Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt - Chương 31: Chỉ Cần Là Em Sẽ Đau Đớn Tê Tâm Liệt Phế
Chương trước- Chương 1: Quay Trở Lại Bên Hắn
- Chương 2: Trọng Sinh
- Chương 3: Ký Ức Kiếp Trước
- Chương 4: Quan Hệ Hoà Hảo
- Chương 5: Muốn Rờ Má Tôi Sao
- Chương 6: Muốn Anh, Không Muốn Tử Sâm
- Chương 7: Thỏ Con
- Chương 8: Hiểu Lầm Lớn (Thượng)
- Chương 9: Hiểu Lầm Lớn (Trung)
- Chương 10: Hiểu Lầm Lớn (Hạ)
- Chương 11: Dùng Lời Để Mua, Không Dùng Tiền
- Chương 12: Em Rất Vừa Miệng
- Chương 13: Hắn Cũng Có Mặt Ngây Thơ
- Chương 14: Được Gặp Tình Nhân Vui Vẻ Sao
- Chương 15: Đại Ma Đầu Sủng Tôi
- Chương 16: Lão Công Tốt Nhất Thế Giới
- Chương 17: Em Chắc Chứ
- Chương 18: Yêu Anh Nhất Đó
- Chương 19: Tu Phu Nhân Của Mấy Người Thế Nào
- Chương 20: Em Gái Ngoài Giá Thú
- Chương 21: Ác Quỷ Từng Bị Tổn Thương
- Chương 22: Mệnh Lệnh Từ Tu Thần Khước
- Chương 23: Nguy Hiểm Kề Cạnh
- Chương 24: Gần Cái Chết
- Chương 25: Cố Tư Vũ Chính Là Mạng
- Chương 26: Toàn Tâm Toàn Ý Bên Cạnh Anh
- Chương 27: Hắn Đáng Yêu Nhiều Như Vậy
- Chương 28: Đòn Sát Phạt (Thượng)
- Chương 29: Đòn Sát Phạt (Trung)
- Chương 30: Đòn Sát Phạt (Hạ)
- Chương 31: Chỉ Cần Là Em Sẽ Đau Đớn Tê Tâm Liệt Phế
- Chương 32: Cút
- Chương 33: Đừng Hòng Toàn Mạng
- Chương 34: Đoạn Trí Nhớ Kinh Khủng
- Chương 35: Bài Thi Bị Chấm Gian Lận
- Chương 36: Có Cần Tôi Tìm Bác Sĩ Thú Y Không
- Chương 37: Giá Trị Nhan Sắc
- Chương 38: Chồng
- Chương 39: Lời Cảnh Cáo
- Chương 40: Ngươi Làm Thương Cô Ấy Ta Sẽ Giết Ngươi
- Chương 41: Lần Đầu Trải Nghiệm Cảm Giác Mạnh
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: Cẩu Nô Tài
- Chương 46: Hắn Không Phải Nhân Loại
- Chương 47: Tay Nghề Của Phồn Sát
- Chương 48: Nam Nhân Thân Thế Bí Ẩn
- Chương 49: Vây Đến Mức Khốn Đốn
- Chương 50: Tập Kích Trên Không Trung (Thượng)
- Chương 51: Tập Kích Trên Không Trung (Trung)
- Chương 52: Tập Kích Trên Không Trung (Hạ)
- Chương 53: Đối Mặt Với Nguy Hiểm
- Chương 54: Ranh Giới Sinh Tử
- Chương 55: Một Chút Cũng Không Nhớ Sao
- Chương 56: Bạn Trai Em Đã Trên Thiên Đường Rồi
- Chương 57: Chăm Bệnh
- Chương 58: Lệnh Tịch Thu Tài Sản
- Chương 59: Em Lại Vì Bảo Vệ Hắn Ta
- Chương 60: Anh Cuối Cùng Cũng Về Với Em Rồi
- Chương 61: Cô Là Ai
- Chương 62: Chân Tướng Sự Việc
- Chương 63: Mặt Của Ta Ông Cũng Dám Sờ
- Chương 64: Chẳng Qua Chỉ Thứ Tình Cảm Tạm Bợ
- Chương 65: Hắn Ta Cũng Là Người Bình Thường
- Chương 66: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Thượng)
- Chương 67: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Trung)
- Chương 68: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Hạ)
- Chương 69: Trở Về Cố Gia (Thượng)
- Chương 70: Trở Về Cố Gia (Trung)
- Chương 71: Trở Về Cố Gia (Hạ)
- Chương 72: Loại Người Lật Mặt Nhanh Như Anh Ta
- Chương 73: Tôi Tự Nguyện Yêu Anh Cũng Không Quan Tâm
- Chương 74: Dấu Ấn Định Tội Chết
- Chương 75: Lời Dụ Dỗ Của Ma Quỷ
- Chương 76: Cơn Giận Của Phồn Sát
- Chương 77: Nụ Hôn Cưỡng Đoạt
- Chương 78: Thân Thế Của Tri Tiết
- Chương 79: Hắn Không Ngây Thơ Như Vậy
- Chương 80: Buổi Tiệc Đêm Calibhoe
- Chương 81: Gặp Lại Người Yêu Cũ
- Chương 82: Lần Sau Đánh Chó Thì Dùng Roi
- Chương 83: Hội Ngộ
- Chương 84: Vô Tình Hay Hữu Ý
- Chương 85: Các Đại Nhân Vật Tương Phùng
- Chương 86: Tôi Chính Là Hẹp Hòi Như Vậy
- Chương 87: Sự Đụng Chạm Chết Người
- Chương 88: Tìm Cô Cứu Hoả
- Chương 89: Dập Lửa Thành Công Ngoài Mong Muốn
- Chương 90: Người Mà Bản Thân Hắn Đặc Biệt Dung Túng
- Chương 91: Tại Sao Còn Chưa Đến Bồi Trẫm
- Chương 92: Nho Chua
- Chương 93: Buổi Đấu Giá Ngầm
- Chương 94: Cậu Không Nói, Tôi Cũng Biết Cậu Ngu
- Chương 95: Ngày Xưa Người Ta Thường Gọi Là Hôn Quân
- Chương 96: Loại Cảm Giác Nuông Chiều Quen Thuộc
- Chương 97: Lấy Tư Cách Gì Để Tặng Vật Cho Cô
- Chương 98: Cảnh Bên Ngoài Đó Đẹp Hơn Ta À
- Chương 99: Cô Khi Dễ Ta Hả
- Chương 100: Giúp Tôi Khôi Phục Trí Nhớ
- Chương 101: Thăm Cố Kiều
- Chương 102: Bắt Gặp Tương Cầm Quan Hệ Bất Chính
- Chương 103: Ký Ức Ngủ Quên Từng Đoạn Lướt Qua
- Chương 104: Thức Ăn Miễn Phí Ngon Hơn Trả Tiền
- Chương 105: Oan Gia Tương Phùng, Không Đội Trời Chung
- Chương 106: Hai Kẻ Thù Cùng Ngồi Ăn Cơm
- Chương 107: Chỉ Bởi Vì Ta Luôn Luôn Thích Cô
- Chương 108: Cự Tuyệt
- Chương 109: Bản Tính Phòng Ngự Quá Cao
- Chương 110: Cố Thị Lâm Vào Khủng Hoảng
- Chương 111: Cải Tử Hoàn Sinh
- Chương 112: Anh Ấy Thích Ăn Bánh Bao Ngọt
- Chương 113: Coi Tôi Đần Sao?
- Chương 114: Tôi Còn Cách Nào Nữa Đây?
- Chương 115: Kẻ Si Tình, Thường Sẽ Rất Khổ Sở
- Chương 116: Chuyển Biến Ký Ức
- Chương 117: Hồi Tưởng (1)
- Chương 118: Hồi Tưởng (2)
- Chương 119: Hồi Tưởng (3)
- Chương 120: Hồi Tưởng (4)
- Chương 121: Hồi Tưởng (5)
- Chương 122: Thực Sự Xin Lỗi Anh
- Chương 123: Tỉnh lại
- Chương 124: Anh đau lắm
- Chương 125: Nhận ra giá trị của anh rồi, vậy thì em tận dụng anh đi
- Chương 126: Cô là đang cầu xin tôi giết cô đi sao
- Chương 127: Trong mắt anh chỉ có em và những người khác
- Chương 128: Không ăn được thì đạp đổ
- Chương 129: Đầy tình nồng ý đậm
- Chương 130: Gia đình của hắn chỉ có một mình cô
- Chương 131: Bởi vì trân trọng cho nên sẽ không tuỳ tiện
- Chương 132: Không được phép liên lạc với hắn
- Chương 133: Đây có tính là đang hối lộ cô hay không
- Chương 134: Em càng ngày càng yêu anh điên cuồng
- Chương 135: Nam sắc suy cho cùng cũng chỉ là da với thịt
- Chương 136: Em có phải cho rằng anh rất dễ bị dụ hay không?
- Chương 137: Hắn đây quá phạm quy
- Chương 138: Vì cậu đần
- Chương 139: Cô có ghét ta không
- Chương 140: Thay vì cho rằng bản thân mình bị ép buộc
- Chương 141: Cô sáng ngời hơn tất cả mọi thứ trên đời
- Chương 142: Lần đầu thấy hắn khóc to như vậy
- Chương 143
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt
Chương 31: Chỉ Cần Là Em Sẽ Đau Đớn Tê Tâm Liệt Phế
Tu Thần Khước mím môi thành một đường thẳng, đôi con ngươi mờ mịt như là sự thâm tình.
Hắn ra hiệu cho Adam rời đi, bước chân thật nhẹ nhàng hướng vào bên trong phòng bệnh không muốn làm cô tỉnh giấc, sau đó dừng lại trước cái bàn gỗ đầu giường chậm rãi cầm một cái bát tô đổ ra cặp lồng cháo nóng hôi hổi.
Làn khói màu trắng nghi ngút bốc lên, đem hương thơm của dư vị thịt hoà trộn cùng mùi hành phi đánh thức khứu giác Cố Tư Vũ.
"Ưm..." Cô mơ màng đưa tay dụi mi mắt, trong bụng vì đói mà kêu thành âm thanh ọc ọc, sau đó khịt khịt mũi nhỏ hướng về phía nguồn gốc của thứ làm cô tỉnh giấc kia nhìn tới.
