Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái - Chương 64
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335
- Chương 336
- Chương 337
- Chương 338
- Chương 339
- Chương 340
- Chương 341
- Chương 342
- Chương 343
- Chương 344
- Chương 345
- Chương 346
- Chương 347
- Chương 348
- Chương 349
- Chương 350
- Chương 351
- Chương 352
- Chương 353
- Chương 354
- Chương 355
- Chương 356
- Chương 357
- Chương 358
- Chương 359
- Chương 360
- Chương 361
- Chương 362
- Chương 363
- Chương 364
- Chương 365
- Chương 366
- Chương 367
- Chương 368
- Chương 369
- Chương 370
- Chương 371
- Chương 372
- Chương 373
- Chương 374
- Chương 375
- Chương 376
- Chương 377
- Chương 378
- Chương 379
- Chương 380
- Chương 381
- Chương 382
- Chương 383
- Chương 384
- Chương 385
- Chương 386
- Chương 387
- Chương 388
- Chương 389
- Chương 390
- Chương 391
- Chương 392
- Chương 393
- Chương 394
- Chương 395
- Chương 396
- Chương 397
- Chương 398
- Chương 399
- Chương 400
- Chương 401
- Chương 402
- Chương 403
- Chương 404
- Chương 405
- Chương 406
- Chương 407
- Chương 408
- Chương 409
- Chương 410
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái
Chương 64
- Con thấy vẫn khoẻ như thường, hay mình xin xuất viện đi, chắc bữa đó do con đi nắng nên bị vậy thôi! – Tôi khẩn khoản nói với mẹ.
- Cứ nằm đây, có bệnh hay ko do bác sĩ quyết định, chứ mẹ con mình biết gì đâu! – Mẹ tôi không đồng ý.
- Nằm đây chán quá, đến cả ăn còn bị ép phải ăn cháo! – Tôi giở giọng phàn nàn.
- Cô điều dưỡng nói vậy thì mình phải nghe thôi! – Rồi mẹ tôi lấy tờ báo ra bảo tôi đọc cho đỡ chán.
Đến trưa tôi lại phải truyền thêm chai nước biển nữa, mà chẳng hiểu truyền vào để làm gì, chỉ thấy mát mát nơi kim đâm thôi chứ không thấy khoẻ thêm cũng ko mệt thêm. Thế này thà bơm Sting vô còn hơn, ít ra còn cảm thấy bổ ích dẫu biết cái mác nhân sâm trên chai Sting là giả, nhưng cũng còn hơn truyền loại nước mà tôi lâu lâu vẫn ra biển tắm rồi sặc sụa cả vào mắt vào miệng.
Tôi đang ngồi nhìn ra cửa sổ đếm xem số cây trồng trong khuôn viên bệnh viện là bao nhiêu, số xe hơi đang đậu là mấy chiếc, thiếu điều định đếm luôn số xe máy và xe đạp đang dựng dưới sân luôn thì đột nhiên bên giường đối diện, ông cụ đang thở oxy bỗng giật nảy người lên rồi tru tréo những gì đó mà tôi nghe ko rõ, sùi cả bọt mép ra ngoài. Kinh hoàng hơn là ông cụ còn giật phăng tay ra khỏi chai nước đạm đang truyền, mũi kim bị rút ra đột ngột nên máu bắn cả vào mặt người nhà.
- Cứu, ai giúp giữ ông tui lại với! – Chị người nhà thét lên.
Anh thanh niên giường bên cạnh tôi lật đật chạy lại giữ 2 tay ông cụ để khỏi quơ liên hồi tránh mất máu thêm, mẹ tôi thì lật đật chạy ra ngoài hành lang gọi y tá, tôi cũng phốc xuống giường mà giữ lại chân ông cụ đang đạp cật lực vào người anh kia.
Ông cụ như đang mê sảng, vẫn tru tréo những gì đó, nước mắt với bọt mép sùi ra liên hồi, tệ hơn là tôi thấy mũi kim của bình truyền đạm đã gãy vì nãy bị ông giật quá mạnh, tình trạng này khá nguy hiểm vì đoạn kim gãy có thể chạy theo mạch máu vào tim, có thể gây tử vong.
- Anh bóp chặt cổ tay trái ông cụ lại đi, đừng áu kịp lưu thông ngược lên cánh tay, kim bị gãy có khi còn trong đó đấy! – Tôi nói như thét.
