Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt - Chương 46: Hắn Không Phải Nhân Loại
Chương trước- Chương 1: Quay Trở Lại Bên Hắn
- Chương 2: Trọng Sinh
- Chương 3: Ký Ức Kiếp Trước
- Chương 4: Quan Hệ Hoà Hảo
- Chương 5: Muốn Rờ Má Tôi Sao
- Chương 6: Muốn Anh, Không Muốn Tử Sâm
- Chương 7: Thỏ Con
- Chương 8: Hiểu Lầm Lớn (Thượng)
- Chương 9: Hiểu Lầm Lớn (Trung)
- Chương 10: Hiểu Lầm Lớn (Hạ)
- Chương 11: Dùng Lời Để Mua, Không Dùng Tiền
- Chương 12: Em Rất Vừa Miệng
- Chương 13: Hắn Cũng Có Mặt Ngây Thơ
- Chương 14: Được Gặp Tình Nhân Vui Vẻ Sao
- Chương 15: Đại Ma Đầu Sủng Tôi
- Chương 16: Lão Công Tốt Nhất Thế Giới
- Chương 17: Em Chắc Chứ
- Chương 18: Yêu Anh Nhất Đó
- Chương 19: Tu Phu Nhân Của Mấy Người Thế Nào
- Chương 20: Em Gái Ngoài Giá Thú
- Chương 21: Ác Quỷ Từng Bị Tổn Thương
- Chương 22: Mệnh Lệnh Từ Tu Thần Khước
- Chương 23: Nguy Hiểm Kề Cạnh
- Chương 24: Gần Cái Chết
- Chương 25: Cố Tư Vũ Chính Là Mạng
- Chương 26: Toàn Tâm Toàn Ý Bên Cạnh Anh
- Chương 27: Hắn Đáng Yêu Nhiều Như Vậy
- Chương 28: Đòn Sát Phạt (Thượng)
- Chương 29: Đòn Sát Phạt (Trung)
- Chương 30: Đòn Sát Phạt (Hạ)
- Chương 31: Chỉ Cần Là Em Sẽ Đau Đớn Tê Tâm Liệt Phế
- Chương 32: Cút
- Chương 33: Đừng Hòng Toàn Mạng
- Chương 34: Đoạn Trí Nhớ Kinh Khủng
- Chương 35: Bài Thi Bị Chấm Gian Lận
- Chương 36: Có Cần Tôi Tìm Bác Sĩ Thú Y Không
- Chương 37: Giá Trị Nhan Sắc
- Chương 38: Chồng
- Chương 39: Lời Cảnh Cáo
- Chương 40: Ngươi Làm Thương Cô Ấy Ta Sẽ Giết Ngươi
- Chương 41: Lần Đầu Trải Nghiệm Cảm Giác Mạnh
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: Cẩu Nô Tài
- Chương 46: Hắn Không Phải Nhân Loại
- Chương 47: Tay Nghề Của Phồn Sát
- Chương 48: Nam Nhân Thân Thế Bí Ẩn
- Chương 49: Vây Đến Mức Khốn Đốn
- Chương 50: Tập Kích Trên Không Trung (Thượng)
- Chương 51: Tập Kích Trên Không Trung (Trung)
- Chương 52: Tập Kích Trên Không Trung (Hạ)
- Chương 53: Đối Mặt Với Nguy Hiểm
- Chương 54: Ranh Giới Sinh Tử
- Chương 55: Một Chút Cũng Không Nhớ Sao
- Chương 56: Bạn Trai Em Đã Trên Thiên Đường Rồi
- Chương 57: Chăm Bệnh
- Chương 58: Lệnh Tịch Thu Tài Sản
- Chương 59: Em Lại Vì Bảo Vệ Hắn Ta
- Chương 60: Anh Cuối Cùng Cũng Về Với Em Rồi
- Chương 61: Cô Là Ai
- Chương 62: Chân Tướng Sự Việc
- Chương 63: Mặt Của Ta Ông Cũng Dám Sờ
- Chương 64: Chẳng Qua Chỉ Thứ Tình Cảm Tạm Bợ
- Chương 65: Hắn Ta Cũng Là Người Bình Thường
- Chương 66: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Thượng)
- Chương 67: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Trung)
- Chương 68: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Hạ)
- Chương 69: Trở Về Cố Gia (Thượng)
- Chương 70: Trở Về Cố Gia (Trung)
- Chương 71: Trở Về Cố Gia (Hạ)
- Chương 72: Loại Người Lật Mặt Nhanh Như Anh Ta
- Chương 73: Tôi Tự Nguyện Yêu Anh Cũng Không Quan Tâm
- Chương 74: Dấu Ấn Định Tội Chết
- Chương 75: Lời Dụ Dỗ Của Ma Quỷ
- Chương 76: Cơn Giận Của Phồn Sát
- Chương 77: Nụ Hôn Cưỡng Đoạt
- Chương 78: Thân Thế Của Tri Tiết
- Chương 79: Hắn Không Ngây Thơ Như Vậy
- Chương 80: Buổi Tiệc Đêm Calibhoe
- Chương 81: Gặp Lại Người Yêu Cũ
- Chương 82: Lần Sau Đánh Chó Thì Dùng Roi
- Chương 83: Hội Ngộ
- Chương 84: Vô Tình Hay Hữu Ý
- Chương 85: Các Đại Nhân Vật Tương Phùng
- Chương 86: Tôi Chính Là Hẹp Hòi Như Vậy
- Chương 87: Sự Đụng Chạm Chết Người
- Chương 88: Tìm Cô Cứu Hoả
- Chương 89: Dập Lửa Thành Công Ngoài Mong Muốn
- Chương 90: Người Mà Bản Thân Hắn Đặc Biệt Dung Túng
- Chương 91: Tại Sao Còn Chưa Đến Bồi Trẫm
- Chương 92: Nho Chua
- Chương 93: Buổi Đấu Giá Ngầm
- Chương 94: Cậu Không Nói, Tôi Cũng Biết Cậu Ngu
- Chương 95: Ngày Xưa Người Ta Thường Gọi Là Hôn Quân
- Chương 96: Loại Cảm Giác Nuông Chiều Quen Thuộc
- Chương 97: Lấy Tư Cách Gì Để Tặng Vật Cho Cô
- Chương 98: Cảnh Bên Ngoài Đó Đẹp Hơn Ta À
- Chương 99: Cô Khi Dễ Ta Hả
- Chương 100: Giúp Tôi Khôi Phục Trí Nhớ
- Chương 101: Thăm Cố Kiều
- Chương 102: Bắt Gặp Tương Cầm Quan Hệ Bất Chính
- Chương 103: Ký Ức Ngủ Quên Từng Đoạn Lướt Qua
- Chương 104: Thức Ăn Miễn Phí Ngon Hơn Trả Tiền
- Chương 105: Oan Gia Tương Phùng, Không Đội Trời Chung
- Chương 106: Hai Kẻ Thù Cùng Ngồi Ăn Cơm
- Chương 107: Chỉ Bởi Vì Ta Luôn Luôn Thích Cô
- Chương 108: Cự Tuyệt
- Chương 109: Bản Tính Phòng Ngự Quá Cao
- Chương 110: Cố Thị Lâm Vào Khủng Hoảng
- Chương 111: Cải Tử Hoàn Sinh
- Chương 112: Anh Ấy Thích Ăn Bánh Bao Ngọt
- Chương 113: Coi Tôi Đần Sao?
- Chương 114: Tôi Còn Cách Nào Nữa Đây?
- Chương 115: Kẻ Si Tình, Thường Sẽ Rất Khổ Sở
- Chương 116: Chuyển Biến Ký Ức
- Chương 117: Hồi Tưởng (1)
- Chương 118: Hồi Tưởng (2)
- Chương 119: Hồi Tưởng (3)
- Chương 120: Hồi Tưởng (4)
- Chương 121: Hồi Tưởng (5)
- Chương 122: Thực Sự Xin Lỗi Anh
- Chương 123: Tỉnh lại
- Chương 124: Anh đau lắm
- Chương 125: Nhận ra giá trị của anh rồi, vậy thì em tận dụng anh đi
- Chương 126: Cô là đang cầu xin tôi giết cô đi sao
- Chương 127: Trong mắt anh chỉ có em và những người khác
- Chương 128: Không ăn được thì đạp đổ
- Chương 129: Đầy tình nồng ý đậm
- Chương 130: Gia đình của hắn chỉ có một mình cô
- Chương 131: Bởi vì trân trọng cho nên sẽ không tuỳ tiện
- Chương 132: Không được phép liên lạc với hắn
- Chương 133: Đây có tính là đang hối lộ cô hay không
- Chương 134: Em càng ngày càng yêu anh điên cuồng
- Chương 135: Nam sắc suy cho cùng cũng chỉ là da với thịt
- Chương 136: Em có phải cho rằng anh rất dễ bị dụ hay không?
- Chương 137: Hắn đây quá phạm quy
- Chương 138: Vì cậu đần
- Chương 139: Cô có ghét ta không
- Chương 140: Thay vì cho rằng bản thân mình bị ép buộc
- Chương 141: Cô sáng ngời hơn tất cả mọi thứ trên đời
- Chương 142: Lần đầu thấy hắn khóc to như vậy
- Chương 143
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt
Chương 46: Hắn Không Phải Nhân Loại
Vẻ mặt của Tu Thần Khước nhất thời hiện lên vẻ thâm trầm mờ mịt, đáy mắt hắc diệu thạch kéo tối xuống.
Hắn buông tập tài liệu ghi chép về các vụ giao dịch gần đây mà Lôi Báo đưa cho hắn kiểm tra qua một bên, đem chân lông mày trùng xuống trước trán.
"Đi kiểm tra." Tu Thần Khước đứng thẳng dậy từ trên ghế viền bạc, giọng nói như mệnh lệnh nhất quán tôn quý uy quyền vang lên.
Đầu hổ giật mình bởi sự độc ác lạnh lẽo xuất hiện trên ngũ quan người đàn ông khí thế ngút trời kia, ông ta không rét mà run, mồ hôi lấm thấm phía sau lưng chỉ biết tuân lệnh tuyệt đối cung kính thưa "Lôi lão đại, Tu tiên sinh, mời hai ngài..."
Lôi Báo cũng nhanh chóng đứng dậy cùng với báo cáo của đầu hổ rời khỏi phòng phân phó việc tìm tài liệu về Lawrence cho Adam và Hắc Huyền Bạch.
Ba người mất mười phút đi bộ xuyên qua toà thành, rốt cuộc đứng ở bên dưới cái cánh cửa sắt kiên cố dưới tầng hầm cơ mật, nơi sâu nhất nằm im trong lòng đất bao bọc bởi luồng khí lạnh lẽo âm u không tia sáng nào lọt được vào.
Đầu hổ dưới sự chỉ huy của Lôi Báo liền nhập mật mã mở ra cánh cổng sắt cao hơn năm mét, theo chế độ điện tử chậm rì rì mở ra. Đây là phòng hành hình dành cho những kẻ phản bội và gián điệp muốn xâm nhập vào tổ chức Mafia mà Lôi Báo chính tay thiết lập từ khi mới bước chân vào giới Hắc Đạo.
Hai cánh cửa rẽ đôi mở ra, nhìn rõ được khung cảnh âm u bên trong kia một màu đen xám toàn bộ đều làm từ sắt, nền sảnh từ sắt đúc thành và ngay cả trần mái nâng cũng từ loại sắt kiên cố nhất. Một khi đã bị bắt nhốt vào nơi này thì chỉ có xác định, chết.
Trong không gian tràn ngập khí tức của cỗ dư vị máu tanh, nhưng bọn họ đều đã sớm thành quen, không thèm nhíu mày lấy một cái.
Tu Thần Khước rất nhanh trông thấy chính giữa phòng hành hình một nam nhân bị trói trên cái cột trụ lơ lửng nửa người trên không trung, hai cổ tay bị dây thừng buộc kéo lên đỉnh đầu, cơ thể chằng chịt vết đánh đập máu tươi kinh khủng đang trong tình trạng bất tỉnh.
"Là tên này?" Lôi Báo mở miệng hỏi đầu hổ.
"Vâng thưa lão đại, đây chính là tên đồng bọn ngày hôm đó đã theo cùng Ravenclaw nhập từ chỗ chúng ta một lô vũ khí."
Tu Thần Khước hơi nheo mắt, hắn hướng phía nam nhân bất tỉnh kia lười nhác bước tới từng bước.
Nam nhân bất tỉnh kia đương nhiên không nhận thức ra được sự hiện diện của mấy người bọn họ, Tu Thần Khước âm u quan sát anh ta, trên các đường nét cơ mặt hoàn toàn biến đổi thành tàn nhẫn.
"Dao lưỡi móc." Hắn trầm thấp ra lệnh, đầu hổ sững sờ một lúc lâu rồi mới ngạc nhiên hỏi lại.
"A? Tu tiên sinh... tên này tôi đã hành hình tra khảo, nhưng hắn vẫn nhất định không mở miệng."
Hắn ta đem chân lông mày kiếm chau lại với nhau, mặt mũi hoàn toàn bởi vì vẻ cáu kỉnh tàn nhẫn che lấp, đem không khí hạ thấp xuống âm cực độ tản ra luồng lực áp bách khổng lồ tới mức chao đảo không gian.
Đôi con ngươi giống đêm đông sa mạc hướng tên đầu hổ kia nhìn tới, ngũ quan đều bộc bạch ra dư vị lạnh lùng, trong cơ thể hắn tựa như có con mãnh thú bất cứ khi nào cũng có thể mất đi kiểm soát điên cuồng nhào ra khỏi cơ thể cắn xé chung quanh.
"Nói ngươi làm cái gì, thì cứ làm thế ấy." Hắn lạnh lùng lập lại lần nữa.
Lôi Báo ra hiệu cho đầu hổ làm theo lệnh của hắn, sau đó sắc mặt nghiêm túc mà nhìn Tu Thần Khước "Cậu định xử lý thế nào đây?"
Tu Thần Khước ánh mắt hoàn toàn vì sự độc ác kia nhuộm đen, thâm u nhếch môi cười "Không nói thì chết, nói thì vẫn chết."
Đầu hổ bị hắn làm cho sợ rúm ró, khép nép rối rít mà vâng dạ rồi theo lời hắn đi mang lại hai con dao lưỡi móc ước chừng dài hơn hai găng tay, lưỡi dao sắc bén vô tình loé sáng, hơi uốn dần rồi nhọn về phía cuối cong lên thành hình thù lưỡi câu móc.
Loại dao này thường dùng để rạch bụng giết mổ động vật, nhưng vô cùng nguy hiểm, đầu mũi dao nhọn hoắt chỉ cần một cái ấn nhẹ cũng đủ đâm thủng da thịt, mà người sử dụng không cần dùng tới sức lực vẫn dễ dàng giết chết dù là con bò mộng.
Tu Thần Khước nắm lấy phần chuôi dao, hắn không nhiều lời đem mũi dao sắc nhọn kia đâm thẳng vào vùng sườn người đàn ông.
Đầu hổ khiếp đảm lùi ra phía sau, Lôi Báo mặt mũi không hề biến sắc, anh biết vị bằng hữu này của mình bản chất thật sự đang dần bộc lộ...
