Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp - Chương 91: Gấu trúc khóc
Chương trước- Chương 1: Trọng sinh thành gấu trúc
- Chương 2: Quá xấu
- Chương 3: Dễ thương nhất thế giới
- Chương 4: Ngày đầu tiên ở ngoại tinh
- Chương 5: Bán manh thành công
- Chương 6: Ngài tranh đua một chút
- Chương 7: Ngài gầy quá
- Chương 8: Chỉ có lửa mới có thể hóa giải ưu sầu
- Chương 9: Bán gấu trúc làm giàu
- Chương 10: Manh là nhất định phải bán
- Chương 11: Hệ thống bán manh mới là bug
- Chương 12: Chấp nhất mang thù
- Chương 13: Ngài cảm thấy còn dễ thương sao?
- Chương 14: Muốn đánh báo đen
- Chương 15: Điểm bán manh tới tay
- Chương 16: Nó khoác ánh trăng mà đến
- Chương 17: Báo đen thông minh
- Chương 18: Sinh vật mới xuất hiện
- Chương 19: Con người xuất hiện
- Chương 20: Lại một lần bán manh thành công
- Chương 21: Kiếm xong liền chạy lấy người
- Chương 22: Chủ động xuất kích
- Chương 23: Bắt gấu trúc làm giàu
- Chương 24: Lăn lộn đi gấu trúc
- Chương 25: Gấu trúc đại phát thần uy
- Chương 26: Gấu trúc sắp bị bắt
- Chương 27: Nguyên soái lên sân khấu
- Chương 28: Thật xấu
- Chương 29: Nguyên soái cống hiến 520 điểm bán manh!
- Chương 30: Muốn cứu sói bạc
- Chương 31: Manh điểm của nguyên soái
- Chương 32: Dọn thới biệt thự của nguyên soái
- Chương 33: Kiếm được 250 điểm bán manh
- Chương 34: Đều cho ngươi ăn
- Chương 35: Ngửi mùi thỏ lộ lộ bụng
- Chương 36: Bắt đầu có cảm tình
- Chương 37: Nguyên soái cống hiến 666
- Chương 38: Nguyên soái cống hiến 233
- Chương 39: Cho chúng nó một cái nhà
- Chương 40: Cái bụng đen của nguyên soái
- Chương 41: Bí mật của nguyên soái
- Chương 42: Sói bạc ăn đồ CHÍN
- Chương 43: Sói bạc lấy cớ
- Chương 44: Sói bạc thay đổi
- Chương 45: Cắn chết Triệu Lợi Binh
- Chương 46: Chân tướng sáng tỏ
- Chương 47: Nguyên soái rất khó chịu
- Chương 48: Ta không đáng yêu sao
- Chương 49: Nếu như có kiếp sau
- Chương 50: Mọi chuyện đã có ta
- Chương 51: Ngươi đáng yêu nhất
- Chương 52: Mộng bức lông xù xù
- Chương 53: Ta không phải, ta không có
- Chương 54: Tò mò gấu trúc nói gì
- Chương 55: Meo ~
- Chương 56: Nguyên soái cống hiến 520 điểm bán manh
- Chương 57: Nguyên soái có tiền #
- Chương 58: Cố gắng vì thú biến dị
- Chương 59: Trang viên gặp chuyện bất ngờ
- Chương 60: Nguyên soái bị hiểu lầm
- Chương 61: Gấu trúc làm chuyện xấu
- Chương 62: Phát triển fan
- Chương 63: Quá đáng yêu
- Chương 64: Biết trước nguy hiểm
- Chương 65: Khiếp sợ
- Chương 66: Bảo bối trong tim nguyên soái
- Chương 67: Đại phát thần uy
- Chương 68: Ngốc nghếch đáng yêu
- Chương 69: Ngăn cơn sóng dữ
- Chương 70: Hung manh
- Chương 71: Gấu trúc thần kỳ
- Chương 72: Ngọn lửa bị cười nhạo
- Chương 73: Thật là quá đáng yêu
- Chương 74: Gấu trúc lên tivi
- Chương 75: Ghen
- Chương 76: Bắt đầu phát sóng trực tiếp
- Chương 77: Mèo xã hội
- Chương 78: Chắc chắn nó rất xấu
- Chương 79: Gấu trúc nổi tiếng
- Chương 80: Toàn tinh tế đều phát điên
- Chương 81: Gấu trúc đáng yêu đến sập mạng
- Chương 82: Nguyên soái ghen tị
- Chương 83: Gấu trúc đắn đo
- Chương 84: Gấu trúc biết lái xe
- Chương 85: Gấu trúc lái máy bay
- Chương 86: Băng nhận hùng
- Chương 87: Trộm quay gấu trúc
- Chương 88: Nguyên soái lại ghen
- Chương 89: Phát sóng trực tiếp ăn k.ứ.c
- Chương 90: Nghề tay trái của Otis
- Chương 91: Gấu trúc khóc
- Chương 92: Lòng người hiểm ác
- Chương 93: Lời dặn dò cuối cùng
- Chương 94: Không muốn ngươi chết
- Chương 95: Ta có thể nói
- Chương 96: Quá xấu
- Chương 97: Hung manh gào
- Chương 98: Cây trúc
- Chương 99: Thăng cấp
- Chương 100
- Chương 101: Biến to biến nhỏ
- Chương 102: Thu nhỏ
- Chương 103: Nhìn yêu quá!
- Chương 104: Nguy cơ
- Chương 105: Biến xấu
- Chương 106: Hủy dung
- Chương 107: Bị thương
- Chương 108: Dị năng bạo động
- Chương 109: Giải quyết nguy cơ
- Chương 110: Một đám tham ăn
- Chương 111: Mở vườn thú
- Chương 112: Thay đổi
- Chương 113: Âm mưu sơ hiện
- Chương 114: Nguy cơ mới
- Chương 115: Thật xấu xí
- Chương 116: Cấp 6
- Chương 117: Ánh sáng dẫn đường
- Chương 118: Meo meo
- Chương 119: Tên khốn kiếp!
- Chương 120: Otis cặn bã
- Chương 121: Mị lực của gấu trúc
- Chương 122: Tiền mồ HÔI NƯỚC MẮT
- Chương 123: Sảng văn vai chính
- Chương 124
- Chương 126: Tiết lộ bí mật
- Chương 127: Bại lộ nói chuyện
- Chương 128: Chơi nào
- Chương 129: Tâm sự của gấu trúc
- Chương 130: Bại lộ nói chuyện
- Chương 131: Hệ thống thăng cấp
- Chương 132: Cố vấn
- Chương 133: Chờ ngươi quay lại
- Chương 134: Hoa Hoa yêu hoa
- Chương 135: Cấp 7
- Chương 136: Bắn cho hai phát
- Chương 137: Hệ thống tái xuất
- Chương 138: Hành tinh mèo
- Chương 139: Hỏa nhãn kim tinh
- Chương 140: Bò nào bò nào
- Chương 141
- Chương 142: Sâu biến dị cấp 7 ở đâu
- Chương 143: Đừng khinh thường một con gà
- Chương 144
- Chương 145: Nani? Sâu lông
- Chương 146: Mèo đen bị sốc
- Chương 147: Mèo xin giúp đỡ
- Chương 148: Ngươi có từng biết
- Chương 149: Cái gì? Là sói!!!
- Chương 150: Bắt đầu thay đổi
- Chương 151: Gặp mặt cùng tranh luận
- Chương 152: Nguy hiểm ập tới!!
- Chương 153: Có vẻ như một đôi đang yêu đương cuồng nhiệt
- Chương 154: Vô nhân tính!!
- Chương 155: Chỉnh sửa quy tắc
- Chương 156: Thể hiện nào~
- Chương 157: Cộng sinh thú
- Chương 158: Ngươi thuộc về ta
- Chương 159: Ký kết khế ước với Otis
- Chương 160: Không biết xấu hổ
- Chương 161: Quyết định của mèo đen
- Chương 162: Ăn sâu mới có thể cứu vớt thế giới
- Chương 163: Trao đổi
- Chương 164: Lão nguyên soái
- Chương 165: Xấu quá
- Chương 166: Nguyên soái thông suốt
- Chương 167: Mai rùa
- Chương 168: Thoát ra
- Chương 169: Bất khả chiến bại
- Chương 170: Đêm trước khi xuất phát
- Chương 171: Tấn công trùng động
- Chương 172: Tiến vào trùng động
- Chương 173: Tiến vào trùng động phát sóng trực tiếp
- Chương 174: Bởi vì mình đáng yêu?
- Chương 175: Ha ha trước đi
- Chương 176: Báo đen, lâu rồi không gặp!
- Chương 177: Gì mà dài thế
- Chương 178: Thì ra ngươi là gấu trúc
- Chương 179: Thổ lộ ở bên nhau
- Chương 180: Mệt mỏi vì qua cửa
- Chương 181: Gấu trúc thật khí phách
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp
Chương 91: Gấu trúc khóc
"Từ từ." Otis nói.
Hạ sĩ mờ mịt quay đầu, không rõ nguyên do: "Nguyên soái?"
Otis ra hiệu cho hạ sĩ tạm thời đừng vội, cũng gọi thiếu úy tới, phân phó: "Các ngươi dựa theo kế hoạch tiếp tục đi lên phía trước, chú ý tung tích của sâu biến dị bên trong."
Thiếu úy gật đầu, lại hỏi: "Vậy còn nguyên soái ngài thì sao?"
Otis nhìn cục cưng nhỏ mặt đầy mê mang, đen mặt nói: "Ta muốn mang nó đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở lại."
Thiếu úy không hề hỏi nhiều, nhanh chóng rời đi.
Cục cưng nhỏ ngồi tại chỗ, giống như nhận ra điều gì.
Nó nhẹ nhàng túm lấy ống quần Otis, đáy mắt tràn đầy áy náy.
Tức giận trong lòng Otis lập tức biến mất hầu như không còn.
Hắn thở dài một hơi, cứ cảm thấy mình như người cha già luôn lo lắng cho đứa con nhà mình, bất đắc dĩ nói: "Ta không yên tâm để ngươi đi."
Hạ sĩ đứng ở một bên: "....."
Tâm trạng phức tạp.
Đãi ngộ của hắn và con thú biến dị này thật là kém xa ngàn dặm.
Otis giờ phút này, rút đi khí thế lạnh lẽo với người ngoài, mặt hắn đầy bất đắc dĩ khiến Quý Vô Tu nhịn không được ngẩn ra......
Lại nói tiếp, chuyện này vốn dĩ không liên quan tới Otis.
Là chính y muốn đi cứu con hổ kia.
Nhưng Otis lại....
Quý Vô Tu vừa cảm động vừa áy náy.
Âm thầm thề về sau nhất định phải cố gắng đền đáp hắn.
Otis xoa xoa đầu cục cưng nhỏ, giống như mới nhớ tới sự tồn tại của hạ sĩ, nói: "Ngươi đừng đi nữa, đi theo quân đội đi."
Hạ sĩ sửng sốt: "Nguyên......nguyên soái?"
Otis chỉ thông qua tinh thần lực đã có thể phát hiện người lính trước mắt bị thương, chắc chắn nói: "Ngươi cần nghỉ ngơi."
Huống chi mang theo hắn, thực vướng bận.
Mặt hạ sĩ đầy cảm động: "Nguyên soái, ta thật sự không có vấn đề gì."
Triệu Bân ở bên cạnh đứng hồi lâu, cuối cùng không nhịn được lên tiếng khuyên nhủ: "Ngài vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt đi."
Mắt thấy hạ sĩ còn muốn nói gì đó, Otis lại trực tiếp cường thế nói: "Cứ như vậy đi, không ai được tranh cãi nữa."
Cho dù hạ sĩ không cam lòng, nhưng vẫn gật đầu, không nói gì nữa.
Phục tùng quân lệnh đã sớm khắc vào trong xương cốt của hắn.
Rất nhanh, quân đội tiếp tục rời đi.
Mà Otis thì mang theo Quý Vô Tu đi theo Triệu Bân.
Đường phố không một bóng người, mặt đường hỗn loạn lung tung máu me, tỏ rõ ở nơi này trước đây, từng xuất hiện một trận chiến đấu.
Triệu Bân dựa theo trí nhớ đi về phía trước, tìm kiếm vị trí hội giao dịch.
Mắt thấy càng lúc càng tới gần hội giao dịch.
Hắn nhịn không được bắt đầu trở nên khẩn trương.
Đầy đầu đều nghĩ tới con hổ kia.
Không biết nó còn ở nơi đó hay không.
Còn sống hay đã chết.
Otis đi theo sau Triệu Bân, không chút để ý đánh giá xung quanh, giống như đề phòng đột nhiên có sâu biến dị nhảy ra.
Quý Vô Tu cũng nhìn xung quanh, mặt đầy tò mò.
"Tới rồi, chính là nơi này." Triệu Bân đột nhiên dừng lại, chỉ vào vật kiến trúc hơi lâu năm.
Quý Vô Tu đánh giá trên dưới một phen, cứ cảm thấy có chút không ổn.
Nơi này tựa hồ bị sâu biến dị ghé qua, vách tường xung quanh bị phá hỏng bảy tám phần, có thể mơ hồ thấy không gian bên trong.
Sắc mặt Triệu Bân có chút khó coi, hiển nhiên cũng nghĩ giống như Quý Vô Tu.
"Vào xem." Otis dẫn đầu đi vào đi, thần sắc trầm tĩnh.
Quý Vô Tu theo sát sau đó, đi được vài bước lại nhịn không được quay đầu, nhìn Triệu Bân đang khẩn trương không dám tiến vào phía sau, thúc giục kêu to vài tiếng.
Triệu Bân như mới tỉnh mộng, mau chạy theo.
Otis dùng dị năng đẩy gạch đá bị sụp xuống sang bên, vẻ mặt lãnh túc đi qua.
Xung quanh có một vài đoạn chân tay bị đứt rơi rụng, nhưng cũng không thấy bộ phận khác, ví dụ như đầu và thân thể.
Quý Vô Tu cảm thấy sởn tóc gáy.
Một phỏng đoán đáng sợ hiện lên.
Không phải là bị sâu biến dị ăn thịt luôn rồi chứ?
