Cố Mạn khẽ mỉm cười, cậu đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ, cùng lúc đó bên ngoài bóng đem cũng vừa vụt qua.
- Hừ. Mới vậy đã không chờ được rồi sao ?
Cố Mạn không vội đuổi theo mà rời đi bằng hướng khác, cậu đi đến Dạ Uyên cung nơi này nghe nói trước kia có ma. Cậu bước vào nhìn khung cảnh u ám, lạnh lẽo nơi này tâm trạng lại có chút dễ chịu.
Cậu phi thân lên mái nhà, ngồi trên đó đưa ánh mắt màu máu mình ngước nhìn ánh trăng huyền ảo, gương mặt thoải mái đến lại giống như cậu là đang tắm trăng vậy.
- Đã đến thì nên ra đi.
- Chủ nhân.
- Điều tra đến đâu rồi.
- Quả thật trong đám người đó có người của đế vương trước đây.
- Châu Mộc.
- Vâng.
- Ngươi có muốn trở thành người thật sự hay không ?
Người có tên Châu Mộc nghe cậu nói vậy thì có phần ngạc nhiên, y chỉ im lặng không dám lên tiếng. Cố Mạn vẫn duy trì tư thế đó, không hề nhìn lại sau dù chỉ một chút cậu bình thản tiếp tục lên tiếng.
- Ta sẽ giúp ngươi trở thành người chứ không phải là một con hình nhân bằng giấy kia nữa. Nhưng ngươi phải giúp ta một việc.
- Chủ nhân cứ việc sai bảo.
- Giúp ta bảo vệ đám người của Hạ Hạ và Châu Vĩnh.
- Nô tài nguyện sống chết nghe theo lệnh người.
- Ngươi mau qua lại đây.
Cố Mạn vẫy tay bảo Châu Mộc lại gần mình, cậu cắn trên đầu ngón tay mình lấy ra một chút máu. Rồi lấy ít lông sau đuôi mình cùng với giọt lệ của cửu vỹ hồ.
Cậu nhắm mắt lập tức một thứ ánh sáng màu xanh lam hiện lên xung quanh người cậu rồi dần dần chuyển thành màu đỏ vàng. Những thứ trên tay cậu từ từ bay lên, hòa lẫn vào nhau cuối cùng lại tạo thành một viên đan hình tròn có ba màu. Một màu đỏ, một màu trắng và một màu trong xuất, trông chúng rất lạ và bắt mắt.
- Cầm lấy nó, mau uống đi.
- Cái này.
- Yên tâm ngươi sẽ không sao, ngoại trừ trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày bị hành hạ còn hơn là xuống âm tì địa ngục thì còn lại sẽ không sao.
- …
Châu Mộc nghe cậu nói xong không chút suy nghĩ lập tức nhận lấy rồi bỏ vào miệng nuốt xuống. Cố Mạn mỉm cười, khi nhìn thấy Châu Mộc có phần lảo đảo rồi ngã xuống bên dưới.
Cố Mạn chỉ phất tay cơ thể Châu Mộc như lơ lửng trên không trung, giống như trước kia chỉ cần một thoảng gió nhẹ thổi qua y cũng có thể bay lên.
Cậu đưa y vào căn phòng bên dưới đặt y nằm trên giường rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cố Mạn nhìn lại cánh tay của mình, nó đã hoàn toàn mất đi cảm giác, cậu cười nhạt rồi vẫn ngước mặt tiếp tục tắm mình dưới ánh trăng.
Sáng hôm sau, ai cũng hồi hộp đứng ở chính điện từ rất sớm, khoác lên mình những bộ y phục đẹp nhất, sang trọng nhất, lựa cho mình chỗ đứng để hắn dễ nhìn thấy nhất để mong một lần lọt vào mắt người.
Châu Vĩnh, Hạ Hạ cùng với Tiểu Hồng và Tiểu Mai được đặc cách sắp xếp đứng gần nơi hắn nhất. Giờ lành đã đến, bên ngoài tiếng trống, tiếng kèn bắt đầu vang lên, Duệ vương một thân hắc bào uy phong bước vào.
Gương mặt lạnh lùng, hàn khí tỏa quanh hắn bước từng bước vững chãi hiên ngang tiến vào bên trong. Theo sau hắn là Hạ tướng quân và Phạm tướng quân, hai cánh tay đắc lực của hắn.
Duệ vương bước ngang qua chỗ bốn người Hạ Hạ hắn liếc mắt nhìn họ tròn đáy mắt thoáng ngạc nhiên khi phát hiện ra vẫn thiếu một người. Nhưng hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh bước nhanh đi lên trên nơi cao nhất ngồi trên đó đưa mắt nhìn xuống bọn họ.
- Đế vương vạn tuế.
- Đế vương vạn tuế.
- Đế vương vạn tuế.
- Tất cả hãy bình thân, cứ gọi ta là Duệ vương, ta đi không đổi họ ngồi không đổi tên, cứ gọi ta là Duệ vương ta đã quen gọi như vậy rồi.
-…
Nhìn xuống bên dưới, Duệ vương cố gắng đưa mắt tìm kiếm cái gì đó mà chính hắn cũng không rõ. Bỗng một lão công công đi đến nói nhỏ vào tai hắn, chỉ thấy Duệ vương khẽ gật đầu lão công công vội đứng thẳng người bước đến hai bước tay cầm chiếu chỉ vua ban hắng giọng chuẩn bị đọc liền bị hắn lên tiếng nhắc nhở.
- Đọc nội dung cần thông báo còn lại không cần.
- Vâng.
- Được rồi, lão hãy thông báo đi.
- Duệ vương có chỉ phong Hạ tướng quân trở thành đại tướng ban lệnh phù dẫn đầu bảy sứ quân.
- Thần đa tạ Duệ vương.
- Phong Phạm tướng quân thành thừa tướng cùng Hạ đại tướng chỉ huy các cánh quân, đặt biệt là ở biên cương.
- Thần tuân chỉ.
- Phong Hạ Hạ tiểu thư thành đại công chúa, tạm thời quản lý hậu cung nơi này.
- Đa tạ Duệ vương.
- Phong Tiểu Hồng Tiểu Mai lấy hiệu thành quận chúa cùng Hạ Hạ công chúa lo việc hậu cung.
- Đa tạ Duệ vương.
Ai cũng vui mừng vì được phong tước hiệu, những chỉ có năm người họ là có danh phận rõ ràng còn Châu Vĩnh và Cố Mạn hai người này dường như họ không hề nghe hắn nhắc đến.
Phạm thừa tướng chờ đợi một lúc cũng không nghe nhắc đến tên hai người kia y có chút phân vân vội bước ra một bước lên tiếng hỏi.
- Thưa Duệ vương…Công lao của Châu Vĩnh và Cố Mạn không hề nhỏ, đặc biệt là Cố Mạn vì sao y lại được khen thưởng.
- Cố Mạn ? Về việc của y ta sẽ xem xét lại sao. Còn Châu Vĩnh ta vẫn chờ câu trả lời của y.
Châu Vĩnh nghe hắn nhắc đến tên mình trong lòng có chút giật mình, y cố gắng bình tĩnh từ từ bước ra khỏi hàng ngước đôi mắt đen nhìn hắn mỉm cười dõng dạc tuyên bố.
- Là ta không cần, đời này danh vọng hay quyền lợi ta không thích, chỉ cần đời đời an an ổn ổn làn những chuyện mà mình thích là đủ rồi.
Duệ vương trong lòng có phần khó chịu, hắn nhíu mày nhưng không lên tiếng chỉ gật đầu như chấp nhận. Mọi việc đâu vào đấy, bắt đầu các nước dâng quà chúc mừng vị vua mới.
Lần lượt hết người này đến người khác, đa phần thứ mà họ dâng lên cho hắn chính nam nhân. Toàn là tuyệt thế mỹ nhân, nếu đối với những người ở đây là hứng thú thì ngược lại đối với hắn là vô vị là chán ghét, cho đến khi người cuối cùng bước vào cất tiếng nói.
- Thần là Tùy Gia Dung là người đại diện nước Tùy đến để cầu hòa.
- …
Duệ vương nheo mắt nhìn nam nhân trước mắt khi nhìn vào người này hắn có cảm giác rất lạ. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, tâm tình có chút thú vị khi nhìn kỹ dung mạo của nam nhân kia.
Một người có mái tóc dài, nước da trắng, đôi mắt đen tuyền rất trong sáng, nụ cười nhẹ nhàng. Cả người toát lên vẻ tao nhã vốn có, người này so với vị thiếu niên trong giấc mơ hằng đêm của hắn có phần khá giống.
- Ngươi…tên là Tùy Gia Dung ?
- Vâng…
- Được rồi quà cứ để đó, mau lại chỗ ngồi chúng ta nhập tiệc thôi.
- Vâng, Duệ vương.
Gia Dung nhẹ mỉm cười y đi lại chỗ của mình ngồi xuống ở đó, khẽ liếc mắt nhìn về phía hắn mà mặt lại đỏ cả lên. Duệ vương đương nhiên là thấy, hắn cũng gật đầu cười với y rồi tiếp tục buổi tiệc.
