Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà - Chương 7
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà
Chương 7
Tin Cố Mạn bị nhốt vào địa lao chở ngày xét xử đã lang khắp hoàng cung. Duệ vương sau khi nghe tin đã nhanh chóng đến địa lao gặp người nhưng lại bị người của đế vương ngăn cấm.
Chuyện vương hậu và Duệ vương có gian tình đã nhanh chóng truyền khắp nơi. Ba ngày sau sẽ đem cậu ra xét xử, để tránh người của cậu gây chuyện đế vương đã có lệnh giam lỏng họ tại tẩm cung.
Duệ vương trong lòng rõ tức giận, hắn không ngờ đệ đệ của mình lại ra tay nhanh như vậy. Hắn quyết định tối nay sẽ đi cứu người, nhưng hắn chưa kịp hành động bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửu rất gấp rút.
- Ai ?
- Là ta Cố Mạn, mau mở cửa, ta không có nhiều thời gian.
- Cố Mạn ?
Duệ vương nghe đến cái tên Cố Mạn liền lập tức cho người mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra cậu nhanh chóng chạy vào bên trong rồi nhanh chóng đóng của lại cài thăng rất kỹ.
Đi đến chỗ bàn hắn đang ngồi cậu đặt xuống dưới bàn hắn năm lá bùa rồi tiếp tục thêm hai lọ nước gì đó và một túi lớn bột trắng vội lên tiếng.
- Đem tất cả chỗ này đêm trăng tròn ngày mai đến cấm cung, dùng hai lọ nước tưới vào hai bên cổng. Lấy năm lá bùa này đốt cùng với tàn hương bên trong xong đem nó rãi quanh năm gốc cây lớn trước sân. Còn nữa hãy dùng thứ bột trắng này trộn chút máu của ngươi rãi quanh các góc ta đã đánh dấu trước đó còn lại cứ để ta lo.
- Ngươi…đến đây là chuyện này ?
- Không thì là gì ? Ngươi nên nhớ kỹ cho người phát quan nơi đó sạch sẽ sau này nơi đó hãy làm từ đường cho họ.
Duệ vương khẽ gật đầu, hắn rõ cậu đang suy tính chuyện gì nhưng chuyện cậu bị bắt vào địa lao sao có thể ra đây một cách dễ dàng được cơ chứ.
Cố Mạn định quay người đi nhưng nhìn thấy đám người áo đen đang đứng ở đây. Cậu sực nhớ ra mình đến đây vẫn còn chuyện khác liền xoay người nói với hắn.
- Không cần cứu ta, ba ngày nữa gặp mặt. Đừng phá chuyện tốt của ta.
- Ngươi thật sự không sao ?
- Trước khi ta bị phế hậu ta sẽ gửi quà long trọng cho tên cẩu nam nữ kia. Ngươi và thái hậu chỉ việc xem kịch hay là được.
Cố Mạn vui vẻ cười thật tươi rồi xoay người bỏ đi, Duệ vương nhìn thấy nụ cười tỏa nắng đó tim hắn bỗng đập lỡ nhịp, bất giác khóe miệng hắn cũng nhếch lên theo.
Đám người của hắn nhìn thấy hắn cười vì một người liền sững người. Đây là lần đầu tiên họ thấy hắn cười vì người khác.
Cố Mạn sau khi trở về địa lao được một lúc thì Nguyệt phi và người của ả đến. Cố Mạn có chút bất ngờ nhưng cậu cũng không hề quan tâm mấy.
- Vương hậu, người trong này vẫn sống tốt ?
- Tốt chán.
- Vẫn còn mạnh miệng, người đâu mau giữ vương hậu lại cho ta.
- Cô muốn làm gì ?
Nguyệt phi chỉ khẽ mỉm cười rồi đi đến bóp lấy miệng cậu, ả ta đổ thứ chất lỏng gì đó vào vên trong miệng cậu. Cố Mạn cố vùng vẫy nhưng ánh mắt lại không hiện ra chút sợ hãi nào ngược lại cậu lại chú ý đến cánh tay đang băng bó rất kỹ của cô ta.
- Khụ…khụ…khụ…
- Để ta xem, ngươi có thể tự đắc được bao lâu. Vương hậu ngươi nghĩ ngươi xứng để ngồi sao ?
Cố Mạn ôm lấy cổ mình, cậu đang cố móc miệng để nôn thứ nước kia ra nhưng nghe ả nói liền khó chịu. Cậu không nói một lời, vung tay tát thẳng vào mặt ả rổi đè ả xuống dưới đất mà cáo xé.
- Dám đánh ông này, ngươi nghĩ ngươi là ai, vương hậu gì ông đây không ngán.
- Ngươi…mau thả ta ra…
- Thả này…’‘chát’’…dám cho ông uống thuốc hại ông này…’‘chát’’
Cậu liên tục ra tay khiến cho ả choáng voáng mặt mày, cho đến khi người của ả tách được hai người rs thì gương mặt của ả cũng đã xưng rồi.
Nguyệt phi tức giận, ả đưa tay lên sờ mặt mình rồi hét lớn, ả không ngờ cậu lại to gan đến vậy. Nguyệt phi định hạ lệnh cho người của mình dạy cậu một bài học nhưng đám người kia chưa kịp ra tay thì đã sợ hãi lùi về sao.
- Maaaa…
- ???
Cố Mạn không hiểu họ đang nói gì, chỉ thấy họ cứ chỉ tay về phía sau cậu. Cố Mạn có chút ngờ vực vội xoay người về phía sau, đập vào mắt cậu là một con ma không có đầu, chiếc đầu của nó đang được nó cầm lơ lửng trên tay, máu trên chiếc đầu vẫn còn chảy.
Đám người kia nhìn thấy liền nhanh chóng ba chân bốn cẳng mà bỏ chạy. Chỉ còn cậu và ả Nguyệt phi đứng đó, cậu không nhìn con ma kia mà chỉ chú ý đến sắc mặt của ả.
Ả Nguyệt phi không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại nhìn con ma kia có vẻ hứng thú. Cố Mạn mỉm cười, cậu như đã hiểu ra chuyện gì đó, trong miệng khẽ đọc nhẩm một câu gì đó ngay lập tức con ma không đầu kia lập tức tấn công ả.
Nguyệt phi có chút bất ngờ, nhưng ả nhanh chóng né sang một bên, Cố Mạn giả vờ bị con ma kia đả thương nên vờ hét lên một tiếng rồi ngất đi.
Người bên ngoài nghe thấy tiếng đánh nhau nhanh chóng chạy vào. Nhưng khi họ mới vào ấy vậy lại thấy Nguyệt phi đang không ngừng bóp cổ vương hậu. Mọi người kinh ngạc nhìn nhau rồi nhanh chóng chạy vào tách người ra.
Cố Mạn nằm dưới đất, khắp cơ thể đều là vết thương, có nơi đang rỉ máu, cậu ôm lấy ngực cố điều hòa lại nhịp thở.
Còn ả Nguyệt phi sau khi được mọi người tách ra khỏi người cậu thì ả dường như kinh ngạc khi nhìn thấy người ả ra tay nãy giờ không phải là con ma không đầu kia mà là vương hậu.
Ả biết chuyện này nếu để lộ ra ngoài sẽ không có lợi cho mình liền ra lệnh cấm lang truyền. Nguyệt phi đưa ánh mắt tức giận nhìn cậu rồi xoay người bỏ ra ngoài.
Cố Mạn cũng chỉ chờ cho ả rời đi, cậu liền trở lại bình thường, tuy vết thương trên người là thật nhưng nó không đáng bao nhiêu. Cố Mạn lấy trong người ra một con hình nhân bằng giấy đặt nó lên khung cửa sổ địa lao rồi búng tay một cái, ngay lập tức hình nhân cử động, nó nhanh chóng nhảy ra ngoài rồi biến mất trong màn đêm.
Sáng hôm sau, Duệ vương làm theo lời cậu, cho người đến cấm cung phát sạch và dọn dẹp nơi này. Duy chỉ có bên trong là không ai được vào, chính Duệ vương là người dám sát mọi người làm.
Chuyện của vương hậu dường như không ảnh hưởng gì đến Duệ vương vì nhìn thái độ và cách làm việc của hắn, không ai nghi ngờ gì cả. Chuyện Duệ vương bỗng nhiên muốn dọn sạch cấm cung đã nhanh chóng đến tai đế vương. Hắn sau khi nghe xong lại đùng đùng nổi cơn tức giận bằng đến tìm người hỏi cho ra lẽ.
- Duệ vương, người làm vậy là sao ?
- Đế vương ? Con gió nào lại đưa đế vương đến nơi bần hèn này vậy ?
- Đừng vòng vo, huynh làm vậy là có ý gì ?
- Ý gì ? Chuyện ta làm chỉ là chuyện nhỏ, không khiến đế vương bận tâm.
- Huynh…Duệ vương, huynh nên nhớ mình đang ở vị trí nào, đừng có hoang tưởng thích làm gì thì làm.
Duệ vương bàn tay khẽ nắm chặt nhưng gương mặt vẫn băng lãnh đưa ánh mắt sắc bén nhìn đế vương quở trách.
- Ngươi…nói không biết ngượng miệng sao ? Vậy ngươi nên nhớ nhờ ai mà ngươi mới lên được vị trí ngày hôm nay. Thứ ta muốn làm không ai có thể cản, ngươi…mau trở về quản tốt đế vương của mình đi.
- Ngươi…được, vậy ta muốn xem huynh làm được gì.
Đế vương tức giận bỏ đi, hắn đi về thư phòng của mình đóng chặt cửa lại đi đến bên cạnh bàn đưa tay xuống bên dưới khỏi động cơ quan. Ngay lập tức bức tường bên cạnh từ từ mở ra, hắn nhanh chóng đi xuống hành lang tối cho đến khi vào được căn phòng rộng lớn bên dưới thì dừng lại. Cuối người cung kính hành lễ với người trước mặt.
- Sư phụ.
- Đã đến rồi sao ?
- Vâng. Chuyện Duệ vương muốn dọ sạch cấm cung người…
- Có lẽ nó vẫn còn dư sức, ngươi yên tâm tối nay ta sẽ tiễn hắn một chân vào quỷ môn quan. Ngai vàng của con không ai chạm vào được.
- Vâng, sư phụ.
Chuyện vương hậu và Duệ vương có gian tình đã nhanh chóng truyền khắp nơi. Ba ngày sau sẽ đem cậu ra xét xử, để tránh người của cậu gây chuyện đế vương đã có lệnh giam lỏng họ tại tẩm cung.
Duệ vương trong lòng rõ tức giận, hắn không ngờ đệ đệ của mình lại ra tay nhanh như vậy. Hắn quyết định tối nay sẽ đi cứu người, nhưng hắn chưa kịp hành động bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửu rất gấp rút.
- Ai ?
- Là ta Cố Mạn, mau mở cửa, ta không có nhiều thời gian.
- Cố Mạn ?
Duệ vương nghe đến cái tên Cố Mạn liền lập tức cho người mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra cậu nhanh chóng chạy vào bên trong rồi nhanh chóng đóng của lại cài thăng rất kỹ.
Đi đến chỗ bàn hắn đang ngồi cậu đặt xuống dưới bàn hắn năm lá bùa rồi tiếp tục thêm hai lọ nước gì đó và một túi lớn bột trắng vội lên tiếng.
- Đem tất cả chỗ này đêm trăng tròn ngày mai đến cấm cung, dùng hai lọ nước tưới vào hai bên cổng. Lấy năm lá bùa này đốt cùng với tàn hương bên trong xong đem nó rãi quanh năm gốc cây lớn trước sân. Còn nữa hãy dùng thứ bột trắng này trộn chút máu của ngươi rãi quanh các góc ta đã đánh dấu trước đó còn lại cứ để ta lo.
- Ngươi…đến đây là chuyện này ?
- Không thì là gì ? Ngươi nên nhớ kỹ cho người phát quan nơi đó sạch sẽ sau này nơi đó hãy làm từ đường cho họ.
Duệ vương khẽ gật đầu, hắn rõ cậu đang suy tính chuyện gì nhưng chuyện cậu bị bắt vào địa lao sao có thể ra đây một cách dễ dàng được cơ chứ.
