Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp - Chương 46: Chân tướng sáng tỏ

Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp Chương 46: Chân tướng sáng tỏ
Edit: Bilun

Khi Quý Vô Tu đang ngây người, Otis đã đi tới, liếc mắt nhìn người hầu đang run bần bật, xua xua tay cho đối phương rời đi.

Người hầu nuốt nước miếng, mau chóng bò dậy chạy trối chết, rất giống đằng sau lưng có thứ gì rất đáng sợ đuổi theo.

Lúc này Quý Vô Tu cũng không rảnh quan tâm người hầu, bởi vì y bỗng nhiên nhận ra Otis mới là đối tượng tốt nhất để xin giúp đỡ.

Hai mắt Quý Vô Tu sáng lấp lánh, vội vàng tiến lên dùng hàm răng cẩn thận cắn ống quần kéo về phía trước, ý bảo Otis đi theo y.

Otis bình tĩnh nhìn quả cầu lông trước mắt, tận đến khi quả cầu lông vội đến xoay vòng quanh, mới không nhanh không chậm nói: "Dẫn đường."

Quý Vô Tu: "......"

Trêu chọc y thú vị như vậy sao?

Quý Vô Tu một bên dẫn đường, một bên căm giận nghĩ.

Chờ tới khi trở lại cổng lớn, Quý Vô Tu hơi chột dạ rụt đầu, bước đi trở nên do do dự dự.

Ánh mắt Otis đảo qua cánh cửa rộng mở, không khỏi hơi nhíu mày, hắn lập tức bước nhanh qua cửa, tận đến chỗ nướng thịt ngày trước.

Quý Vô Tu lập tức chạy chậm đuổi theo, một bộ cô dâu nhỏ tức giận.

*******

Triệu Lợi Binh vì mất quá nhiều máu đã hôn mê, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.

Còn sói bạc cứ như vậy im lặng bảo hộ, vẫn không nhúc nhích, tận đến khi Otis tới đây, nó mới chậm rãi lui về phía sau, ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn Otis.

Nó biết, nhân loại cường đại này, có thể cứu Triệu Lợi Binh.

Otis chỉ cần quét mắt một cái, là có thể nhìn ra miệng vết thương này là do sói bạc cắn xé, hơn nữa khi hạ miệng tuyệt đối không lưu tình, cũng may chỉ bị thương ở cánh tay, sinh mệnh cũng không có bất cứ nguy hiểm gì, chỉ cần dùng dụng cụ tốt nhất, vết thương ở tay cũng sẽ hoàn hảo như lúc ban đầu.

Hắn nhìn qua sói bạc, đáy mắt không rõ nghĩa, sau đó lập tức tiến hành khẩn cấp cứu trị cho Triệu Lợi Binh.

Quý Vô Tu vốn còn có chút lo lắng nguyên soái sẽ vì vậy giận chó đánh mèo sang sói bạc, nhưng không ngờ Otis từ đầu tới đuôi đều không biểu hiện ra bất cứ cảm xúc gì.

Rất nhanh, dưới sự trợ giúp của Otis, Triệu Lợi Binh đã được đưa đi cấp cứu.

Nguy cơ cuối cùng cũng được giải quyết.

Quý Vô Tu thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Còn Otis vốn định ở đây xoa lông cục bông, nhưng quang não lại truyền tới tin tức khẩn cấp, sắc mặt hắn trầm xuống, trong lòng vô cùng bất mãn, nhưng lại không thể không rời đi.

Otis bất đắc dĩ sờ sờ đầu Quý Vô Tu: "Xem ra ta lại phải đi."

Ánh mắt Quý Vô Tu sáng lên, ngăn chặn tâm tình muốn hoan hô nhảy nhót, nỗ lực làm ra vẻ mặt đau thương, ôm lấy chân Otis bán một phát manh.

[Tinh! Ngài kích phát thành công Love'hug, trái tim nhân loại trước mắt rung động, ngài thành công đạt được +520 điểm bán manh.]

Tâm tình của Otis lập tức trở nên sung sướng, tuy cố tình áp chế những vẫn không nhịn được gợi lên khóe môi.

**********

Tuy trang viên rất rộng, nhưng việc Triệu Lợi Binh bị sói bạc công kích vẫn bị một vài người hầu biết được, cuối cùng một truyền mười, mười truyền trăm, dẫn tới tất cả người ở trang viên đều bắt đầu nhân tâm hoảng sợ.