Từ khi buổi tiệc bắt đầu đến giờ không ai nhìn thấy Cố Mạn đâu cả, đám người của Châu Vĩnh chỉ ngồi một lát rồi cũng rời đi, vì nơi này dường như không dành cho họ.
Đám người họ đi tìm cậu, họ không rõ cậu vì sao lại mất tích trong việc quan trọng như vậy, còn Duệ vương dường như họ cảm nhận được hắn đã không còn chút tình cảm gì với Cố Mạn nữa rồi.
Đi cả buổi mà vẫn không tìm thấy cậu, bỗng bốn người không hiểu vì sao lại đi lạc đến Dạ Uyên cung. Nhìn thấy cánh cửa nơi này hé mở, Tiểu Hồng có phần sợ sệch lên tiếng.
- Có khi nào…huynh ấy ở bên trong không ?
- Dạ Uyên cung ?
- Mọi người nhìn xem cánh cửa sao lại mở như vậy chắc chắc có người đã vào đấy.
Tiểu Hồng vừa nói vừa chỉ tay vào cánh cổng đang mở hé mà run giọng nói. Châu Vĩnh nuốt xuống một ngụm không khí, y đi đầu nhẹ đẩy cửa bước vào trong.
- Đã đến rồi thì cứ vào, không ai ăn thịt mấy người đâu.
- ???
Đám người Châu Vĩnh sững người nhìn vào khung cảnh bên trong, nó không còn âm u lạnh lẽo khi trước mà ngược lại nơi này khá yên bình thoải mái. Nhìn thiếu niên đang quét sân trước mặt, Châu Vĩnh ngạc nhiên đi đến nhìn y một lượt rồi mới lên tiếng.
- Ngươi là…
- Ta là Châu Mộc, sống ở cung này.
- ??? Sống ở cung này ?
- Khỏi phải ngạc nhiên, y là người của ta, sau này làm phiền các người rồi.
Phía trong có giọng nói phát ra, vừa mới nghe ai cũng đoán ra được đó là Cố Mạn. Cánh cửa vừa mở ra, Cố Mạn bình thản đi đến trước mặt mọi người đưa tay xoa đầu Châu Mộc mỉm cười.
- Ngươi là tốt lắm. Đi chuẩn bị cho ta ít trà mời khách.
- Vâng, chủ nhân.
Châu Mộc cuối chào cậu và đám người họ rồi cầm chổi rời đi, Hạ Hạ vẫn chưa hiểu chuyện gì, chỉ một đêm mà cậu đã thay đổi rất lạ.
Trên gương mặt cậu không còn ý cười, thay vào đó là một gương mặt lạnh nhạt không cảm xúc khi trả lời bọn họ. Trong lời nói của cậu cũng không còn vô tư như trước mà thay vào đó là một chất giọng chững chạc mang phần khách sáo.
- Mọi người không vào trong hai sao ?
- Cố Mạn…ngươi thật sự vẫn ổn phải không ?
- Ta…rất ổn.
Cố Mạn nhếch miệng trả lời với Châu Vĩnh rồi vội bước vào bên trong. Bốn người Châu Vĩnh cũng đi theo, nhìn nơi rộng lớn như vậy chỉ có mình hai người cậu sống thì thật tẻ nhạt. Tiểu Mai nhìn cậu chần chừ một lúc rồi cũng lên tiếng.
- Cố Mạn…huynh có thể cho tụi muội ở lại đây không.
- Sao ? là công chúa, quận chúa lại muốn ở nơi nghèo hèn này với ta ?
- Không phải…muội…
Tiểu Mai rũ mắt, nàng không hiểu vì chuyện gì mà chỉ sau một đêm cậu lại thay đổi lớn đến vậy. Nàng có chút tủi thân, nhưng lại không biết nói gì, Cố Mạn nhìn bầu không khí có phần trầm lắng cậu lại bật cười khanh khách đến Châu Mộc y cũng không nhịn được mà cũng phải cười thành tiếng.
- Các người sao vậy, đi đến thăm ta mà đem bộ mặt như đưa tang như vậy sao ? Ông đây vẫn chưa chết.
- ???
- Ngạc nhiên làm gì ? Ta chỉ muốn chọc mọi người một chút thôi…hahaha …không ngờ…các người lại tưởng thật.
- Huynh…
- Ta thì sao…mấy người thấy ta diễn thế nào, được phải không, không tồi chứ.
Cố Mạn đập tay với Châu Mộc đắc ý nhìn bốn người kia đang ngơ ngác vẫn chưa nhận ra mình đã bị cậu lừa. Dù Cố Mạn có cười nhưng trong khóe mắt của cậu ý cười đã không còn nữa. Châu Vĩnh biết, cậu là đang có chuyện gì đó giấu bọn họ.