của mình không ngừng lau nước mắt.
Một đám thú biến dị thấy thế, tiếng kêu lại lần nữa tình cảm dạt dào vang lên.
Nhìn một màn này.
Quý Vô Tu mặt vô biểu tình.
Thậm chí trong lòng không hề dao động.
Việc dùng tinh hạch trải vuốt tinh thần lực, Otis chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình để chịu đựng.
Người khác căn bản không giúp được gì.
Bằng không nhiều năm như vậy, vấn đề dị năng bạo động đã sớm được giải quyết dễ như trở bàn tay.
Thần trí của Otis dần dần mơ hồ.
Thế giới trước mắt trở nên hư ảo, tràn ngập ánh sáng kỳ dị.
Sương mù tà ác dần dần khuếch tán, ăn mòn lý trí Otis.
Nhưng Otis gắt gao áp chế cơn điên sẽ tùy thời bùng nổ bất cứ lúc nào, hét lên với Triệu Lợi Binh đang đứng ở cửa: "Còn không mau mang nó đi."
Nếu hắn thật sự hoàn toàn mất đi lý trí.
Sẽ đáng sợ hơn cả sâu biến dị cấp 6, cục cưng nhỏ căn bản không thể đánh thắng được mình.
Giờ phút này.
Sương đen càng ngày càng nhiều, thậm chí dần dần lan tràn.
Bất cứ vật thể nào bị sương đen bao phủ, đều sẽ bị dần dần ăn mòn.
Một màn này quá mức đáng sợ, thậm chí khiến Triệu Lợi Binh sợ tái mặt, yết hầu khô khốc: "Này.....này cũng thật đáng sợ."
Anh chưa từng nghĩ tới Otis bạo động dị năng lại đáng sợ tới như vậy.
Otis lại lần nữa rống lên một tiếng.
Triệu Lợi Binh lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng túm quả cầu lông bên cạnh, thúc giục: "Đi mau, nơi này quá nguy hiểm, chúng ta không thể tiếp tục ở lại."
Quả cầu lông đối mặt với tất cả những thứ này, vẫn bình tĩnh dùng giọng sữa nói: "Ngươi đi trước đi."
Vẻ mặt Triệu Lợi Binh lập tức đình trệ: "......"
Anh biết mà.
Biết quả cầu lông này không sợ trời không sợ đất.
Lúc trước đã dám lấy cục đá khiêu khích sâu biến dị cấp 5.
Sau đó lại dám lấy sức lực của bản thân kéo đứt chân sâu biến dị cấp 6.
Hiện tại cư nhiên muốn tới gần dị năng giả cao cấp đang trong trạng thái bạo động dị năng.
Phải biết rằng một khi nguyên soái Otis mất khống chế.
Hắn sẽ còn đáng sợ hơn cả sâu biến dị cấp 6.
Đúng lúc này.
Tiếng động thật lớn vang lên.
Dị năng quanh thân Otis lại lần nữa bùng nổ.
Sương đen hóa thành từng lưỡi dao gió, phá hủy mọi thứ xung quanh, tê thanh kiệt lực nói: "Đi mau!"
Nhưng tốc độ của đám lưỡi dao sương mù đó quá nhanh, trong nháy mắt liền đi tới trước mặt Triệu Lợi Binh, thân là dị năng giả cấp 3, Triệu Lợi Binh căn bản không thể ngăn cản lưỡi dao gió đáng sợ như vậy.
Triệu Lợi Binh khẽ nhếch miệng, trái tim như ngừng đập.
Lưỡi dao gió gào thét mà đến, dường như cuốn lấy mái tóc của Triệu Lợi Binh.
Đều nói con người trước khi chết, sẽ nhớ tới người mình để ý nhất.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, trong đầu Triệu Lợi Binh, lại hiện lên một thân ảnh màu bạc, nó chạy nhanh trong núi tuyết, ngửa mặt lên trời hú vang.
Đúng vào lúc đó, một bàn tay gấu lông xù xù đột nhiên tiếp được lưỡi dao gió, bóp nát hóa thành sương đen biến mất.
Hồi ức của Triệu Lợi Bị lập tức bị gián đoạn, anh nuốt nước miếng, cứng đờ quay đầu, nhìn nhau với con thú biến dị kinh hồn chưa định trong một giây, giọng nói khô khốc của anh vang lên: "Cảm ơn."
Nếu không phải này con thú biến dị này kịp thời cứu mình.