Thực ra bọn họ không sợ thú biến dị xông ra công kích mọi người.

Mà bọn họ sợ trong lúc Triệu Lợi Binh dưỡng thương, nguyên soái sẽ sai người đi chăm sóc hai con thú biến dị kia, nếu xui xẻo bị chọn, chỉ sợ chưa kịp đưa cơm cho thú biến dị mà mình lại trở thành cơm của chúng trước.

"Nghe nói Triệu Lợi Binh thiếu chút nữa bị thú biến dị ăn luôn, cánh tay kia đã bị cắn đến thịt còn không còn." Người hầu nào đó dáng vẻ thề son thề sắt giống như tận mắt chứng kiến nói.

Không ít người nhịn không được hít một hơi, sợ hãi với thú biến dị càng tăng thêm, âm thầm cầu nguyện ngàn vạn đừng chọn trúng mình đi làm người chăn nuôi.

Chưa kịp lo lắng một ngày đã trôi qua, quản gia lập tức đem chuyện này báo cho nguyên soái: "Nguyên soái, cứ tiếp tục thế này, tất cả mọi người sẽ không thể yên tâm làm việc."

Đáy mắt Otis hiện lên một tia không rõ nghĩa, nói: "Thông báo cho bọn họ cứ yên tâm công tác, đừng tung tin đồn thất thiệt."

Quản gia cúi người rời đi, nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh cho tất cả mọi người.

"Thật tốt quá."

Mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức bắt tay vào công việc bận rộn của từng người.

Nhưng chuyện này của Triệu Lợi Binh vẫn khiến bọn họ nói chuyện say sưa, nhiều người rảnh rỗi không ngừng thảo luận, tung tin vịt càng lúc càng khoa trương, cuối cùng vẫn là Otis tự mình hạ lệnh, nếu ai lại tiếp tục gây chuyện thị phi nơi nơi bịa đặt, sẽ bị đuổi khỏi trang viên.

Mọi người lập tức im như ve sầu mùa đông, cũng không dám tiếp tục nhắc tới chuyện này nữa, sợ mất đi công việc này.

Người thường không giống dị năng giả, có thể trở thành thợ săn bắt thú kiếm ăn.

Hiện giờ thời đại khoa học kỹ thuật văn minh càng ngày càng tiên tiến.

Sớm đã không cần nhân lực để duy trì hoạt động của xã hội, một vài công việc cơ bản đã sớm bị máy móc tiên tiến thay thế.

Rất nhiều người không thể đột phá trở thành dị năng giả, liền trở thành tồn tại vô cùng xấu hổ.

Cho nên mỗi người đều vô cùng quý trọng công việc hiện tại.

Từ ngày Triệu Lợi Binh bị thương, liền do Otis tới cho Quý Vô Tu ăn, còn sói bạc, tuy mỗi ngày sẽ tới đây ăn gì đó, nhưng đại đa số thời gian, nó đều sẽ đi tới khu núi tuyết đợi, thường thường phát ngốc cả ngày.

Nó nhìn núi tuyết trắng xóa, trong đầu chập chờn rất nhiều ký ức, có tốt đẹp, ấm áp, còn có thống khổ, cuối cùng, đều biến thành bộ dáng Triệu Lợi Binh bị thương lúc ấy.

Nó không thể nói cảm giác lúc này là gì.

Cứ như vậy đứng ở nơi mẹ thường thường chờ đợi trước kia. Truyện Sủng

Thương thế của Triệu Lợi Binh nhìn thì nghiêm trọng, nhưng trải qua một phen điều trị rất nhanh liền xuất viện, anh chỉ cần không vận động quá mạnh, yên ổn dưỡng thương, cũng chỉ cần 1 tuần là có thể khôi phục khỏe mạnh.

Trong khoảng thời gian này, anh vốn có thể đi xem sói bạc.

Mà khi anh nhớ tới hành vi bỗng nhiên công kích mình của sói bạc, không khỏi thở dài một hơi.

Có lẽ hiện tại sói bạc cực kỳ chán ghét mình.

Nhưng càng không nghĩ, bộ dáng sói bạc lại cứ hiện lên trong đầu anh.

Trằn trọc hồi lâu, Triệu Lợi Binh khoác áo đứng dậy, không tự chủ đi tới khu mô phỏng núi tuyết, ngơ ngẩn nhìn vùng núi tuyết này, cuối cùng đi tới chỗ tảng đá kia.....

Lập tức, đầu óc Triệu Lợi Binh trở nên trống rỗng.

Một đầu sói lạnh lùng kiêu ngạo đang đứng trên cự thạch, lông trên người trắng tinh như muốn hòa hợp một thể với núi tuyết.

Trong một phút xuất thần làm anh nhớ tới sói tuyết.

Không kìm được mà bật khóc.

Sói bạc nghe được động tĩnh, bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt lập tức trở nên phức tạp.

Có vui sướng khi cách nhiều ngày mới nhìn thấy Triệu Lợi Binh, cũng có áy náy đối với Triệu Lợi Binh.

Sói bạc theo bản năng muốn xoay người rời đi, Triệu Lợi Binh lại chảy nước mắt, đứng lặng ở nơi đó không nhúc nhích, tận đến khi chân bị đông cứng......

Ngày hôm sau, Triệu Lợi Binh vội vàng đi chợ đen, dùng toàn bộ tiền tích cóp thuê người chuyên môn điều tra về hội giao dịch hắc xà và sói bạc.

Đối phương nói cần ba ngày mới có thể có tin tức.

Ba ngày này Triệu Lợi Binh cơ hồ rơi vào trạng thái thấp thỏm.

Từ rất lâu trước kia, anh đã từng nghĩ tới tới chợ đen thuê người điều tra tung tích sói tuyết, nhưng lại sợ làm như vậy sẽ dẫn tới thợ săn bắt thú thương tổn sói tuyết.

Cho nên mới mỗi năm đều tự mình lên núi tìm kiếm sói tuyết.

Mà hiện tại, anh dùng toàn bộ tiền, chỉ là muốn điều tra sói bạc rốt cục đã gặp phải điều gì.

Công kích không thể hiểu được ngày đó, tuyệt đối là có nguyên nhân.

Cuối cùng ba ngày sau, chợ đen đem tất cả tư liệu về sói bạc từ khi sinh ra giao cho Triệu Lợi Binh, cuối cùng lại mơ hồ nhắc nhở nói: "Con sói bạc này đã được người cứu đi, thân phận của hắn vô cùng đặc biệt, chợ đen chúng ta không thể tiến hành điều tra tiếp được nữa, cho nên vì an toàn của ta và ngươi, ngươi tốt nhất đừng điều tra con sói này nữa."

Đương nhiên Triệu Lợi Binh biết người kia là ai, anh gật gật đầu, thất thần trả lời người nọ: "Như này là đủ rồi."

Người nọ cười cười, lập tức rời đi.

Triệu Lợi Binh cầm tập tư liệu mỏng, tâm tình trở nên khẩn trương, nguyên nhân sói bạc bỗng nhiên công kích anh, tin rằng có thể tìm thấy câu trả lời ở đây.

Chậm rãi mở ra tư liệu, bên trên ghi lại rất ít thông tin, nhưng lại có hỗn loạn không ít ảnh chụp khiến người thấy sợ.....

Tay Triệu Lợi Binh bắt đầu run lên.

Thì ra, anh dùng 10 năm đều không tìm thấy sói tuyết là vì......là vì nó đã chết.

Nó vốn dĩ có thể không chết.

Nhưng trên giấy viết hành vi của con sói đó rất dị thường, tựa hồ đang chờ ai đó mới không lựa chọn rời đi nơi này.

Sau đó nó cứ như vậy mà chết ở trong tay thợ săn bắt thú.

Mà con của sói tuyết, thì bị bắt đi.....

Mấy chữ ngắn ngủi này, bao gồm tất cả tin tức đáng sợ, khiến trái tim Triệu Lợi Binh bị hung hăng xé nát, rắc muối lên, thống khổ và hận ý, khiến anh cơ hồ không thể ổn định cảm xúc.

Đúng vào lúc này, anh cũng hiểu ra vì sao lúc ấy sói bạc lại đột nhiên phát cuồng, mất đi lý trí.

Đó là vì ruột heo kích thích tới sói bạc.

Triệu Lợi Binh bắt buộc mình phải xem hết từng chữ, đôi mắt đỏ au, hận ý tràn ngập trong ngực, anh cơ hồ đỏ mắt gào rống: "Ta muốn giết các ngươi ——"

Cảm xúc dao động quá mức kịch liệt, dị năng vốn dĩ có chút bạo động lập tức nứt toạc.

