Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà - Chương 47
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà
Chương 47
Người kia giọng có phần run sợ khi nhắc đến tên tử lầu kia, nam nhân đó chỉ đợi nghe xong ba tên đó thì ngay lập tức đứng dậy, thay y phục và lập tức rời khỏi nơi đó.
Tại Xuân Hoa lầu, hôm nay khá là nhộn nhịp, không chỉ có nam nhân mà cả nữ nhân cũng tìm đến đây. Người đó có phần ngạc nhiên, nhíu mày nhìn sang người bên cạnh.
- Nơi này…
- Là nơi này, nơi này có phần đặt biệt, nơi này không chỉ có nữ kỹ nữ mà có cả kỹ nam…nhưng có điều họ chỉ bán nghệ không bán thân.
- …kỹ nam ?
- Vâng. Người nghe không lầm, Cố Mạn công tử chính là vào đây.
Người đó không đợi y nói hết câu đã nhanh chóng cùng hai người khác đi vào bên trong.
- Khách quan, lần đầu ghé chỗ ta đúng không…người muốn gì nào…
- Tìm người.
Bà chủ Xuân Hoa nhìn ba người một lượt từ trên xuống dưới rồi vội mỉm cười đi đến bám vào tay nam nhân đứng giữ. Gương mặt có chút vui vẻ vì nghĩ mình đã vơ được khách xộp. Nhưng hắn đã nhanh chóng hất tay bà ra rồi bước thẳng lên trên lầu.
- Đừng…Cố…công tử…đừng…mà…
- Ngoan…ta thương…
- Người đừng làm một chỗ như vậy…khó chịu lắm…ưm~~~~~~
- Sao vậy…không sướng sao.
- Sướng…rất lạ…nhưng khó chịu lắm…của người to quá…
Chỉ cách nhau một vách cửa nhưng ba người bên ngoài có thể nghe rõ không sót một từ. Bàn tay của người đó vô thức siếc chặt, chỉ với một cước đã đạp cánh cửa mở toang.
- A…
- Bá Duệ ?
-…
Cố Mạn giật mình một thì người đang ngồi trên đùi cậu giật mình mười. Y vội đưa tay kéo cổ áo của mình chỉnh lại rồi nép sát vào người cậu vì sợ hãi.
Duệ vương nhìn thấy tên nam nhân ẻo lả đang ngồi trên đùi cậu mặt úp vào người còn tay thì ôm chặt lấy cậu vờ sợ hãi kia trong lòng lại thêm tức giận.
Ngược lại Cố Mạn lại vẫn tỏ ra bình thường, bàn tay cậu vẫn ôm ngang hông người kia, chỉ thấy cậu nhếch miệng thì người ngồi trên người y khẽ rùng mình rên lên một tiếng.
- Bá Duệ…không biết hôm nay vì sao ngươi lại có hứng thú đến những nơi này ?
- Ngươi đang làm trò gì ở đây ?
- Làm gì ngươi không phải đã tận mắt nhìn thấy sao, ta chỉ làm chuyện nam nhân khác hay làm đặc biệt là ngươi.
Cố Mạn nhếch mày khiêu khích hắn rồi lại đưa tay kéo phần áo trên vai nam nhân kia xuống, để lộ bờ vai nhỏ trắng, cậu từ từ cuối xuống cắn lên đó lại không quen liếm đi phần máu rướm ra.
Hành động đó lại làm cho hắn đã điên tiết giờ như nổi cơn thịnh nộ. Hắn không nói một lời, trực tiếp đi đến nắm lấy tay nam nhân kia lôi mạnh ra khỏi người cậu.
Nhìn nửa thân dưới của tên đó không hề mặc gì đã vậy có thứ chất lỏng chảy xuống giữ hai kẽ chân, gương mặt hắn đen lại, bàn tay nắm lấy cánh tay của y càng siếc chặt hơn, hắn gằn giọng.
- Cút.
- Cố…Mạn…công tử…
- Bá Duệ, ngươi đang làm y đau.
- …
- Nếu muốn nói chuyện thì trước hết ngươi nen thả người ra, để y như vậy không hay chút nào.
- Không hay ? Chỉ là một tên kỹ nam lại không hay ?
- Đương nhiên là không hay vì y chính là người của Cố Mạn ta.
Cố Mạn cũng không phải dạng vừa, cậu đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn. Trong ánh mắt của cậu ngoài sự chán ghét nhìn hắn ra thì hoàn toàn không còn thứ gì khác.
Cố Mạn đứng dậy chỉnh lại y phục của mình rồi cầm lấy túi nhỏ mang vào định rời đi thì liền bị Duệ Vương chặn lại.
Hắn lệnh cho tất cả ra ngoài, trong căn phòng bây giờ chỉ còn lại mình hắn và cậu. Duệ vương ánh mắt có phần phúc tạp nhìn cậu, đến hắn cũng không rõ vì sao mình lại làm vậy và…tại sao khi thấy cậu ở với nam nhân khác hắn lại tức giận kia cơ chứ.
Cố Mạn im lặng, cậu chỉ đi lại bàn ngồi chờ đợi, đơn giản cậu bây giờ đối với hắn chỉ có chán ghét. Hắn và đế vương trước đây không có gì khác nhau cả, nếu chỉ khác thì có lẽ hắn chưa đến lúc khốn nạn bằng tên kia mà thôi.
- Ngươi…vì sao lại đến chỗ này ?
- Ngươi đang hỏi ta ?
- Đúng vậy.
- Đơn giản ta muốn tìm chỗ vui chơi, ta chọn những nơi dơ bẩn nhưng may ra con người ở đây khá đơn thuần, không như nơi nào đó, ngột ngạt, mưu tính, hãm hại nhau chỉ muốn người khác để mắt đến.
- Nơi này không bán thân.
- Đó là với những tên vô lại khác, còn với ta là do y tình nguyện hiến thân.
Cố Mạn nhếch mày khi nói xong câu đó, cậu thỏe ra một hơi rồi đứng dậy lướt qua hắn toang định rời đi. Duệ vương vội nắm lấy cánh tay cậu, khóe mắt như mang chút gì đó như một tầng nước mỏng cố gắng kiềm giọng hỏi cậu.
- Ngươi…đã khác xưa rồi.
- Ta khác hay không không quan trọng, không phải ta cũng chỉ là một kẻ bẩn thỉu, thích khóc lóc hay đem gương mặt này ra nhận lấy sự thương hại của người khác hay sao.
- …
- Vậy thì việc ta khác hay không đâu cần đến người làm vương như người đây để mắt. Ta thân bẩn thỉu thì chỉ biết tìm bạn nơi bẩn thỉu này thôi. Ta mong sau này người làm vương như ngươi xin đừng gây khó dễ cho y.
Cố Mạn từ đầu đến cuối cậu nói nhưng không hề nhìn lại phía sau. Giọng vẫn lạnh nhạt, cách nói của cậu thể hiện rõ sự chán ghét kèm sự uất hận khi nhắc đến những từ mà đã chính miệng hắn nói ra với cậu.
Cố Mạn rời đi bỏ lại Duệ vương ở lại nơi đó, habws vẫn không rõ vì sao tim hắn lại đau lại nhói khi nghe cậu nói những lời đó. Hắn rất muốn giữ cậu lại nhưng suy nghĩ và hành động của hắn lại hoàn toàn trái ngược nhau.
Cố Mạn rời đi, cậu bước nhanh ngang qua chỗ hai người Hạ tướng quân và Phạm thừa tướng. Không để hai người kịp chào, cậu đã nắm lấy tay nam nhân đang đứng gần đó mà rời đi trước con mắt ngỡ ngàng của hai người.