Chỉ sợ anh đã thật sự không nhìn thấy sói bạc nữa rồi.
Quý Vô Tu đẩy đẩy Triệu Lợi Binh, thúc giục nói: "Ngươi mau tránh đi."
Sau khi nói xong, lập tức vọt vào lưỡi dao gió.
Bóng dáng lông xù xù thoạt nhìn cực kỳ yếu ớt đáng thương.
Giống như sẽ bị lưỡi dao gió cắt thành mảnh nhỏ.
Triệu Lợi Binh hơi há mồm, vừa định ngăn cản.
Nhưng con thú biến dị kia cùng với dáng người mạnh mẽ linh hoạt tránh né lưỡi dao gió, thoạt nhìn vô cùng thành thạo, liền lại lần nữa thức thời ngậm miệng lại.
Otis nhìn thấy cục cưng nhỏ mạo hiểm xông tới, con ngươi đang điên cuồng chợt co rụt lại.
Cho dù đánh mất phần lớn lý trí, nhưng Otis lại theo bản năng hiện ra một ý nghĩ.
Đó chính là......không thể để lưỡi dao gió làm cục cưng nhỏ bị thương.
Ánh mắt hắn càng thêm tàn nhẫn, liều mạng điều khiển dị năng, khiến tất cả lưỡi dao gió biến mất không còn một mảnh.
Cho dù vì vậy mà trả giá đại giới, cũng không luyến tiếc.
Sương mù ngừng, lưỡi dao gió cũng biến mất.
Giờ phút này, phòng trong một mảnh hỗn độn.
Thương thế trong cơ thể càng thêm nghiêm trọng.
Quý Vô Tu đang xông tới lập tức dừng tại chỗ.
Otis chậm rãi ngẩng đầu, giọng nói hỗn loạn tức giận: "Vì sao không nghe lời?"
Nếu không phải hắn cực nhanh thu hồi dị năng.
Cục cưng nhỏ rất có thể sẽ bởi vậy mà bị thương.
Tâm trạng của Quý Vô Tu lập tức trở nên phức tạp.
Đã tới lúc này rồi, lý do Otis tức giận, vĩnh viễn không phải vì mình gây trở ngại hắn bình ổn dị năng bạo động.
Mà là.....lo mình sẽ bị thương.
Otis cho dù có mất lý trí, nhưng bản năng bảo vệ mình lại vĩnh viễn áp đảo lý trí.
Quý Vô Tu vừa chua xót vừa cảm động, thả chậm bước chân, chậm rãi đi tới trước mặt Otis.....
Otis lạnh lùng nhìn cục cưng nhỏ, dùng giọng nói lạnh lùng chưa từng có nói: "Vì sao không nghe lời?"
Cục cưng nhỏ, ngẩng đầu, vẻ mặt túng túng, Otis nhìn mà đáy lòng càng thêm bất đắc dĩ lại tức giận: "Đi mau, đừng để ta phải nói lần thứ ba."
Hắn quả nhiên vẫn không có biện pháp răn dạy cục cưng nhỏ này.
Ai ngờ cục cưng nhỏ lại yếu ớt nói: "Ta còn chưa có...."
Nhưng lời còn chưa nói hết.
Sắc mặt Otis lại bỗng nhiên thay đổi.
Hắn nhanh chóng dùng dị năng ném cục cưng nhỏ ra ngoài cửa, quát: "Đi mau."
Đúng lúc này, dị năng đang được ngăn chặn lại lần nữa bùng nổ, lấy thân thể Otis làm trung tâm, sương mù bắt đầu lan tràn ra xung quanh, điên cuồng ăn mòn tất cả vật thể.
Sắc mặt Otis lập tức trắng bệch, đau đớn cực hạn lại lần nữa truyền tới.
Hắn bất đắc dĩ bắt đầu tiếp tục hấp thu tinh hạch, kỳ vọng có thể bình ổn vấn đề dị năng bạo động lần này.
Đối mặt với tình trạng như vậy, Triệu Lợi Binh nhân cơ hội kéo thú biến dị ra, bình tĩnh phân tích nói: "Chúng ta đi mau, nguyên soái Otis cần an tĩnh, ngươi không thể khiến hắn phân tâm."
Anh tin Otis nhất định có thể thuận lợi vượt qua cửa ải nguy hiểm lần này.
Quý Vô Tu thoát ra khỏi khống chế của Triệu Lợi Binh: "Ta không đi!"
Nói xong lại lần nữa tìm đường chết vọt vào lưỡi dao gió.
