Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà - Chương 66
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà
Chương 66
Châu Mộc đang nằm bất động dưới đất nghe Cố Mạn nói tay cậu đang bị thương liền lập tức bật người ngồi dậy. Cố Mạn chỉ bĩu môi rồi ngồi bệch xuống bên cạnh, đưa cánh tay đang không ngừng chảy máu đen vào sát mặt Châu Mộc nhếch mày.
- Chữa đi.
Châu Mộc nhíu mày, y xé rách tay áo rồi nhìn cánh tay đen tím của cậu độc không ngừng lan xuống cổ tay. Châu Mộc gãi cằm đăm chiêu một lúc rồi chép miệng lấy ra trong người một con dao lớn. Cố Mạn nhìn y đưa con dao lên cao, ánh mắt kiên định, cậu có chút nghi ngờ vội đưa chân đạp mạnh y sang một bên miệng không ngừng chửi.
- Tên điên ngươi muốn gϊếŧ chủ à?
- Chủ nhân…người nhẹ tay một chút không được sao?
- Ngươi muốn nhẹ hơn?
Cố Mạn xòe bàn tay đưa lên ngang mặt, một quả cầu lửa trên tay cậu hiện ra. Châu Mộc nuốt nước bọt, y lọ mọ bò dậy đi đến ngồi bên cạnh cậu giả vờ cười.
- Chủ nhân…không phải ta muốn gϊếŧ người nhưng không phải trúng độc người ta sẽ chặt tay hay sao?
- Chặt tay?
- Vâng. Ta đọc sách thấy ngươi ta bảo vậy.
-…
Cố Mạn im lặng, cậu nhìn xuống tay mình rồi lại nhìn lên gương mặt nghiêm túc đầy tự tin kia của Châu Mộc. Cố Mạn chép miệng rồi cầm lấy tay Châu Mộc cắn mạnh một cái, chỉ thấy máu chảy ra từ khóe miệng cậu.
Châu Mộc gương mặt có chút nhăn lại nhưng y vãn để mặc cho cậu cắn lấy nó. Ai biểu máu của y lại mà máu của cửu vỹ bạch hồ ban cho cơ chứ.
- Máu vẫn con rất ngon.
- Người…sau này có uống máu của ta cũng có thể nói trước được không?
- Chứ ai còn đòi chặt tay ta đi?
- …
Cố Mạn đứng dậy toang bỏ đi, nhưng cậu chỉ đi được hai bước lại khựng người một chút khóe miệng lại cong lên một đường cong tuyệt mỹ nhìn Châu Mộc nháy mắt.
- Cõng ta.
- Sao?
Cố Mạn không đợi Châu Mộc tiêu hóa được câu nói đó của cậu thì đã dọt lên lưng y rồi thả lỏng nằm yên trên đó.
Châu Mộc trong bụng chỉ biết thầm chửi rủa cậu rồi lại cõng cậu về hoàng cung. Để cho mọi người nhìn vào có thể thấy chân thật hơn họ lại không ngại tự tạo thêm một số vết thương khác trên cơ thể.
Đến khi Châu Mộc cõng cậu về gần đến hoàng cung y mới điều chỉnh lại cảm xúc của mình, còn cậu lại giả vờ ngất đi.
Khi vào đến hoàng cung, Châu Mộc mang gương mặt thất thần hoảng sợ mệt mỏi, lê tường bước nặng nề trở về Dạ Uyên cung.
Máu trên cơ thể hai người không ngừng rỉ ra, vừa nhìn thấy Duệ vương và đám người Châu Vĩnh. Châu Mộc lại diễn đỉnh hơn khi nói ra những điều cần nói rồi trực tiếp ngất đi.
Cố Mạn tay cầm lấy ly trà, ánh mắt cứ nhìn vào khoảng không trước mặt mà trầm tư. Châu Mộc nhìn cậu như đang có chuyện, y chỉnh lại tấm chăn cho Gia Dung rồi đi đến ngồi bên bàn, tay gõ nhẹ lên mặt bàn gọi cậu.
- Chủ nhân, người không sao chứ?
- Không sao, ta đang nghĩ có phải diễn xuất của ta cao tay quá hay không.
- Vì sao?
- Ta muốn diễn thêm một chút nữa, ta muốn xem Lãnh Cung Nghi sẽ làm gì khi biết tin ta đã chết.
- Người muốn…
- Không ai muốn tự đào mộ chôn mình cả, nhưng ta thì ngược lại. Càng lâm vào nguy hiểm ta lại càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
- Vậy còn Duệ vương?
Nghe Châu Mộc nhắc đến Duệ vương, Cố Mạn nhìn xuống ly trà trên tay mình rồi lại cười nhạt.
- Duệ vương sao? Y có lẽ sẽ quên ta sớm thôi.
- Người đã làm gì rồi sao?
- Chỉ là xóa đi toàn bộ ký ức của ta và hắn, chỉ để lại ký ức trước kia.
- Vì sao người lại làm vậy?
- Đơn giản ta muốn thoát khỏi nơi này, tự do đó là cái ta muốn. Còn chuyện khác nữa là có lẽ ta đã tìm được cách trở về thế giới của ta.
-…
Châu Mộc nghe cậu nhắc đến việc tìm ra được cách để trở về thì vô tình liếc về phía Gia Dung. Cố Mạn biết y đang nghĩ gì, cậu đặt tay mình lên vai y rồi lên tiếng.
- Lần trở về này chỉ có ta, ngươi yên tâm.
- Chủ nhân…
- Được rồi, có việc gì ta sẽ dùng miên thuật để truyền cho ngươi. Nghỉ ngơi sớm đi, đừng để cho y hao tâm vì ngươi quá.
Cố Mạn không để cho Châu Mộc thêm nói gì, cậu đứng dậy bước ra khỏi phòng y. Nhìn theo báo lưng của cậu, y chỉ có biết cười nhạt.
Suy cho cùng Cố Mạn làm tất cả mọi việc đều là vì Duệ vương, bên ngoài cậu luôn tỏ ra vui vẻ cách nói chuyện có chút bất cần nhưng cậu lại là người luôn để ý đến biểu cảm của người khác.
Y biết chủ nhân mình cũng chit muốn tốt cho Duệ vương, lén xóa đi ký ức của hắn cũng vì không muốn hắn lụy hay suy tình vì cậu.
Còn Cố Mạn sau khi lặng lẽ trở về phòng, cậu ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn lên ánh trăng mờ ảo lại thở hắc ra một hơi rồi lại nhìn xuống cây trâm đang ở trên tay mình bờ moi hơn cong lên.
- Có lẽ nên kết thúc rồi, Duệ vương hay Minh vương đều vẫn vậy. Xin lỗi, ký ức kia cứ để mình ta giữ lấy vậy.
Cố Mạn nắm chặt lấy cây trâm trên tay mình, cho đến khi cậu nghe được tiếng ‘‘cạnh’’ phát ra từ đó thì mới dừng lại. Mở lòng bàn tay mình ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn lại thứ nát vụn trên tay một lần nữa rồi rãi ra ngoài cửa sổ.
Sáng hôm sau, Châu Vĩnh cùng mọi người vui vẻ đến thăm cậu, vừa mới bước vào ai cũng ngạc nhiên khi cậu đã ngồi ngay ngắn trên giường nhìn họ nhếch miệng cười.
- Chào.
- Cố Mạn? Ngươi chưa khỏe hẳn ngồi dậy làm cái gì?
- Ta có chuyện muốn nói với mọi người, tất cả hãy ngồi xuống đây trước đã.
Mọi người nhìn nhau rồi cũng ngồi xuống đối diện cậu, Cố Mạn đưa mắt nhìn họ một lượt rồi lấy trong túi nhỏ của mình ra mấy lá bùa đưa đến trước mặt họ.
- Giúp ta phân phát cho mọi người, và còn nữa.
- Cái này…
- Giữ lấy mấy cái này, đến khi có lệnh của ta thi đem nó chôn xuống mấy nơi trên đó đã ghi sẵn.
- Huynh định làm gì?
Cố Mạn dường như không đê ý đến câu hỏi của Tiểu Mai mà lại tiếp tục lấy ra một túi thơm. Tuy có chút xấu xí nhưng cậu lạ rất cẩn thận đưa nó cho bọn họ không quên dặn dò.
- Khi ta không có ở đâu hãy đưa nó cho Duệ vương, nó sẽ thay ta bảo vệ y.
- …
Hạ Hạ ngơ ngác không biết là cậu đang định làm gì nhưng nàng biết cậu sẽ làm một chuyện rất nguy hiểm. Nàng vội ôm nắm lấy tay cậu hỏi dồn.
- Huynh là đang làm gì, có phải rất nguy hiểm hay không?
- Ta không làm gì cả, cho dù ta có làm thì cũng vì Duệ vương vì Đại Duệ cả thôi.
- Nhưng…
- Hạ Hạ và cả mọi người nữa nghe ta nói, ta đã nhớ lại tất cả, trong cung có một người muốn hãm hại Duệ vương. Người này biết dùng bùa chú giống ta và viết thương này cũng do người đó làm ra.
- Sao?
Mọi người ai cũng tròn mắt ngạc nhiên, chuyện này sao có thể cơ chứ. Châu Vĩnh lo lắng, y nhìn ra bên ngoài rồi lại nhìn cậu nhỏ giọng lên tiếng.
- Ngươi là đang nói thật sao? Chuyện này có cần nói với Duệ vương một tiếng hay không?
- Không cần, mọi người chỉ cần giúp ta một chuyện.
- Là chuyện gì?
- Tang lễ thật đơn giản nhưng không kém phần long trọng rình rang giúp ta.
Cố Mạn nhếch mày, cậu bàn kế hoạch với mọi người một cách chi tiết cụ thể hơn. Nhưng tránh để mọi người lỡ làm lộ bí mật, cậu đã gập riêng từng người nói họ những việc cần làm.
Xong đâu vào đấy, cậu cùng Châu Mộc và Gia Dung cáo biệt mọi người. Cậu và hai người kia sẽ rời cung một thời gian, trong thời gian đó việc liên lạc sẽ do Tiểu Hồng và Tiểu Mai phụ trách.
Vì họ vẫn còn việc phải làm nếu ở lại hoàng cung lâu e rằng không thể. Lúc ba người lên đường cũng là lúc Châu Vĩnh đã cho người làm giàn hỏa thiêu.
Hình nhân thế mạng cậu đã làm sẵn, rất giống với cậu y lặng bất động nằm trên giường. Mọi người đợi ba người rời đi xong lại giả vờ khóc lóc ngồi quanh bên giường cậu. Vở kịch để từng bước đưa Duệ vương đi tìm sự thật của cậu bây giờ mới chính thức bắt đầu.
- Chữa đi.
Châu Mộc nhíu mày, y xé rách tay áo rồi nhìn cánh tay đen tím của cậu độc không ngừng lan xuống cổ tay. Châu Mộc gãi cằm đăm chiêu một lúc rồi chép miệng lấy ra trong người một con dao lớn. Cố Mạn nhìn y đưa con dao lên cao, ánh mắt kiên định, cậu có chút nghi ngờ vội đưa chân đạp mạnh y sang một bên miệng không ngừng chửi.
- Tên điên ngươi muốn gϊếŧ chủ à?
- Chủ nhân…người nhẹ tay một chút không được sao?
- Ngươi muốn nhẹ hơn?
Cố Mạn xòe bàn tay đưa lên ngang mặt, một quả cầu lửa trên tay cậu hiện ra. Châu Mộc nuốt nước bọt, y lọ mọ bò dậy đi đến ngồi bên cạnh cậu giả vờ cười.
- Chủ nhân…không phải ta muốn gϊếŧ người nhưng không phải trúng độc người ta sẽ chặt tay hay sao?
- Chặt tay?
- Vâng. Ta đọc sách thấy ngươi ta bảo vậy.
-…
Cố Mạn im lặng, cậu nhìn xuống tay mình rồi lại nhìn lên gương mặt nghiêm túc đầy tự tin kia của Châu Mộc. Cố Mạn chép miệng rồi cầm lấy tay Châu Mộc cắn mạnh một cái, chỉ thấy máu chảy ra từ khóe miệng cậu.
Châu Mộc gương mặt có chút nhăn lại nhưng y vãn để mặc cho cậu cắn lấy nó. Ai biểu máu của y lại mà máu của cửu vỹ bạch hồ ban cho cơ chứ.
- Máu vẫn con rất ngon.
- Người…sau này có uống máu của ta cũng có thể nói trước được không?
- Chứ ai còn đòi chặt tay ta đi?