"Tỉnh?"
Tu Thần Khước mở miệng hỏi, thuận thế thẳng tắp ngồi trên mép giường, mấy ngón tay thon dài đưa lên vén mấy sợi tóc loã xoã kia của cô sang một bên.
Cố Tư Vũ mỉm cười nhu thuận "Có cái gì ăn vậy a? Em đói..."
Hắn chậm rãi nâng người cô ngồi dậy để cho cô dựa vào thành giường, đáp "Tôi mua cháo cho em."
Cô nâng mắt nhìn tô cháo nóng hổi ở bên cạnh, hắn ta vậy mà cũng có phần chu đáo nha?
Sờ sờ cái bụng lép xẹp của mình, cô căn bản là khoảng hai hôm chưa có ăn gì rồi, liền hiện ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội "Đút cho em nha, em hiện tại kiệt sức tới mức không cầm nổi muỗng a..."
Tu Thần Khước hơi nhướn lông mày kiếm, ánh mắt trầm lắng quan sát cô hồi lâu mới nhẹ nhàng phun ra một câu.
"Vẫn còn sức nịnh nọt tôi."
"Ách?" Cố Tư Vũ ngậm miệng, đôi mắt hạnh nhân của cô lóng lánh tràn ngập mong đợi "Có được hay không...?"
"..." Bất quá hắn ta vẫn im lặng quan sát cô, khoé miệng trong phút chốc liền kéo cong lộ ra nụ cười ma mị đầy lực quyến rũ, cho thấy tâm tình hắn hiện tại vô cùng tốt đẹp.
Cuối cùng dây dưa năn nỉ một hồi, Tu Thần Khước vẫn chiều theo ý muốn của cô không nhanh không chậm đút cho cô ăn hết bát tô cháo lớn.
"No chưa?" Hắn rũ mi mắt nhìn chăm chú cô.
Cố Tư Vũ gật đầu "Em no rồi, nhưng em muốn ăn thêm đồ ngọt."
Hắn ta thu lại bát đũa bừa bộn ở trên mặt bàn thật gọn gàng cất đi, động tác không có bất kỳ thừa thãi nào cả.
"Không nên ăn quá nhiều sau khi tỉnh dậy." Tu Thần Khước giọng nói thực trầm ổn, nhưng lọt vào tai cô lại ngạc nhiên cảm thấy mấy phần nhẹ nhàng ôn nhu "Sẽ đau dạ dày."
Trong ký ức của cô chưa khi nào được hắn đối xử theo cách thức tốt đẹp như vậy, trùng sinh xong thay đổi một loạt những điều sai trái kiếp trước cuối cùng bây giờ cô cũng đã đạt được thành quả. Từng bước đem con mãnh thú thuần hoá thật tốt.
Cô hơi bĩu bĩu môi tuỳ tiện nũng nịu với hắn ta "Như vậy bữa tối em phải được ăn bánh kem."
Tu Thần Khước nâng lên ngón tay trắng ngần lộ rõ các khớp xương đặt ở phần cổ mịn màng của cô vuốt ve, giọng nói giống như pha trộn chất kích thích liều nặng khiến cho kẻ khác sa vào nghiện ngập "Tôi đều nghe em."
Hắn lưu lại chỗ cô chừng nửa canh giờ sau mới rời đi, Cố Tư Vũ cũng không muốn hỏi hắn ta đi đâu, tiếp tục nằm dài trên giường bệnh dưỡng sức. Cô nghoảnh mặt nhìn qua khung cửa sổ, vọt tới bên kia những tán cây cổ thụ cao lớn ngắm nghía, trong tâm lại rất rối rắm suy nghĩ về những biến cố bản thân phải tiếp theo đối mặt.
Cô chưa hoàn toàn dành giật được tín nghiệm tuyệt đối của Tu Thần Khước, chỉ cần nhìn qua thôi cũng biết, hắn ta rời đi nhưng cũng không quên phân phó cảnh vệ trông chừng cô. Ngoài cửa hai người, bên dưới lầu kia bốn người, không khéo ngay cả hành lang bệnh viện cũng chật kín tới nỗi con muỗi không bay lọt.
Hắn vẫn đang nghi ngờ cô...
Tu Thần Khước ra khỏi phòng bệnh của cô nhưng hắn không có rời đi ngay lập tức, từ phía thang máy rẽ qua một căn phòng chữa trị đặc biệt.
Hắn sải bước chân tiến vào trong căn phòng, nhìn thoáng qua vô cùng sạch sẽ gọn gàng, ở góc cuối vừa vặn sắp xếp một chiếc giường cùng tủ kính đựng các loại thuốc không rõ ràng bao gồm những gì, mặt bàn thuỷ tinh đầy dao kéo. Mà Adam đã ngồi chờ sẵn hắn ta từ lúc nào.
"Tu tiên sinh." Adam trông thấy hắn đã cung kính đứng dậy từ trên ghế.
Tu Thần Khước nâng mí mắt nhìn cậu ta, không nói gì chỉ ừm một tiếng qua cổ họng.
Hắn chậm rãi bước đến cạnh giường, động tác nhã nhặn cởi bỏ ra áo vest khoác bên ngoài cùng cái cà vạt, sau đó, từ tốn ở trên khuy áo tỉ mỉ làm từ loại đá thạch anh phát ra thứ ánh sáng lành lạnh tháo từng cúc xuống theo đường thẳng, tựa như chướng ngại một cái vung tay quăng lên trên giường.
Adam dè dặt nhìn đằng sau tấm lưng để trần rộng rãi kia của ông chủ, tình cảnh kinh khủng lộ ra.
Trên lưng trắng như ngọc của người đàn ông xuất hiện một vệt đỏ gay gắt đang rò rỉ máu, mấy chốc trong không gian lan tràn mùi vị tanh nồng, phần thịt thừa nát vụn kia nằm trên lưng hắn thật khiến người khác nhức mắt mà cau chặt mi tâm. Rõ ràng là do bỏng gây ra, miệng vết thương bao bọc bởi mấy bọng nước kéo dài thành đường lớn chạy dọc xuống tận phần eo hông.
Ngũ quan người đàn ông không biến sắc, thậm chí ngay cả một cái nhíu mày còn không có.
Hắn thẳng tắp hướng trên giường ngồi lên, nâng mắt nhìn Adam, mở miệng nói "Bắt đầu đi."
Adam luống cuống vâng dạ, cậu ta lập tức cầm lên mấy đồ dùng cần thiết như là cồn rửa thuốc khử trùng và bông băng, nhanh chóng chuẩn bị xử lý vết thương giúp hắn.
Cậu ta cầm lọ cồn rửa, từ từ đổ lên miệng vết thương rửa đi. Trong quá trình vô cùng cẩn thận, sau đó thấm một ít sát trùng lên miếng bông tỉ mỉ lau chùi. Tuy rằng đi theo ông chủ nhiều năm, sớm đã xem nhẹ việc giết chóc máu tanh là chuyện nhỏ nhặt nhưng chưa từng chứng kiến trên người ông chủ xuất hiện bất kỳ một vết rách da thịt nào huống hồ là nặng như thế này...
Trong đám cháy kia ông chủ vì cứu Cố tiểu thư, không biết đã thương tích đầy mình bao nhiêu.
Cậu ta có chút khó hiểu với suy nghĩ của hắn, nếu vì nữ nhân bản thân yêu thích mà dành hết lòng bảo vệ thì vì cớ gì không nói cho cô ấy hiểu, nếu như vậy việc bên nhau chẳng phải sẽ dễ dàng hơn rất nhiều?
Bất quá, tính cách của Tu Thần Khước hắn không một ai trên đời có thể nắm rõ.
"Tu tiên sinh." Adam không nhịn xuống được nỗi tò mò, mở miệng hỏi "Tại sao ngài không trực tiếp nói với Cố tiểu thư tình cảm của ngài?"
Tu Thần Khước im lặng để mặc cho Adam xử lý vết thương, trên cái trán thanh tú của hắn sớm đã lấm tấm phủ tầng mồ hôi mỏng mịn nhưng không hề biến sắc dù chỉ một chút.
"Ngài vì cô ấy bị thương, vì cô ấy đánh cược sinh mạng như thế cô ấy lại vô tâm không để ý đến..."
"Từ trước tới nay ngài dung túng cô ấy bao nhiêu cô ấy liền ngỗ ngược bấy nhiêu. Thời gian này ngoan ngoãn, tôi đoán cũng chỉ do muốn chạy trốn đi..." Adam nói càng lúc càng hăng hái.
"Adam." Giọng nói thâm trầm đánh gãy dòng cảm xúc của cậu ta, Tu Thần Khước lông mày kiếm đã không vui mà co lại tạo thành hai vết nhăn nhúm giữa ấn đường.
Adam lập tức ngậm miệng, không nói thêm gì nữa, chú tâm vào xử lý vết thương giúp hắn. Cậu ta vẫn rất cần cái mạng nhỏ này nha.
"Tình cảm giữa tôi và Cố Tư Vũ, người ngoài có thể hiểu được sao?" Hắn hơi nheo mắt.
"Không ai có thể làm rạn nứt đoạn tình cảm giữa tôi và cô ấy."
Ông lớn của tôi... cậu ta thầm than trong lòng, là rất dễ hiểu đấy có được không?
Ông chủ của cậu từ khi nào đủ tự tin cho rằng tình cảm giữa hai người tốt đến mức đó? Đơn giản chỉ cần một đoạn ghi âm lúc trước kia tiện nhân Cố Kiều gửi cho ngài, ngài đã tin tưởng sái cổ tức giận tới long trời lở đất ra lệnh truy nã cô ấy a...
Bất quá, cậu ta không có lá gan nói ra ngoài miệng.
Người đàn ông tức khắc trở nên thâm trầm, đôi con ngươi đen lạnh lẽo không có tiêu cự nhìn về phía vô định nào đó trong khoảng không gian.
"Cố Tư Vũ, tôi vì em nhiều đến như thế sao?" Bên khoé môi người đàn ông kéo cong nở một nụ cười tự giễu.
Không, tôi chẳng vì em việc gì cả, tôi chỉ luôn nghĩ về bản thân tôi mà thôi.
Vết thương trên cơ thể mình tôi chẳng có cảm giác dù chỉ một chút, nhưng chỉ cần là em, tôi liền đau đớn đến mức tê tâm liệt phế...
Em là mạng của tôi.
Hắn ra hiệu cho Adam rời đi, bước chân thật nhẹ nhàng hướng vào bên trong phòng bệnh không muốn làm cô tỉnh giấc, sau đó dừng lại trước cái bàn gỗ đầu giường chậm rãi cầm một cái bát tô đổ ra cặp lồng cháo nóng hôi hổi.
Làn khói màu trắng nghi ngút bốc lên, đem hương thơm của dư vị thịt hoà trộn cùng mùi hành phi đánh thức khứu giác Cố Tư Vũ.
"Ưm..." Cô mơ màng đưa tay dụi mi mắt, trong bụng vì đói mà kêu thành âm thanh ọc ọc, sau đó khịt khịt mũi nhỏ hướng về phía nguồn gốc của thứ làm cô tỉnh giấc kia nhìn tới.
"Tỉnh?"
Tu Thần Khước mở miệng hỏi, thuận thế thẳng tắp ngồi trên mép giường, mấy ngón tay thon dài đưa lên vén mấy sợi tóc loã xoã kia của cô sang một bên.
Cố Tư Vũ mỉm cười nhu thuận "Có cái gì ăn vậy a? Em đói..."
Hắn chậm rãi nâng người cô ngồi dậy để cho cô dựa vào thành giường, đáp "Tôi mua cháo cho em."
Cô nâng mắt nhìn tô cháo nóng hổi ở bên cạnh, hắn ta vậy mà cũng có phần chu đáo nha?
Sờ sờ cái bụng lép xẹp của mình, cô căn bản là khoảng hai hôm chưa có ăn gì rồi, liền hiện ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội "Đút cho em nha, em hiện tại kiệt sức tới mức không cầm nổi muỗng a..."
Tu Thần Khước hơi nhướn lông mày kiếm, ánh mắt trầm lắng quan sát cô hồi lâu mới nhẹ nhàng phun ra một câu.
"Vẫn còn sức nịnh nọt tôi."
"Ách?" Cố Tư Vũ ngậm miệng, đôi mắt hạnh nhân của cô lóng lánh tràn ngập mong đợi "Có được hay không...?"
"..." Bất quá hắn ta vẫn im lặng quan sát cô, khoé miệng trong phút chốc liền kéo cong lộ ra nụ cười ma mị đầy lực quyến rũ, cho thấy tâm tình hắn hiện tại vô cùng tốt đẹp.
Cuối cùng dây dưa năn nỉ một hồi, Tu Thần Khước vẫn chiều theo ý muốn của cô không nhanh không chậm đút cho cô ăn hết bát tô cháo lớn.
"No chưa?" Hắn rũ mi mắt nhìn chăm chú cô.
Cố Tư Vũ gật đầu "Em no rồi, nhưng em muốn ăn thêm đồ ngọt."
Hắn ta thu lại bát đũa bừa bộn ở trên mặt bàn thật gọn gàng cất đi, động tác không có bất kỳ thừa thãi nào cả.
"Không nên ăn quá nhiều sau khi tỉnh dậy." Tu Thần Khước giọng nói thực trầm ổn, nhưng lọt vào tai cô lại ngạc nhiên cảm thấy mấy phần nhẹ nhàng ôn nhu "Sẽ đau dạ dày."
Trong ký ức của cô chưa khi nào được hắn đối xử theo cách thức tốt đẹp như vậy, trùng sinh xong thay đổi một loạt những điều sai trái kiếp trước cuối cùng bây giờ cô cũng đã đạt được thành quả. Từng bước đem con mãnh thú thuần hoá thật tốt.
Cô hơi bĩu bĩu môi tuỳ tiện nũng nịu với hắn ta "Như vậy bữa tối em phải được ăn bánh kem."
Tu Thần Khước nâng lên ngón tay trắng ngần lộ rõ các khớp xương đặt ở phần cổ mịn màng của cô vuốt ve, giọng nói giống như pha trộn chất kích thích liều nặng khiến cho kẻ khác sa vào nghiện ngập "Tôi đều nghe em."
Hắn lưu lại chỗ cô chừng nửa canh giờ sau mới rời đi, Cố Tư Vũ cũng không muốn hỏi hắn ta đi đâu, tiếp tục nằm dài trên giường bệnh dưỡng sức. Cô nghoảnh mặt nhìn qua khung cửa sổ, vọt tới bên kia những tán cây cổ thụ cao lớn ngắm nghía, trong tâm lại rất rối rắm suy nghĩ về những biến cố bản thân phải tiếp theo đối mặt.
Cô chưa hoàn toàn dành giật được tín nghiệm tuyệt đối của Tu Thần Khước, chỉ cần nhìn qua thôi cũng biết, hắn ta rời đi nhưng cũng không quên phân phó cảnh vệ trông chừng cô. Ngoài cửa hai người, bên dưới lầu kia bốn người, không khéo ngay cả hành lang bệnh viện cũng chật kín tới nỗi con muỗi không bay lọt.
Hắn vẫn đang nghi ngờ cô...
Tu Thần Khước ra khỏi phòng bệnh của cô nhưng hắn không có rời đi ngay lập tức, từ phía thang máy rẽ qua một căn phòng chữa trị đặc biệt.
Hắn sải bước chân tiến vào trong căn phòng, nhìn thoáng qua vô cùng sạch sẽ gọn gàng, ở góc cuối vừa vặn sắp xếp một chiếc giường cùng tủ kính đựng các loại thuốc không rõ ràng bao gồm những gì, mặt bàn thuỷ tinh đầy dao kéo. Mà Adam đã ngồi chờ sẵn hắn ta từ lúc nào.
"Tu tiên sinh." Adam trông thấy hắn đã cung kính đứng dậy từ trên ghế.
Tu Thần Khước nâng mí mắt nhìn cậu ta, không nói gì chỉ ừm một tiếng qua cổ họng.
Hắn chậm rãi bước đến cạnh giường, động tác nhã nhặn cởi bỏ ra áo vest khoác bên ngoài cùng cái cà vạt, sau đó, từ tốn ở trên khuy áo tỉ mỉ làm từ loại đá thạch anh phát ra thứ ánh sáng lành lạnh tháo từng cúc xuống theo đường thẳng, tựa như chướng ngại một cái vung tay quăng lên trên giường.
Adam dè dặt nhìn đằng sau tấm lưng để trần rộng rãi kia của ông chủ, tình cảnh kinh khủng lộ ra.
Trên lưng trắng như ngọc của người đàn ông xuất hiện một vệt đỏ gay gắt đang rò rỉ máu, mấy chốc trong không gian lan tràn mùi vị tanh nồng, phần thịt thừa nát vụn kia nằm trên lưng hắn thật khiến người khác nhức mắt mà cau chặt mi tâm. Rõ ràng là do bỏng gây ra, miệng vết thương bao bọc bởi mấy bọng nước kéo dài thành đường lớn chạy dọc xuống tận phần eo hông.
Ngũ quan người đàn ông không biến sắc, thậm chí ngay cả một cái nhíu mày còn không có.
Hắn thẳng tắp hướng trên giường ngồi lên, nâng mắt nhìn Adam, mở miệng nói "Bắt đầu đi."
Adam luống cuống vâng dạ, cậu ta lập tức cầm lên mấy đồ dùng cần thiết như là cồn rửa thuốc khử trùng và bông băng, nhanh chóng chuẩn bị xử lý vết thương giúp hắn.
Cậu ta cầm lọ cồn rửa, từ từ đổ lên miệng vết thương rửa đi. Trong quá trình vô cùng cẩn thận, sau đó thấm một ít sát trùng lên miếng bông tỉ mỉ lau chùi. Tuy rằng đi theo ông chủ nhiều năm, sớm đã xem nhẹ việc giết chóc máu tanh là chuyện nhỏ nhặt nhưng chưa từng chứng kiến trên người ông chủ xuất hiện bất kỳ một vết rách da thịt nào huống hồ là nặng như thế này...
Trong đám cháy kia ông chủ vì cứu Cố tiểu thư, không biết đã thương tích đầy mình bao nhiêu.
Cậu ta có chút khó hiểu với suy nghĩ của hắn, nếu vì nữ nhân bản thân yêu thích mà dành hết lòng bảo vệ thì vì cớ gì không nói cho cô ấy hiểu, nếu như vậy việc bên nhau chẳng phải sẽ dễ dàng hơn rất nhiều?
Bất quá, tính cách của Tu Thần Khước hắn không một ai trên đời có thể nắm rõ.
"Tu tiên sinh." Adam không nhịn xuống được nỗi tò mò, mở miệng hỏi "Tại sao ngài không trực tiếp nói với Cố tiểu thư tình cảm của ngài?"
Tu Thần Khước im lặng để mặc cho Adam xử lý vết thương, trên cái trán thanh tú của hắn sớm đã lấm tấm phủ tầng mồ hôi mỏng mịn nhưng không hề biến sắc dù chỉ một chút.
"Ngài vì cô ấy bị thương, vì cô ấy đánh cược sinh mạng như thế cô ấy lại vô tâm không để ý đến..."
"Từ trước tới nay ngài dung túng cô ấy bao nhiêu cô ấy liền ngỗ ngược bấy nhiêu. Thời gian này ngoan ngoãn, tôi đoán cũng chỉ do muốn chạy trốn đi..." Adam nói càng lúc càng hăng hái.
"Adam." Giọng nói thâm trầm đánh gãy dòng cảm xúc của cậu ta, Tu Thần Khước lông mày kiếm đã không vui mà co lại tạo thành hai vết nhăn nhúm giữa ấn đường.
Adam lập tức ngậm miệng, không nói thêm gì nữa, chú tâm vào xử lý vết thương giúp hắn. Cậu ta vẫn rất cần cái mạng nhỏ này nha.
"Tình cảm giữa tôi và Cố Tư Vũ, người ngoài có thể hiểu được sao?" Hắn hơi nheo mắt.
"Không ai có thể làm rạn nứt đoạn tình cảm giữa tôi và cô ấy."
Ông lớn của tôi... cậu ta thầm than trong lòng, là rất dễ hiểu đấy có được không?