Triệu Lợi Binh đi lên phía trước được vài bước, nhanh chóng quát: "Mau trở lại!"
Nhưng con thú biến dị kia, vẫn kiên định xông vào.
Triệu Lợi Binh tức giận thiếu chút nữa muốn đánh người.
Thật vất vả ném cục cưng nhỏ ra, lại không nghe lời mà quay lại.
Tuy Otis thực cảm động, nhưng càng tức giận.
Hắn vừa định nói gì đó, đã bị cục cưng nhỏ đè lên sàn nhà, tay gấu chợt toát ra một luồng ánh sáng, sau đó lấy lực đạo nhanh chuẩn ngoan trực tiếp nhét vào trong miệng.
Otis: "......"
Cục cưng nhỏ cho mình ăn cái gì?
Nhưng chỉ trong chớp mắt.
Dị năng bạo động trong cơ thể Otis lập tức bình ổn lại, lưỡi dao gió xung quanh lập tức biến mất, ngay cả đám sương mù nguy hiểm đó cũng dần dần tiêu tán.
Tinh thần lực bị tổn thương lập tức được chữa trị.
Một hơi thở càng cao giai tràn ngập lan ra.
Đó chính là.....hơi thở của cấp 6 chân chính.
Trong căn phòng hỗn loạn, hai nhân loại an tĩnh như gà.
Otis: "......"
Triệu Lợi Binh: "......"
Đến bây giờ bọn họ thậm chí còn chưa thể hồi phục lại tinh thần.
Chỉ có duy nhất con thú biến dị kia ngoan ngoãn ngồi một chỗ, mặt đầy vô tội.
Giống như tất cả những việc này không liên quan tới nó vậy.
Triệu Lợi Binh nuốt nuốt nước miếng, chạy tới nâng nguyên soái dậy, lắp bắp nói: "Nguyên...... Nguyên soái."
Otis duy trì vẻ mặt bình tĩnh, cẩn thận cảm nhận dị năng trong cơ thể.
Vẻ mặt cuối cùng trở nên kỳ quái và phức tạp.
Hắn cúi đầu, nhìn cục cưng nhỏ, rất khó tin vấn đề mà nền văn minh khoa học kỹ thuật hiện tại chưa giải quyết được, thế mà lại bị cục cưng nhỏ dễ dàng giải quyết.
Cục cưng nhỏ ngửa đầu, dùng giọng sữa nói: "Còn có chỗ nào không thoải mái sao?"
Otis mặt vô biểu tình nói: "Ta hiện tại rất khỏe."
Thậm chí còn thăng cấp.
Cục cưng nhỏ ngoan ngoãn gật đầu: "Nếu không còn việc gì, vậy ta đi về trước."
Giọng điệu tự nhiên giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Otis lại đen mặt, tóm lấy cục cưng nhỏ rõ ràng đang định chạy trốn.
Cục cưng nhỏ vốn đang bình tĩnh lập tức giãy giụa, nhưng giọng nói lại lúng túng: "Ngươi muốn làm gì! Người không thể thương tổn một con thú biến dị vô tội!"
Otis nhìn thẳng vào cục cưng nhỏ thoạt nhìn ngoài mạnh trong yếu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hãy để chúng ta nói chuyện quan trọng đi."
Cục cưng nhỏ chột dạ đảo đảo tròng mắt: "Nói.....nói chuyện gì?"
Có cái gì mà nói chứ.
Y mạo hiểm bại lộ tới đây cứu người.
Người này cư nhiên còn không biết xấu hổ tính toán chi li như vậy.
Otis chỉ bản thân: "Nói, ngươi làm bằng cách nào?"
Cục cưng nhỏ mặt đầy mờ mịt, vô cùng đáng thương nói: "Ta không biết."
Otis cắn răng.
Giả vờ đúng như thật.
Hắn đã sớm nhìn thấu cục cưng nhỏ.
Kỹ thuật diễn còn tinh vi hơn vô số người.
Triệu Lợi Binh ở bên cạnh cắm đao nói: "Nguyên soái, ngài còn nhớ việc ta được chữa khỏi dị năng bạo động không?"
Otis quay đầu, nhíu mày nói: "Làm sao?"
Triệu Lợi Binh nhớ tới việc dưới tầng, vẫn không nhịn được nuốt nước miếng, nói: "Vừa rồi lúc nó tới đây, dùng móng tay rạch thủng cửa của ngài."
