Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp - Chương 161: Quyết định của mèo đen
Chương trước- Chương 1: Trọng sinh thành gấu trúc
- Chương 2: Quá xấu
- Chương 3: Dễ thương nhất thế giới
- Chương 4: Ngày đầu tiên ở ngoại tinh
- Chương 5: Bán manh thành công
- Chương 6: Ngài tranh đua một chút
- Chương 7: Ngài gầy quá
- Chương 8: Chỉ có lửa mới có thể hóa giải ưu sầu
- Chương 9: Bán gấu trúc làm giàu
- Chương 10: Manh là nhất định phải bán
- Chương 11: Hệ thống bán manh mới là bug
- Chương 12: Chấp nhất mang thù
- Chương 13: Ngài cảm thấy còn dễ thương sao?
- Chương 14: Muốn đánh báo đen
- Chương 15: Điểm bán manh tới tay
- Chương 16: Nó khoác ánh trăng mà đến
- Chương 17: Báo đen thông minh
- Chương 18: Sinh vật mới xuất hiện
- Chương 19: Con người xuất hiện
- Chương 20: Lại một lần bán manh thành công
- Chương 21: Kiếm xong liền chạy lấy người
- Chương 22: Chủ động xuất kích
- Chương 23: Bắt gấu trúc làm giàu
- Chương 24: Lăn lộn đi gấu trúc
- Chương 25: Gấu trúc đại phát thần uy
- Chương 26: Gấu trúc sắp bị bắt
- Chương 27: Nguyên soái lên sân khấu
- Chương 28: Thật xấu
- Chương 29: Nguyên soái cống hiến 520 điểm bán manh!
- Chương 30: Muốn cứu sói bạc
- Chương 31: Manh điểm của nguyên soái
- Chương 32: Dọn thới biệt thự của nguyên soái
- Chương 33: Kiếm được 250 điểm bán manh
- Chương 34: Đều cho ngươi ăn
- Chương 35: Ngửi mùi thỏ lộ lộ bụng
- Chương 36: Bắt đầu có cảm tình
- Chương 37: Nguyên soái cống hiến 666
- Chương 38: Nguyên soái cống hiến 233
- Chương 39: Cho chúng nó một cái nhà
- Chương 40: Cái bụng đen của nguyên soái
- Chương 41: Bí mật của nguyên soái
- Chương 42: Sói bạc ăn đồ CHÍN
- Chương 43: Sói bạc lấy cớ
- Chương 44: Sói bạc thay đổi
- Chương 45: Cắn chết Triệu Lợi Binh
- Chương 46: Chân tướng sáng tỏ
- Chương 47: Nguyên soái rất khó chịu
- Chương 48: Ta không đáng yêu sao
- Chương 49: Nếu như có kiếp sau
- Chương 50: Mọi chuyện đã có ta
- Chương 51: Ngươi đáng yêu nhất
- Chương 52: Mộng bức lông xù xù
- Chương 53: Ta không phải, ta không có
- Chương 54: Tò mò gấu trúc nói gì
- Chương 55: Meo ~
- Chương 56: Nguyên soái cống hiến 520 điểm bán manh
- Chương 57: Nguyên soái có tiền #
- Chương 58: Cố gắng vì thú biến dị
- Chương 59: Trang viên gặp chuyện bất ngờ
- Chương 60: Nguyên soái bị hiểu lầm
- Chương 61: Gấu trúc làm chuyện xấu
- Chương 62: Phát triển fan
- Chương 63: Quá đáng yêu
- Chương 64: Biết trước nguy hiểm
- Chương 65: Khiếp sợ
- Chương 66: Bảo bối trong tim nguyên soái
- Chương 67: Đại phát thần uy
- Chương 68: Ngốc nghếch đáng yêu
- Chương 69: Ngăn cơn sóng dữ
- Chương 70: Hung manh
- Chương 71: Gấu trúc thần kỳ
- Chương 72: Ngọn lửa bị cười nhạo
- Chương 73: Thật là quá đáng yêu
- Chương 74: Gấu trúc lên tivi
- Chương 75: Ghen
- Chương 76: Bắt đầu phát sóng trực tiếp
- Chương 77: Mèo xã hội
- Chương 78: Chắc chắn nó rất xấu
- Chương 79: Gấu trúc nổi tiếng
- Chương 80: Toàn tinh tế đều phát điên
- Chương 81: Gấu trúc đáng yêu đến sập mạng
- Chương 82: Nguyên soái ghen tị
- Chương 83: Gấu trúc đắn đo
- Chương 84: Gấu trúc biết lái xe
- Chương 85: Gấu trúc lái máy bay
- Chương 86: Băng nhận hùng
- Chương 87: Trộm quay gấu trúc
- Chương 88: Nguyên soái lại ghen
- Chương 89: Phát sóng trực tiếp ăn k.ứ.c
- Chương 90: Nghề tay trái của Otis
- Chương 91: Gấu trúc khóc
- Chương 92: Lòng người hiểm ác
- Chương 93: Lời dặn dò cuối cùng
- Chương 94: Không muốn ngươi chết
- Chương 95: Ta có thể nói
- Chương 96: Quá xấu
- Chương 97: Hung manh gào
- Chương 98: Cây trúc
- Chương 99: Thăng cấp
- Chương 100
- Chương 101: Biến to biến nhỏ
- Chương 102: Thu nhỏ
- Chương 103: Nhìn yêu quá!
- Chương 104: Nguy cơ
- Chương 105: Biến xấu
- Chương 106: Hủy dung
- Chương 107: Bị thương
- Chương 108: Dị năng bạo động
- Chương 109: Giải quyết nguy cơ
- Chương 110: Một đám tham ăn
- Chương 111: Mở vườn thú
- Chương 112: Thay đổi
- Chương 113: Âm mưu sơ hiện
- Chương 114: Nguy cơ mới
- Chương 115: Thật xấu xí
- Chương 116: Cấp 6
- Chương 117: Ánh sáng dẫn đường
- Chương 118: Meo meo
- Chương 119: Tên khốn kiếp!
- Chương 120: Otis cặn bã
- Chương 121: Mị lực của gấu trúc
- Chương 122: Tiền mồ HÔI NƯỚC MẮT
- Chương 123: Sảng văn vai chính
- Chương 124
- Chương 126: Tiết lộ bí mật
- Chương 127: Bại lộ nói chuyện
- Chương 128: Chơi nào
- Chương 129: Tâm sự của gấu trúc
- Chương 130: Bại lộ nói chuyện
- Chương 131: Hệ thống thăng cấp
- Chương 132: Cố vấn
- Chương 133: Chờ ngươi quay lại
- Chương 134: Hoa Hoa yêu hoa
- Chương 135: Cấp 7
- Chương 136: Bắn cho hai phát
- Chương 137: Hệ thống tái xuất
- Chương 138: Hành tinh mèo
- Chương 139: Hỏa nhãn kim tinh
- Chương 140: Bò nào bò nào
- Chương 141
- Chương 142: Sâu biến dị cấp 7 ở đâu
- Chương 143: Đừng khinh thường một con gà
- Chương 144
- Chương 145: Nani? Sâu lông
- Chương 146: Mèo đen bị sốc
- Chương 147: Mèo xin giúp đỡ
- Chương 148: Ngươi có từng biết
- Chương 149: Cái gì? Là sói!!!
- Chương 150: Bắt đầu thay đổi
- Chương 151: Gặp mặt cùng tranh luận
- Chương 152: Nguy hiểm ập tới!!
- Chương 153: Có vẻ như một đôi đang yêu đương cuồng nhiệt
- Chương 154: Vô nhân tính!!
- Chương 155: Chỉnh sửa quy tắc
- Chương 156: Thể hiện nào~
- Chương 157: Cộng sinh thú
- Chương 158: Ngươi thuộc về ta
- Chương 159: Ký kết khế ước với Otis
- Chương 160: Không biết xấu hổ
- Chương 161: Quyết định của mèo đen
- Chương 162: Ăn sâu mới có thể cứu vớt thế giới
- Chương 163: Trao đổi
- Chương 164: Lão nguyên soái
- Chương 165: Xấu quá
- Chương 166: Nguyên soái thông suốt
- Chương 167: Mai rùa
- Chương 168: Thoát ra
- Chương 169: Bất khả chiến bại
- Chương 170: Đêm trước khi xuất phát
- Chương 171: Tấn công trùng động
- Chương 172: Tiến vào trùng động
- Chương 173: Tiến vào trùng động phát sóng trực tiếp
- Chương 174: Bởi vì mình đáng yêu?
- Chương 175: Ha ha trước đi
- Chương 176: Báo đen, lâu rồi không gặp!
- Chương 177: Gì mà dài thế
- Chương 178: Thì ra ngươi là gấu trúc
- Chương 179: Thổ lộ ở bên nhau
- Chương 180: Mệt mỏi vì qua cửa
- Chương 181: Gấu trúc thật khí phách
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp
Chương 161: Quyết định của mèo đen
Sau khi khế ước, vô số người đều kinh ngạc cảm thán về việc mình có thể cảm nhận được tâm tư của thú cưng.
Nhưng cũng khiến nhận thức của bản thân hoàn toàn bị điên đảo.
Trong đó.
Từ Văn chính là người cảm nhận sâu sắc nhất.
Hắn có một con thú biến dị cực kỳ đáng yêu.
Một con sóc.
Đừng thấy nó hình thể không lớn.
Sức chiến đấu lại rất yếu.
Nhưng nó lại có thiên phú mà rất nhiều thú biến dị không thể sánh bằng.
Đó chính là tốc độ.
Sóc có được tốc độ rất nhanh, cùng với khả năng thăng bằng rất tốt.
Có thể chạy nhảy di chuyển trong rừng, nhân loại rất khó bắt được nó.
Càng đừng nói là nó hiện giờ chính là một sinh vật biến dị.
Tốc độ kia thực sự đạt đến trình độ nhân loại không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Có được dị năng thiên phúc mạnh mẽ như vậy, rất thích hợp với việc do thám, dựa vào tốc độ nhanh nhẹn linh hoạt tìm hiểu tình hình phía trước.
Từ sau khi khế ước thành công, hắn và thú biến dị càng thêm phối hợp ăn ý hơn nữa.
Ngoài một vấn đề khiến hắn cảm thấy suy sụp.
Đó chính là hắn vẫn luôn cho rằng....
Khi con sóc này vẫy đuôi, mỗi ngày đều kiên trì bền bỉ đưa hạt thông cho mình là đang biểu đạt tình cảm yêu thích đối với mình.
Đặc biệt là đôi mắt nó, đen nhánh sáng bóng lộ ra vô hạn thân thiết.
Mỗi khi hắn nhìn vào, đều sẽ càng thêm yêu thích con sóc này.
Khi đó trong lòng hắn tràn ngập vui mừng.
Nhưng từ sau khi khế ước thành công.
Khi con sóc lại lần nữa đưa hạt thông, hắn liền sửng sốt.
Khoan đã....
Vì sao lại là thương hại?
Cách vài ngày, hắn mới mặt vô biểu tình, cuối cùng hiểu rõ nguyên nhân.
Tổng kết lại.....
Từ đầu tới đuôi, con sóc này liền cho rằng Từ Văn không có gì ăn, bắt buộc nó chỉ có thể mỗi ngày cố gắng tìm hạt thông đưa cho nhân loại này.
Cho nên đôi mắt tự nhiên sẽ hiện ra một chút thương hại.
Ngay cả hạt thông cũng không biết tìm, có thể không đáng thương sao.
Cái nhà này, vẫn là phải dựa vào mình.
Nghĩ đến đây, sóc cảm giác gánh nặng trên vai mình càng thêm nặng nề hơn.
Từ Văn dở khóc dở cười.
Vừa cảm động vừa không khỏi cảm thấy buồn cười không thôi về hành vi của con sóc này.
Nhưng hắn cảm thấy mình càng yêu con sóc này hơn.
Điều này cũng nhờ khế ước.
Nếu không hắn vẫn luôn không biết.
Thì ra nó vẫn luôn cố gắng dùng chính cách của mình để bảo hộ hắn.
Tuy Từ Văn không ăn hạt thông.
Nhưng sóc lại vẫn kiên trì tiếp tục như vậy, ngày qua ngày.
Nỗ lực.
***********
Sau khi khế ước thành công, rất nhiều người cũng càng nhận ra, đám thú biến dị nhìn như ngây ngốc, cũng không phải cái gì cũng không hiểu.
Chúng nó đều hiểu, chỉ là chúng nó dùng phương thức mà con người không thể hiểu được, cố gắng bảo vệ nhân loại mà mình để ý.
Còn đám thú biến dị trong trang viên, cũng đều trở thành cộng sinh thú.
Đồng thời, địa vị của Quý Vô Tu ở trong trang viên cũng tăng vọt tới mức chưa từng có.
Tuy lúc trước, địa vị cũng đã rất cao.
Nhưng điều này không giống như trước.
Ít nhất bọn họ chưa từng gặp qua thủ đoạn thần kỳ như vậy.
Louis Edgehallu, một thế hệ miêu hoàng ở hành tinh mèo, có cái gì mà chưa gặp qua?
Nó vẫn luôn cho rằng mình và con thú biến dị cực xấu xí kia lợi hại giống nhau.
Tuy ở trên phương diện chiến đấu tựa hồ không bằng nó.
Nhưng nói về giá trị sắc đẹp, nói về các mặt, nó hoàn toàn có thể vượt qua con thú biến dị kia.
Nhưng hiện tại.
Nó rõ ràng nhận ra, con thú biến dị kia, tựa hồ còn lợi hại hơn mình nhiều.
Ít nhất.
Nó không có cách nào ấn sâu biến dị cấp 7 trên mặt đất mà chà đạp.
Càng không làm được việc cho nhân loại và thú biến dị khế ước.
Nó không khỏi trở nên uể oải.
Tận đến khi Lý Chu Hiến đi tới, dùng giọng nói quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"
Louis Edgehallu lắc đầu, uể oải meo meo một tiếng.
Điều này khiến Lý Chu Hiến cảm thấy rất là nôn nóng, sợ con mèo mà mình thương yêu nhất có chỗ nào khó chịu.
Louis Edgehallu nhìn nhân loại bởi vì cảm xúc buồn bã của mình mà nôn nóng không thôi, không biết tại sao liền nhớ tới rất nhiều rất nhiều hồi ức trước kia mà mình đã quên mất.
Nó nghĩ.
Có lẽ mình có thể thử khế ước với nhân loại này xem.
Nó biết, cũng rất rõ ràng.
Nhân loại này vẫn luôn rất muốn khế ước với mình.
Nhưng hắn chưa bao giờ nói ra yêu cầu này với mình, càng không biểu lộ bất cứ khát vọng và ánh mắt mong đợi nào ở trước mặt mình.
Nó thông minh như vậy, sao có thể không biết đây là vì sao chứ.
Trên thực tế, Lý Chu Hiến không phải không muốn khế ước, chỉ là so với khế ước, hắn càng quan tâm suy nghĩ của mèo đen.
Ai cũng biết, Louis Edgehallu tính cách ngạo kiều, càng đừng nói thân phận tôn quý như vậy, tuy hành tinh mèo bị sâu biến dị diệt sạch, nhưng điều này cũng không thể xóa bỏ được dòng móng tôn quý và thân phận miêu vương của mèo đen được.
Lý Chu Hiến tự biết thân phận không xứng với nó.
Liền quyết định bảo vệ nó, thật cẩn thận bảo vệ nó.
Mặc kệ là trước kia hay là hiện tại, hay là tương lai.
Hắn vẫn luôn như trước.
Louis Edgehallu nhẹ nhàng meo một tiếng.
Vẻ mặt phức tạp.
Nét mặt Lý Chu Hiến vẫn đầy khẩn trương, ý đồ khuyên bảo mèo đen đi cùng mình tới chỗ quân y xem thử, đừng để cho nguồn năng lượng thần bí kia quấy phá.
Cho tới giờ.
Tất cả mọi người còn chưa biết Louis Edgehallu đã sớm khỏi bệnh.
Lúc trước, nó đã ăn đồ vật mà con thú biến dị xấu xí kia đưa cho mình, sau đó bắt đầu không ngừng tiêu chảy, cuối cùng liền không thể hiểu được không phục lại cấp bậc.
Nó vốn định dùng cái này tạo kinh hỉ.
Nhưng ai ngờ, nhân loại này thực sự quá ngu ngốc.
Hơn nữa cũng quá yếu.
Đến giờ còn chưa phát hiện mình đã hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh.
Bất đắc dĩ, nó chỉ có thể meo meo gật đầu, lựa chọn đồng ý.
Tự nhiên, nó bị đưa đến chỗ quân y kiểm tra đo đường, sau đó dẫn tới kinh ngạc và khó tin.
Quân y xem lại kết quả kiểm tra đo lường, không thể tin nổi đoàn năng lượng này không hiểu vì sao lại biến mất.
