Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp - Chương 90: Nghề tay trái của Otis
Chương trước- Chương 1: Trọng sinh thành gấu trúc
- Chương 2: Quá xấu
- Chương 3: Dễ thương nhất thế giới
- Chương 4: Ngày đầu tiên ở ngoại tinh
- Chương 5: Bán manh thành công
- Chương 6: Ngài tranh đua một chút
- Chương 7: Ngài gầy quá
- Chương 8: Chỉ có lửa mới có thể hóa giải ưu sầu
- Chương 9: Bán gấu trúc làm giàu
- Chương 10: Manh là nhất định phải bán
- Chương 11: Hệ thống bán manh mới là bug
- Chương 12: Chấp nhất mang thù
- Chương 13: Ngài cảm thấy còn dễ thương sao?
- Chương 14: Muốn đánh báo đen
- Chương 15: Điểm bán manh tới tay
- Chương 16: Nó khoác ánh trăng mà đến
- Chương 17: Báo đen thông minh
- Chương 18: Sinh vật mới xuất hiện
- Chương 19: Con người xuất hiện
- Chương 20: Lại một lần bán manh thành công
- Chương 21: Kiếm xong liền chạy lấy người
- Chương 22: Chủ động xuất kích
- Chương 23: Bắt gấu trúc làm giàu
- Chương 24: Lăn lộn đi gấu trúc
- Chương 25: Gấu trúc đại phát thần uy
- Chương 26: Gấu trúc sắp bị bắt
- Chương 27: Nguyên soái lên sân khấu
- Chương 28: Thật xấu
- Chương 29: Nguyên soái cống hiến 520 điểm bán manh!
- Chương 30: Muốn cứu sói bạc
- Chương 31: Manh điểm của nguyên soái
- Chương 32: Dọn thới biệt thự của nguyên soái
- Chương 33: Kiếm được 250 điểm bán manh
- Chương 34: Đều cho ngươi ăn
- Chương 35: Ngửi mùi thỏ lộ lộ bụng
- Chương 36: Bắt đầu có cảm tình
- Chương 37: Nguyên soái cống hiến 666
- Chương 38: Nguyên soái cống hiến 233
- Chương 39: Cho chúng nó một cái nhà
- Chương 40: Cái bụng đen của nguyên soái
- Chương 41: Bí mật của nguyên soái
- Chương 42: Sói bạc ăn đồ CHÍN
- Chương 43: Sói bạc lấy cớ
- Chương 44: Sói bạc thay đổi
- Chương 45: Cắn chết Triệu Lợi Binh
- Chương 46: Chân tướng sáng tỏ
- Chương 47: Nguyên soái rất khó chịu
- Chương 48: Ta không đáng yêu sao
- Chương 49: Nếu như có kiếp sau
- Chương 50: Mọi chuyện đã có ta
- Chương 51: Ngươi đáng yêu nhất
- Chương 52: Mộng bức lông xù xù
- Chương 53: Ta không phải, ta không có
- Chương 54: Tò mò gấu trúc nói gì
- Chương 55: Meo ~
- Chương 56: Nguyên soái cống hiến 520 điểm bán manh
- Chương 57: Nguyên soái có tiền #
- Chương 58: Cố gắng vì thú biến dị
- Chương 59: Trang viên gặp chuyện bất ngờ
- Chương 60: Nguyên soái bị hiểu lầm
- Chương 61: Gấu trúc làm chuyện xấu
- Chương 62: Phát triển fan
- Chương 63: Quá đáng yêu
- Chương 64: Biết trước nguy hiểm
- Chương 65: Khiếp sợ
- Chương 66: Bảo bối trong tim nguyên soái
- Chương 67: Đại phát thần uy
- Chương 68: Ngốc nghếch đáng yêu
- Chương 69: Ngăn cơn sóng dữ
- Chương 70: Hung manh
- Chương 71: Gấu trúc thần kỳ
- Chương 72: Ngọn lửa bị cười nhạo
- Chương 73: Thật là quá đáng yêu
- Chương 74: Gấu trúc lên tivi
- Chương 75: Ghen
- Chương 76: Bắt đầu phát sóng trực tiếp
- Chương 77: Mèo xã hội
- Chương 78: Chắc chắn nó rất xấu
- Chương 79: Gấu trúc nổi tiếng
- Chương 80: Toàn tinh tế đều phát điên
- Chương 81: Gấu trúc đáng yêu đến sập mạng
- Chương 82: Nguyên soái ghen tị
- Chương 83: Gấu trúc đắn đo
- Chương 84: Gấu trúc biết lái xe
- Chương 85: Gấu trúc lái máy bay
- Chương 86: Băng nhận hùng
- Chương 87: Trộm quay gấu trúc
- Chương 88: Nguyên soái lại ghen
- Chương 89: Phát sóng trực tiếp ăn k.ứ.c
- Chương 90: Nghề tay trái của Otis
- Chương 91: Gấu trúc khóc
- Chương 92: Lòng người hiểm ác
- Chương 93: Lời dặn dò cuối cùng
- Chương 94: Không muốn ngươi chết
- Chương 95: Ta có thể nói
- Chương 96: Quá xấu
- Chương 97: Hung manh gào
- Chương 98: Cây trúc
- Chương 99: Thăng cấp
- Chương 100
- Chương 101: Biến to biến nhỏ
- Chương 102: Thu nhỏ
- Chương 103: Nhìn yêu quá!
- Chương 104: Nguy cơ
- Chương 105: Biến xấu
- Chương 106: Hủy dung
- Chương 107: Bị thương
- Chương 108: Dị năng bạo động
- Chương 109: Giải quyết nguy cơ
- Chương 110: Một đám tham ăn
- Chương 111: Mở vườn thú
- Chương 112: Thay đổi
- Chương 113: Âm mưu sơ hiện
- Chương 114: Nguy cơ mới
- Chương 115: Thật xấu xí
- Chương 116: Cấp 6
- Chương 117: Ánh sáng dẫn đường
- Chương 118: Meo meo
- Chương 119: Tên khốn kiếp!
- Chương 120: Otis cặn bã
- Chương 121: Mị lực của gấu trúc
- Chương 122: Tiền mồ HÔI NƯỚC MẮT
- Chương 123: Sảng văn vai chính
- Chương 124
- Chương 126: Tiết lộ bí mật
- Chương 127: Bại lộ nói chuyện
- Chương 128: Chơi nào
- Chương 129: Tâm sự của gấu trúc
- Chương 130: Bại lộ nói chuyện
- Chương 131: Hệ thống thăng cấp
- Chương 132: Cố vấn
- Chương 133: Chờ ngươi quay lại
- Chương 134: Hoa Hoa yêu hoa
- Chương 135: Cấp 7
- Chương 136: Bắn cho hai phát
- Chương 137: Hệ thống tái xuất
- Chương 138: Hành tinh mèo
- Chương 139: Hỏa nhãn kim tinh
- Chương 140: Bò nào bò nào
- Chương 141
- Chương 142: Sâu biến dị cấp 7 ở đâu
- Chương 143: Đừng khinh thường một con gà
- Chương 144
- Chương 145: Nani? Sâu lông
- Chương 146: Mèo đen bị sốc
- Chương 147: Mèo xin giúp đỡ
- Chương 148: Ngươi có từng biết
- Chương 149: Cái gì? Là sói!!!
- Chương 150: Bắt đầu thay đổi
- Chương 151: Gặp mặt cùng tranh luận
- Chương 152: Nguy hiểm ập tới!!
- Chương 153: Có vẻ như một đôi đang yêu đương cuồng nhiệt
- Chương 154: Vô nhân tính!!
- Chương 155: Chỉnh sửa quy tắc
- Chương 156: Thể hiện nào~
- Chương 157: Cộng sinh thú
- Chương 158: Ngươi thuộc về ta
- Chương 159: Ký kết khế ước với Otis
- Chương 160: Không biết xấu hổ
- Chương 161: Quyết định của mèo đen
- Chương 162: Ăn sâu mới có thể cứu vớt thế giới
- Chương 163: Trao đổi
- Chương 164: Lão nguyên soái
- Chương 165: Xấu quá
- Chương 166: Nguyên soái thông suốt
- Chương 167: Mai rùa
- Chương 168: Thoát ra
- Chương 169: Bất khả chiến bại
- Chương 170: Đêm trước khi xuất phát
- Chương 171: Tấn công trùng động
- Chương 172: Tiến vào trùng động
- Chương 173: Tiến vào trùng động phát sóng trực tiếp
- Chương 174: Bởi vì mình đáng yêu?
- Chương 175: Ha ha trước đi
- Chương 176: Báo đen, lâu rồi không gặp!
- Chương 177: Gì mà dài thế
- Chương 178: Thì ra ngươi là gấu trúc
- Chương 179: Thổ lộ ở bên nhau
- Chương 180: Mệt mỏi vì qua cửa
- Chương 181: Gấu trúc thật khí phách
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp
Chương 90: Nghề tay trái của Otis
Mặc dù Otis cả người tản ra hơi thở khó chịu.
Nhưng không có ai nhận ra có gì đó không ổn.
Bởi vì trong ấn tượng của mọi người, tính tình của nguyên soái trẻ tuổi của đế quốc đúng là không phải tốt lắm.
Nhưng chỉ có duy nhất Quý Vô Tu bắt đầu cảm thấy bất an.
Y cứ cảm thấy Otis tức giận.
Hơn nữa còn là cực kỳ tức giận.
Quý Vô Tu nhìn xung quanh, cuối cùng nhận ra điều gì.
Hạ sĩ kia lúc này đang ôm mình, tựa hồ có vẻ thân mật.
Otis lạnh lùng nhìn qua cục cưng nhỏ, giống như cười lạnh vài tiếng.
Quý Vô Tu: "......"
Được rồi, y đã hiểu.
Lúc này, hạ sĩ còn đang kích động không nhịn được ôm lấy quả cầu lông: "Mau nhìn! Là nguyên soái tới!"
Con thú biến dị kia giật giật thân thể, yên lặng đẩy tay hạ sĩ ra, cũng đứng ở vị trí khá xa.
Hạ sĩ: "......"
Otis thu lại ánh mắt, vẻ mặt trở nên lãnh đạm.
Mọi người không nhịn được mà kích động, sắc mặt bọn họ đỏ lên, gắt gao áp chế kích động sắp trào ra.
Đại đa số các binh lính rất ít khi có thể nhìn thấy nguyên soái ở khoảng cách gần như vậy.
Mà hôm nay, bọn họ có thể tận mắt nhìn thấy Otis mang quân cứu người.
Chỉ với phần vinh hạnh này, cũng đủ khiến những người này căn bản không thèm quan tâm cái gì mà sâu biến dị, nỗ lực đứng thẳng thân thể, thực hiện một cái lễ với vị nguyên soái trẻ tuổi nhất đế quốc này.
Otis mặc quân trang cắt may khéo léo, trên đầu mang quân mũ tăng thêm một phần hơi thở túc sát cho hắn.
Ngay sau đó, các binh linh từ trên máy bay chiến đấu đi xuống.
Mỗi người sống lưng thẳng tắp, chân bước chỉnh tề hội hợp, đứng nghiêm.
Khí thế như mặt trời ban trưa.
Quý Vô Tu nhìn mà nhiệt huyết sôi trào.
Là đàn ông đều có giấc mộng quân nhân.
Càng đừng nói là Otis, giống như đang phát sáng giữa một đám người, thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn hai từ gọi là 'cường thế'.
Otis theo bản năng nhận thấy một tầm mắt nóng rực.
Hắn nhíu mày nhìn qua.
Lại phát hiện nơi phát ra tầm mắt nóng rực là từ cục cưng nhỏ.
Cục cưng nhỏ thân kiều thể nhuyễn từ trước tới nay đều dùng ánh mắt ghét bỏ và thờ ơ nhìn hắn.
Nhưng hôm nay.
Cục cưng nhỏ lại dùng ánh mắt tỏa sáng lấp lánh nhìn mình.
Chứa đầy hâm mộ sùng bái.
Tâm trạng Otis bỗng nhiên trở nên sung sướng.
Hắn nắm hờ tay đặt ở bên miệng, giả mô giả dạng ho khan hai tiếng, rồi sau đó ánh mắt kiên định, chau mày, giống như đang tự hỏi điều gì.
