Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái - Chương 384
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335
- Chương 336
- Chương 337
- Chương 338
- Chương 339
- Chương 340
- Chương 341
- Chương 342
- Chương 343
- Chương 344
- Chương 345
- Chương 346
- Chương 347
- Chương 348
- Chương 349
- Chương 350
- Chương 351
- Chương 352
- Chương 353
- Chương 354
- Chương 355
- Chương 356
- Chương 357
- Chương 358
- Chương 359
- Chương 360
- Chương 361
- Chương 362
- Chương 363
- Chương 364
- Chương 365
- Chương 366
- Chương 367
- Chương 368
- Chương 369
- Chương 370
- Chương 371
- Chương 372
- Chương 373
- Chương 374
- Chương 375
- Chương 376
- Chương 377
- Chương 378
- Chương 379
- Chương 380
- Chương 381
- Chương 382
- Chương 383
- Chương 384
- Chương 385
- Chương 386
- Chương 387
- Chương 388
- Chương 389
- Chương 390
- Chương 391
- Chương 392
- Chương 393
- Chương 394
- Chương 395
- Chương 396
- Chương 397
- Chương 398
- Chương 399
- Chương 400
- Chương 401
- Chương 402
- Chương 403
- Chương 404
- Chương 405
- Chương 406
- Chương 407
- Chương 408
- Chương 409
- Chương 410
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái
Chương 384
Sau bữa cơm tối mang bầu không khí “u ám” đến kinh người, ba tôi lên lầu vừa hút thuốc vừa xem ti vi. Mẹ tôi thì loay hoay ở sau bếp, thi thoảng bà thở dài nói đại loại vài câu “phải chi bé Mai còn ở đây” rồi lại tất bật với việc sơ chế sẵn mấy món ăn cho ngày mai.
Tôi thật tình là nãy giờ cũng lẩm nhẩm trong đầu đến hơn chục lần cái suy nghĩ là phải chi Tiểu Mai vẫn còn ở đây, ngay nhà tôi lúc này. Tự dưng đang yên đang lành thì nhà trường thông báo đi học quân sự làm gì không biết. Nếu không có cái thông báo trời đánh đó thì Tiểu Mai ắt hẳn vẫn còn ở cùng với tôi rồi. Đến cả con mèo đần Leo giờ cũng theo nàng về dinh, đầu không ngoảnh lại, quên luôn cậu chủ lúc nào cũng cho nó ăn đến nứt bụng.
Không, nếu truy ra cho ra nhẽ thì tự dưng mùa hè lại đi… kết thúc mới đúng. Tại sao ba tháng hè không nới ra hẳn thành sáu tháng luôn đi? Còn lại ba mùa thu, đông, xuân chia nhau nửa năm coi sao thì coi. Tôi mà là thượng đế, tôi đôn hẳn mùa hè thành nửa năm cho sướng. Chắc chắn việc này sẽ được cả thế giới ủng hộ cho xem, bởi vì trẻ em học sinh ai lại chẳng muốn mùa hè càng lâu càng tốt. Mà trẻ em là tương lai thế giới, tức là… cả thế giới đó thôi.
Càng nghĩ càng thấy bức bối nhưng lại biết bản thân mình chẳng thể làm gì khác được, thế cho nên tôi đâm chán. Buồn buồn không biết làm gì, tôi tính lôi cây Lakewood ra chơi một bản nhạc nào đó thật sầu thảm, như bản “Song from a Secret Garden” chẳng hạn. Nhưng bây giờ trong nhà không khí đang cực kì yên lặng, tôi mà gảy lên giai điệu buồn bã đó thì khác nào biểu tình, mời ba tôi xuống nhà dợt cho thằng út lì lợm một chập nữa.
Thế cho nên, tôi quyết định xách xe đạp ra ngoài đi dạo với hi vọng khung cảnh nhộn nhịp bên ngoài sẽ giúp mình khuây khỏa ít nhiều tâm trạng.
- Con qua nhà thằng Khang xíu thôi à, về liền mà! – Tôi nói rồi phóng xe ra khỏi nhà không dám trì hoãn thêm phút giây nào vì sợ mẹ thộp đầu bắt ở lại.
