Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt - Chương 53: Đối Mặt Với Nguy Hiểm
Chương trước- Chương 1: Quay Trở Lại Bên Hắn
- Chương 2: Trọng Sinh
- Chương 3: Ký Ức Kiếp Trước
- Chương 4: Quan Hệ Hoà Hảo
- Chương 5: Muốn Rờ Má Tôi Sao
- Chương 6: Muốn Anh, Không Muốn Tử Sâm
- Chương 7: Thỏ Con
- Chương 8: Hiểu Lầm Lớn (Thượng)
- Chương 9: Hiểu Lầm Lớn (Trung)
- Chương 10: Hiểu Lầm Lớn (Hạ)
- Chương 11: Dùng Lời Để Mua, Không Dùng Tiền
- Chương 12: Em Rất Vừa Miệng
- Chương 13: Hắn Cũng Có Mặt Ngây Thơ
- Chương 14: Được Gặp Tình Nhân Vui Vẻ Sao
- Chương 15: Đại Ma Đầu Sủng Tôi
- Chương 16: Lão Công Tốt Nhất Thế Giới
- Chương 17: Em Chắc Chứ
- Chương 18: Yêu Anh Nhất Đó
- Chương 19: Tu Phu Nhân Của Mấy Người Thế Nào
- Chương 20: Em Gái Ngoài Giá Thú
- Chương 21: Ác Quỷ Từng Bị Tổn Thương
- Chương 22: Mệnh Lệnh Từ Tu Thần Khước
- Chương 23: Nguy Hiểm Kề Cạnh
- Chương 24: Gần Cái Chết
- Chương 25: Cố Tư Vũ Chính Là Mạng
- Chương 26: Toàn Tâm Toàn Ý Bên Cạnh Anh
- Chương 27: Hắn Đáng Yêu Nhiều Như Vậy
- Chương 28: Đòn Sát Phạt (Thượng)
- Chương 29: Đòn Sát Phạt (Trung)
- Chương 30: Đòn Sát Phạt (Hạ)
- Chương 31: Chỉ Cần Là Em Sẽ Đau Đớn Tê Tâm Liệt Phế
- Chương 32: Cút
- Chương 33: Đừng Hòng Toàn Mạng
- Chương 34: Đoạn Trí Nhớ Kinh Khủng
- Chương 35: Bài Thi Bị Chấm Gian Lận
- Chương 36: Có Cần Tôi Tìm Bác Sĩ Thú Y Không
- Chương 37: Giá Trị Nhan Sắc
- Chương 38: Chồng
- Chương 39: Lời Cảnh Cáo
- Chương 40: Ngươi Làm Thương Cô Ấy Ta Sẽ Giết Ngươi
- Chương 41: Lần Đầu Trải Nghiệm Cảm Giác Mạnh
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: Cẩu Nô Tài
- Chương 46: Hắn Không Phải Nhân Loại
- Chương 47: Tay Nghề Của Phồn Sát
- Chương 48: Nam Nhân Thân Thế Bí Ẩn
- Chương 49: Vây Đến Mức Khốn Đốn
- Chương 50: Tập Kích Trên Không Trung (Thượng)
- Chương 51: Tập Kích Trên Không Trung (Trung)
- Chương 52: Tập Kích Trên Không Trung (Hạ)
- Chương 53: Đối Mặt Với Nguy Hiểm
- Chương 54: Ranh Giới Sinh Tử
- Chương 55: Một Chút Cũng Không Nhớ Sao
- Chương 56: Bạn Trai Em Đã Trên Thiên Đường Rồi
- Chương 57: Chăm Bệnh
- Chương 58: Lệnh Tịch Thu Tài Sản
- Chương 59: Em Lại Vì Bảo Vệ Hắn Ta
- Chương 60: Anh Cuối Cùng Cũng Về Với Em Rồi
- Chương 61: Cô Là Ai
- Chương 62: Chân Tướng Sự Việc
- Chương 63: Mặt Của Ta Ông Cũng Dám Sờ
- Chương 64: Chẳng Qua Chỉ Thứ Tình Cảm Tạm Bợ
- Chương 65: Hắn Ta Cũng Là Người Bình Thường
- Chương 66: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Thượng)
- Chương 67: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Trung)
- Chương 68: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Hạ)
- Chương 69: Trở Về Cố Gia (Thượng)
- Chương 70: Trở Về Cố Gia (Trung)
- Chương 71: Trở Về Cố Gia (Hạ)
- Chương 72: Loại Người Lật Mặt Nhanh Như Anh Ta
- Chương 73: Tôi Tự Nguyện Yêu Anh Cũng Không Quan Tâm
- Chương 74: Dấu Ấn Định Tội Chết
- Chương 75: Lời Dụ Dỗ Của Ma Quỷ
- Chương 76: Cơn Giận Của Phồn Sát
- Chương 77: Nụ Hôn Cưỡng Đoạt
- Chương 78: Thân Thế Của Tri Tiết
- Chương 79: Hắn Không Ngây Thơ Như Vậy
- Chương 80: Buổi Tiệc Đêm Calibhoe
- Chương 81: Gặp Lại Người Yêu Cũ
- Chương 82: Lần Sau Đánh Chó Thì Dùng Roi
- Chương 83: Hội Ngộ
- Chương 84: Vô Tình Hay Hữu Ý
- Chương 85: Các Đại Nhân Vật Tương Phùng
- Chương 86: Tôi Chính Là Hẹp Hòi Như Vậy
- Chương 87: Sự Đụng Chạm Chết Người
- Chương 88: Tìm Cô Cứu Hoả
- Chương 89: Dập Lửa Thành Công Ngoài Mong Muốn
- Chương 90: Người Mà Bản Thân Hắn Đặc Biệt Dung Túng
- Chương 91: Tại Sao Còn Chưa Đến Bồi Trẫm
- Chương 92: Nho Chua
- Chương 93: Buổi Đấu Giá Ngầm
- Chương 94: Cậu Không Nói, Tôi Cũng Biết Cậu Ngu
- Chương 95: Ngày Xưa Người Ta Thường Gọi Là Hôn Quân
- Chương 96: Loại Cảm Giác Nuông Chiều Quen Thuộc
- Chương 97: Lấy Tư Cách Gì Để Tặng Vật Cho Cô
- Chương 98: Cảnh Bên Ngoài Đó Đẹp Hơn Ta À
- Chương 99: Cô Khi Dễ Ta Hả
- Chương 100: Giúp Tôi Khôi Phục Trí Nhớ
- Chương 101: Thăm Cố Kiều
- Chương 102: Bắt Gặp Tương Cầm Quan Hệ Bất Chính
- Chương 103: Ký Ức Ngủ Quên Từng Đoạn Lướt Qua
- Chương 104: Thức Ăn Miễn Phí Ngon Hơn Trả Tiền
- Chương 105: Oan Gia Tương Phùng, Không Đội Trời Chung
- Chương 106: Hai Kẻ Thù Cùng Ngồi Ăn Cơm
- Chương 107: Chỉ Bởi Vì Ta Luôn Luôn Thích Cô
- Chương 108: Cự Tuyệt
- Chương 109: Bản Tính Phòng Ngự Quá Cao
- Chương 110: Cố Thị Lâm Vào Khủng Hoảng
- Chương 111: Cải Tử Hoàn Sinh
- Chương 112: Anh Ấy Thích Ăn Bánh Bao Ngọt
- Chương 113: Coi Tôi Đần Sao?
- Chương 114: Tôi Còn Cách Nào Nữa Đây?
- Chương 115: Kẻ Si Tình, Thường Sẽ Rất Khổ Sở
- Chương 116: Chuyển Biến Ký Ức
- Chương 117: Hồi Tưởng (1)
- Chương 118: Hồi Tưởng (2)
- Chương 119: Hồi Tưởng (3)
- Chương 120: Hồi Tưởng (4)
- Chương 121: Hồi Tưởng (5)
- Chương 122: Thực Sự Xin Lỗi Anh
- Chương 123: Tỉnh lại
- Chương 124: Anh đau lắm
- Chương 125: Nhận ra giá trị của anh rồi, vậy thì em tận dụng anh đi
- Chương 126: Cô là đang cầu xin tôi giết cô đi sao
- Chương 127: Trong mắt anh chỉ có em và những người khác
- Chương 128: Không ăn được thì đạp đổ
- Chương 129: Đầy tình nồng ý đậm
- Chương 130: Gia đình của hắn chỉ có một mình cô
- Chương 131: Bởi vì trân trọng cho nên sẽ không tuỳ tiện
- Chương 132: Không được phép liên lạc với hắn
- Chương 133: Đây có tính là đang hối lộ cô hay không
- Chương 134: Em càng ngày càng yêu anh điên cuồng
- Chương 135: Nam sắc suy cho cùng cũng chỉ là da với thịt
- Chương 136: Em có phải cho rằng anh rất dễ bị dụ hay không?
- Chương 137: Hắn đây quá phạm quy
- Chương 138: Vì cậu đần
- Chương 139: Cô có ghét ta không
- Chương 140: Thay vì cho rằng bản thân mình bị ép buộc
- Chương 141: Cô sáng ngời hơn tất cả mọi thứ trên đời
- Chương 142: Lần đầu thấy hắn khóc to như vậy
- Chương 143
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt
Chương 53: Đối Mặt Với Nguy Hiểm
Ban đêm gió ầm ầm đập vào cánh cửa, mưa giăng mịt mùng, Cố Tư Vũ không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu cô giật mình tỉnh giấc.
Cô mệt mỏi ngồi một góc mép giường, hai hàng mi đen dài khẽ run rẩy, lồng ngực của cô cứ như thể bị vật nặng gì đó đè xiết đau tới mức khó thở. Hình như trong lòng rơi bẫng một cái, còn lại hụt hẫng.
Luống cuống cầm lên máy điện thoại, thất thần hồi lâu cũng không biết mình đang hành động ngu ngốc cái gì đã chợt vô tình bấm gọi điện thoại tới cho hắn.
Chung quanh tịch mịch lạ thường, đồ vật trong phòng đều được bao phủ bởi màn đêm đen. Chỉ có thanh âm tút tút dài hết lần này tới lần khác vang lên rồi lại tắt ngóm, trên màn hình điện thoại sáng ngời hiện lên dòng chữ không kết nối được.
Nước? Nước mắt sao...?
Cố Tư Vũ hốt hoảng lau đi dòng thuỷ lưu âm ấm trào trên má, cứ thế lau mà không thể nào lau hết đi được, càng lau càng tràn ra, rồi dần dần cô trở nên nức nở đem mặt mình chôn vào gối bông khóc nấc lên.
Tại sao có thứ gì đó như thể vuột mất khỏi tay cô vậy? Cảm giác này thật khó chịu, ngoài cửa sổ mơ hồ truyền tới tiếng mưa đập vào tầng thuỷ tinh dày khiến linh hồn con người ta nao núng...
Vùng hải phận quốc tế Thái Bình Dương sáng ngày hôm sau.
Cơn bão đã qua đi, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi khắp bốn phương. Nắng hắt lên mặt biển lấp lánh khiến vạn vật trở nên sôi động hơn bao giờ hết.
Trên bầu trời là vô số trực thăng chuyên dụng bay lượn qua lại, bên dưới đại dương xanh thẳm cũng là những chiếc tàu lớn nhỏ đang liên tục trong quá trình tìm kiếm trục vớt. Không khí sau cơn mưa lớn khiến phong cảnh quang đãng hơn hẳn và trở nên êm ả, vài tia nắng ấm áp rọi xuống bao lấy chung quanh tựa như một bức tranh thuỷ mặc.
Nước biển bởi những làn gió nhẹ rung rinh tạo thành những vẩn gợn lăn tăn, nó mang một màu xanh thăm thẳm mòn mỏi nhưng cũng khiến người ta không dám đối diện bởi nó rình rập quá nhiều sự nguy hiểm.
Trên boong tàu loại hình cỡ lớn vọng tới âm thanh nóng nảy của nam nhân hỏi một tên chuyên viên thợ lặn "Có tung tích gì chưa?"
"Chúng tôi đã rất cố gắng nhưng ngoài những mảnh vụn của trực thăng hỏng hóc ra thì không thấy bất cứ con người nào..."
"Tăng tốc toàn lực truy tìm đi, nhanh lên, một tấc cũng không bỏ sót!"
Adam vung tay đấm một phát vào lan can làm từ sắt của thành tàu, cậu ta gần như gầm lên, ngũ quan cau có tới độ khó coi, từ trước đến bây giờ rất hiếm khi gặp lần nào cậu mất bình tĩnh như vậy và đây là lần đầu tiên.
"Không ngờ lại xảy ra sự việc nguy kịch như thế này, Lôi lão đại và ông chủ rơi xuống từ độ cao vài nghìn mét như thế thì việc bảo toàn tánh mạng vô cùng thấp." Hắc Bạch đi ra từ phía huyền quan, sắc mặt anh cũng không khấm khá hơn là mấy.
Trên người Hắc Bạch chằng chịt những vết thương được băng bó bởi băng gạc trắng tinh, vụ việc tập kích trên không kia quá mức bất ngờ cho nên bọn họ ngay cả chuẩn bị tinh thần cũng chưa có cái mạng còn giữ được đã là may mắn lắm rồi.
"Hắc Huyền thế nào?" Adam bóp bóp cái trán, mi tâm nhăn lại thành hình chữ thập.
"Đang phẫu thuật gắp đạn ra, tổn thương mô mềm nên quá trình có vẻ phức tạp hơn."
Không khí nhất thời rơi vào trầm lặng, sau khi phi cơ của ông chủ bị hạ thì bọn chúng ngay lập tức rút lui khiến cho bọn họ muốn tìm ra manh mối cũng khó, nhưng việc này ngoại trừ Ravenclaw ra thì không ai có thể thực hiện được.
"Lawrence nhập từ chỗ Lôi lão đại một số lượng vũ khí lớn chắc chắn là dùng cho vụ tập kích lần này." Adam mở miệng nói "Chúng ta đã quá khinh thường hắn, ngay trong lúc ông chủ lên phi cơ đến California thì hắn ta đã từ Los Angeles đi Châu Á rồi."
"Tên này quá mức xảo quyệt, cũng may rằng ông chủ để cho Phổn Sát ở lại Kinh Đô bảo vệ Cố tiểu thư."
Cách khoảng chừng năm mét một chiếc phi cơ hạ thấp dần dần xuống theo hướng gió, vì áp lực do đĩa cánh quạt gây nên mà mặt biển liền lõm xuống nước bắn tung ra thành vòng tròn xoáy. Cửa khoang trực thăng mở ra, Chử Hồng ở bên trên nói lớn "Hai vị tiên sinh, hiện đã tìm ra vị trí Lôi lão đại và ông chủ của các vị rồi!"
Adam đập tay vào thanh ngang của thành tàu, gấp gáp hỏi lại "Chắc chắn chứ?"
Đầu hổ cũng từ trên trực thăng lên tiếng "Đúng vậy, Lôi lão đại và Tu tiên sinh được tìm thấy ở men bờ quần đảo Samoa!"
Đồng thời dây thừng bám trực thăng được hạ xuống trước mắt, Adam cùng Hắc Bạch lần lượt leo lên.
Đám Adam chưa đầy năm phút sau đã đổ bộ xuống quần đảo Samoa thuộc địa phận Hoa Kỳ, trung tâm Nam Thái Bình Dương, là một phần của khu vực Polynesia. Dân số trên quần đảo này sử dụng chung ngôn ngữ là tiếng Samoa và có chung một nền văn hóa, gọi là fa'asamoa.
Không rõ lý do vì sao hai người có thể trôi dạt được đến đây, chắc là vì ảnh hưởng một phần của cơn bão.
Đầu hổ cùng Chử Hồng lái tới một chiếc xe Việt Dã, bốn người bọn họ nhanh chóng đến nơi Tu Thần Khước và Lôi Báo đang cấp cứu. Nơi này không phải bệnh viện mà chỉ đơn giản là trung tâm khoa học, Adam nhíu nhíu chân lông mày khó hiểu nói "Đầu hổ, tại sao không đưa hai người đi bệnh viện tư nhân? Chẳng lẽ trên đảo không có hay sao?"
Đầu hổ lắc lắc đầu "Có bệnh viện tư nhân, nhưng vị bằng hữu của lão đại chúng tôi lại là một hắc thần y nhân nổi danh, năng lực chữa trị so với các y bác sĩ tầm thường hơn gấp trăm ngàn lần."
"Người đó cũng đang ở đây sao?" Hắc Bạch ngạc nhiên.
"Đúng vậy, cho nên chúng tôi mới không do dự giao phó Lôi lão đại và Tu tiên sinh tới nơi này chữa trị."
Đám người Adam song song tiến vào bên trong...
Vốn dĩ đây chỉ là một trạm nghiên cứu khoa học thông thường không bao giờ tiếp đón bất cứ ai, nhưng hai con người này là ngoại lệ, bên trong căn phòng được xây dựng theo kiểu hình hộp tứ phía đều là màu trắng không bất cứ tia ánh sáng nào lọt nổi vào, cùng một lúc Lôi Báo và Tu Thần Khước được đưa tới trong tình trạng nguy kịch.
Người đàn ông khoác một chiếc Blouse trắng đối diện với nam nhân đằng trước, anh ta nâng lên đầu ngón tay đẩy gọng mắt kính "Tình hình thế nào?
"Khả năng sống thấp." Anh ta đáp, trên khuôn mặt đẹp đẽ nhưng lại lạnh lẽo hơn cả loại nước đá kia không có lấy một chút biến sắc.
"Không chắc được sẽ thành công bao nhiêu phần trăm?" Hoắc Bắc Cảng hơi nheo mắt.
Căn phòng trắng lạnh tanh tràn ngập mùi thuốc khử trùng vừa hít vào đã khiến người khác nhăn mày, không khí có chút ngưng trệ, hai con người mặc Blouse đang làm các thao tác chuẩn bị cho một cuộc phẫu thuật sinh tử.
"Tôi là Lục Thiếu Sơ đấy." Anh nhếch môi cười nhạt, sau đó xoay người chuẩn bị đồ đạc phẫu thuật.
Tu Thần Khước lúc này vẫn đang trong tình trạng hôn mê sâu, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi dài nặng trĩu rợp bóng râm. Trên khuôn mặt ma quỷ thường ngày của hắn lúc này trắng nhợt nhạt đầy những vết xước còn đỏ máu, miệng được truyền vào hai cái ống nhỏ dùng để thở oxy.
Màn hình vi tính thông báo huyết áp dừng ở mức dưới tám mươi mmHg, không được ổn định.
Cô mệt mỏi ngồi một góc mép giường, hai hàng mi đen dài khẽ run rẩy, lồng ngực của cô cứ như thể bị vật nặng gì đó đè xiết đau tới mức khó thở. Hình như trong lòng rơi bẫng một cái, còn lại hụt hẫng.
Luống cuống cầm lên máy điện thoại, thất thần hồi lâu cũng không biết mình đang hành động ngu ngốc cái gì đã chợt vô tình bấm gọi điện thoại tới cho hắn.
Chung quanh tịch mịch lạ thường, đồ vật trong phòng đều được bao phủ bởi màn đêm đen. Chỉ có thanh âm tút tút dài hết lần này tới lần khác vang lên rồi lại tắt ngóm, trên màn hình điện thoại sáng ngời hiện lên dòng chữ không kết nối được.
Nước? Nước mắt sao...?
Cố Tư Vũ hốt hoảng lau đi dòng thuỷ lưu âm ấm trào trên má, cứ thế lau mà không thể nào lau hết đi được, càng lau càng tràn ra, rồi dần dần cô trở nên nức nở đem mặt mình chôn vào gối bông khóc nấc lên.
Tại sao có thứ gì đó như thể vuột mất khỏi tay cô vậy? Cảm giác này thật khó chịu, ngoài cửa sổ mơ hồ truyền tới tiếng mưa đập vào tầng thuỷ tinh dày khiến linh hồn con người ta nao núng...
Vùng hải phận quốc tế Thái Bình Dương sáng ngày hôm sau.
Cơn bão đã qua đi, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi khắp bốn phương. Nắng hắt lên mặt biển lấp lánh khiến vạn vật trở nên sôi động hơn bao giờ hết.
Trên bầu trời là vô số trực thăng chuyên dụng bay lượn qua lại, bên dưới đại dương xanh thẳm cũng là những chiếc tàu lớn nhỏ đang liên tục trong quá trình tìm kiếm trục vớt. Không khí sau cơn mưa lớn khiến phong cảnh quang đãng hơn hẳn và trở nên êm ả, vài tia nắng ấm áp rọi xuống bao lấy chung quanh tựa như một bức tranh thuỷ mặc.
Nước biển bởi những làn gió nhẹ rung rinh tạo thành những vẩn gợn lăn tăn, nó mang một màu xanh thăm thẳm mòn mỏi nhưng cũng khiến người ta không dám đối diện bởi nó rình rập quá nhiều sự nguy hiểm.
Trên boong tàu loại hình cỡ lớn vọng tới âm thanh nóng nảy của nam nhân hỏi một tên chuyên viên thợ lặn "Có tung tích gì chưa?"
"Chúng tôi đã rất cố gắng nhưng ngoài những mảnh vụn của trực thăng hỏng hóc ra thì không thấy bất cứ con người nào..."
"Tăng tốc toàn lực truy tìm đi, nhanh lên, một tấc cũng không bỏ sót!"
Adam vung tay đấm một phát vào lan can làm từ sắt của thành tàu, cậu ta gần như gầm lên, ngũ quan cau có tới độ khó coi, từ trước đến bây giờ rất hiếm khi gặp lần nào cậu mất bình tĩnh như vậy và đây là lần đầu tiên.
"Không ngờ lại xảy ra sự việc nguy kịch như thế này, Lôi lão đại và ông chủ rơi xuống từ độ cao vài nghìn mét như thế thì việc bảo toàn tánh mạng vô cùng thấp." Hắc Bạch đi ra từ phía huyền quan, sắc mặt anh cũng không khấm khá hơn là mấy.
Trên người Hắc Bạch chằng chịt những vết thương được băng bó bởi băng gạc trắng tinh, vụ việc tập kích trên không kia quá mức bất ngờ cho nên bọn họ ngay cả chuẩn bị tinh thần cũng chưa có cái mạng còn giữ được đã là may mắn lắm rồi.
"Hắc Huyền thế nào?" Adam bóp bóp cái trán, mi tâm nhăn lại thành hình chữ thập.
"Đang phẫu thuật gắp đạn ra, tổn thương mô mềm nên quá trình có vẻ phức tạp hơn."
Không khí nhất thời rơi vào trầm lặng, sau khi phi cơ của ông chủ bị hạ thì bọn chúng ngay lập tức rút lui khiến cho bọn họ muốn tìm ra manh mối cũng khó, nhưng việc này ngoại trừ Ravenclaw ra thì không ai có thể thực hiện được.
"Lawrence nhập từ chỗ Lôi lão đại một số lượng vũ khí lớn chắc chắn là dùng cho vụ tập kích lần này." Adam mở miệng nói "Chúng ta đã quá khinh thường hắn, ngay trong lúc ông chủ lên phi cơ đến California thì hắn ta đã từ Los Angeles đi Châu Á rồi."
"Tên này quá mức xảo quyệt, cũng may rằng ông chủ để cho Phổn Sát ở lại Kinh Đô bảo vệ Cố tiểu thư."
Cách khoảng chừng năm mét một chiếc phi cơ hạ thấp dần dần xuống theo hướng gió, vì áp lực do đĩa cánh quạt gây nên mà mặt biển liền lõm xuống nước bắn tung ra thành vòng tròn xoáy. Cửa khoang trực thăng mở ra, Chử Hồng ở bên trên nói lớn "Hai vị tiên sinh, hiện đã tìm ra vị trí Lôi lão đại và ông chủ của các vị rồi!"
Adam đập tay vào thanh ngang của thành tàu, gấp gáp hỏi lại "Chắc chắn chứ?"
Đầu hổ cũng từ trên trực thăng lên tiếng "Đúng vậy, Lôi lão đại và Tu tiên sinh được tìm thấy ở men bờ quần đảo Samoa!"
Đồng thời dây thừng bám trực thăng được hạ xuống trước mắt, Adam cùng Hắc Bạch lần lượt leo lên.
Đám Adam chưa đầy năm phút sau đã đổ bộ xuống quần đảo Samoa thuộc địa phận Hoa Kỳ, trung tâm Nam Thái Bình Dương, là một phần của khu vực Polynesia. Dân số trên quần đảo này sử dụng chung ngôn ngữ là tiếng Samoa và có chung một nền văn hóa, gọi là fa'asamoa.
Không rõ lý do vì sao hai người có thể trôi dạt được đến đây, chắc là vì ảnh hưởng một phần của cơn bão.
Đầu hổ cùng Chử Hồng lái tới một chiếc xe Việt Dã, bốn người bọn họ nhanh chóng đến nơi Tu Thần Khước và Lôi Báo đang cấp cứu. Nơi này không phải bệnh viện mà chỉ đơn giản là trung tâm khoa học, Adam nhíu nhíu chân lông mày khó hiểu nói "Đầu hổ, tại sao không đưa hai người đi bệnh viện tư nhân? Chẳng lẽ trên đảo không có hay sao?"
Đầu hổ lắc lắc đầu "Có bệnh viện tư nhân, nhưng vị bằng hữu của lão đại chúng tôi lại là một hắc thần y nhân nổi danh, năng lực chữa trị so với các y bác sĩ tầm thường hơn gấp trăm ngàn lần."
"Người đó cũng đang ở đây sao?" Hắc Bạch ngạc nhiên.
"Đúng vậy, cho nên chúng tôi mới không do dự giao phó Lôi lão đại và Tu tiên sinh tới nơi này chữa trị."
Đám người Adam song song tiến vào bên trong...
Vốn dĩ đây chỉ là một trạm nghiên cứu khoa học thông thường không bao giờ tiếp đón bất cứ ai, nhưng hai con người này là ngoại lệ, bên trong căn phòng được xây dựng theo kiểu hình hộp tứ phía đều là màu trắng không bất cứ tia ánh sáng nào lọt nổi vào, cùng một lúc Lôi Báo và Tu Thần Khước được đưa tới trong tình trạng nguy kịch.
Người đàn ông khoác một chiếc Blouse trắng đối diện với nam nhân đằng trước, anh ta nâng lên đầu ngón tay đẩy gọng mắt kính "Tình hình thế nào?
"Khả năng sống thấp." Anh ta đáp, trên khuôn mặt đẹp đẽ nhưng lại lạnh lẽo hơn cả loại nước đá kia không có lấy một chút biến sắc.
"Không chắc được sẽ thành công bao nhiêu phần trăm?" Hoắc Bắc Cảng hơi nheo mắt.
Căn phòng trắng lạnh tanh tràn ngập mùi thuốc khử trùng vừa hít vào đã khiến người khác nhăn mày, không khí có chút ngưng trệ, hai con người mặc Blouse đang làm các thao tác chuẩn bị cho một cuộc phẫu thuật sinh tử.
"Tôi là Lục Thiếu Sơ đấy." Anh nhếch môi cười nhạt, sau đó xoay người chuẩn bị đồ đạc phẫu thuật.
Tu Thần Khước lúc này vẫn đang trong tình trạng hôn mê sâu, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi dài nặng trĩu rợp bóng râm. Trên khuôn mặt ma quỷ thường ngày của hắn lúc này trắng nhợt nhạt đầy những vết xước còn đỏ máu, miệng được truyền vào hai cái ống nhỏ dùng để thở oxy.
Màn hình vi tính thông báo huyết áp dừng ở mức dưới tám mươi mmHg, không được ổn định.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Quay Trở Lại Bên Hắn
- Chương 2: Trọng Sinh
- Chương 3: Ký Ức Kiếp Trước
- Chương 4: Quan Hệ Hoà Hảo
- Chương 5: Muốn Rờ Má Tôi Sao
- Chương 6: Muốn Anh, Không Muốn Tử Sâm
- Chương 7: Thỏ Con
- Chương 8: Hiểu Lầm Lớn (Thượng)
- Chương 9: Hiểu Lầm Lớn (Trung)
- Chương 10: Hiểu Lầm Lớn (Hạ)
- Chương 11: Dùng Lời Để Mua, Không Dùng Tiền
- Chương 12: Em Rất Vừa Miệng
- Chương 13: Hắn Cũng Có Mặt Ngây Thơ
- Chương 14: Được Gặp Tình Nhân Vui Vẻ Sao
- Chương 15: Đại Ma Đầu Sủng Tôi
- Chương 16: Lão Công Tốt Nhất Thế Giới
- Chương 17: Em Chắc Chứ
- Chương 18: Yêu Anh Nhất Đó
- Chương 19: Tu Phu Nhân Của Mấy Người Thế Nào
- Chương 20: Em Gái Ngoài Giá Thú
- Chương 21: Ác Quỷ Từng Bị Tổn Thương
- Chương 22: Mệnh Lệnh Từ Tu Thần Khước
- Chương 23: Nguy Hiểm Kề Cạnh
- Chương 24: Gần Cái Chết
- Chương 25: Cố Tư Vũ Chính Là Mạng
- Chương 26: Toàn Tâm Toàn Ý Bên Cạnh Anh
- Chương 27: Hắn Đáng Yêu Nhiều Như Vậy
- Chương 28: Đòn Sát Phạt (Thượng)
- Chương 29: Đòn Sát Phạt (Trung)
- Chương 30: Đòn Sát Phạt (Hạ)
- Chương 31: Chỉ Cần Là Em Sẽ Đau Đớn Tê Tâm Liệt Phế
- Chương 32: Cút
- Chương 33: Đừng Hòng Toàn Mạng
- Chương 34: Đoạn Trí Nhớ Kinh Khủng
- Chương 35: Bài Thi Bị Chấm Gian Lận
- Chương 36: Có Cần Tôi Tìm Bác Sĩ Thú Y Không
- Chương 37: Giá Trị Nhan Sắc
- Chương 38: Chồng
- Chương 39: Lời Cảnh Cáo
- Chương 40: Ngươi Làm Thương Cô Ấy Ta Sẽ Giết Ngươi
- Chương 41: Lần Đầu Trải Nghiệm Cảm Giác Mạnh
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: Cẩu Nô Tài
- Chương 46: Hắn Không Phải Nhân Loại
- Chương 47: Tay Nghề Của Phồn Sát
- Chương 48: Nam Nhân Thân Thế Bí Ẩn
- Chương 49: Vây Đến Mức Khốn Đốn
- Chương 50: Tập Kích Trên Không Trung (Thượng)
- Chương 51: Tập Kích Trên Không Trung (Trung)
- Chương 52: Tập Kích Trên Không Trung (Hạ)
- Chương 53: Đối Mặt Với Nguy Hiểm
- Chương 54: Ranh Giới Sinh Tử
- Chương 55: Một Chút Cũng Không Nhớ Sao
- Chương 56: Bạn Trai Em Đã Trên Thiên Đường Rồi
- Chương 57: Chăm Bệnh
- Chương 58: Lệnh Tịch Thu Tài Sản
- Chương 59: Em Lại Vì Bảo Vệ Hắn Ta
- Chương 60: Anh Cuối Cùng Cũng Về Với Em Rồi
- Chương 61: Cô Là Ai
- Chương 62: Chân Tướng Sự Việc
- Chương 63: Mặt Của Ta Ông Cũng Dám Sờ
- Chương 64: Chẳng Qua Chỉ Thứ Tình Cảm Tạm Bợ
- Chương 65: Hắn Ta Cũng Là Người Bình Thường
- Chương 66: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Thượng)
- Chương 67: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Trung)
- Chương 68: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Hạ)
- Chương 69: Trở Về Cố Gia (Thượng)
- Chương 70: Trở Về Cố Gia (Trung)
- Chương 71: Trở Về Cố Gia (Hạ)
- Chương 72: Loại Người Lật Mặt Nhanh Như Anh Ta
- Chương 73: Tôi Tự Nguyện Yêu Anh Cũng Không Quan Tâm
- Chương 74: Dấu Ấn Định Tội Chết
- Chương 75: Lời Dụ Dỗ Của Ma Quỷ
- Chương 76: Cơn Giận Của Phồn Sát
- Chương 77: Nụ Hôn Cưỡng Đoạt
- Chương 78: Thân Thế Của Tri Tiết
- Chương 79: Hắn Không Ngây Thơ Như Vậy
- Chương 80: Buổi Tiệc Đêm Calibhoe
- Chương 81: Gặp Lại Người Yêu Cũ
- Chương 82: Lần Sau Đánh Chó Thì Dùng Roi
- Chương 83: Hội Ngộ
- Chương 84: Vô Tình Hay Hữu Ý
- Chương 85: Các Đại Nhân Vật Tương Phùng
- Chương 86: Tôi Chính Là Hẹp Hòi Như Vậy
- Chương 87: Sự Đụng Chạm Chết Người
- Chương 88: Tìm Cô Cứu Hoả
- Chương 89: Dập Lửa Thành Công Ngoài Mong Muốn
- Chương 90: Người Mà Bản Thân Hắn Đặc Biệt Dung Túng
- Chương 91: Tại Sao Còn Chưa Đến Bồi Trẫm
- Chương 92: Nho Chua
- Chương 93: Buổi Đấu Giá Ngầm
- Chương 94: Cậu Không Nói, Tôi Cũng Biết Cậu Ngu
- Chương 95: Ngày Xưa Người Ta Thường Gọi Là Hôn Quân
- Chương 96: Loại Cảm Giác Nuông Chiều Quen Thuộc
- Chương 97: Lấy Tư Cách Gì Để Tặng Vật Cho Cô
- Chương 98: Cảnh Bên Ngoài Đó Đẹp Hơn Ta À
- Chương 99: Cô Khi Dễ Ta Hả
- Chương 100: Giúp Tôi Khôi Phục Trí Nhớ
- Chương 101: Thăm Cố Kiều
- Chương 102: Bắt Gặp Tương Cầm Quan Hệ Bất Chính
- Chương 103: Ký Ức Ngủ Quên Từng Đoạn Lướt Qua
- Chương 104: Thức Ăn Miễn Phí Ngon Hơn Trả Tiền
- Chương 105: Oan Gia Tương Phùng, Không Đội Trời Chung
- Chương 106: Hai Kẻ Thù Cùng Ngồi Ăn Cơm
- Chương 107: Chỉ Bởi Vì Ta Luôn Luôn Thích Cô
- Chương 108: Cự Tuyệt
- Chương 109: Bản Tính Phòng Ngự Quá Cao
- Chương 110: Cố Thị Lâm Vào Khủng Hoảng
- Chương 111: Cải Tử Hoàn Sinh
- Chương 112: Anh Ấy Thích Ăn Bánh Bao Ngọt
- Chương 113: Coi Tôi Đần Sao?
- Chương 114: Tôi Còn Cách Nào Nữa Đây?
- Chương 115: Kẻ Si Tình, Thường Sẽ Rất Khổ Sở
- Chương 116: Chuyển Biến Ký Ức
- Chương 117: Hồi Tưởng (1)
- Chương 118: Hồi Tưởng (2)
- Chương 119: Hồi Tưởng (3)
- Chương 120: Hồi Tưởng (4)
- Chương 121: Hồi Tưởng (5)
- Chương 122: Thực Sự Xin Lỗi Anh
- Chương 123: Tỉnh lại
- Chương 124: Anh đau lắm
- Chương 125: Nhận ra giá trị của anh rồi, vậy thì em tận dụng anh đi
- Chương 126: Cô là đang cầu xin tôi giết cô đi sao
- Chương 127: Trong mắt anh chỉ có em và những người khác
- Chương 128: Không ăn được thì đạp đổ
- Chương 129: Đầy tình nồng ý đậm
- Chương 130: Gia đình của hắn chỉ có một mình cô
- Chương 131: Bởi vì trân trọng cho nên sẽ không tuỳ tiện
- Chương 132: Không được phép liên lạc với hắn
- Chương 133: Đây có tính là đang hối lộ cô hay không
- Chương 134: Em càng ngày càng yêu anh điên cuồng
- Chương 135: Nam sắc suy cho cùng cũng chỉ là da với thịt
- Chương 136: Em có phải cho rằng anh rất dễ bị dụ hay không?
- Chương 137: Hắn đây quá phạm quy
- Chương 138: Vì cậu đần
- Chương 139: Cô có ghét ta không
- Chương 140: Thay vì cho rằng bản thân mình bị ép buộc
- Chương 141: Cô sáng ngời hơn tất cả mọi thứ trên đời
- Chương 142: Lần đầu thấy hắn khóc to như vậy
- Chương 143