Tu Thần Khước, hắn chẳng khác gì một con ác quỷ sống không hơn không kém.
"A...!" Tên nam nhân ngửa cổ hét lên một tiếng thất thanh, tiếng hét tê tâm liệt phế, muốn đem linh hồn kẻ khác phân tán.
Máu tanh càng lúc càng nồng nặc bốc mùi, khiến người ta nôn mửa.
"A...! Giết tôi đi! Mau giết tôi đi!" Trong khung cảnh ảm đạm âm u, cái tiếng kêu thê lương kia thật rợn tóc gáy...
Máu theo sườn nam nhân kia chảy xuống róc rách quanh co trườn lên sàn nhà sắt, Tu Thần Khước hơi khẽ híp mắt, đem mũi dao ấn thêm lún sâu vào trong da thịt, rạch thành đường đem xương sườn trắng tinh kia kéo ra khỏi lớp biểu bì lồ lộ bên ngoài cùng đám thịt vụt. Máu chảy không ngừng, hắn ta lần nữa ngoắc ngược lưỡi dao, lôi dẻ xương sườn dài như chiếc đũa lòi ra hẳn ngoài thịt. Tổng cộng hai cái xương nam nhân bị đào lên, hết sức kinh dị.
Anh ta thê thảm kêu gào kéo da đầu người khác tê dại, nhưng Tu Thần Khước không biểu đạt chút ít cảm xúc, khoé môi bạc tình nhếch lên "Lawrence ở chỗ nào?" Giọng nói của hắn lạnh như băng, giống như hắn không phải loài người.
"Có chết cũng không nói cho các ngươi...! Cầm thú, a a a cầm thú!" Nam nhân thống hận giãy chết, nhưng thật đáng tiếc tay chân đều bị trói lại, cho dù cùng cực sức lực cũng không thoát ra nổi.
Đúng lúc này, theo động tác nhanh hơn máy móc của Tu Thần Khước lưỡi dao đâm vào sâu, vì không còn xương bao bọc nữa mà dễ dàng lôi ra nội tạng, một cái lá lách theo lưỡi ngoắc cùng máu trào ra. Cái lá lách kẹt trên mũi dao, nát be bét máu tươi đầm đìa.
Nam nhân kia đau đớn tới mức muốn ngất, nhưng mỗi lần muốn ngất đi lại bị đầu hổ tiêm vào một mũi thuốc kích thích. Cảm giác chết không được, sống cũng không xong, anh ta thống khổ quằn quại, mặt mũi đều vặn vẹo biến dạng.
Lôi Báo lạnh tanh nhìn cảnh này, Tu Thần Khước sau khi gặp nữ nhân kia, hắn ta rút khỏi Hắc Đạo cũng đã được bốn năm. Giao vị trí chủ nhân của thế giới ngầm cho anh, nhưng sự tàn nhẫn và lạnh lùng ấy vẫn chưa khi nào giảm đi.
Đầu hổ tay chân tràn đầy mồ hôi, mặc dù theo Lôi lão đại lâu như vậy, nhưng cách hành hình kẻ thù Lôi lão đại không độc ác tới mức như này.
Moi nội tạng người, nhưng người không chết...
"Nói?" Tu Thần Khước kề dao lên yết hầu nam nhân, phun ra một chữ.
Nam nhân kia cuối cùng không chịu đựng nổi, đau đớn cảm nhận nội tạng của mình bị móc ra khỏi cơ thể cùng mùi máu tanh. Sống sờ sờ mà cảm nhận cảm giác này, phía hạ bộ bên dưới trào ra dòng nước ấm, sợ hãi tới độ tiểu tiện ra ngoài.
"Tôi nói... tôi xin nói..." anh ta lắp bắp, giọng nói khản đặc lúc rõ lúc không "Lawrence đã... đã... hắn đã đi Châu Á hai ngày trước."
Đồng tử mắt Tu Thần Khước co rút, hắn nhanh như chớp một động tác trong nháy mắt dùng lưỡi dao gìm chặt cổ nam nhân, một nhát cắt đứt yết hầu.
Cổ nam nhân lệch sang bên trái, máu tươi tựa đoạn ống nước thủng phun trào ra bắn tung lên như đoá hoa bỉ ngạn nở rộ, rồi ào ào tràn lên nền đất. Mắt anh ta trợn ngược, đầy thống hận với thế gian...
Đầu hổ khiếp sợ tới mức ngã ngồi cả ra đất.
Đi Châu Á...
Tu Thần Khước dùng con ngươi hắc diệu thạch se lạnh nhìn hai bàn tay đỏ nhuốm máu của mình, trong trí óc hắn xẹt qua hình bóng của cô gái, cả cơ thể cao lớn bỗng run nhẹ có cảm giác lo sợ bao trùm lấy trái tim.
Lôi Báo nhận ra sự khác thường của hắn liền nhíu nhíu lông mày, tiến tới nói "Không sao chứ?"
Tu Thần Khước rất nhanh trở lại thái độ trước sau như một giống ban đầu, hắn xoay người lao về phía huyền quan cước bộ mang theo gấp rút "Lôi Báo, chuẩn bị trực thăng..." giọng nói băng lãnh của hắn vang lên "Tôi phải trở về Châu Á trong hôm nay."
Hắn buông tập tài liệu ghi chép về các vụ giao dịch gần đây mà Lôi Báo đưa cho hắn kiểm tra qua một bên, đem chân lông mày trùng xuống trước trán.
"Đi kiểm tra." Tu Thần Khước đứng thẳng dậy từ trên ghế viền bạc, giọng nói như mệnh lệnh nhất quán tôn quý uy quyền vang lên.
Đầu hổ giật mình bởi sự độc ác lạnh lẽo xuất hiện trên ngũ quan người đàn ông khí thế ngút trời kia, ông ta không rét mà run, mồ hôi lấm thấm phía sau lưng chỉ biết tuân lệnh tuyệt đối cung kính thưa "Lôi lão đại, Tu tiên sinh, mời hai ngài..."
Lôi Báo cũng nhanh chóng đứng dậy cùng với báo cáo của đầu hổ rời khỏi phòng phân phó việc tìm tài liệu về Lawrence cho Adam và Hắc Huyền Bạch.
Ba người mất mười phút đi bộ xuyên qua toà thành, rốt cuộc đứng ở bên dưới cái cánh cửa sắt kiên cố dưới tầng hầm cơ mật, nơi sâu nhất nằm im trong lòng đất bao bọc bởi luồng khí lạnh lẽo âm u không tia sáng nào lọt được vào.
Đầu hổ dưới sự chỉ huy của Lôi Báo liền nhập mật mã mở ra cánh cổng sắt cao hơn năm mét, theo chế độ điện tử chậm rì rì mở ra. Đây là phòng hành hình dành cho những kẻ phản bội và gián điệp muốn xâm nhập vào tổ chức Mafia mà Lôi Báo chính tay thiết lập từ khi mới bước chân vào giới Hắc Đạo.
Hai cánh cửa rẽ đôi mở ra, nhìn rõ được khung cảnh âm u bên trong kia một màu đen xám toàn bộ đều làm từ sắt, nền sảnh từ sắt đúc thành và ngay cả trần mái nâng cũng từ loại sắt kiên cố nhất. Một khi đã bị bắt nhốt vào nơi này thì chỉ có xác định, chết.
Trong không gian tràn ngập khí tức của cỗ dư vị máu tanh, nhưng bọn họ đều đã sớm thành quen, không thèm nhíu mày lấy một cái.
Tu Thần Khước rất nhanh trông thấy chính giữa phòng hành hình một nam nhân bị trói trên cái cột trụ lơ lửng nửa người trên không trung, hai cổ tay bị dây thừng buộc kéo lên đỉnh đầu, cơ thể chằng chịt vết đánh đập máu tươi kinh khủng đang trong tình trạng bất tỉnh.
"Là tên này?" Lôi Báo mở miệng hỏi đầu hổ.
"Vâng thưa lão đại, đây chính là tên đồng bọn ngày hôm đó đã theo cùng Ravenclaw nhập từ chỗ chúng ta một lô vũ khí."
Tu Thần Khước hơi nheo mắt, hắn hướng phía nam nhân bất tỉnh kia lười nhác bước tới từng bước.
Nam nhân bất tỉnh kia đương nhiên không nhận thức ra được sự hiện diện của mấy người bọn họ, Tu Thần Khước âm u quan sát anh ta, trên các đường nét cơ mặt hoàn toàn biến đổi thành tàn nhẫn.
"Dao lưỡi móc." Hắn trầm thấp ra lệnh, đầu hổ sững sờ một lúc lâu rồi mới ngạc nhiên hỏi lại.
"A? Tu tiên sinh... tên này tôi đã hành hình tra khảo, nhưng hắn vẫn nhất định không mở miệng."
Hắn ta đem chân lông mày kiếm chau lại với nhau, mặt mũi hoàn toàn bởi vì vẻ cáu kỉnh tàn nhẫn che lấp, đem không khí hạ thấp xuống âm cực độ tản ra luồng lực áp bách khổng lồ tới mức chao đảo không gian.
Đôi con ngươi giống đêm đông sa mạc hướng tên đầu hổ kia nhìn tới, ngũ quan đều bộc bạch ra dư vị lạnh lùng, trong cơ thể hắn tựa như có con mãnh thú bất cứ khi nào cũng có thể mất đi kiểm soát điên cuồng nhào ra khỏi cơ thể cắn xé chung quanh.
"Nói ngươi làm cái gì, thì cứ làm thế ấy." Hắn lạnh lùng lập lại lần nữa.
Lôi Báo ra hiệu cho đầu hổ làm theo lệnh của hắn, sau đó sắc mặt nghiêm túc mà nhìn Tu Thần Khước "Cậu định xử lý thế nào đây?"
Tu Thần Khước ánh mắt hoàn toàn vì sự độc ác kia nhuộm đen, thâm u nhếch môi cười "Không nói thì chết, nói thì vẫn chết."
Đầu hổ bị hắn làm cho sợ rúm ró, khép nép rối rít mà vâng dạ rồi theo lời hắn đi mang lại hai con dao lưỡi móc ước chừng dài hơn hai găng tay, lưỡi dao sắc bén vô tình loé sáng, hơi uốn dần rồi nhọn về phía cuối cong lên thành hình thù lưỡi câu móc.
Loại dao này thường dùng để rạch bụng giết mổ động vật, nhưng vô cùng nguy hiểm, đầu mũi dao nhọn hoắt chỉ cần một cái ấn nhẹ cũng đủ đâm thủng da thịt, mà người sử dụng không cần dùng tới sức lực vẫn dễ dàng giết chết dù là con bò mộng.
Tu Thần Khước nắm lấy phần chuôi dao, hắn không nhiều lời đem mũi dao sắc nhọn kia đâm thẳng vào vùng sườn người đàn ông.
Đầu hổ khiếp đảm lùi ra phía sau, Lôi Báo mặt mũi không hề biến sắc, anh biết vị bằng hữu này của mình bản chất thật sự đang dần bộc lộ...
Tu Thần Khước, hắn chẳng khác gì một con ác quỷ sống không hơn không kém.
"A...!" Tên nam nhân ngửa cổ hét lên một tiếng thất thanh, tiếng hét tê tâm liệt phế, muốn đem linh hồn kẻ khác phân tán.
Máu tanh càng lúc càng nồng nặc bốc mùi, khiến người ta nôn mửa.
"A...! Giết tôi đi! Mau giết tôi đi!" Trong khung cảnh ảm đạm âm u, cái tiếng kêu thê lương kia thật rợn tóc gáy...
Máu theo sườn nam nhân kia chảy xuống róc rách quanh co trườn lên sàn nhà sắt, Tu Thần Khước hơi khẽ híp mắt, đem mũi dao ấn thêm lún sâu vào trong da thịt, rạch thành đường đem xương sườn trắng tinh kia kéo ra khỏi lớp biểu bì lồ lộ bên ngoài cùng đám thịt vụt. Máu chảy không ngừng, hắn ta lần nữa ngoắc ngược lưỡi dao, lôi dẻ xương sườn dài như chiếc đũa lòi ra hẳn ngoài thịt. Tổng cộng hai cái xương nam nhân bị đào lên, hết sức kinh dị.
Anh ta thê thảm kêu gào kéo da đầu người khác tê dại, nhưng Tu Thần Khước không biểu đạt chút ít cảm xúc, khoé môi bạc tình nhếch lên "Lawrence ở chỗ nào?" Giọng nói của hắn lạnh như băng, giống như hắn không phải loài người.
"Có chết cũng không nói cho các ngươi...! Cầm thú, a a a cầm thú!" Nam nhân thống hận giãy chết, nhưng thật đáng tiếc tay chân đều bị trói lại, cho dù cùng cực sức lực cũng không thoát ra nổi.
Đúng lúc này, theo động tác nhanh hơn máy móc của Tu Thần Khước lưỡi dao đâm vào sâu, vì không còn xương bao bọc nữa mà dễ dàng lôi ra nội tạng, một cái lá lách theo lưỡi ngoắc cùng máu trào ra. Cái lá lách kẹt trên mũi dao, nát be bét máu tươi đầm đìa.
Nam nhân kia đau đớn tới mức muốn ngất, nhưng mỗi lần muốn ngất đi lại bị đầu hổ tiêm vào một mũi thuốc kích thích. Cảm giác chết không được, sống cũng không xong, anh ta thống khổ quằn quại, mặt mũi đều vặn vẹo biến dạng.
Lôi Báo lạnh tanh nhìn cảnh này, Tu Thần Khước sau khi gặp nữ nhân kia, hắn ta rút khỏi Hắc Đạo cũng đã được bốn năm. Giao vị trí chủ nhân của thế giới ngầm cho anh, nhưng sự tàn nhẫn và lạnh lùng ấy vẫn chưa khi nào giảm đi.
Đầu hổ tay chân tràn đầy mồ hôi, mặc dù theo Lôi lão đại lâu như vậy, nhưng cách hành hình kẻ thù Lôi lão đại không độc ác tới mức như này.
Moi nội tạng người, nhưng người không chết...
"Nói?" Tu Thần Khước kề dao lên yết hầu nam nhân, phun ra một chữ.
Nam nhân kia cuối cùng không chịu đựng nổi, đau đớn cảm nhận nội tạng của mình bị móc ra khỏi cơ thể cùng mùi máu tanh. Sống sờ sờ mà cảm nhận cảm giác này, phía hạ bộ bên dưới trào ra dòng nước ấm, sợ hãi tới độ tiểu tiện ra ngoài.
"Tôi nói... tôi xin nói..." anh ta lắp bắp, giọng nói khản đặc lúc rõ lúc không "Lawrence đã... đã... hắn đã đi Châu Á hai ngày trước."
Đồng tử mắt Tu Thần Khước co rút, hắn nhanh như chớp một động tác trong nháy mắt dùng lưỡi dao gìm chặt cổ nam nhân, một nhát cắt đứt yết hầu.
Cổ nam nhân lệch sang bên trái, máu tươi tựa đoạn ống nước thủng phun trào ra bắn tung lên như đoá hoa bỉ ngạn nở rộ, rồi ào ào tràn lên nền đất. Mắt anh ta trợn ngược, đầy thống hận với thế gian...
Đầu hổ khiếp sợ tới mức ngã ngồi cả ra đất.
Đi Châu Á...
Tu Thần Khước dùng con ngươi hắc diệu thạch se lạnh nhìn hai bàn tay đỏ nhuốm máu của mình, trong trí óc hắn xẹt qua hình bóng của cô gái, cả cơ thể cao lớn bỗng run nhẹ có cảm giác lo sợ bao trùm lấy trái tim.
Lôi Báo nhận ra sự khác thường của hắn liền nhíu nhíu lông mày, tiến tới nói "Không sao chứ?"
Tu Thần Khước rất nhanh trở lại thái độ trước sau như một giống ban đầu, hắn xoay người lao về phía huyền quan cước bộ mang theo gấp rút "Lôi Báo, chuẩn bị trực thăng..." giọng nói băng lãnh của hắn vang lên "Tôi phải trở về Châu Á trong hôm nay."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Quay Trở Lại Bên Hắn
- Chương 2: Trọng Sinh
- Chương 3: Ký Ức Kiếp Trước
- Chương 4: Quan Hệ Hoà Hảo
- Chương 5: Muốn Rờ Má Tôi Sao
- Chương 6: Muốn Anh, Không Muốn Tử Sâm
- Chương 7: Thỏ Con
- Chương 8: Hiểu Lầm Lớn (Thượng)
- Chương 9: Hiểu Lầm Lớn (Trung)
- Chương 10: Hiểu Lầm Lớn (Hạ)
- Chương 11: Dùng Lời Để Mua, Không Dùng Tiền
- Chương 12: Em Rất Vừa Miệng
- Chương 13: Hắn Cũng Có Mặt Ngây Thơ
- Chương 14: Được Gặp Tình Nhân Vui Vẻ Sao
- Chương 15: Đại Ma Đầu Sủng Tôi
- Chương 16: Lão Công Tốt Nhất Thế Giới
- Chương 17: Em Chắc Chứ
- Chương 18: Yêu Anh Nhất Đó
- Chương 19: Tu Phu Nhân Của Mấy Người Thế Nào
- Chương 20: Em Gái Ngoài Giá Thú
- Chương 21: Ác Quỷ Từng Bị Tổn Thương
- Chương 22: Mệnh Lệnh Từ Tu Thần Khước
- Chương 23: Nguy Hiểm Kề Cạnh
- Chương 24: Gần Cái Chết
- Chương 25: Cố Tư Vũ Chính Là Mạng
- Chương 26: Toàn Tâm Toàn Ý Bên Cạnh Anh
- Chương 27: Hắn Đáng Yêu Nhiều Như Vậy
- Chương 28: Đòn Sát Phạt (Thượng)
- Chương 29: Đòn Sát Phạt (Trung)
- Chương 30: Đòn Sát Phạt (Hạ)
- Chương 31: Chỉ Cần Là Em Sẽ Đau Đớn Tê Tâm Liệt Phế
- Chương 32: Cút
- Chương 33: Đừng Hòng Toàn Mạng
- Chương 34: Đoạn Trí Nhớ Kinh Khủng
- Chương 35: Bài Thi Bị Chấm Gian Lận
- Chương 36: Có Cần Tôi Tìm Bác Sĩ Thú Y Không
- Chương 37: Giá Trị Nhan Sắc
- Chương 38: Chồng
- Chương 39: Lời Cảnh Cáo
- Chương 40: Ngươi Làm Thương Cô Ấy Ta Sẽ Giết Ngươi
- Chương 41: Lần Đầu Trải Nghiệm Cảm Giác Mạnh
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: Cẩu Nô Tài
- Chương 46: Hắn Không Phải Nhân Loại
- Chương 47: Tay Nghề Của Phồn Sát
- Chương 48: Nam Nhân Thân Thế Bí Ẩn
- Chương 49: Vây Đến Mức Khốn Đốn
- Chương 50: Tập Kích Trên Không Trung (Thượng)
- Chương 51: Tập Kích Trên Không Trung (Trung)
- Chương 52: Tập Kích Trên Không Trung (Hạ)
- Chương 53: Đối Mặt Với Nguy Hiểm
- Chương 54: Ranh Giới Sinh Tử
- Chương 55: Một Chút Cũng Không Nhớ Sao
- Chương 56: Bạn Trai Em Đã Trên Thiên Đường Rồi
- Chương 57: Chăm Bệnh
- Chương 58: Lệnh Tịch Thu Tài Sản
- Chương 59: Em Lại Vì Bảo Vệ Hắn Ta
- Chương 60: Anh Cuối Cùng Cũng Về Với Em Rồi
- Chương 61: Cô Là Ai
- Chương 62: Chân Tướng Sự Việc
- Chương 63: Mặt Của Ta Ông Cũng Dám Sờ
- Chương 64: Chẳng Qua Chỉ Thứ Tình Cảm Tạm Bợ
- Chương 65: Hắn Ta Cũng Là Người Bình Thường
- Chương 66: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Thượng)
- Chương 67: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Trung)
- Chương 68: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Hạ)
- Chương 69: Trở Về Cố Gia (Thượng)
- Chương 70: Trở Về Cố Gia (Trung)
- Chương 71: Trở Về Cố Gia (Hạ)
- Chương 72: Loại Người Lật Mặt Nhanh Như Anh Ta
- Chương 73: Tôi Tự Nguyện Yêu Anh Cũng Không Quan Tâm
- Chương 74: Dấu Ấn Định Tội Chết
- Chương 75: Lời Dụ Dỗ Của Ma Quỷ
- Chương 76: Cơn Giận Của Phồn Sát
- Chương 77: Nụ Hôn Cưỡng Đoạt
- Chương 78: Thân Thế Của Tri Tiết
- Chương 79: Hắn Không Ngây Thơ Như Vậy
- Chương 80: Buổi Tiệc Đêm Calibhoe
- Chương 81: Gặp Lại Người Yêu Cũ
- Chương 82: Lần Sau Đánh Chó Thì Dùng Roi
- Chương 83: Hội Ngộ
- Chương 84: Vô Tình Hay Hữu Ý
- Chương 85: Các Đại Nhân Vật Tương Phùng
- Chương 86: Tôi Chính Là Hẹp Hòi Như Vậy
- Chương 87: Sự Đụng Chạm Chết Người
- Chương 88: Tìm Cô Cứu Hoả
- Chương 89: Dập Lửa Thành Công Ngoài Mong Muốn
- Chương 90: Người Mà Bản Thân Hắn Đặc Biệt Dung Túng
- Chương 91: Tại Sao Còn Chưa Đến Bồi Trẫm
- Chương 92: Nho Chua
- Chương 93: Buổi Đấu Giá Ngầm
- Chương 94: Cậu Không Nói, Tôi Cũng Biết Cậu Ngu
- Chương 95: Ngày Xưa Người Ta Thường Gọi Là Hôn Quân
- Chương 96: Loại Cảm Giác Nuông Chiều Quen Thuộc
- Chương 97: Lấy Tư Cách Gì Để Tặng Vật Cho Cô
- Chương 98: Cảnh Bên Ngoài Đó Đẹp Hơn Ta À
- Chương 99: Cô Khi Dễ Ta Hả
- Chương 100: Giúp Tôi Khôi Phục Trí Nhớ
- Chương 101: Thăm Cố Kiều
- Chương 102: Bắt Gặp Tương Cầm Quan Hệ Bất Chính
- Chương 103: Ký Ức Ngủ Quên Từng Đoạn Lướt Qua
- Chương 104: Thức Ăn Miễn Phí Ngon Hơn Trả Tiền
- Chương 105: Oan Gia Tương Phùng, Không Đội Trời Chung
- Chương 106: Hai Kẻ Thù Cùng Ngồi Ăn Cơm
- Chương 107: Chỉ Bởi Vì Ta Luôn Luôn Thích Cô
- Chương 108: Cự Tuyệt
- Chương 109: Bản Tính Phòng Ngự Quá Cao
- Chương 110: Cố Thị Lâm Vào Khủng Hoảng
- Chương 111: Cải Tử Hoàn Sinh
- Chương 112: Anh Ấy Thích Ăn Bánh Bao Ngọt
- Chương 113: Coi Tôi Đần Sao?
- Chương 114: Tôi Còn Cách Nào Nữa Đây?
- Chương 115: Kẻ Si Tình, Thường Sẽ Rất Khổ Sở
- Chương 116: Chuyển Biến Ký Ức
- Chương 117: Hồi Tưởng (1)
- Chương 118: Hồi Tưởng (2)
- Chương 119: Hồi Tưởng (3)
- Chương 120: Hồi Tưởng (4)
- Chương 121: Hồi Tưởng (5)
- Chương 122: Thực Sự Xin Lỗi Anh
- Chương 123: Tỉnh lại
- Chương 124: Anh đau lắm
- Chương 125: Nhận ra giá trị của anh rồi, vậy thì em tận dụng anh đi
- Chương 126: Cô là đang cầu xin tôi giết cô đi sao
- Chương 127: Trong mắt anh chỉ có em và những người khác
- Chương 128: Không ăn được thì đạp đổ
- Chương 129: Đầy tình nồng ý đậm
- Chương 130: Gia đình của hắn chỉ có một mình cô
- Chương 131: Bởi vì trân trọng cho nên sẽ không tuỳ tiện
- Chương 132: Không được phép liên lạc với hắn
- Chương 133: Đây có tính là đang hối lộ cô hay không
- Chương 134: Em càng ngày càng yêu anh điên cuồng
- Chương 135: Nam sắc suy cho cùng cũng chỉ là da với thịt
- Chương 136: Em có phải cho rằng anh rất dễ bị dụ hay không?
- Chương 137: Hắn đây quá phạm quy
- Chương 138: Vì cậu đần
- Chương 139: Cô có ghét ta không
- Chương 140: Thay vì cho rằng bản thân mình bị ép buộc
- Chương 141: Cô sáng ngời hơn tất cả mọi thứ trên đời
- Chương 142: Lần đầu thấy hắn khóc to như vậy
- Chương 143