Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp - Chương 168: Thoát ra
Chương trước- Chương 1: Trọng sinh thành gấu trúc
- Chương 2: Quá xấu
- Chương 3: Dễ thương nhất thế giới
- Chương 4: Ngày đầu tiên ở ngoại tinh
- Chương 5: Bán manh thành công
- Chương 6: Ngài tranh đua một chút
- Chương 7: Ngài gầy quá
- Chương 8: Chỉ có lửa mới có thể hóa giải ưu sầu
- Chương 9: Bán gấu trúc làm giàu
- Chương 10: Manh là nhất định phải bán
- Chương 11: Hệ thống bán manh mới là bug
- Chương 12: Chấp nhất mang thù
- Chương 13: Ngài cảm thấy còn dễ thương sao?
- Chương 14: Muốn đánh báo đen
- Chương 15: Điểm bán manh tới tay
- Chương 16: Nó khoác ánh trăng mà đến
- Chương 17: Báo đen thông minh
- Chương 18: Sinh vật mới xuất hiện
- Chương 19: Con người xuất hiện
- Chương 20: Lại một lần bán manh thành công
- Chương 21: Kiếm xong liền chạy lấy người
- Chương 22: Chủ động xuất kích
- Chương 23: Bắt gấu trúc làm giàu
- Chương 24: Lăn lộn đi gấu trúc
- Chương 25: Gấu trúc đại phát thần uy
- Chương 26: Gấu trúc sắp bị bắt
- Chương 27: Nguyên soái lên sân khấu
- Chương 28: Thật xấu
- Chương 29: Nguyên soái cống hiến 520 điểm bán manh!
- Chương 30: Muốn cứu sói bạc
- Chương 31: Manh điểm của nguyên soái
- Chương 32: Dọn thới biệt thự của nguyên soái
- Chương 33: Kiếm được 250 điểm bán manh
- Chương 34: Đều cho ngươi ăn
- Chương 35: Ngửi mùi thỏ lộ lộ bụng
- Chương 36: Bắt đầu có cảm tình
- Chương 37: Nguyên soái cống hiến 666
- Chương 38: Nguyên soái cống hiến 233
- Chương 39: Cho chúng nó một cái nhà
- Chương 40: Cái bụng đen của nguyên soái
- Chương 41: Bí mật của nguyên soái
- Chương 42: Sói bạc ăn đồ CHÍN
- Chương 43: Sói bạc lấy cớ
- Chương 44: Sói bạc thay đổi
- Chương 45: Cắn chết Triệu Lợi Binh
- Chương 46: Chân tướng sáng tỏ
- Chương 47: Nguyên soái rất khó chịu
- Chương 48: Ta không đáng yêu sao
- Chương 49: Nếu như có kiếp sau
- Chương 50: Mọi chuyện đã có ta
- Chương 51: Ngươi đáng yêu nhất
- Chương 52: Mộng bức lông xù xù
- Chương 53: Ta không phải, ta không có
- Chương 54: Tò mò gấu trúc nói gì
- Chương 55: Meo ~
- Chương 56: Nguyên soái cống hiến 520 điểm bán manh
- Chương 57: Nguyên soái có tiền #
- Chương 58: Cố gắng vì thú biến dị
- Chương 59: Trang viên gặp chuyện bất ngờ
- Chương 60: Nguyên soái bị hiểu lầm
- Chương 61: Gấu trúc làm chuyện xấu
- Chương 62: Phát triển fan
- Chương 63: Quá đáng yêu
- Chương 64: Biết trước nguy hiểm
- Chương 65: Khiếp sợ
- Chương 66: Bảo bối trong tim nguyên soái
- Chương 67: Đại phát thần uy
- Chương 68: Ngốc nghếch đáng yêu
- Chương 69: Ngăn cơn sóng dữ
- Chương 70: Hung manh
- Chương 71: Gấu trúc thần kỳ
- Chương 72: Ngọn lửa bị cười nhạo
- Chương 73: Thật là quá đáng yêu
- Chương 74: Gấu trúc lên tivi
- Chương 75: Ghen
- Chương 76: Bắt đầu phát sóng trực tiếp
- Chương 77: Mèo xã hội
- Chương 78: Chắc chắn nó rất xấu
- Chương 79: Gấu trúc nổi tiếng
- Chương 80: Toàn tinh tế đều phát điên
- Chương 81: Gấu trúc đáng yêu đến sập mạng
- Chương 82: Nguyên soái ghen tị
- Chương 83: Gấu trúc đắn đo
- Chương 84: Gấu trúc biết lái xe
- Chương 85: Gấu trúc lái máy bay
- Chương 86: Băng nhận hùng
- Chương 87: Trộm quay gấu trúc
- Chương 88: Nguyên soái lại ghen
- Chương 89: Phát sóng trực tiếp ăn k.ứ.c
- Chương 90: Nghề tay trái của Otis
- Chương 91: Gấu trúc khóc
- Chương 92: Lòng người hiểm ác
- Chương 93: Lời dặn dò cuối cùng
- Chương 94: Không muốn ngươi chết
- Chương 95: Ta có thể nói
- Chương 96: Quá xấu
- Chương 97: Hung manh gào
- Chương 98: Cây trúc
- Chương 99: Thăng cấp
- Chương 100
- Chương 101: Biến to biến nhỏ
- Chương 102: Thu nhỏ
- Chương 103: Nhìn yêu quá!
- Chương 104: Nguy cơ
- Chương 105: Biến xấu
- Chương 106: Hủy dung
- Chương 107: Bị thương
- Chương 108: Dị năng bạo động
- Chương 109: Giải quyết nguy cơ
- Chương 110: Một đám tham ăn
- Chương 111: Mở vườn thú
- Chương 112: Thay đổi
- Chương 113: Âm mưu sơ hiện
- Chương 114: Nguy cơ mới
- Chương 115: Thật xấu xí
- Chương 116: Cấp 6
- Chương 117: Ánh sáng dẫn đường
- Chương 118: Meo meo
- Chương 119: Tên khốn kiếp!
- Chương 120: Otis cặn bã
- Chương 121: Mị lực của gấu trúc
- Chương 122: Tiền mồ HÔI NƯỚC MẮT
- Chương 123: Sảng văn vai chính
- Chương 124
- Chương 126: Tiết lộ bí mật
- Chương 127: Bại lộ nói chuyện
- Chương 128: Chơi nào
- Chương 129: Tâm sự của gấu trúc
- Chương 130: Bại lộ nói chuyện
- Chương 131: Hệ thống thăng cấp
- Chương 132: Cố vấn
- Chương 133: Chờ ngươi quay lại
- Chương 134: Hoa Hoa yêu hoa
- Chương 135: Cấp 7
- Chương 136: Bắn cho hai phát
- Chương 137: Hệ thống tái xuất
- Chương 138: Hành tinh mèo
- Chương 139: Hỏa nhãn kim tinh
- Chương 140: Bò nào bò nào
- Chương 141
- Chương 142: Sâu biến dị cấp 7 ở đâu
- Chương 143: Đừng khinh thường một con gà
- Chương 144
- Chương 145: Nani? Sâu lông
- Chương 146: Mèo đen bị sốc
- Chương 147: Mèo xin giúp đỡ
- Chương 148: Ngươi có từng biết
- Chương 149: Cái gì? Là sói!!!
- Chương 150: Bắt đầu thay đổi
- Chương 151: Gặp mặt cùng tranh luận
- Chương 152: Nguy hiểm ập tới!!
- Chương 153: Có vẻ như một đôi đang yêu đương cuồng nhiệt
- Chương 154: Vô nhân tính!!
- Chương 155: Chỉnh sửa quy tắc
- Chương 156: Thể hiện nào~
- Chương 157: Cộng sinh thú
- Chương 158: Ngươi thuộc về ta
- Chương 159: Ký kết khế ước với Otis
- Chương 160: Không biết xấu hổ
- Chương 161: Quyết định của mèo đen
- Chương 162: Ăn sâu mới có thể cứu vớt thế giới
- Chương 163: Trao đổi
- Chương 164: Lão nguyên soái
- Chương 165: Xấu quá
- Chương 166: Nguyên soái thông suốt
- Chương 167: Mai rùa
- Chương 168: Thoát ra
- Chương 169: Bất khả chiến bại
- Chương 170: Đêm trước khi xuất phát
- Chương 171: Tấn công trùng động
- Chương 172: Tiến vào trùng động
- Chương 173: Tiến vào trùng động phát sóng trực tiếp
- Chương 174: Bởi vì mình đáng yêu?
- Chương 175: Ha ha trước đi
- Chương 176: Báo đen, lâu rồi không gặp!
- Chương 177: Gì mà dài thế
- Chương 178: Thì ra ngươi là gấu trúc
- Chương 179: Thổ lộ ở bên nhau
- Chương 180: Mệt mỏi vì qua cửa
- Chương 181: Gấu trúc thật khí phách
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp
Chương 168: Thoát ra
Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
Đừng thấy hình thể của Tiểu Lục chưa cả bằng cái chậu rửa mặt, nhưng dị năng của nó thực sự không thể tin được, nó lại có thể biến ra một thế giới vô hình, thậm chí còn có thể cắn nuốt sinh mệnh bên trong ——
Vẻ mặt Quý Vô Tu đơ ra, nhớ tới một việc càng quan trọng, đó là nó sẽ cắn nuốt tất cả sinh mệnh bên trong, kể cả cỏ cây sông nước, mà cái thế giới hoang vu không có dấu hiệu sinh mệnh này, cũng đã đủ chứng minh điều này.
Nhưng vấn đề là.
Vì sao nhân loại tiến vào nơi này, lại không chịu bất cứ ảnh hưởng gì chứ?
Quý Vô Tu chọc chọc con rùa vẫn còn đang ngây người, hỏi ra điều nghi vấn này.
Sau khi nghe xong, Tiểu Lục rất chi là bình thường tỏ vẻ—— nó không muốn thịt nhân loại, còn tùy ý để những nhân loại này ở trong mai rùa của mình.
Nó còn tỏ vẻ nếu không phải vì mình đang âm thầm điều khiển mai rùa, những nhân loại này sẽ chết càng nhiều.
Nhưng đáng tiếc lực lượng của nó quá yếu, không thể bảo vệ toàn bộ nhân loại, vẫn khiến không ít nhân loại chết vào miệng sâu biến dị.
Sau khi nghe xong, tâm trạng của Quý Vô Tu lập tức trở nên phức tạp tới mức không biết phải làm gì cho phải.
Tiểu Lục rất cảnh giác nhân loại, cho nên nó chưa từng thử đi xin nhân loại giúp đỡ hỗ trợ, mà khi nhân loại xuất hiện nguy hiểm, lại gắng hết sức trợ giúp nhân loại sống sót.
Con vật còn có lương tâm, và nhân loại cũng nên suy nghĩ về những việc làm của bản thân.
Trong lòng Quý Vô Tu thiên về thú biến dị, nên không hề che giấu chuyện tốt mà Tiểu Lục làm báo cho đám người lão nguyên soái, khiến Quý Vô Tu bất ngờ là đám người lão nguyên soái có vẻ không hề kinh ngạc hay không tin.
Ngược lại, bọn họ dường như cuối cùng cũng giải đáp được nghi hoặc nhiều năm, lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Quý Vô Tu có chút không hiểu, mặt ngơ ngác nhìn đám người lão nguyên soái vây quanh con rùa, đầy cảm kích rất giống như khi đối mặt với ân nhân cứu mạng, thậm chí còn cao hứng tới mức không nói nên lời.
Quý Vô Tu hỏi: "Sao......sao lại vậy?"
Lúc trước khi đối mặt với con rùa này, vẻ mặt của lão nguyên soái chỉ mang theo một chút kinh ngạc, giống như nhìn thấy sự vật thần kỳ huyền diệu, mang thái độ của người đứng xem.
Nhưng hiện tại, thái độ của lão nguyên soái thay đổi long trời lở đất, đối xử với con rùa này tựa hồ nhiều thêm một chút thương tiếc và cảm kích.
Ông thống lĩnh những binh lính tự nguyện tiến vào khu không người đánh giết sâu biến dị, tuy nói các binh lính tiến vào nơi này đã sớm chuẩn bị tinh thần sẵn sàng hi sinh, nhưng lão nguyên soái lại hi vọng binh lính cấp dưới của mình, có thể sống sót.
Mặc dù khu không người bị cô lập với thế giới bên ngoài.
Nhưng ít nhất còn có quang não để giao lưu với thế giới bên ngoài, không khiến người bị bức bối phát điên.
Quan trọng hơn là, ông và binh lính ở nơi này càng lâu, lại càng nhận thấy có gì đó sai sai, trùng động ở khu không người không lớn bằng thế giới bên ngoài, nhưng cũng không nhỏ, sâu biến dị chui ra từ bên trong tất nhiên có trên trăm con.
Nhưng từ đầu tới giờ, mỗi một lần xuất hiện sâu biến dị, thời điểm nhiều nhất cũng chỉ có mấy chục con, đôi khi may mắn, cư nhiên chỉ có mấy con, khiến bọn họ tiêu diệt không còn quá vất vả, tăng cao tỉ lệ sống sót.
Khi đó tuy bọn họ cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng lại không nghĩ ra là vì sao.
Nhưng hiện tại, mọi thứ đều sáng tỏ.
Là do con rùa này, vẫn luôn âm thầm trợ giúp bảo vệ mọi người, cho nên mới tránh cho càng nhiều người bị chết.
Tuy các binh lính ở khu không người còn chưa từng thấy thú biến dị ở thế giới bên ngoài, nhưng kỳ thực bọn họ vẫn luôn chú ý tới vấn đề của thú biến dị, cũng biết bên ngoài đã sớm không thể tách rời khỏi sự giúp đỡ của thú biến dị.
Nếu không phải có thú biến dị vươn tay trợ giúp, số người tử vong chỉ sợ sẽ càng nhiều.
Lão nguyên soái cân nhắc sau này phải đối xử thật tốt với con rùa này, để cảm ơn.
Quý Vô Tu lặng lẽ cười cười, một màn trước mắt này, vừa lúc là kết quả mà y muốn nhìn thấy.
Sau đó.
Lão nguyên soái lấy ra chút thịt khô tích cóp từ lâu không nỡ ăn, tất cả đều cho con rùa này, Tiểu Lục bị chôn dưới đất nhiều năm, đã được ăn thứ nào ngon như này bao giờ đâu, lập tức vui vẻ đắc ý, cảnh giác trong lòng lập tức biến mất, càng nhìn càng cảm thấy nhân loại trước mặt là một người tốt!
Quý Vô Tu suy nghĩ nếu sự tình đã được sáng tỏ, như vậy nên đi ra ngoài rồi, nếu đã biết nơi này là do Tiểu Lục tạo ra, như vậy thì Tiểu Lục cũng sẽ có cách để tất cả mọi người rời khỏi khu không người.
Nhưng khi Tiểu Lục nghe thấy Quý Vô Tu nói, cái miệng đang nhai thịt lập tức cứng đờ, hồi lâu sau mới lúng túng tỏ vẻ —— mai rùa của mình chỉ có thể vào không thể ra.
Quý Vô Tu "......"
Sau đó Tiểu Lục lại tỏ vẻ đừng lo lắng, chờ mình trở nên mạnh mẽ, là có thể đưa mọi người rời khỏi mai rùa.
Quý Vô Tu lập tức hắc tuyến, lại nghĩ ra một biện pháp, đó chính là để Tiểu Lục thu hồi cái mai rùa này lại, như vậy không phải mọi người có thể đi ra ngoài rồi sao.
Ai ngờ sau khi nghe xong, Tiểu Lục càng thêm áy náy tỏ vẻ —— không thu lại được, trừ khi trong mai rùa không có bất cứ sinh mệnh gì mới có thể thu hồi được.
Nói trắng ra, vẫn là vì thực lực của Tiểu Lục quá thấp, có quá nhiều hạn chế.
Cũng may tuổi thọ của rùa rất dài, có thể chậm rãi trở nên mạnh mẽ, mai rùa cũng không giống như hiện tại chỉ có thể vào không thể ra.
Nhưng Quý Vô Tu không chờ được lâu như vậy, y nói lão nguyên soái triệu tập mọi người tới, phân phó mọi người nhanh chóng thu thập những thứ tốt.
Một đám lập tức cảm thấy khó hiểu, trong lòng tràn đầy nghi hoặc muốn hỏi con thú biến dị trước mặt, nhưng không chống lại được mệnh lệnh của nguyên soái Otis, chỉ có thể tạm thời áp xuống tất cả nghi hoặc, chỉ dùng chưa tới 10 phút lập tức đóng gói xong tất cả đồ đạc.
Có người mơ hồ suy đoán, có thể là con rùa Tiểu Lục kia có cách đưa mọi người ra ngoài.
Nhận ra điểm này, mọi người lập tức trở nên kích động, thậm chí thiếu chút nữa bật khóc thành tiếng.
Đàn ông không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm mà thôi.
Tuy tự nguyện tiến vào khu không người, thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẵn sàng hi sinh, nhưng nếu có cơ hội có thể ra ngoài, không ai có thể chống lại sự cám dỗ này, tâm tình sao có thể không gợn sóng được chứ.
"Tất cả mọi người đã thu thập xong." Lão nguyên số đếm nhân số.
Nghe được lời này, ánh mắt mọi người lập tức đặt lên trên người con rùa kia, ánh mắt mang theo chờ mong chờ hành động tiếp theo của nó.
Quý Vô Tu buồn bực không thôi: "Các ngươi nhìn nó làm gì?"
Từ khi biết mình có thể ra khỏi đây, lão nguyên soái lập tức không còn buồn bã, càng không nhìn con trai lạnh lùng nhà mình than ngắn thở dài nữa: "Đương nhiên là chờ nó mang chúng ta ra ngoài."
