Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt - Chương 109: Bản Tính Phòng Ngự Quá Cao
Chương trước- Chương 1: Quay Trở Lại Bên Hắn
- Chương 2: Trọng Sinh
- Chương 3: Ký Ức Kiếp Trước
- Chương 4: Quan Hệ Hoà Hảo
- Chương 5: Muốn Rờ Má Tôi Sao
- Chương 6: Muốn Anh, Không Muốn Tử Sâm
- Chương 7: Thỏ Con
- Chương 8: Hiểu Lầm Lớn (Thượng)
- Chương 9: Hiểu Lầm Lớn (Trung)
- Chương 10: Hiểu Lầm Lớn (Hạ)
- Chương 11: Dùng Lời Để Mua, Không Dùng Tiền
- Chương 12: Em Rất Vừa Miệng
- Chương 13: Hắn Cũng Có Mặt Ngây Thơ
- Chương 14: Được Gặp Tình Nhân Vui Vẻ Sao
- Chương 15: Đại Ma Đầu Sủng Tôi
- Chương 16: Lão Công Tốt Nhất Thế Giới
- Chương 17: Em Chắc Chứ
- Chương 18: Yêu Anh Nhất Đó
- Chương 19: Tu Phu Nhân Của Mấy Người Thế Nào
- Chương 20: Em Gái Ngoài Giá Thú
- Chương 21: Ác Quỷ Từng Bị Tổn Thương
- Chương 22: Mệnh Lệnh Từ Tu Thần Khước
- Chương 23: Nguy Hiểm Kề Cạnh
- Chương 24: Gần Cái Chết
- Chương 25: Cố Tư Vũ Chính Là Mạng
- Chương 26: Toàn Tâm Toàn Ý Bên Cạnh Anh
- Chương 27: Hắn Đáng Yêu Nhiều Như Vậy
- Chương 28: Đòn Sát Phạt (Thượng)
- Chương 29: Đòn Sát Phạt (Trung)
- Chương 30: Đòn Sát Phạt (Hạ)
- Chương 31: Chỉ Cần Là Em Sẽ Đau Đớn Tê Tâm Liệt Phế
- Chương 32: Cút
- Chương 33: Đừng Hòng Toàn Mạng
- Chương 34: Đoạn Trí Nhớ Kinh Khủng
- Chương 35: Bài Thi Bị Chấm Gian Lận
- Chương 36: Có Cần Tôi Tìm Bác Sĩ Thú Y Không
- Chương 37: Giá Trị Nhan Sắc
- Chương 38: Chồng
- Chương 39: Lời Cảnh Cáo
- Chương 40: Ngươi Làm Thương Cô Ấy Ta Sẽ Giết Ngươi
- Chương 41: Lần Đầu Trải Nghiệm Cảm Giác Mạnh
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: Cẩu Nô Tài
- Chương 46: Hắn Không Phải Nhân Loại
- Chương 47: Tay Nghề Của Phồn Sát
- Chương 48: Nam Nhân Thân Thế Bí Ẩn
- Chương 49: Vây Đến Mức Khốn Đốn
- Chương 50: Tập Kích Trên Không Trung (Thượng)
- Chương 51: Tập Kích Trên Không Trung (Trung)
- Chương 52: Tập Kích Trên Không Trung (Hạ)
- Chương 53: Đối Mặt Với Nguy Hiểm
- Chương 54: Ranh Giới Sinh Tử
- Chương 55: Một Chút Cũng Không Nhớ Sao
- Chương 56: Bạn Trai Em Đã Trên Thiên Đường Rồi
- Chương 57: Chăm Bệnh
- Chương 58: Lệnh Tịch Thu Tài Sản
- Chương 59: Em Lại Vì Bảo Vệ Hắn Ta
- Chương 60: Anh Cuối Cùng Cũng Về Với Em Rồi
- Chương 61: Cô Là Ai
- Chương 62: Chân Tướng Sự Việc
- Chương 63: Mặt Của Ta Ông Cũng Dám Sờ
- Chương 64: Chẳng Qua Chỉ Thứ Tình Cảm Tạm Bợ
- Chương 65: Hắn Ta Cũng Là Người Bình Thường
- Chương 66: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Thượng)
- Chương 67: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Trung)
- Chương 68: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Hạ)
- Chương 69: Trở Về Cố Gia (Thượng)
- Chương 70: Trở Về Cố Gia (Trung)
- Chương 71: Trở Về Cố Gia (Hạ)
- Chương 72: Loại Người Lật Mặt Nhanh Như Anh Ta
- Chương 73: Tôi Tự Nguyện Yêu Anh Cũng Không Quan Tâm
- Chương 74: Dấu Ấn Định Tội Chết
- Chương 75: Lời Dụ Dỗ Của Ma Quỷ
- Chương 76: Cơn Giận Của Phồn Sát
- Chương 77: Nụ Hôn Cưỡng Đoạt
- Chương 78: Thân Thế Của Tri Tiết
- Chương 79: Hắn Không Ngây Thơ Như Vậy
- Chương 80: Buổi Tiệc Đêm Calibhoe
- Chương 81: Gặp Lại Người Yêu Cũ
- Chương 82: Lần Sau Đánh Chó Thì Dùng Roi
- Chương 83: Hội Ngộ
- Chương 84: Vô Tình Hay Hữu Ý
- Chương 85: Các Đại Nhân Vật Tương Phùng
- Chương 86: Tôi Chính Là Hẹp Hòi Như Vậy
- Chương 87: Sự Đụng Chạm Chết Người
- Chương 88: Tìm Cô Cứu Hoả
- Chương 89: Dập Lửa Thành Công Ngoài Mong Muốn
- Chương 90: Người Mà Bản Thân Hắn Đặc Biệt Dung Túng
- Chương 91: Tại Sao Còn Chưa Đến Bồi Trẫm
- Chương 92: Nho Chua
- Chương 93: Buổi Đấu Giá Ngầm
- Chương 94: Cậu Không Nói, Tôi Cũng Biết Cậu Ngu
- Chương 95: Ngày Xưa Người Ta Thường Gọi Là Hôn Quân
- Chương 96: Loại Cảm Giác Nuông Chiều Quen Thuộc
- Chương 97: Lấy Tư Cách Gì Để Tặng Vật Cho Cô
- Chương 98: Cảnh Bên Ngoài Đó Đẹp Hơn Ta À
- Chương 99: Cô Khi Dễ Ta Hả
- Chương 100: Giúp Tôi Khôi Phục Trí Nhớ
- Chương 101: Thăm Cố Kiều
- Chương 102: Bắt Gặp Tương Cầm Quan Hệ Bất Chính
- Chương 103: Ký Ức Ngủ Quên Từng Đoạn Lướt Qua
- Chương 104: Thức Ăn Miễn Phí Ngon Hơn Trả Tiền
- Chương 105: Oan Gia Tương Phùng, Không Đội Trời Chung
- Chương 106: Hai Kẻ Thù Cùng Ngồi Ăn Cơm
- Chương 107: Chỉ Bởi Vì Ta Luôn Luôn Thích Cô
- Chương 108: Cự Tuyệt
- Chương 109: Bản Tính Phòng Ngự Quá Cao
- Chương 110: Cố Thị Lâm Vào Khủng Hoảng
- Chương 111: Cải Tử Hoàn Sinh
- Chương 112: Anh Ấy Thích Ăn Bánh Bao Ngọt
- Chương 113: Coi Tôi Đần Sao?
- Chương 114: Tôi Còn Cách Nào Nữa Đây?
- Chương 115: Kẻ Si Tình, Thường Sẽ Rất Khổ Sở
- Chương 116: Chuyển Biến Ký Ức
- Chương 117: Hồi Tưởng (1)
- Chương 118: Hồi Tưởng (2)
- Chương 119: Hồi Tưởng (3)
- Chương 120: Hồi Tưởng (4)
- Chương 121: Hồi Tưởng (5)
- Chương 122: Thực Sự Xin Lỗi Anh
- Chương 123: Tỉnh lại
- Chương 124: Anh đau lắm
- Chương 125: Nhận ra giá trị của anh rồi, vậy thì em tận dụng anh đi
- Chương 126: Cô là đang cầu xin tôi giết cô đi sao
- Chương 127: Trong mắt anh chỉ có em và những người khác
- Chương 128: Không ăn được thì đạp đổ
- Chương 129: Đầy tình nồng ý đậm
- Chương 130: Gia đình của hắn chỉ có một mình cô
- Chương 131: Bởi vì trân trọng cho nên sẽ không tuỳ tiện
- Chương 132: Không được phép liên lạc với hắn
- Chương 133: Đây có tính là đang hối lộ cô hay không
- Chương 134: Em càng ngày càng yêu anh điên cuồng
- Chương 135: Nam sắc suy cho cùng cũng chỉ là da với thịt
- Chương 136: Em có phải cho rằng anh rất dễ bị dụ hay không?
- Chương 137: Hắn đây quá phạm quy
- Chương 138: Vì cậu đần
- Chương 139: Cô có ghét ta không
- Chương 140: Thay vì cho rằng bản thân mình bị ép buộc
- Chương 141: Cô sáng ngời hơn tất cả mọi thứ trên đời
- Chương 142: Lần đầu thấy hắn khóc to như vậy
- Chương 143
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt
Chương 109: Bản Tính Phòng Ngự Quá Cao
Tu Thần Khước nâng mắt nhìn Thẩm Kiêu một cái, nhàn nhạt đem theo ý cảnh cáo.
Thẩm Kiêu ngay lập tức ngậm miệng, tóc gáy dựng ngược. Cậu ta đằng hắng giọng, quay sang nói với ông chủ vũ trường "Ngoại trừ phụ nữ, những thứ khác đều đem một phần lên..."
Vẻ mặt ông chủ vũ trường có chút mất mát, nhưng lão không dám hai lời chỉ sợ đắc tội phải các vị tổ tông, lão gật đầu lia lịa, sau đó cung cung kính kính mà lui xuống.
Thẩm Kiêu cụp tai chó, không cam tâm tình nguyện, đến nơi này mục đích chính là chơi đùa mỹ nhân. Bây giờ cái tên A Tu La hách dịch kia lại không cho phép mỹ nhân đến gần, số cậu ta thật khổ mà.
"Tôi nói này anh Tu, anh không cương được, bọn tôi cương được, vì cớ gì anh ngăn cấm bọn tôi hưởng thụ thú vui nhân gian a?" Cậu ta làm bộ mặt bức xúc nói.
Lôi Báo nhếch mày một cái "Ở đây chỉ có mình cậu nghĩ vậy thôi."
"Oa, các anh còn là con người không vậy? Còn là bằng hữu của tôi không vậy?"
"Chính là không cần người bằng hữu nào vô dụng giống như cậu." Hoắc Bắc Cảng chế nhạo.
Thẩm Kiêu hết lời để nói rồi, trái tim bảo bối tổn thương sâu sắc rồi...
Trong phòng bao cao cấp nhất vũ trường, tập hợp một đội hình toàn những nhân vật tai to mặt lớn, khí chất phi phàm, trái ngược với không khí tạp chất ở nơi này, bọn họ chỉ đơn giản ngồi bàn việc chính sự.
Tu Thần Khước ngồi trên ghế Italy, tay nâng trán, biểu cảm trên gương mặt dường như có chút khó chịu cùng ghét bỏ.
"Tôi nói này Khước, cậu không chịu phối hợp, tôi làm sao thôi miên nổi cậu?" Lục Thiếu Sơ cũng hoàn toàn mất kiên nhẫn, gằn từng chữ.
Anh đường đường là hắc thần y nhân trứ danh trong giới. Kỹ thuật thôi miên khôi phục ký ức đạt đến trình độ đỉnh cao, chưa một lần thôi miên thất bại, vậy mà hiện thời, cái tên A Tu La này khiến anh vô cùng nhức đầu.
"Lần cuối cùng, tập trung tinh thần, nhìn thẳng vào đây dùm tôi, được chứ?"
Lục Thiếu Sơ đưa chiếc chuông đồng hình quả lắc tới trước mặt Tu Thần Khước, dõng dạc nói "Nhìn vào đây, thả lỏng tâm trí, nghĩ về một việc rất lâu trước đây mà cậu ấn tượng nhất..."
"Không có ký ức nào ấn tượng." Tu Thần Khước nhàn nhạt đáp.
"Được được, vậy hãy nhớ về tuổi thơ của cậu đi, ký ức bất kỳ nhé."
"Không nhớ."
"Đệch mịa!" Lục Thiếu Sơ rốt cuộc nhịn không được muốn chửi bậy rồi.
"Con mẹ nó cậu không nhớ hay là lười nhớ?!"
"Lười nhớ." Hắn nghiêm nghiêm thật thật phun ra hai chữ.
"Hoắc Bắc Cảng, đặt vé máy bay đi, tôi với cậu quay về đảo thôi."
Hoắc Bắc Cảng cảm thông thay cho Lục Thiếu Sơ, chậm rãi lôi điện thoại cảm ứng ra đặt hai cái vé máy bay.
Thẩm Kiêu ở một bên ăn hết hai gói hạt mứt mà cười tới mức muốn nội thương "Ha hả, anh Tu, với cái tính cách này của anh làm sao anh sống được cho đến bây giờ thế? Cười chết tôi rồi, đệch mịa nó đau bụng quá..."
"Khước, cậu nghiêm túc chút đi được không?" Lôi Báo ảo não khuyên một câu.
Tu Thần Khước nhăn mày, trên mặt biểu cảm cáu kỉnh, hiển nhiên không hề để tâm đến đám bọn họ, liếc mắt nhìn Lục Thiếu Sơ "Bắt đầu đi."
Lục Thiếu Sơ cố gắng hết sức hoàn thành bổn phận và trách nhiệm sao cho xứng đáng với bốn từ hắc thần y nhân, lần nữa đung đưa chuông đồng hình quả lắc, miệng đọc ba câu đồng dao.
Đã dùng đến phương pháp này rồi mà còn không thành công nữa thì anh cũng bó tay.
Tu Thần Khước tập trung nhìn vào vật thể trước mặt mình, nhẹ nhàng chớp mắt, đôi con ngươi thâm sâu như biển lặng lẽ biến hoá.
Một phút, rồi hai phút, phòng bao tràn ngập sự im lặng quỷ dị cuối cùng bị đánh gãy bởi câu hỏi của Lục Thiếu Sơ.
"Tu Thần Khước?"
"Ừ." Hắn đáp.
"Bao nhiêu tuổi? Hiện tại làm ngành gì?"
"Hai mươi chín tuổi, hiện tại làm nhiều ngành."
"Cụ thể là làm những gì?"
"Kinh doanh bất động sản, khu nghỉ dưỡng, rửa tiền, buôn bán vũ khí liên quốc gia."
"Có còn nhớ thời điểm cậu đến California đã xảy ra chuyện gì không?"
"Không nhớ."
Lục Thiếu Sơ "..."
Hoắc Bắc Cảng "..."
Lôi Báo "..."
Thẩm Kiêu "..."
Khoé môi Lục Thiếu Sơ liên hoàn co giật "Cậu vẫn chưa bị thôi miên đâu đúng không?"
"Ừ." Tu Thần Khước từ tốn đáp.
Con mẹ nó, ông nội đây thực sự muốn cắn người.
"Thiếu Sơ, thôi miên không hiệu quả đối với cậu ta?" Lôi Báo hiểu ra điểm kì lạ này, hắc thần y nhân đại danh đỉnh đỉnh trong giới Hắc Bạch đạo có ai mà không biết đến, khả năng thôi miên đã đứng hàng đầu trên thế giới. Vậy mà thôi miên bảy lần cả bảy lần thất bại, quá là phi lý rồi đi?
"Nếu thôi miên không dùng được, thì chỉ có một khả năng..."
Mấu chốt chính là bản tính phòng ngự và đề phòng của Tu Thần Khước quá cao, ngay cả khi trạng thái tinh thần hắn rơi vào dụ hoặc cùng túng quẫn cũng không thể nào khiến hắn mất đi lý trí và ý thức.
Lục Thiếu Sơ thu hồi chuông đồng hình quả lắc về, con người này, quả thực là vô cùng đáng sợ. Giống như một cỗ máy được lập trình sẵn, không có bất cứ nguyên tố hay yếu tố bên ngoài nào có thể tác động đến hắn.
"Như thế nào?"
Tu Thần Khước ngay cả lông mày cũng không nhướn lấy một cái, lười biếng ngả người về phía sau, nhàn nhạt hỏi.
Lục Thiếu Sơ lắc đầu "Đây không phải do tôi, Khước, căn bản là lớp phòng ngự của cậu không tài nào phá thủng."
"Ký ức của cậu, ngay cả thuật thôi miên cũng không can thiệp nổi." Anh nói "Một đoạn trí nhớ cậu mất đi kia, tuy không rõ là ký ức như thế nào nhưng nếu như do tác động bên ngoài ảnh hưởng đến thì không hẳn, tôi chắc chắn thời điểm đứng ở ranh giới sinh tử, nó là đoạn ký ức cậu muốn lưu trữ nhiều nhất và sâu sắc nhất. Không phải là cậu quên đi nó, mà là tâm trí của cậu đang cất giữ nó ở nơi sâu nhất và kín đáo nhất mà thôi."
Thẩm Kiêu trợn mắt chó "Oa, cái này không khả thi chút nào nha."
"Anh Tu này, anh mà cũng có những ký ức quan trọng nhất mà bản thân không muốn mất hay sao?"
"Cho nên nói, thời điểm nào đó bất kì, cậu ta tự khắc sẽ nhớ lại?" Hoắc Bắc Cảng nhíu mày.
"Đại loại là như vậy đấy."
Lôi Báo ngậm điếu thuốc lá, châm lửa đốt "Nhưng mà, những chuyện xảy ra khi ở California cậu hoàn toàn không nhớ thật sao? Ngay cả mục đích ban đầu cậu đến chỗ tôi cũng không nhớ?"
Tu Thần Khước lắc đầu.
"Ôi, nhắc đến thời gian anh Tu cùng anh Lôi còn ở California điều trị chấn thương sau vụ tập kích, chính tôi là người quản lý UE ở bên này, thức trắng mấy đêm liền giải quyết vụ bê bối kia giúp anh đó nha." Thẩm Kiêu nhanh nhảu kể công "Mà tôi nói này, kẻ nào muốn chúng ta chết chùm như vậy hả? Buôn bán vũ khí liên doanh thuộc địa phận Hắc Đạo, đám cảnh sát xưa nay nhắm mắt làm ngơ lại quay ra cắn đít chúng ta bất thình lình như vậy, kẻ đằng sau xúi giục cũng chơi thâm quá đi?"
Lôi Báo "Tôi xém quên mất, vụ này tôi phâm phó cho Đầu hổ cùng Chử Hồng điều tra. Kẻ đứng đằng sau giật dây, chính là kẻ Khước luôn muốn lấy mạng..."
"Lawrence Louis Tri Tiết."
Thẩm Kiêu ngay lập tức ngậm miệng, tóc gáy dựng ngược. Cậu ta đằng hắng giọng, quay sang nói với ông chủ vũ trường "Ngoại trừ phụ nữ, những thứ khác đều đem một phần lên..."
Vẻ mặt ông chủ vũ trường có chút mất mát, nhưng lão không dám hai lời chỉ sợ đắc tội phải các vị tổ tông, lão gật đầu lia lịa, sau đó cung cung kính kính mà lui xuống.
Thẩm Kiêu cụp tai chó, không cam tâm tình nguyện, đến nơi này mục đích chính là chơi đùa mỹ nhân. Bây giờ cái tên A Tu La hách dịch kia lại không cho phép mỹ nhân đến gần, số cậu ta thật khổ mà.
"Tôi nói này anh Tu, anh không cương được, bọn tôi cương được, vì cớ gì anh ngăn cấm bọn tôi hưởng thụ thú vui nhân gian a?" Cậu ta làm bộ mặt bức xúc nói.
Lôi Báo nhếch mày một cái "Ở đây chỉ có mình cậu nghĩ vậy thôi."
"Oa, các anh còn là con người không vậy? Còn là bằng hữu của tôi không vậy?"
"Chính là không cần người bằng hữu nào vô dụng giống như cậu." Hoắc Bắc Cảng chế nhạo.
Thẩm Kiêu hết lời để nói rồi, trái tim bảo bối tổn thương sâu sắc rồi...
Trong phòng bao cao cấp nhất vũ trường, tập hợp một đội hình toàn những nhân vật tai to mặt lớn, khí chất phi phàm, trái ngược với không khí tạp chất ở nơi này, bọn họ chỉ đơn giản ngồi bàn việc chính sự.
Tu Thần Khước ngồi trên ghế Italy, tay nâng trán, biểu cảm trên gương mặt dường như có chút khó chịu cùng ghét bỏ.
"Tôi nói này Khước, cậu không chịu phối hợp, tôi làm sao thôi miên nổi cậu?" Lục Thiếu Sơ cũng hoàn toàn mất kiên nhẫn, gằn từng chữ.
Anh đường đường là hắc thần y nhân trứ danh trong giới. Kỹ thuật thôi miên khôi phục ký ức đạt đến trình độ đỉnh cao, chưa một lần thôi miên thất bại, vậy mà hiện thời, cái tên A Tu La này khiến anh vô cùng nhức đầu.
"Lần cuối cùng, tập trung tinh thần, nhìn thẳng vào đây dùm tôi, được chứ?"
Lục Thiếu Sơ đưa chiếc chuông đồng hình quả lắc tới trước mặt Tu Thần Khước, dõng dạc nói "Nhìn vào đây, thả lỏng tâm trí, nghĩ về một việc rất lâu trước đây mà cậu ấn tượng nhất..."
"Không có ký ức nào ấn tượng." Tu Thần Khước nhàn nhạt đáp.
"Được được, vậy hãy nhớ về tuổi thơ của cậu đi, ký ức bất kỳ nhé."
"Không nhớ."
"Đệch mịa!" Lục Thiếu Sơ rốt cuộc nhịn không được muốn chửi bậy rồi.
"Con mẹ nó cậu không nhớ hay là lười nhớ?!"
"Lười nhớ." Hắn nghiêm nghiêm thật thật phun ra hai chữ.
"Hoắc Bắc Cảng, đặt vé máy bay đi, tôi với cậu quay về đảo thôi."
Hoắc Bắc Cảng cảm thông thay cho Lục Thiếu Sơ, chậm rãi lôi điện thoại cảm ứng ra đặt hai cái vé máy bay.
Thẩm Kiêu ở một bên ăn hết hai gói hạt mứt mà cười tới mức muốn nội thương "Ha hả, anh Tu, với cái tính cách này của anh làm sao anh sống được cho đến bây giờ thế? Cười chết tôi rồi, đệch mịa nó đau bụng quá..."
"Khước, cậu nghiêm túc chút đi được không?" Lôi Báo ảo não khuyên một câu.
Tu Thần Khước nhăn mày, trên mặt biểu cảm cáu kỉnh, hiển nhiên không hề để tâm đến đám bọn họ, liếc mắt nhìn Lục Thiếu Sơ "Bắt đầu đi."
Lục Thiếu Sơ cố gắng hết sức hoàn thành bổn phận và trách nhiệm sao cho xứng đáng với bốn từ hắc thần y nhân, lần nữa đung đưa chuông đồng hình quả lắc, miệng đọc ba câu đồng dao.
Đã dùng đến phương pháp này rồi mà còn không thành công nữa thì anh cũng bó tay.
Tu Thần Khước tập trung nhìn vào vật thể trước mặt mình, nhẹ nhàng chớp mắt, đôi con ngươi thâm sâu như biển lặng lẽ biến hoá.
Một phút, rồi hai phút, phòng bao tràn ngập sự im lặng quỷ dị cuối cùng bị đánh gãy bởi câu hỏi của Lục Thiếu Sơ.
"Tu Thần Khước?"
"Ừ." Hắn đáp.
"Bao nhiêu tuổi? Hiện tại làm ngành gì?"
"Hai mươi chín tuổi, hiện tại làm nhiều ngành."
"Cụ thể là làm những gì?"
"Kinh doanh bất động sản, khu nghỉ dưỡng, rửa tiền, buôn bán vũ khí liên quốc gia."
"Có còn nhớ thời điểm cậu đến California đã xảy ra chuyện gì không?"
"Không nhớ."
Lục Thiếu Sơ "..."
Hoắc Bắc Cảng "..."
Lôi Báo "..."
Thẩm Kiêu "..."
Khoé môi Lục Thiếu Sơ liên hoàn co giật "Cậu vẫn chưa bị thôi miên đâu đúng không?"
"Ừ." Tu Thần Khước từ tốn đáp.
Con mẹ nó, ông nội đây thực sự muốn cắn người.
"Thiếu Sơ, thôi miên không hiệu quả đối với cậu ta?" Lôi Báo hiểu ra điểm kì lạ này, hắc thần y nhân đại danh đỉnh đỉnh trong giới Hắc Bạch đạo có ai mà không biết đến, khả năng thôi miên đã đứng hàng đầu trên thế giới. Vậy mà thôi miên bảy lần cả bảy lần thất bại, quá là phi lý rồi đi?
"Nếu thôi miên không dùng được, thì chỉ có một khả năng..."
Mấu chốt chính là bản tính phòng ngự và đề phòng của Tu Thần Khước quá cao, ngay cả khi trạng thái tinh thần hắn rơi vào dụ hoặc cùng túng quẫn cũng không thể nào khiến hắn mất đi lý trí và ý thức.
Lục Thiếu Sơ thu hồi chuông đồng hình quả lắc về, con người này, quả thực là vô cùng đáng sợ. Giống như một cỗ máy được lập trình sẵn, không có bất cứ nguyên tố hay yếu tố bên ngoài nào có thể tác động đến hắn.
"Như thế nào?"
Tu Thần Khước ngay cả lông mày cũng không nhướn lấy một cái, lười biếng ngả người về phía sau, nhàn nhạt hỏi.
Lục Thiếu Sơ lắc đầu "Đây không phải do tôi, Khước, căn bản là lớp phòng ngự của cậu không tài nào phá thủng."
"Ký ức của cậu, ngay cả thuật thôi miên cũng không can thiệp nổi." Anh nói "Một đoạn trí nhớ cậu mất đi kia, tuy không rõ là ký ức như thế nào nhưng nếu như do tác động bên ngoài ảnh hưởng đến thì không hẳn, tôi chắc chắn thời điểm đứng ở ranh giới sinh tử, nó là đoạn ký ức cậu muốn lưu trữ nhiều nhất và sâu sắc nhất. Không phải là cậu quên đi nó, mà là tâm trí của cậu đang cất giữ nó ở nơi sâu nhất và kín đáo nhất mà thôi."
Thẩm Kiêu trợn mắt chó "Oa, cái này không khả thi chút nào nha."
"Anh Tu này, anh mà cũng có những ký ức quan trọng nhất mà bản thân không muốn mất hay sao?"
"Cho nên nói, thời điểm nào đó bất kì, cậu ta tự khắc sẽ nhớ lại?" Hoắc Bắc Cảng nhíu mày.
"Đại loại là như vậy đấy."
Lôi Báo ngậm điếu thuốc lá, châm lửa đốt "Nhưng mà, những chuyện xảy ra khi ở California cậu hoàn toàn không nhớ thật sao? Ngay cả mục đích ban đầu cậu đến chỗ tôi cũng không nhớ?"
Tu Thần Khước lắc đầu.
"Ôi, nhắc đến thời gian anh Tu cùng anh Lôi còn ở California điều trị chấn thương sau vụ tập kích, chính tôi là người quản lý UE ở bên này, thức trắng mấy đêm liền giải quyết vụ bê bối kia giúp anh đó nha." Thẩm Kiêu nhanh nhảu kể công "Mà tôi nói này, kẻ nào muốn chúng ta chết chùm như vậy hả? Buôn bán vũ khí liên doanh thuộc địa phận Hắc Đạo, đám cảnh sát xưa nay nhắm mắt làm ngơ lại quay ra cắn đít chúng ta bất thình lình như vậy, kẻ đằng sau xúi giục cũng chơi thâm quá đi?"
Lôi Báo "Tôi xém quên mất, vụ này tôi phâm phó cho Đầu hổ cùng Chử Hồng điều tra. Kẻ đứng đằng sau giật dây, chính là kẻ Khước luôn muốn lấy mạng..."
"Lawrence Louis Tri Tiết."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Quay Trở Lại Bên Hắn
- Chương 2: Trọng Sinh
- Chương 3: Ký Ức Kiếp Trước
- Chương 4: Quan Hệ Hoà Hảo
- Chương 5: Muốn Rờ Má Tôi Sao
- Chương 6: Muốn Anh, Không Muốn Tử Sâm
- Chương 7: Thỏ Con
- Chương 8: Hiểu Lầm Lớn (Thượng)
- Chương 9: Hiểu Lầm Lớn (Trung)
- Chương 10: Hiểu Lầm Lớn (Hạ)
- Chương 11: Dùng Lời Để Mua, Không Dùng Tiền
- Chương 12: Em Rất Vừa Miệng
- Chương 13: Hắn Cũng Có Mặt Ngây Thơ
- Chương 14: Được Gặp Tình Nhân Vui Vẻ Sao
- Chương 15: Đại Ma Đầu Sủng Tôi
- Chương 16: Lão Công Tốt Nhất Thế Giới
- Chương 17: Em Chắc Chứ
- Chương 18: Yêu Anh Nhất Đó
- Chương 19: Tu Phu Nhân Của Mấy Người Thế Nào
- Chương 20: Em Gái Ngoài Giá Thú
- Chương 21: Ác Quỷ Từng Bị Tổn Thương
- Chương 22: Mệnh Lệnh Từ Tu Thần Khước
- Chương 23: Nguy Hiểm Kề Cạnh
- Chương 24: Gần Cái Chết
- Chương 25: Cố Tư Vũ Chính Là Mạng
- Chương 26: Toàn Tâm Toàn Ý Bên Cạnh Anh
- Chương 27: Hắn Đáng Yêu Nhiều Như Vậy
- Chương 28: Đòn Sát Phạt (Thượng)
- Chương 29: Đòn Sát Phạt (Trung)
- Chương 30: Đòn Sát Phạt (Hạ)
- Chương 31: Chỉ Cần Là Em Sẽ Đau Đớn Tê Tâm Liệt Phế
- Chương 32: Cút
- Chương 33: Đừng Hòng Toàn Mạng
- Chương 34: Đoạn Trí Nhớ Kinh Khủng
- Chương 35: Bài Thi Bị Chấm Gian Lận
- Chương 36: Có Cần Tôi Tìm Bác Sĩ Thú Y Không
- Chương 37: Giá Trị Nhan Sắc
- Chương 38: Chồng
- Chương 39: Lời Cảnh Cáo
- Chương 40: Ngươi Làm Thương Cô Ấy Ta Sẽ Giết Ngươi
- Chương 41: Lần Đầu Trải Nghiệm Cảm Giác Mạnh
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: Cẩu Nô Tài
- Chương 46: Hắn Không Phải Nhân Loại
- Chương 47: Tay Nghề Của Phồn Sát
- Chương 48: Nam Nhân Thân Thế Bí Ẩn
- Chương 49: Vây Đến Mức Khốn Đốn
- Chương 50: Tập Kích Trên Không Trung (Thượng)
- Chương 51: Tập Kích Trên Không Trung (Trung)
- Chương 52: Tập Kích Trên Không Trung (Hạ)
- Chương 53: Đối Mặt Với Nguy Hiểm
- Chương 54: Ranh Giới Sinh Tử
- Chương 55: Một Chút Cũng Không Nhớ Sao
- Chương 56: Bạn Trai Em Đã Trên Thiên Đường Rồi
- Chương 57: Chăm Bệnh
- Chương 58: Lệnh Tịch Thu Tài Sản
- Chương 59: Em Lại Vì Bảo Vệ Hắn Ta
- Chương 60: Anh Cuối Cùng Cũng Về Với Em Rồi
- Chương 61: Cô Là Ai
- Chương 62: Chân Tướng Sự Việc
- Chương 63: Mặt Của Ta Ông Cũng Dám Sờ
- Chương 64: Chẳng Qua Chỉ Thứ Tình Cảm Tạm Bợ
- Chương 65: Hắn Ta Cũng Là Người Bình Thường
- Chương 66: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Thượng)
- Chương 67: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Trung)
- Chương 68: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Hạ)
- Chương 69: Trở Về Cố Gia (Thượng)
- Chương 70: Trở Về Cố Gia (Trung)
- Chương 71: Trở Về Cố Gia (Hạ)
- Chương 72: Loại Người Lật Mặt Nhanh Như Anh Ta
- Chương 73: Tôi Tự Nguyện Yêu Anh Cũng Không Quan Tâm
- Chương 74: Dấu Ấn Định Tội Chết
- Chương 75: Lời Dụ Dỗ Của Ma Quỷ
- Chương 76: Cơn Giận Của Phồn Sát
- Chương 77: Nụ Hôn Cưỡng Đoạt
- Chương 78: Thân Thế Của Tri Tiết
- Chương 79: Hắn Không Ngây Thơ Như Vậy
- Chương 80: Buổi Tiệc Đêm Calibhoe
- Chương 81: Gặp Lại Người Yêu Cũ
- Chương 82: Lần Sau Đánh Chó Thì Dùng Roi
- Chương 83: Hội Ngộ
- Chương 84: Vô Tình Hay Hữu Ý
- Chương 85: Các Đại Nhân Vật Tương Phùng
- Chương 86: Tôi Chính Là Hẹp Hòi Như Vậy
- Chương 87: Sự Đụng Chạm Chết Người
- Chương 88: Tìm Cô Cứu Hoả
- Chương 89: Dập Lửa Thành Công Ngoài Mong Muốn
- Chương 90: Người Mà Bản Thân Hắn Đặc Biệt Dung Túng
- Chương 91: Tại Sao Còn Chưa Đến Bồi Trẫm
- Chương 92: Nho Chua
- Chương 93: Buổi Đấu Giá Ngầm
- Chương 94: Cậu Không Nói, Tôi Cũng Biết Cậu Ngu
- Chương 95: Ngày Xưa Người Ta Thường Gọi Là Hôn Quân
- Chương 96: Loại Cảm Giác Nuông Chiều Quen Thuộc
- Chương 97: Lấy Tư Cách Gì Để Tặng Vật Cho Cô
- Chương 98: Cảnh Bên Ngoài Đó Đẹp Hơn Ta À
- Chương 99: Cô Khi Dễ Ta Hả
- Chương 100: Giúp Tôi Khôi Phục Trí Nhớ
- Chương 101: Thăm Cố Kiều
- Chương 102: Bắt Gặp Tương Cầm Quan Hệ Bất Chính
- Chương 103: Ký Ức Ngủ Quên Từng Đoạn Lướt Qua
- Chương 104: Thức Ăn Miễn Phí Ngon Hơn Trả Tiền
- Chương 105: Oan Gia Tương Phùng, Không Đội Trời Chung
- Chương 106: Hai Kẻ Thù Cùng Ngồi Ăn Cơm
- Chương 107: Chỉ Bởi Vì Ta Luôn Luôn Thích Cô
- Chương 108: Cự Tuyệt
- Chương 109: Bản Tính Phòng Ngự Quá Cao
- Chương 110: Cố Thị Lâm Vào Khủng Hoảng
- Chương 111: Cải Tử Hoàn Sinh
- Chương 112: Anh Ấy Thích Ăn Bánh Bao Ngọt
- Chương 113: Coi Tôi Đần Sao?
- Chương 114: Tôi Còn Cách Nào Nữa Đây?
- Chương 115: Kẻ Si Tình, Thường Sẽ Rất Khổ Sở
- Chương 116: Chuyển Biến Ký Ức
- Chương 117: Hồi Tưởng (1)
- Chương 118: Hồi Tưởng (2)
- Chương 119: Hồi Tưởng (3)
- Chương 120: Hồi Tưởng (4)
- Chương 121: Hồi Tưởng (5)
- Chương 122: Thực Sự Xin Lỗi Anh
- Chương 123: Tỉnh lại
- Chương 124: Anh đau lắm
- Chương 125: Nhận ra giá trị của anh rồi, vậy thì em tận dụng anh đi
- Chương 126: Cô là đang cầu xin tôi giết cô đi sao
- Chương 127: Trong mắt anh chỉ có em và những người khác
- Chương 128: Không ăn được thì đạp đổ
- Chương 129: Đầy tình nồng ý đậm
- Chương 130: Gia đình của hắn chỉ có một mình cô
- Chương 131: Bởi vì trân trọng cho nên sẽ không tuỳ tiện
- Chương 132: Không được phép liên lạc với hắn
- Chương 133: Đây có tính là đang hối lộ cô hay không
- Chương 134: Em càng ngày càng yêu anh điên cuồng
- Chương 135: Nam sắc suy cho cùng cũng chỉ là da với thịt
- Chương 136: Em có phải cho rằng anh rất dễ bị dụ hay không?
- Chương 137: Hắn đây quá phạm quy
- Chương 138: Vì cậu đần
- Chương 139: Cô có ghét ta không
- Chương 140: Thay vì cho rằng bản thân mình bị ép buộc
- Chương 141: Cô sáng ngời hơn tất cả mọi thứ trên đời
- Chương 142: Lần đầu thấy hắn khóc to như vậy
- Chương 143