Lại tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng thấy thi thể sâu biến dị, thân hình khổng lồ mà dữ tợn, càng nhìn càng thấy ghê người, đặc biệt là răng nanh của nó, có vẻ cực kỳ đáng sợ.
Quý Vô Tu vòng qua thi thể con sâu biến dị này, tiếp tục thăm dò bên trong.
Sau khi xuyên qua một dãy hành lang, trước mắt rộng mở thông suốt.
Hiển nhiên đây là nơi gửi các vật phẩm của hội giao dịch.
Triệu Bân vội vàng dựa theo trí nhớ chạy tới nơi muốn đến, nhìn lồng nhốt thú ở bốn phía xung quanh, lại phát hiện đại đa số thú biến dị trong lồng sắt đã chết.
Chỉ có một con thú biến dị còn một hơi tàn.
Nhưng hiển nhiên cũng sắp không chống đỡ nổi.
Nó gầy chỉ còn lại một tầng da, có thể nhìn thấy rõ ràng xương sườn, giống như chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức là có thể bẻ gãy.
Nhìn thấy ghê người.
Nó đói đến không nâng nổi đầu lên, trừng lớn mắt nhìn Quý Vô Tu.
Một đôi mắt thú vốn nên thanh triệt, hiện giờ vừa vẩn đục vừa ảm đảm.
Tử vong bao phủ.
Quý Vô Tu nhìn mà lạnh cả người, bản năng tiến lên mở ra lồng sắt.
Thú biến dị nỗ lực ngẩng đầu, muốn bò ra ngoài.
Nhưng nó thật sự quá hư nhược rồi.
Ngay cả bò cũng rất vất vả.
Ánh mắt nó nhìn chằm chằm bên ngoài, tràn ngập khát vọng.
Cho dù chết, nó cũng không muốn chết ở trong lồng.
Nó lại lần nữa dùng đầu ngón tay câu lấy mặt đất, gian nan bắt đầu bò đi.
Rất nhanh, mặt đất xuất hiện vài vết máu.
Móng tay của nó đã sớm đứt gãy do trường kỳ đói khát.
Quý Vô Tu nhìn không đành lòng, nhanh chóng dùng dị năng nâng thú biến dị ra, lại nhẹ nhàng đặt lên mặt đất.
Thú biến dị nằm trên mặt đất, dần dần đôi mắt trống không nhìn Quý Vô Tu, cố sức rống lên một tiếng.
—— Cảm ơn.
Tâm trạng Quý Vô Tu cực kỳ áp lực.
Y không đành lòng nhìn con thú biến dị này chết.
Qua nhiều ngày như vậy, nó bị nhốt trong lồng sắt đói bụng từ lâu, cái loại cảm giác chờ đợi cái chết này có bao nhiêu dày vò.
"Hệ thống, ngươi có biện pháp nào cứu nó không?"
Hệ thống trầm mặc vài giây: [Xin lỗi ký chủ, đã quá muộn, nó đã chết. ]
Quý Vô Tu mờ mịt vài giây, lúc này mới phát hiện nó đã sớm tắc thở.
Trong lòng chợt trống rỗng.
Tại sao lại như vậy......
Mà trái tim Triệu Bân bỗng nhiên trở nên nặng nề.
Sau một hồi, hắn mờ mịt nhìn quanh bốn phía, lại như thế nào cũng không tìm thấy tung tích của lão hổ.
Nó......cũng đã chết rồi phải không?
Đối mặt với cảm xúc mãnh liệt cực kỳ tự trách của ký chủ, hệ thống khô khan trấn an: [Nó kỳ thực chỉ còn lại một hơi tàn, nhưng khát vọng tự do của nó quá mức mãnh liệt, lúc này mới khiến nó tới tận bây giờ chưa chết đi, ký chủ, ngài đã tận lực.]
Quý Vô Tu mấp máy miệng, không nói lời nào.
Otis cau mày, nhìn bóng dáng tràn ngập khổ sở của cục cưng nhỏ, không nhịn được ngồi xổm xuống xoa xoa cục cưng nhỏ, an ủi nói: "Đây không phải lỗi của ngươi."
Thân thể cục cưng nhỏ sững lại, vẫn cố chấp cúi đầu.
Otis thở dài một hơi, lại lần nữa an ủi: "Đừng buồn."
Quý Vô Tu vẫn cúi đầu, lòng tràn đầy tự trách.
Không.
Rõ ràng đều là lỗi của ta.
Nếu ta có thể tới sớm một chút thì tốt rồi.
Nó sẽ không phải chết.
Ta rõ ràng có thể cứu nó.
Rõ ràng......có thể.
Otis vươn tay nâng đầu cục cưng nhỏ lên.
Lại thấy mặt nó ướt đẫm lệ.
Otis thấy được trong mắt nó tự trách và thương tâm.
Nó giống như sợ bị người phát hiện đang khóc, liều mạng lắc lắc đầu.
Nhưng nước mắt vẫn luôn không ngừng chảy xuống, khiến vành mắt ướt nhẹp, thoạt nhì càng thêm đáng thương.
Otis bỗng nhiên cảm thấy khổ sở.
Hắn chưa từng an ủi bất cứ người nào, càng không thích có người lộ ra mặt yếu đuối trước mặt mình.
Điều này sẽ khiến hắn cực kỳ mất kiên nhẫn.
Nhưng khi đối mặt với sự yếu đuối của con thú biến dị này....
Hắn chỉ cảm thấy tay chân hoảng loạn.
Đừng nói là mất kiên nhẫn, hắn hiện tại ngay cả thở mạnh cũng không dám, liều mạng tìm kiếm các loại từ ngữ an ủi, muốn trấn an con thú biến dị này.
Otis vụng về an ủi: "Đừng khóc......"
Khuôn mặt lạnh lùng xưa nay chỉ còn lại tràn đầy đau lòng, Otis không ngừng vỗ về sau lưng cục cưng nhỏ, động tác mềm nhẹ: "Ngoan, đừng khóc......"
Đừng khóc.
Trong từng tiếng an ủi, cuối cùng cục cưng nhỏ không nhịn được bắt đầu gào khóc.
Bất lực giống như một đứa trẻ con, nhào vào lòng ngực Otis, phát tiết ra tất cả khổ sở và tự trách.
Tiếng khóc khàn cả giọng tràn ngập bi thương, từng tiếng cứa vào trái tim của Otis, hắn ôm chặt lấy cục cưng nhỏ yếu ớt, nỗ lực thề: "Về sau sẽ không có tình huống này nưa, ta thề ta cam đoan với ngươi."
Hắn không nghĩ ra được biện pháp an ủi nào khác.
Chỉ hi vọng có thể dùng biện pháp như vậy, để cục cưng nhỏ không bi thương nữa, cho dù đào rỗng hết tất cả tiền của hắn cũng được.
Không oán không hối hận.
Quý Vô Tu vẫn còn đang khóc lóc.
Tự trách không thôi.
Đều do mình không tốt.
Năng lực không đủ lại không bảo vệ được thú biến dị.
Con thú biến dị kia muốn nỗ lực sống sót như vậy.
Lại chỉ có thể bị nhốt trong lồng sắt chờ chết.
Tự trách cùng thống khổ bao phủ tất cả lý trí của Quý Vô Tu.
Chỉ muốn liều mạng gào khóc.