Tiếng động ầm vang vang lên, tất cả đồ đạc trong phòng bị dị năng nghiền nát.

Triệu Lợi Binh đột nhiên phun ra máu, thân thể lung lay sắp đổ, hạch dị năng tựa hồ bị tổn thương không nhỏ, kèm theo thống khổ mà người thường khó có thể thể chịu đựng được.

Thường thường có vài người vì không thể thừa nhận thống khổ do dị năng bạo động, mà lựa chọn tự sát.

Nhưng Triệu Lợi Binh lại gắt gao cắn chặt hàm răng, gần như vỡ vụn, nhưng giờ phút này, ánh mắt anh tràn ngập hận ý khiếp người.

Anh siết chặt tờ giấy trên tay, ghi nhớ gương mặt những kẻ đó.

Tất cả những kẻ đã tổn thương sói tuyết, ngược đãi sói bạc.

Toàn bộ —— đều phải chết.

*******

Sau khi trở về, Triệu Lợi Binh trở nên im lặng, hơn nữa mỗi ngày đều vắt hết óc làm đồ ăn ngon cho sói bạc.

Hết thảy nhìn qua thật bình thản.

Nhưng Quý Vô Tu cứ cảm thấy ánh mắt Triệu Lợi Binh ẩn chứa gió lốc gì đó, khiến người giật mình.

Mấy ngày nay Otis đều rất bận, có vẻ nơi nào đó lại xuất hiện trùng động cần xử lý, mỗi ngày đi sớm về muộn, tuy mỗi lần đều bớt thời gian tới đây xoa lông Quý Vô Tu, nhưng cũng chỉ vài phút liền vội vàng rời đi.

Đối với điều này, Quý Vô Tu tỏ vẻ thực vui vẻ.

Đến bây giờ y đối với sâu biến dị máy còn sợ hãi trong lòng.

Cũng không phải sợ hãi diện mạo đáng sợ của sâu biến dị máy, mà là ghét bỏ sâu kia xấu tới mức vượt qua sức tưởng tượng của y.

Mấy ngày nay Quý Vô Tu đối xử với sói bạc rất tốt, nhưng lại cố tình trở nên xa cách với sói bạc, anh biết rõ sự tồn tại của mình mới là ngọn nguồn dẫn tới vận mệnh bi thảm của sói tuyết và sói bạc.

Anh.....mới chính là đầu sỏ gây tội.

Tuy chỉ số thông minh của sói bạc không thể so sánh với con người, nhưng vì những gì nó trải qua khiến cảm xúc của nó đối với nhân loại cực kỳ mẫn cảm.

Nó nhận thất nhân loại này bắt đầu xa cách mình.

Sói bạc nhớ tới việc mình làm trước đây, cảm xúc lại lần nữa hạ xuống.

Sau khi cơm nước xong, Quý Vô Tu cố ý đi tới cạnh Triệu Lợi Binh, ngẩng đầu nhìn anh, tựa hồ muốn nhìn ra điều gì đó từ trên mặt Triệu Lợi Binh.

Triệu Lợi Binh cười miễn cưỡng cười, xoa nhẹ đầu Quý Vô Tu, giọng nói mang theo khàn khàn: "Về sau ta sẽ không thể tới chăm sóc các ngươi được nữa."

Quý Vô Tu sửng sốt, theo bản năng bắt lấy tay áo Triệu Lợi Binh.

Triệu Lợi Binh mấp máy môi, thở dài một hơi, ánh mắt mang theo mê mang và chua xót: "Có đôi khi ta cảm thấy mình thật không nên có mặt trên thế giới này."

Anh ngẩng đầu, nhìn sói bạc cũng có vẻ tâm trạng không tốt ở nơi xa: "Chắc chắn nó sẽ nghĩ vì sao ta không để ý tới nó, nhưng chỉ cần ta nghĩ tới mình là hung thủ hại chết mẹ nó, ta liền không thể đối mặt với nó."

Cho dù Triệu Lợi Binh là một người đàn ông, nhưng chạm tới chuyện thương tâm, giọng nói vẫn nhịn không được trở nên nghẹn ngào, bản năng đem mặt vùi vào lòng bàn tay: "Ta thật không nên rời đi, ta chỉ là......muốn mua tinh hạch cho nó, nhưng.......nhưng mà......"

Cuối cùng anh khóc không thành tiếng: "Ta không ngờ rằng, nó vì chờ ta, chết ở ngọn núi kia, ta tìm nó 10 năm, khó trách vẫn luôn không tìm thấy."