Nhưng thực ra tôi không chạy đến nhà Khang mập mà chỉ đạp xe lòng vòng vô định. Phố biển đêm hè không mưa nhưng tiết trời vẫn dịu mát dễ chịu, mảnh trăng treo trên cao đang tỏa sáng vằng vặc cùng những vì sao lấp lánh giữa tầng không. Như một thói quen, tôi cuối cùng cũng lại chạy xe ra con đường biển Nguyễn Tất Thành. Dọc hai bên và cả ở công viên cây xanh dài dọc giữa đường là những người đi dạo buổi đêm, đi bộ cũng có mà chạy xe đạp hóng gió như tôi cũng có.
Mới đầu tôi còn có ý định chạy sang Tiểu Mai chơi, nhưng suy đi tính lại thì hai đứa mới mạnh ai về nhà nấy chưa được nửa buổi nên thật tình là không nên. Cũng phải để nàng có không gian riêng tư, thêm cả tôi cũng sợ gặp nhau riết chẳng may lại đâm chán thì bỏ xừ. Thế cho nên khi chạy xe đến đường Tuyên Quang tôi không rẽ vào hướng nhà Tiểu Mai như mọi khi mà cứ thong dong chạy thẳng, lòng nửa khấp khởi hi vọng sẽ tình cờ gặp nàng cũng đang đi bộ dạo mát, nửa lại cố kiềm chế bản thân rằng để mai hẵng gặp thì tốt hơn.
Lúc chạy ngang quán net hay chơi, tôi theo phản xạ đưa mắt nhìn vào xem có gặp người quen như Khang mập không nhưng chẳng có ai mà tôi biết. Bất giác tôi chợt nhớ đến câu nói của Tuấn rách khi đến tập võ hôm vừa rồi:
- “Sau đó tình cờ mấy bữa thằng Khang đi net mới thấy nhỏ Uyển Nhi hay ở trong quán mình chơi trên Tuyên Quang. Không biết nó có mê game tới mức dọn nhà vô trong đó ở luôn hông ta?”
Ái chà, nếu đúng như lời Tuấn rách thì lúc này tôi phải thấy Uyển Nhi đang ngồi trước màn hình máy tính mới phải chứ nhỉ. Và chiếu theo tình hình trong mắt tôi lúc này rõ là thằng bạn rách quần chỉ giỏi vớ vẩn, dẫu có mê game đến mức nào thì làm gì có chuyện Trình tiểu thư dọn nhà ở luôn trong quán net.
Nhẩm ra thì tôi cũng đã không gặp Uyển Nhi được hơn tuần, tính từ lần cuối cùng là lúc tôi hẹn nhỏ này ra café để nghe giải thích sự vụ tại sao lại cùng với Dạ Minh Châu song hành quá bộ đến nhà mình. Gần trọn mười ngày ở cùng Tiểu Mai cũng là ngần ấy thời gian tôi không còn liên lạc với Uyển Nhi nữa, kể cả nhắn tin hay trả lời điện thoại. Tuy cả hai không hề có xích mích mâu thuẫn gì nhưng tôi tự giải thích với bản thân rằng khi đang ở cạnh Tiểu Mai thì sẽ dành hết quan tâm đến nàng, chẳng cần phải mất thời gian với những người con gái khác nhằm tránh sa lầy vào những hậu quả không đáng. Nếu cả tình lẫn lí tôi đều đúng thì cớ sao cái cảm giác bức bối từ lúc Tuấn rách nhắc đến Uyển Nhi giờ đây lại kéo đến lần nữa vậy chứ.
- “Có khi nào nhỏ đó về nước rồi không ta? Sao không đến tạm biệt bạn bè một câu chứ!” – Tôi nghĩ thầm trong đầu, quên béng mất là bữa giờ mình có ngó ngàng gì đến người ta đâu thì bản thân lấy tư cách gì đòi hỏi điều tương tự.
Và tôi cũng quên mất một điều nữa là, Uyển Nhi có thói quen đi bộ từ quán net ra đến tiệm café đầu ngõ mà hai đứa thường uống rồi gọi một nước chanh đá bào, vì cho rằng món uống kì cục này sẽ giúp đầu óc mình tỉnh táo trở lại sau mấy tiếng đồng hồ dán mắt vào màn hình vi tính.
Thế cho nên khi trông thấy Trình tiểu thư bước ra khỏi tiệm café rồi chuẩn bị bước lên chiếc taxi đang chờ sẵn, tôi đột ngột thắng xe cái kít, cảm giác tim như ngừng đập một nhịp vì không tin được lại có sự trùng hợp đến thế này.
