Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp - Chương 39: Cho chúng nó một cái nhà

Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp Chương 39: Cho chúng nó một cái nhà
Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Binn

Quý Vô Tu vui vẻ gặm thịt nướng, cuối cùng thậm chí gặm đến xương cốt cũng không còn thừa.

Sau khi ăn hết một con vịt choai choai, Quý Vô Tu liếm liếm khóe miệng, vẫn có chút chưa đã thèm.

Mấy ngày trước, Otis từng dặn dò quản gia xây dựng một vườn thú ở phía bắc.

Bởi vì trình độ khoa kỹ thuật của tương lai cao, ngắn ngủi mấy ngày đã xây dựng xong vườn thú, hoàn cảnh sinh tồn bên trong chỉ là mô phỏng.

Từ khi Triệu Lợi Binh tiếp quản vườn thú này, lập tức tiến hành thiết kế hoàn cảnh nơi này, ví dụ như đầu sói bạc kia, trong đầu anh lập tức hiện ra —— tòa núi tuyết mà anh vô cùng quen thuộc kia.

Mỗi một năm anh đều phải đi núi tuyết nửa tháng tìm kiếm.

10 năm trôi qua, anh đã sớm nhớ kỹ bộ dáng tòa núi tuyệt kia, kể cả tảng đá lớn mà sói tuyệt vẫn hay ngồi ở đó.

Theo bản năng, Triệu Lợi Binh phục chế lại bộ dáng núi tuyết, kể cả tảng đá kia, cũng chế tạo không sai một chút nào.

Nơi sói bạc cư trú rất đơn giản liền xong xuôi, nhưng chỉ có đầu thú biến dị đen trắng kia.....

Triệu Lợi Binh bắt đầu tra cứu tư liệu, tìm kiếm tập tính và sở thích của đầu thú biến dị này.

Nhưng tìm cả nửa ngày vẫn có kết quả.

Bất đắc dĩ, Triệu Lợi Binh đi tìm Otis, đem chuyện này nói ra.

Otis trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng bàn tay vung lên: "Xây dựng tất cả các hoàn cảnh sinh tồn, để nó tự mình chọn."

Triệu Lợi Binh không khỏi giật mình, phải biết rằng tất cả các hoàn cảnh sinh tồn cơ hồ có mười mấy loại, nếu mỗi loại đều phục chế ra, chỉ sợ tiêu tốn rất nhiều tinh tế tệ.

Ngay cả một hoàn cảnh sinh tồn cũng đã chiếm diện tích không nhỏ.

"Nguyên soái, có phải quá xa xỉ một chút rồi không......"

Otis cũng không ngẩng đầu lên, vừa làm việc vừa nói: "Đi làm đi, tiền không đủ trực tiếp nói cho ta."

Triệu Lợi Binh dáng vẻ tài đại khí thô của Otis làm cho khiếp sợ mà hoảng hốt rời đi, khó thể tin nổi nguyên soái thế mà trả giá nhiều tiền tài như vậy vì đầu thú biến dị trắng đen kia.

Đối với điều này, Quý Vô Tu hoàn toàn không biết gì cả, đang vui vẻ thoải mái phơi nắng, mơ màng sắp ngủ.

Triệu Lợi Binh bình phục tâm tình, nhanh chóng bắt đầu tiến vào làm việc.

Hình thức rừng rậm dã ngoại, hình thức đầm lầy, hình thức đất ngập nước, cùng với đủ loại hoàn cảnh đều được bắt chước tạo ra, phân biệt ở các khu vực khác nhau.

Khi toàn bộ được xây dựng xong, thời gian mới trôi qua chưa tới ba ngày.

Bao nhiêu tinh tế tệ tiêu hao, cơ hồ là con số thiên văn.

Đối với Triệu Lợi Binh mà nói cơ hồ nghĩ cũng không dám nghĩ, lúc rảnh rỗi thậm chí không khỏi thổn thức, nguyên soái Otis nhẹ nhàng cũng đã có nhiều tiền như vậy.

Lại so sánh với mình.

Triệu Lợi Binh lập tức bất đắc dĩ lắc đầu.