Bởi vì......nó đã chết.

Quý Vô Tu giống như bị sét đánh giữa trời quang, choáng váng cả đầu óc.

Tin tức này thực sự quá chấn động.

Chờ tới khi cảm xúc của Triệu Lợi Binh dần dần ổn định lại, Quý Vô Tu mới tiêu hóa xong những lời này, trong đầu dần dần hiện ra một chân tướng đáng sợ.

Đó chính là......ấu tể nhân loại mà mẹ sói bạc vẫn luôn chờ đợi kia, chính là Triệu Lợi Binh?

Hơn nữa mười mấy năm trước, Triệu Lợi Binh còn không phải là đứa trẻ 16, 17 tuổi sao.

Quý Vô Tu bừng tỉnh, tất cả hành vi nhìn như không hợp lý, cũng có đáp án.

Khó trách......khó trách Triệu Lợi Binh lại đối xử đặc biệt như vậy với sói bạc, thậm chí có chút tốt quá mức.

Khi Quý Vô Tu đang hốt hoảng, cảm xúc của Triệu Lợi Binh cũng bình ổn lại, anh thở dài một hơi, nước mắt trên mặt cũng đã sớm được lau khô, anh nghiêng đầu nhìn con thú biến dị với vẻ mặt vĩnh viễn ngốc nghếch đáng yêu cười khổ: "Ta nói với ngươi những điều này có ích gì chứ, ngươi cũng không nghe hiểu."

Tâm tình của Quý Vô Tu giờ phút này rất phức tạp, bởi vì y nghe hiểu.

"Được rồi, ngươi cứ ở lại đây đi, mặc dù nguyên soái hơi khó hòa đồng, nhưng hắn là người duy nhất không có thành kiến với thú biến dị mà ta đã thấy, về sau có lẽ không có cách nào chăm sóc ngươi và sói bạc nữa rồi." Triệu Lợi Binh đứng dậy, phủi đi tro bụi trên người, anh nhìn sói bạc ở nơi xa, lẩm bẩm nói mãi: "Tất cả mọi thứ, cứ để ta gánh vách đi."

Quý Vô Tu lập tức rùng mình, không thể tin nổi nhìn Triệu Lợi Binh.

Lời này là có ý gì?

Nhưng không có nhiều thời gian cho Quý Vô Tu tự hỏi, bởi vì rất nhanh Triệu Lợi Binh đã rời đi, bóng dáng càng trở nên gầy ốm hơn trước kia.

Khi gió thổi qua, có thể nhìn thấy vạt áo trống rỗng của Triệu Lợi Binh, mới ngắn ngủi mấy ngày, người đàn ông này đã trải qua chuyện gì, mà lại trở nên gầy gò thành như vậy.....

Đầu óc Quý Vô Tu ong ong vang vang, không ngừng tự hỏi câu nói của Triệu Lợi Binh lúc rời đi là có ý gì.

Ngày hôm sau, ngày thứ ba, Triệu Lợi Binh giống như biến mất, càng quan trong hơn, trước khi đi Triệu Lợi Binh chuẩn bị rất nhiều thịt khô không dễ bị hỏng đặt ở nơi đó.

Một đống thịt đầy ắp có thể chống đỡ mấy ngày, thậm chí có thể ăn cho tới khi Otis quay trở về mới thôi.

Quý Vô Tu mơ hồ cảm thấy mục đích Triệu Lợi Binh làm như vậy, tựa hồ là sợ người hầu khác không chịu tới đây đưa cơm, lại lo lắng y và sói bạc không quen ăn thịt tươi, cho nên mới cố ý làm đống thịt khô này.

Sói bạc hoàn toàn không biết gì về những việc này, vẫn như cũ gặm thịt khô, ăn ngon lành, thậm chí còn gọi Quý Vô Tu cùng nhau tới gặm.

Quý Vô Tu thở dài một hơi, tâm tình rất nặng nề.

Ngày thứ ba đi qua.

Triệu Lợi Binh vẫn không trở về.

Quý Vô Tu mơ hồ cảm thấy bất an, lập tức bò dậy chuẩn bị đi tới nơi ở của Triệu Lợi Binh nhìn một cái.

Sói bạc ngẩng đầu, dò hỏi Quý Vô Tu muốn đi làm gì.