Cố Mạn bế hẳn người lên rồi rời khỏi Xuân Hoa lầu, trên đường đi cậu cũng chỉ im lặng, bế y đi ra khỏi thành rồi đi đến một ngôi nhà khang trang khác. Nhẹ đẩy cửa bước vào bên trong, cậu nhẹ nhàng đặt y ngồi xuống giường rồi mới lên tiếng.
- Coi như giữ ta và ngươi không ai nợ ai, ngày mai người sẽ trở về bên ngươi. Căn nhà này là ta cho hai người làm ăn sinh sống, số tiền ở Xuân Hoa lầu đã được ta thanh toán rồi ngươi yên tâm.
- Công tử…
- Yên tâm, ta không sao, ngươi nên nghỉ ngơi, xin lỗi vì đã làm hơi quá, phía sau ngươi vẫn ổn chứ.
Nam nhân kia nghe cậu nhắc đến chuyện kia thì đỏ mặt ngượng ngùng. Cố Mạn bật cười rồi lấy trong người ra một túi tiền lớn đặt lên bàn.
- Còn đây là số tiền bán thân còn dư của ngươi. Cất lấy mà sau này còn có mà dùng, còn về người kia ngày mai ta sẽ cho người dẫn y đến đây.
- Đa tạ người.
Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi trước.
Cố Mạn mỉm cười chào người kia rồi nhanh chân rời đi, cậu bước trên con đường dài dưới ánh hoàng hôn khóe mắt cậu lại chảy ra một giọt lệ…Không hiểu vì sao lúc này cậu lại thèm nghe ông chửi như vậy, không hiểu vì sao cậu lại thèm bị cha và mẹ quở tránh đánh đòn đến thế.
Chắc có lẽ là cậu đã quá mong nhớ họ, Cố Mạn khẽ lắc đầu muốn xua tan đi những hình ảnh của họ ra khỏi đầu mình nhưng không hiểu sao cả cơ thể cậu lại chao đảo. Phía trước dần trở nên mờ ảo rồi lại tối dần, cậu cố gắng lê từng bước nặng nề nhưng không ngờ trời đất lại quay cuồng và tối sầm lại, cậu không còn nhận biết gì cả.
Tại Xuân Hoa lầu, hôm nay khá là nhộn nhịp, không chỉ có nam nhân mà cả nữ nhân cũng tìm đến đây. Người đó có phần ngạc nhiên, nhíu mày nhìn sang người bên cạnh.
- Nơi này…
- Là nơi này, nơi này có phần đặt biệt, nơi này không chỉ có nữ kỹ nữ mà có cả kỹ nam…nhưng có điều họ chỉ bán nghệ không bán thân.
- …kỹ nam ?
- Vâng. Người nghe không lầm, Cố Mạn công tử chính là vào đây.
Người đó không đợi y nói hết câu đã nhanh chóng cùng hai người khác đi vào bên trong.
- Khách quan, lần đầu ghé chỗ ta đúng không…người muốn gì nào…
- Tìm người.
Bà chủ Xuân Hoa nhìn ba người một lượt từ trên xuống dưới rồi vội mỉm cười đi đến bám vào tay nam nhân đứng giữ. Gương mặt có chút vui vẻ vì nghĩ mình đã vơ được khách xộp. Nhưng hắn đã nhanh chóng hất tay bà ra rồi bước thẳng lên trên lầu.
- Đừng…Cố…công tử…đừng…mà…
- Ngoan…ta thương…
- Người đừng làm một chỗ như vậy…khó chịu lắm…ưm~~~~~~
- Sao vậy…không sướng sao.
- Sướng…rất lạ…nhưng khó chịu lắm…của người to quá…
Chỉ cách nhau một vách cửa nhưng ba người bên ngoài có thể nghe rõ không sót một từ. Bàn tay của người đó vô thức siếc chặt, chỉ với một cước đã đạp cánh cửa mở toang.
- A…
- Bá Duệ ?