Ừm, cực kỳ nhẹ nhàng rạch thủng.
Otis: "......"
Cánh cửa kia được làm bằng công nghệ tiên tiến nhất, cùng với tài liệu kiên cố nhất.
Mà cục cưng nhỏ chỉ dùng móng tay rạch liền thủng?
Vẻ mặt Otis lập tức trở nên ý vị thâm trường, nhéo gương mặt mập mạp của cục cưng nhỏ: "Xem ra ngươi còn có không ít việc giấu ta."
Quý Vô Tu trừng mắt với Triệu Lợi Binh, đáy mắt trần trụi hiện lên ba chữ.
Đồ phản bội.
Triệu Lợi Binh: "......"
Anh chỉ muốn đem sự tình nói cho nguyên soái Otis mà thôi.
Mục đích cực kỳ đơn thuần!
Quý Vô Tu quay đầu, nói với thái độ lợn chết không sợ nước sôi: "Mặc kệ các ngươi nói gì, ta đều sẽ không trả lời các ngươi, ta có quyền giữ thân phận gấu trúc của mình, các ngươi không được bức cung."
Nói rồi, y lại vặn vẹo thân thể: "Thả ta xuống, bên ngoài còn có rất nhiều đồ ngon chờ ta ăn đấy."
Y cũng không quên những người đó vì dỗ dành mình, cố ý cung phụng rất nhiều đồ ăn ngon.
Nếu ăn hết mấy thứ kia.
Sẽ béo lên mấy cân thịt.
Y cực cực khổ khổ cố gắng béo lên, không dễ dàng biết bao nhiêu.
Otis: "....."
Chỉ biết ăn.
Khó trách càng ngày càng béo.
Đúng lúc này, một tiếng chuông vang lên.
Otis và Quý Vô Tu bỗng chốc nhìn chằm chằm Triệu Lợi Binh.
Triệu Lợi Binh mồ hôi đầy đầu lấy quang não ra, sau khi liếc nhìn nội dung vẻ mặt liền thay đổi, nói với Otis: "Nguyên soái, không hay rồi, vườn thú tựa hồ đã xảy ra chuyện."
Trái tim Quý Vô Tu lập tức siết chặt, vội vàng giãy giụa: "Mau thả ta xuống."
Otis vẫn ôm cục cưng nhỏ, bình tĩnh nói: "Ta và các ngươi cùng nhau qua đó."
Rất nhanh, hai người một thú ngồi trên xe huyền phù, vội vàng chạy tới vườn thú.
Vườn thú có rất nhiều người hầu và binh lính vây quanh, đang chỉ vào cổng nói chuyện thầm thì.
Nhìn dáng vẻ này, tựa hồ thật sự đã xảy ra chuyện.
Quý Vô Tu vội vã chạy tới, dựa vào ưu thế linh hoạt của bản thân chen lên phía trước, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng hoàn cảnh trước mặt.
Trong vườn thú, một đám lông xù động tác nhất trí nắm hàng rào, lộ ra vẻ mặt si ngốc nhìn bên ngoài, thường thưởng thổn thức kêu thảm, thanh âm lên xuống phập phồng giống như mười tám con đèo.
Giống như đang nói: Ta rất muốn tự do, chúng ta thật đáng thương, bất lực quá ngao ngao ngao.
Thoạt nhìn vừa đáng thương lại khiến người đau xót.
Khiến một đám người hầu không khỏi tràn ngập thương cảm.
"Đáng thương quá."
"Chúng nó nhất định rất muốn ra ngoài, khát vọng tự do."
"Nhốt chúng nó ở trong đó là không tốt, chúng ta phải nghĩ cách cho chúng nó ra ngoài."
Đám binh lính thở ngắn than dài, hiển nhiên cũng có chút không đành lòng nhìn tiếp.
Nghe xem.
Tiếng kêu của đám thú biến dị tuyệt vọng cỡ nào.
Đáng thương cỡ nào.
Chúng nó khát vọng tự do như vậy.
Mình thân là con người, lại không giúp được gì.
Có binh lính mặt đầy tự trách và áy náy, thậm chí còn ôm con thú biến dị của mình không ngừng lau nước mắt.
Một đám thú biến dị thấy thế, tiếng kêu lại lần nữa tình cảm dạt dào vang lên.
Nhìn một màn này.
Quý Vô Tu mặt vô biểu tình.