Quý Vô Tu dặn dò sói bạc cứ ở yên đây, y tạm thời đi ra ngoài có chút việc.

Sói bạc không hề cảm thấy hứng thú gật đầu, nó ở đây ngây người lâu như vậy, đã sớm nhận ra nơi này không hề có chút xíu nguy hiểm nào, cho nên rất yên tâm để đồ xấu xí rời đi.

Quý Vô Tu quen cửa quen nẻo mở cửa ra, dựa theo ký ức đi qua rất nhiều chặng đường oan, cuối cùng mới tìm được nơi ở của Triệu Lợi Binh.

Đây là một căn nhà hai tầng thoạt nhìn rất giản dị.

Quý Vô Tu nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định xung quanh không có ai mới lập tức trèo qua hàng rào bằng thân hình nhìn qua thì vụng về những cực kỳ nhanh nhẹn, thử đẩy đẩy cửa, phát hiện nơi này không có mã khóa.

Có vẻ Triệu Lợi Binh đã cố tình làm vậy.

Đương nhiên, những điều này là do Quý Vô Tu suy đoán.

Bởi vì thông qua thời gian tiếp xúc với Triệu Lợi Binh này, Quý Vô Tu tuy không quá hiểu biết Triệu Lợi Binh, nhưng cũng có thể đại khái phán đoán thói quen của người này.

Triệu Lợi Binh là một người vô cùng nghiêm cẩn, sao có thể quên khóa cửa.

Quý Vô Tu đẩy cửa mà vào, cẩn thận nhìn xung quanh, thăm dò mỗi một phòng mỗi một góc, cuối cùng xác định Triệu Lợi Binh mấy ngày nay đều không trở về.

Mặt đất cũng đã phủ bụi.

Mà đám máy móc cũng bị tắt nguồn, có vẻ chủ nhà đã đề phòng trường hợp không trở về, nên mới tắt hết những thứ này như vậy.

Tất cả những việc này khiến Quý Vô Tu cảm thấy bất an.

Tại sao lại như vậy?

Y nhớ lại những lời Triệu Lợi Binh nói lúc gần đi, cùng trạng thái và phản ứng của anh lúc ấy, một ý nghĩ đáng sợ lại làn nữa hiện ra.

Chẳng lẽ là......

Triệu Lợi Binh đi báo thù cho sói mẹ và sói bạc sao?

Trái tim Quý Vô Tu lập tức trầm xuống.

Nếu thật là như vậy, vậy thì không ổn rồi.

Lập tức rời khỏi nơi này, dọc theo đường đi, Quý Vô Tu có chút hoảng hốt, thậm chí thiếu chút nữa bị một người hầu phát hiện, cũng may lúc ấy y lập tức lấy lại tinh thần ẩn núp đi.

Nếu không hiện tại người hầu kia chắc chắn đã sớm sợ tới mức không ngừng thét chói tai.

Giờ phút này sói bạc ghé vào mặt cỏ, dáng vẻ rầu rĩ không vui, cảm xúc cực kỳ thấp.

Quý Vô Tu thả chậm bước chân, trong lòng phức tạp.

Từ sau khi từ hội hắc xà tới nơi này, mỗi ngày sói bạc thoạt nhìn tựa hồ trôi qua rất không tồi, nhưng y vẫn còn nhớ rõ ánh mắt tuyệt vọng của sói bạc khi mới tới nơi này.

Cũng nhớ rõ sói bạc đã từng nói qua, ý nghĩa tồn tại của nó, chính là để báo thù.

Nếu không báo thù được, tồn tại lại là một sự thống khổ.

Không phải ai cũng có thể vì báo thù mà nhẫn nhịn kiên trì ba năm tra tấn.

Loại hận ý này, sao có thể tiêu tán theo thời gian được chứ?

Quý Vô Tu rất muốn giấu chuyện này đi, không nói cho sói bạc, để nó vui sướng mà sống.

Nhưng đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ một chút, nếu mình gặp nhiều tra tấn cực khổ như vậy, thậm chí người thân nhất của mình cũng bị nhân loại tra tấn đến chết.

Như vậy y nhất định sẽ không muốn sống cuộc sống an nhàn này, thậm chí có chết cũng phải báo thù.

Quý Vô Tu không có quyền làm chủ thay sói bạc, càng không có quyền quyết định cuộc đời của nó, sau khi nghĩ thông suốt những điều này, Quý Vô Tu thở phào nhẹ nhõm một hơi, gọi sói bạc tới đây.