Khiến mọi người nhìn nhịn không được im như ve sầu mùa đông, thổn thức không thôi.
Nguyên soái không hổ là nguyên soái.
Chắc chắn là đang tự hỏi việc nước việc dân.
Quý Vô Tu cũng bị tư thế này của Otis hù dọa.
Hoàn toàn không thể đánh đồng người trước mắt với cái người chỉ biết lợi dụng sờ mó, hở một tí là tức giận ghen tị ngày thường được.
Otis nhìn thoáng qua những người này, hỏi: "Ai là người phụ trách ở đây?"
Hạ sĩ gom đủ dũng khí, chạy chậm tới trước mặt Otis.
Hành một cái lễ cực kỳ tiêu chuẩn.
Hơn nữa nói năng đầy khí phách báo ra quân đoàn mình lệ thuộc.
Otis chau mày nói: "Quân đội đâu?"
Môi hạ sĩ run run, giống như cực kỳ không muốn nhớ lại chuyện đã từng xảy ra lúc trước.
Nhưng hắn vẫn hoàn chỉnh kể lại chuyện này.
Thì ra.
Hơn 1 nghìn binh lính, mấy ngày trước nhận được tín hiệu cầu cứu.
Lại gặp phải sâu biến dị cao giai cực kỳ đáng sợ.
Đại bộ phận binh lính đều bị chết tại đó.
Các chiến sĩ còn lại cùng hơn 2000 dân chạy nạ trốn trong hầm trú ẩn.
Nhưng bởi vì khuyết thiếu lương thực và nước, các binh lính không thể không ra ngoài tìm kiếm đồ ăn cho hơn 2000 người.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Otis âm trầm.
Không khí trở nên cực kỳ ngưng trọng áp lực.
Chỉ mượn sức của hơn một trăm người, muốn thu thập đủ đồ ăn cho hơn 2000 người căn bản là việc khó như lên trời.
Những binh lính này đi ra, cũng chẳng khác nào đang chịu chết.
Tuy thân là quân nhân, nhiệm vụ hàng đầu chính là bảo hộ gia viên, bảo hộ nhân dân.
Nhưng người đều là xác thịt, quân đội mạo hiểm nguy hiểm tới cứu người, kết quả cách làm của hơn 2000 người, không thể nghi ngờ khiến các binh linh cảm thấy lạnh giá trong lòng.
Mình thì liều sống liều chết cứu những người này, lại có ý nghĩa gì.
Nhưng vô luận thế nào, vẫn phải cứu hơn 2000 người này.
Cho dù không tình nguyện.
.........
Trong hầm trú ẩn, không khí càng trở nên áp lực hơn.
Rất nhiều người đều cho rằng những người đi ra ngoài đó, sẽ không thể trở về.
Có người cảm thấy tuyệt vọng.
Có người chết lặng.
Cũng có người nhìn chằm chằm những đứa bẻ nhỏ tuổi, đôi mắt giấu trong bóng đêm tràn ngập tham lam.
Nhịn không được hít hít nước miếng.
Đúng lúc này, bên ngoài hầm trú ẩn truyền tới động tĩnh.
Mọi người trở nên kinh sợ, bọn họ gắt gao che miệng, không để bản thân phát ra bất cứ tiếng động gì.
Nhưng vẫn có người nhịn không được hét lên.
Cho rằng sâu biến dị phát hiện bọn họ.
Có người tức giận xông lên, đá cái người vừa hét lên một cái, trong mắt tràn ngập sát ý: "Còn hét nữa ta sẽ giết các ngươi."
Người bị đá phun ra máu tươi, cơ hồ mất đi nửa cái mạng.
Người thường sợ tới mức theo bản năng muốn thét chói tai.
Dị năng giả đầy mặt dữ tợn nhìn người thường mặt đầy kinh sợ, uy hiếp: "Nếu còn ai dám kêu ra tiếng, ta thấy một cái sẽ giết một cái."
Mùi máu tươi tràn ngập trong hầm trú ẩn, đại đa số người thường bắt đầu trở nên bất an, bọn họ sợ đám dị năng giả sẽ ra tay với mình.
Nếu thật là như vậy, lại phải làm gì bây giờ?
Lúc này có người hoảng hốt nhớ tới quân đội rời đi lúc trước.
Lập tức trào ra hối hận vô hạn.
Nếu quân đội không rời đi thì tốt biết mấy.
Ít nhất quân đội cũng là dị năng giả, còn sẽ liều mạng bảo vệ bọn họ.
Nhưng hiện tại hối hận có ích lợi gì.
Tiếng động bên ngoài hầm trú ẩn dần dần biến mất.
Mọi người dân dần trở nên bình ổn lại.
Nhưng người đàn ông bị đá thương thế quá nghiêm trọng, trợn trừng đôi mắt tắt thở.
Trong hầm trú ẩn, cuối cùng đã có người chết.
Người thường càng thêm tuyệt vọng.
Bọn họ không dám tin người đầu tiên bị chết trong hầm trú ẩn, không phải do sâu biến dị giết chết.
Mà là dị năng giả vốn nên bảo vệ bọn họ.
Điều này quả thực quá châm chọc.
Có dị năng giả lộ ra nụ cười trào phúng.
Cực kỳ chán ghét sự ích kỷ của đám người thường mấy ngày nay.
Những người này vĩnh viễn ỷ vào ta yếu ta có lý, không chịu vất vả học tập kỹ năng chiến đấu, không muốn đi tới những nơi nguy hiểm mài giũa năng lực phản ứng của mình, bọn họ chỉ biết run bần bật tránh sau lưng dị năng giả, tìm kiếm che chở.
Mà khi gặp phải nguy hiểm, chỉ biết hét toáng lên liều mạng chạy trốn.
Không biết đã liên lụy tới bao nhiêu dị năng giả, thậm chí còn hại dị năng giả vì vậy mà chết.
Cho nên khi dị năng giả khác bắt đầu không kiêng nể lựa chọn giết hại người thường, không có ai nguyện ý vươn tay trợ giúp.
Điều này càng khiến cho càng nhiều người thường cảm thấy sợ hãi.
Có người phụ nữ gắt gao bảo vệ con trai mình, cắn môi che giấu tiếng khóc nức nở.
********
Quân đội của Otis bắt đầu đi về phía hầm trú ẩn, trên tường tuy có gặp phải mấy tiểu đội sâu biến dị, lại bị quân đội lập tức giết chết, ngay cả tín hiệu cũng chưa kịp phát đi.
Mười mấy dị năng giả đi theo hạ sĩ ra ngoài vừa đi vừa nói chuyện.
"Ta cho rằng ta sẽ chết ở bên ngoài, không nghĩ tới lại may mắn như vậy."
Một dị năng giả khác cười sang sảng: "Còn không phải sao, ta cũng cho rằng ta sẽ chết ở bên ngoài."
Hạ sĩ nghe những người này nói, cuối cùng không kìm được nghi vấn trong lòng, hỏi: "Nếu các ngươi biết ra ngoài sẽ chết, vì sao còn muốn làm như vậy?"
Mấy dị năng giả kia bỗng im lặng.
Có người nói: "Không có gì, chỉ là do không nhìn nổi mà thôi."
Hạ sĩ lập tức sửng sốt, rồi sau đó lại cười rộ lên: "Cảm ơn."
Trong đó có một dị năng giả mặt đầy tâm sự, cũng không biết suy nghĩ điều gì.
Có người hỏi hắn: "Triệu Bân, ngươi làm sao vậy?"
Người gọi là Triệu Bân lấy lại tinh thần, chần chừ vài giây nói: "Nơi này cách hội giao dịch rất gần, nơi đó có một con thú biến dị bị nhốt ở đó, ta muốn đi xem nó còn ở nơi đó không."
Nhớ lại ngày đó, đôi mắt tràn ngập linh tính của con hổ kia tràn đầy van xin.
Lúc ấy hắn đứng ở đó do dự thật lâu.
Cuối cùng lựa chọn rời đi.
Trước khi đi hắn nhịn không được quay đầu nhìn lại......
Thấy được ánh mắt tuyệt vọng của con hổ kia.
Lòng hắn run lên, bước chân rời đi nhanh hơn.
Từ đó ánh mắt kia, đều xuất hiện trong mơ của hắn mỗi đêm, khiến hắn trằn trọc không sao ngủ được.
Sau khi người khác nghe thấy, nhịn không được hỏi: "Nếu ngươi hối hận, vì sao lúc trước không cứu nó?"
Triệu Bân ngẩn người, chua xót nói: "Bởi vì khi đó ta không biết thú biến dị cũng sẽ có con tốt, ta cho rằng nó cầu cứu chỉ là vì muốn tê liệt sự cảnh giác của ta."
Dù sao khi đó, tất cả mọi người đều cho rằng thú biến dị hung tàn bạo ngược, thích giết người ăn thịt.
Hắn cho rằng tất cả những điều này là quỷ kế của thú biến dị.
Nhưng hiện tại hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Con thú biến dị kia thật sự đang cầu cứu hắn.
Cơ hội duy nhất để nó có thể thoát ra, lại vì mình chần chừ mà chặt đứt.
Nghĩ tới điểm này, trái tim hắn giống như bị bóp chặt, nặng nề vô vọng.
Mấy người còn lại nhịn không được vỗ vỗ bả vài hắn, an ủi: "Điều này không phải lỗi của ngươi."
Triệu Bân lắc lắc đầu, trong lòng vẫn tràn ngập ảo não.
Otis nhéo cục cưng nhỏ trong lòng, mặt đầy khó chịu hỏi: "Nghe cái gì thế?"
Cư nhiên chuyên chú như vậy.
Cục cưng nhỏ ghét bỏ giãy giụa, vẫn nhìn mấy dị năng giả phía sau, trên mặt tràn đầy thần sắc bừng tỉnh.
Thì ra cái người đăng bình luận cầu xin người xem cứu lão hổ biến dị là người này.
Quý Vô Tu còn nhớ rõ người này là người đầu tiên ở khu C đứng ra, lựa chọn nói chuyện giúp mình.
Otis: "....."
Cứ cảm thấy vẻ mặt nghiêm túc của cục cưng nhỏ giống như có thể nghe hiểu tiếng người.
Chờ tới nơi, hắn nhất định phải đặt câu hỏi về cục cưng nhỏ.
Đội ngũ tiếp tục đi được một lát.
Triệu Bân dừng bước chân, không chút do dự nói với hạ sĩ: "Ta muốn đi qua tìm nó, các ngươi đi trước đi."
Huống chi hắn chỉ là một nhân vật nhỏ.
Đội quân này dù không có mình, cũng sẽ không có gì thay đổi.
Nhưng con hổ kia....
Nếu không có mình, có lẽ thật sự sẽ chết ở nơi đó.
Triệu Bân biết một mình mình đi qua sẽ rất nguy hiểm.
Có lẽ sẽ chết ở trên đường.
Nhưng so với việc ngày đêm bị lương tâm khiển trách, hắn thà rằng lựa chọn cái chết.
Hạ sĩ giật giật môi, rất muốn khuyên can, nhưng ánh mắt Triệu Bân quá mức kiên định, hạ sĩ thở dài một hơi, nói: "Ta đi cùng ngươi."
Hắn cũng muốn cứu con hổ kia.
Triệu Bân theo bản năng muốn từ chối, hạ sĩ giống như đoán trước được, xua xua tay: "Đừng tưởng chỉ có ngươi lo lắng cho thú biến dị, ta cũng rất muốn giúp nó."
Triệu Bân hơi mím môi: "Cảm ơn."
Hạ sĩ cười cười, nói với Triệu Bân: "Ta đi nói với nguyên soái Otis một tiếng, chỉ có hai chúng ta rời đi, sẽ không có gì ảnh hưởng."
Triệu Bân gật gật đầu.
Ngay sau đó, hạ sĩ tìm Otis nói chuyện này.
Otis lãnh đạm gật đầu: "Đi đi."
Hạ sĩ thở phào nhẹ nhõm một hơi, chuẩn bị cùng Triệu Bân rời đi.
Nhưng cục cưng nhỏ trong lòng Otis lại liều mạng giãy giụa, theo sát phía sau hạ sĩ, nghiễm nhiên muốn cùng đi theo.
Otis: "....."
Hắn biết ngay mình là một người số khổ mà.
Mỗi ngày ngoài đánh giặc kiếm tiền ra.
Còn phải kiêm chức cứu tiểu đồng bọn tương lai của cục cưng nhỏ.
Nhưng không có ai nhận ra có gì đó không ổn.
Bởi vì trong ấn tượng của mọi người, tính tình của nguyên soái trẻ tuổi của đế quốc đúng là không phải tốt lắm.
Nhưng chỉ có duy nhất Quý Vô Tu bắt đầu cảm thấy bất an.
Y cứ cảm thấy Otis tức giận.
Hơn nữa còn là cực kỳ tức giận.
Quý Vô Tu nhìn xung quanh, cuối cùng nhận ra điều gì.
Hạ sĩ kia lúc này đang ôm mình, tựa hồ có vẻ thân mật.
Otis lạnh lùng nhìn qua cục cưng nhỏ, giống như cười lạnh vài tiếng.
Quý Vô Tu: "......"
Được rồi, y đã hiểu.
Lúc này, hạ sĩ còn đang kích động không nhịn được ôm lấy quả cầu lông: "Mau nhìn! Là nguyên soái tới!"
Con thú biến dị kia giật giật thân thể, yên lặng đẩy tay hạ sĩ ra, cũng đứng ở vị trí khá xa.
Hạ sĩ: "......"
Otis thu lại ánh mắt, vẻ mặt trở nên lãnh đạm.
Mọi người không nhịn được mà kích động, sắc mặt bọn họ đỏ lên, gắt gao áp chế kích động sắp trào ra.
Đại đa số các binh lính rất ít khi có thể nhìn thấy nguyên soái ở khoảng cách gần như vậy.
Mà hôm nay, bọn họ có thể tận mắt nhìn thấy Otis mang quân cứu người.
Chỉ với phần vinh hạnh này, cũng đủ khiến những người này căn bản không thèm quan tâm cái gì mà sâu biến dị, nỗ lực đứng thẳng thân thể, thực hiện một cái lễ với vị nguyên soái trẻ tuổi nhất đế quốc này.
Otis mặc quân trang cắt may khéo léo, trên đầu mang quân mũ tăng thêm một phần hơi thở túc sát cho hắn.
Ngay sau đó, các binh linh từ trên máy bay chiến đấu đi xuống.
Mỗi người sống lưng thẳng tắp, chân bước chỉnh tề hội hợp, đứng nghiêm.
Khí thế như mặt trời ban trưa.
Quý Vô Tu nhìn mà nhiệt huyết sôi trào.
Là đàn ông đều có giấc mộng quân nhân.
Càng đừng nói là Otis, giống như đang phát sáng giữa một đám người, thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn hai từ gọi là 'cường thế'.
Otis theo bản năng nhận thấy một tầm mắt nóng rực.
Hắn nhíu mày nhìn qua.
Lại phát hiện nơi phát ra tầm mắt nóng rực là từ cục cưng nhỏ.
Cục cưng nhỏ thân kiều thể nhuyễn từ trước tới nay đều dùng ánh mắt ghét bỏ và thờ ơ nhìn hắn.
Nhưng hôm nay.
Cục cưng nhỏ lại dùng ánh mắt tỏa sáng lấp lánh nhìn mình.
Chứa đầy hâm mộ sùng bái.
Tâm trạng Otis bỗng nhiên trở nên sung sướng.
Hắn nắm hờ tay đặt ở bên miệng, giả mô giả dạng ho khan hai tiếng, rồi sau đó ánh mắt kiên định, chau mày, giống như đang tự hỏi điều gì.
Khiến mọi người nhìn nhịn không được im như ve sầu mùa đông, thổn thức không thôi.
Nguyên soái không hổ là nguyên soái.
Chắc chắn là đang tự hỏi việc nước việc dân.
Quý Vô Tu cũng bị tư thế này của Otis hù dọa.
Hoàn toàn không thể đánh đồng người trước mắt với cái người chỉ biết lợi dụng sờ mó, hở một tí là tức giận ghen tị ngày thường được.
Otis nhìn thoáng qua những người này, hỏi: "Ai là người phụ trách ở đây?"
Hạ sĩ gom đủ dũng khí, chạy chậm tới trước mặt Otis.
Hành một cái lễ cực kỳ tiêu chuẩn.
Hơn nữa nói năng đầy khí phách báo ra quân đoàn mình lệ thuộc.
Otis chau mày nói: "Quân đội đâu?"
Môi hạ sĩ run run, giống như cực kỳ không muốn nhớ lại chuyện đã từng xảy ra lúc trước.
Nhưng hắn vẫn hoàn chỉnh kể lại chuyện này.
Thì ra.
Hơn 1 nghìn binh lính, mấy ngày trước nhận được tín hiệu cầu cứu.
Lại gặp phải sâu biến dị cao giai cực kỳ đáng sợ.
Đại bộ phận binh lính đều bị chết tại đó.
Các chiến sĩ còn lại cùng hơn 2000 dân chạy nạ trốn trong hầm trú ẩn.
Nhưng bởi vì khuyết thiếu lương thực và nước, các binh lính không thể không ra ngoài tìm kiếm đồ ăn cho hơn 2000 người.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Otis âm trầm.
Không khí trở nên cực kỳ ngưng trọng áp lực.
Chỉ mượn sức của hơn một trăm người, muốn thu thập đủ đồ ăn cho hơn 2000 người căn bản là việc khó như lên trời.
Những binh lính này đi ra, cũng chẳng khác nào đang chịu chết.
Tuy thân là quân nhân, nhiệm vụ hàng đầu chính là bảo hộ gia viên, bảo hộ nhân dân.
Nhưng người đều là xác thịt, quân đội mạo hiểm nguy hiểm tới cứu người, kết quả cách làm của hơn 2000 người, không thể nghi ngờ khiến các binh linh cảm thấy lạnh giá trong lòng.
Mình thì liều sống liều chết cứu những người này, lại có ý nghĩa gì.
Nhưng vô luận thế nào, vẫn phải cứu hơn 2000 người này.
Cho dù không tình nguyện.
.........
Trong hầm trú ẩn, không khí càng trở nên áp lực hơn.
Rất nhiều người đều cho rằng những người đi ra ngoài đó, sẽ không thể trở về.
Có người cảm thấy tuyệt vọng.
Có người chết lặng.
Cũng có người nhìn chằm chằm những đứa bẻ nhỏ tuổi, đôi mắt giấu trong bóng đêm tràn ngập tham lam.
Nhịn không được hít hít nước miếng.
Đúng lúc này, bên ngoài hầm trú ẩn truyền tới động tĩnh.
Mọi người trở nên kinh sợ, bọn họ gắt gao che miệng, không để bản thân phát ra bất cứ tiếng động gì.
Nhưng vẫn có người nhịn không được hét lên.
Cho rằng sâu biến dị phát hiện bọn họ.
Có người tức giận xông lên, đá cái người vừa hét lên một cái, trong mắt tràn ngập sát ý: "Còn hét nữa ta sẽ giết các ngươi."
Người bị đá phun ra máu tươi, cơ hồ mất đi nửa cái mạng.
Người thường sợ tới mức theo bản năng muốn thét chói tai.
Dị năng giả đầy mặt dữ tợn nhìn người thường mặt đầy kinh sợ, uy hiếp: "Nếu còn ai dám kêu ra tiếng, ta thấy một cái sẽ giết một cái."
Mùi máu tươi tràn ngập trong hầm trú ẩn, đại đa số người thường bắt đầu trở nên bất an, bọn họ sợ đám dị năng giả sẽ ra tay với mình.
Nếu thật là như vậy, lại phải làm gì bây giờ?
Lúc này có người hoảng hốt nhớ tới quân đội rời đi lúc trước.
Lập tức trào ra hối hận vô hạn.
Nếu quân đội không rời đi thì tốt biết mấy.
Ít nhất quân đội cũng là dị năng giả, còn sẽ liều mạng bảo vệ bọn họ.
Nhưng hiện tại hối hận có ích lợi gì.
Tiếng động bên ngoài hầm trú ẩn dần dần biến mất.
Mọi người dân dần trở nên bình ổn lại.
Nhưng người đàn ông bị đá thương thế quá nghiêm trọng, trợn trừng đôi mắt tắt thở.
Trong hầm trú ẩn, cuối cùng đã có người chết.
Người thường càng thêm tuyệt vọng.
Bọn họ không dám tin người đầu tiên bị chết trong hầm trú ẩn, không phải do sâu biến dị giết chết.
Mà là dị năng giả vốn nên bảo vệ bọn họ.
Điều này quả thực quá châm chọc.
Có dị năng giả lộ ra nụ cười trào phúng.
Cực kỳ chán ghét sự ích kỷ của đám người thường mấy ngày nay.
Những người này vĩnh viễn ỷ vào ta yếu ta có lý, không chịu vất vả học tập kỹ năng chiến đấu, không muốn đi tới những nơi nguy hiểm mài giũa năng lực phản ứng của mình, bọn họ chỉ biết run bần bật tránh sau lưng dị năng giả, tìm kiếm che chở.
Mà khi gặp phải nguy hiểm, chỉ biết hét toáng lên liều mạng chạy trốn.
Không biết đã liên lụy tới bao nhiêu dị năng giả, thậm chí còn hại dị năng giả vì vậy mà chết.
Cho nên khi dị năng giả khác bắt đầu không kiêng nể lựa chọn giết hại người thường, không có ai nguyện ý vươn tay trợ giúp.
Điều này càng khiến cho càng nhiều người thường cảm thấy sợ hãi.
Có người phụ nữ gắt gao bảo vệ con trai mình, cắn môi che giấu tiếng khóc nức nở.
********
Quân đội của Otis bắt đầu đi về phía hầm trú ẩn, trên tường tuy có gặp phải mấy tiểu đội sâu biến dị, lại bị quân đội lập tức giết chết, ngay cả tín hiệu cũng chưa kịp phát đi.
Mười mấy dị năng giả đi theo hạ sĩ ra ngoài vừa đi vừa nói chuyện.
"Ta cho rằng ta sẽ chết ở bên ngoài, không nghĩ tới lại may mắn như vậy."
Một dị năng giả khác cười sang sảng: "Còn không phải sao, ta cũng cho rằng ta sẽ chết ở bên ngoài."
Hạ sĩ nghe những người này nói, cuối cùng không kìm được nghi vấn trong lòng, hỏi: "Nếu các ngươi biết ra ngoài sẽ chết, vì sao còn muốn làm như vậy?"
Mấy dị năng giả kia bỗng im lặng.
Có người nói: "Không có gì, chỉ là do không nhìn nổi mà thôi."
Hạ sĩ lập tức sửng sốt, rồi sau đó lại cười rộ lên: "Cảm ơn."
Trong đó có một dị năng giả mặt đầy tâm sự, cũng không biết suy nghĩ điều gì.
Có người hỏi hắn: "Triệu Bân, ngươi làm sao vậy?"
Người gọi là Triệu Bân lấy lại tinh thần, chần chừ vài giây nói: "Nơi này cách hội giao dịch rất gần, nơi đó có một con thú biến dị bị nhốt ở đó, ta muốn đi xem nó còn ở nơi đó không."
Nhớ lại ngày đó, đôi mắt tràn ngập linh tính của con hổ kia tràn đầy van xin.
Lúc ấy hắn đứng ở đó do dự thật lâu.
Cuối cùng lựa chọn rời đi.
Trước khi đi hắn nhịn không được quay đầu nhìn lại......
Thấy được ánh mắt tuyệt vọng của con hổ kia.
Lòng hắn run lên, bước chân rời đi nhanh hơn.
Từ đó ánh mắt kia, đều xuất hiện trong mơ của hắn mỗi đêm, khiến hắn trằn trọc không sao ngủ được.
Sau khi người khác nghe thấy, nhịn không được hỏi: "Nếu ngươi hối hận, vì sao lúc trước không cứu nó?"
Triệu Bân ngẩn người, chua xót nói: "Bởi vì khi đó ta không biết thú biến dị cũng sẽ có con tốt, ta cho rằng nó cầu cứu chỉ là vì muốn tê liệt sự cảnh giác của ta."
Dù sao khi đó, tất cả mọi người đều cho rằng thú biến dị hung tàn bạo ngược, thích giết người ăn thịt.
Hắn cho rằng tất cả những điều này là quỷ kế của thú biến dị.
Nhưng hiện tại hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Con thú biến dị kia thật sự đang cầu cứu hắn.
Cơ hội duy nhất để nó có thể thoát ra, lại vì mình chần chừ mà chặt đứt.
Nghĩ tới điểm này, trái tim hắn giống như bị bóp chặt, nặng nề vô vọng.
Mấy người còn lại nhịn không được vỗ vỗ bả vài hắn, an ủi: "Điều này không phải lỗi của ngươi."
Triệu Bân lắc lắc đầu, trong lòng vẫn tràn ngập ảo não.
Otis nhéo cục cưng nhỏ trong lòng, mặt đầy khó chịu hỏi: "Nghe cái gì thế?"
Cư nhiên chuyên chú như vậy.
Cục cưng nhỏ ghét bỏ giãy giụa, vẫn nhìn mấy dị năng giả phía sau, trên mặt tràn đầy thần sắc bừng tỉnh.
Thì ra cái người đăng bình luận cầu xin người xem cứu lão hổ biến dị là người này.
Quý Vô Tu còn nhớ rõ người này là người đầu tiên ở khu C đứng ra, lựa chọn nói chuyện giúp mình.
Otis: "....."
Cứ cảm thấy vẻ mặt nghiêm túc của cục cưng nhỏ giống như có thể nghe hiểu tiếng người.
Chờ tới nơi, hắn nhất định phải đặt câu hỏi về cục cưng nhỏ.
Đội ngũ tiếp tục đi được một lát.
Triệu Bân dừng bước chân, không chút do dự nói với hạ sĩ: "Ta muốn đi qua tìm nó, các ngươi đi trước đi."
Huống chi hắn chỉ là một nhân vật nhỏ.
Đội quân này dù không có mình, cũng sẽ không có gì thay đổi.
Nhưng con hổ kia....
Nếu không có mình, có lẽ thật sự sẽ chết ở nơi đó.
Triệu Bân biết một mình mình đi qua sẽ rất nguy hiểm.
Có lẽ sẽ chết ở trên đường.
Nhưng so với việc ngày đêm bị lương tâm khiển trách, hắn thà rằng lựa chọn cái chết.
Hạ sĩ giật giật môi, rất muốn khuyên can, nhưng ánh mắt Triệu Bân quá mức kiên định, hạ sĩ thở dài một hơi, nói: "Ta đi cùng ngươi."
Hắn cũng muốn cứu con hổ kia.
Triệu Bân theo bản năng muốn từ chối, hạ sĩ giống như đoán trước được, xua xua tay: "Đừng tưởng chỉ có ngươi lo lắng cho thú biến dị, ta cũng rất muốn giúp nó."
Triệu Bân hơi mím môi: "Cảm ơn."
Hạ sĩ cười cười, nói với Triệu Bân: "Ta đi nói với nguyên soái Otis một tiếng, chỉ có hai chúng ta rời đi, sẽ không có gì ảnh hưởng."
Triệu Bân gật gật đầu.
Ngay sau đó, hạ sĩ tìm Otis nói chuyện này.
Otis lãnh đạm gật đầu: "Đi đi."
Hạ sĩ thở phào nhẹ nhõm một hơi, chuẩn bị cùng Triệu Bân rời đi.
Nhưng cục cưng nhỏ trong lòng Otis lại liều mạng giãy giụa, theo sát phía sau hạ sĩ, nghiễm nhiên muốn cùng đi theo.
Otis: "....."
Hắn biết ngay mình là một người số khổ mà.
Mỗi ngày ngoài đánh giặc kiếm tiền ra.
Còn phải kiêm chức cứu tiểu đồng bọn tương lai của cục cưng nhỏ.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Trọng sinh thành gấu trúc
- Chương 2: Quá xấu
- Chương 3: Dễ thương nhất thế giới
- Chương 4: Ngày đầu tiên ở ngoại tinh
- Chương 5: Bán manh thành công
- Chương 6: Ngài tranh đua một chút
- Chương 7: Ngài gầy quá
- Chương 8: Chỉ có lửa mới có thể hóa giải ưu sầu
- Chương 9: Bán gấu trúc làm giàu
- Chương 10: Manh là nhất định phải bán
- Chương 11: Hệ thống bán manh mới là bug
- Chương 12: Chấp nhất mang thù
- Chương 13: Ngài cảm thấy còn dễ thương sao?
- Chương 14: Muốn đánh báo đen
- Chương 15: Điểm bán manh tới tay
- Chương 16: Nó khoác ánh trăng mà đến
- Chương 17: Báo đen thông minh
- Chương 18: Sinh vật mới xuất hiện
- Chương 19: Con người xuất hiện
- Chương 20: Lại một lần bán manh thành công
- Chương 21: Kiếm xong liền chạy lấy người
- Chương 22: Chủ động xuất kích
- Chương 23: Bắt gấu trúc làm giàu
- Chương 24: Lăn lộn đi gấu trúc
- Chương 25: Gấu trúc đại phát thần uy
- Chương 26: Gấu trúc sắp bị bắt
- Chương 27: Nguyên soái lên sân khấu
- Chương 28: Thật xấu
- Chương 29: Nguyên soái cống hiến 520 điểm bán manh!
- Chương 30: Muốn cứu sói bạc
- Chương 31: Manh điểm của nguyên soái
- Chương 32: Dọn thới biệt thự của nguyên soái
- Chương 33: Kiếm được 250 điểm bán manh
- Chương 34: Đều cho ngươi ăn
- Chương 35: Ngửi mùi thỏ lộ lộ bụng
- Chương 36: Bắt đầu có cảm tình
- Chương 37: Nguyên soái cống hiến 666
- Chương 38: Nguyên soái cống hiến 233
- Chương 39: Cho chúng nó một cái nhà
- Chương 40: Cái bụng đen của nguyên soái
- Chương 41: Bí mật của nguyên soái
- Chương 42: Sói bạc ăn đồ CHÍN
- Chương 43: Sói bạc lấy cớ
- Chương 44: Sói bạc thay đổi
- Chương 45: Cắn chết Triệu Lợi Binh
- Chương 46: Chân tướng sáng tỏ
- Chương 47: Nguyên soái rất khó chịu
- Chương 48: Ta không đáng yêu sao
- Chương 49: Nếu như có kiếp sau
- Chương 50: Mọi chuyện đã có ta
- Chương 51: Ngươi đáng yêu nhất
- Chương 52: Mộng bức lông xù xù
- Chương 53: Ta không phải, ta không có
- Chương 54: Tò mò gấu trúc nói gì
- Chương 55: Meo ~
- Chương 56: Nguyên soái cống hiến 520 điểm bán manh
- Chương 57: Nguyên soái có tiền #
- Chương 58: Cố gắng vì thú biến dị
- Chương 59: Trang viên gặp chuyện bất ngờ
- Chương 60: Nguyên soái bị hiểu lầm
- Chương 61: Gấu trúc làm chuyện xấu
- Chương 62: Phát triển fan
- Chương 63: Quá đáng yêu
- Chương 64: Biết trước nguy hiểm
- Chương 65: Khiếp sợ
- Chương 66: Bảo bối trong tim nguyên soái
- Chương 67: Đại phát thần uy
- Chương 68: Ngốc nghếch đáng yêu
- Chương 69: Ngăn cơn sóng dữ
- Chương 70: Hung manh
- Chương 71: Gấu trúc thần kỳ
- Chương 72: Ngọn lửa bị cười nhạo
- Chương 73: Thật là quá đáng yêu
- Chương 74: Gấu trúc lên tivi
- Chương 75: Ghen
- Chương 76: Bắt đầu phát sóng trực tiếp
- Chương 77: Mèo xã hội
- Chương 78: Chắc chắn nó rất xấu
- Chương 79: Gấu trúc nổi tiếng
- Chương 80: Toàn tinh tế đều phát điên
- Chương 81: Gấu trúc đáng yêu đến sập mạng
- Chương 82: Nguyên soái ghen tị
- Chương 83: Gấu trúc đắn đo
- Chương 84: Gấu trúc biết lái xe
- Chương 85: Gấu trúc lái máy bay
- Chương 86: Băng nhận hùng
- Chương 87: Trộm quay gấu trúc
- Chương 88: Nguyên soái lại ghen
- Chương 89: Phát sóng trực tiếp ăn k.ứ.c
- Chương 90: Nghề tay trái của Otis
- Chương 91: Gấu trúc khóc
- Chương 92: Lòng người hiểm ác
- Chương 93: Lời dặn dò cuối cùng
- Chương 94: Không muốn ngươi chết
- Chương 95: Ta có thể nói
- Chương 96: Quá xấu
- Chương 97: Hung manh gào
- Chương 98: Cây trúc
- Chương 99: Thăng cấp
- Chương 100
- Chương 101: Biến to biến nhỏ
- Chương 102: Thu nhỏ
- Chương 103: Nhìn yêu quá!
- Chương 104: Nguy cơ
- Chương 105: Biến xấu
- Chương 106: Hủy dung
- Chương 107: Bị thương
- Chương 108: Dị năng bạo động
- Chương 109: Giải quyết nguy cơ
- Chương 110: Một đám tham ăn
- Chương 111: Mở vườn thú
- Chương 112: Thay đổi
- Chương 113: Âm mưu sơ hiện
- Chương 114: Nguy cơ mới
- Chương 115: Thật xấu xí
- Chương 116: Cấp 6
- Chương 117: Ánh sáng dẫn đường
- Chương 118: Meo meo
- Chương 119: Tên khốn kiếp!
- Chương 120: Otis cặn bã
- Chương 121: Mị lực của gấu trúc
- Chương 122: Tiền mồ HÔI NƯỚC MẮT
- Chương 123: Sảng văn vai chính
- Chương 124
- Chương 126: Tiết lộ bí mật
- Chương 127: Bại lộ nói chuyện
- Chương 128: Chơi nào
- Chương 129: Tâm sự của gấu trúc
- Chương 130: Bại lộ nói chuyện
- Chương 131: Hệ thống thăng cấp
- Chương 132: Cố vấn
- Chương 133: Chờ ngươi quay lại
- Chương 134: Hoa Hoa yêu hoa
- Chương 135: Cấp 7
- Chương 136: Bắn cho hai phát
- Chương 137: Hệ thống tái xuất
- Chương 138: Hành tinh mèo
- Chương 139: Hỏa nhãn kim tinh
- Chương 140: Bò nào bò nào
- Chương 141
- Chương 142: Sâu biến dị cấp 7 ở đâu
- Chương 143: Đừng khinh thường một con gà
- Chương 144
- Chương 145: Nani? Sâu lông
- Chương 146: Mèo đen bị sốc
- Chương 147: Mèo xin giúp đỡ
- Chương 148: Ngươi có từng biết
- Chương 149: Cái gì? Là sói!!!
- Chương 150: Bắt đầu thay đổi
- Chương 151: Gặp mặt cùng tranh luận
- Chương 152: Nguy hiểm ập tới!!
- Chương 153: Có vẻ như một đôi đang yêu đương cuồng nhiệt
- Chương 154: Vô nhân tính!!
- Chương 155: Chỉnh sửa quy tắc
- Chương 156: Thể hiện nào~
- Chương 157: Cộng sinh thú
- Chương 158: Ngươi thuộc về ta
- Chương 159: Ký kết khế ước với Otis
- Chương 160: Không biết xấu hổ
- Chương 161: Quyết định của mèo đen
- Chương 162: Ăn sâu mới có thể cứu vớt thế giới
- Chương 163: Trao đổi
- Chương 164: Lão nguyên soái
- Chương 165: Xấu quá
- Chương 166: Nguyên soái thông suốt
- Chương 167: Mai rùa
- Chương 168: Thoát ra
- Chương 169: Bất khả chiến bại
- Chương 170: Đêm trước khi xuất phát
- Chương 171: Tấn công trùng động
- Chương 172: Tiến vào trùng động
- Chương 173: Tiến vào trùng động phát sóng trực tiếp
- Chương 174: Bởi vì mình đáng yêu?
- Chương 175: Ha ha trước đi
- Chương 176: Báo đen, lâu rồi không gặp!
- Chương 177: Gì mà dài thế
- Chương 178: Thì ra ngươi là gấu trúc
- Chương 179: Thổ lộ ở bên nhau
- Chương 180: Mệt mỏi vì qua cửa
- Chương 181: Gấu trúc thật khí phách
- bình luận