Thậm chí trong lòng không hề dao động.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Trọng sinh thành gấu trúc
- Chương 2: Quá xấu
- Chương 3: Dễ thương nhất thế giới
- Chương 4: Ngày đầu tiên ở ngoại tinh
- Chương 5: Bán manh thành công
- Chương 6: Ngài tranh đua một chút
- Chương 7: Ngài gầy quá
- Chương 8: Chỉ có lửa mới có thể hóa giải ưu sầu
- Chương 9: Bán gấu trúc làm giàu
- Chương 10: Manh là nhất định phải bán
- Chương 11: Hệ thống bán manh mới là bug
- Chương 12: Chấp nhất mang thù
- Chương 13: Ngài cảm thấy còn dễ thương sao?
- Chương 14: Muốn đánh báo đen
- Chương 15: Điểm bán manh tới tay
- Chương 16: Nó khoác ánh trăng mà đến
- Chương 17: Báo đen thông minh
- Chương 18: Sinh vật mới xuất hiện
- Chương 19: Con người xuất hiện
- Chương 20: Lại một lần bán manh thành công
- Chương 21: Kiếm xong liền chạy lấy người
- Chương 22: Chủ động xuất kích
- Chương 23: Bắt gấu trúc làm giàu
- Chương 24: Lăn lộn đi gấu trúc
- Chương 25: Gấu trúc đại phát thần uy
- Chương 26: Gấu trúc sắp bị bắt
- Chương 27: Nguyên soái lên sân khấu
- Chương 28: Thật xấu
- Chương 29: Nguyên soái cống hiến 520 điểm bán manh!
- Chương 30: Muốn cứu sói bạc
- Chương 31: Manh điểm của nguyên soái
- Chương 32: Dọn thới biệt thự của nguyên soái
- Chương 33: Kiếm được 250 điểm bán manh
- Chương 34: Đều cho ngươi ăn
- Chương 35: Ngửi mùi thỏ lộ lộ bụng
- Chương 36: Bắt đầu có cảm tình
- Chương 37: Nguyên soái cống hiến 666
- Chương 38: Nguyên soái cống hiến 233
- Chương 39: Cho chúng nó một cái nhà
- Chương 40: Cái bụng đen của nguyên soái
- Chương 41: Bí mật của nguyên soái
- Chương 42: Sói bạc ăn đồ CHÍN
- Chương 43: Sói bạc lấy cớ
- Chương 44: Sói bạc thay đổi
- Chương 45: Cắn chết Triệu Lợi Binh
- Chương 46: Chân tướng sáng tỏ
- Chương 47: Nguyên soái rất khó chịu
- Chương 48: Ta không đáng yêu sao
- Chương 49: Nếu như có kiếp sau
- Chương 50: Mọi chuyện đã có ta
- Chương 51: Ngươi đáng yêu nhất
- Chương 52: Mộng bức lông xù xù
- Chương 53: Ta không phải, ta không có
- Chương 54: Tò mò gấu trúc nói gì
- Chương 55: Meo ~
- Chương 56: Nguyên soái cống hiến 520 điểm bán manh
- Chương 57: Nguyên soái có tiền #
- Chương 58: Cố gắng vì thú biến dị
- Chương 59: Trang viên gặp chuyện bất ngờ
- Chương 60: Nguyên soái bị hiểu lầm
- Chương 61: Gấu trúc làm chuyện xấu
- Chương 62: Phát triển fan
- Chương 63: Quá đáng yêu
- Chương 64: Biết trước nguy hiểm
- Chương 65: Khiếp sợ
- Chương 66: Bảo bối trong tim nguyên soái
- Chương 67: Đại phát thần uy
- Chương 68: Ngốc nghếch đáng yêu
- Chương 69: Ngăn cơn sóng dữ
- Chương 70: Hung manh
- Chương 71: Gấu trúc thần kỳ
- Chương 72: Ngọn lửa bị cười nhạo
- Chương 73: Thật là quá đáng yêu
- Chương 74: Gấu trúc lên tivi
- Chương 75: Ghen
- Chương 76: Bắt đầu phát sóng trực tiếp
- Chương 77: Mèo xã hội
- Chương 78: Chắc chắn nó rất xấu
- Chương 79: Gấu trúc nổi tiếng
- Chương 80: Toàn tinh tế đều phát điên
- Chương 81: Gấu trúc đáng yêu đến sập mạng
- Chương 82: Nguyên soái ghen tị
- Chương 83: Gấu trúc đắn đo
- Chương 84: Gấu trúc biết lái xe
- Chương 85: Gấu trúc lái máy bay
- Chương 86: Băng nhận hùng
- Chương 87: Trộm quay gấu trúc
- Chương 88: Nguyên soái lại ghen
- Chương 89: Phát sóng trực tiếp ăn k.ứ.c
- Chương 90: Nghề tay trái của Otis
- Chương 91: Gấu trúc khóc
- Chương 92: Lòng người hiểm ác
- Chương 93: Lời dặn dò cuối cùng
- Chương 94: Không muốn ngươi chết
- Chương 95: Ta có thể nói
- Chương 96: Quá xấu
- Chương 97: Hung manh gào
- Chương 98: Cây trúc
- Chương 99: Thăng cấp
- Chương 100
- Chương 101: Biến to biến nhỏ
- Chương 102: Thu nhỏ
- Chương 103: Nhìn yêu quá!