Sói bạc uể oải ngao một tiếng, hoàn toàn không muốn đi qua.

Quý Vô Tu bất đắc dĩ, chỉ có thể chủ động bước lại gần, nói sói bạc chuẩn bị tốt tâm lý, bởi vì tiếp theo y muốn nói cho sói bạc một việc vô cùng quan trọng.

Sói bạc vẫn duy trì vẻ mặt uể oải, rất có lệ ngao một tiếng.

—— Chuyện gì?

Quý Vô Tu hít sâu, nói chuyện thứ nhất.

—— Ta biết ấu tể nhân loại mẹ ngươi chờ là ai.

Sói bạc bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt uể oải lập tức biến mất, ánh mắt nó tràn ngập lạnh lẽo, nó biết mẹ rất thích ấu tể nhân loại kia.

Nhưng nó vẫn hận ấu tể nhân loại kia nhất.

Nếu không phải vì ấu tể nhân loại kia, thì sao mẹ lại không muốn rời đi, rồi sao lại bị nhân loại bắt được tra tấn cho tới chết chứ.

Còn mình......cũng không gặp phải những điều này.

Xét đến cùng, tất cả mọi việc đều do lỗi của nhân loại kia!

Quý Vô Tu nhớ tới sói bạc đang tức giận vì bị Triệu Lợi Binh cố tình xa lánh, liền đủ để chứng minh nó để ý Triệu Lợi Binh.

Mà khi người này.....chính là người đã gián tiếp hại chết sói mẹ?

Cho dù Triệu Lợi Binh từ đầu tới cuối cũng không muốn thương tổn sói mẹ, anh xuống núi chỉ là muốn mua tinh hạch cho sói mẹ, thậm chí bởi vậy mà chịu ba tháng đòn đau, toàn thân dày đặc vết thương.

Mục đích của anh rất đơn thuần.

ANh chỉ muốn đem tất cả những thứ tốt nhất cho sói tuyết.

Muốn sói tuyết tiến giai thành công.

Chỉ thế mà thôi.

Kỳ thực —— Triệu Lợi Binh không sai.

Người sai chính là đám thợ săn bắt thú kia, nếu không phải bọn họ lợi dụng lòng lương thiện của sói mẹ, thì tất cả những bi kịch này sẽ không xảy ra.

Đây mới là ngọn nguồn của tất cả tội ác.

Quý Vô Tu kể ra toàn bộ chân tướng cho sói bạc......

Ngoài dự đoán của Quý Vô Tu, sói bạc không táo bạo cũng không gào rống, cứ như vậy an tĩnh cúi đầu, nhìn không thấu rốt cục giờ phút này nó đang nghĩ gì.

Tâm trạng Quý Vô Tu bắt đầu trở nên thấp thỏm, y nhỏ giọng hỏi.

—— Ngươi có ổn không?

Lúc này sói bạc mới chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt vào lúc này vô cùng phức tạp.

Nó nhẹ nhàng ngao một tiếng.

—— Ngươi nói đều là thật à?

Quý Vô Tu cực kỳ khó khăn gật đầu, xác nhận những việc này đều là thật sự.

Đồng tử sói bạc co rụt lại, móng vuốt không ngừng mấp máy, hiển nhiên giờ phút này trong lòng nó cũng rất không bình tĩnh.

Nó không thể tin được ấu tể mà mình hận lâu như vậy, thế mà lại là nhân loại cho mình thịt nướng, còn cho mình ăn kẹo, đối xử với mình tốt nhất kia.

Ngay sau đó Quý Vô Tu đem chuyện Triệu Lợi Binh rời đi nói ra.

Vẻ mặt của sói bạc trở nên lạnh lùng, ngao một tiếng.

—— Anh ta chạy?

Quý Vô Tu vội vàng lắc đầu, đem việc Triệu Lợi Binh muốn báo thù thay cho sói mẹ nói ra.

Sói bạc lập tức ngơ ngẩn, lạnh lùng lập tức rút đi, ánh mắt chỉ còn lại một mảnh mờ mịt.

Nhân loại đối xử với mình rất tốt kia, không rời đi giống như trước đây, mà là đi báo thù cho mẹ?

Sao...... Sao có thể......

Quý Vô Tu có chút lo lắng, cũng không biết Triệu Lợi Binh hiện tại như thế nào rồi.

Rốt cục là sống hay chết.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận