Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt - Chương 118: Hồi Tưởng (2)
Chương trước- Chương 1: Quay Trở Lại Bên Hắn
- Chương 2: Trọng Sinh
- Chương 3: Ký Ức Kiếp Trước
- Chương 4: Quan Hệ Hoà Hảo
- Chương 5: Muốn Rờ Má Tôi Sao
- Chương 6: Muốn Anh, Không Muốn Tử Sâm
- Chương 7: Thỏ Con
- Chương 8: Hiểu Lầm Lớn (Thượng)
- Chương 9: Hiểu Lầm Lớn (Trung)
- Chương 10: Hiểu Lầm Lớn (Hạ)
- Chương 11: Dùng Lời Để Mua, Không Dùng Tiền
- Chương 12: Em Rất Vừa Miệng
- Chương 13: Hắn Cũng Có Mặt Ngây Thơ
- Chương 14: Được Gặp Tình Nhân Vui Vẻ Sao
- Chương 15: Đại Ma Đầu Sủng Tôi
- Chương 16: Lão Công Tốt Nhất Thế Giới
- Chương 17: Em Chắc Chứ
- Chương 18: Yêu Anh Nhất Đó
- Chương 19: Tu Phu Nhân Của Mấy Người Thế Nào
- Chương 20: Em Gái Ngoài Giá Thú
- Chương 21: Ác Quỷ Từng Bị Tổn Thương
- Chương 22: Mệnh Lệnh Từ Tu Thần Khước
- Chương 23: Nguy Hiểm Kề Cạnh
- Chương 24: Gần Cái Chết
- Chương 25: Cố Tư Vũ Chính Là Mạng
- Chương 26: Toàn Tâm Toàn Ý Bên Cạnh Anh
- Chương 27: Hắn Đáng Yêu Nhiều Như Vậy
- Chương 28: Đòn Sát Phạt (Thượng)
- Chương 29: Đòn Sát Phạt (Trung)
- Chương 30: Đòn Sát Phạt (Hạ)
- Chương 31: Chỉ Cần Là Em Sẽ Đau Đớn Tê Tâm Liệt Phế
- Chương 32: Cút
- Chương 33: Đừng Hòng Toàn Mạng
- Chương 34: Đoạn Trí Nhớ Kinh Khủng
- Chương 35: Bài Thi Bị Chấm Gian Lận
- Chương 36: Có Cần Tôi Tìm Bác Sĩ Thú Y Không
- Chương 37: Giá Trị Nhan Sắc
- Chương 38: Chồng
- Chương 39: Lời Cảnh Cáo
- Chương 40: Ngươi Làm Thương Cô Ấy Ta Sẽ Giết Ngươi
- Chương 41: Lần Đầu Trải Nghiệm Cảm Giác Mạnh
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: Cẩu Nô Tài
- Chương 46: Hắn Không Phải Nhân Loại
- Chương 47: Tay Nghề Của Phồn Sát
- Chương 48: Nam Nhân Thân Thế Bí Ẩn
- Chương 49: Vây Đến Mức Khốn Đốn
- Chương 50: Tập Kích Trên Không Trung (Thượng)
- Chương 51: Tập Kích Trên Không Trung (Trung)
- Chương 52: Tập Kích Trên Không Trung (Hạ)
- Chương 53: Đối Mặt Với Nguy Hiểm
- Chương 54: Ranh Giới Sinh Tử
- Chương 55: Một Chút Cũng Không Nhớ Sao
- Chương 56: Bạn Trai Em Đã Trên Thiên Đường Rồi
- Chương 57: Chăm Bệnh
- Chương 58: Lệnh Tịch Thu Tài Sản
- Chương 59: Em Lại Vì Bảo Vệ Hắn Ta
- Chương 60: Anh Cuối Cùng Cũng Về Với Em Rồi
- Chương 61: Cô Là Ai
- Chương 62: Chân Tướng Sự Việc
- Chương 63: Mặt Của Ta Ông Cũng Dám Sờ
- Chương 64: Chẳng Qua Chỉ Thứ Tình Cảm Tạm Bợ
- Chương 65: Hắn Ta Cũng Là Người Bình Thường
- Chương 66: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Thượng)
- Chương 67: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Trung)
- Chương 68: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Hạ)
- Chương 69: Trở Về Cố Gia (Thượng)
- Chương 70: Trở Về Cố Gia (Trung)
- Chương 71: Trở Về Cố Gia (Hạ)