Anh này làm theo lời tôi, chị người nhà luống cuống dọn ống kim và giá treo chai thuốc xuống, vừa khóc nấc lên vì sợ. Khoảng 2 phút sau thì bác sĩ và y tá chạy vào, họ mới xử lí vết thương nơi tay rồi đẩy giường ông cụ ra ngoài, chị người nhà tất tả chạy theo, tôi thở phào ngồi phịch lên giường quệt mồ hôi.
- Có bị gì ko con? – Mẹ tôi nhìn hết lượt tôi từ trên xuống dưới lo lắng hỏi.
- Con ko sao, cũng may là bác sĩ tới kịp! – Tôi thở dốc.
- Mày bệnh mà còn ko chịu nằm yên! – Rồi mẹ tôi sửa lại cái gối đầu giường và đẩy người tôi xuống bảo nằm lại đi.
- Hiện giờ thì con chưa thấy bệnh gì hết, hì hì! – Tôi phì cười vì mẹ lo xa.
Anh thanh niên kia rửa mặt xong rồi bước vào lại, trên áo vẫn còn vài vệt máu có lẽ từ ông cụ văng lên.
- May ghê, chẳng biết ông lão có bị sao ko! – Anh này ngồi xuống cạnh người mẹ.
- Mấy hôm trước lúc con về nhà cũng có lúc bị giống vậy đấy, mẹ ngồi mà sợ run lên! – Mẹ anh này tiếp lời.
- Em cũng ko sao chứ? – Anh ta quay sang hỏi tôi.
- Dạ ko! – Tôi gật đầu cười cười đáp.
- Ừ, nãy may trong phòng có 2 đứa mình là đàn ông mới giữ lại được, ông lão giãy mạnh quá! – Anh này xoa xoa tay, tôi mới thấy có 4 vệt đỏ bầm kéo dài, chắc là khi nãy bị ông cụ cấu vào.
- Nghe đâu ông lão này ở dưới quê, lúc phun thuốc trừ sâu trên ruộng thì lại hút thuốc, gặp hôm gió độc hay sao mà xỉu ngay giữa đồng rồi đưa lên đây, bác sĩ bảo là ngộ độc thuốc trừ sâu khá nặng! – Cô nằm giường bên tần ngần nói.
- Phun thuốc rầy thường phải bị khẩu trang, đằng này ổng lại còn hút thuốc…! – Mẹ tôi lắc đầu đáp.
Tôi cũng thất kinh khi nghe chuyện này, ai đời đâu vừa đi phun thuốc vừa đi hút thuốc lá, cứ phun 1 chập lại hít 1 hơi thì bảo sao mà không nhiễm độc cho được, hèn gì nãy thấy biểu hiện ông cụ không bình thường, cứ như mấy người bị động kinh tôi xem trong phim. Chẳng biết có khi nào đang đêm cả phòng đang ngủ, ông cụ lại nổi điên mò dậy cầm dao gọt trái cây mà lụi vô ai đó trên giường luôn không chừng. Nghĩ tới tôi thấy toát mồ hôi hột, có khi vô đây chưa chết vì bệnh đã chết vì bị ám sát rồi, có khi phải nhờ ông bác sĩ quen kia chuyển phòng cho an toàn quá.
Đến trưa, tôi khẽ nói với mẹ đang ngồi đọc báo:
- Mẹ, hay là nhờ bác sĩ ình chuyển phòng bệnh!
- Chi vậy? – Mẹ tôi ngạc nhiên tháo mắt kính ra.
- Con thấy có khi ông cụ nằm bên kia lỡ lâu lâu lên cơn vạ lây sang mình thì khổ! – Tôi rụt đầu đáp.
- Ừ…mà qua phòng khác có thể con ko có giường riêng như vầy đâu, phải nằm giường xếp như mẹ không chừng! – Mẹ tôi ngần ngại.
- Chẳng sao, giường nào chả được! – Tôi vừa nói vừa nhìn sang giường ông cụ ra chiều uý kị.
- Ừm, để ngày mai mẹ hỏi thử xem sao!
Đến chiều khoảng 5h30 thì ba tôi vào thăm, sẵn chở mẹ tôi về nhà tắm rửa rồi lấy thêm đồ đạc, để tôi ở lại một mình 2 người cũng khá yên tâm vì thấy tôi chưa có biểu hiện bệnh trạng gì cả. Tôi ngồi một hồi rồi định lôi cuốn báo ra đọc lại lần nữa.
- Con bị gì mà nhập viện? – Cô nằm giường bên hỏi.
- Dạ con cũng chưa biết, bác sĩ nói đang theo dõi! – Tôi quay sang đáp.
- Ừ, cô vừa phẫu thuật xong, chắc cũng hơn tuần nữa mới xuất viện được! – Người này thở dài, tay cầm quả táo mời tôi.
- Dạ con vừa ăn xong! – Tôi cười từ chối rồi hỏi - Ủa anh con trai cô cũng về rồi à?
- Ừ, nó với đứa cháu cô thay phiên thăm nuôi, tại thằng con cô tuy xin nghỉ làm nhưng cũng tranh thủ về nhà vài tối để làm việc sổ sách trên máy gì đó! – Rồi cô này với tay sang lấy ấm nước nhưng rót ra chẳng đủ 1 ly.
- Cô để con ra ngoài lấy giùm cho! – Tôi xuống giường bước tới tủ bên kia lấy bình thuỷ.
- Ừ, nhờ con! – Cô tươi cười gật đầu.
Tôi cầm phích nước ra ngoài, chưa kịp ra tới cửa thì đã thấy y tá đẩy ông cụ đối diện vào lại phòng, chị người nhà đi cạnh bên tay cầm chai nước thuốc đang truyền giơ lên cao. Chậc, cũng chẳng sao, cùng lắm mai là chuyển được sang phòng khác, tôi nghĩ bụng rồi nép vào cho y tá đi qua và bước ra ngoài phòng.
Hành lang lầu 7 có vẻ đã vắng người hơn tối qua, chắc người ta cũng tranh thủ về nhà tắm rửa giặt giũ để buổi tối lại vào, tôi nhìn quanh quất rồi phát hiện máy nước nóng lạnh ở góc hành lang, thong thả đi tới đó.
- Ơ….! – Tiểu Mai bước tới từ ngã rẽ cuối hành lang, tay nàng cầm bọc trái cây cùng cái cà mèn 4 ngăn, ngạc nhiên đứng khựng lại.
- Ơ…sao..sao Mai biết N ở đây?! – Tôi cũng kinh ngạc ko để đâu cho hết, hông lẽ ba tôi lúc xin cho tôi nghỉ học có cho cả lớp tôi luôn số lầu với số phòng để….tiện bạn bè đến thăm hỏi.
- Vậy…N bệnh phải nhập viện à? – Tiểu Mai nhìn tôi đang mặc đồng phục bệnh nhân.
- Ừ, vừa vào tối qua! – Tôi lúng búng đáp, muốn giật phăng cái bộ quần áo chết toi này ra.
- Vậy N ở phòng mấy? – Nàng hỏi tiếp.
- Ơ….Tiểu Mai phải biết chứ! – Tôi ngơ ngác nhìn nàng.
- Sao mình biết được? – Nàng cũng tròn mắt ngạc nhiên.
- Thì…thì Mai đến thăm N mà, phải ko?! – Tôi ngập ngừng hỏi.
- Ko, Mai đến thăm bệnh cho cô mà! – Nàng lắc đầu.
- À…vậy à..! – Tôi xấu hổ không để đâu cho hết, hoá ra cô của Tiểu Mai cũng đang bệnh nằm lầu 7, vậy mà tôi chưa gì đã tưởng bở là nàng đến thăm mình, thiệt là nỗi nhục của đàn ông mà.
- N bệnh gì vậy? Có sao ko? – Tiểu Mai nhìn tôi ái ngại.
- Chưa..chưa biết bệnh gì cả! – Tôi giật mình đáp! – Thôi Mai vào thăm cô đi, chút 9h là hết giờ thăm bệnh đấy!
- Ừ, mình biết mà, thôi Mai vào trước, lát gặp! – Rồi nàng quay đi.
- Ơ….này…!
Tôi đứng chôn chân tại chỗ mất mấy giây vì ngạc nhiên quá đỗi, sao đi đâu cũng tình cờ gặp Tiểu Mai hết thế này? Chẳng lẽ câu “ Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ “ là có thật hay sao trời? Vậy sao ko cho em Vy có bác chú hay cô dì gì đó cũng bị bệnh nằm trên lầu 7 chứ, hic!
Tôi lắc đầu chán nản ông trời khéo sắp đặt, rồi tới vặn vòi nước ấm cho rót vào bình. Mà lúc nãy cũng quê thiệt, chưa gì đã tự phán là Tiểu Mai tới thăm mình, làm gì có chuyện ba tôi cho số lầu số phòng chứ, thiệt là ngu hết sức, bây giờ chắc nàng ta đang nghĩ mình tưởng bở mất rồi! Tôi tự cốc đầu rủa mình ko thương tiếc, ơ mà cũng lạ, khi nãy Tiểu Mai bảo chút nữa gặp lại mà tôi lại quên chưa nói cho nàng số phòng tôi nằm mất rồi, hic hic, lại ngu tập 2!
Tôi lò dò mở cửa phòng bước vô và suýt nữa là buông luôn cái ấm phích xuống đất, Tiểu Mai đang ngồi cạnh người cô mà hôm giờ kế bên giường tôi.
- Ơ…sao…ra….! – Tôi đứng bất động ú ớ thốt ra mấy từ ngớ ngẩn.
- Ra đây là cậu bạn con hay kể à Mai? – Cô này cười cười nhìn Tiểu Mai.
- Dạ…! – Tiểu Mai đỏ mặt gật đầu.
- Cô…là cô của Mai ạ? – Tôi gãi đầu bước tới gần.
- Ừ, nãy bé Mai nó vào nói là cô ở cùng phòng với bạn nó, ra là cháu! – Cô nhận lại phích nước ấm – Cảm ơn con nha!
- Dạ.., ko có gì đâu cô! – Tôi vẫn còn đang trong trạng thái ngu học.
- Nãy Mai nhìn N cầm ấm nước là biết N ở phòng 402 rồi, cái phích này Mai đem từ nhà lên mà! – Tiểu Mai vuốt tóc nói.
- Ừ…ra vậy, hèn gì! – Tôi ngớ người hiểu ra mọi sự, rồi đi lại phía giường ngồi xuống.
- Vậy là học xong Mai lên đây luôn à? – Tôi hỏi vẩn vơ.
- Ừ, ban ngày thì có anh họ ở lại đây chiều về, còn mình học xong mới lên ở buổi tối rồi ngủ lại với cô! – Nàng nhìn tôi nói. – Còn N ở với ai?
- À, mẹ N, giờ đang về nhà rồi, chút lên! – Tôi quệt mũi. – Mai ngồi chơi đi ha, N ra ngoài hóng gió chút!
- Hì, mình thăm bệnh chứ đâu phải đi chơi! – Nàng phì cười.
- Ơ….ừ…thì vậy! – Tôi ngượng ngập vì cái sự nói ngu của mình.
- Con đừng trêu bạn! – Cô của Mai nói trách.
Ra ngoài cho tự nhiên chứ ngồi trong phòng biết nói gì bây giờ, hôm giờ Tiểu Mai đâu có thèm nói chuyện với tôi, may là hôm nay bị bệnh xem như trong hoạ có phúc, cuối cùng cũng bắt chuyện lại với nhau được. Tôi đứng tựa lưng vô tay vịn hành lang, đứng ở lầu 7 nên gió thốc vào mát lạnh, vậy là giờ xem như ngày nào cũng gặp Tiểu Mai, ko biết nên vui hay là buồn đây nữa. Thật là cuộc đời có nhiều sự trùng hợp quá, hôm giờ tôi ở cạnh người cô Tiểu Mai đã kể mà ko biết, cũng may tôi chưa làm gì đắc tội.
Đứng nghĩ vu vơ được chút thì mẹ tôi tay xách bọc đồ bước vào, tôi lật đật chạy lại gọi:
- Sao ko nằm trong phòng mà ra ngoài đây? – Mẹ tôi bất ngờ khi tôi đứng đằng sau.
- Mẹ, đừng chuyển phòng nữa, sáng mai khỏi nói với bác sĩ nha!
Tôi cười cầu tài trong khi mẹ tôi thì ngạc nhiên nhìn tôi như xem có phải đây là thằng con mình hay không khi mà chỉ mới vừa sáng nay nó còn nằng nặc đòi đổi phòng bệnh, bây giờ lại xoay 180 độ bảo là không!
- Cứ nằm đây, có bệnh hay ko do bác sĩ quyết định, chứ mẹ con mình biết gì đâu! – Mẹ tôi không đồng ý.
- Nằm đây chán quá, đến cả ăn còn bị ép phải ăn cháo! – Tôi giở giọng phàn nàn.
- Cô điều dưỡng nói vậy thì mình phải nghe thôi! – Rồi mẹ tôi lấy tờ báo ra bảo tôi đọc cho đỡ chán.
Đến trưa tôi lại phải truyền thêm chai nước biển nữa, mà chẳng hiểu truyền vào để làm gì, chỉ thấy mát mát nơi kim đâm thôi chứ không thấy khoẻ thêm cũng ko mệt thêm. Thế này thà bơm Sting vô còn hơn, ít ra còn cảm thấy bổ ích dẫu biết cái mác nhân sâm trên chai Sting là giả, nhưng cũng còn hơn truyền loại nước mà tôi lâu lâu vẫn ra biển tắm rồi sặc sụa cả vào mắt vào miệng.
Tôi đang ngồi nhìn ra cửa sổ đếm xem số cây trồng trong khuôn viên bệnh viện là bao nhiêu, số xe hơi đang đậu là mấy chiếc, thiếu điều định đếm luôn số xe máy và xe đạp đang dựng dưới sân luôn thì đột nhiên bên giường đối diện, ông cụ đang thở oxy bỗng giật nảy người lên rồi tru tréo những gì đó mà tôi nghe ko rõ, sùi cả bọt mép ra ngoài. Kinh hoàng hơn là ông cụ còn giật phăng tay ra khỏi chai nước đạm đang truyền, mũi kim bị rút ra đột ngột nên máu bắn cả vào mặt người nhà.
- Cứu, ai giúp giữ ông tui lại với! – Chị người nhà thét lên.
Anh thanh niên giường bên cạnh tôi lật đật chạy lại giữ 2 tay ông cụ để khỏi quơ liên hồi tránh mất máu thêm, mẹ tôi thì lật đật chạy ra ngoài hành lang gọi y tá, tôi cũng phốc xuống giường mà giữ lại chân ông cụ đang đạp cật lực vào người anh kia.
Ông cụ như đang mê sảng, vẫn tru tréo những gì đó, nước mắt với bọt mép sùi ra liên hồi, tệ hơn là tôi thấy mũi kim của bình truyền đạm đã gãy vì nãy bị ông giật quá mạnh, tình trạng này khá nguy hiểm vì đoạn kim gãy có thể chạy theo mạch máu vào tim, có thể gây tử vong.
- Anh bóp chặt cổ tay trái ông cụ lại đi, đừng áu kịp lưu thông ngược lên cánh tay, kim bị gãy có khi còn trong đó đấy! – Tôi nói như thét.
Anh này làm theo lời tôi, chị người nhà luống cuống dọn ống kim và giá treo chai thuốc xuống, vừa khóc nấc lên vì sợ. Khoảng 2 phút sau thì bác sĩ và y tá chạy vào, họ mới xử lí vết thương nơi tay rồi đẩy giường ông cụ ra ngoài, chị người nhà tất tả chạy theo, tôi thở phào ngồi phịch lên giường quệt mồ hôi.
- Có bị gì ko con? – Mẹ tôi nhìn hết lượt tôi từ trên xuống dưới lo lắng hỏi.
- Con ko sao, cũng may là bác sĩ tới kịp! – Tôi thở dốc.
- Mày bệnh mà còn ko chịu nằm yên! – Rồi mẹ tôi sửa lại cái gối đầu giường và đẩy người tôi xuống bảo nằm lại đi.
- Hiện giờ thì con chưa thấy bệnh gì hết, hì hì! – Tôi phì cười vì mẹ lo xa.
Anh thanh niên kia rửa mặt xong rồi bước vào lại, trên áo vẫn còn vài vệt máu có lẽ từ ông cụ văng lên.
- May ghê, chẳng biết ông lão có bị sao ko! – Anh này ngồi xuống cạnh người mẹ.
- Mấy hôm trước lúc con về nhà cũng có lúc bị giống vậy đấy, mẹ ngồi mà sợ run lên! – Mẹ anh này tiếp lời.