- …
Cố Mạn đứng dậy toang bỏ đi, nhưng cậu chỉ đi được hai bước lại khựng người một chút khóe miệng lại cong lên một đường cong tuyệt mỹ nhìn Châu Mộc nháy mắt.
- Cõng ta.
- Sao?
Cố Mạn không đợi Châu Mộc tiêu hóa được câu nói đó của cậu thì đã dọt lên lưng y rồi thả lỏng nằm yên trên đó.
Châu Mộc trong bụng chỉ biết thầm chửi rủa cậu rồi lại cõng cậu về hoàng cung. Để cho mọi người nhìn vào có thể thấy chân thật hơn họ lại không ngại tự tạo thêm một số vết thương khác trên cơ thể.
Đến khi Châu Mộc cõng cậu về gần đến hoàng cung y mới điều chỉnh lại cảm xúc của mình, còn cậu lại giả vờ ngất đi.
Khi vào đến hoàng cung, Châu Mộc mang gương mặt thất thần hoảng sợ mệt mỏi, lê tường bước nặng nề trở về Dạ Uyên cung.
Máu trên cơ thể hai người không ngừng rỉ ra, vừa nhìn thấy Duệ vương và đám người Châu Vĩnh. Châu Mộc lại diễn đỉnh hơn khi nói ra những điều cần nói rồi trực tiếp ngất đi.
Cố Mạn tay cầm lấy ly trà, ánh mắt cứ nhìn vào khoảng không trước mặt mà trầm tư. Châu Mộc nhìn cậu như đang có chuyện, y chỉnh lại tấm chăn cho Gia Dung rồi đi đến ngồi bên bàn, tay gõ nhẹ lên mặt bàn gọi cậu.
- Chủ nhân, người không sao chứ?
- Không sao, ta đang nghĩ có phải diễn xuất của ta cao tay quá hay không.
- Vì sao?
- Ta muốn diễn thêm một chút nữa, ta muốn xem Lãnh Cung Nghi sẽ làm gì khi biết tin ta đã chết.
- Người muốn…
- Không ai muốn tự đào mộ chôn mình cả, nhưng ta thì ngược lại. Càng lâm vào nguy hiểm ta lại càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
- Vậy còn Duệ vương?
Nghe Châu Mộc nhắc đến Duệ vương, Cố Mạn nhìn xuống ly trà trên tay mình rồi lại cười nhạt.
- Duệ vương sao? Y có lẽ sẽ quên ta sớm thôi.
- Người đã làm gì rồi sao?
- Chỉ là xóa đi toàn bộ ký ức của ta và hắn, chỉ để lại ký ức trước kia.
- Vì sao người lại làm vậy?
- Đơn giản ta muốn thoát khỏi nơi này, tự do đó là cái ta muốn. Còn chuyện khác nữa là có lẽ ta đã tìm được cách trở về thế giới của ta.
-…
Châu Mộc nghe cậu nhắc đến việc tìm ra được cách để trở về thì vô tình liếc về phía Gia Dung. Cố Mạn biết y đang nghĩ gì, cậu đặt tay mình lên vai y rồi lên tiếng.
- Lần trở về này chỉ có ta, ngươi yên tâm.
- Chủ nhân…
- Được rồi, có việc gì ta sẽ dùng miên thuật để truyền cho ngươi. Nghỉ ngơi sớm đi, đừng để cho y hao tâm vì ngươi quá.
Cố Mạn không để cho Châu Mộc thêm nói gì, cậu đứng dậy bước ra khỏi phòng y. Nhìn theo báo lưng của cậu, y chỉ có biết cười nhạt.
Suy cho cùng Cố Mạn làm tất cả mọi việc đều là vì Duệ vương, bên ngoài cậu luôn tỏ ra vui vẻ cách nói chuyện có chút bất cần nhưng cậu lại là người luôn để ý đến biểu cảm của người khác.
Y biết chủ nhân mình cũng chit muốn tốt cho Duệ vương, lén xóa đi ký ức của hắn cũng vì không muốn hắn lụy hay suy tình vì cậu.
Còn Cố Mạn sau khi lặng lẽ trở về phòng, cậu ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn lên ánh trăng mờ ảo lại thở hắc ra một hơi rồi lại nhìn xuống cây trâm đang ở trên tay mình bờ moi hơn cong lên.