- Chương 72: Loại Người Lật Mặt Nhanh Như Anh Ta
- Chương 73: Tôi Tự Nguyện Yêu Anh Cũng Không Quan Tâm
- Chương 74: Dấu Ấn Định Tội Chết
- Chương 75: Lời Dụ Dỗ Của Ma Quỷ
- Chương 76: Cơn Giận Của Phồn Sát
- Chương 77: Nụ Hôn Cưỡng Đoạt
- Chương 78: Thân Thế Của Tri Tiết
- Chương 79: Hắn Không Ngây Thơ Như Vậy
- Chương 80: Buổi Tiệc Đêm Calibhoe
- Chương 81: Gặp Lại Người Yêu Cũ
- Chương 82: Lần Sau Đánh Chó Thì Dùng Roi
- Chương 83: Hội Ngộ
- Chương 84: Vô Tình Hay Hữu Ý
- Chương 85: Các Đại Nhân Vật Tương Phùng
- Chương 86: Tôi Chính Là Hẹp Hòi Như Vậy
- Chương 87: Sự Đụng Chạm Chết Người
- Chương 88: Tìm Cô Cứu Hoả
- Chương 89: Dập Lửa Thành Công Ngoài Mong Muốn
- Chương 90: Người Mà Bản Thân Hắn Đặc Biệt Dung Túng
- Chương 91: Tại Sao Còn Chưa Đến Bồi Trẫm
- Chương 92: Nho Chua
- Chương 93: Buổi Đấu Giá Ngầm
- Chương 94: Cậu Không Nói, Tôi Cũng Biết Cậu Ngu
- Chương 95: Ngày Xưa Người Ta Thường Gọi Là Hôn Quân
- Chương 96: Loại Cảm Giác Nuông Chiều Quen Thuộc
- Chương 97: Lấy Tư Cách Gì Để Tặng Vật Cho Cô
- Chương 98: Cảnh Bên Ngoài Đó Đẹp Hơn Ta À
- Chương 99: Cô Khi Dễ Ta Hả
- Chương 100: Giúp Tôi Khôi Phục Trí Nhớ
- Chương 101: Thăm Cố Kiều
- Chương 102: Bắt Gặp Tương Cầm Quan Hệ Bất Chính
- Chương 103: Ký Ức Ngủ Quên Từng Đoạn Lướt Qua
- Chương 104: Thức Ăn Miễn Phí Ngon Hơn Trả Tiền
- Chương 105: Oan Gia Tương Phùng, Không Đội Trời Chung
- Chương 106: Hai Kẻ Thù Cùng Ngồi Ăn Cơm
- Chương 107: Chỉ Bởi Vì Ta Luôn Luôn Thích Cô
- Chương 108: Cự Tuyệt
- Chương 109: Bản Tính Phòng Ngự Quá Cao
- Chương 110: Cố Thị Lâm Vào Khủng Hoảng
- Chương 111: Cải Tử Hoàn Sinh
- Chương 112: Anh Ấy Thích Ăn Bánh Bao Ngọt
- Chương 113: Coi Tôi Đần Sao?
- Chương 114: Tôi Còn Cách Nào Nữa Đây?
- Chương 115: Kẻ Si Tình, Thường Sẽ Rất Khổ Sở
- Chương 116: Chuyển Biến Ký Ức
- Chương 117: Hồi Tưởng (1)
- Chương 118: Hồi Tưởng (2)
- Chương 119: Hồi Tưởng (3)
- Chương 120: Hồi Tưởng (4)
- Chương 121: Hồi Tưởng (5)
- Chương 122: Thực Sự Xin Lỗi Anh
- Chương 123: Tỉnh lại
- Chương 124: Anh đau lắm
- Chương 125: Nhận ra giá trị của anh rồi, vậy thì em tận dụng anh đi
- Chương 126: Cô là đang cầu xin tôi giết cô đi sao
- Chương 127: Trong mắt anh chỉ có em và những người khác
- Chương 128: Không ăn được thì đạp đổ
- Chương 129: Đầy tình nồng ý đậm
- Chương 130: Gia đình của hắn chỉ có một mình cô
- Chương 131: Bởi vì trân trọng cho nên sẽ không tuỳ tiện
- Chương 132: Không được phép liên lạc với hắn
- Chương 133: Đây có tính là đang hối lộ cô hay không
- Chương 134: Em càng ngày càng yêu anh điên cuồng
- Chương 135: Nam sắc suy cho cùng cũng chỉ là da với thịt
- Chương 136: Em có phải cho rằng anh rất dễ bị dụ hay không?
- Chương 137: Hắn đây quá phạm quy
- Chương 138: Vì cậu đần
- Chương 139: Cô có ghét ta không
- Chương 140: Thay vì cho rằng bản thân mình bị ép buộc
- Chương 141: Cô sáng ngời hơn tất cả mọi thứ trên đời
- Chương 142: Lần đầu thấy hắn khóc to như vậy
- Chương 143
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt
Chương 118: Hồi Tưởng (2)
Những ngày sau đó, cô bé dường như không thiếu hôm nào không đến chơi với hắn, mỗi ngày đều mang theo rất nhiều đồ ăn ngon, khi thì là bánh kem, khi thì là mứt hoa quả, khi thì là kẹo dẻo...
Mà mỗi lần đem đồ ăn ngon đến, hắn đều đã đứng chờ sẵn ở đó rồi.
Qua lại một thời gian dài, tới mức hắn còn đặc biệt sắp xếp một bộ bàn ghế ngoài sân vườn. Khi nó đến sẽ ngồi phía bên ngoài, hắn ngồi bên trong, khoảng cách hai người phân chia bởi một cánh cổng sắt.
Nó nhiều lần tìm cách đột nhập vào toà lâu đài để có thể chơi đùa cùng hắn, thế nhưng mà áp dụng mọi phương thức lại không có cái nào hiệu quả. Trong lúc bức bối, nó thuận miệng hỏi hắn một câu.
"Anh đẹp trai này, anh không thể ra ngoài sao?"
Ngón tay còn đang lật sách của hắn hơi dừng lại, sau đó hắn nhàn nhạt đáp "Không thể."
"Hehhh? Tại sao ạ?"
"Vì không được cho phép."
Cả tuổi thơ của hắn đã luôn bị vây khốn ở nơi này, cho đến tận bây giờ hắn vẫn chưa từng được phép rời khỏi, mà sau khi cha hắn chết đi thì hắn càng ít khi có cơ hội tiếp xúc với bất cứ ai ngoài hai người làm việc trong toà lâu đài.
Chỉ có nó là ngoại lệ.
Bất quá những lời này hắn chỉ nghĩ trong lòng, không nói ra ngoài miệng.
"Tiểu Vũ nghe nói trong toà lâu đài anh đang sống có ma đó, anh không sợ ma hả?" Nó làm mặt xấu đe doạ.
Hắn rũ mi nhìn nó một cái "Em mới là ma."
"Hứ, thật không có mắt mà, anh có thấy con ma nào dễ thương như Tiểu Vũ chưa?"
Hắn im lặng không đáp, tiếp tục đọc sách.
Nó buồn chán ngồi ở một bên, gục mặt xuống bàn, chăm chú ngắm nhìn hắn.
Cậu thiếu niên vừa tròn mười lăm tuổi này lại có khí chất vô cùng phi phàm, hắn mặc đơn điệu một chiếc áo phông trơn màu đen và quần vải thô, thế nhưng cũng không thể nào lấn át đi vẻ ngoài trác tuyệt kia, khuôn mặt hắn lập thể tiêu chuẩn, đôi mắt của hắn rất đẹp, đen huyền tinh xảo, hai hàng mi dài cong cong, da thịt trắng trẻo như ngọc...
"Làm sao vậy?" Tựa hồ phát hiện ra cô bé vẫn luôn chăm chú nhìn mình, hắn nhàn nhạt hỏi, cũng không ngẩng đầu, lực chú ý còn ở trên quyển sách.
"Anh thật xinh đẹp." Nó bất giác thốt lên một câu.
Tu Thần Khước "..."
"Anh còn đẹp hơn cả Tiểu Vũ nữa, ôi sao mà lại bất công như vậy chứ..."
Vành tai trắng trẻo của ai đó bỗng hồng hồng.
Kế tiếp từng mảnh ký ức mơ mơ hồ hồ tràn đến, nối tiếp nhau tựa như một thước phim dài tập chiếu trong trí não của hắn. Cảnh sắc di chuyển, tua chậm ở trước mắt...
Bởi vì bị giam nhốt một khoảng thời gian quá lâu, cho nên có đủ loại thức ăn chưa bao giờ hắn được thưởng thức và đủ loại trò chơi hắn chưa bao giờ biết đến được thử qua, đối với hắn đó dường như là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong mười lăm năm cuộc đời.
Chỉ cần hắn gọi tên, nó sẽ tiến về phía hắn như thể một đoá hoa...
Năm hắn mười lăm tuổi, lần đầu tiên hắn nhìn thấy một thế giới mới thông qua nó.
Nhưng mà mọi thứ không kéo dài được bao lâu.
Giống như một loại hoạt ảnh, nó chỉ là đứa trẻ, sẽ rất nhanh quên đi khoảng ký ức tươi đẹp này. Tất cả, cũng chỉ còn lại mình hắn nhớ, nhớ thật kỹ, cất giữ mọi thứ thật sâu, sâu đến mức cho dù hắn tan thành tro bụi cũng không bao giờ có thể quên đi được giữa chúng ta đã có vô số kỷ niệm đẹp đến nhường ấy.
"Anh đẹp trai, sau kỳ nghỉ hè này em sẽ không đến gặp anh được nữa."
Ngón tay dài cầm một chú gấu bông nhỏ của hắn hơi khẽ run lên. Nhưng hắn rất nhanh ổn định lại cảm xúc, hắn rũ mi mắt, nhàn nhạt đáp "Ừm."
"Anh sau này phải tự chăm sóc tốt mình đó, Tiểu Vũ không thể đem đồ ăn ngon đến cho anh nữa rồi." Khuôn mặt phúng phính của cô bé có chút tiếc nuối.
Hắn không ngẩng đầu nhìn nó lấy một cái, như cũ đáp "Ừm."
"Tiểu Vũ hi vọng năm sau sẽ gặp lại anh, nhưng mà có vẻ như là vĩnh viễn không thể rồi... bởi vì bà ngoại của Tiểu Vũ đã chuyển đến nơi Tiểu Vũ chung sống, sau này Tiểu Vũ không thể tuỳ tiện đến đây nữa a."
Nó nói xong, mang một cái bọc đặt lên trên bàn gỗ, sau đó đem rất nhiều bánh kẹo từng cái một đưa cho hắn. Cùng với vài thứ đồ chơi như là bộ bài hoạt hình, quân cờ, xúc xắc...
Cô bé chuyên tâm quảng bá sản phẩm một hồi lâu, miệng nhỏ không ngừng thao thao bất tuyệt. Chỉ kịp trông thấy tròng mắt cậu thiếu niên hơi đảo qua, con ngươi đen nhánh hiện ra một tia hốt hoảng.
"Anh đã nhớ lời Tiểu Vũ nói chưa?" Nó hỏi hắn.
Tu Thần Khước ngón tay siết chặt thứ đồ chơi mình cầm trong tay, nâng mắt nhìn nó "Em có muốn vào đây không?"
"Có thể sao? Nhưng bằng cách nào ạ?" Nó vui mừng cười toe toét, nhanh nhảu hỏi.
"Tiểu Vũ."
Lần đầu nghe hắn gọi tên nó, nó hơi sửng sốt một chút, chớp chớp mắt hạnh đáp "Vâng?"
"Anh là kẻ rất ích kỷ."
Nó nghiêng đầu nhỏ, cố gắng hiểu ý hắn muốn nói, nhưng bản tính đứa trẻ vốn đơn thuần. Không biết hắn rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì, chỉ thuận miệng nói những lời thật lòng "Dù cho anh có như thế nào đi chăng nữa thì Tiểu Vũ vẫn thích anh nhất mà."
"Em nói thật chứ?" Đôi con ngươi đen nhánh của cậu thiếu niên hơi thẫm lại.
Nó gật đầu chắc nịch "Vâng ạ!"
"Em không muốn rời xa anh đâu đúng chứ?"
"Tất nhiên là không muốn rồi..."
Lúc này khoé môi hắn mới chậm rãi cong lên, trên gương mặt trác tuyệt mà lạnh lùng của hắn xuất hiện một cười hiếm thấy "Vậy thì đến đây với anh."
Sau đó, hắn nói vài câu với người đàn ông trung niên lần trước đã đưa nó về nhà. Người đàn ông trung niên tuân theo lời hắn, đem cánh cổng sắt cao chọc trời tháo khoá, nặng nề mở ra.
Cánh cổng sắt cao lớn kiên cố mở ra lại như thể đang khiến mặt đất rung chuyển, lối vào bên trong khuôn viên của toà lâu đài hiện ra trước mắt nó.
Nó vui vẻ cười khanh khách, hưng phấn nhảy chân sáo đến trước lối vào. Ngẩng đầu nhìn cánh cổng luôn ngăn cách mình và anh đẹp trai cuối cùng cũng đã được mở ra, trong lòng không khỏi thích thú.
"Oaaa, anh ơi! Cánh cổng đó mở ra thật rồi nè!"
"Đến đây." Hắn đưa tay về phía nó, biểu cảm trên khuôn mặt chẳng qua chỉ thâm trầm đi vài phần, vẫn là một dáng vẻ lạnh nhạt như cũ.
Nó gật đầu, nhanh nhẹn chạy đến, tay nhỏ nắm lấy bàn tay to lớn của hắn.
Hắn dẫn nó đi vào trong toà lâu đài, con bé hớn hở nhìn ngó mọi thứ xung quanh, mà không hề hay biết cánh cổng lớn đằng sau đã chầm chậm khép lại.
Mà mỗi lần đem đồ ăn ngon đến, hắn đều đã đứng chờ sẵn ở đó rồi.
Qua lại một thời gian dài, tới mức hắn còn đặc biệt sắp xếp một bộ bàn ghế ngoài sân vườn. Khi nó đến sẽ ngồi phía bên ngoài, hắn ngồi bên trong, khoảng cách hai người phân chia bởi một cánh cổng sắt.
Nó nhiều lần tìm cách đột nhập vào toà lâu đài để có thể chơi đùa cùng hắn, thế nhưng mà áp dụng mọi phương thức lại không có cái nào hiệu quả. Trong lúc bức bối, nó thuận miệng hỏi hắn một câu.
"Anh đẹp trai này, anh không thể ra ngoài sao?"
Ngón tay còn đang lật sách của hắn hơi dừng lại, sau đó hắn nhàn nhạt đáp "Không thể."
"Hehhh? Tại sao ạ?"
"Vì không được cho phép."
Cả tuổi thơ của hắn đã luôn bị vây khốn ở nơi này, cho đến tận bây giờ hắn vẫn chưa từng được phép rời khỏi, mà sau khi cha hắn chết đi thì hắn càng ít khi có cơ hội tiếp xúc với bất cứ ai ngoài hai người làm việc trong toà lâu đài.
Chỉ có nó là ngoại lệ.
Bất quá những lời này hắn chỉ nghĩ trong lòng, không nói ra ngoài miệng.
"Tiểu Vũ nghe nói trong toà lâu đài anh đang sống có ma đó, anh không sợ ma hả?" Nó làm mặt xấu đe doạ.
Hắn rũ mi nhìn nó một cái "Em mới là ma."
"Hứ, thật không có mắt mà, anh có thấy con ma nào dễ thương như Tiểu Vũ chưa?"
Hắn im lặng không đáp, tiếp tục đọc sách.
Nó buồn chán ngồi ở một bên, gục mặt xuống bàn, chăm chú ngắm nhìn hắn.
Cậu thiếu niên vừa tròn mười lăm tuổi này lại có khí chất vô cùng phi phàm, hắn mặc đơn điệu một chiếc áo phông trơn màu đen và quần vải thô, thế nhưng cũng không thể nào lấn át đi vẻ ngoài trác tuyệt kia, khuôn mặt hắn lập thể tiêu chuẩn, đôi mắt của hắn rất đẹp, đen huyền tinh xảo, hai hàng mi dài cong cong, da thịt trắng trẻo như ngọc...
"Làm sao vậy?" Tựa hồ phát hiện ra cô bé vẫn luôn chăm chú nhìn mình, hắn nhàn nhạt hỏi, cũng không ngẩng đầu, lực chú ý còn ở trên quyển sách.
"Anh thật xinh đẹp." Nó bất giác thốt lên một câu.
Tu Thần Khước "..."
"Anh còn đẹp hơn cả Tiểu Vũ nữa, ôi sao mà lại bất công như vậy chứ..."
Vành tai trắng trẻo của ai đó bỗng hồng hồng.
Kế tiếp từng mảnh ký ức mơ mơ hồ hồ tràn đến, nối tiếp nhau tựa như một thước phim dài tập chiếu trong trí não của hắn. Cảnh sắc di chuyển, tua chậm ở trước mắt...
Bởi vì bị giam nhốt một khoảng thời gian quá lâu, cho nên có đủ loại thức ăn chưa bao giờ hắn được thưởng thức và đủ loại trò chơi hắn chưa bao giờ biết đến được thử qua, đối với hắn đó dường như là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong mười lăm năm cuộc đời.
Chỉ cần hắn gọi tên, nó sẽ tiến về phía hắn như thể một đoá hoa...
Năm hắn mười lăm tuổi, lần đầu tiên hắn nhìn thấy một thế giới mới thông qua nó.
Nhưng mà mọi thứ không kéo dài được bao lâu.
Giống như một loại hoạt ảnh, nó chỉ là đứa trẻ, sẽ rất nhanh quên đi khoảng ký ức tươi đẹp này. Tất cả, cũng chỉ còn lại mình hắn nhớ, nhớ thật kỹ, cất giữ mọi thứ thật sâu, sâu đến mức cho dù hắn tan thành tro bụi cũng không bao giờ có thể quên đi được giữa chúng ta đã có vô số kỷ niệm đẹp đến nhường ấy.
"Anh đẹp trai, sau kỳ nghỉ hè này em sẽ không đến gặp anh được nữa."
Ngón tay dài cầm một chú gấu bông nhỏ của hắn hơi khẽ run lên. Nhưng hắn rất nhanh ổn định lại cảm xúc, hắn rũ mi mắt, nhàn nhạt đáp "Ừm."
"Anh sau này phải tự chăm sóc tốt mình đó, Tiểu Vũ không thể đem đồ ăn ngon đến cho anh nữa rồi." Khuôn mặt phúng phính của cô bé có chút tiếc nuối.
Hắn không ngẩng đầu nhìn nó lấy một cái, như cũ đáp "Ừm."
"Tiểu Vũ hi vọng năm sau sẽ gặp lại anh, nhưng mà có vẻ như là vĩnh viễn không thể rồi... bởi vì bà ngoại của Tiểu Vũ đã chuyển đến nơi Tiểu Vũ chung sống, sau này Tiểu Vũ không thể tuỳ tiện đến đây nữa a."
Nó nói xong, mang một cái bọc đặt lên trên bàn gỗ, sau đó đem rất nhiều bánh kẹo từng cái một đưa cho hắn. Cùng với vài thứ đồ chơi như là bộ bài hoạt hình, quân cờ, xúc xắc...
Cô bé chuyên tâm quảng bá sản phẩm một hồi lâu, miệng nhỏ không ngừng thao thao bất tuyệt. Chỉ kịp trông thấy tròng mắt cậu thiếu niên hơi đảo qua, con ngươi đen nhánh hiện ra một tia hốt hoảng.
"Anh đã nhớ lời Tiểu Vũ nói chưa?" Nó hỏi hắn.
Tu Thần Khước ngón tay siết chặt thứ đồ chơi mình cầm trong tay, nâng mắt nhìn nó "Em có muốn vào đây không?"
"Có thể sao? Nhưng bằng cách nào ạ?" Nó vui mừng cười toe toét, nhanh nhảu hỏi.
"Tiểu Vũ."
Lần đầu nghe hắn gọi tên nó, nó hơi sửng sốt một chút, chớp chớp mắt hạnh đáp "Vâng?"
"Anh là kẻ rất ích kỷ."
Nó nghiêng đầu nhỏ, cố gắng hiểu ý hắn muốn nói, nhưng bản tính đứa trẻ vốn đơn thuần. Không biết hắn rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì, chỉ thuận miệng nói những lời thật lòng "Dù cho anh có như thế nào đi chăng nữa thì Tiểu Vũ vẫn thích anh nhất mà."
"Em nói thật chứ?" Đôi con ngươi đen nhánh của cậu thiếu niên hơi thẫm lại.
Nó gật đầu chắc nịch "Vâng ạ!"
"Em không muốn rời xa anh đâu đúng chứ?"
"Tất nhiên là không muốn rồi..."
Lúc này khoé môi hắn mới chậm rãi cong lên, trên gương mặt trác tuyệt mà lạnh lùng của hắn xuất hiện một cười hiếm thấy "Vậy thì đến đây với anh."
Sau đó, hắn nói vài câu với người đàn ông trung niên lần trước đã đưa nó về nhà. Người đàn ông trung niên tuân theo lời hắn, đem cánh cổng sắt cao chọc trời tháo khoá, nặng nề mở ra.
Cánh cổng sắt cao lớn kiên cố mở ra lại như thể đang khiến mặt đất rung chuyển, lối vào bên trong khuôn viên của toà lâu đài hiện ra trước mắt nó.
Nó vui vẻ cười khanh khách, hưng phấn nhảy chân sáo đến trước lối vào. Ngẩng đầu nhìn cánh cổng luôn ngăn cách mình và anh đẹp trai cuối cùng cũng đã được mở ra, trong lòng không khỏi thích thú.
"Oaaa, anh ơi! Cánh cổng đó mở ra thật rồi nè!"
"Đến đây." Hắn đưa tay về phía nó, biểu cảm trên khuôn mặt chẳng qua chỉ thâm trầm đi vài phần, vẫn là một dáng vẻ lạnh nhạt như cũ.
Nó gật đầu, nhanh nhẹn chạy đến, tay nhỏ nắm lấy bàn tay to lớn của hắn.
Hắn dẫn nó đi vào trong toà lâu đài, con bé hớn hở nhìn ngó mọi thứ xung quanh, mà không hề hay biết cánh cổng lớn đằng sau đã chầm chậm khép lại.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Quay Trở Lại Bên Hắn
- Chương 2: Trọng Sinh
- Chương 3: Ký Ức Kiếp Trước
- Chương 4: Quan Hệ Hoà Hảo
- Chương 5: Muốn Rờ Má Tôi Sao
- Chương 6: Muốn Anh, Không Muốn Tử Sâm
- Chương 7: Thỏ Con
- Chương 8: Hiểu Lầm Lớn (Thượng)
- Chương 9: Hiểu Lầm Lớn (Trung)
- Chương 10: Hiểu Lầm Lớn (Hạ)
- Chương 11: Dùng Lời Để Mua, Không Dùng Tiền
- Chương 12: Em Rất Vừa Miệng
- Chương 13: Hắn Cũng Có Mặt Ngây Thơ
- Chương 14: Được Gặp Tình Nhân Vui Vẻ Sao
- Chương 15: Đại Ma Đầu Sủng Tôi
- Chương 16: Lão Công Tốt Nhất Thế Giới
- Chương 17: Em Chắc Chứ
- Chương 18: Yêu Anh Nhất Đó
- Chương 19: Tu Phu Nhân Của Mấy Người Thế Nào
- Chương 20: Em Gái Ngoài Giá Thú
- Chương 21: Ác Quỷ Từng Bị Tổn Thương
- Chương 22: Mệnh Lệnh Từ Tu Thần Khước
- Chương 23: Nguy Hiểm Kề Cạnh
- Chương 24: Gần Cái Chết
- Chương 25: Cố Tư Vũ Chính Là Mạng
- Chương 26: Toàn Tâm Toàn Ý Bên Cạnh Anh
- Chương 27: Hắn Đáng Yêu Nhiều Như Vậy
- Chương 28: Đòn Sát Phạt (Thượng)
- Chương 29: Đòn Sát Phạt (Trung)
- Chương 30: Đòn Sát Phạt (Hạ)
- Chương 31: Chỉ Cần Là Em Sẽ Đau Đớn Tê Tâm Liệt Phế
- Chương 32: Cút
- Chương 33: Đừng Hòng Toàn Mạng
- Chương 34: Đoạn Trí Nhớ Kinh Khủng
- Chương 35: Bài Thi Bị Chấm Gian Lận
- Chương 36: Có Cần Tôi Tìm Bác Sĩ Thú Y Không
- Chương 37: Giá Trị Nhan Sắc
- Chương 38: Chồng
- Chương 39: Lời Cảnh Cáo
- Chương 40: Ngươi Làm Thương Cô Ấy Ta Sẽ Giết Ngươi
- Chương 41: Lần Đầu Trải Nghiệm Cảm Giác Mạnh
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: Cẩu Nô Tài
- Chương 46: Hắn Không Phải Nhân Loại
- Chương 47: Tay Nghề Của Phồn Sát
- Chương 48: Nam Nhân Thân Thế Bí Ẩn
- Chương 49: Vây Đến Mức Khốn Đốn
- Chương 50: Tập Kích Trên Không Trung (Thượng)
- Chương 51: Tập Kích Trên Không Trung (Trung)
- Chương 52: Tập Kích Trên Không Trung (Hạ)
- Chương 53: Đối Mặt Với Nguy Hiểm
- Chương 54: Ranh Giới Sinh Tử
- Chương 55: Một Chút Cũng Không Nhớ Sao
- Chương 56: Bạn Trai Em Đã Trên Thiên Đường Rồi
- Chương 57: Chăm Bệnh
- Chương 58: Lệnh Tịch Thu Tài Sản
- Chương 59: Em Lại Vì Bảo Vệ Hắn Ta
- Chương 60: Anh Cuối Cùng Cũng Về Với Em Rồi
- Chương 61: Cô Là Ai
- Chương 62: Chân Tướng Sự Việc
- Chương 63: Mặt Của Ta Ông Cũng Dám Sờ
- Chương 64: Chẳng Qua Chỉ Thứ Tình Cảm Tạm Bợ
- Chương 65: Hắn Ta Cũng Là Người Bình Thường
- Chương 66: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Thượng)
- Chương 67: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Trung)
- Chương 68: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Hạ)
- Chương 69: Trở Về Cố Gia (Thượng)
- Chương 70: Trở Về Cố Gia (Trung)
- Chương 71: Trở Về Cố Gia (Hạ)
- Chương 72: Loại Người Lật Mặt Nhanh Như Anh Ta
- Chương 73: Tôi Tự Nguyện Yêu Anh Cũng Không Quan Tâm
- Chương 74: Dấu Ấn Định Tội Chết
- Chương 75: Lời Dụ Dỗ Của Ma Quỷ
- Chương 76: Cơn Giận Của Phồn Sát
- Chương 77: Nụ Hôn Cưỡng Đoạt
- Chương 78: Thân Thế Của Tri Tiết
- Chương 79: Hắn Không Ngây Thơ Như Vậy
- Chương 80: Buổi Tiệc Đêm Calibhoe
- Chương 81: Gặp Lại Người Yêu Cũ
- Chương 82: Lần Sau Đánh Chó Thì Dùng Roi
- Chương 83: Hội Ngộ
- Chương 84: Vô Tình Hay Hữu Ý
- Chương 85: Các Đại Nhân Vật Tương Phùng
- Chương 86: Tôi Chính Là Hẹp Hòi Như Vậy
- Chương 87: Sự Đụng Chạm Chết Người
- Chương 88: Tìm Cô Cứu Hoả
- Chương 89: Dập Lửa Thành Công Ngoài Mong Muốn
- Chương 90: Người Mà Bản Thân Hắn Đặc Biệt Dung Túng
- Chương 91: Tại Sao Còn Chưa Đến Bồi Trẫm
- Chương 92: Nho Chua
- Chương 93: Buổi Đấu Giá Ngầm
- Chương 94: Cậu Không Nói, Tôi Cũng Biết Cậu Ngu
- Chương 95: Ngày Xưa Người Ta Thường Gọi Là Hôn Quân
- Chương 96: Loại Cảm Giác Nuông Chiều Quen Thuộc
- Chương 97: Lấy Tư Cách Gì Để Tặng Vật Cho Cô
- Chương 98: Cảnh Bên Ngoài Đó Đẹp Hơn Ta À
- Chương 99: Cô Khi Dễ Ta Hả
- Chương 100: Giúp Tôi Khôi Phục Trí Nhớ
- Chương 101: Thăm Cố Kiều
- Chương 102: Bắt Gặp Tương Cầm Quan Hệ Bất Chính
- Chương 103: Ký Ức Ngủ Quên Từng Đoạn Lướt Qua
- Chương 104: Thức Ăn Miễn Phí Ngon Hơn Trả Tiền
- Chương 105: Oan Gia Tương Phùng, Không Đội Trời Chung
- Chương 106: Hai Kẻ Thù Cùng Ngồi Ăn Cơm
- Chương 107: Chỉ Bởi Vì Ta Luôn Luôn Thích Cô
- Chương 108: Cự Tuyệt
- Chương 109: Bản Tính Phòng Ngự Quá Cao
- Chương 110: Cố Thị Lâm Vào Khủng Hoảng
- Chương 111: Cải Tử Hoàn Sinh
- Chương 112: Anh Ấy Thích Ăn Bánh Bao Ngọt
- Chương 113: Coi Tôi Đần Sao?
- Chương 114: Tôi Còn Cách Nào Nữa Đây?
- Chương 115: Kẻ Si Tình, Thường Sẽ Rất Khổ Sở
- Chương 116: Chuyển Biến Ký Ức
- Chương 117: Hồi Tưởng (1)
- Chương 118: Hồi Tưởng (2)
- Chương 119: Hồi Tưởng (3)
- Chương 120: Hồi Tưởng (4)
- Chương 121: Hồi Tưởng (5)
- Chương 122: Thực Sự Xin Lỗi Anh
- Chương 123: Tỉnh lại
- Chương 124: Anh đau lắm
- Chương 125: Nhận ra giá trị của anh rồi, vậy thì em tận dụng anh đi
- Chương 126: Cô là đang cầu xin tôi giết cô đi sao
- Chương 127: Trong mắt anh chỉ có em và những người khác
- Chương 128: Không ăn được thì đạp đổ
- Chương 129: Đầy tình nồng ý đậm
- Chương 130: Gia đình của hắn chỉ có một mình cô
- Chương 131: Bởi vì trân trọng cho nên sẽ không tuỳ tiện
- Chương 132: Không được phép liên lạc với hắn
- Chương 133: Đây có tính là đang hối lộ cô hay không
- Chương 134: Em càng ngày càng yêu anh điên cuồng
- Chương 135: Nam sắc suy cho cùng cũng chỉ là da với thịt
- Chương 136: Em có phải cho rằng anh rất dễ bị dụ hay không?
- Chương 137: Hắn đây quá phạm quy
- Chương 138: Vì cậu đần
- Chương 139: Cô có ghét ta không
- Chương 140: Thay vì cho rằng bản thân mình bị ép buộc
- Chương 141: Cô sáng ngời hơn tất cả mọi thứ trên đời
- Chương 142: Lần đầu thấy hắn khóc to như vậy
- Chương 143