Triệu Bân ở bên cạnh nhìn, nhịn không được bị tiếng khóc tuyệt vọng này cảm nhiễm.
Hắn mấp máy môi, đáy mắt đỏ lên.
Đúng lúc này, ở chỗ góc sụp giống như truyền tới động tĩnh rất nhỏ.
Triệu Bân ngẩn người, ma xui quỷ khiến đi qua: "Ai ở bên trong?"
Tiếng động rất nhỏ ở bên trong càng thêm kịch liệt.
Triệu Bân chạy nhanh đi tìm công cụ, bắt đầu dọn những thứ bị đổ sụp đi, cuối cùng đào ra tận cùng bên trong, một mảnh đen nhanh, không nhìn rõ là cái gì, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đôi con ngươi xanh mượt lập lòe.
Triệu Bân đẩy nhanh tốc độ khai quật, thấy được lồng nhốt thú bị đè cong.
Hắn lập tức nhận ra, nơi này có lẽ còn thú biến dị còn sống.
Nhanh chóng dịch chuyển đất đá hỗn độn.
Cuối cùng Triệu Bân cũng nhìn thấy thú biến dị trong lồng sắt.
Trong nháy mắt kia tay hắn bắt đầu run lên, mắt cũng không chớp nhìn thú biến dị trong lồng sắt, thậm chí cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác.
Con thú biến dị kia sau khi nhìn thấy Triệu Bân, giống như cũng ngây ngẩn cả người.
Triệu Bân run rẩy tay, mau chóng mở ra lồng sắt, lại bởi vì khẩn trương thiếu chút nữa thất bại rất nhiều lần.
Tới khi lồng sắt được mở ra, giọng nói khàn khàn của Triệu Bân vang lên: "Ta tới cứu ngươi."
Con thú biến dị kia hơi hơi cúi đầu, bò ra từ lồng sắt bị áp cong vặn vẹo.
Triệu Bân còn chưa nói chuyện, con thú biến dị kia lại bỗng nhiên ngẩng đầu, hai tròng mắt tràn đầy thù hận cùng phẫn nộ, nó nổi giận gầm lên một tiếng vọt lên......
Triệu Bân vốn có thể né tránh, lại sững sờ ở nơi đó không nhúc nhích.
Trong đầu chỉ quanh quẩn ánh mắt thù hận không chút che giấu kia của nó.
Nó hận ta?
Thì ra nó hận mình.
Một trận đau nhức ập tới, Triệu Bân lấy lại tinh thần, phát hiện cánh tay mình đã bị nó hung hăng cắn, máu tươi chậm rãi chảy xuống, hắn không giãy giụa, trong lòng chỉ còn tràn đầy thống khổ, cảm giác hít thở không thông giống như thủy triều bao phủ trái tim hắn.
Hít thở không thông mà tuyệt vọng.
Nó hận ta?
Triệu Bân thống khổ nghĩ.
Lão hổ liều mạng cắn, giống như hận không thể nuốt sống nhân loại này vào bụng.
Vì sao lại là ngươi tới cứu ta?
Vì sao lại là ngươi?
Ngươi rõ ràng đã đi rồi.
Vì sao còn quay lại?
Nó liều mạng cắn xé, thù hận trong đáy mắt càng thêm mãnh liệt.
Nó không hận nhân loại này lúc trước không cứu chính mình.
Lại hận hắn hiện tại tới cứu mình.
Triệu Bân bị cắn xé trước mắt choáng váng, lại không muốn giãy giụa, hắn nhìn đôi mắt con hổ, mấp máy môi, cuối cùng nói ra lời luôn quanh quẩn trong lòng hắn.
"Thực xin lỗi......"
Là ta không tin tưởng ngươi.
Làm hại ngươi bị nhiều khổ cực như vậy.
Hiện tại lại tới giả mù sa mưa cứu ngươi.
Ngươi nhất định rất hận ta, muốn giết ta.
Đúng không?
Triệu Bân nhịn không được cười rộ lên, nụ cười đầy nước mắt, cười như trái tim bị xé rách từng mảnh.
Hắn cảm thấy bản thân ti tiện đến khó coi.
Cười xong, vẻ mặt của hắn dần dần trở nên bi thương, lại lần nữa lặp lại: "Thực xin lỗi......"
Nếu có thể khiến ngươi cảm thấy giải hận.
Như vậy cứ cắn đi.
Hắn tuyệt đối sẽ không phản kháng.
Lão hổ vẫn liều mạng cắn, hận ý mãnh liệt.
Triệu Bân nhìn lão hổ, lúc này mới phát hiện hồi lâu không thấy nó, trên người lại tăng thêm vết thương, hiển nhiên đều là do con người tạo nên.
Hắn nhớ tới ngày đó.
Con hổ này liều mạng níu lấy góc áo hắn, lộ ra ánh mắt cầu xin.
Nhưng khi đó hắn lại nghi ngờ con thú biến dị này.
Trơ mắt đẩy nó vào vực thẳm càng sâu hơn.
Cho nên nó mới hận mình.
Triệu Bân run rẩy tay, nhẹ nhàng sờ sờ nó.
Thực xin lỗi.
Ta nên cứu ngươi sớm hơn.
Thân thể lão hổ đang liều mạng cắn xé lập tức cứng đờ.
Nó nâng mắt lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt đầy bi thương của nhân loại.
Nó nâng lên mắt, nhìn chăm chú vào trong mắt tràn đầy bi thương nhân loại.
Hồi lâu......
Hồi lâu.
Lâu đến mức nó có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhân loại này dần dần yếu đi.
Nó bắt đầu trở nên nghi hoặc.
Vì sao nhân loại không phản kháng?
Vì sao không công kích mình.
Triệu Bân nhìn bộ dáng ngốc lăng của lão hổ, nhịn không được cười cười.
Lão hổ ngây ngẩn cả người.
Nhân loại này cười, không giống những nhân loại khác cười, sẽ khiến mình cảm thấy sợ hãi.
Nó chỉ cảm thấy tràn đầy ủy khuất tràn ra trong lòng.
Trái tim cũng nhịn không được mà cảm thấy khổ sở.
Đáy mắt nó dần dần hiện ra mờ mịt.
Buông miệng đang cắn nhân loại ra, hướng về phía hắn liều mạng rít gào.
Vì sao không tới cứu ta sớm một chút?
Vì sao?
Nó đột nhiên gục lên Triệu Bân, nhe răng trợn mắt tiếp tục rít gào.
Hung ác lại tàn bạo.
Nhưng Triệu Bân lại thấy mắt nó, nơi đó không còn thù hận.
Chỉ có.....ủy khuất.
Hắn ngơ ngẩn vươn hai tay, ôm lấy cái đầu gẩy gò lởm chởm của lão hổ, run rẩy nói: "Thực xin lỗi......về sau sẽ không vứt bỏ ngươi nữa."
Đối diện với cái ôm của nhân loại, tiếng gầm gừ của lão hổ yếu dần, nhiệt độ cơ thể ấm áp khiến nó không nhịn được mà tham luyến, nó bình tĩnh nhìn nhân loại này.
Hồi lâu.
Sau đó nhẹ nhàng gục đầu trước ngực nhân loại, nghe tiếng tim đập kịch liệt của hắn.