Rồi không ồn ã kịch tính như cái lần hai đứa mới gặp, chúng tôi chỉ đứng đó lặng im, nhìn nhau không chớp mắt.
Bất giác một câu nói vang lên trong đầu, cảm giác mới chỉ vừa hôm qua được nghe:
- “Ông là bạn duy nhất của tui ở đây đó, tui không muốn ông giận tui đâu, hôm nay mà có gì chắc tui… chết mất”.
oOo
“Lần cuối”, hay “cuối cùng” là từ ngữ dễ tạo cho người nghe một cảm giác nuối tiếc, buồn man mác. Lẽ tất nhiên là tôi đang đề cập đến ngữ cảnh từ này được gắn liền để diễn tả một điều tốt đẹp đang đi đến hồi kết thúc. Chứ không phải là “cuối cùng cũng tới mùa hè”, hay “đây là lần cuối mình ăn cái món dở như thế này”, mấy cái điều xui xẻo thì ai chả trông mong nó sẽ một đi không trở lại, ở đó mà tiếc với chả buồn.
Chỉ là ở phương Tây có câu “all good things must come to an end”, mọi điều tốt đẹp cuối cùng rồi cũng sẽ kết thúc, tan vào thinh không.
Và sau một hồi nhìn nhau bối rối, nếu bác tài taxi mà không bóp còi đánh tan sự im lặng này thì đồ rằng hai đứa sẽ còn nhìn nhau chưa tới biết bao giờ, Uyển Nhi mới quyết định không lên xe mà đi đến nói với tôi, giọng nghe có chút nghèn nghẹn:
- Đi dạo với tui lần cuối đi, mai phải về nước rồi…!
Thế cho nên vì là “lần cuối”, vì cảm giác buồn man mác đang dần lan tỏa trong lòng, tôi gật đầu đồng ý không chút do dự.
Trời đêm mát mẻ, những trụ đèn hắt xuống lòng đường một thứ ánh sáng nhàn nhạt khiến lòng người trở nên thư thái. Tôi chở Uyển Nhi chạy loanh quanh đoạn biển Đồi Dương gần sân golf Novotel, qua cả cầu Trần Hưng Đạo rồi ngang qua đường về nhà, tiếp tục chạy thẳng ra đoạn ngã ba, nơi mà quẹo phải là sẽ đến bến sông trăng ngày trước.
Mãi một lúc sau, khi tôi đang chả biết tiếp theo phải chạy đi đâu thì Uyển Nhi mới lên tiếng trước:
- Sao hôm giờ tránh mặt tui vậy?
- À… đâu có tránh…! – Tôi bối rối đáp rồi cũng nhận ra ngay mình đang chối càn, đành thở dài đối mặt sự thật. – Thì… bà cũng biết rồi mà!
Ý của tôi là Tiểu Mai về nước rồi, lẽ dĩ nhiên phải dành hết thời gian cho bạn gái thôi thì Uyển Nhi nên biết chuyện này mới phải, còn hỏi cái gì nữa mà hỏi.
Có vẻ cô nàng đoán biết được điều tôi ám chỉ nên lại tiếp tục im lặng.
Rồi ngay vào lúc tôi đang tính thắc mắc sao dạo này không đi chơi với tụi hội bàn tròn nữa thì Uyển Nhi đột ngột hỏi:
- Tui có phải người yêu của ông không Nam?
- Hả?
Nghe cô nàng hỏi mà tôi điếng người vì có nằm mơ cũng chưa bao giờ thấy tới tình huống oái ăm này.
- Trả lời tui đi! – Uyển Nhi hỏi gặng, trong ngữ khí đã có vài phần uất ức.
Tôi thu hết can đảm, lắc đầu kiên quyết:
- Dĩ nhiên là không!
Thôi xong, thế là hết. Tôi nghĩ như vậy, đây có lẽ là lần cuối cùng gặp mặt luôn rồi.
Nhưng Uyển Nhi vẫn tiếp tục:
- Vậy tui có phải bạn của ông không?
- Phải, tui coi bà là bạn mà!
- Là bạn bè thì lâu lâu gặp mặt, đi chơi ăn uống, hay ít nhất là trả lời điện thoại, cũng là bình thường phải chứ?
- Ừ… thì vậy!
- Thế tại sao ông không đi chơi với tui nữa?
- Thì… bữa giờ tui bận mà, có đi chơi với ai đâu!
- HOW DARE YOU LIE TO ME? – Uyển Nhi hét lên.
- Cái… cái gì? – Tôi loạng choạng suýt ngã xe, vội dừng lại bên đường.
Đến đây thì cô nàng bất thần đấm vào lưng tôi thùm thụp như trút hết nỗi lòng uất ức từ trước đến giờ:
- Nói dối, ông nói dối, mấy người kia kể tui nghe hết rồi. Ông có đi chơi với họ mà, sao lại tránh mặt tui?
- …!
- Đồ ích kỉ, đồ xạo sự, đồ… đồ…!
Ắt hẳn bọn Tuấn rách đã có kể với Uyển Nhi rằng tôi có lần đi xem bói cùng mọi người rồi, nhưng quả thật là mới nãy tôi có nói dối thật, tình hình là sai đứt đuôi nòng nọc, vô ngôn dĩ đối. Tôi nghẹn cả thở không nói được lời nào, một vài người đi đường xung quanh tò mò nhìn sang với ánh mắt hiếu kì. Và dù là không quay lại nhìn nhưng tôi cũng có thể cảm giác được Uyển Nhi đang tức giận cực kì, cố gắng… rủa cho hết câu:
- Đồ ích kỉ, đồ LIAR!
- …!
Im ru cả một lúc sau, tôi mới ngần ngừ hỏi nhỏ:
- Chửi xong chưa…?
- Xong rồi! – Uyển Nhi bực dọc đáp.
- Thôi mà, tui xin lỗi. Lần sau không vậy nữa đâu! – Tôi xuống nước nằn nì.
- Làm gì còn lần sau nữa, mai tui về rồi! – Cô nàng hứ một tiếng, lại đánh vô lưng tôi.
Tôi tiếp tục đứng hình như mọi khi, vẫn không biết phải nói gì trong những lúc thế này, câm nín nghe Uyển Nhi rủa tiếp:
- Nếu ông thật sự coi tui là bạn thì bớt chút thời gian trả lời điện thoại có sao không? Hay là ông có ý gì đó với tui mà ông không chắc, nên mới tránh mặt, sợ đi riêng với tui chứ?
- Không có phải mà, tui ngại bạn gái tui biết thôi! – Tôi cười nhăn nhở giải thích.
- Biết thì đã sao, tui có bắt ông phải đi riêng với tui đâu. Mấy lần trước toàn đi chung cả nhóm con trai lớp ông còn gì? Ông cứ nói là đi chơi với bạn bè một chút thì có làm sao?
- Ai biết được…!
- Thì ông có biết gì đâu, đồ… sợ vợ!
- Ê ê cái này động chạm nha, tui không có sợ à nha!
Nghe tôi sĩ diện, Uyển Nhi tức khí lại đánh thêm vào lưng phát nữa:
- Ai cũng đồng ý vậy hết, không phải mình tui!
- …!
- Người yêu là người yêu, bạn bè là bạn bè, đều là những mối quan hệ tốt, đừng có bên trọng bên khinh. Tới hồi cần thì chẳng ai giúp lại bảo sao bạn bè không tốt!
- …!
- Nói gì đi chứ, ông sợ tui à? Tui có phải vợ ông đâu mà sợ, coi tui như bạn ông đi, như mấy người con trai ấy!
Nghe con nhỏ này thuyết giáo mỗi lúc một cao giọng, tôi phi thân xuống xe quay người lại, tức khí quát:
- Con trai cái con khỉ, sao coi bà là con trai được? Có đứa nào con trai mà đẹp gái vậy không?
Chứ sao, phật cũng có lửa mà, đừng có được nước lấn tới, tôi cũng có uy chứ. Ơ nhưng mà… ôi không, ôi cái đệch… tôi vừa nói gì thế này.
Không hề biết là tôi vừa hớ mồm và đang đứng phỗng ra như trời trồng, Uyển Nhi nộ khí bỗng chốc tiêu tan, gương mặt đang tức giận rất nhanh trở nên bất ngờ rồi chuyển sang nét cười tủm tỉm, ánh mắt xanh biếc đang sáng lên nửa vui nửa ngượng. Cô nàng vuốt tóc bồng bềnh, bối rối thỏ thẻ:
- Bộ ông… nghĩ vậy thiệt hả?