Cố Mạn định quay người đi nhưng nhìn thấy đám người áo đen đang đứng ở đây. Cậu sực nhớ ra mình đến đây vẫn còn chuyện khác liền xoay người nói với hắn.
- Không cần cứu ta, ba ngày nữa gặp mặt. Đừng phá chuyện tốt của ta.
- Ngươi thật sự không sao ?
- Trước khi ta bị phế hậu ta sẽ gửi quà long trọng cho tên cẩu nam nữ kia. Ngươi và thái hậu chỉ việc xem kịch hay là được.
Cố Mạn vui vẻ cười thật tươi rồi xoay người bỏ đi, Duệ vương nhìn thấy nụ cười tỏa nắng đó tim hắn bỗng đập lỡ nhịp, bất giác khóe miệng hắn cũng nhếch lên theo.
Đám người của hắn nhìn thấy hắn cười vì một người liền sững người. Đây là lần đầu tiên họ thấy hắn cười vì người khác.
Cố Mạn sau khi trở về địa lao được một lúc thì Nguyệt phi và người của ả đến. Cố Mạn có chút bất ngờ nhưng cậu cũng không hề quan tâm mấy.
- Vương hậu, người trong này vẫn sống tốt ?
- Tốt chán.
- Vẫn còn mạnh miệng, người đâu mau giữ vương hậu lại cho ta.
- Cô muốn làm gì ?
Nguyệt phi chỉ khẽ mỉm cười rồi đi đến bóp lấy miệng cậu, ả ta đổ thứ chất lỏng gì đó vào vên trong miệng cậu. Cố Mạn cố vùng vẫy nhưng ánh mắt lại không hiện ra chút sợ hãi nào ngược lại cậu lại chú ý đến cánh tay đang băng bó rất kỹ của cô ta.
- Khụ…khụ…khụ…
- Để ta xem, ngươi có thể tự đắc được bao lâu. Vương hậu ngươi nghĩ ngươi xứng để ngồi sao ?
Cố Mạn ôm lấy cổ mình, cậu đang cố móc miệng để nôn thứ nước kia ra nhưng nghe ả nói liền khó chịu. Cậu không nói một lời, vung tay tát thẳng vào mặt ả rổi đè ả xuống dưới đất mà cáo xé.
- Dám đánh ông này, ngươi nghĩ ngươi là ai, vương hậu gì ông đây không ngán.
- Ngươi…mau thả ta ra…
- Thả này…’‘chát’’…dám cho ông uống thuốc hại ông này…’‘chát’’
Cậu liên tục ra tay khiến cho ả choáng voáng mặt mày, cho đến khi người của ả tách được hai người rs thì gương mặt của ả cũng đã xưng rồi.
Nguyệt phi tức giận, ả đưa tay lên sờ mặt mình rồi hét lớn, ả không ngờ cậu lại to gan đến vậy. Nguyệt phi định hạ lệnh cho người của mình dạy cậu một bài học nhưng đám người kia chưa kịp ra tay thì đã sợ hãi lùi về sao.
- Maaaa…
- ???
Cố Mạn không hiểu họ đang nói gì, chỉ thấy họ cứ chỉ tay về phía sau cậu. Cố Mạn có chút ngờ vực vội xoay người về phía sau, đập vào mắt cậu là một con ma không có đầu, chiếc đầu của nó đang được nó cầm lơ lửng trên tay, máu trên chiếc đầu vẫn còn chảy.
Đám người kia nhìn thấy liền nhanh chóng ba chân bốn cẳng mà bỏ chạy. Chỉ còn cậu và ả Nguyệt phi đứng đó, cậu không nhìn con ma kia mà chỉ chú ý đến sắc mặt của ả.
Ả Nguyệt phi không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại nhìn con ma kia có vẻ hứng thú. Cố Mạn mỉm cười, cậu như đã hiểu ra chuyện gì đó, trong miệng khẽ đọc nhẩm một câu gì đó ngay lập tức con ma không đầu kia lập tức tấn công ả.