Nghĩ tới tương lai có thể ở chung với con trai, tuy con trai luôn đối xử lạnh nhạt với mình, nhưng trái tim lão nguyên soái vẫn cảm thấy đắc ý.
Otis hàng năm chinh chiến, ngay cả khi đối diện với sâu biến dị cao cấp cũng không đổi sắc mặt, huống chi là ánh mắt vô cùng nóng bỏng của vị nguyên soái già kia, cũng không khiến hắn dao động chút nào.
Nhưng trong lòng hắn nghĩ như thế nào, thì không ai biết được.
Quý Vô Tu hắc tuyến: "Nó không có cách nào đưa chúng ta ra ngoài đâu."
Sau đó, Quý Vô Tu kể sơ qua về tình huống của Tiểu Lục cho mọi người nghe, mọi người lập tức mây đen u ám, nhưng không thể than ngắn thở dài trước mặt hai vị nguyên soái được, nhưng vẻ mặt nhiều ít vẫn có chút mất mát và khổ sở.
Quý Vô Tu lại thiếu đánh tỏ vẻ: "Nhưng điều này cũng không có nghĩa là chúng ta không ra ngoài được."
Mọi người "......"
Tâm trạng lên xuống phập phồng, cũng không biết có nên vui vẻ mừng như điên hay không?
Nhưng từ đầu tới cuối Otis vẫn vô cùng bình tĩnh, không bị Quý Vô Tu ảnh hưởng, đầy hứng thú nhìn hành vi tìm đường chết của cục cưng nhỏ, trong ánh mắt lộ ra một tia cưng chiều.
Cục cưng nhỏ của hắn, lại nghịch ngợm.
Ánh mắt Quý Vô Tu lơ đãng nhìn Otis một chút, trái tim vốn bình tĩnh lại lần nữa không biết cố gắng nhảy loạn xạ, y vội vàng ho khan vài tiếng, dặn dò mọi người: "Nắm chắc hành lý!"
Mọi người ngơ ngác, nhưng vẫn làm theo lời y giữ chặt hành lý.
Quý Vô Tu yên lặng đọc thầm trong lòng: "Sử dụng xuyên qua thời không!"
Giây tiếp theo, tầm mắt mọi người tối sầm, sau đó khôi phục lại trạng thái trắng xóa.
Nhưng chỉ khác một điểm chính là, hoàn cảnh xung quanh không còn là màu cát vàng bất biến kia nữa, mặt đất cỏ cây rậm rạp um tùm, nơi xa mơ hồ có thể nhìn thấy một tòa thành thị.
Mọi người ngây ngốc nhìn mọi thứ, giống như choáng váng.
Không biết tâm trạng của những người này lúc này phức tạp cỡ nào, thậm chí còn không dám tin.
Từng hình ảnh trước mắt, quá mức không chân thật.
Có người nâng cánh tay, cắn mạnh một phát, đau đớn quen thuộc truyền tới, không những không khiến người này kêu lên đau đớn, mà còn cười ngây ngô, cười rồi lại không nhịn được mà bật khóc.
Dáng vẻ vừa khóc vừa cười này kỳ thực rất buồn cười.
Cũng không biết vì sao,Quý Vô Tu bỗng cảm thấy chua xót không thôi, nỗi khổ trong lòng những người này, căn bản không phải người ngoài có thể hiểu được.
Bọn họ chấp nhận quá nhiều, cũng trả giá quá nhiều.
Từ nay về sau, khu không người, cũng nên biến mất.
Nghĩ tới đây, Quý Vô Tu mới đột nhiên nhớ tới con rùa Tiểu Lục, từ đầu tới đuôi, y cũng không mang theo con rùa kia ra, y chạy tới lối vào khu không người, nói với con rùa bên trong kia.
—— Có nghe thấy không?
Chỉ chốc lát sau, giọng nói của Tiểu Lục truyền tới, tuy có chút không rõ ràng.
—— Nhưng......Có thể, các ngươi đi đâu vậy, sao không nhìn thấy?
Giọng nói của Tiểu Lục đầy nôn nóng, không ngừng hoài nghi bản thân có phải không cẩn thận hấp thụ những nhân loại và đồ xấu xí kia vào trong mai rùa rồi không.
Những khi nghe thấy giọng nói của đồ xấu xí kia, lúc này nó mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
May quá may quá.
Kỳ thực nó rất thích những nhân loại này, không muốn bọn họ chết trong tay mình.
Quý Vô Tu lập tức nói Tiểu Lục mau thu hồi mai rùa.
Tiểu Lục theo bản năng muốn từ chối, nhưng giây tiếp theo lại nghĩ tới trong mai rùa đã không còn bất cứ sinh mệnh nào tồn tại, liền lúng ta lúng túng ngậm miệng lại, nghe lời thu hồi lại mai rùa.
Không gian sương mù trắng trước mắt chớp nháy một hồi, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Bãi cát vàng hình bầu dục lập tức hiện ra, đặc biệt là một vật thể màu lục trong đó, càng nổi bật không thôi.
Tiểu Lục đắc ý, rũ cát vàng trên đầu xuống, đôi mắt to như hạt đậu đầy kinh ngạc và không dám tin.
Cỏ xanh mây trắng, rừng rậm nơi xa và những tòa cao ốc, từng hình ảnh một có vẻ xa lạ mới mẻ, khiến Tiểu Lục nhìn mãi không đủ.
—— Đây.....chính là thế giới bên ngoài sao?
Tiểu Lục lẩm bẩm nói.
Thì ra, là một nơi xinh đẹp như vậy.
Giờ phút này mọi người mới phản ứng lại, chẳng lẽ là con thú biến dị này mang mọi người rời khỏi khu không người sao?
Lão nguyên soái không nhịn được tò mò, hỏi: "Chẳng lẽ, thật là ngươi làm?"
Quý Vô Tu lập tức khiêm tốn nói: "Là ta làm!"
Mọi người lại lần nữa lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, đầy đủ thỏa mãn dáng vẻ trang bức của Quý Vô Tu.
Otis không nhịn được xoa xoa trán, có chút mệt mỏi.
Edit: Bilun
Đừng thấy hình thể của Tiểu Lục chưa cả bằng cái chậu rửa mặt, nhưng dị năng của nó thực sự không thể tin được, nó lại có thể biến ra một thế giới vô hình, thậm chí còn có thể cắn nuốt sinh mệnh bên trong ——
Vẻ mặt Quý Vô Tu đơ ra, nhớ tới một việc càng quan trọng, đó là nó sẽ cắn nuốt tất cả sinh mệnh bên trong, kể cả cỏ cây sông nước, mà cái thế giới hoang vu không có dấu hiệu sinh mệnh này, cũng đã đủ chứng minh điều này.
Nhưng vấn đề là.
Vì sao nhân loại tiến vào nơi này, lại không chịu bất cứ ảnh hưởng gì chứ?
Quý Vô Tu chọc chọc con rùa vẫn còn đang ngây người, hỏi ra điều nghi vấn này.
Sau khi nghe xong, Tiểu Lục rất chi là bình thường tỏ vẻ—— nó không muốn thịt nhân loại, còn tùy ý để những nhân loại này ở trong mai rùa của mình.
Nó còn tỏ vẻ nếu không phải vì mình đang âm thầm điều khiển mai rùa, những nhân loại này sẽ chết càng nhiều.
Nhưng đáng tiếc lực lượng của nó quá yếu, không thể bảo vệ toàn bộ nhân loại, vẫn khiến không ít nhân loại chết vào miệng sâu biến dị.
Sau khi nghe xong, tâm trạng của Quý Vô Tu lập tức trở nên phức tạp tới mức không biết phải làm gì cho phải.
Tiểu Lục rất cảnh giác nhân loại, cho nên nó chưa từng thử đi xin nhân loại giúp đỡ hỗ trợ, mà khi nhân loại xuất hiện nguy hiểm, lại gắng hết sức trợ giúp nhân loại sống sót.
Con vật còn có lương tâm, và nhân loại cũng nên suy nghĩ về những việc làm của bản thân.
Trong lòng Quý Vô Tu thiên về thú biến dị, nên không hề che giấu chuyện tốt mà Tiểu Lục làm báo cho đám người lão nguyên soái, khiến Quý Vô Tu bất ngờ là đám người lão nguyên soái có vẻ không hề kinh ngạc hay không tin.
Ngược lại, bọn họ dường như cuối cùng cũng giải đáp được nghi hoặc nhiều năm, lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Quý Vô Tu có chút không hiểu, mặt ngơ ngác nhìn đám người lão nguyên soái vây quanh con rùa, đầy cảm kích rất giống như khi đối mặt với ân nhân cứu mạng, thậm chí còn cao hứng tới mức không nói nên lời.
Quý Vô Tu hỏi: "Sao......sao lại vậy?"
Lúc trước khi đối mặt với con rùa này, vẻ mặt của lão nguyên soái chỉ mang theo một chút kinh ngạc, giống như nhìn thấy sự vật thần kỳ huyền diệu, mang thái độ của người đứng xem.
Nhưng hiện tại, thái độ của lão nguyên soái thay đổi long trời lở đất, đối xử với con rùa này tựa hồ nhiều thêm một chút thương tiếc và cảm kích.
Ông thống lĩnh những binh lính tự nguyện tiến vào khu không người đánh giết sâu biến dị, tuy nói các binh lính tiến vào nơi này đã sớm chuẩn bị tinh thần sẵn sàng hi sinh, nhưng lão nguyên soái lại hi vọng binh lính cấp dưới của mình, có thể sống sót.
Mặc dù khu không người bị cô lập với thế giới bên ngoài.
Nhưng ít nhất còn có quang não để giao lưu với thế giới bên ngoài, không khiến người bị bức bối phát điên.
Quan trọng hơn là, ông và binh lính ở nơi này càng lâu, lại càng nhận thấy có gì đó sai sai, trùng động ở khu không người không lớn bằng thế giới bên ngoài, nhưng cũng không nhỏ, sâu biến dị chui ra từ bên trong tất nhiên có trên trăm con.
Nhưng từ đầu tới giờ, mỗi một lần xuất hiện sâu biến dị, thời điểm nhiều nhất cũng chỉ có mấy chục con, đôi khi may mắn, cư nhiên chỉ có mấy con, khiến bọn họ tiêu diệt không còn quá vất vả, tăng cao tỉ lệ sống sót.
Khi đó tuy bọn họ cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng lại không nghĩ ra là vì sao.
Nhưng hiện tại, mọi thứ đều sáng tỏ.
Là do con rùa này, vẫn luôn âm thầm trợ giúp bảo vệ mọi người, cho nên mới tránh cho càng nhiều người bị chết.
Tuy các binh lính ở khu không người còn chưa từng thấy thú biến dị ở thế giới bên ngoài, nhưng kỳ thực bọn họ vẫn luôn chú ý tới vấn đề của thú biến dị, cũng biết bên ngoài đã sớm không thể tách rời khỏi sự giúp đỡ của thú biến dị.
Nếu không phải có thú biến dị vươn tay trợ giúp, số người tử vong chỉ sợ sẽ càng nhiều.
Lão nguyên soái cân nhắc sau này phải đối xử thật tốt với con rùa này, để cảm ơn.
Quý Vô Tu lặng lẽ cười cười, một màn trước mắt này, vừa lúc là kết quả mà y muốn nhìn thấy.
Sau đó.
Lão nguyên soái lấy ra chút thịt khô tích cóp từ lâu không nỡ ăn, tất cả đều cho con rùa này, Tiểu Lục bị chôn dưới đất nhiều năm, đã được ăn thứ nào ngon như này bao giờ đâu, lập tức vui vẻ đắc ý, cảnh giác trong lòng lập tức biến mất, càng nhìn càng cảm thấy nhân loại trước mặt là một người tốt!
Quý Vô Tu suy nghĩ nếu sự tình đã được sáng tỏ, như vậy nên đi ra ngoài rồi, nếu đã biết nơi này là do Tiểu Lục tạo ra, như vậy thì Tiểu Lục cũng sẽ có cách để tất cả mọi người rời khỏi khu không người.
Nhưng khi Tiểu Lục nghe thấy Quý Vô Tu nói, cái miệng đang nhai thịt lập tức cứng đờ, hồi lâu sau mới lúng túng tỏ vẻ —— mai rùa của mình chỉ có thể vào không thể ra.
Quý Vô Tu "......"
Sau đó Tiểu Lục lại tỏ vẻ đừng lo lắng, chờ mình trở nên mạnh mẽ, là có thể đưa mọi người rời khỏi mai rùa.
Quý Vô Tu lập tức hắc tuyến, lại nghĩ ra một biện pháp, đó chính là để Tiểu Lục thu hồi cái mai rùa này lại, như vậy không phải mọi người có thể đi ra ngoài rồi sao.
Ai ngờ sau khi nghe xong, Tiểu Lục càng thêm áy náy tỏ vẻ —— không thu lại được, trừ khi trong mai rùa không có bất cứ sinh mệnh gì mới có thể thu hồi được.
Nói trắng ra, vẫn là vì thực lực của Tiểu Lục quá thấp, có quá nhiều hạn chế.
Cũng may tuổi thọ của rùa rất dài, có thể chậm rãi trở nên mạnh mẽ, mai rùa cũng không giống như hiện tại chỉ có thể vào không thể ra.
Nhưng Quý Vô Tu không chờ được lâu như vậy, y nói lão nguyên soái triệu tập mọi người tới, phân phó mọi người nhanh chóng thu thập những thứ tốt.
Một đám lập tức cảm thấy khó hiểu, trong lòng tràn đầy nghi hoặc muốn hỏi con thú biến dị trước mặt, nhưng không chống lại được mệnh lệnh của nguyên soái Otis, chỉ có thể tạm thời áp xuống tất cả nghi hoặc, chỉ dùng chưa tới 10 phút lập tức đóng gói xong tất cả đồ đạc.
Có người mơ hồ suy đoán, có thể là con rùa Tiểu Lục kia có cách đưa mọi người ra ngoài.
Nhận ra điểm này, mọi người lập tức trở nên kích động, thậm chí thiếu chút nữa bật khóc thành tiếng.
Đàn ông không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm mà thôi.
Tuy tự nguyện tiến vào khu không người, thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẵn sàng hi sinh, nhưng nếu có cơ hội có thể ra ngoài, không ai có thể chống lại sự cám dỗ này, tâm tình sao có thể không gợn sóng được chứ.
"Tất cả mọi người đã thu thập xong." Lão nguyên số đếm nhân số.
Nghe được lời này, ánh mắt mọi người lập tức đặt lên trên người con rùa kia, ánh mắt mang theo chờ mong chờ hành động tiếp theo của nó.
Quý Vô Tu buồn bực không thôi: "Các ngươi nhìn nó làm gì?"
Từ khi biết mình có thể ra khỏi đây, lão nguyên soái lập tức không còn buồn bã, càng không nhìn con trai lạnh lùng nhà mình than ngắn thở dài nữa: "Đương nhiên là chờ nó mang chúng ta ra ngoài."
Nghĩ tới tương lai có thể ở chung với con trai, tuy con trai luôn đối xử lạnh nhạt với mình, nhưng trái tim lão nguyên soái vẫn cảm thấy đắc ý.
Otis hàng năm chinh chiến, ngay cả khi đối diện với sâu biến dị cao cấp cũng không đổi sắc mặt, huống chi là ánh mắt vô cùng nóng bỏng của vị nguyên soái già kia, cũng không khiến hắn dao động chút nào.
Nhưng trong lòng hắn nghĩ như thế nào, thì không ai biết được.
Quý Vô Tu hắc tuyến: "Nó không có cách nào đưa chúng ta ra ngoài đâu."
Sau đó, Quý Vô Tu kể sơ qua về tình huống của Tiểu Lục cho mọi người nghe, mọi người lập tức mây đen u ám, nhưng không thể than ngắn thở dài trước mặt hai vị nguyên soái được, nhưng vẻ mặt nhiều ít vẫn có chút mất mát và khổ sở.
Quý Vô Tu lại thiếu đánh tỏ vẻ: "Nhưng điều này cũng không có nghĩa là chúng ta không ra ngoài được."
Mọi người "......"
Tâm trạng lên xuống phập phồng, cũng không biết có nên vui vẻ mừng như điên hay không?
Nhưng từ đầu tới cuối Otis vẫn vô cùng bình tĩnh, không bị Quý Vô Tu ảnh hưởng, đầy hứng thú nhìn hành vi tìm đường chết của cục cưng nhỏ, trong ánh mắt lộ ra một tia cưng chiều.
Cục cưng nhỏ của hắn, lại nghịch ngợm.
Ánh mắt Quý Vô Tu lơ đãng nhìn Otis một chút, trái tim vốn bình tĩnh lại lần nữa không biết cố gắng nhảy loạn xạ, y vội vàng ho khan vài tiếng, dặn dò mọi người: "Nắm chắc hành lý!"
Mọi người ngơ ngác, nhưng vẫn làm theo lời y giữ chặt hành lý.
Quý Vô Tu yên lặng đọc thầm trong lòng: "Sử dụng xuyên qua thời không!"
Giây tiếp theo, tầm mắt mọi người tối sầm, sau đó khôi phục lại trạng thái trắng xóa.
Nhưng chỉ khác một điểm chính là, hoàn cảnh xung quanh không còn là màu cát vàng bất biến kia nữa, mặt đất cỏ cây rậm rạp um tùm, nơi xa mơ hồ có thể nhìn thấy một tòa thành thị.
Mọi người ngây ngốc nhìn mọi thứ, giống như choáng váng.
Không biết tâm trạng của những người này lúc này phức tạp cỡ nào, thậm chí còn không dám tin.
Từng hình ảnh trước mắt, quá mức không chân thật.
Có người nâng cánh tay, cắn mạnh một phát, đau đớn quen thuộc truyền tới, không những không khiến người này kêu lên đau đớn, mà còn cười ngây ngô, cười rồi lại không nhịn được mà bật khóc.
Dáng vẻ vừa khóc vừa cười này kỳ thực rất buồn cười.
Cũng không biết vì sao,Quý Vô Tu bỗng cảm thấy chua xót không thôi, nỗi khổ trong lòng những người này, căn bản không phải người ngoài có thể hiểu được.
Bọn họ chấp nhận quá nhiều, cũng trả giá quá nhiều.
Từ nay về sau, khu không người, cũng nên biến mất.
Nghĩ tới đây, Quý Vô Tu mới đột nhiên nhớ tới con rùa Tiểu Lục, từ đầu tới đuôi, y cũng không mang theo con rùa kia ra, y chạy tới lối vào khu không người, nói với con rùa bên trong kia.
—— Có nghe thấy không?
Chỉ chốc lát sau, giọng nói của Tiểu Lục truyền tới, tuy có chút không rõ ràng.
—— Nhưng......Có thể, các ngươi đi đâu vậy, sao không nhìn thấy?
Giọng nói của Tiểu Lục đầy nôn nóng, không ngừng hoài nghi bản thân có phải không cẩn thận hấp thụ những nhân loại và đồ xấu xí kia vào trong mai rùa rồi không.
Những khi nghe thấy giọng nói của đồ xấu xí kia, lúc này nó mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
May quá may quá.
Kỳ thực nó rất thích những nhân loại này, không muốn bọn họ chết trong tay mình.
Quý Vô Tu lập tức nói Tiểu Lục mau thu hồi mai rùa.
Tiểu Lục theo bản năng muốn từ chối, nhưng giây tiếp theo lại nghĩ tới trong mai rùa đã không còn bất cứ sinh mệnh nào tồn tại, liền lúng ta lúng túng ngậm miệng lại, nghe lời thu hồi lại mai rùa.
Không gian sương mù trắng trước mắt chớp nháy một hồi, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Bãi cát vàng hình bầu dục lập tức hiện ra, đặc biệt là một vật thể màu lục trong đó, càng nổi bật không thôi.
Tiểu Lục đắc ý, rũ cát vàng trên đầu xuống, đôi mắt to như hạt đậu đầy kinh ngạc và không dám tin.
Cỏ xanh mây trắng, rừng rậm nơi xa và những tòa cao ốc, từng hình ảnh một có vẻ xa lạ mới mẻ, khiến Tiểu Lục nhìn mãi không đủ.
—— Đây.....chính là thế giới bên ngoài sao?
Tiểu Lục lẩm bẩm nói.
Thì ra, là một nơi xinh đẹp như vậy.
Giờ phút này mọi người mới phản ứng lại, chẳng lẽ là con thú biến dị này mang mọi người rời khỏi khu không người sao?
Lão nguyên soái không nhịn được tò mò, hỏi: "Chẳng lẽ, thật là ngươi làm?"
Quý Vô Tu lập tức khiêm tốn nói: "Là ta làm!"
Mọi người lại lần nữa lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, đầy đủ thỏa mãn dáng vẻ trang bức của Quý Vô Tu.
Otis không nhịn được xoa xoa trán, có chút mệt mỏi.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Trọng sinh thành gấu trúc
- Chương 2: Quá xấu
- Chương 3: Dễ thương nhất thế giới
- Chương 4: Ngày đầu tiên ở ngoại tinh
- Chương 5: Bán manh thành công
- Chương 6: Ngài tranh đua một chút
- Chương 7: Ngài gầy quá
- Chương 8: Chỉ có lửa mới có thể hóa giải ưu sầu
- Chương 9: Bán gấu trúc làm giàu
- Chương 10: Manh là nhất định phải bán
- Chương 11: Hệ thống bán manh mới là bug
- Chương 12: Chấp nhất mang thù
- Chương 13: Ngài cảm thấy còn dễ thương sao?
- Chương 14: Muốn đánh báo đen
- Chương 15: Điểm bán manh tới tay
- Chương 16: Nó khoác ánh trăng mà đến
- Chương 17: Báo đen thông minh
- Chương 18: Sinh vật mới xuất hiện
- Chương 19: Con người xuất hiện
- Chương 20: Lại một lần bán manh thành công
- Chương 21: Kiếm xong liền chạy lấy người
- Chương 22: Chủ động xuất kích
- Chương 23: Bắt gấu trúc làm giàu
- Chương 24: Lăn lộn đi gấu trúc
- Chương 25: Gấu trúc đại phát thần uy
- Chương 26: Gấu trúc sắp bị bắt
- Chương 27: Nguyên soái lên sân khấu
- Chương 28: Thật xấu
- Chương 29: Nguyên soái cống hiến 520 điểm bán manh!