Nó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Mệt mỏi quá.
Thật muốn ngủ.
Hạ sĩ mờ mịt quay đầu, không rõ nguyên do: "Nguyên soái?"
Otis ra hiệu cho hạ sĩ tạm thời đừng vội, cũng gọi thiếu úy tới, phân phó: "Các ngươi dựa theo kế hoạch tiếp tục đi lên phía trước, chú ý tung tích của sâu biến dị bên trong."
Thiếu úy gật đầu, lại hỏi: "Vậy còn nguyên soái ngài thì sao?"
Otis nhìn cục cưng nhỏ mặt đầy mê mang, đen mặt nói: "Ta muốn mang nó đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở lại."
Thiếu úy không hề hỏi nhiều, nhanh chóng rời đi.
Cục cưng nhỏ ngồi tại chỗ, giống như nhận ra điều gì.
Nó nhẹ nhàng túm lấy ống quần Otis, đáy mắt tràn đầy áy náy.
Tức giận trong lòng Otis lập tức biến mất hầu như không còn.
Hắn thở dài một hơi, cứ cảm thấy mình như người cha già luôn lo lắng cho đứa con nhà mình, bất đắc dĩ nói: "Ta không yên tâm để ngươi đi."
Hạ sĩ đứng ở một bên: "....."
Tâm trạng phức tạp.
Đãi ngộ của hắn và con thú biến dị này thật là kém xa ngàn dặm.
Otis giờ phút này, rút đi khí thế lạnh lẽo với người ngoài, mặt hắn đầy bất đắc dĩ khiến Quý Vô Tu nhịn không được ngẩn ra......
Lại nói tiếp, chuyện này vốn dĩ không liên quan tới Otis.
Là chính y muốn đi cứu con hổ kia.
Nhưng Otis lại....
Quý Vô Tu vừa cảm động vừa áy náy.
Âm thầm thề về sau nhất định phải cố gắng đền đáp hắn.
Otis xoa xoa đầu cục cưng nhỏ, giống như mới nhớ tới sự tồn tại của hạ sĩ, nói: "Ngươi đừng đi nữa, đi theo quân đội đi."
Hạ sĩ sửng sốt: "Nguyên......nguyên soái?"
Otis chỉ thông qua tinh thần lực đã có thể phát hiện người lính trước mắt bị thương, chắc chắn nói: "Ngươi cần nghỉ ngơi."
Huống chi mang theo hắn, thực vướng bận.
Mặt hạ sĩ đầy cảm động: "Nguyên soái, ta thật sự không có vấn đề gì."
Triệu Bân ở bên cạnh đứng hồi lâu, cuối cùng không nhịn được lên tiếng khuyên nhủ: "Ngài vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt đi."
Mắt thấy hạ sĩ còn muốn nói gì đó, Otis lại trực tiếp cường thế nói: "Cứ như vậy đi, không ai được tranh cãi nữa."
Cho dù hạ sĩ không cam lòng, nhưng vẫn gật đầu, không nói gì nữa.
Phục tùng quân lệnh đã sớm khắc vào trong xương cốt của hắn.
Rất nhanh, quân đội tiếp tục rời đi.
Mà Otis thì mang theo Quý Vô Tu đi theo Triệu Bân.
Đường phố không một bóng người, mặt đường hỗn loạn lung tung máu me, tỏ rõ ở nơi này trước đây, từng xuất hiện một trận chiến đấu.
Triệu Bân dựa theo trí nhớ đi về phía trước, tìm kiếm vị trí hội giao dịch.
Mắt thấy càng lúc càng tới gần hội giao dịch.
Hắn nhịn không được bắt đầu trở nên khẩn trương.
Đầy đầu đều nghĩ tới con hổ kia.
Không biết nó còn ở nơi đó hay không.
Còn sống hay đã chết.
Otis đi theo sau Triệu Bân, không chút để ý đánh giá xung quanh, giống như đề phòng đột nhiên có sâu biến dị nhảy ra.
Quý Vô Tu cũng nhìn xung quanh, mặt đầy tò mò.
"Tới rồi, chính là nơi này." Triệu Bân đột nhiên dừng lại, chỉ vào vật kiến trúc hơi lâu năm.
Quý Vô Tu đánh giá trên dưới một phen, cứ cảm thấy có chút không ổn.
Nơi này tựa hồ bị sâu biến dị ghé qua, vách tường xung quanh bị phá hỏng bảy tám phần, có thể mơ hồ thấy không gian bên trong.
Sắc mặt Triệu Bân có chút khó coi, hiển nhiên cũng nghĩ giống như Quý Vô Tu.
"Vào xem." Otis dẫn đầu đi vào đi, thần sắc trầm tĩnh.
Quý Vô Tu theo sát sau đó, đi được vài bước lại nhịn không được quay đầu, nhìn Triệu Bân đang khẩn trương không dám tiến vào phía sau, thúc giục kêu to vài tiếng.
Triệu Bân như mới tỉnh mộng, mau chạy theo.
Otis dùng dị năng đẩy gạch đá bị sụp xuống sang bên, vẻ mặt lãnh túc đi qua.
Xung quanh có một vài đoạn chân tay bị đứt rơi rụng, nhưng cũng không thấy bộ phận khác, ví dụ như đầu và thân thể.
Quý Vô Tu cảm thấy sởn tóc gáy.
Một phỏng đoán đáng sợ hiện lên.
Không phải là bị sâu biến dị ăn thịt luôn rồi chứ?
Lại tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng thấy thi thể sâu biến dị, thân hình khổng lồ mà dữ tợn, càng nhìn càng thấy ghê người, đặc biệt là răng nanh của nó, có vẻ cực kỳ đáng sợ.
Quý Vô Tu vòng qua thi thể con sâu biến dị này, tiếp tục thăm dò bên trong.
Sau khi xuyên qua một dãy hành lang, trước mắt rộng mở thông suốt.
Hiển nhiên đây là nơi gửi các vật phẩm của hội giao dịch.
Triệu Bân vội vàng dựa theo trí nhớ chạy tới nơi muốn đến, nhìn lồng nhốt thú ở bốn phía xung quanh, lại phát hiện đại đa số thú biến dị trong lồng sắt đã chết.
Chỉ có một con thú biến dị còn một hơi tàn.
Nhưng hiển nhiên cũng sắp không chống đỡ nổi.
Nó gầy chỉ còn lại một tầng da, có thể nhìn thấy rõ ràng xương sườn, giống như chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức là có thể bẻ gãy.
Nhìn thấy ghê người.
Nó đói đến không nâng nổi đầu lên, trừng lớn mắt nhìn Quý Vô Tu.
Một đôi mắt thú vốn nên thanh triệt, hiện giờ vừa vẩn đục vừa ảm đảm.
Tử vong bao phủ.
Quý Vô Tu nhìn mà lạnh cả người, bản năng tiến lên mở ra lồng sắt.
Thú biến dị nỗ lực ngẩng đầu, muốn bò ra ngoài.
Nhưng nó thật sự quá hư nhược rồi.
Ngay cả bò cũng rất vất vả.
Ánh mắt nó nhìn chằm chằm bên ngoài, tràn ngập khát vọng.
Cho dù chết, nó cũng không muốn chết ở trong lồng.
Nó lại lần nữa dùng đầu ngón tay câu lấy mặt đất, gian nan bắt đầu bò đi.
Rất nhanh, mặt đất xuất hiện vài vết máu.
Móng tay của nó đã sớm đứt gãy do trường kỳ đói khát.
Quý Vô Tu nhìn không đành lòng, nhanh chóng dùng dị năng nâng thú biến dị ra, lại nhẹ nhàng đặt lên mặt đất.
Thú biến dị nằm trên mặt đất, dần dần đôi mắt trống không nhìn Quý Vô Tu, cố sức rống lên một tiếng.
—— Cảm ơn.
Tâm trạng Quý Vô Tu cực kỳ áp lực.
Y không đành lòng nhìn con thú biến dị này chết.
Qua nhiều ngày như vậy, nó bị nhốt trong lồng sắt đói bụng từ lâu, cái loại cảm giác chờ đợi cái chết này có bao nhiêu dày vò.
"Hệ thống, ngươi có biện pháp nào cứu nó không?"
Hệ thống trầm mặc vài giây: [Xin lỗi ký chủ, đã quá muộn, nó đã chết. ]
Quý Vô Tu mờ mịt vài giây, lúc này mới phát hiện nó đã sớm tắc thở.
Trong lòng chợt trống rỗng.
Tại sao lại như vậy......
Mà trái tim Triệu Bân bỗng nhiên trở nên nặng nề.
Sau một hồi, hắn mờ mịt nhìn quanh bốn phía, lại như thế nào cũng không tìm thấy tung tích của lão hổ.
Nó......cũng đã chết rồi phải không?
Đối mặt với cảm xúc mãnh liệt cực kỳ tự trách của ký chủ, hệ thống khô khan trấn an: [Nó kỳ thực chỉ còn lại một hơi tàn, nhưng khát vọng tự do của nó quá mức mãnh liệt, lúc này mới khiến nó tới tận bây giờ chưa chết đi, ký chủ, ngài đã tận lực.]
Quý Vô Tu mấp máy miệng, không nói lời nào.
Otis cau mày, nhìn bóng dáng tràn ngập khổ sở của cục cưng nhỏ, không nhịn được ngồi xổm xuống xoa xoa cục cưng nhỏ, an ủi nói: "Đây không phải lỗi của ngươi."
Thân thể cục cưng nhỏ sững lại, vẫn cố chấp cúi đầu.
Otis thở dài một hơi, lại lần nữa an ủi: "Đừng buồn."
Quý Vô Tu vẫn cúi đầu, lòng tràn đầy tự trách.
Không.
Rõ ràng đều là lỗi của ta.
Nếu ta có thể tới sớm một chút thì tốt rồi.
Nó sẽ không phải chết.
Ta rõ ràng có thể cứu nó.
Rõ ràng......có thể.
Otis vươn tay nâng đầu cục cưng nhỏ lên.
Lại thấy mặt nó ướt đẫm lệ.
Otis thấy được trong mắt nó tự trách và thương tâm.
Nó giống như sợ bị người phát hiện đang khóc, liều mạng lắc lắc đầu.
Nhưng nước mắt vẫn luôn không ngừng chảy xuống, khiến vành mắt ướt nhẹp, thoạt nhì càng thêm đáng thương.
Otis bỗng nhiên cảm thấy khổ sở.
Hắn chưa từng an ủi bất cứ người nào, càng không thích có người lộ ra mặt yếu đuối trước mặt mình.
Điều này sẽ khiến hắn cực kỳ mất kiên nhẫn.
Nhưng khi đối mặt với sự yếu đuối của con thú biến dị này....
Hắn chỉ cảm thấy tay chân hoảng loạn.
Đừng nói là mất kiên nhẫn, hắn hiện tại ngay cả thở mạnh cũng không dám, liều mạng tìm kiếm các loại từ ngữ an ủi, muốn trấn an con thú biến dị này.
Otis vụng về an ủi: "Đừng khóc......"
Khuôn mặt lạnh lùng xưa nay chỉ còn lại tràn đầy đau lòng, Otis không ngừng vỗ về sau lưng cục cưng nhỏ, động tác mềm nhẹ: "Ngoan, đừng khóc......"
Đừng khóc.
Trong từng tiếng an ủi, cuối cùng cục cưng nhỏ không nhịn được bắt đầu gào khóc.
Bất lực giống như một đứa trẻ con, nhào vào lòng ngực Otis, phát tiết ra tất cả khổ sở và tự trách.
Tiếng khóc khàn cả giọng tràn ngập bi thương, từng tiếng cứa vào trái tim của Otis, hắn ôm chặt lấy cục cưng nhỏ yếu ớt, nỗ lực thề: "Về sau sẽ không có tình huống này nưa, ta thề ta cam đoan với ngươi."
Hắn không nghĩ ra được biện pháp an ủi nào khác.
Chỉ hi vọng có thể dùng biện pháp như vậy, để cục cưng nhỏ không bi thương nữa, cho dù đào rỗng hết tất cả tiền của hắn cũng được.
Không oán không hối hận.
Quý Vô Tu vẫn còn đang khóc lóc.
Tự trách không thôi.
Đều do mình không tốt.
Năng lực không đủ lại không bảo vệ được thú biến dị.
Con thú biến dị kia muốn nỗ lực sống sót như vậy.
Lại chỉ có thể bị nhốt trong lồng sắt chờ chết.
Tự trách cùng thống khổ bao phủ tất cả lý trí của Quý Vô Tu.
Chỉ muốn liều mạng gào khóc.
Triệu Bân ở bên cạnh nhìn, nhịn không được bị tiếng khóc tuyệt vọng này cảm nhiễm.
Hắn mấp máy môi, đáy mắt đỏ lên.
Đúng lúc này, ở chỗ góc sụp giống như truyền tới động tĩnh rất nhỏ.
Triệu Bân ngẩn người, ma xui quỷ khiến đi qua: "Ai ở bên trong?"
Tiếng động rất nhỏ ở bên trong càng thêm kịch liệt.
Triệu Bân chạy nhanh đi tìm công cụ, bắt đầu dọn những thứ bị đổ sụp đi, cuối cùng đào ra tận cùng bên trong, một mảnh đen nhanh, không nhìn rõ là cái gì, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đôi con ngươi xanh mượt lập lòe.
Triệu Bân đẩy nhanh tốc độ khai quật, thấy được lồng nhốt thú bị đè cong.
Hắn lập tức nhận ra, nơi này có lẽ còn thú biến dị còn sống.
Nhanh chóng dịch chuyển đất đá hỗn độn.
Cuối cùng Triệu Bân cũng nhìn thấy thú biến dị trong lồng sắt.
Trong nháy mắt kia tay hắn bắt đầu run lên, mắt cũng không chớp nhìn thú biến dị trong lồng sắt, thậm chí cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác.
Con thú biến dị kia sau khi nhìn thấy Triệu Bân, giống như cũng ngây ngẩn cả người.
Triệu Bân run rẩy tay, mau chóng mở ra lồng sắt, lại bởi vì khẩn trương thiếu chút nữa thất bại rất nhiều lần.
Tới khi lồng sắt được mở ra, giọng nói khàn khàn của Triệu Bân vang lên: "Ta tới cứu ngươi."
Con thú biến dị kia hơi hơi cúi đầu, bò ra từ lồng sắt bị áp cong vặn vẹo.
Triệu Bân còn chưa nói chuyện, con thú biến dị kia lại bỗng nhiên ngẩng đầu, hai tròng mắt tràn đầy thù hận cùng phẫn nộ, nó nổi giận gầm lên một tiếng vọt lên......
Triệu Bân vốn có thể né tránh, lại sững sờ ở nơi đó không nhúc nhích.
Trong đầu chỉ quanh quẩn ánh mắt thù hận không chút che giấu kia của nó.
Nó hận ta?
Thì ra nó hận mình.
Một trận đau nhức ập tới, Triệu Bân lấy lại tinh thần, phát hiện cánh tay mình đã bị nó hung hăng cắn, máu tươi chậm rãi chảy xuống, hắn không giãy giụa, trong lòng chỉ còn tràn đầy thống khổ, cảm giác hít thở không thông giống như thủy triều bao phủ trái tim hắn.
Hít thở không thông mà tuyệt vọng.
Nó hận ta?
Triệu Bân thống khổ nghĩ.
Lão hổ liều mạng cắn, giống như hận không thể nuốt sống nhân loại này vào bụng.
Vì sao lại là ngươi tới cứu ta?
Vì sao lại là ngươi?
Ngươi rõ ràng đã đi rồi.
Vì sao còn quay lại?
Nó liều mạng cắn xé, thù hận trong đáy mắt càng thêm mãnh liệt.
Nó không hận nhân loại này lúc trước không cứu chính mình.
Lại hận hắn hiện tại tới cứu mình.
Triệu Bân bị cắn xé trước mắt choáng váng, lại không muốn giãy giụa, hắn nhìn đôi mắt con hổ, mấp máy môi, cuối cùng nói ra lời luôn quanh quẩn trong lòng hắn.
"Thực xin lỗi......"
Là ta không tin tưởng ngươi.
Làm hại ngươi bị nhiều khổ cực như vậy.
Hiện tại lại tới giả mù sa mưa cứu ngươi.
Ngươi nhất định rất hận ta, muốn giết ta.
Đúng không?
Triệu Bân nhịn không được cười rộ lên, nụ cười đầy nước mắt, cười như trái tim bị xé rách từng mảnh.
Hắn cảm thấy bản thân ti tiện đến khó coi.
Cười xong, vẻ mặt của hắn dần dần trở nên bi thương, lại lần nữa lặp lại: "Thực xin lỗi......"
Nếu có thể khiến ngươi cảm thấy giải hận.
Như vậy cứ cắn đi.
Hắn tuyệt đối sẽ không phản kháng.
Lão hổ vẫn liều mạng cắn, hận ý mãnh liệt.
Triệu Bân nhìn lão hổ, lúc này mới phát hiện hồi lâu không thấy nó, trên người lại tăng thêm vết thương, hiển nhiên đều là do con người tạo nên.
Hắn nhớ tới ngày đó.
Con hổ này liều mạng níu lấy góc áo hắn, lộ ra ánh mắt cầu xin.
Nhưng khi đó hắn lại nghi ngờ con thú biến dị này.
Trơ mắt đẩy nó vào vực thẳm càng sâu hơn.
Cho nên nó mới hận mình.
Triệu Bân run rẩy tay, nhẹ nhàng sờ sờ nó.
Thực xin lỗi.
Ta nên cứu ngươi sớm hơn.
Thân thể lão hổ đang liều mạng cắn xé lập tức cứng đờ.
Nó nâng mắt lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt đầy bi thương của nhân loại.
Nó nâng lên mắt, nhìn chăm chú vào trong mắt tràn đầy bi thương nhân loại.
Hồi lâu......
Hồi lâu.
Lâu đến mức nó có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhân loại này dần dần yếu đi.
Nó bắt đầu trở nên nghi hoặc.
Vì sao nhân loại không phản kháng?
Vì sao không công kích mình.
Triệu Bân nhìn bộ dáng ngốc lăng của lão hổ, nhịn không được cười cười.
Lão hổ ngây ngẩn cả người.
Nhân loại này cười, không giống những nhân loại khác cười, sẽ khiến mình cảm thấy sợ hãi.
Nó chỉ cảm thấy tràn đầy ủy khuất tràn ra trong lòng.
Trái tim cũng nhịn không được mà cảm thấy khổ sở.
Đáy mắt nó dần dần hiện ra mờ mịt.
Buông miệng đang cắn nhân loại ra, hướng về phía hắn liều mạng rít gào.
Vì sao không tới cứu ta sớm một chút?
Vì sao?
Nó đột nhiên gục lên Triệu Bân, nhe răng trợn mắt tiếp tục rít gào.
Hung ác lại tàn bạo.
Nhưng Triệu Bân lại thấy mắt nó, nơi đó không còn thù hận.
Chỉ có.....ủy khuất.
Hắn ngơ ngẩn vươn hai tay, ôm lấy cái đầu gẩy gò lởm chởm của lão hổ, run rẩy nói: "Thực xin lỗi......về sau sẽ không vứt bỏ ngươi nữa."
Đối diện với cái ôm của nhân loại, tiếng gầm gừ của lão hổ yếu dần, nhiệt độ cơ thể ấm áp khiến nó không nhịn được mà tham luyến, nó bình tĩnh nhìn nhân loại này.
Hồi lâu.
Sau đó nhẹ nhàng gục đầu trước ngực nhân loại, nghe tiếng tim đập kịch liệt của hắn.
Nó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Mệt mỏi quá.
Thật muốn ngủ.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Trọng sinh thành gấu trúc
- Chương 2: Quá xấu
- Chương 3: Dễ thương nhất thế giới
- Chương 4: Ngày đầu tiên ở ngoại tinh
- Chương 5: Bán manh thành công
- Chương 6: Ngài tranh đua một chút
- Chương 7: Ngài gầy quá
- Chương 8: Chỉ có lửa mới có thể hóa giải ưu sầu
- Chương 9: Bán gấu trúc làm giàu
- Chương 10: Manh là nhất định phải bán
- Chương 11: Hệ thống bán manh mới là bug
- Chương 12: Chấp nhất mang thù
- Chương 13: Ngài cảm thấy còn dễ thương sao?
- Chương 14: Muốn đánh báo đen
- Chương 15: Điểm bán manh tới tay
- Chương 16: Nó khoác ánh trăng mà đến
- Chương 17: Báo đen thông minh
- Chương 18: Sinh vật mới xuất hiện
- Chương 19: Con người xuất hiện
- Chương 20: Lại một lần bán manh thành công
- Chương 21: Kiếm xong liền chạy lấy người
- Chương 22: Chủ động xuất kích
- Chương 23: Bắt gấu trúc làm giàu
- Chương 24: Lăn lộn đi gấu trúc
- Chương 25: Gấu trúc đại phát thần uy
- Chương 26: Gấu trúc sắp bị bắt
- Chương 27: Nguyên soái lên sân khấu
- Chương 28: Thật xấu
- Chương 29: Nguyên soái cống hiến 520 điểm bán manh!