- Chương 104: Nguy cơ
- Chương 105: Biến xấu
- Chương 106: Hủy dung
- Chương 107: Bị thương
- Chương 108: Dị năng bạo động
- Chương 109: Giải quyết nguy cơ
- Chương 110: Một đám tham ăn
- Chương 111: Mở vườn thú
- Chương 112: Thay đổi
- Chương 113: Âm mưu sơ hiện
- Chương 114: Nguy cơ mới
- Chương 115: Thật xấu xí
- Chương 116: Cấp 6
- Chương 117: Ánh sáng dẫn đường
- Chương 118: Meo meo
- Chương 119: Tên khốn kiếp!
- Chương 120: Otis cặn bã
- Chương 121: Mị lực của gấu trúc
- Chương 122: Tiền mồ HÔI NƯỚC MẮT
- Chương 123: Sảng văn vai chính
- Chương 124
- Chương 126: Tiết lộ bí mật
- Chương 127: Bại lộ nói chuyện
- Chương 128: Chơi nào
- Chương 129: Tâm sự của gấu trúc
- Chương 130: Bại lộ nói chuyện
- Chương 131: Hệ thống thăng cấp
- Chương 132: Cố vấn
- Chương 133: Chờ ngươi quay lại
- Chương 134: Hoa Hoa yêu hoa
- Chương 135: Cấp 7
- Chương 136: Bắn cho hai phát
- Chương 137: Hệ thống tái xuất
- Chương 138: Hành tinh mèo
- Chương 139: Hỏa nhãn kim tinh
- Chương 140: Bò nào bò nào
- Chương 141
- Chương 142: Sâu biến dị cấp 7 ở đâu
- Chương 143: Đừng khinh thường một con gà
- Chương 144
- Chương 145: Nani? Sâu lông
- Chương 146: Mèo đen bị sốc
- Chương 147: Mèo xin giúp đỡ
- Chương 148: Ngươi có từng biết
- Chương 149: Cái gì? Là sói!!!
- Chương 150: Bắt đầu thay đổi
- Chương 151: Gặp mặt cùng tranh luận
- Chương 152: Nguy hiểm ập tới!!
- Chương 153: Có vẻ như một đôi đang yêu đương cuồng nhiệt
- Chương 154: Vô nhân tính!!
- Chương 155: Chỉnh sửa quy tắc
- Chương 156: Thể hiện nào~
- Chương 157: Cộng sinh thú
- Chương 158: Ngươi thuộc về ta
- Chương 159: Ký kết khế ước với Otis
- Chương 160: Không biết xấu hổ
- Chương 161: Quyết định của mèo đen
- Chương 162: Ăn sâu mới có thể cứu vớt thế giới
- Chương 163: Trao đổi
- Chương 164: Lão nguyên soái
- Chương 165: Xấu quá
- Chương 166: Nguyên soái thông suốt
- Chương 167: Mai rùa
- Chương 168: Thoát ra
- Chương 169: Bất khả chiến bại
- Chương 170: Đêm trước khi xuất phát
- Chương 171: Tấn công trùng động
- Chương 172: Tiến vào trùng động
- Chương 173: Tiến vào trùng động phát sóng trực tiếp
- Chương 174: Bởi vì mình đáng yêu?
- Chương 175: Ha ha trước đi
- Chương 176: Báo đen, lâu rồi không gặp!
- Chương 177: Gì mà dài thế
- Chương 178: Thì ra ngươi là gấu trúc
- Chương 179: Thổ lộ ở bên nhau
- Chương 180: Mệt mỏi vì qua cửa
- Chương 181: Gấu trúc thật khí phách
- bình luận