Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái - Chương 266
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335
- Chương 336
- Chương 337
- Chương 338
- Chương 339
- Chương 340
- Chương 341
- Chương 342
- Chương 343
- Chương 344
- Chương 345
- Chương 346
- Chương 347
- Chương 348
- Chương 349
- Chương 350
- Chương 351
- Chương 352
- Chương 353
- Chương 354
- Chương 355
- Chương 356
- Chương 357
- Chương 358
- Chương 359
- Chương 360
- Chương 361
- Chương 362
- Chương 363
- Chương 364
- Chương 365
- Chương 366
- Chương 367
- Chương 368
- Chương 369
- Chương 370
- Chương 371
- Chương 372
- Chương 373
- Chương 374
- Chương 375
- Chương 376
- Chương 377
- Chương 378
- Chương 379
- Chương 380
- Chương 381
- Chương 382
- Chương 383
- Chương 384
- Chương 385
- Chương 386
- Chương 387
- Chương 388
- Chương 389
- Chương 390
- Chương 391
- Chương 392
- Chương 393
- Chương 394
- Chương 395
- Chương 396
- Chương 397
- Chương 398
- Chương 399
- Chương 400
- Chương 401
- Chương 402
- Chương 403
- Chương 404
- Chương 405
- Chương 406
- Chương 407
- Chương 408
- Chương 409
- Chương 410
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái
Chương 266
Ngày trước, cứ khoảng hơn 10 giờ tối là tôi chễm chệ trên giường nằm xem tivi đến tận gần khuya mới đi ngủ, ngày nào cũng như ngày nào, và nhất là vào những kỳ nghỉ thì tôi có khi xem tivi đến gần sáng mới lăn đùng ra mà say giấc nồng. Thế nhưng bây giờ thời thế đổi khác, tôi không còn ham hố gì xem truyền hình nữa mà chuyển sang một thú vui tao nhã hơn, đó là… nấu cháo điện thoại.
- Sáng nay anh đi lựa mai với ba, toàn mấy cây rụng búp hay ít búp, đi mãi mà chẳng chọn được cây nào để chơi Tết! – Tôi hí hửng kể lại.
- Lạ nhỉ, không có cây này phải có cây kia chứ! – Tiểu Mai nói ở đầu dây bên kia.
- Ừ, vấn đề là mấy cây nhiều búp quá thì lại đắt tiền, mà chỉ chơi xong rồi bỏ thì phí quá, nên nhà anh định mua hẳn một cây mai thật ngon lành về chơi cho oách, hết Tết thì gửi nhờ ai đó làm nông để họ dưỡng mai giùm, năm sau chơi tiếp! – Tôi ôm luôn cái điện thoại lên giường.
- Vậy cũng được, người có chuyên môn thì dưỡng cây tốt hơn mình rồi! – Nàng trả lời.
- À, mà Tết tới thì ở nhà em có chuẩn bị gì không?
- Nhà ở Nhật ấy hở?
- Không, nhà em ở Phan Thiết ấy!
- Ưm… cũng không nhiều, làm cây thông nhỏ trang trí trước nhà, rồi trúc, rồi dây nơ!
- Ủa? Tết chứ bộ Noel sao mà làm cây thông?
- Hi, thì phong tục thôi, giống như nhà anh trang trí mai vàng vậy đó!
- Rồi còn gì nữa? Mấy ngày Tết làm gì?
- Không… những ngày Tết không làm gì cả, phái nữ bọn em được quyền không nấu nướng vào ba ngày đầu năm!
- Ớ… thế mấy ngày đó cạp đất mà ăn à?
- Anh vô duyên nhỉ, hỏi vớ vẩn!
- Thì…….!
- Em sẽ nấu Osechi Ryouri vào những ngày giáp Tết, để mấy ngày sau là lấy ra ăn dần thôi!
- Cái gì… Ose….gì?
- Là những món ăn truyền thống, gọi chung là Osechi Ryouri, sau khi nấu xong thì em cho vào những hộp Juubako!
- Ừm, rắc rối nhỉ!
- Có mà anh không biết tiếng Nhật nên mới rắc rối, cũng như phong tục Việt Nam là kho măng hay thịt trứng vậy đó!
- Èo… à mà ba em chừng nào về?
- Ngày mốt đó anh!
- Tức là… hôm nay 26 Tết, ngày mốt là 28 Tết, vậy chúc mừng em ha!
- Hi, hay Tết anh qua nhà em chơi đi, em giới thiệu anh với ba cho!
- Uầy, lúc trước ba em sửa cái lưng cho anh rồi, còn giới thiệu gì nữa!
- Ngốc, giờ là giới thiệu với tư cách khác chứ!
- Tư cách gì?
- Thì… là bạn trai của em! – Tiểu Mai có lẽ thoáng ngượng ngập ở phía bên kia.
- À, hì hì, mà nếu vậy thì ba em… có nói gì anh không? – Tôi hỏi.
- Còn tuỳ biểu hiện của anh thế nào! – Nàng trả lời.
- Anh… chưa ra mắt nhà em, thấy ghê quá! – Tôi ái ngại nói.
- Không sao đâu, ba em vui tính lắm, anh cứ như mọi khi là được rồi!