Sau đó, Lý Chu Hiến tự nhiên vui quá mà khóc.
Quý Vô Tu cũng nghe nói chuyện này, liền mau chóng giải thích rõ ràng.
Nhìn thấy Quý Vô Tu, Louis Edgehallu do do dự dự đi qua, lẩm bẩm nói mấy câu.
Sau khi nghe xong, Quý Vô Tu lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Dường như không thể tin được con mèo này cư nhiên làm ra quyết định như vậy.
Để xác nhận, y lại hỏi lại con mèo kia một lần nữa, chắc chắn nghĩ kỹ rồi chứ?
Hiển nhiên cũng không phải nhất thời xúc động.
Mà là thật sự nghĩ kỹ muốn làm như vậy.
Quý Vô Tu gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Louis Edgehallu lại lập tức tỏ vẻ, hi vọng xẻng hót k.ứ.c mang mình qua đó.
Quý Vô Tu lập tức lộ ra vẻ mặt vi diệu, tỏ vẻ không cần đi.
Louis Edgehallu khó hiểu meo một tiếng.
Quý Vô Tu không trả lời nó, mà nói với Lý Chu Hiến: "Vừa rồi Louis Edgehallu nhờ ta nói với ngươi một câu."
Lý Chu Hiến sửng sốt, nói: "Nói cái gì?"
Quý Vô Tu nói: "Nó nói, hi vọng có thể ký kết khế ước với ngươi."
Lý Chu Hiến không tiền đồ trừng lớn mắt, dường như không dám tin.
Hắn quá hiểu biết tính cách của con mèo này.
Từ trước đến nay đều kiêu ngạo không chịu được.
Ngày thường luôn thích bễ nghễ nhìn mình, đáy mắt tràn đầy khinh bỉ.
Nói không khổ sở là giả.
Nhưng hắn lại vui vẻ chịu đựng.
Chỉ cần con mèo này vui vẻ, cho dù mình có chịu chút khổ thì có là gì.
Nhưng hiện tại, con mèo này cư nhiên chủ động đề nghị ký khế ước với mình?
Điều khiến Lý Chu Hiến khiếp sợ không phải Louis Edgehallu sẽ đồng ý khế ước với con người, mà là khiếp sợ người kia, lại là mình.
Quý Vô Tu nhìn ra sự thiếu tự tin trong mắt người này, không nhịn được lên tiếng nhở: "Sinh vật họ mèo này, từ trước tới nay đều rất ngạo kiêu, mặt ngoài ghét bỏ ngươi, nhưng nó đối với ngươi, lại là đặc biệt nhất."
Hắn đột nhiên sững sờ, vẻ mặt nhiều thêm một chút phức tạp.
"Ta biết rồi......"
Sau đó, mọi người sôi nổi tỏ vẻ Lý Chu Hiến và con mèo kia mau đi tới chỗ tượng điêu khắc ký khế ước.
Nếu không qua một lát nữa người xếp hàng sẽ càng nhiều, sẽ phải chờ rất lâu.
Quý Vô Tu lập tức hắc tuyến đầy đầu, không nhịn được ho khan một tiếng, tận đến khi kéo tầm mắt của mọi người tới đấy, mới sâu kín nói: "Có phải các ngươi quên mất việc gì rồi không?"
Quân y nói: "Việc gì?"
Tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt tự hỏi.
Không biết rốt cục bản thân quên mất chuyện gì.
Quý Vô Tu thấy thế, chỉ có thể suy sụp hỏi: "Biết tượng điêu khắc là ai làm ra chứ?"
Mọi người gật đầu, lộ ra ánh mắt kính sợ nể phục.
Đến giờ, cho dù nhớ lại thần tích xảy ra vào ngày hôm đó họ vẫn cảm thấy chấn động.
Quý Vô Tu tiếp tục nhắc nhở: "Đi xa xếp hàng làm gì chứ, trực tiếp khế ước ở trước mặt ta là được rồi!"
Mọi người: "......"
Vì sao bọn họ chưa từng nghĩ tới điểm này?
Hai mắt Sói Đói lập tức sáng lên, hỏi: "Chẳng lẽ là những tượng điêu khắc đó chỉ là vật trung gian?"
Quý Vô Tu lập tức cho một vẻ mặt tán thưởng.
Sói Đói không hổ là làm khoa học.
Nhanh như vậy đã hiểu rõ tác dụng của những bức tượng điêu khắc đó.
Mọi người vẫn cái biết cái không.
Tận đến khi Sói Đói giải thích nguyên lý bên trong, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra, những bức tượng đó, chỉ là vật trung gian, bên trong có lực lượng của con thú biến dị này, cho nên bọn họ không cần mất công đi xa để xếp hàng, chỉ cần ký khế ước ở trước mặt con thú biến dị này là được.
Rất nhanh.
Dưới sự chứng kiến của Quý Vô Tu, cuối cùng Louis Edgehallu trở thành cộng sinh thú của nhân loại.
Cũng vào khoảnh khắc đó.
Lý Chu Hiến bỗng nhiên cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của mèo đen.
Tràn ngập vui mừng.
Và ngượng ngùng.
Hắn không nhịn được ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ của Louis Edgehallu nhìn mình, khinh thường kêu meo meo meo.
Như là đang mắng cái gì đó.
Lý Chu Hiến sửng sốt, giây tiếp theo liền lộ ra một nụ cười tươi, vui mừng không thôi.
Thì ra, mặt ngoài nó nhìn như ghét bỏ, nhưng trong lòng, giống như mình thực vui vẻ.
Louis Edgehallu cũng cảm nhận được cảm xúc của đối phương, lập tức tâm hoảng ý loạn quay đầu, ném cái đuôi tỏ vẻ trấn định.
Nó kiên quyết không thể lộ ra dấu vết.
Nó không thích nhân loại này một chút nào.
Đúng vậy.
Nhưng cũng khiến nhận thức của bản thân hoàn toàn bị điên đảo.
Trong đó.
Từ Văn chính là người cảm nhận sâu sắc nhất.
Hắn có một con thú biến dị cực kỳ đáng yêu.
Một con sóc.
Đừng thấy nó hình thể không lớn.
Sức chiến đấu lại rất yếu.
Nhưng nó lại có thiên phú mà rất nhiều thú biến dị không thể sánh bằng.
Đó chính là tốc độ.
Sóc có được tốc độ rất nhanh, cùng với khả năng thăng bằng rất tốt.
Có thể chạy nhảy di chuyển trong rừng, nhân loại rất khó bắt được nó.
Càng đừng nói là nó hiện giờ chính là một sinh vật biến dị.
Tốc độ kia thực sự đạt đến trình độ nhân loại không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Có được dị năng thiên phúc mạnh mẽ như vậy, rất thích hợp với việc do thám, dựa vào tốc độ nhanh nhẹn linh hoạt tìm hiểu tình hình phía trước.
Từ sau khi khế ước thành công, hắn và thú biến dị càng thêm phối hợp ăn ý hơn nữa.
Ngoài một vấn đề khiến hắn cảm thấy suy sụp.
Đó chính là hắn vẫn luôn cho rằng....
Khi con sóc này vẫy đuôi, mỗi ngày đều kiên trì bền bỉ đưa hạt thông cho mình là đang biểu đạt tình cảm yêu thích đối với mình.
Đặc biệt là đôi mắt nó, đen nhánh sáng bóng lộ ra vô hạn thân thiết.
Mỗi khi hắn nhìn vào, đều sẽ càng thêm yêu thích con sóc này.
Khi đó trong lòng hắn tràn ngập vui mừng.
Nhưng từ sau khi khế ước thành công.
Khi con sóc lại lần nữa đưa hạt thông, hắn liền sửng sốt.
Khoan đã....
Vì sao lại là thương hại?
Cách vài ngày, hắn mới mặt vô biểu tình, cuối cùng hiểu rõ nguyên nhân.
Tổng kết lại.....
Từ đầu tới đuôi, con sóc này liền cho rằng Từ Văn không có gì ăn, bắt buộc nó chỉ có thể mỗi ngày cố gắng tìm hạt thông đưa cho nhân loại này.
Cho nên đôi mắt tự nhiên sẽ hiện ra một chút thương hại.
Ngay cả hạt thông cũng không biết tìm, có thể không đáng thương sao.
Cái nhà này, vẫn là phải dựa vào mình.
Nghĩ đến đây, sóc cảm giác gánh nặng trên vai mình càng thêm nặng nề hơn.
Từ Văn dở khóc dở cười.
Vừa cảm động vừa không khỏi cảm thấy buồn cười không thôi về hành vi của con sóc này.
Nhưng hắn cảm thấy mình càng yêu con sóc này hơn.
Điều này cũng nhờ khế ước.
Nếu không hắn vẫn luôn không biết.
Thì ra nó vẫn luôn cố gắng dùng chính cách của mình để bảo hộ hắn.
Tuy Từ Văn không ăn hạt thông.
Nhưng sóc lại vẫn kiên trì tiếp tục như vậy, ngày qua ngày.
Nỗ lực.
***********
Sau khi khế ước thành công, rất nhiều người cũng càng nhận ra, đám thú biến dị nhìn như ngây ngốc, cũng không phải cái gì cũng không hiểu.
Chúng nó đều hiểu, chỉ là chúng nó dùng phương thức mà con người không thể hiểu được, cố gắng bảo vệ nhân loại mà mình để ý.
Còn đám thú biến dị trong trang viên, cũng đều trở thành cộng sinh thú.
Đồng thời, địa vị của Quý Vô Tu ở trong trang viên cũng tăng vọt tới mức chưa từng có.
Tuy lúc trước, địa vị cũng đã rất cao.
Nhưng điều này không giống như trước.
Ít nhất bọn họ chưa từng gặp qua thủ đoạn thần kỳ như vậy.
Louis Edgehallu, một thế hệ miêu hoàng ở hành tinh mèo, có cái gì mà chưa gặp qua?
Nó vẫn luôn cho rằng mình và con thú biến dị cực xấu xí kia lợi hại giống nhau.
Tuy ở trên phương diện chiến đấu tựa hồ không bằng nó.
Nhưng nói về giá trị sắc đẹp, nói về các mặt, nó hoàn toàn có thể vượt qua con thú biến dị kia.
Nhưng hiện tại.
Nó rõ ràng nhận ra, con thú biến dị kia, tựa hồ còn lợi hại hơn mình nhiều.
Ít nhất.
Nó không có cách nào ấn sâu biến dị cấp 7 trên mặt đất mà chà đạp.
Càng không làm được việc cho nhân loại và thú biến dị khế ước.
Nó không khỏi trở nên uể oải.
Tận đến khi Lý Chu Hiến đi tới, dùng giọng nói quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"
Louis Edgehallu lắc đầu, uể oải meo meo một tiếng.
Điều này khiến Lý Chu Hiến cảm thấy rất là nôn nóng, sợ con mèo mà mình thương yêu nhất có chỗ nào khó chịu.
Louis Edgehallu nhìn nhân loại bởi vì cảm xúc buồn bã của mình mà nôn nóng không thôi, không biết tại sao liền nhớ tới rất nhiều rất nhiều hồi ức trước kia mà mình đã quên mất.
Nó nghĩ.
Có lẽ mình có thể thử khế ước với nhân loại này xem.
Nó biết, cũng rất rõ ràng.