Hoàn toàn không thể so.

Đêm khuya tĩnh lặng.

Otis đối diện với tài khoản chỉ có 10 điểm tinh tế không khỏi nhíu mày, sâu sắc ý thức được một việc.

Đó chính là hắn biến nghèo rồi.

Otis tâm tình trầm trọng quyết định phải nỗ lực kiếm tiền, nếu không ngay cả môt con thú biến dị cũng không nuôi nổi.....

***********

Ngày hôm sau, vườn thú hoàn toàn làm xong.

Quý Vô Tu và sói bạc tự nhiên cũng dọn vào vườn thú, tuy trong quá trình di chuyển gây ra không nhỏ rối loạn, nhưng tất cả ngọn nguồn của những điều này đều đến từ sói bạc, còn mình, lại khiến cho không ít người kinh hô.

Đương nhiên, Quý Vô Tu nắm chặt thời cơ nhân lúc này bán manh nhiều hơn, dùng đôi mắt nhỏ đáng thương vô tội liên tiếp phóng về phía những người đó, rất nhanh lại thu được bốn năm chục điểm bán manh.

Đối với điều này, Quý Vô Tu rất là vừa lòng.

Vườn thú còn chưa có tên, nhưng phong cảnh và bài trí bên trong hoàn toàn giống như hoàn cảnh thiên nhiên dã ngoại, thiếu chút nữa khiến Quý Vô Tu hoảng hốt, còn tưởng rằng mình đang ở dã ngoại.

Sói bạc cũng cảm thấy rất tò mò đối với hoàn cảnh này, không ngừng ngửi, nhưng khi nghĩ tới bên người còn có hai nhân loại, nó lập tức làm ra vẻ khinh thường, cao ngạo quay đầu đi.

Đi một vòng, Otis và Triệu Lơi Binh cẩn thận quan sát phản ứng của Quý Vô Tu, ý đồ từ đấy phán đoán ra hoàn cảnh sinh tồn của nó rốt cục có phải nơi này không.

Nhưng thực hiển nhiên, đầu thú biến dị đen trắng này tựa hồ rất bình tĩnh, đi một vòng rồi liền ngồi tại chỗ, không có bất cứ phản ứng khác thường nào.

Sau đó bọn họ lại đi tới khu vực ẩm ướt, trong không khí tràn ngập hơi ẩm khiến lông trở nên nặng nề, sói bạc có chút không thoải mái run run, cảm thấy rất chán ghét điều này, không muốn tiến vào thêm bước nào, không ngừng gầm nhẹ.

Nếu Quý Vô Tu là hình người, tự nhiên sẽ cảm thấy rất hứng thú đi vào đi một vòng.

Nhưng bất hạnh chính là, hiện tại y là hình thú, hơn nữa còn bao trùm một lớp lông thật dày.

Quý Vô Tu có chút không vui run run lông.

Đi liên tiếp mấy nơi, Otis phát hiện cục bông đen trắng này tựa hồ không có phản ứng quá lớn, tựa hồ không hề có cảm giác với nơi này.

Mà đầu sói bạc kia có vẻ đã bắt đầu trở nên nôn nóng.

Liên tục đi tới hoàn cảnh lạ lẫm, đối với băng nhận lang có ý thức lãnh địa vô cùng mãnh liệt mà nói, không thể nghi ngờ đây là đang khiêu chiến năng lực thừa nhận mấu chốt của chúng nó.

Cung may đầu băng nhận lang này năng lực mạnh mẽ, mới có thể tới tận bây giờ chưa phát tác.

"Nguyên soái......" Triệu Lợi Binh có chút lo lắng nói.

Otis sờ sờ Quý Vô Tu đầu: "Đi an bài cho con sói kia đi, ta mang nó đi xem nơi khác."

Triệu Lợi Binh ngẩn ra, không nó gì, chỉ tiếp đón sói bạc đi theo mình.

Sói bạc ngồi ngay ngắn ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, thậm chí ngay cả cái ánh mắt cũng lười bố thí cho Triệu Lợi Binh.