- Ừ thì…!
- Thì sao?
- Thì… thiệt, mà bà còn hỏi chi nữa, trước giờ lúc nào cũng nói bà biết bà đẹp mà!
- Quan trọng là ông khen, hi hi!
Không ngờ có ngày chỉ đơn giản nói ra sự thật mà tôi phải lóng ngóng khó xử đến vậy. Nhưng quả tình nhan sắc Uyển Nhi rất đặc biệt, từ lần gặp đầu tiên tôi đã thấy vậy. Không phải kiêu sa lạnh lùng cũng chẳng xinh xắn dễ thương, mà thiên ngôn vạn ngữ dùng mô tả chỉ tóm gọn lại trong một từ: đẹp. Có lẽ do xuất thân của Trình tiểu thư là con lai mang hai dòng máu chăng?
Uyển Nhi bật cười giòn tan, phẩy tay nói:
- Tha lỗi cho baby đó, giờ chở tui về nhà đi!
Tôi nhất thời chả biết phải hành xử ra sao với con nhỏ buồn vui thất thường thế này, đành thúc thủ cam tâm leo lên xe đạp về hướng ngược lại. Nhưng dù sao tình hình giờ đây đã khá hơn vừa nãy rất nhiều, Uyển Nhi chủ động bắt chuyện, cộng thêm thiên phú khéo léo dẫn dắt cuộc đối thoại nên chẳng bao lâu sau mà hai đứa đã trở lại đối đáp liến thoắng như thường ngày. Từ chủ đề đá banh, chơi CS cho đến tình hình Luân khùng dạo này tấn công Uyển Nhi tới tấp, hay cả việc Tuấn rách đang gặp khó khăn trong tiến trình cưa cẩm Thu Sương, chúng tôi đều kẻ tung người hứng, phối hợp hoàn hảo như mấy lần chuyền bóng bật tường.
Quãng đường về vì vậy trở nên ngắn lại, một lúc sau khi tôi đang bon bon trên đường Thủ Khoa Huân thì Uyển Nhi ngồi sau giật giật tay áo chỉ trỏ:
- Đó, ông chạy qua cái chỗ tượng đài ghi công thì quẹo phải vô, chạy thêm chút nữa!
Tôi y như hướng dẫn mà chạy theo.
- Rồi rồi, bên phải có cái hẻm kìa, dừng ở đó là được!
- Sao không để tui chở vô tận nhà luôn?
- Tui tự đi vô được rồi, lỡ để ông bà ngoại thấy thì… xấu hổ lắm!
- Ha ha, Trình Trình từ lúc nào cũng biết mắc cỡ vậy?
- Uh huh, tui chứ đâu phải ông đâu!
Con hẻm dẫn vào nhà ngoại Uyển Nhi hiện ra trước mắt, tôi giảm tốc rồi dừng xe lại.
- So,… this is it! – Uyển Nhi xuống xe nhưng chưa vào nhà vội, đứng lại nói.
- Hử? Là cái gì? – Tôi ngẩn tò te.
- Là kết thúc rồi đó, tới đây là hết! – Cô nàng nhoẻn miệng cười.
- Hết là sao? Mà nãy bà nói lần cuối là sao, không về Việt Nam nữa hả? – Tôi hỏi dồn dập, bản thân cũng không nhận ra tại sao mình lại gấp gáp như thế.
- Ông có chơi với tui nữa đâu mà về, hứ, biết mỗi Trúc Mai tiểu thư thôi chứ có thèm nhận ai nữa đâu!
- Ê cái nào ra cái đó nha, nãy nói rồi còn gì!
- À ừ, thì tui sẽ về lại, mà khi nào thì chưa biết. Sắp tới tui bận dữ lắm, so so busy!
- Bận gì mà dữ?
Uyển Nhi suy nghĩ một chút rồi nháy mắt tinh nghịch:
- Kiếm người yêu!
- Uhm… nhớ dắt về cho tui xem xem thằng cha nào vô phước vớ phải bà nhé!
Nhưng thế quái nào khi nghe Trình tiểu thư nói sẽ tìm bạn trai thì tôi lại cảm thấy có chút gì đó gần như là nôn nao trong lòng vậy nhỉ.
- Ok let’s see. À mà ông có chơi Twitter không? – Uyển Nhi bĩu môi rồi hỏi.
- Hả? Cái gì quýt? – Tôi đần mặt ra, chả hiểu cô nàng đang nói cái quái gì.
- Là mạng xã hội Twitter đó, nhìn là hiểu ông không biết gì rồi ha. Thôi đứng đây đợi tui chút, chạy ra liền!
Nói rồi Uyển Nhi chạy vụt vào trong, tôi ngồi trên xe đạp dõi theo phía sau, trong đầu vẫn ngơ ngác chả hiểu Twitter hay mạng xã hội là cái quái gì.
Vài phút sau, cô nàng chạy ra, tay cầm theo một mẩu giấy nhỏ.
- Gì đấy? – Tôi thắc mắc.
- Nick Yahoo của tui đó! – Uyển Nhi thủng thẳng đáp.
- À, cái này thì tui biết nghen, xài đó giờ rồi! – Tôi toét miệng cười ra vẻ thông thái.
Uyển Nhi tủm tỉm rồi gấp mẩu giấy lại, tự tay nhét vào túi áo trước ngực tôi rồi vỗ vỗ vai nói:
- Ừa, vậy giữ liên lạc nha baby!
- Uhm, bà vô nhà đi!
Tôi nói với một sự quyến luyến chân thành, vì dẫu sao Uyển Nhi cũng là một người bạn đặc biệt mà thật tâm tôi chẳng muốn để mất.
Hai đứa bỗng chốc im lặng một lúc. Đêm hè về khuya làm phố phường trở nên vắng lặng, trên đường lúc này chỉ có mỗi chúng tôi, thế cho nên không khí lại càng thêm yên tĩnh. Và khi tôi mấp máy môi định nói thêm câu gì đó thì Uyển Nhi bằng một điệu bộ duyên dáng bất thần nhón chân, nhẹ hôn lên má tôi.
Rồi Trình tiểu thư bước lùi lại, nhoẻn miệng cười tươi, vẫy tay nói khẽ:
- Này là hôn tạm biệt thôi, đừng nghĩ nhiều quá. Keep in touch, baby!
Tôi hơi đờ đẫn, nghe tim bỗng dưng ngừng đập một nhịp trước ánh mắt xanh biếc hơn cả đại dương, sáng lên hơn cả vì sao xa kia.
Điều này, có lẽ thôi tôi giữ riêng mình tôi biết.
Rồi mới mỉm cười nhẹ tênh: - Ừ, tạm biệt!
Và Uyển Nhi quay bước vào trong, tôi cũng vòng xe lại chạy nhanh về nhà, dọc đường không hiểu sao đầu óc cảm thấy thật thong dong, chẳng hề có lấy một suy nghĩ nào vướng bận.
Vậy là đã kết thúc cuộc chia tay cuối cùng, cũng là kết thúc của mùa hè năm 2007. Ngày hôm nay dài ơi là dài, phải tiễn đến tận ba người. Thôi, xem như xong rồi.
Trình tiểu thư, tạm biệt!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335
- Chương 336
- Chương 337
- Chương 338
- Chương 339
- Chương 340
- Chương 341
- Chương 342
- Chương 343
- Chương 344
- Chương 345
- Chương 346
- Chương 347
- Chương 348
- Chương 349
- Chương 350
- Chương 351
- Chương 352
- Chương 353
- Chương 354
- Chương 355
- Chương 356
- Chương 357
- Chương 358
- Chương 359
- Chương 360
- Chương 361
- Chương 362
- Chương 363
- Chương 364
- Chương 365
- Chương 366
- Chương 367
- Chương 368
- Chương 369
- Chương 370
- Chương 371
- Chương 372
- Chương 373
- Chương 374
- Chương 375
- Chương 376
- Chương 377
- Chương 378
- Chương 379
- Chương 380
- Chương 381
- Chương 382
- Chương 383
- Chương 384
- Chương 385
- Chương 386
- Chương 387
- Chương 388
- Chương 389
- Chương 390
- Chương 391
- Chương 392
- Chương 393
- Chương 394
- Chương 395
- Chương 396
- Chương 397
- Chương 398
- Chương 399
- Chương 400
- Chương 401
- Chương 402
- Chương 403
- Chương 404
- Chương 405
- Chương 406
- Chương 407
- Chương 408
- Chương 409
- Chương 410
- bình luận