Nhân loại này vẫn luôn rất muốn khế ước với mình.
Nhưng hắn chưa bao giờ nói ra yêu cầu này với mình, càng không biểu lộ bất cứ khát vọng và ánh mắt mong đợi nào ở trước mặt mình.
Nó thông minh như vậy, sao có thể không biết đây là vì sao chứ.
Trên thực tế, Lý Chu Hiến không phải không muốn khế ước, chỉ là so với khế ước, hắn càng quan tâm suy nghĩ của mèo đen.
Ai cũng biết, Louis Edgehallu tính cách ngạo kiều, càng đừng nói thân phận tôn quý như vậy, tuy hành tinh mèo bị sâu biến dị diệt sạch, nhưng điều này cũng không thể xóa bỏ được dòng móng tôn quý và thân phận miêu vương của mèo đen được.
Lý Chu Hiến tự biết thân phận không xứng với nó.
Liền quyết định bảo vệ nó, thật cẩn thận bảo vệ nó.
Mặc kệ là trước kia hay là hiện tại, hay là tương lai.
Hắn vẫn luôn như trước.
Louis Edgehallu nhẹ nhàng meo một tiếng.
Vẻ mặt phức tạp.
Nét mặt Lý Chu Hiến vẫn đầy khẩn trương, ý đồ khuyên bảo mèo đen đi cùng mình tới chỗ quân y xem thử, đừng để cho nguồn năng lượng thần bí kia quấy phá.
Cho tới giờ.
Tất cả mọi người còn chưa biết Louis Edgehallu đã sớm khỏi bệnh.
Lúc trước, nó đã ăn đồ vật mà con thú biến dị xấu xí kia đưa cho mình, sau đó bắt đầu không ngừng tiêu chảy, cuối cùng liền không thể hiểu được không phục lại cấp bậc.
Nó vốn định dùng cái này tạo kinh hỉ.
Nhưng ai ngờ, nhân loại này thực sự quá ngu ngốc.
Hơn nữa cũng quá yếu.
Đến giờ còn chưa phát hiện mình đã hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh.
Bất đắc dĩ, nó chỉ có thể meo meo gật đầu, lựa chọn đồng ý.
Tự nhiên, nó bị đưa đến chỗ quân y kiểm tra đo đường, sau đó dẫn tới kinh ngạc và khó tin.
Quân y xem lại kết quả kiểm tra đo lường, không thể tin nổi đoàn năng lượng này không hiểu vì sao lại biến mất.
Sau đó, Lý Chu Hiến tự nhiên vui quá mà khóc.
Quý Vô Tu cũng nghe nói chuyện này, liền mau chóng giải thích rõ ràng.
Nhìn thấy Quý Vô Tu, Louis Edgehallu do do dự dự đi qua, lẩm bẩm nói mấy câu.
Sau khi nghe xong, Quý Vô Tu lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Dường như không thể tin được con mèo này cư nhiên làm ra quyết định như vậy.
Để xác nhận, y lại hỏi lại con mèo kia một lần nữa, chắc chắn nghĩ kỹ rồi chứ?
Hiển nhiên cũng không phải nhất thời xúc động.
Mà là thật sự nghĩ kỹ muốn làm như vậy.
Quý Vô Tu gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Louis Edgehallu lại lập tức tỏ vẻ, hi vọng xẻng hót k.ứ.c mang mình qua đó.
Quý Vô Tu lập tức lộ ra vẻ mặt vi diệu, tỏ vẻ không cần đi.
Louis Edgehallu khó hiểu meo một tiếng.
Quý Vô Tu không trả lời nó, mà nói với Lý Chu Hiến: "Vừa rồi Louis Edgehallu nhờ ta nói với ngươi một câu."
Lý Chu Hiến sửng sốt, nói: "Nói cái gì?"
Quý Vô Tu nói: "Nó nói, hi vọng có thể ký kết khế ước với ngươi."
Lý Chu Hiến không tiền đồ trừng lớn mắt, dường như không dám tin.
Hắn quá hiểu biết tính cách của con mèo này.
Từ trước đến nay đều kiêu ngạo không chịu được.
Ngày thường luôn thích bễ nghễ nhìn mình, đáy mắt tràn đầy khinh bỉ.
Nói không khổ sở là giả.
Nhưng hắn lại vui vẻ chịu đựng.
Chỉ cần con mèo này vui vẻ, cho dù mình có chịu chút khổ thì có là gì.
Nhưng hiện tại, con mèo này cư nhiên chủ động đề nghị ký khế ước với mình?
Điều khiến Lý Chu Hiến khiếp sợ không phải Louis Edgehallu sẽ đồng ý khế ước với con người, mà là khiếp sợ người kia, lại là mình.
Quý Vô Tu nhìn ra sự thiếu tự tin trong mắt người này, không nhịn được lên tiếng nhở: "Sinh vật họ mèo này, từ trước tới nay đều rất ngạo kiêu, mặt ngoài ghét bỏ ngươi, nhưng nó đối với ngươi, lại là đặc biệt nhất."
Hắn đột nhiên sững sờ, vẻ mặt nhiều thêm một chút phức tạp.
"Ta biết rồi......"
Sau đó, mọi người sôi nổi tỏ vẻ Lý Chu Hiến và con mèo kia mau đi tới chỗ tượng điêu khắc ký khế ước.
Nếu không qua một lát nữa người xếp hàng sẽ càng nhiều, sẽ phải chờ rất lâu.
Quý Vô Tu lập tức hắc tuyến đầy đầu, không nhịn được ho khan một tiếng, tận đến khi kéo tầm mắt của mọi người tới đấy, mới sâu kín nói: "Có phải các ngươi quên mất việc gì rồi không?"
Quân y nói: "Việc gì?"
Tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt tự hỏi.
Không biết rốt cục bản thân quên mất chuyện gì.
Quý Vô Tu thấy thế, chỉ có thể suy sụp hỏi: "Biết tượng điêu khắc là ai làm ra chứ?"
Mọi người gật đầu, lộ ra ánh mắt kính sợ nể phục.
Đến giờ, cho dù nhớ lại thần tích xảy ra vào ngày hôm đó họ vẫn cảm thấy chấn động.
Quý Vô Tu tiếp tục nhắc nhở: "Đi xa xếp hàng làm gì chứ, trực tiếp khế ước ở trước mặt ta là được rồi!"
Mọi người: "......"
Vì sao bọn họ chưa từng nghĩ tới điểm này?
Hai mắt Sói Đói lập tức sáng lên, hỏi: "Chẳng lẽ là những tượng điêu khắc đó chỉ là vật trung gian?"
Quý Vô Tu lập tức cho một vẻ mặt tán thưởng.
Sói Đói không hổ là làm khoa học.
Nhanh như vậy đã hiểu rõ tác dụng của những bức tượng điêu khắc đó.
Mọi người vẫn cái biết cái không.
Tận đến khi Sói Đói giải thích nguyên lý bên trong, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra, những bức tượng đó, chỉ là vật trung gian, bên trong có lực lượng của con thú biến dị này, cho nên bọn họ không cần mất công đi xa để xếp hàng, chỉ cần ký khế ước ở trước mặt con thú biến dị này là được.
Rất nhanh.
Dưới sự chứng kiến của Quý Vô Tu, cuối cùng Louis Edgehallu trở thành cộng sinh thú của nhân loại.
Cũng vào khoảnh khắc đó.
Lý Chu Hiến bỗng nhiên cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của mèo đen.
Tràn ngập vui mừng.
Và ngượng ngùng.
Hắn không nhịn được ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ của Louis Edgehallu nhìn mình, khinh thường kêu meo meo meo.
Như là đang mắng cái gì đó.
Lý Chu Hiến sửng sốt, giây tiếp theo liền lộ ra một nụ cười tươi, vui mừng không thôi.
Thì ra, mặt ngoài nó nhìn như ghét bỏ, nhưng trong lòng, giống như mình thực vui vẻ.
Louis Edgehallu cũng cảm nhận được cảm xúc của đối phương, lập tức tâm hoảng ý loạn quay đầu, ném cái đuôi tỏ vẻ trấn định.
Nó kiên quyết không thể lộ ra dấu vết.
Nó không thích nhân loại này một chút nào.
Đúng vậy.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Trọng sinh thành gấu trúc
- Chương 2: Quá xấu
- Chương 3: Dễ thương nhất thế giới
- Chương 4: Ngày đầu tiên ở ngoại tinh
- Chương 5: Bán manh thành công
- Chương 6: Ngài tranh đua một chút
- Chương 7: Ngài gầy quá
- Chương 8: Chỉ có lửa mới có thể hóa giải ưu sầu
- Chương 9: Bán gấu trúc làm giàu
- Chương 10: Manh là nhất định phải bán
- Chương 11: Hệ thống bán manh mới là bug
- Chương 12: Chấp nhất mang thù
- Chương 13: Ngài cảm thấy còn dễ thương sao?
- Chương 14: Muốn đánh báo đen
- Chương 15: Điểm bán manh tới tay
- Chương 16: Nó khoác ánh trăng mà đến
- Chương 17: Báo đen thông minh
- Chương 18: Sinh vật mới xuất hiện
- Chương 19: Con người xuất hiện
- Chương 20: Lại một lần bán manh thành công
- Chương 21: Kiếm xong liền chạy lấy người
- Chương 22: Chủ động xuất kích
- Chương 23: Bắt gấu trúc làm giàu
- Chương 24: Lăn lộn đi gấu trúc
- Chương 25: Gấu trúc đại phát thần uy
- Chương 26: Gấu trúc sắp bị bắt
- Chương 27: Nguyên soái lên sân khấu
- Chương 28: Thật xấu
- Chương 29: Nguyên soái cống hiến 520 điểm bán manh!
- Chương 30: Muốn cứu sói bạc
- Chương 31: Manh điểm của nguyên soái
- Chương 32: Dọn thới biệt thự của nguyên soái
- Chương 33: Kiếm được 250 điểm bán manh
- Chương 34: Đều cho ngươi ăn
- Chương 35: Ngửi mùi thỏ lộ lộ bụng
- Chương 36: Bắt đầu có cảm tình
- Chương 37: Nguyên soái cống hiến 666
- Chương 38: Nguyên soái cống hiến 233
- Chương 39: Cho chúng nó một cái nhà
- Chương 40: Cái bụng đen của nguyên soái
- Chương 41: Bí mật của nguyên soái
- Chương 42: Sói bạc ăn đồ CHÍN
- Chương 43: Sói bạc lấy cớ
- Chương 44: Sói bạc thay đổi
- Chương 45: Cắn chết Triệu Lợi Binh
- Chương 46: Chân tướng sáng tỏ
- Chương 47: Nguyên soái rất khó chịu
- Chương 48: Ta không đáng yêu sao
- Chương 49: Nếu như có kiếp sau
- Chương 50: Mọi chuyện đã có ta
- Chương 51: Ngươi đáng yêu nhất
- Chương 52: Mộng bức lông xù xù
- Chương 53: Ta không phải, ta không có
- Chương 54: Tò mò gấu trúc nói gì
- Chương 55: Meo ~
- Chương 56: Nguyên soái cống hiến 520 điểm bán manh
- Chương 57: Nguyên soái có tiền #
- Chương 58: Cố gắng vì thú biến dị
- Chương 59: Trang viên gặp chuyện bất ngờ
- Chương 60: Nguyên soái bị hiểu lầm
- Chương 61: Gấu trúc làm chuyện xấu
- Chương 62: Phát triển fan
- Chương 63: Quá đáng yêu
- Chương 64: Biết trước nguy hiểm
- Chương 65: Khiếp sợ
- Chương 66: Bảo bối trong tim nguyên soái
- Chương 67: Đại phát thần uy
- Chương 68: Ngốc nghếch đáng yêu
- Chương 69: Ngăn cơn sóng dữ
- Chương 70: Hung manh
- Chương 71: Gấu trúc thần kỳ
- Chương 72: Ngọn lửa bị cười nhạo
- Chương 73: Thật là quá đáng yêu
- Chương 74: Gấu trúc lên tivi
- Chương 75: Ghen
- Chương 76: Bắt đầu phát sóng trực tiếp
- Chương 77: Mèo xã hội
- Chương 78: Chắc chắn nó rất xấu
- Chương 79: Gấu trúc nổi tiếng
- Chương 80: Toàn tinh tế đều phát điên
- Chương 81: Gấu trúc đáng yêu đến sập mạng
- Chương 82: Nguyên soái ghen tị
- Chương 83: Gấu trúc đắn đo
- Chương 84: Gấu trúc biết lái xe
- Chương 85: Gấu trúc lái máy bay
- Chương 86: Băng nhận hùng
- Chương 87: Trộm quay gấu trúc
- Chương 88: Nguyên soái lại ghen
- Chương 89: Phát sóng trực tiếp ăn k.ứ.c
- Chương 90: Nghề tay trái của Otis
- Chương 91: Gấu trúc khóc
- Chương 92: Lòng người hiểm ác
- Chương 93: Lời dặn dò cuối cùng
- Chương 94: Không muốn ngươi chết
- Chương 95: Ta có thể nói
- Chương 96: Quá xấu
- Chương 97: Hung manh gào
- Chương 98: Cây trúc
- Chương 99: Thăng cấp
- Chương 100
- Chương 101: Biến to biến nhỏ
- Chương 102: Thu nhỏ
- Chương 103: Nhìn yêu quá!
- Chương 104: Nguy cơ
- Chương 105: Biến xấu
- Chương 106: Hủy dung
- Chương 107: Bị thương
- Chương 108: Dị năng bạo động
- Chương 109: Giải quyết nguy cơ
- Chương 110: Một đám tham ăn
- Chương 111: Mở vườn thú
- Chương 112: Thay đổi
- Chương 113: Âm mưu sơ hiện
- Chương 114: Nguy cơ mới
- Chương 115: Thật xấu xí
- Chương 116: Cấp 6
- Chương 117: Ánh sáng dẫn đường
- Chương 118: Meo meo
- Chương 119: Tên khốn kiếp!
- Chương 120: Otis cặn bã
- Chương 121: Mị lực của gấu trúc
- Chương 122: Tiền mồ HÔI NƯỚC MẮT
- Chương 123: Sảng văn vai chính
- Chương 124
- Chương 126: Tiết lộ bí mật
- Chương 127: Bại lộ nói chuyện
- Chương 128: Chơi nào
- Chương 129: Tâm sự của gấu trúc
- Chương 130: Bại lộ nói chuyện
- Chương 131: Hệ thống thăng cấp
- Chương 132: Cố vấn
- Chương 133: Chờ ngươi quay lại
- Chương 134: Hoa Hoa yêu hoa
- Chương 135: Cấp 7
- Chương 136: Bắn cho hai phát
- Chương 137: Hệ thống tái xuất
- Chương 138: Hành tinh mèo
- Chương 139: Hỏa nhãn kim tinh
- Chương 140: Bò nào bò nào
- Chương 141
- Chương 142: Sâu biến dị cấp 7 ở đâu
- Chương 143: Đừng khinh thường một con gà
- Chương 144
- Chương 145: Nani? Sâu lông
- Chương 146: Mèo đen bị sốc
- Chương 147: Mèo xin giúp đỡ
- Chương 148: Ngươi có từng biết
- Chương 149: Cái gì? Là sói!!!
- Chương 150: Bắt đầu thay đổi
- Chương 151: Gặp mặt cùng tranh luận
- Chương 152: Nguy hiểm ập tới!!
- Chương 153: Có vẻ như một đôi đang yêu đương cuồng nhiệt
- Chương 154: Vô nhân tính!!
- Chương 155: Chỉnh sửa quy tắc
- Chương 156: Thể hiện nào~
- Chương 157: Cộng sinh thú
- Chương 158: Ngươi thuộc về ta
- Chương 159: Ký kết khế ước với Otis
- Chương 160: Không biết xấu hổ
- Chương 161: Quyết định của mèo đen
- Chương 162: Ăn sâu mới có thể cứu vớt thế giới
- Chương 163: Trao đổi
- Chương 164: Lão nguyên soái
- Chương 165: Xấu quá
- Chương 166: Nguyên soái thông suốt
- Chương 167: Mai rùa
- Chương 168: Thoát ra
- Chương 169: Bất khả chiến bại
- Chương 170: Đêm trước khi xuất phát
- Chương 171: Tấn công trùng động
- Chương 172: Tiến vào trùng động
- Chương 173: Tiến vào trùng động phát sóng trực tiếp
- Chương 174: Bởi vì mình đáng yêu?
- Chương 175: Ha ha trước đi
- Chương 176: Báo đen, lâu rồi không gặp!
- Chương 177: Gì mà dài thế
- Chương 178: Thì ra ngươi là gấu trúc
- Chương 179: Thổ lộ ở bên nhau
- Chương 180: Mệt mỏi vì qua cửa
- Chương 181: Gấu trúc thật khí phách
- bình luận