- Em cũng ko sao chứ? – Anh ta quay sang hỏi tôi.
- Dạ ko! – Tôi gật đầu cười cười đáp.
- Ừ, nãy may trong phòng có 2 đứa mình là đàn ông mới giữ lại được, ông lão giãy mạnh quá! – Anh này xoa xoa tay, tôi mới thấy có 4 vệt đỏ bầm kéo dài, chắc là khi nãy bị ông cụ cấu vào.
- Nghe đâu ông lão này ở dưới quê, lúc phun thuốc trừ sâu trên ruộng thì lại hút thuốc, gặp hôm gió độc hay sao mà xỉu ngay giữa đồng rồi đưa lên đây, bác sĩ bảo là ngộ độc thuốc trừ sâu khá nặng! – Cô nằm giường bên tần ngần nói.
- Phun thuốc rầy thường phải bị khẩu trang, đằng này ổng lại còn hút thuốc…! – Mẹ tôi lắc đầu đáp.
Tôi cũng thất kinh khi nghe chuyện này, ai đời đâu vừa đi phun thuốc vừa đi hút thuốc lá, cứ phun 1 chập lại hít 1 hơi thì bảo sao mà không nhiễm độc cho được, hèn gì nãy thấy biểu hiện ông cụ không bình thường, cứ như mấy người bị động kinh tôi xem trong phim. Chẳng biết có khi nào đang đêm cả phòng đang ngủ, ông cụ lại nổi điên mò dậy cầm dao gọt trái cây mà lụi vô ai đó trên giường luôn không chừng. Nghĩ tới tôi thấy toát mồ hôi hột, có khi vô đây chưa chết vì bệnh đã chết vì bị ám sát rồi, có khi phải nhờ ông bác sĩ quen kia chuyển phòng cho an toàn quá.
Đến trưa, tôi khẽ nói với mẹ đang ngồi đọc báo:
- Mẹ, hay là nhờ bác sĩ ình chuyển phòng bệnh!
- Chi vậy? – Mẹ tôi ngạc nhiên tháo mắt kính ra.
- Con thấy có khi ông cụ nằm bên kia lỡ lâu lâu lên cơn vạ lây sang mình thì khổ! – Tôi rụt đầu đáp.
- Ừ…mà qua phòng khác có thể con ko có giường riêng như vầy đâu, phải nằm giường xếp như mẹ không chừng! – Mẹ tôi ngần ngại.
- Chẳng sao, giường nào chả được! – Tôi vừa nói vừa nhìn sang giường ông cụ ra chiều uý kị.
- Ừm, để ngày mai mẹ hỏi thử xem sao!
Đến chiều khoảng 5h30 thì ba tôi vào thăm, sẵn chở mẹ tôi về nhà tắm rửa rồi lấy thêm đồ đạc, để tôi ở lại một mình 2 người cũng khá yên tâm vì thấy tôi chưa có biểu hiện bệnh trạng gì cả. Tôi ngồi một hồi rồi định lôi cuốn báo ra đọc lại lần nữa.
- Con bị gì mà nhập viện? – Cô nằm giường bên hỏi.
- Dạ con cũng chưa biết, bác sĩ nói đang theo dõi! – Tôi quay sang đáp.
- Ừ, cô vừa phẫu thuật xong, chắc cũng hơn tuần nữa mới xuất viện được! – Người này thở dài, tay cầm quả táo mời tôi.
- Dạ con vừa ăn xong! – Tôi cười từ chối rồi hỏi - Ủa anh con trai cô cũng về rồi à?
- Ừ, nó với đứa cháu cô thay phiên thăm nuôi, tại thằng con cô tuy xin nghỉ làm nhưng cũng tranh thủ về nhà vài tối để làm việc sổ sách trên máy gì đó! – Rồi cô này với tay sang lấy ấm nước nhưng rót ra chẳng đủ 1 ly.
- Cô để con ra ngoài lấy giùm cho! – Tôi xuống giường bước tới tủ bên kia lấy bình thuỷ.
- Ừ, nhờ con! – Cô tươi cười gật đầu.