-…
Cố Mạn giật mình một thì người đang ngồi trên đùi cậu giật mình mười. Y vội đưa tay kéo cổ áo của mình chỉnh lại rồi nép sát vào người cậu vì sợ hãi.
Duệ vương nhìn thấy tên nam nhân ẻo lả đang ngồi trên đùi cậu mặt úp vào người còn tay thì ôm chặt lấy cậu vờ sợ hãi kia trong lòng lại thêm tức giận.
Ngược lại Cố Mạn lại vẫn tỏ ra bình thường, bàn tay cậu vẫn ôm ngang hông người kia, chỉ thấy cậu nhếch miệng thì người ngồi trên người y khẽ rùng mình rên lên một tiếng.
- Bá Duệ…không biết hôm nay vì sao ngươi lại có hứng thú đến những nơi này ?
- Ngươi đang làm trò gì ở đây ?
- Làm gì ngươi không phải đã tận mắt nhìn thấy sao, ta chỉ làm chuyện nam nhân khác hay làm đặc biệt là ngươi.
Cố Mạn nhếch mày khiêu khích hắn rồi lại đưa tay kéo phần áo trên vai nam nhân kia xuống, để lộ bờ vai nhỏ trắng, cậu từ từ cuối xuống cắn lên đó lại không quen liếm đi phần máu rướm ra.
Hành động đó lại làm cho hắn đã điên tiết giờ như nổi cơn thịnh nộ. Hắn không nói một lời, trực tiếp đi đến nắm lấy tay nam nhân kia lôi mạnh ra khỏi người cậu.
Nhìn nửa thân dưới của tên đó không hề mặc gì đã vậy có thứ chất lỏng chảy xuống giữ hai kẽ chân, gương mặt hắn đen lại, bàn tay nắm lấy cánh tay của y càng siếc chặt hơn, hắn gằn giọng.
- Cút.
- Cố…Mạn…công tử…
- Bá Duệ, ngươi đang làm y đau.
- …
- Nếu muốn nói chuyện thì trước hết ngươi nen thả người ra, để y như vậy không hay chút nào.
- Không hay ? Chỉ là một tên kỹ nam lại không hay ?
- Đương nhiên là không hay vì y chính là người của Cố Mạn ta.
Cố Mạn cũng không phải dạng vừa, cậu đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn. Trong ánh mắt của cậu ngoài sự chán ghét nhìn hắn ra thì hoàn toàn không còn thứ gì khác.
Cố Mạn đứng dậy chỉnh lại y phục của mình rồi cầm lấy túi nhỏ mang vào định rời đi thì liền bị Duệ Vương chặn lại.
Hắn lệnh cho tất cả ra ngoài, trong căn phòng bây giờ chỉ còn lại mình hắn và cậu. Duệ vương ánh mắt có phần phúc tạp nhìn cậu, đến hắn cũng không rõ vì sao mình lại làm vậy và…tại sao khi thấy cậu ở với nam nhân khác hắn lại tức giận kia cơ chứ.
Cố Mạn im lặng, cậu chỉ đi lại bàn ngồi chờ đợi, đơn giản cậu bây giờ đối với hắn chỉ có chán ghét. Hắn và đế vương trước đây không có gì khác nhau cả, nếu chỉ khác thì có lẽ hắn chưa đến lúc khốn nạn bằng tên kia mà thôi.
- Ngươi…vì sao lại đến chỗ này ?
- Ngươi đang hỏi ta ?
- Đúng vậy.
- Đơn giản ta muốn tìm chỗ vui chơi, ta chọn những nơi dơ bẩn nhưng may ra con người ở đây khá đơn thuần, không như nơi nào đó, ngột ngạt, mưu tính, hãm hại nhau chỉ muốn người khác để mắt đến.
- Nơi này không bán thân.
- Đó là với những tên vô lại khác, còn với ta là do y tình nguyện hiến thân.
Cố Mạn nhếch mày khi nói xong câu đó, cậu thỏe ra một hơi rồi đứng dậy lướt qua hắn toang định rời đi. Duệ vương vội nắm lấy cánh tay cậu, khóe mắt như mang chút gì đó như một tầng nước mỏng cố gắng kiềm giọng hỏi cậu.
- Ngươi…đã khác xưa rồi.
- Ta khác hay không không quan trọng, không phải ta cũng chỉ là một kẻ bẩn thỉu, thích khóc lóc hay đem gương mặt này ra nhận lấy sự thương hại của người khác hay sao.
- …
- Vậy thì việc ta khác hay không đâu cần đến người làm vương như người đây để mắt. Ta thân bẩn thỉu thì chỉ biết tìm bạn nơi bẩn thỉu này thôi. Ta mong sau này người làm vương như ngươi xin đừng gây khó dễ cho y.
Cố Mạn từ đầu đến cuối cậu nói nhưng không hề nhìn lại phía sau. Giọng vẫn lạnh nhạt, cách nói của cậu thể hiện rõ sự chán ghét kèm sự uất hận khi nhắc đến những từ mà đã chính miệng hắn nói ra với cậu.
Cố Mạn rời đi bỏ lại Duệ vương ở lại nơi đó, habws vẫn không rõ vì sao tim hắn lại đau lại nhói khi nghe cậu nói những lời đó. Hắn rất muốn giữ cậu lại nhưng suy nghĩ và hành động của hắn lại hoàn toàn trái ngược nhau.
Cố Mạn rời đi, cậu bước nhanh ngang qua chỗ hai người Hạ tướng quân và Phạm thừa tướng. Không để hai người kịp chào, cậu đã nắm lấy tay nam nhân đang đứng gần đó mà rời đi trước con mắt ngỡ ngàng của hai người.
Cố Mạn bế hẳn người lên rồi rời khỏi Xuân Hoa lầu, trên đường đi cậu cũng chỉ im lặng, bế y đi ra khỏi thành rồi đi đến một ngôi nhà khang trang khác. Nhẹ đẩy cửa bước vào bên trong, cậu nhẹ nhàng đặt y ngồi xuống giường rồi mới lên tiếng.
- Coi như giữ ta và ngươi không ai nợ ai, ngày mai người sẽ trở về bên ngươi. Căn nhà này là ta cho hai người làm ăn sinh sống, số tiền ở Xuân Hoa lầu đã được ta thanh toán rồi ngươi yên tâm.
- Công tử…
- Yên tâm, ta không sao, ngươi nên nghỉ ngơi, xin lỗi vì đã làm hơi quá, phía sau ngươi vẫn ổn chứ.
Nam nhân kia nghe cậu nhắc đến chuyện kia thì đỏ mặt ngượng ngùng. Cố Mạn bật cười rồi lấy trong người ra một túi tiền lớn đặt lên bàn.
- Còn đây là số tiền bán thân còn dư của ngươi. Cất lấy mà sau này còn có mà dùng, còn về người kia ngày mai ta sẽ cho người dẫn y đến đây.
- Đa tạ người.
Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi trước.
Cố Mạn mỉm cười chào người kia rồi nhanh chân rời đi, cậu bước trên con đường dài dưới ánh hoàng hôn khóe mắt cậu lại chảy ra một giọt lệ…Không hiểu vì sao lúc này cậu lại thèm nghe ông chửi như vậy, không hiểu vì sao cậu lại thèm bị cha và mẹ quở tránh đánh đòn đến thế.
Chắc có lẽ là cậu đã quá mong nhớ họ, Cố Mạn khẽ lắc đầu muốn xua tan đi những hình ảnh của họ ra khỏi đầu mình nhưng không hiểu sao cả cơ thể cậu lại chao đảo. Phía trước dần trở nên mờ ảo rồi lại tối dần, cậu cố gắng lê từng bước nặng nề nhưng không ngờ trời đất lại quay cuồng và tối sầm lại, cậu không còn nhận biết gì cả.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- bình luận