Nguyệt phi có chút bất ngờ, nhưng ả nhanh chóng né sang một bên, Cố Mạn giả vờ bị con ma kia đả thương nên vờ hét lên một tiếng rồi ngất đi.
Người bên ngoài nghe thấy tiếng đánh nhau nhanh chóng chạy vào. Nhưng khi họ mới vào ấy vậy lại thấy Nguyệt phi đang không ngừng bóp cổ vương hậu. Mọi người kinh ngạc nhìn nhau rồi nhanh chóng chạy vào tách người ra.
Cố Mạn nằm dưới đất, khắp cơ thể đều là vết thương, có nơi đang rỉ máu, cậu ôm lấy ngực cố điều hòa lại nhịp thở.
Còn ả Nguyệt phi sau khi được mọi người tách ra khỏi người cậu thì ả dường như kinh ngạc khi nhìn thấy người ả ra tay nãy giờ không phải là con ma không đầu kia mà là vương hậu.
Ả biết chuyện này nếu để lộ ra ngoài sẽ không có lợi cho mình liền ra lệnh cấm lang truyền. Nguyệt phi đưa ánh mắt tức giận nhìn cậu rồi xoay người bỏ ra ngoài.
Cố Mạn cũng chỉ chờ cho ả rời đi, cậu liền trở lại bình thường, tuy vết thương trên người là thật nhưng nó không đáng bao nhiêu. Cố Mạn lấy trong người ra một con hình nhân bằng giấy đặt nó lên khung cửa sổ địa lao rồi búng tay một cái, ngay lập tức hình nhân cử động, nó nhanh chóng nhảy ra ngoài rồi biến mất trong màn đêm.
Sáng hôm sau, Duệ vương làm theo lời cậu, cho người đến cấm cung phát sạch và dọn dẹp nơi này. Duy chỉ có bên trong là không ai được vào, chính Duệ vương là người dám sát mọi người làm.
Chuyện của vương hậu dường như không ảnh hưởng gì đến Duệ vương vì nhìn thái độ và cách làm việc của hắn, không ai nghi ngờ gì cả. Chuyện Duệ vương bỗng nhiên muốn dọn sạch cấm cung đã nhanh chóng đến tai đế vương. Hắn sau khi nghe xong lại đùng đùng nổi cơn tức giận bằng đến tìm người hỏi cho ra lẽ.
- Duệ vương, người làm vậy là sao ?
- Đế vương ? Con gió nào lại đưa đế vương đến nơi bần hèn này vậy ?
- Đừng vòng vo, huynh làm vậy là có ý gì ?
- Ý gì ? Chuyện ta làm chỉ là chuyện nhỏ, không khiến đế vương bận tâm.
- Huynh…Duệ vương, huynh nên nhớ mình đang ở vị trí nào, đừng có hoang tưởng thích làm gì thì làm.
Duệ vương bàn tay khẽ nắm chặt nhưng gương mặt vẫn băng lãnh đưa ánh mắt sắc bén nhìn đế vương quở trách.
- Ngươi…nói không biết ngượng miệng sao ? Vậy ngươi nên nhớ nhờ ai mà ngươi mới lên được vị trí ngày hôm nay. Thứ ta muốn làm không ai có thể cản, ngươi…mau trở về quản tốt đế vương của mình đi.
- Ngươi…được, vậy ta muốn xem huynh làm được gì.
Đế vương tức giận bỏ đi, hắn đi về thư phòng của mình đóng chặt cửa lại đi đến bên cạnh bàn đưa tay xuống bên dưới khỏi động cơ quan. Ngay lập tức bức tường bên cạnh từ từ mở ra, hắn nhanh chóng đi xuống hành lang tối cho đến khi vào được căn phòng rộng lớn bên dưới thì dừng lại. Cuối người cung kính hành lễ với người trước mặt.
- Sư phụ.
- Đã đến rồi sao ?
- Vâng. Chuyện Duệ vương muốn dọ sạch cấm cung người…
- Có lẽ nó vẫn còn dư sức, ngươi yên tâm tối nay ta sẽ tiễn hắn một chân vào quỷ môn quan. Ngai vàng của con không ai chạm vào được.
- Vâng, sư phụ.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- bình luận