Tôi cầm phích nước ra ngoài, chưa kịp ra tới cửa thì đã thấy y tá đẩy ông cụ đối diện vào lại phòng, chị người nhà đi cạnh bên tay cầm chai nước thuốc đang truyền giơ lên cao. Chậc, cũng chẳng sao, cùng lắm mai là chuyển được sang phòng khác, tôi nghĩ bụng rồi nép vào cho y tá đi qua và bước ra ngoài phòng.
Hành lang lầu 7 có vẻ đã vắng người hơn tối qua, chắc người ta cũng tranh thủ về nhà tắm rửa giặt giũ để buổi tối lại vào, tôi nhìn quanh quất rồi phát hiện máy nước nóng lạnh ở góc hành lang, thong thả đi tới đó.
- Ơ….! – Tiểu Mai bước tới từ ngã rẽ cuối hành lang, tay nàng cầm bọc trái cây cùng cái cà mèn 4 ngăn, ngạc nhiên đứng khựng lại.
- Ơ…sao..sao Mai biết N ở đây?! – Tôi cũng kinh ngạc ko để đâu cho hết, hông lẽ ba tôi lúc xin cho tôi nghỉ học có cho cả lớp tôi luôn số lầu với số phòng để….tiện bạn bè đến thăm hỏi.
- Vậy…N bệnh phải nhập viện à? – Tiểu Mai nhìn tôi đang mặc đồng phục bệnh nhân.
- Ừ, vừa vào tối qua! – Tôi lúng búng đáp, muốn giật phăng cái bộ quần áo chết toi này ra.
- Vậy N ở phòng mấy? – Nàng hỏi tiếp.
- Ơ….Tiểu Mai phải biết chứ! – Tôi ngơ ngác nhìn nàng.
- Sao mình biết được? – Nàng cũng tròn mắt ngạc nhiên.
- Thì…thì Mai đến thăm N mà, phải ko?! – Tôi ngập ngừng hỏi.
- Ko, Mai đến thăm bệnh cho cô mà! – Nàng lắc đầu.
- À…vậy à..! – Tôi xấu hổ không để đâu cho hết, hoá ra cô của Tiểu Mai cũng đang bệnh nằm lầu 7, vậy mà tôi chưa gì đã tưởng bở là nàng đến thăm mình, thiệt là nỗi nhục của đàn ông mà.
- N bệnh gì vậy? Có sao ko? – Tiểu Mai nhìn tôi ái ngại.
- Chưa..chưa biết bệnh gì cả! – Tôi giật mình đáp! – Thôi Mai vào thăm cô đi, chút 9h là hết giờ thăm bệnh đấy!
- Ừ, mình biết mà, thôi Mai vào trước, lát gặp! – Rồi nàng quay đi.
- Ơ….này…!
Tôi đứng chôn chân tại chỗ mất mấy giây vì ngạc nhiên quá đỗi, sao đi đâu cũng tình cờ gặp Tiểu Mai hết thế này? Chẳng lẽ câu “ Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ “ là có thật hay sao trời? Vậy sao ko cho em Vy có bác chú hay cô dì gì đó cũng bị bệnh nằm trên lầu 7 chứ, hic!
Tôi lắc đầu chán nản ông trời khéo sắp đặt, rồi tới vặn vòi nước ấm cho rót vào bình. Mà lúc nãy cũng quê thiệt, chưa gì đã tự phán là Tiểu Mai tới thăm mình, làm gì có chuyện ba tôi cho số lầu số phòng chứ, thiệt là ngu hết sức, bây giờ chắc nàng ta đang nghĩ mình tưởng bở mất rồi! Tôi tự cốc đầu rủa mình ko thương tiếc, ơ mà cũng lạ, khi nãy Tiểu Mai bảo chút nữa gặp lại mà tôi lại quên chưa nói cho nàng số phòng tôi nằm mất rồi, hic hic, lại ngu tập 2!
Tôi lò dò mở cửa phòng bước vô và suýt nữa là buông luôn cái ấm phích xuống đất, Tiểu Mai đang ngồi cạnh người cô mà hôm giờ kế bên giường tôi.
- Ơ…sao…ra….! – Tôi đứng bất động ú ớ thốt ra mấy từ ngớ ngẩn.
- Ra đây là cậu bạn con hay kể à Mai? – Cô này cười cười nhìn Tiểu Mai.
- Dạ…! – Tiểu Mai đỏ mặt gật đầu.
- Cô…là cô của Mai ạ? – Tôi gãi đầu bước tới gần.
- Ừ, nãy bé Mai nó vào nói là cô ở cùng phòng với bạn nó, ra là cháu! – Cô nhận lại phích nước ấm – Cảm ơn con nha!
- Dạ.., ko có gì đâu cô! – Tôi vẫn còn đang trong trạng thái ngu học.
- Nãy Mai nhìn N cầm ấm nước là biết N ở phòng 402 rồi, cái phích này Mai đem từ nhà lên mà! – Tiểu Mai vuốt tóc nói.
- Ừ…ra vậy, hèn gì! – Tôi ngớ người hiểu ra mọi sự, rồi đi lại phía giường ngồi xuống.
- Vậy là học xong Mai lên đây luôn à? – Tôi hỏi vẩn vơ.
- Ừ, ban ngày thì có anh họ ở lại đây chiều về, còn mình học xong mới lên ở buổi tối rồi ngủ lại với cô! – Nàng nhìn tôi nói. – Còn N ở với ai?
- À, mẹ N, giờ đang về nhà rồi, chút lên! – Tôi quệt mũi. – Mai ngồi chơi đi ha, N ra ngoài hóng gió chút!
- Hì, mình thăm bệnh chứ đâu phải đi chơi! – Nàng phì cười.
- Ơ….ừ…thì vậy! – Tôi ngượng ngập vì cái sự nói ngu của mình.
- Con đừng trêu bạn! – Cô của Mai nói trách.
Ra ngoài cho tự nhiên chứ ngồi trong phòng biết nói gì bây giờ, hôm giờ Tiểu Mai đâu có thèm nói chuyện với tôi, may là hôm nay bị bệnh xem như trong hoạ có phúc, cuối cùng cũng bắt chuyện lại với nhau được. Tôi đứng tựa lưng vô tay vịn hành lang, đứng ở lầu 7 nên gió thốc vào mát lạnh, vậy là giờ xem như ngày nào cũng gặp Tiểu Mai, ko biết nên vui hay là buồn đây nữa. Thật là cuộc đời có nhiều sự trùng hợp quá, hôm giờ tôi ở cạnh người cô Tiểu Mai đã kể mà ko biết, cũng may tôi chưa làm gì đắc tội.
Đứng nghĩ vu vơ được chút thì mẹ tôi tay xách bọc đồ bước vào, tôi lật đật chạy lại gọi:
- Sao ko nằm trong phòng mà ra ngoài đây? – Mẹ tôi bất ngờ khi tôi đứng đằng sau.
- Mẹ, đừng chuyển phòng nữa, sáng mai khỏi nói với bác sĩ nha!
Tôi cười cầu tài trong khi mẹ tôi thì ngạc nhiên nhìn tôi như xem có phải đây là thằng con mình hay không khi mà chỉ mới vừa sáng nay nó còn nằng nặc đòi đổi phòng bệnh, bây giờ lại xoay 180 độ bảo là không!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335
- Chương 336
- Chương 337
- Chương 338
- Chương 339
- Chương 340
- Chương 341
- Chương 342
- Chương 343
- Chương 344
- Chương 345
- Chương 346
- Chương 347
- Chương 348
- Chương 349
- Chương 350
- Chương 351
- Chương 352
- Chương 353
- Chương 354
- Chương 355
- Chương 356
- Chương 357
- Chương 358
- Chương 359
- Chương 360
- Chương 361
- Chương 362
- Chương 363
- Chương 364
- Chương 365
- Chương 366
- Chương 367
- Chương 368
- Chương 369
- Chương 370
- Chương 371
- Chương 372
- Chương 373
- Chương 374
- Chương 375
- Chương 376
- Chương 377
- Chương 378
- Chương 379
- Chương 380
- Chương 381
- Chương 382
- Chương 383
- Chương 384
- Chương 385
- Chương 386
- Chương 387
- Chương 388
- Chương 389
- Chương 390
- Chương 391
- Chương 392
- Chương 393
- Chương 394
- Chương 395
- Chương 396
- Chương 397
- Chương 398
- Chương 399
- Chương 400
- Chương 401
- Chương 402
- Chương 403
- Chương 404
- Chương 405
- Chương 406
- Chương 407
- Chương 408
- Chương 409
- Chương 410