- Có lẽ nên kết thúc rồi, Duệ vương hay Minh vương đều vẫn vậy. Xin lỗi, ký ức kia cứ để mình ta giữ lấy vậy.
Cố Mạn nắm chặt lấy cây trâm trên tay mình, cho đến khi cậu nghe được tiếng ‘‘cạnh’’ phát ra từ đó thì mới dừng lại. Mở lòng bàn tay mình ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn lại thứ nát vụn trên tay một lần nữa rồi rãi ra ngoài cửa sổ.
Sáng hôm sau, Châu Vĩnh cùng mọi người vui vẻ đến thăm cậu, vừa mới bước vào ai cũng ngạc nhiên khi cậu đã ngồi ngay ngắn trên giường nhìn họ nhếch miệng cười.
- Chào.
- Cố Mạn? Ngươi chưa khỏe hẳn ngồi dậy làm cái gì?
- Ta có chuyện muốn nói với mọi người, tất cả hãy ngồi xuống đây trước đã.
Mọi người nhìn nhau rồi cũng ngồi xuống đối diện cậu, Cố Mạn đưa mắt nhìn họ một lượt rồi lấy trong túi nhỏ của mình ra mấy lá bùa đưa đến trước mặt họ.
- Giúp ta phân phát cho mọi người, và còn nữa.
- Cái này…
- Giữ lấy mấy cái này, đến khi có lệnh của ta thi đem nó chôn xuống mấy nơi trên đó đã ghi sẵn.
- Huynh định làm gì?
Cố Mạn dường như không đê ý đến câu hỏi của Tiểu Mai mà lại tiếp tục lấy ra một túi thơm. Tuy có chút xấu xí nhưng cậu lạ rất cẩn thận đưa nó cho bọn họ không quên dặn dò.
- Khi ta không có ở đâu hãy đưa nó cho Duệ vương, nó sẽ thay ta bảo vệ y.
- …
Hạ Hạ ngơ ngác không biết là cậu đang định làm gì nhưng nàng biết cậu sẽ làm một chuyện rất nguy hiểm. Nàng vội ôm nắm lấy tay cậu hỏi dồn.
- Huynh là đang làm gì, có phải rất nguy hiểm hay không?
- Ta không làm gì cả, cho dù ta có làm thì cũng vì Duệ vương vì Đại Duệ cả thôi.
- Nhưng…
- Hạ Hạ và cả mọi người nữa nghe ta nói, ta đã nhớ lại tất cả, trong cung có một người muốn hãm hại Duệ vương. Người này biết dùng bùa chú giống ta và viết thương này cũng do người đó làm ra.
- Sao?
Mọi người ai cũng tròn mắt ngạc nhiên, chuyện này sao có thể cơ chứ. Châu Vĩnh lo lắng, y nhìn ra bên ngoài rồi lại nhìn cậu nhỏ giọng lên tiếng.
- Ngươi là đang nói thật sao? Chuyện này có cần nói với Duệ vương một tiếng hay không?
- Không cần, mọi người chỉ cần giúp ta một chuyện.
- Là chuyện gì?
- Tang lễ thật đơn giản nhưng không kém phần long trọng rình rang giúp ta.
Cố Mạn nhếch mày, cậu bàn kế hoạch với mọi người một cách chi tiết cụ thể hơn. Nhưng tránh để mọi người lỡ làm lộ bí mật, cậu đã gập riêng từng người nói họ những việc cần làm.
Xong đâu vào đấy, cậu cùng Châu Mộc và Gia Dung cáo biệt mọi người. Cậu và hai người kia sẽ rời cung một thời gian, trong thời gian đó việc liên lạc sẽ do Tiểu Hồng và Tiểu Mai phụ trách.
Vì họ vẫn còn việc phải làm nếu ở lại hoàng cung lâu e rằng không thể. Lúc ba người lên đường cũng là lúc Châu Vĩnh đã cho người làm giàn hỏa thiêu.
Hình nhân thế mạng cậu đã làm sẵn, rất giống với cậu y lặng bất động nằm trên giường. Mọi người đợi ba người rời đi xong lại giả vờ khóc lóc ngồi quanh bên giường cậu. Vở kịch để từng bước đưa Duệ vương đi tìm sự thật của cậu bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- bình luận