- Không dễ đâu, con gái mình nuôi gần mười mấy năm trời, giờ tự dưng có thằng ất ơ nào đó tới rước đi thì bậc phụ huynh nào mà chẳng lo lắng!
- Ghê hôn, tính gì mà xa dữ vậy!
- Ừ, anh phải rước nàng về dinh chứ!
- Thôi đi ông, còn là học sinh mà nói chuyện như thanh niên trưởng thành ấy!
- Anh lớn trước tuổi mà, em không thấy sao, lúc nào anh cũng là chỉ huy thiên hạ nhé!
- Kiêu căng vừa thôi, có ngày hại thân bây giờ!
- Anh giỏi thì anh được quyền kiêu căng, hê hê!
- …………!
Sau chủ đề ngày Tết là đến chủ đề… tính chuyện tương lai, và kế đó hai đứa lại nói sang chuyện khác, cứ như có thể nói chuyện với nhau đến sáng luôn cũng được.
- Hôm giờ gần Tết nên buổi sáng trời lạnh, anh ra ngoài nhớ giữ ấm nhé!
- Em yên tâm, anh toàn ngủ tới trưa mà, nằm trong chăn ấm vô cùng tận, hê hê!
- Đồ lười, dậy tập thể dục hay phụ giúp gia đình đi chứ, anh như vậy thể nào bác gái cũng la à xem!
- Ở đó mà la, anh là con út cưng đấy!
- Không dám đâu, làm như em không biết là cứ sau khi ăn anh lại phải rửa chén vậy, tay rửa chén chuyên nghiệp chứ gì!
- Này… anh kể ra là không phải để em “ chạm vào nỗi đau “ đâu nhé!
- Kệ, ai bảo lười, cô nào sau này vô phúc lấy phải ông chồng như anh thì chắc làm suốt ngày luôn mất!
- Không đâu, ai lấy anh thì có phúc lắm đấy, anh chiều vợ vô cùng!
- Chắc không?
- Chắc như bắp Mĩ!
- Vậy ngày mai qua đưa em đi chơi nhé!
- Ngày mai….á?
- Ừa, sao đấy? Chứ ai vừa bảo là chiều vợ lắm mà!
- Hế hế, em đã là vợ anh đâu mà bắt anh chiều, mai cứ nằm nhà ngủ đấy, làm gì nhau!
- Ngủ hoài, hai ngày nay em toàn ở nhà nè!
- Hớ hớ, thích ngủ đấy, em ở nhà tiếp bữa nữa đi!
- Tút….tút…tút..!
- Ớ….này….!
Vừa mới giỡn dại một câu mà Tiểu Mai đã dỗi rồi cúp luôn điện thoại, tôi nháo nhào cả lên mà bấm số gọi lại ngay:
- ……….! – Chuông đổ một hồi dài nhưng không có phản hồi.
- Nghe máy đi mà…nghe đi…! – Tôi hoảng hồn cầu trời khấn phật.
- ………..! – Tiểu Mai nhấc máy nhưng không nói gì.
- Thôi mờ… giỡn chút làm gì ghê vậy! – Tôi một phen hú vía, vội giở giọng nài nỉ.
- Ai biết anh giỡn hay là làm thật, hứ! – Nàng trả lời bằng giọng giận dỗi mà nghe dễ thương phết.
- Không, giỡn mà! – Tôi vội đính chính ngay.
- Em không biết nhé, anh làm sao thì làm, bận gì thì cố giải quyết trong ngày để khoảng 6 giờ chiều qua nhà em là vừa!
- Chà, có gì quan trọng à?
- Tự hiểu đi, đúng giờ đấy nha, muộn thì tôi… treo cổ!
- Em.. sao khoái doạ treo cổ người ta thế?
- Em không có doạ người ta, mà là em nói với anh đó, người ta nào ở đây!
- Rồi, chiều mai đúng 6 giờ có mặt trước nhà, được chưa tiểu thư?
- Hì, yêu ghê, vậy anh ngủ ngon nhé, em thức không nổi nữa rồi!
- Ừm, ai bảo em gọi điện làm gì!
- Thì… em gọi hỏi thăm bạn trai cũng không được à?
- Quá được là đằng khác!
- Ồ ha, vậy 6 giờ chiều mai nhé, chàng!
- Duyệt, em ngủ ngon, nằm mơ thấy anh nhá!
- Em sợ ác mộng lắm, hì hì!
- Thế ngày mai ác mộng sẽ viếng thăm em, he he, thôi ngủ!
- …………..!
- ………………..!
- ………..!
- Sao còn chưa cúp máy?
- Hì….cộp….tút …tút…tút….!
Đợi Tiểu Mai gác máy trước rồi thì tôi mới yên tâm cúp theo, bao giờ cũng vậy, tôi luôn muốn là người sau cùng gác máy, vì tôi nghĩ phải nghe tiếng chuông cúp đường dây bao giờ cũng để lại một cảm giác như trơ trọi và có chút gì đó hụt hẫng, hay giả chăng cảm giác của người ở lại là không dễ chịu chút nào cả, thế nên tôi chỉ luôn muốn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất có thể cho Tiểu Mai mà thôi.