Người bị hoàn toàn làm lơ, Triệu Lợi Binh: "......"

Quý Vô Tu thấy thế, vội vàng bò dậy, tung ta tung tăng đi theo phía sau Triệu Lợi Binh.

Triệu Lợi Binh lập tức buồn cười không thôi, vội vàng sờ sờ đầu Quý Vô Tu: "Ngoan quá."

Quý Vô Tu vẻ mặt ngoan ngoãn, cũng nói với sói bạc: "A ô!"

—— Đi thôi!

Lúc này sói bạc mới không tình nguyện nhấc mông lên, đi theo sau Quý Vô Tu, con ngươi thẳng đứng gắt gao nhìn chằm chằm người phía trước.

Nó phải bảo vệ đồ xấu xí cho cẩn thận, người này muốn dùng đồ ăn ngon lừa đồ xấu xí, cực kỳ đê tiện vô sỉ.

Đi được một lát, cuối cùng mới tới mục đích.

Nơi này khắp nơi đều có tuyết đọng thật dày, đặc biệt là nơi này bắt chước y hệt hoàn cảnh của núi tuyết.

Không trung bông tuyết trôi nổi, gió cuốn bông tuyết từng trận bay lên.

Lạnh lẽo mà mênh mông.

Lại khiến sói bạc không khỏi ngây người, đôi mắt hung tàn tràn đầy mờ mịt.

Nó cứ như vậy đứng ở bên ngoài, không đi vào, yên lặng bất động, giống như đang đắm chìm trong ký ức đã phủi bụi trong đầu từ lâu.

Băng thiên tuyết địa cơ hồ chỉ còn lại có một màu trắng, nhưng đó là thời gian nó vui sướng nhất.

Có thỏ tuyết nó thích ăn nhất, còn có bông tuyết, nó mỗi lần trốn trong tuyết, đều sẽ khiến mẹ tìm rất lâu.

Đặc biệt là hồ băng mùa đông, dùng dị năng phá vỡ một cái lỗ nhỏ, sẽ có thật nhiều cá nhảy ra từ bên trong, mỗi con đều tươi mới to mọng, ăn vào cực kỳ mỹ vị.

Tận đến khi......những nhân loại này xuất hiện, hủy diệt hết tất cả những điều này.

Máu tươi nhiễm tuyết trắng, để lại thống khổ không thể vứt đi được trong trí nhớ nó.

Ba năm.

Nó vẫn luôn bị nhốt ở nơi đó, không biết bao nhiêu lần đều ảo tưởng bản thân có thể trở lại cố hương trong trí nhớ.

Phiến tuyết vực mênh mông kia khiến nó hồn khiên mộng nhiễu.

Mà hiện tại......

Nó rõ ràng thấy được tuyết vực.

Giống như đúc với núi tuyết.

Nhưng hiện tại nó lại đột nhiên đánh mất dũng khí, không dám bước chân đi vào dù chỉ một bước.

Triệu Lợi Binh đứng ở nơi xa, không quấy rầy sói bạc.

Anh nghĩ sói bạc này nhất định sẽ thích ngôi nhà mới này.

Băng nhận lang là chủng tộc yêu thích lạnh giá, đại đa số đều sinh hoạt ở những nơi băng thiên tuyết địa trên thế giới, trời sinh đã có lực tương tác cực cao với dị năng hệ băng.

Sau một hồi, sói bạc mới do dự vùi móng vuốt vào trong tuyết, cảm xúc lạnh lẽo lập tức tràn lên từ thịt lót, sói bạc cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại cảm thấy vô cùng hoài niệm.

Dường như nó lấy hết can đảm, chậm rãi bước vào, dùng ánh mắt cực kỳ quý trọng, không ngừng nhìn mỗi một chỗ xung quanh, càng đi về phía trước, lại càng cảm thấy mỗi một chỗ ở đây đều tràn ngập cảm giác quen thuộc.

Nó lập tức trở nên mờ mịt....

Vì sao cảm giác nơi này thật kỳ lạ.

Giống như đã từng tới.

Thậm chí nó rất muốn khóc.......
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận