Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái - Chương 345
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335
- Chương 336
- Chương 337
- Chương 338
- Chương 339
- Chương 340
- Chương 341
- Chương 342
- Chương 343
- Chương 344
- Chương 345
- Chương 346
- Chương 347
- Chương 348
- Chương 349
- Chương 350
- Chương 351
- Chương 352
- Chương 353
- Chương 354
- Chương 355
- Chương 356
- Chương 357
- Chương 358
- Chương 359
- Chương 360
- Chương 361
- Chương 362
- Chương 363
- Chương 364
- Chương 365
- Chương 366
- Chương 367
- Chương 368
- Chương 369
- Chương 370
- Chương 371
- Chương 372
- Chương 373
- Chương 374
- Chương 375
- Chương 376
- Chương 377
- Chương 378
- Chương 379
- Chương 380
- Chương 381
- Chương 382
- Chương 383
- Chương 384
- Chương 385
- Chương 386
- Chương 387
- Chương 388
- Chương 389
- Chương 390
- Chương 391
- Chương 392
- Chương 393
- Chương 394
- Chương 395
- Chương 396
- Chương 397
- Chương 398
- Chương 399
- Chương 400
- Chương 401
- Chương 402
- Chương 403
- Chương 404
- Chương 405
- Chương 406
- Chương 407
- Chương 408
- Chương 409
- Chương 410
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái
Chương 345
Ngày tôi và Tiểu Mai tạm biệt nhau để nàng trở về Nhật nghỉ hè cùng gia đình là một ngày thời tiết diễn ra khá lạ lùng. Hôm ấy bầu trời trong xanh không một gợn mây dù thời tiết đang vào hè, cũng là vào mùa mưa. Những tia nắng sớm nhảy nhót trên vai một thằng con trai đang vừa đạp xe vừa cười toe toét nhưng trong lòng… có một sự buồn nhẹ.
Cười vui vì thuận lợi qua ải, khiến cho nhạc mẫu đã thôi quyết định Tiểu Mai phải về Nhật vĩnh viễn, hơi buồn vì mấy tháng hè sắp tới đây, tôi sẽ lại ở trong tình trạng giống năm trước, đó là không được cùng bạn gái tay chung tay bước vào một kỳ nghỉ hè đầy mơ mộng.
- Đồ điệu, sáng sớm cũng xịt nước hoa!
Trân ngồi sau lưng tôi, con bé đập vào lưng một phát thật lực làm tôi giật cả mình, thoát ra khỏi dòng suy tưởng miên man.
- Hì hì, được bác gái tặng mà, hôm nay đi tiễn thì phải xịt cho thơm chứ! – Tôi cười khoái chí.
- Ờ, anh thì nhất rồi! – Trân cố tỏ ra hờ hững, hích mũi mà nói.
- Mà thơm hen, từ giờ chắc đi đâu anh cũng xịt luôn quá! – Tôi xuýt xoa.
- Hứ! – Trân nguýt dài ngoảnh mặt đi.
Vâng, sáng nay vừa tỉnh dậy là tôi đã vồ ngay đến lọ nước hoa được nhạc mẫu tặng, sau khi quan sát lọ nước hoa có dạng hình cầu dẹp màu xanh Sapphire trong suốt một hồi, thích thú nhìn loại chất lỏng đang lúc lắc theo từng cử động của bàn tay thì tôi bắt đầu… xịt.
Người ta bảo xịt nước hoa là phải nhẹ nhàng, tránh không xịt nhiều để bị gắt, gây khó chịu cho người xung quanh. Nhưng tôi lúc đó nào biết, cầm lọ nước hoa quý giá mà xịt khắp người mình như thể đang… xịt phòng. Kết quả là tôi vừa mò mặt ra khỏi phòng thì cả nhà tôi đều trố mắt nhìn bởi tôi đi đến đâu thì… thơm đến đó, hệt như thiên sứ hương thơm đang lướt qua trần thế, mỗi lần lướt một đường là lại thơm hương lần đó. Đến nỗi chị Diễm cũng phải che miệng cười để tránh lăn bò càng ra mà sặc sụa, Trân thì la toáng lên cho cả ba mẹ tôi đều biết.
Thây kệ, có nước hoa thơm thì cứ xịt, sao phải xoắn?
- Dẫn em theo làm gì nhỉ? – Tôi hỏi.
- Ai biết, chị Mai dặn thì anh làm theo thôi mà! – Trân nhún vai đáp.
- Nói giọng gì đấy, làm như anh bị sai vặt vậy? – Tôi hơi ngờ ngợ ý của con bé đang nói là tôi sợ vợ nên liền cự lại.
- Tự anh nhận nha, em đã nói gì đâu! – Con bé thè lưỡi trêu.
- Ờ, chọc cho đã đi, đằng nào mai anh cũng thoát rồi, hehe!
- Thoát gì?
Nhướn lông mày lên tỏ vẻ nguy hiểm, rồi tôi ngoác miệng cười:
- Mai em với chị Diễm về lại nhà rồi, anh thoát, hehe, không phải ngày nào cũng nghe em cằn nhằn nữa, ô hô hô!
Chính là vậy đấy, theo lời cô Nguyệt đã bàn với mẹ tôi thì dù gì chị Diễm cũng đã về nghỉ hè, thế cho nên cô Nguyệt hoàn toàn tin tưởng con gái lớn của mình sẽ chăm sóc tốt cho bé út, vì vậy vào ngày mai thì hai chị em Diễm Trân sẽ dọn trở lại về nhà mình. Tức là, sau vài tháng trời “tạm trú” tại nhà tôi thì ngày mai bé Trân sẽ rời đi và trở về nơi thường trú quen thuộc. Để rồi khi ba mẹ của con bé quay trở về vào thời gian tới thì cả nhà đoàn tụ, và nghe đâu sẽ là một chuyến du lịch Nha Trang đã được lên lịch cho kỳ hè này.
Trông thấy cái bộ vui sướng của tôi, Trân thở dài rồi chán ngán nói:
- Ờ, vắng em rồi xem ai buồn cho biết, ha!
- Mơ đi cưng, hehe! – Tôi vẫn tí toét.
Vài phút sau, hai đứa tôi dừng xe trước nhà Tiểu Mai rồi đứng ngây ra luôn tại chỗ.
- Trời đất, mình đi sớm lắm mà! – Trân sững sờ.
- Ừ… sớm thiệt, mới có hơn 7 giờ mà! – Tôi cũng thẫn thờ nhìn lại đồng hồ mình.
Trước mắt tôi là chiếc Camry của chú Ba mà tôi từng có dịp đi hồi cắm trại đang đậu ngay cổng nhà Tiểu Mai. Và nhạc phụ đại nhân cùng chú Ba đang chuyển hành lí vào cốp xe.
- Ô, đến tiễn à Nam? - Nhạc phụ thấy tôi ngay trước nhất, người liền cất tiếng gọi lớn.
- Dạ… con tưởng đến trưa mới đi chứ! – Tôi để xe cho Trân giữ rồi bước lại gần.
- Trưa là đến Sài Gòn rồi, giờ phải đi để còn kịp chuyến bay chiều! - Nhạc phụ giải thích rồi nhìn vào trong nhà. – Bé Mai đang ở cùng với mẹ nó trong đó, con có vào thì vào!
Có vào thì vào? Tức là sao vậy kìa?
Trông bộ dạng đần thối của tôi, nhạc phụ đại nhân lắc đầu cười rồi nháy mắt:
- Không chào tạm biệt nhau sao?
- À.. dạ… có chớ! – Tôi ngớ người hiểu ra rồi cũng dợm bước quay vô nhà.
- Nam, bưng cái này phụ chú! – Nào ngờ chú Ba đã chặn lối.
Không còn cách nào khác, dù gì nếu vừa đến mà tôi đã vội xáp vào Tiểu Mai thì kể cũng kỳ, thôi thì ở lại phụ dọn đồ còn hơn. Mà kể ra cũng chẳng có gì phụ, vài cái vali cùng túi đồ tuy nhỏ nhưng hơi nặng, không đến nỗi cồng kềnh cho lắm, ba chú cháu hè nhau bưng lên rồi quẳng vào cốp xe là xong. Tôi cũng lăng xăng phụ ngược phụ xuôi, Trân thì tự lúc nào đã để luôn xe tôi ở ngoài đường mà chạy vào nhà.
- Vậy… bay thế này thì khi nào về Nhật vậy bác? – Tôi tò mò hỏi.
- Khoảng giữa trưa hôm sau đấy! - Nhạc phụ phủi tay rồi đáp.
- Dạ…!
Thật ra tôi hỏi là hỏi cho có, chứ dù có biết khi nào gia đình Tiểu Mai đến Nhật thì tôi cũng chẳng làm được gì, có không biết cũng không có hại gì.
Thu xếp đồ đạc xong hết vào xe, trong khi nhạc phụ và chú Ba đang rít thuốc lá mà hóng mát tán chuyện thì tôi dựa cửa xe, đưa mắt nhìn xa xăm vào nhà.
Căn nhà này giờ đây đã rất đỗi quen thuộc và như trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi, vì hầu như ngày nào tôi cũng đến đây, gần như toàn bộ thời gian rảnh rỗi tôi đều dành trọn cho Tiểu Mai. Vậy mà những ngày tới đây, tôi sẽ phải tự cố ép mình không nên đến đây nữa, không nên bước vào nhà này nữa. Bởi… tôi làm quái gì có chìa khóa, lỡ nhớ quá hóa liều mà leo tường vào, bị dân phòng túm đầu a lê về bót thì bỏ xừ.
Nhưng nghĩ theo một hướng khác thì lần tạm biệt Tiểu Mai này cũng là khoảng thời gian riêng tư cho cả hai. Nếu ngày nào cũng gặp thì lại đâm ra nhẵn mặt nhau, ít nhiều cũng có sự lâu dần thành quen, quen quá hóa bình thường, bình thường quá cũng dễ thành… chán ngán. Nên tin rằng lần tạm biệt này, sau hơn 2 tháng gặp lại chắc chắn hai đứa tôi sẽ lại còn tình cảm hơn trước. Lâu lâu có cơ hội “đông lạnh” tình yêu, đến ngày tái ngộ thì “rã đông” ra cũng thú vị lắm chứ. Hơn nữa hè này không giống hè trước, tôi với Tiểu Mai đã là người yêu, hoàn toàn có thể tâm sự qua điện thoại.
Rồi tôi lại lan man nghĩ xem liệu một ngày nào đó, mẹ tôi mà phát hiện ra hóa đơn điện thoại hàng tháng bất chợt có tầm vài chục gọi đường dài sang Nhật thì không biết bà sẽ nghĩ sao nhỉ? Nhưng tôi chưa kịp nghĩ đến cái hậu quả nghiêm trọng nào sất thì tôi đã phải vụt đứng thẳng lại, nghiêm túc chỉnh trang hệt như lính diễu binh.
Bởi một lẽ đơn giản, nhạc mẫu đại nhân đang từ trong nhà bước ra, và đối diện với người phụ nữ quý phái này, tôi bất giác cảm thấy mình chợt thấp kém đi vài bậc.
- ……..! - Nhạc mẫu nhìn tôi thoáng cười rồi đưa ánh mắt sang chồng mình như ý hỏi mọi sự đã xong xuôi hết chưa.
- Được rồi, giờ qua nhà cậu Ba thôi nhỉ! - Nhạc phụ gật đầu, rít thêm một hơi nữa rồi dập thuốc, quẳng tàn đi.
Nhạc mẫu đúng thật là… mẹ của Tiểu Mai, à không, phải gọi là nàng đúng là con của mẹ mình mới đúng. Bởi lẽ so phần lạnh lùng thì nhạc mẫu cũng thuộc hàng kinh thế ghê lắm, tưởng đâu sau cái đêm mà nhạc mẫu mỉm cười tặng tận tay tôi lọ nước hoa thì hôm nay người sẽ đối xử với tôi khác chứ. Nhưng nhạc mẫu chỉ nhìn tôi cười nhẹ rồi quay đi, từ đó về sau tuyệt nhiên không nhìn tôi lấy một lần.
Cực kì hoang mang, tôi tự hỏi liệu có phải sáng nay mình đã làm gì sai không? Không, hơn nữa tôi vừa mới gặp lại nhạc mẫu thôi mà, đã có làm gì đâu? Chết mồ, hay do sáng nay tôi xịt nước hoa “đậm” quá nên bị ghét? Mà lí nào lại thế được, nhạc mẫu chỉ đi ngang qua tôi có chút chứ mấy, có đứng gần đâu mà nghe được?
Như một phản xạ khi gặp chuyện nan giải, tôi liền quay sang bên phải mình rồi cũng thẫn thờ nhận ra ngay là Tiểu Mai không đang ở cạnh bên nhìn tôi như mọi khi. Nàng vẫn còn trong nhà, chưa có bước ra theo ba mẹ.
- “Làm gì trong đó mà lâu thế nhỉ? “ – Tôi thắc mắc nghĩ thầm trong bụng.
Như đọc được thắc mắc của tôi, nhạc phụ lên tiếng, dùng tay gõ vào đồng hồ ra ý quan tâm về thời gian:
- Con bé làm gì nữa vậy em?
- Dunno! - Nhạc mẫu nhún vai đáp, nói gì đó mà tôi nhất thời không hiểu.
Nhưng hiện thời thì tôi cũng chưa cần thiết phải bắt ép mình hiểu hết về vị nhạc mẫu bí ẩn này, tôi chỉ quan tâm là… Tiểu Mai của tôi đang từ trong nhà đi ra, trên tay nàng là mèo đần Leo được bồng bế cưng như trứng, hứng như hoa. Bé Trân tíu tít đi sau, trên tay là giỏ xách được phủ khăn mà nhìn vào thì tôi đồ rằng có lẽ là… đồ ăn đây mà.
Trông thấy tôi đang đợi, Tiểu Mai mỉm cười bước lại gần, nàng hỏi vừa đủ nghe:
- Đợi em hở?
- Đợi… cả nhà em! – Tôi định gật đầu nhưng kịp chữa lại cho hợp hoàn cảnh.
Hôm nay Tiểu Mai khác hẳn với thường ngày, nàng không còn là cô học trò áo dài của Việt Nam, cũng không hẳn là cô bạn gái sống ở Phan Thiết như mọi khi, mà có vẻ đã trở lại là… một cô tiểu thư thật sự. Nàng mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài lại còn khoác thêm chiếc áo đen như đồ vest dành cho nữ, trông hệt như các… nữ sát thủ vẫn thường thấy trên phim Hàn Quốc.
Biết tôi nghĩ gì, Tiểu Mai cười tủm tỉm:
- Ở Nhật khác ở đây, anh à!
- À… ừ… thế giờ đi nhỉ? – Tôi lúng búng gãi đầu, hơi bị choáng ngợp trước vẻ đẹp có phần… chuyên nghiệp đầy chững chạc này.
- Chưa, nói chuyện chút! – Nàng thản nhiên trả lời.
- Ba mẹ em đang gấp kìa! – Tôi vừa nói vừa nhìn sang hai người, bắt gặp hai người cũng đang nhìn lại mình bèn giật thót cả người.
- Không sao!
Nói rồi Tiểu Mai vẫn cứ tay bồng mèo Leo mà đến nói với ba mẹ:
- Mọi người qua nhà cậu Ba trước đi, năm phút sau con qua!
- Sao? - Nhạc phụ tỏ ý ngạc nhiên.
- Nam chở con qua bằng xe đạp! - Tiểu Mai nói.
- Rồi bé Trân? - Nhạc phụ hỏi lại.
- Trân đi xe của con, đằng nào để xe đạp lại đây cũng không ai đi, con gửi sang nhờ Trân thỉnh thoảng chạy giùm, vậy ha ba! - Giở giọng nũng nịu ra, Tiểu Mai hấp háy mắt nhìn ba mình mà sử dụng đặc quyền “con gái cưng”.
Im lặng tức là đồng ý, nhạc phụ cười lắc đầu rồi đến gần tôi chìa tay ra. Chợt hiểu ý, tôi cũng chìa hai tay ra để đón lấy cái bắt tay như giữa hai người đàn ông.
- Thế thôi, nhà bác về đây, hẹn gặp lại!
- Dạ, cả nhà đi đường cẩn thận! – Tôi khẽ cúi đầu chào.
- Mười lăm phút nữa, bác muốn bé Mai ở nhà chú Ba nhé! - Nhạc phụ nháy mắt ý nhị, hào phóng cho tôi thêm hẳn mười phút “chia tay”.
- Dạ… con cảm ơn! – Tôi xúc động không để đâu cho hết, đồng ý ngay tắp lự.
Rồi nhạc phụ quay đi sau khi xoa đầu Trân, hứa hẹn sẽ mang cho con bé một bộ truyện dài tập vào lần gặp sau nếu có. Nhạc mẫu cũng nhìn tôi, khẽ gật đầu như thay cho lời chào tạm biệt rồi chợt người bất ngờ cười hiền:
- Chăm sóc mèo cưng cho tốt nhé!
- Dạ? – Tôi há hốc mồm.
- Hở? - Tiểu Mai cũng sửng sốt cạnh bên.
- Con định gửi mèo cưng cho nhà bé Trân à? - Nhạc mẫu hỏi.
- Dạ… sao mẹ biết? - Tiểu Mai thắc mắc.
- Có vẻ nó thích Nam hơn đấy, thử xem!
Trước lời mẹ, Tiểu Mai thoáng ngần ngừ rồi nhìn mèo Leo mà thủ thỉ:
- Chị sắp về nhà nghỉ hè rồi, không mang theo cưng được, thôi hẹn gặp lại cưng nha. Giờ cưng qua nhà chị Trân, chị Trân cho cưng ăn cá suốt ngày, được hôn?
Rồi nàng nựng nhẹ vào má nó.
- Mi…ao….! – Mèo đần như có linh tính, nó chợt hết đần mà kêu lên một tiếng hơi bị… buồn bã, mắt cụp xuống tỏ ý không muốn rời tay cô chủ của mình.
Nhưng tôi biết tính Tiểu Mai, nàng thương thì thương nhưng lúc cần cũng rất dứt khoát, bồng mèo cưng mà đặt ngay sang tay bé Trân.
- Woa… về nhà chị nhaaaa! – Trân thích thú reo lên.
- Méo! – Nhưng mèo Leo không làm vậy.
Mèo Leo nó hơi bị đần, tôi đã nói rồi mà, ở cùng Trân chắc chắn là cực tốt cho nó, tha hồ mà ăn cá suốt ngày. Nhưng nó đâu chịu, nó nhảy phốc khỏi tay Trân xuống đất mà chạy đến núp sau chân tôi, ngoe nguẩy cái đuôi cạ miết vào giày tôi ý như đề nghị “cho ở ké”.
- Ơ cái… cái đứa này…! – Tôi định kêu “ơ cái đệch” nhưng phút cuối kịp ngậm mồm lại.
Không để cho bọn trẻ có thêm thời gian ngẩn ngơ, nhạc mẫu chốt hạ:
- Rồi, quyết định như vậy nhé!
- Ơ….! – Trân khá bất ngờ với quyết định chóng vánh này.
Rồi nhạc mẫu bước lại gần tôi, kề tai nói nhỏ nhưng lại nhấn nhá từng chữ một như trong lời nói có thép có gang:
- Tôi mà biết bé Mai khóc lần nữa thì sự không được dễ như hôm vừa rồi đâu nhé!
Chỉ đủ ình tôi nghe thấy, nhưng cũng dư sức khiến tôi phải rùng mình. Nhuệ khí đêm trước tiêu biến mất, tôi lắp bắp:
- Dạ… dạ, con biết rồi!
- Ừm, thôi cô về, gửi lời chào hỏi thăm đến gia đình con nhé! - Nhạc mẫu nói rồi quay trở vào xe, không quên dặn cô con gái cưng lúc đi ngang qua. - Tạm biệt thôi, còn về nữa đấy!
Ngày ấy, tôi chưa hiểu hết ý nghĩa của lời dặn cho nhạc mẫu gửi lời chào hỏi đến gia đình tôi, mà tôi chỉ xem như đó là một lời chào tạm biệt thông thường và thêm tính trang trọng. Vậy thì nó còn có thêm ý nghĩa nào khác?
Ba mẹ Tiểu Mai vào xe, chú Ba nổ máy rồi lái xe về nhà mình, băng ra khỏi đường Tuyên Quang hướng về phía biển Đồi Dương. Còn lại trước nhà lúc này là tôi, mèo đần bên dưới, Tiểu Mai cạnh bên và bé Trân hãy còn ấm ức đứng chiếc xe của Tiểu Mai.
- Không chịu đâu, em muốn nuôi Leo, anh Nam có biết gì đâu! – Trân bất chấp nể nang, dậm chân nói bực bội.
Không biết phải nói gì, Tiểu Mai quay sang nhìn tôi cười khổ.
- Ừ thì… nhưng Leo nó chịu qua với em đâu chứ, thôi thì… để anh nuôi, thỉnh thoảng dẫn nó qua nhà em! – Tôi ngoài mặt nói thản nhiên mà trong lòng nghe đau như cắt, rủa thầm con mèo đần chết toi sao lại không phóng qua chỗ Trân ngay đi.
- “Mày ở với ông, ông… vặt râu mày, treo mày lên nóc nhà nha con!” – Tôi nghiến răng nhìn mèo đần, cố bí mật trừng mắt nhìn nó.
Và nó lại thể hiện trình độ… đần của mình, bị chủ hờ trừng mắt mà còn ra chiều thích thú, ngoác miệng kêu lên vui sướng:
- Mi…aooo…!
Thế là xong, chứng kiến tình hình như vậy cũng đủ để Trân biết được cơ hội nhận nuôi Leo trong kỳ hè này là bằng con số không to tướng, đến Tiểu Mai cũng miễn có ý kiến thì xem như… tôi nuôi Leo là chắc rồi.
- Vậy… anh thấy em chăm Leo ra sao thì làm lại y vậy là được, cũng dễ nuôi mà! - Tiểu Mai cười cười.
Định nói là không dám đâu chị hai, nuôi con nào chứ con mèo đần này hơi bị mệt đó. Thôi kệ, vì chiều em nên anh sẽ biến nó từ đần thành thông minh giống anh!
- Ừm, cứ để anh, có gì không biết anh hỏi em là được chứ gì! – Tôi gật đầu cái rụp.
- Em ở xa, anh hỏi thế nào? - Tiểu Mai thoáng cười buồn.
- Thì… gọi điện thoại chứ sao! – Tôi chưng hửng.
- Phí gọi đường dài đắt lắm, anh để thỉnh thoảng em gọi về là được!
- Thôi, em gọi được chẳng lẽ anh không được?
- Vậy… tùy anh, nhưng nè… tặng anh!
Trước ánh mắt bất ngờ của tôi, Tiểu Mai đặt vào tay tôi chiếc điện thoại di động của nàng.
- Giữ nhé, em sẽ gọi vào máy này, anh chỉ việc sạc pin đầy đủ là được!
- Bậy… đâu được! – Tôi hốt hoảng, mẹ tôi mà biết được là rắc rối lắm.
- Không được cũng phải nhận! – Nàng trừng mắt. – Em gọi là anh phải nghe máy liền đấy, không có chuyện để nhỡ cuộc gọi đâu!
Cái này… là tặng điện thoại sao? Đúng hơn là Tiểu Mai muốn kiểm soát tôi ấy chứ, gọi điện là phải nghe máy thế mà nãy còn bảo là “thỉnh thoảng gọi về”. Ôi… đúng là con gái!
Không còn cách nào khác, tôi đành nhận lấy chiếc điện thoại của nàng.
- Rồi em lấy gì mà xài?
- Sẽ mua cái khác, anh không phải lo đâu! – Nói rồi nàng lại đưa thêm tôi… chùm chìa khóa nhà của nàng.
- Gì nữa? – Tôi lại há hốc mồm.
- Thỉnh thoảng anh qua nhà em… quét sân dùm, lá rụng rơi nhiều, hì hì! - Tiểu Mai vừa nói vừa cười khúc khích nhưng lại ấn chùm chìa khóa vào tay tôi như ý “nhận đi cấm cãi”.
- Ờ….! – Tôi uể oải nhận thêm nhiệm vụ.
Thật khổ, hết nuôi mèo đến quét nhà, tôi sắp thành tạp vụ 3 tháng hè đứt đuôi con nòng nọc rồi!
- Vậy… em đi đây, hết hè lại về! - Tiểu Mai chợt nói nhỏ dần.
- Ừm… về đến nơi thì gọi! – Tôi cũng rầu rĩ theo.
- Dạ bye chị, nghỉ hè vui vẻ! – Trân nói chen vào như muốn phá đám.
Dường như không để tâm đến, Tiểu Mai lúc này khẽ nhón chân, yêu kiều đặt vào môi tôi một nụ hôn phớt ngọt lịm rồi cười dịu dàng:
- Đây là để khẳng định chủ quyền!
- Chủ quyền… gì? – Tôi còn chưa hết ngẩn ngơ, thoáng trông thấy bé Trân đang đỏ bừng mặt.
Không trả lời cho thắc mắc của tôi, Tiểu Mai chỉ khẽ bấm tay mà tiếp lời:
- Ở đây đừng có mà… léng phéng cô nào đấy, tôi biết được thì liệu hồn anh!
- Yên tâm, không có đâu! – Tôi lắc đầu lia lịa.
Thật mà, có bạn gái thập toàn thập mỹ như Tiểu Mai, tôi hơi đâu léng phéng ệt xác!
Hay ít nhất là… lúc này tôi đã nghĩ như vậy…
- Thế… được rồi, anh chở em qua nhà chú Ba đi! - Tiểu Mai vỗ nhẹ vào lưng tôi và ngồi lên yên sau xe.
- Ừm, đi…! – Tôi nói, có một chút run trong giọng mình.
Và gió cũng có một chút nhẹ, ánh nắng dần dịu đi, bầu trời trở lại một màu xám tro hơi nhạt như mọi ngày…
- Cho vài phút còn lại này mình thêm gần nhau, ngốc nhe….!
Bạn có thể từ chối được lời đề nghị này không?
Tôi thì không, chắc chắn không!
Cười vui vì thuận lợi qua ải, khiến cho nhạc mẫu đã thôi quyết định Tiểu Mai phải về Nhật vĩnh viễn, hơi buồn vì mấy tháng hè sắp tới đây, tôi sẽ lại ở trong tình trạng giống năm trước, đó là không được cùng bạn gái tay chung tay bước vào một kỳ nghỉ hè đầy mơ mộng.
- Đồ điệu, sáng sớm cũng xịt nước hoa!
Trân ngồi sau lưng tôi, con bé đập vào lưng một phát thật lực làm tôi giật cả mình, thoát ra khỏi dòng suy tưởng miên man.
- Hì hì, được bác gái tặng mà, hôm nay đi tiễn thì phải xịt cho thơm chứ! – Tôi cười khoái chí.
- Ờ, anh thì nhất rồi! – Trân cố tỏ ra hờ hững, hích mũi mà nói.
- Mà thơm hen, từ giờ chắc đi đâu anh cũng xịt luôn quá! – Tôi xuýt xoa.
- Hứ! – Trân nguýt dài ngoảnh mặt đi.
Vâng, sáng nay vừa tỉnh dậy là tôi đã vồ ngay đến lọ nước hoa được nhạc mẫu tặng, sau khi quan sát lọ nước hoa có dạng hình cầu dẹp màu xanh Sapphire trong suốt một hồi, thích thú nhìn loại chất lỏng đang lúc lắc theo từng cử động của bàn tay thì tôi bắt đầu… xịt.
Người ta bảo xịt nước hoa là phải nhẹ nhàng, tránh không xịt nhiều để bị gắt, gây khó chịu cho người xung quanh. Nhưng tôi lúc đó nào biết, cầm lọ nước hoa quý giá mà xịt khắp người mình như thể đang… xịt phòng. Kết quả là tôi vừa mò mặt ra khỏi phòng thì cả nhà tôi đều trố mắt nhìn bởi tôi đi đến đâu thì… thơm đến đó, hệt như thiên sứ hương thơm đang lướt qua trần thế, mỗi lần lướt một đường là lại thơm hương lần đó. Đến nỗi chị Diễm cũng phải che miệng cười để tránh lăn bò càng ra mà sặc sụa, Trân thì la toáng lên cho cả ba mẹ tôi đều biết.
Thây kệ, có nước hoa thơm thì cứ xịt, sao phải xoắn?
- Dẫn em theo làm gì nhỉ? – Tôi hỏi.
- Ai biết, chị Mai dặn thì anh làm theo thôi mà! – Trân nhún vai đáp.
- Nói giọng gì đấy, làm như anh bị sai vặt vậy? – Tôi hơi ngờ ngợ ý của con bé đang nói là tôi sợ vợ nên liền cự lại.
- Tự anh nhận nha, em đã nói gì đâu! – Con bé thè lưỡi trêu.
- Ờ, chọc cho đã đi, đằng nào mai anh cũng thoát rồi, hehe!
- Thoát gì?
Nhướn lông mày lên tỏ vẻ nguy hiểm, rồi tôi ngoác miệng cười:
- Mai em với chị Diễm về lại nhà rồi, anh thoát, hehe, không phải ngày nào cũng nghe em cằn nhằn nữa, ô hô hô!
Chính là vậy đấy, theo lời cô Nguyệt đã bàn với mẹ tôi thì dù gì chị Diễm cũng đã về nghỉ hè, thế cho nên cô Nguyệt hoàn toàn tin tưởng con gái lớn của mình sẽ chăm sóc tốt cho bé út, vì vậy vào ngày mai thì hai chị em Diễm Trân sẽ dọn trở lại về nhà mình. Tức là, sau vài tháng trời “tạm trú” tại nhà tôi thì ngày mai bé Trân sẽ rời đi và trở về nơi thường trú quen thuộc. Để rồi khi ba mẹ của con bé quay trở về vào thời gian tới thì cả nhà đoàn tụ, và nghe đâu sẽ là một chuyến du lịch Nha Trang đã được lên lịch cho kỳ hè này.
Trông thấy cái bộ vui sướng của tôi, Trân thở dài rồi chán ngán nói:
- Ờ, vắng em rồi xem ai buồn cho biết, ha!
- Mơ đi cưng, hehe! – Tôi vẫn tí toét.
Vài phút sau, hai đứa tôi dừng xe trước nhà Tiểu Mai rồi đứng ngây ra luôn tại chỗ.
- Trời đất, mình đi sớm lắm mà! – Trân sững sờ.
- Ừ… sớm thiệt, mới có hơn 7 giờ mà! – Tôi cũng thẫn thờ nhìn lại đồng hồ mình.
Trước mắt tôi là chiếc Camry của chú Ba mà tôi từng có dịp đi hồi cắm trại đang đậu ngay cổng nhà Tiểu Mai. Và nhạc phụ đại nhân cùng chú Ba đang chuyển hành lí vào cốp xe.
- Ô, đến tiễn à Nam? - Nhạc phụ thấy tôi ngay trước nhất, người liền cất tiếng gọi lớn.
- Dạ… con tưởng đến trưa mới đi chứ! – Tôi để xe cho Trân giữ rồi bước lại gần.
- Trưa là đến Sài Gòn rồi, giờ phải đi để còn kịp chuyến bay chiều! - Nhạc phụ giải thích rồi nhìn vào trong nhà. – Bé Mai đang ở cùng với mẹ nó trong đó, con có vào thì vào!
Có vào thì vào? Tức là sao vậy kìa?
Trông bộ dạng đần thối của tôi, nhạc phụ đại nhân lắc đầu cười rồi nháy mắt:
- Không chào tạm biệt nhau sao?
- À.. dạ… có chớ! – Tôi ngớ người hiểu ra rồi cũng dợm bước quay vô nhà.
- Nam, bưng cái này phụ chú! – Nào ngờ chú Ba đã chặn lối.
Không còn cách nào khác, dù gì nếu vừa đến mà tôi đã vội xáp vào Tiểu Mai thì kể cũng kỳ, thôi thì ở lại phụ dọn đồ còn hơn. Mà kể ra cũng chẳng có gì phụ, vài cái vali cùng túi đồ tuy nhỏ nhưng hơi nặng, không đến nỗi cồng kềnh cho lắm, ba chú cháu hè nhau bưng lên rồi quẳng vào cốp xe là xong. Tôi cũng lăng xăng phụ ngược phụ xuôi, Trân thì tự lúc nào đã để luôn xe tôi ở ngoài đường mà chạy vào nhà.
- Vậy… bay thế này thì khi nào về Nhật vậy bác? – Tôi tò mò hỏi.
- Khoảng giữa trưa hôm sau đấy! - Nhạc phụ phủi tay rồi đáp.
- Dạ…!
Thật ra tôi hỏi là hỏi cho có, chứ dù có biết khi nào gia đình Tiểu Mai đến Nhật thì tôi cũng chẳng làm được gì, có không biết cũng không có hại gì.
Thu xếp đồ đạc xong hết vào xe, trong khi nhạc phụ và chú Ba đang rít thuốc lá mà hóng mát tán chuyện thì tôi dựa cửa xe, đưa mắt nhìn xa xăm vào nhà.
Căn nhà này giờ đây đã rất đỗi quen thuộc và như trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi, vì hầu như ngày nào tôi cũng đến đây, gần như toàn bộ thời gian rảnh rỗi tôi đều dành trọn cho Tiểu Mai. Vậy mà những ngày tới đây, tôi sẽ phải tự cố ép mình không nên đến đây nữa, không nên bước vào nhà này nữa. Bởi… tôi làm quái gì có chìa khóa, lỡ nhớ quá hóa liều mà leo tường vào, bị dân phòng túm đầu a lê về bót thì bỏ xừ.
Nhưng nghĩ theo một hướng khác thì lần tạm biệt Tiểu Mai này cũng là khoảng thời gian riêng tư cho cả hai. Nếu ngày nào cũng gặp thì lại đâm ra nhẵn mặt nhau, ít nhiều cũng có sự lâu dần thành quen, quen quá hóa bình thường, bình thường quá cũng dễ thành… chán ngán. Nên tin rằng lần tạm biệt này, sau hơn 2 tháng gặp lại chắc chắn hai đứa tôi sẽ lại còn tình cảm hơn trước. Lâu lâu có cơ hội “đông lạnh” tình yêu, đến ngày tái ngộ thì “rã đông” ra cũng thú vị lắm chứ. Hơn nữa hè này không giống hè trước, tôi với Tiểu Mai đã là người yêu, hoàn toàn có thể tâm sự qua điện thoại.
Rồi tôi lại lan man nghĩ xem liệu một ngày nào đó, mẹ tôi mà phát hiện ra hóa đơn điện thoại hàng tháng bất chợt có tầm vài chục gọi đường dài sang Nhật thì không biết bà sẽ nghĩ sao nhỉ? Nhưng tôi chưa kịp nghĩ đến cái hậu quả nghiêm trọng nào sất thì tôi đã phải vụt đứng thẳng lại, nghiêm túc chỉnh trang hệt như lính diễu binh.
Bởi một lẽ đơn giản, nhạc mẫu đại nhân đang từ trong nhà bước ra, và đối diện với người phụ nữ quý phái này, tôi bất giác cảm thấy mình chợt thấp kém đi vài bậc.
- ……..! - Nhạc mẫu nhìn tôi thoáng cười rồi đưa ánh mắt sang chồng mình như ý hỏi mọi sự đã xong xuôi hết chưa.
- Được rồi, giờ qua nhà cậu Ba thôi nhỉ! - Nhạc phụ gật đầu, rít thêm một hơi nữa rồi dập thuốc, quẳng tàn đi.
Nhạc mẫu đúng thật là… mẹ của Tiểu Mai, à không, phải gọi là nàng đúng là con của mẹ mình mới đúng. Bởi lẽ so phần lạnh lùng thì nhạc mẫu cũng thuộc hàng kinh thế ghê lắm, tưởng đâu sau cái đêm mà nhạc mẫu mỉm cười tặng tận tay tôi lọ nước hoa thì hôm nay người sẽ đối xử với tôi khác chứ. Nhưng nhạc mẫu chỉ nhìn tôi cười nhẹ rồi quay đi, từ đó về sau tuyệt nhiên không nhìn tôi lấy một lần.
Cực kì hoang mang, tôi tự hỏi liệu có phải sáng nay mình đã làm gì sai không? Không, hơn nữa tôi vừa mới gặp lại nhạc mẫu thôi mà, đã có làm gì đâu? Chết mồ, hay do sáng nay tôi xịt nước hoa “đậm” quá nên bị ghét? Mà lí nào lại thế được, nhạc mẫu chỉ đi ngang qua tôi có chút chứ mấy, có đứng gần đâu mà nghe được?
Như một phản xạ khi gặp chuyện nan giải, tôi liền quay sang bên phải mình rồi cũng thẫn thờ nhận ra ngay là Tiểu Mai không đang ở cạnh bên nhìn tôi như mọi khi. Nàng vẫn còn trong nhà, chưa có bước ra theo ba mẹ.
- “Làm gì trong đó mà lâu thế nhỉ? “ – Tôi thắc mắc nghĩ thầm trong bụng.
Như đọc được thắc mắc của tôi, nhạc phụ lên tiếng, dùng tay gõ vào đồng hồ ra ý quan tâm về thời gian:
- Con bé làm gì nữa vậy em?
- Dunno! - Nhạc mẫu nhún vai đáp, nói gì đó mà tôi nhất thời không hiểu.
Nhưng hiện thời thì tôi cũng chưa cần thiết phải bắt ép mình hiểu hết về vị nhạc mẫu bí ẩn này, tôi chỉ quan tâm là… Tiểu Mai của tôi đang từ trong nhà đi ra, trên tay nàng là mèo đần Leo được bồng bế cưng như trứng, hứng như hoa. Bé Trân tíu tít đi sau, trên tay là giỏ xách được phủ khăn mà nhìn vào thì tôi đồ rằng có lẽ là… đồ ăn đây mà.
Trông thấy tôi đang đợi, Tiểu Mai mỉm cười bước lại gần, nàng hỏi vừa đủ nghe:
- Đợi em hở?
- Đợi… cả nhà em! – Tôi định gật đầu nhưng kịp chữa lại cho hợp hoàn cảnh.
Hôm nay Tiểu Mai khác hẳn với thường ngày, nàng không còn là cô học trò áo dài của Việt Nam, cũng không hẳn là cô bạn gái sống ở Phan Thiết như mọi khi, mà có vẻ đã trở lại là… một cô tiểu thư thật sự. Nàng mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài lại còn khoác thêm chiếc áo đen như đồ vest dành cho nữ, trông hệt như các… nữ sát thủ vẫn thường thấy trên phim Hàn Quốc.
Biết tôi nghĩ gì, Tiểu Mai cười tủm tỉm:
- Ở Nhật khác ở đây, anh à!
- À… ừ… thế giờ đi nhỉ? – Tôi lúng búng gãi đầu, hơi bị choáng ngợp trước vẻ đẹp có phần… chuyên nghiệp đầy chững chạc này.
- Chưa, nói chuyện chút! – Nàng thản nhiên trả lời.
- Ba mẹ em đang gấp kìa! – Tôi vừa nói vừa nhìn sang hai người, bắt gặp hai người cũng đang nhìn lại mình bèn giật thót cả người.
- Không sao!
Nói rồi Tiểu Mai vẫn cứ tay bồng mèo Leo mà đến nói với ba mẹ:
- Mọi người qua nhà cậu Ba trước đi, năm phút sau con qua!
- Sao? - Nhạc phụ tỏ ý ngạc nhiên.
- Nam chở con qua bằng xe đạp! - Tiểu Mai nói.
- Rồi bé Trân? - Nhạc phụ hỏi lại.
- Trân đi xe của con, đằng nào để xe đạp lại đây cũng không ai đi, con gửi sang nhờ Trân thỉnh thoảng chạy giùm, vậy ha ba! - Giở giọng nũng nịu ra, Tiểu Mai hấp háy mắt nhìn ba mình mà sử dụng đặc quyền “con gái cưng”.
Im lặng tức là đồng ý, nhạc phụ cười lắc đầu rồi đến gần tôi chìa tay ra. Chợt hiểu ý, tôi cũng chìa hai tay ra để đón lấy cái bắt tay như giữa hai người đàn ông.
- Thế thôi, nhà bác về đây, hẹn gặp lại!
- Dạ, cả nhà đi đường cẩn thận! – Tôi khẽ cúi đầu chào.
- Mười lăm phút nữa, bác muốn bé Mai ở nhà chú Ba nhé! - Nhạc phụ nháy mắt ý nhị, hào phóng cho tôi thêm hẳn mười phút “chia tay”.
- Dạ… con cảm ơn! – Tôi xúc động không để đâu cho hết, đồng ý ngay tắp lự.
Rồi nhạc phụ quay đi sau khi xoa đầu Trân, hứa hẹn sẽ mang cho con bé một bộ truyện dài tập vào lần gặp sau nếu có. Nhạc mẫu cũng nhìn tôi, khẽ gật đầu như thay cho lời chào tạm biệt rồi chợt người bất ngờ cười hiền:
- Chăm sóc mèo cưng cho tốt nhé!
- Dạ? – Tôi há hốc mồm.
- Hở? - Tiểu Mai cũng sửng sốt cạnh bên.
- Con định gửi mèo cưng cho nhà bé Trân à? - Nhạc mẫu hỏi.
- Dạ… sao mẹ biết? - Tiểu Mai thắc mắc.
- Có vẻ nó thích Nam hơn đấy, thử xem!
Trước lời mẹ, Tiểu Mai thoáng ngần ngừ rồi nhìn mèo Leo mà thủ thỉ:
- Chị sắp về nhà nghỉ hè rồi, không mang theo cưng được, thôi hẹn gặp lại cưng nha. Giờ cưng qua nhà chị Trân, chị Trân cho cưng ăn cá suốt ngày, được hôn?
Rồi nàng nựng nhẹ vào má nó.
- Mi…ao….! – Mèo đần như có linh tính, nó chợt hết đần mà kêu lên một tiếng hơi bị… buồn bã, mắt cụp xuống tỏ ý không muốn rời tay cô chủ của mình.
Nhưng tôi biết tính Tiểu Mai, nàng thương thì thương nhưng lúc cần cũng rất dứt khoát, bồng mèo cưng mà đặt ngay sang tay bé Trân.
- Woa… về nhà chị nhaaaa! – Trân thích thú reo lên.
- Méo! – Nhưng mèo Leo không làm vậy.
Mèo Leo nó hơi bị đần, tôi đã nói rồi mà, ở cùng Trân chắc chắn là cực tốt cho nó, tha hồ mà ăn cá suốt ngày. Nhưng nó đâu chịu, nó nhảy phốc khỏi tay Trân xuống đất mà chạy đến núp sau chân tôi, ngoe nguẩy cái đuôi cạ miết vào giày tôi ý như đề nghị “cho ở ké”.
- Ơ cái… cái đứa này…! – Tôi định kêu “ơ cái đệch” nhưng phút cuối kịp ngậm mồm lại.
Không để cho bọn trẻ có thêm thời gian ngẩn ngơ, nhạc mẫu chốt hạ:
- Rồi, quyết định như vậy nhé!
- Ơ….! – Trân khá bất ngờ với quyết định chóng vánh này.
Rồi nhạc mẫu bước lại gần tôi, kề tai nói nhỏ nhưng lại nhấn nhá từng chữ một như trong lời nói có thép có gang:
- Tôi mà biết bé Mai khóc lần nữa thì sự không được dễ như hôm vừa rồi đâu nhé!
Chỉ đủ ình tôi nghe thấy, nhưng cũng dư sức khiến tôi phải rùng mình. Nhuệ khí đêm trước tiêu biến mất, tôi lắp bắp:
- Dạ… dạ, con biết rồi!
- Ừm, thôi cô về, gửi lời chào hỏi thăm đến gia đình con nhé! - Nhạc mẫu nói rồi quay trở vào xe, không quên dặn cô con gái cưng lúc đi ngang qua. - Tạm biệt thôi, còn về nữa đấy!
Ngày ấy, tôi chưa hiểu hết ý nghĩa của lời dặn cho nhạc mẫu gửi lời chào hỏi đến gia đình tôi, mà tôi chỉ xem như đó là một lời chào tạm biệt thông thường và thêm tính trang trọng. Vậy thì nó còn có thêm ý nghĩa nào khác?
Ba mẹ Tiểu Mai vào xe, chú Ba nổ máy rồi lái xe về nhà mình, băng ra khỏi đường Tuyên Quang hướng về phía biển Đồi Dương. Còn lại trước nhà lúc này là tôi, mèo đần bên dưới, Tiểu Mai cạnh bên và bé Trân hãy còn ấm ức đứng chiếc xe của Tiểu Mai.
- Không chịu đâu, em muốn nuôi Leo, anh Nam có biết gì đâu! – Trân bất chấp nể nang, dậm chân nói bực bội.
Không biết phải nói gì, Tiểu Mai quay sang nhìn tôi cười khổ.
- Ừ thì… nhưng Leo nó chịu qua với em đâu chứ, thôi thì… để anh nuôi, thỉnh thoảng dẫn nó qua nhà em! – Tôi ngoài mặt nói thản nhiên mà trong lòng nghe đau như cắt, rủa thầm con mèo đần chết toi sao lại không phóng qua chỗ Trân ngay đi.
- “Mày ở với ông, ông… vặt râu mày, treo mày lên nóc nhà nha con!” – Tôi nghiến răng nhìn mèo đần, cố bí mật trừng mắt nhìn nó.
Và nó lại thể hiện trình độ… đần của mình, bị chủ hờ trừng mắt mà còn ra chiều thích thú, ngoác miệng kêu lên vui sướng:
- Mi…aooo…!
Thế là xong, chứng kiến tình hình như vậy cũng đủ để Trân biết được cơ hội nhận nuôi Leo trong kỳ hè này là bằng con số không to tướng, đến Tiểu Mai cũng miễn có ý kiến thì xem như… tôi nuôi Leo là chắc rồi.
- Vậy… anh thấy em chăm Leo ra sao thì làm lại y vậy là được, cũng dễ nuôi mà! - Tiểu Mai cười cười.
Định nói là không dám đâu chị hai, nuôi con nào chứ con mèo đần này hơi bị mệt đó. Thôi kệ, vì chiều em nên anh sẽ biến nó từ đần thành thông minh giống anh!
- Ừm, cứ để anh, có gì không biết anh hỏi em là được chứ gì! – Tôi gật đầu cái rụp.
- Em ở xa, anh hỏi thế nào? - Tiểu Mai thoáng cười buồn.
- Thì… gọi điện thoại chứ sao! – Tôi chưng hửng.
- Phí gọi đường dài đắt lắm, anh để thỉnh thoảng em gọi về là được!
- Thôi, em gọi được chẳng lẽ anh không được?
- Vậy… tùy anh, nhưng nè… tặng anh!
Trước ánh mắt bất ngờ của tôi, Tiểu Mai đặt vào tay tôi chiếc điện thoại di động của nàng.
- Giữ nhé, em sẽ gọi vào máy này, anh chỉ việc sạc pin đầy đủ là được!
- Bậy… đâu được! – Tôi hốt hoảng, mẹ tôi mà biết được là rắc rối lắm.
- Không được cũng phải nhận! – Nàng trừng mắt. – Em gọi là anh phải nghe máy liền đấy, không có chuyện để nhỡ cuộc gọi đâu!
Cái này… là tặng điện thoại sao? Đúng hơn là Tiểu Mai muốn kiểm soát tôi ấy chứ, gọi điện là phải nghe máy thế mà nãy còn bảo là “thỉnh thoảng gọi về”. Ôi… đúng là con gái!
Không còn cách nào khác, tôi đành nhận lấy chiếc điện thoại của nàng.
- Rồi em lấy gì mà xài?
- Sẽ mua cái khác, anh không phải lo đâu! – Nói rồi nàng lại đưa thêm tôi… chùm chìa khóa nhà của nàng.
- Gì nữa? – Tôi lại há hốc mồm.
- Thỉnh thoảng anh qua nhà em… quét sân dùm, lá rụng rơi nhiều, hì hì! - Tiểu Mai vừa nói vừa cười khúc khích nhưng lại ấn chùm chìa khóa vào tay tôi như ý “nhận đi cấm cãi”.
- Ờ….! – Tôi uể oải nhận thêm nhiệm vụ.
Thật khổ, hết nuôi mèo đến quét nhà, tôi sắp thành tạp vụ 3 tháng hè đứt đuôi con nòng nọc rồi!
- Vậy… em đi đây, hết hè lại về! - Tiểu Mai chợt nói nhỏ dần.
- Ừm… về đến nơi thì gọi! – Tôi cũng rầu rĩ theo.
- Dạ bye chị, nghỉ hè vui vẻ! – Trân nói chen vào như muốn phá đám.
Dường như không để tâm đến, Tiểu Mai lúc này khẽ nhón chân, yêu kiều đặt vào môi tôi một nụ hôn phớt ngọt lịm rồi cười dịu dàng:
- Đây là để khẳng định chủ quyền!
- Chủ quyền… gì? – Tôi còn chưa hết ngẩn ngơ, thoáng trông thấy bé Trân đang đỏ bừng mặt.
Không trả lời cho thắc mắc của tôi, Tiểu Mai chỉ khẽ bấm tay mà tiếp lời:
- Ở đây đừng có mà… léng phéng cô nào đấy, tôi biết được thì liệu hồn anh!
- Yên tâm, không có đâu! – Tôi lắc đầu lia lịa.
Thật mà, có bạn gái thập toàn thập mỹ như Tiểu Mai, tôi hơi đâu léng phéng ệt xác!
Hay ít nhất là… lúc này tôi đã nghĩ như vậy…
- Thế… được rồi, anh chở em qua nhà chú Ba đi! - Tiểu Mai vỗ nhẹ vào lưng tôi và ngồi lên yên sau xe.
- Ừm, đi…! – Tôi nói, có một chút run trong giọng mình.
Và gió cũng có một chút nhẹ, ánh nắng dần dịu đi, bầu trời trở lại một màu xám tro hơi nhạt như mọi ngày…
- Cho vài phút còn lại này mình thêm gần nhau, ngốc nhe….!
Bạn có thể từ chối được lời đề nghị này không?
Tôi thì không, chắc chắn không!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335
- Chương 336
- Chương 337
- Chương 338
- Chương 339
- Chương 340
- Chương 341
- Chương 342
- Chương 343
- Chương 344
- Chương 345
- Chương 346
- Chương 347
- Chương 348
- Chương 349
- Chương 350
- Chương 351
- Chương 352
- Chương 353
- Chương 354
- Chương 355
- Chương 356
- Chương 357
- Chương 358
- Chương 359
- Chương 360
- Chương 361
- Chương 362
- Chương 363
- Chương 364
- Chương 365
- Chương 366
- Chương 367
- Chương 368
- Chương 369
- Chương 370
- Chương 371
- Chương 372
- Chương 373
- Chương 374
- Chương 375
- Chương 376
- Chương 377
- Chương 378
- Chương 379
- Chương 380
- Chương 381
- Chương 382
- Chương 383
- Chương 384
- Chương 385
- Chương 386
- Chương 387
- Chương 388
- Chương 389
- Chương 390
- Chương 391
- Chương 392
- Chương 393
- Chương 394
- Chương 395
- Chương 396
- Chương 397
- Chương 398
- Chương 399
- Chương 400
- Chương 401
- Chương 402
- Chương 403
- Chương 404
- Chương 405
- Chương 406
- Chương 407
- Chương 408
- Chương 409
- Chương 410