- Chương 30: Muốn cứu sói bạc
- Chương 31: Manh điểm của nguyên soái
- Chương 32: Dọn thới biệt thự của nguyên soái
- Chương 33: Kiếm được 250 điểm bán manh
- Chương 34: Đều cho ngươi ăn
- Chương 35: Ngửi mùi thỏ lộ lộ bụng
- Chương 36: Bắt đầu có cảm tình
- Chương 37: Nguyên soái cống hiến 666
- Chương 38: Nguyên soái cống hiến 233
- Chương 39: Cho chúng nó một cái nhà
- Chương 40: Cái bụng đen của nguyên soái
- Chương 41: Bí mật của nguyên soái
- Chương 42: Sói bạc ăn đồ CHÍN
- Chương 43: Sói bạc lấy cớ
- Chương 44: Sói bạc thay đổi
- Chương 45: Cắn chết Triệu Lợi Binh
- Chương 46: Chân tướng sáng tỏ
- Chương 47: Nguyên soái rất khó chịu
- Chương 48: Ta không đáng yêu sao
- Chương 49: Nếu như có kiếp sau
- Chương 50: Mọi chuyện đã có ta
- Chương 51: Ngươi đáng yêu nhất
- Chương 52: Mộng bức lông xù xù
- Chương 53: Ta không phải, ta không có
- Chương 54: Tò mò gấu trúc nói gì
- Chương 55: Meo ~
- Chương 56: Nguyên soái cống hiến 520 điểm bán manh
- Chương 57: Nguyên soái có tiền #
- Chương 58: Cố gắng vì thú biến dị
- Chương 59: Trang viên gặp chuyện bất ngờ
- Chương 60: Nguyên soái bị hiểu lầm
- Chương 61: Gấu trúc làm chuyện xấu
- Chương 62: Phát triển fan
- Chương 63: Quá đáng yêu
- Chương 64: Biết trước nguy hiểm
- Chương 65: Khiếp sợ
- Chương 66: Bảo bối trong tim nguyên soái
- Chương 67: Đại phát thần uy
- Chương 68: Ngốc nghếch đáng yêu
- Chương 69: Ngăn cơn sóng dữ
- Chương 70: Hung manh
- Chương 71: Gấu trúc thần kỳ
- Chương 72: Ngọn lửa bị cười nhạo
- Chương 73: Thật là quá đáng yêu
- Chương 74: Gấu trúc lên tivi
- Chương 75: Ghen
- Chương 76: Bắt đầu phát sóng trực tiếp
- Chương 77: Mèo xã hội
- Chương 78: Chắc chắn nó rất xấu
- Chương 79: Gấu trúc nổi tiếng
- Chương 80: Toàn tinh tế đều phát điên
- Chương 81: Gấu trúc đáng yêu đến sập mạng
- Chương 82: Nguyên soái ghen tị
- Chương 83: Gấu trúc đắn đo
- Chương 84: Gấu trúc biết lái xe
- Chương 85: Gấu trúc lái máy bay
- Chương 86: Băng nhận hùng
- Chương 87: Trộm quay gấu trúc
- Chương 88: Nguyên soái lại ghen
- Chương 89: Phát sóng trực tiếp ăn k.ứ.c
- Chương 90: Nghề tay trái của Otis
- Chương 91: Gấu trúc khóc
- Chương 92: Lòng người hiểm ác
- Chương 93: Lời dặn dò cuối cùng
- Chương 94: Không muốn ngươi chết
- Chương 95: Ta có thể nói
- Chương 96: Quá xấu
- Chương 97: Hung manh gào
- Chương 98: Cây trúc
- Chương 99: Thăng cấp
- Chương 100
- Chương 101: Biến to biến nhỏ
- Chương 102: Thu nhỏ
- Chương 103: Nhìn yêu quá!
- Chương 104: Nguy cơ
- Chương 105: Biến xấu
- Chương 106: Hủy dung
- Chương 107: Bị thương
- Chương 108: Dị năng bạo động
- Chương 109: Giải quyết nguy cơ
- Chương 110: Một đám tham ăn
- Chương 111: Mở vườn thú
- Chương 112: Thay đổi
- Chương 113: Âm mưu sơ hiện
- Chương 114: Nguy cơ mới
- Chương 115: Thật xấu xí
- Chương 116: Cấp 6
- Chương 117: Ánh sáng dẫn đường
- Chương 118: Meo meo
- Chương 119: Tên khốn kiếp!
- Chương 120: Otis cặn bã
- Chương 121: Mị lực của gấu trúc
- Chương 122: Tiền mồ HÔI NƯỚC MẮT
- Chương 123: Sảng văn vai chính
- Chương 124
- Chương 126: Tiết lộ bí mật
- Chương 127: Bại lộ nói chuyện
- Chương 128: Chơi nào
- Chương 129: Tâm sự của gấu trúc
- Chương 130: Bại lộ nói chuyện
- Chương 131: Hệ thống thăng cấp
- Chương 132: Cố vấn
- Chương 133: Chờ ngươi quay lại
- Chương 134: Hoa Hoa yêu hoa
- Chương 135: Cấp 7
- Chương 136: Bắn cho hai phát
- Chương 137: Hệ thống tái xuất
- Chương 138: Hành tinh mèo
- Chương 139: Hỏa nhãn kim tinh
- Chương 140: Bò nào bò nào
- Chương 141
- Chương 142: Sâu biến dị cấp 7 ở đâu
- Chương 143: Đừng khinh thường một con gà
- Chương 144
- Chương 145: Nani? Sâu lông
- Chương 146: Mèo đen bị sốc
- Chương 147: Mèo xin giúp đỡ
- Chương 148: Ngươi có từng biết
- Chương 149: Cái gì? Là sói!!!
- Chương 150: Bắt đầu thay đổi
- Chương 151: Gặp mặt cùng tranh luận
- Chương 152: Nguy hiểm ập tới!!
- Chương 153: Có vẻ như một đôi đang yêu đương cuồng nhiệt
- Chương 154: Vô nhân tính!!
- Chương 155: Chỉnh sửa quy tắc
- Chương 156: Thể hiện nào~
- Chương 157: Cộng sinh thú
- Chương 158: Ngươi thuộc về ta
- Chương 159: Ký kết khế ước với Otis
- Chương 160: Không biết xấu hổ
- Chương 161: Quyết định của mèo đen
- Chương 162: Ăn sâu mới có thể cứu vớt thế giới
- Chương 163: Trao đổi
- Chương 164: Lão nguyên soái
- Chương 165: Xấu quá
- Chương 166: Nguyên soái thông suốt
- Chương 167: Mai rùa
- Chương 168: Thoát ra
- Chương 169: Bất khả chiến bại
- Chương 170: Đêm trước khi xuất phát
- Chương 171: Tấn công trùng động
- Chương 172: Tiến vào trùng động
- Chương 173: Tiến vào trùng động phát sóng trực tiếp
- Chương 174: Bởi vì mình đáng yêu?
- Chương 175: Ha ha trước đi
- Chương 176: Báo đen, lâu rồi không gặp!
- Chương 177: Gì mà dài thế
- Chương 178: Thì ra ngươi là gấu trúc
- Chương 179: Thổ lộ ở bên nhau
- Chương 180: Mệt mỏi vì qua cửa
- Chương 181: Gấu trúc thật khí phách
- bình luận