- Chương 30: Muốn cứu sói bạc
- Chương 31: Manh điểm của nguyên soái
- Chương 32: Dọn thới biệt thự của nguyên soái
- Chương 33: Kiếm được 250 điểm bán manh
- Chương 34: Đều cho ngươi ăn
- Chương 35: Ngửi mùi thỏ lộ lộ bụng
- Chương 36: Bắt đầu có cảm tình
- Chương 37: Nguyên soái cống hiến 666
- Chương 38: Nguyên soái cống hiến 233
- Chương 39: Cho chúng nó một cái nhà
- Chương 40: Cái bụng đen của nguyên soái
- Chương 41: Bí mật của nguyên soái
- Chương 42: Sói bạc ăn đồ CHÍN
- Chương 43: Sói bạc lấy cớ
- Chương 44: Sói bạc thay đổi
- Chương 45: Cắn chết Triệu Lợi Binh
- Chương 46: Chân tướng sáng tỏ
- Chương 47: Nguyên soái rất khó chịu
- Chương 48: Ta không đáng yêu sao
- Chương 49: Nếu như có kiếp sau
- Chương 50: Mọi chuyện đã có ta
- Chương 51: Ngươi đáng yêu nhất
- Chương 52: Mộng bức lông xù xù
- Chương 53: Ta không phải, ta không có
- Chương 54: Tò mò gấu trúc nói gì
- Chương 55: Meo ~
- Chương 56: Nguyên soái cống hiến 520 điểm bán manh
- Chương 57: Nguyên soái có tiền #
- Chương 58: Cố gắng vì thú biến dị
- Chương 59: Trang viên gặp chuyện bất ngờ
- Chương 60: Nguyên soái bị hiểu lầm
- Chương 61: Gấu trúc làm chuyện xấu
- Chương 62: Phát triển fan
- Chương 63: Quá đáng yêu
- Chương 64: Biết trước nguy hiểm
- Chương 65: Khiếp sợ
- Chương 66: Bảo bối trong tim nguyên soái
- Chương 67: Đại phát thần uy
- Chương 68: Ngốc nghếch đáng yêu
- Chương 69: Ngăn cơn sóng dữ
- Chương 70: Hung manh
- Chương 71: Gấu trúc thần kỳ
- Chương 72: Ngọn lửa bị cười nhạo
- Chương 73: Thật là quá đáng yêu
- Chương 74: Gấu trúc lên tivi
- Chương 75: Ghen
- Chương 76: Bắt đầu phát sóng trực tiếp
- Chương 77: Mèo xã hội
- Chương 78: Chắc chắn nó rất xấu
- Chương 79: Gấu trúc nổi tiếng
- Chương 80: Toàn tinh tế đều phát điên
- Chương 81: Gấu trúc đáng yêu đến sập mạng
- Chương 82: Nguyên soái ghen tị
- Chương 83: Gấu trúc đắn đo
- Chương 84: Gấu trúc biết lái xe
- Chương 85: Gấu trúc lái máy bay
- Chương 86: Băng nhận hùng
- Chương 87: Trộm quay gấu trúc
- Chương 88: Nguyên soái lại ghen
- Chương 89: Phát sóng trực tiếp ăn k.ứ.c
- Chương 90: Nghề tay trái của Otis
- Chương 91: Gấu trúc khóc
- Chương 92: Lòng người hiểm ác
- Chương 93: Lời dặn dò cuối cùng
- Chương 94: Không muốn ngươi chết
- Chương 95: Ta có thể nói
- Chương 96: Quá xấu
- Chương 97: Hung manh gào
- Chương 98: Cây trúc
- Chương 99: Thăng cấp
- Chương 100
- Chương 101: Biến to biến nhỏ
- Chương 102: Thu nhỏ
- Chương 103: Nhìn yêu quá!
- Chương 104: Nguy cơ
- Chương 105: Biến xấu
- Chương 106: Hủy dung
- Chương 107: Bị thương
- Chương 108: Dị năng bạo động
- Chương 109: Giải quyết nguy cơ
- Chương 110: Một đám tham ăn
- Chương 111: Mở vườn thú
- Chương 112: Thay đổi
- Chương 113: Âm mưu sơ hiện
- Chương 114: Nguy cơ mới
- Chương 115: Thật xấu xí
- Chương 116: Cấp 6
- Chương 117: Ánh sáng dẫn đường
- Chương 118: Meo meo
- Chương 119: Tên khốn kiếp!
- Chương 120: Otis cặn bã
- Chương 121: Mị lực của gấu trúc
- Chương 122: Tiền mồ HÔI NƯỚC MẮT
- Chương 123: Sảng văn vai chính
- Chương 124
- Chương 126: Tiết lộ bí mật
- Chương 127: Bại lộ nói chuyện
- Chương 128: Chơi nào
- Chương 129: Tâm sự của gấu trúc
- Chương 130: Bại lộ nói chuyện
- Chương 131: Hệ thống thăng cấp
- Chương 132: Cố vấn
- Chương 133: Chờ ngươi quay lại
- Chương 134: Hoa Hoa yêu hoa
- Chương 135: Cấp 7
- Chương 136: Bắn cho hai phát
- Chương 137: Hệ thống tái xuất
- Chương 138: Hành tinh mèo
- Chương 139: Hỏa nhãn kim tinh
- Chương 140: Bò nào bò nào
- Chương 141
- Chương 142: Sâu biến dị cấp 7 ở đâu
- Chương 143: Đừng khinh thường một con gà
- Chương 144
- Chương 145: Nani? Sâu lông
- Chương 146: Mèo đen bị sốc
- Chương 147: Mèo xin giúp đỡ
- Chương 148: Ngươi có từng biết
- Chương 149: Cái gì? Là sói!!!
- Chương 150: Bắt đầu thay đổi
- Chương 151: Gặp mặt cùng tranh luận
- Chương 152: Nguy hiểm ập tới!!
- Chương 153: Có vẻ như một đôi đang yêu đương cuồng nhiệt
- Chương 154: Vô nhân tính!!
- Chương 155: Chỉnh sửa quy tắc
- Chương 156: Thể hiện nào~
- Chương 157: Cộng sinh thú
- Chương 158: Ngươi thuộc về ta
- Chương 159: Ký kết khế ước với Otis
- Chương 160: Không biết xấu hổ
- Chương 161: Quyết định của mèo đen
- Chương 162: Ăn sâu mới có thể cứu vớt thế giới
- Chương 163: Trao đổi
- Chương 164: Lão nguyên soái
- Chương 165: Xấu quá
- Chương 166: Nguyên soái thông suốt
- Chương 167: Mai rùa
- Chương 168: Thoát ra
- Chương 169: Bất khả chiến bại
- Chương 170: Đêm trước khi xuất phát
- Chương 171: Tấn công trùng động
- Chương 172: Tiến vào trùng động
- Chương 173: Tiến vào trùng động phát sóng trực tiếp
- Chương 174: Bởi vì mình đáng yêu?
- Chương 175: Ha ha trước đi
- Chương 176: Báo đen, lâu rồi không gặp!
- Chương 177: Gì mà dài thế
- Chương 178: Thì ra ngươi là gấu trúc
- Chương 179: Thổ lộ ở bên nhau
- Chương 180: Mệt mỏi vì qua cửa
- Chương 181: Gấu trúc thật khí phách
- bình luận