Đặt lưng xuống giường nhưng chưa ngủ vội, nằm ngẫm nghĩ lại những khoảng thời gian cùng với nhiều chuyện trải qua, tôi lại càng thêm bồi hồi. Quả thật là suốt hơn một năm vừa qua, tôi nợ Tiểu Mai quá nhiều, và nàng cũng vì tôi mà buồn không biết bao nhiêu lần. Chính vì vậy, bây giờ khi hai đứa đã chính thức yêu nhau rồi, khi tôi đã cảm nhận được hơi ấm và sức nặng của cái tựa đầu vào vai mình thì tôi lại càng biết được hạnh phúc nào cũng có giá của nó, đó là phải đánh đổi, phải trải qua nhiều chuyện thì mới có được hạnh phúc thực sự. Và trong niềm vui vô giá đó, việc giữ được hạnh phúc là một việc vừa vui, cũng vừa không dễ dàng chút nào.
Với tôi, không cần phải làm ọi thứ trở nên phức tạp hơn, mà chỉ đơn giản rằng tôi sẽ làm mọi thứ tốt nhất dành cho Tiểu Mai, không phải là để đền đáp, mà là đã đến lúc tôi mang lại hạnh phúc cho nàng. Có lẽ yêu nhau ở lứa tuổi này theo một số người là hãy còn sớm, thế nhưng tình yêu thì làm gì có giới hạn tuổi tác, chỉ là vào một ngày tình yêu đến gõ cửa, và bạn là một người chủ nhà hiếu khách không thể từ chối lại sức hấp dẫn của thần tình ái mà thôi.
Vì vậy, dù ngoài miệng luôn tỏ ra tếu táo và vô lo nhưng tôi vẫn biết mình phải thay đổi bản thân, không thể như trước được. Tôi có thể đùa giỡn với bạn bè, nhưng nhất định phải đứng đắn đường hoàng khi bên cạnh Tiểu Mai, phải là chỗ dựa vững chắc của nàng.
Sáng hôm sau, ngày 27 giáp Tết, tôi dậy thật sớm để tập thể dục, cảm giác biết được rằng giờ này người mình yêu hãy còn đang say ngủ luôn làm tôi thấy ấm áp hơn khi đứng trên sân thượng giữa tiết trời se lạnh cuối đông.
- Chà, thằng Nam dậy sớm, có chuyện lạ rồi! – Mẹ tôi ngạc nhiên khi thấy tôi mò xuống bếp.
- Hehe, có gì ăn không mẹ, con đói! – Tôi cười khoái chí.
- Ra ngoài ăn sáng kìa, đã nấu gì đâu! – Mẹ tôi trả lời.
- À… dạ…! – Tôi gật đầu đáp, có hơi hụt hẫng.
Rồi đợi đến khoảng 8 giờ sáng, tôi lại lên phòng nhấc máy điện thoại gọi sang nhà Tiểu Mai:
- ……….! – Chuông đổ một hồi dài.
- Tôi nghe đây! – Giọng của Tiểu Mai ở phía bên kia.
- Chào buổi sáng tiểu thư, hì hì! – Tôi cười.
- Woa, dậy sớm vậy chàng! – Nàng cũng ngạc nhiên hệt như mẹ tôi.
- Uầy, anh dậy từ
- Hơ, được nghỉ sao không ngủ đến 7 giờ chứ? – Nàng thắc mắc.
- Tập thể dục cho khoẻ người, rồi còn gọi sang chào buổi sáng tiểu thư chứ!
- Bleu, em cũng dậy lúc 6 giờ, anh chào muộn rồi, hì hì!
- Em làm gì mà dậy sớm vậy? Mệt thì nằm nghỉ cho khoẻ!
- Hết mệt rồi, dậy chuẩn bị trước chứ!
- Chuẩn bị gì?
- Bí mật, tối nay anh sẽ biết!
- Quà tặng anh hả? Có ngon không?
- Hứ, mở miệng ra là ăn, mà ngày gì đâu em phải tặng quà cho anh chứ?
- À… ngày anh dậy sớm!
- Vậy hoá ra hôm giờ toàn ngủ nướng, được bữa nay tốt ngày nên dậy sớm được một bữa, phải không chàng?
- Bậy… bữa giờ cũng dậy sớm, nhưng bữa nay… dậy sớm hơn!
- Hi, được rồi, vụng chèo khéo chống!
- Mà bí mật gì vậy? Nói anh biết đi, sớm muộn gì tối cũng biết thôi mà!
- Không!
- Gì ghê vậy…..?
- Vì bí mật làm nên sự quyến rũ của phái nữ, hi!
- Em… đủ quyến rũ rồi, còn đòi thêm gì nữa…!
- Là anh khen đấy nhé, em chưa bao giờ tự nhận nha!
- Uầy….!
- Thôi, giờ em bận chút, chiều đúng 6 giờ nhé anh!
- Ừa, anh nhớ rồi!
Cúp máy rồi mà tôi vẫn cứ tủm tỉm cười phơi phới trên mặt, bởi cảm giác mới sáng ra đã được nói chuyện với bạn gái thật là khoái chí quá chừng, đã vậy lại còn tối gặp lại nữa chứ, cuộc sống này ưu ái tôi nhiều thật. Mà Tiểu Mai định cho tôi biết bí mật gì vậy nhỉ? Hôm nay chẳng phải sinh nhật tôi, cũng không phải sinh nhật nàng, vậy là nàng định làm gì đây ta?!
- Hiền đệ, đói bụng không? Đi ăn với huynh! – Ông anh tôi lò dò trên cầu thang bước xuống.
- Em ăn từ sáng rồi huynh ơi! – Tôi cười nhăn nhở.
- Đệch, sao không chờ tao? - Ổng ôm mặt rống lên.
- Uầy, thấy huynh ngủ ngon quá nên không muốn phá đám! – Tôi gãi đầu.
- Mày ôm quần áo dọn ra khỏi nhà ở luôn với gái đi cho rồi, anh em trước gái sau mà nó thế đấy!
- Bậy huynh!
- Chứ không phải hôm qua mày tán chuyện cả đêm với cái a lô à?
- Ấy…nhỏ thôi, mẹ biết bây giờ!
- Tao rống lên cho cả nhà nghe đây này….!
- Đừng, để em mua đồ ăn sáng cho huynh!
- Hiền đệ ngoan, huynh ăn phở bò tái bằm, mua giúp nhá! - Ổng đổi thái độ ngay tắp lự, vỗ vai tôi cười hoà nhã.
Thế là vừa sáng ra đã lại làm chân sai vặt, tôi đành phải lọ mọ chạy ra đầu ngõ mua giùm lão anh tô phở để lão không hé ra ẹ tôi biết là… có lẽ cuối tháng này tiền cước điện thoại ở nhà sẽ tăng vọt vượt mức mọi tháng trước.
Buổi sáng tôi làm chân sai vặt, buổi chiều tôi làm… Việt kiều bảnh bao về nước kiếm vợ, chỉ mới 5 giờ 30 là đã tắm rửa sạch sẽ thơm tho, đầu tóc sáng lán rồi dắt xe ra ngoài.
- A u, đi đâu mà sửa soạn thế mày? – Ông anh tôi chặn cửa.
- Đi…chơi….! – Tôi cứng đờ cả người.
- Ừm, đi vui vẻ, huynh hiểu mà, hê hê! – Hổng dè ổng lại chịu buông tha dễ dàng cho tôi, đứng nhích sang bên để tôi dắt xe.
Chốc sau, khi đã đạp xe bon bon trên đường rồi mà tôi vẫn không thể hiểu tại sao hôm nay ông anh tôi lại tốt bụng đột xuất mà chịu cho tôi qua ải dễ như vậy, chứ bình thường là ổng nhầy ghê lắm. Hay là do tô phở đặc biệt lúc sáng nhỉ? Thế nhưng lúc nãy theo lời ổng nói thì là ổng hiểu gì vậy kìa? Sao lúc này tôi mới có cảm giác ngờ ngợ là mình đang quên một điều gì đó thì phải?
Ngoài đường phố hôm nay, tuy chỉ mới đầu giờ tối thế nhưng tôi trông lượng nam thanh nữ tú nắm tay nhau ra ngoài dạo chơi hình như nhiều hơn ngày thườn, mà ai nấy trong cũng rất vui vẻ đầy hớn hở.
- Chậc, chắc là Tết tới nên mọi người phởn theo đây mà! – Tôi tặc lưỡi lẩm bẩm.
Đúng 6 giờ chiều, tôi dừng xe trước nhà Tiểu Mai, nhớ lại lần trước nên lần này tôi chỉ đưa tay nhấn đúng một hồi chuông.
- Kính…coong….!
Tôi không phải đợi lâu, vài giây sau đã có tiếng dép loạt soạt từ trong nhà vọng đến, và… Tiểu Mai của tôi bước ra mở cổng.
- Hi, đúng giờ ghê ha!
- ………..!
Tôi lúc này chỉ biết gọi là há hốc mồm, mở to mắt ra mà chiêm ngưỡng vẻ đẹp hoàn thiện nhất của những chuẩn mực chọn bạn gái qua ngoại hình trong cả cuộc đời tôi, và cả trong giấc mơ. Tiểu Mai hôm nay xinh đẹp quá thể, nàng đẹp một cách khác hẳn những ngày thường, vẫn là kẹp mái màu bạc trên mái tóc dài đen tuyền óng ả, áo pull trắng ôm dáng với váy hồng rạng rỡ, gương mặt được trang điểm nhẹ cùng làn môi hồng như mọng lên dưới ánh đèn, nhìn vào chỉ muốn… cắn. Không, không phải là tôi có ý đồ tà đạo gì cả, thế nhưng trông thấy nét môi như kẹo ngọt, tưởng chừng chỉ cần chạm vào là tan ra thành những gì mềm mại êm đềm nhất thế gian thì tôi lại muốn… chạm môi nàng thật.
- Sao thế….? – Tiểu Mai nhìn tôi thắc mắc.
- Bữa nay… em đẹp quá…! – Tôi lắp bắp.
- Nịnh hở? Hì hì! – Nàng đập vai tôi.
- Không, thật đó! – Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
- Vậy được rồi, đợi em khoá cổng ha! – Nàng bước vào nhà lấy áo khoác cùng túi đeo tay ra rồi quay lưng đóng cửa nhà lại.
Gió nhẹ đưa hương thơm thanh khiết như ngày nào lan qua khướu giác tôi, kể cả nhìn từ đằng sau thì quả thật hôm nay, Tiểu Mai… rất đẹp, … cực kì đẹp!
Lạy trời, bữa nay là ngày gì vậy?
- Sáng nay anh đi lựa mai với ba, toàn mấy cây rụng búp hay ít búp, đi mãi mà chẳng chọn được cây nào để chơi Tết! – Tôi hí hửng kể lại.
- Lạ nhỉ, không có cây này phải có cây kia chứ! – Tiểu Mai nói ở đầu dây bên kia.
- Ừ, vấn đề là mấy cây nhiều búp quá thì lại đắt tiền, mà chỉ chơi xong rồi bỏ thì phí quá, nên nhà anh định mua hẳn một cây mai thật ngon lành về chơi cho oách, hết Tết thì gửi nhờ ai đó làm nông để họ dưỡng mai giùm, năm sau chơi tiếp! – Tôi ôm luôn cái điện thoại lên giường.
- Vậy cũng được, người có chuyên môn thì dưỡng cây tốt hơn mình rồi! – Nàng trả lời.
- À, mà Tết tới thì ở nhà em có chuẩn bị gì không?
- Nhà ở Nhật ấy hở?
- Không, nhà em ở Phan Thiết ấy!
- Ưm… cũng không nhiều, làm cây thông nhỏ trang trí trước nhà, rồi trúc, rồi dây nơ!
- Ủa? Tết chứ bộ Noel sao mà làm cây thông?
- Hi, thì phong tục thôi, giống như nhà anh trang trí mai vàng vậy đó!
- Rồi còn gì nữa? Mấy ngày Tết làm gì?
- Không… những ngày Tết không làm gì cả, phái nữ bọn em được quyền không nấu nướng vào ba ngày đầu năm!
- Ớ… thế mấy ngày đó cạp đất mà ăn à?
- Anh vô duyên nhỉ, hỏi vớ vẩn!
- Thì…….!
- Em sẽ nấu Osechi Ryouri vào những ngày giáp Tết, để mấy ngày sau là lấy ra ăn dần thôi!
- Cái gì… Ose….gì?
- Là những món ăn truyền thống, gọi chung là Osechi Ryouri, sau khi nấu xong thì em cho vào những hộp Juubako!
- Ừm, rắc rối nhỉ!
- Có mà anh không biết tiếng Nhật nên mới rắc rối, cũng như phong tục Việt Nam là kho măng hay thịt trứng vậy đó!
- Èo… à mà ba em chừng nào về?
- Ngày mốt đó anh!
- Tức là… hôm nay 26 Tết, ngày mốt là 28 Tết, vậy chúc mừng em ha!
- Hi, hay Tết anh qua nhà em chơi đi, em giới thiệu anh với ba cho!
- Uầy, lúc trước ba em sửa cái lưng cho anh rồi, còn giới thiệu gì nữa!
- Ngốc, giờ là giới thiệu với tư cách khác chứ!
- Tư cách gì?
- Thì… là bạn trai của em! – Tiểu Mai có lẽ thoáng ngượng ngập ở phía bên kia.
- À, hì hì, mà nếu vậy thì ba em… có nói gì anh không? – Tôi hỏi.
- Còn tuỳ biểu hiện của anh thế nào! – Nàng trả lời.
- Anh… chưa ra mắt nhà em, thấy ghê quá! – Tôi ái ngại nói.
- Không sao đâu, ba em vui tính lắm, anh cứ như mọi khi là được rồi!
- Không dễ đâu, con gái mình nuôi gần mười mấy năm trời, giờ tự dưng có thằng ất ơ nào đó tới rước đi thì bậc phụ huynh nào mà chẳng lo lắng!
- Ghê hôn, tính gì mà xa dữ vậy!
- Ừ, anh phải rước nàng về dinh chứ!
- Thôi đi ông, còn là học sinh mà nói chuyện như thanh niên trưởng thành ấy!
- Anh lớn trước tuổi mà, em không thấy sao, lúc nào anh cũng là chỉ huy thiên hạ nhé!
- Kiêu căng vừa thôi, có ngày hại thân bây giờ!
- Anh giỏi thì anh được quyền kiêu căng, hê hê!
- …………!
Sau chủ đề ngày Tết là đến chủ đề… tính chuyện tương lai, và kế đó hai đứa lại nói sang chuyện khác, cứ như có thể nói chuyện với nhau đến sáng luôn cũng được.
- Hôm giờ gần Tết nên buổi sáng trời lạnh, anh ra ngoài nhớ giữ ấm nhé!
- Em yên tâm, anh toàn ngủ tới trưa mà, nằm trong chăn ấm vô cùng tận, hê hê!
- Đồ lười, dậy tập thể dục hay phụ giúp gia đình đi chứ, anh như vậy thể nào bác gái cũng la à xem!
- Ở đó mà la, anh là con út cưng đấy!
- Không dám đâu, làm như em không biết là cứ sau khi ăn anh lại phải rửa chén vậy, tay rửa chén chuyên nghiệp chứ gì!
- Này… anh kể ra là không phải để em “ chạm vào nỗi đau “ đâu nhé!
- Kệ, ai bảo lười, cô nào sau này vô phúc lấy phải ông chồng như anh thì chắc làm suốt ngày luôn mất!
- Không đâu, ai lấy anh thì có phúc lắm đấy, anh chiều vợ vô cùng!
- Chắc không?
- Chắc như bắp Mĩ!
- Vậy ngày mai qua đưa em đi chơi nhé!
- Ngày mai….á?
- Ừa, sao đấy? Chứ ai vừa bảo là chiều vợ lắm mà!
- Hế hế, em đã là vợ anh đâu mà bắt anh chiều, mai cứ nằm nhà ngủ đấy, làm gì nhau!
- Ngủ hoài, hai ngày nay em toàn ở nhà nè!
- Hớ hớ, thích ngủ đấy, em ở nhà tiếp bữa nữa đi!
- Tút….tút…tút..!
- Ớ….này….!
Vừa mới giỡn dại một câu mà Tiểu Mai đã dỗi rồi cúp luôn điện thoại, tôi nháo nhào cả lên mà bấm số gọi lại ngay:
- ……….! – Chuông đổ một hồi dài nhưng không có phản hồi.
- Nghe máy đi mà…nghe đi…! – Tôi hoảng hồn cầu trời khấn phật.
- ………..! – Tiểu Mai nhấc máy nhưng không nói gì.
- Thôi mờ… giỡn chút làm gì ghê vậy! – Tôi một phen hú vía, vội giở giọng nài nỉ.
- Ai biết anh giỡn hay là làm thật, hứ! – Nàng trả lời bằng giọng giận dỗi mà nghe dễ thương phết.
- Không, giỡn mà! – Tôi vội đính chính ngay.
- Em không biết nhé, anh làm sao thì làm, bận gì thì cố giải quyết trong ngày để khoảng 6 giờ chiều qua nhà em là vừa!
- Chà, có gì quan trọng à?
- Tự hiểu đi, đúng giờ đấy nha, muộn thì tôi… treo cổ!
- Em.. sao khoái doạ treo cổ người ta thế?
- Em không có doạ người ta, mà là em nói với anh đó, người ta nào ở đây!
- Rồi, chiều mai đúng 6 giờ có mặt trước nhà, được chưa tiểu thư?
- Hì, yêu ghê, vậy anh ngủ ngon nhé, em thức không nổi nữa rồi!
- Ừm, ai bảo em gọi điện làm gì!
- Thì… em gọi hỏi thăm bạn trai cũng không được à?
- Quá được là đằng khác!
- Ồ ha, vậy 6 giờ chiều mai nhé, chàng!
- Duyệt, em ngủ ngon, nằm mơ thấy anh nhá!
- Em sợ ác mộng lắm, hì hì!
- Thế ngày mai ác mộng sẽ viếng thăm em, he he, thôi ngủ!
- …………..!
- ………………..!
- ………..!
- Sao còn chưa cúp máy?
- Hì….cộp….tút …tút…tút….!
Đợi Tiểu Mai gác máy trước rồi thì tôi mới yên tâm cúp theo, bao giờ cũng vậy, tôi luôn muốn là người sau cùng gác máy, vì tôi nghĩ phải nghe tiếng chuông cúp đường dây bao giờ cũng để lại một cảm giác như trơ trọi và có chút gì đó hụt hẫng, hay giả chăng cảm giác của người ở lại là không dễ chịu chút nào cả, thế nên tôi chỉ luôn muốn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất có thể cho Tiểu Mai mà thôi.
Đặt lưng xuống giường nhưng chưa ngủ vội, nằm ngẫm nghĩ lại những khoảng thời gian cùng với nhiều chuyện trải qua, tôi lại càng thêm bồi hồi. Quả thật là suốt hơn một năm vừa qua, tôi nợ Tiểu Mai quá nhiều, và nàng cũng vì tôi mà buồn không biết bao nhiêu lần. Chính vì vậy, bây giờ khi hai đứa đã chính thức yêu nhau rồi, khi tôi đã cảm nhận được hơi ấm và sức nặng của cái tựa đầu vào vai mình thì tôi lại càng biết được hạnh phúc nào cũng có giá của nó, đó là phải đánh đổi, phải trải qua nhiều chuyện thì mới có được hạnh phúc thực sự. Và trong niềm vui vô giá đó, việc giữ được hạnh phúc là một việc vừa vui, cũng vừa không dễ dàng chút nào.
Với tôi, không cần phải làm ọi thứ trở nên phức tạp hơn, mà chỉ đơn giản rằng tôi sẽ làm mọi thứ tốt nhất dành cho Tiểu Mai, không phải là để đền đáp, mà là đã đến lúc tôi mang lại hạnh phúc cho nàng. Có lẽ yêu nhau ở lứa tuổi này theo một số người là hãy còn sớm, thế nhưng tình yêu thì làm gì có giới hạn tuổi tác, chỉ là vào một ngày tình yêu đến gõ cửa, và bạn là một người chủ nhà hiếu khách không thể từ chối lại sức hấp dẫn của thần tình ái mà thôi.
Vì vậy, dù ngoài miệng luôn tỏ ra tếu táo và vô lo nhưng tôi vẫn biết mình phải thay đổi bản thân, không thể như trước được. Tôi có thể đùa giỡn với bạn bè, nhưng nhất định phải đứng đắn đường hoàng khi bên cạnh Tiểu Mai, phải là chỗ dựa vững chắc của nàng.
Sáng hôm sau, ngày 27 giáp Tết, tôi dậy thật sớm để tập thể dục, cảm giác biết được rằng giờ này người mình yêu hãy còn đang say ngủ luôn làm tôi thấy ấm áp hơn khi đứng trên sân thượng giữa tiết trời se lạnh cuối đông.
- Chà, thằng Nam dậy sớm, có chuyện lạ rồi! – Mẹ tôi ngạc nhiên khi thấy tôi mò xuống bếp.
- Hehe, có gì ăn không mẹ, con đói! – Tôi cười khoái chí.
- Ra ngoài ăn sáng kìa, đã nấu gì đâu! – Mẹ tôi trả lời.
- À… dạ…! – Tôi gật đầu đáp, có hơi hụt hẫng.
Rồi đợi đến khoảng 8 giờ sáng, tôi lại lên phòng nhấc máy điện thoại gọi sang nhà Tiểu Mai:
- ……….! – Chuông đổ một hồi dài.
- Tôi nghe đây! – Giọng của Tiểu Mai ở phía bên kia.
- Chào buổi sáng tiểu thư, hì hì! – Tôi cười.
- Woa, dậy sớm vậy chàng! – Nàng cũng ngạc nhiên hệt như mẹ tôi.
- Uầy, anh dậy từ
- Hơ, được nghỉ sao không ngủ đến 7 giờ chứ? – Nàng thắc mắc.
- Tập thể dục cho khoẻ người, rồi còn gọi sang chào buổi sáng tiểu thư chứ!
- Bleu, em cũng dậy lúc 6 giờ, anh chào muộn rồi, hì hì!
- Em làm gì mà dậy sớm vậy? Mệt thì nằm nghỉ cho khoẻ!
- Hết mệt rồi, dậy chuẩn bị trước chứ!
- Chuẩn bị gì?
- Bí mật, tối nay anh sẽ biết!
- Quà tặng anh hả? Có ngon không?
- Hứ, mở miệng ra là ăn, mà ngày gì đâu em phải tặng quà cho anh chứ?
- À… ngày anh dậy sớm!
- Vậy hoá ra hôm giờ toàn ngủ nướng, được bữa nay tốt ngày nên dậy sớm được một bữa, phải không chàng?
- Bậy… bữa giờ cũng dậy sớm, nhưng bữa nay… dậy sớm hơn!
- Hi, được rồi, vụng chèo khéo chống!
- Mà bí mật gì vậy? Nói anh biết đi, sớm muộn gì tối cũng biết thôi mà!
- Không!
- Gì ghê vậy…..?
- Vì bí mật làm nên sự quyến rũ của phái nữ, hi!
- Em… đủ quyến rũ rồi, còn đòi thêm gì nữa…!
- Là anh khen đấy nhé, em chưa bao giờ tự nhận nha!
- Uầy….!
- Thôi, giờ em bận chút, chiều đúng 6 giờ nhé anh!
- Ừa, anh nhớ rồi!
Cúp máy rồi mà tôi vẫn cứ tủm tỉm cười phơi phới trên mặt, bởi cảm giác mới sáng ra đã được nói chuyện với bạn gái thật là khoái chí quá chừng, đã vậy lại còn tối gặp lại nữa chứ, cuộc sống này ưu ái tôi nhiều thật. Mà Tiểu Mai định cho tôi biết bí mật gì vậy nhỉ? Hôm nay chẳng phải sinh nhật tôi, cũng không phải sinh nhật nàng, vậy là nàng định làm gì đây ta?!
- Hiền đệ, đói bụng không? Đi ăn với huynh! – Ông anh tôi lò dò trên cầu thang bước xuống.
- Em ăn từ sáng rồi huynh ơi! – Tôi cười nhăn nhở.
- Đệch, sao không chờ tao? - Ổng ôm mặt rống lên.
- Uầy, thấy huynh ngủ ngon quá nên không muốn phá đám! – Tôi gãi đầu.
- Mày ôm quần áo dọn ra khỏi nhà ở luôn với gái đi cho rồi, anh em trước gái sau mà nó thế đấy!
- Bậy huynh!
- Chứ không phải hôm qua mày tán chuyện cả đêm với cái a lô à?
- Ấy…nhỏ thôi, mẹ biết bây giờ!
- Tao rống lên cho cả nhà nghe đây này….!
- Đừng, để em mua đồ ăn sáng cho huynh!
- Hiền đệ ngoan, huynh ăn phở bò tái bằm, mua giúp nhá! - Ổng đổi thái độ ngay tắp lự, vỗ vai tôi cười hoà nhã.
Thế là vừa sáng ra đã lại làm chân sai vặt, tôi đành phải lọ mọ chạy ra đầu ngõ mua giùm lão anh tô phở để lão không hé ra ẹ tôi biết là… có lẽ cuối tháng này tiền cước điện thoại ở nhà sẽ tăng vọt vượt mức mọi tháng trước.
Buổi sáng tôi làm chân sai vặt, buổi chiều tôi làm… Việt kiều bảnh bao về nước kiếm vợ, chỉ mới 5 giờ 30 là đã tắm rửa sạch sẽ thơm tho, đầu tóc sáng lán rồi dắt xe ra ngoài.
- A u, đi đâu mà sửa soạn thế mày? – Ông anh tôi chặn cửa.
- Đi…chơi….! – Tôi cứng đờ cả người.
- Ừm, đi vui vẻ, huynh hiểu mà, hê hê! – Hổng dè ổng lại chịu buông tha dễ dàng cho tôi, đứng nhích sang bên để tôi dắt xe.
Chốc sau, khi đã đạp xe bon bon trên đường rồi mà tôi vẫn không thể hiểu tại sao hôm nay ông anh tôi lại tốt bụng đột xuất mà chịu cho tôi qua ải dễ như vậy, chứ bình thường là ổng nhầy ghê lắm. Hay là do tô phở đặc biệt lúc sáng nhỉ? Thế nhưng lúc nãy theo lời ổng nói thì là ổng hiểu gì vậy kìa? Sao lúc này tôi mới có cảm giác ngờ ngợ là mình đang quên một điều gì đó thì phải?
Ngoài đường phố hôm nay, tuy chỉ mới đầu giờ tối thế nhưng tôi trông lượng nam thanh nữ tú nắm tay nhau ra ngoài dạo chơi hình như nhiều hơn ngày thườn, mà ai nấy trong cũng rất vui vẻ đầy hớn hở.
- Chậc, chắc là Tết tới nên mọi người phởn theo đây mà! – Tôi tặc lưỡi lẩm bẩm.
Đúng 6 giờ chiều, tôi dừng xe trước nhà Tiểu Mai, nhớ lại lần trước nên lần này tôi chỉ đưa tay nhấn đúng một hồi chuông.
- Kính…coong….!
Tôi không phải đợi lâu, vài giây sau đã có tiếng dép loạt soạt từ trong nhà vọng đến, và… Tiểu Mai của tôi bước ra mở cổng.
- Hi, đúng giờ ghê ha!
- ………..!
Tôi lúc này chỉ biết gọi là há hốc mồm, mở to mắt ra mà chiêm ngưỡng vẻ đẹp hoàn thiện nhất của những chuẩn mực chọn bạn gái qua ngoại hình trong cả cuộc đời tôi, và cả trong giấc mơ. Tiểu Mai hôm nay xinh đẹp quá thể, nàng đẹp một cách khác hẳn những ngày thường, vẫn là kẹp mái màu bạc trên mái tóc dài đen tuyền óng ả, áo pull trắng ôm dáng với váy hồng rạng rỡ, gương mặt được trang điểm nhẹ cùng làn môi hồng như mọng lên dưới ánh đèn, nhìn vào chỉ muốn… cắn. Không, không phải là tôi có ý đồ tà đạo gì cả, thế nhưng trông thấy nét môi như kẹo ngọt, tưởng chừng chỉ cần chạm vào là tan ra thành những gì mềm mại êm đềm nhất thế gian thì tôi lại muốn… chạm môi nàng thật.
- Sao thế….? – Tiểu Mai nhìn tôi thắc mắc.
- Bữa nay… em đẹp quá…! – Tôi lắp bắp.
- Nịnh hở? Hì hì! – Nàng đập vai tôi.
- Không, thật đó! – Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
- Vậy được rồi, đợi em khoá cổng ha! – Nàng bước vào nhà lấy áo khoác cùng túi đeo tay ra rồi quay lưng đóng cửa nhà lại.
Gió nhẹ đưa hương thơm thanh khiết như ngày nào lan qua khướu giác tôi, kể cả nhìn từ đằng sau thì quả thật hôm nay, Tiểu Mai… rất đẹp, … cực kì đẹp!
Lạy trời, bữa nay là ngày gì vậy?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335
- Chương 336
- Chương 337
- Chương 338
- Chương 339
- Chương 340
- Chương 341
- Chương 342
- Chương 343
- Chương 344
- Chương 345
- Chương 346
- Chương 347
- Chương 348
- Chương 349
- Chương 350
- Chương 351
- Chương 352
- Chương 353
- Chương 354
- Chương 355
- Chương 356
- Chương 357
- Chương 358
- Chương 359
- Chương 360
- Chương 361
- Chương 362
- Chương 363
- Chương 364
- Chương 365
- Chương 366
- Chương 367
- Chương 368
- Chương 369
- Chương 370
- Chương 371
- Chương 372
- Chương 373
- Chương 374
- Chương 375
- Chương 376
- Chương 377
- Chương 378
- Chương 379
- Chương 380
- Chương 381
- Chương 382
- Chương 383
- Chương 384
- Chương 385
- Chương 386
- Chương 387
- Chương 388
- Chương 389
- Chương 390
- Chương 391
- Chương 392
- Chương 393
- Chương 394
- Chương 395
- Chương 396
- Chương 397
- Chương 398
- Chương 399
- Chương 400
- Chương 401
- Chương 402
- Chương 403
- Chương 404
- Chương 405
- Chương 406
- Chương 407
- Chương 408
- Chương 409
- Chương 410
- bình luận