Ông chủ của cậu từ khi nào đủ tự tin cho rằng tình cảm giữa hai người tốt đến mức đó? Đơn giản chỉ cần một đoạn ghi âm lúc trước kia tiện nhân Cố Kiều gửi cho ngài, ngài đã tin tưởng sái cổ tức giận tới long trời lở đất ra lệnh truy nã cô ấy a...
Bất quá, cậu ta không có lá gan nói ra ngoài miệng.
Người đàn ông tức khắc trở nên thâm trầm, đôi con ngươi đen lạnh lẽo không có tiêu cự nhìn về phía vô định nào đó trong khoảng không gian.
"Cố Tư Vũ, tôi vì em nhiều đến như thế sao?" Bên khoé môi người đàn ông kéo cong nở một nụ cười tự giễu.
Không, tôi chẳng vì em việc gì cả, tôi chỉ luôn nghĩ về bản thân tôi mà thôi.
Vết thương trên cơ thể mình tôi chẳng có cảm giác dù chỉ một chút, nhưng chỉ cần là em, tôi liền đau đớn đến mức tê tâm liệt phế...
Em là mạng của tôi.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Quay Trở Lại Bên Hắn
- Chương 2: Trọng Sinh
- Chương 3: Ký Ức Kiếp Trước
- Chương 4: Quan Hệ Hoà Hảo
- Chương 5: Muốn Rờ Má Tôi Sao
- Chương 6: Muốn Anh, Không Muốn Tử Sâm
- Chương 7: Thỏ Con
- Chương 8: Hiểu Lầm Lớn (Thượng)
- Chương 9: Hiểu Lầm Lớn (Trung)
- Chương 10: Hiểu Lầm Lớn (Hạ)
- Chương 11: Dùng Lời Để Mua, Không Dùng Tiền
- Chương 12: Em Rất Vừa Miệng
- Chương 13: Hắn Cũng Có Mặt Ngây Thơ
- Chương 14: Được Gặp Tình Nhân Vui Vẻ Sao
- Chương 15: Đại Ma Đầu Sủng Tôi
- Chương 16: Lão Công Tốt Nhất Thế Giới
- Chương 17: Em Chắc Chứ
- Chương 18: Yêu Anh Nhất Đó
- Chương 19: Tu Phu Nhân Của Mấy Người Thế Nào
- Chương 20: Em Gái Ngoài Giá Thú
- Chương 21: Ác Quỷ Từng Bị Tổn Thương
- Chương 22: Mệnh Lệnh Từ Tu Thần Khước
- Chương 23: Nguy Hiểm Kề Cạnh
- Chương 24: Gần Cái Chết
- Chương 25: Cố Tư Vũ Chính Là Mạng
- Chương 26: Toàn Tâm Toàn Ý Bên Cạnh Anh
- Chương 27: Hắn Đáng Yêu Nhiều Như Vậy
- Chương 28: Đòn Sát Phạt (Thượng)
- Chương 29: Đòn Sát Phạt (Trung)
- Chương 30: Đòn Sát Phạt (Hạ)
- Chương 31: Chỉ Cần Là Em Sẽ Đau Đớn Tê Tâm Liệt Phế
- Chương 32: Cút
- Chương 33: Đừng Hòng Toàn Mạng
- Chương 34: Đoạn Trí Nhớ Kinh Khủng
- Chương 35: Bài Thi Bị Chấm Gian Lận
- Chương 36: Có Cần Tôi Tìm Bác Sĩ Thú Y Không
- Chương 37: Giá Trị Nhan Sắc
- Chương 38: Chồng
- Chương 39: Lời Cảnh Cáo
- Chương 40: Ngươi Làm Thương Cô Ấy Ta Sẽ Giết Ngươi
- Chương 41: Lần Đầu Trải Nghiệm Cảm Giác Mạnh
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: Cẩu Nô Tài
- Chương 46: Hắn Không Phải Nhân Loại
- Chương 47: Tay Nghề Của Phồn Sát
- Chương 48: Nam Nhân Thân Thế Bí Ẩn
- Chương 49: Vây Đến Mức Khốn Đốn
- Chương 50: Tập Kích Trên Không Trung (Thượng)
- Chương 51: Tập Kích Trên Không Trung (Trung)
- Chương 52: Tập Kích Trên Không Trung (Hạ)
- Chương 53: Đối Mặt Với Nguy Hiểm
- Chương 54: Ranh Giới Sinh Tử
- Chương 55: Một Chút Cũng Không Nhớ Sao
- Chương 56: Bạn Trai Em Đã Trên Thiên Đường Rồi
- Chương 57: Chăm Bệnh
- Chương 58: Lệnh Tịch Thu Tài Sản
- Chương 59: Em Lại Vì Bảo Vệ Hắn Ta
- Chương 60: Anh Cuối Cùng Cũng Về Với Em Rồi
- Chương 61: Cô Là Ai
- Chương 62: Chân Tướng Sự Việc
- Chương 63: Mặt Của Ta Ông Cũng Dám Sờ
- Chương 64: Chẳng Qua Chỉ Thứ Tình Cảm Tạm Bợ
- Chương 65: Hắn Ta Cũng Là Người Bình Thường
- Chương 66: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Thượng)
- Chương 67: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Trung)
- Chương 68: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Hạ)
- Chương 69: Trở Về Cố Gia (Thượng)
- Chương 70: Trở Về Cố Gia (Trung)
- Chương 71: Trở Về Cố Gia (Hạ)
- Chương 72: Loại Người Lật Mặt Nhanh Như Anh Ta
- Chương 73: Tôi Tự Nguyện Yêu Anh Cũng Không Quan Tâm
- Chương 74: Dấu Ấn Định Tội Chết
- Chương 75: Lời Dụ Dỗ Của Ma Quỷ
- Chương 76: Cơn Giận Của Phồn Sát
- Chương 77: Nụ Hôn Cưỡng Đoạt
- Chương 78: Thân Thế Của Tri Tiết
- Chương 79: Hắn Không Ngây Thơ Như Vậy
- Chương 80: Buổi Tiệc Đêm Calibhoe
- Chương 81: Gặp Lại Người Yêu Cũ
- Chương 82: Lần Sau Đánh Chó Thì Dùng Roi
- Chương 83: Hội Ngộ
- Chương 84: Vô Tình Hay Hữu Ý
- Chương 85: Các Đại Nhân Vật Tương Phùng
- Chương 86: Tôi Chính Là Hẹp Hòi Như Vậy
- Chương 87: Sự Đụng Chạm Chết Người
- Chương 88: Tìm Cô Cứu Hoả
- Chương 89: Dập Lửa Thành Công Ngoài Mong Muốn
- Chương 90: Người Mà Bản Thân Hắn Đặc Biệt Dung Túng
- Chương 91: Tại Sao Còn Chưa Đến Bồi Trẫm
- Chương 92: Nho Chua
- Chương 93: Buổi Đấu Giá Ngầm
- Chương 94: Cậu Không Nói, Tôi Cũng Biết Cậu Ngu
- Chương 95: Ngày Xưa Người Ta Thường Gọi Là Hôn Quân
- Chương 96: Loại Cảm Giác Nuông Chiều Quen Thuộc
- Chương 97: Lấy Tư Cách Gì Để Tặng Vật Cho Cô
- Chương 98: Cảnh Bên Ngoài Đó Đẹp Hơn Ta À
- Chương 99: Cô Khi Dễ Ta Hả
- Chương 100: Giúp Tôi Khôi Phục Trí Nhớ
- Chương 101: Thăm Cố Kiều
- Chương 102: Bắt Gặp Tương Cầm Quan Hệ Bất Chính
- Chương 103: Ký Ức Ngủ Quên Từng Đoạn Lướt Qua
- Chương 104: Thức Ăn Miễn Phí Ngon Hơn Trả Tiền
- Chương 105: Oan Gia Tương Phùng, Không Đội Trời Chung
- Chương 106: Hai Kẻ Thù Cùng Ngồi Ăn Cơm
- Chương 107: Chỉ Bởi Vì Ta Luôn Luôn Thích Cô
- Chương 108: Cự Tuyệt
- Chương 109: Bản Tính Phòng Ngự Quá Cao
- Chương 110: Cố Thị Lâm Vào Khủng Hoảng
- Chương 111: Cải Tử Hoàn Sinh
- Chương 112: Anh Ấy Thích Ăn Bánh Bao Ngọt
- Chương 113: Coi Tôi Đần Sao?
- Chương 114: Tôi Còn Cách Nào Nữa Đây?
- Chương 115: Kẻ Si Tình, Thường Sẽ Rất Khổ Sở
- Chương 116: Chuyển Biến Ký Ức
- Chương 117: Hồi Tưởng (1)
- Chương 118: Hồi Tưởng (2)
- Chương 119: Hồi Tưởng (3)
- Chương 120: Hồi Tưởng (4)
- Chương 121: Hồi Tưởng (5)
- Chương 122: Thực Sự Xin Lỗi Anh
- Chương 123: Tỉnh lại
- Chương 124: Anh đau lắm
- Chương 125: Nhận ra giá trị của anh rồi, vậy thì em tận dụng anh đi
- Chương 126: Cô là đang cầu xin tôi giết cô đi sao
- Chương 127: Trong mắt anh chỉ có em và những người khác
- Chương 128: Không ăn được thì đạp đổ
- Chương 129: Đầy tình nồng ý đậm
- Chương 130: Gia đình của hắn chỉ có một mình cô
- Chương 131: Bởi vì trân trọng cho nên sẽ không tuỳ tiện
- Chương 132: Không được phép liên lạc với hắn
- Chương 133: Đây có tính là đang hối lộ cô hay không
- Chương 134: Em càng ngày càng yêu anh điên cuồng
- Chương 135: Nam sắc suy cho cùng cũng chỉ là da với thịt
- Chương 136: Em có phải cho rằng anh rất dễ bị dụ hay không?
- Chương 137: Hắn đây quá phạm quy
- Chương 138: Vì cậu đần
- Chương 139: Cô có ghét ta không
- Chương 140: Thay vì cho rằng bản thân mình bị ép buộc
- Chương 141: Cô sáng ngời hơn tất cả mọi thứ trên đời
- Chương 142: Lần đầu thấy hắn khóc to như vậy
- Chương 143