Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt - Chương 82: Lần Sau Đánh Chó Thì Dùng Roi
Chương trước- Chương 1: Quay Trở Lại Bên Hắn
- Chương 2: Trọng Sinh
- Chương 3: Ký Ức Kiếp Trước
- Chương 4: Quan Hệ Hoà Hảo
- Chương 5: Muốn Rờ Má Tôi Sao
- Chương 6: Muốn Anh, Không Muốn Tử Sâm
- Chương 7: Thỏ Con
- Chương 8: Hiểu Lầm Lớn (Thượng)
- Chương 9: Hiểu Lầm Lớn (Trung)
- Chương 10: Hiểu Lầm Lớn (Hạ)
- Chương 11: Dùng Lời Để Mua, Không Dùng Tiền
- Chương 12: Em Rất Vừa Miệng
- Chương 13: Hắn Cũng Có Mặt Ngây Thơ
- Chương 14: Được Gặp Tình Nhân Vui Vẻ Sao
- Chương 15: Đại Ma Đầu Sủng Tôi
- Chương 16: Lão Công Tốt Nhất Thế Giới
- Chương 17: Em Chắc Chứ
- Chương 18: Yêu Anh Nhất Đó
- Chương 19: Tu Phu Nhân Của Mấy Người Thế Nào
- Chương 20: Em Gái Ngoài Giá Thú
- Chương 21: Ác Quỷ Từng Bị Tổn Thương
- Chương 22: Mệnh Lệnh Từ Tu Thần Khước
- Chương 23: Nguy Hiểm Kề Cạnh
- Chương 24: Gần Cái Chết
- Chương 25: Cố Tư Vũ Chính Là Mạng
- Chương 26: Toàn Tâm Toàn Ý Bên Cạnh Anh
- Chương 27: Hắn Đáng Yêu Nhiều Như Vậy
- Chương 28: Đòn Sát Phạt (Thượng)
- Chương 29: Đòn Sát Phạt (Trung)
- Chương 30: Đòn Sát Phạt (Hạ)
- Chương 31: Chỉ Cần Là Em Sẽ Đau Đớn Tê Tâm Liệt Phế
- Chương 32: Cút
- Chương 33: Đừng Hòng Toàn Mạng
- Chương 34: Đoạn Trí Nhớ Kinh Khủng
- Chương 35: Bài Thi Bị Chấm Gian Lận
- Chương 36: Có Cần Tôi Tìm Bác Sĩ Thú Y Không
- Chương 37: Giá Trị Nhan Sắc
- Chương 38: Chồng
- Chương 39: Lời Cảnh Cáo
- Chương 40: Ngươi Làm Thương Cô Ấy Ta Sẽ Giết Ngươi
- Chương 41: Lần Đầu Trải Nghiệm Cảm Giác Mạnh
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: Cẩu Nô Tài
- Chương 46: Hắn Không Phải Nhân Loại
- Chương 47: Tay Nghề Của Phồn Sát
- Chương 48: Nam Nhân Thân Thế Bí Ẩn
- Chương 49: Vây Đến Mức Khốn Đốn
- Chương 50: Tập Kích Trên Không Trung (Thượng)
- Chương 51: Tập Kích Trên Không Trung (Trung)
- Chương 52: Tập Kích Trên Không Trung (Hạ)
- Chương 53: Đối Mặt Với Nguy Hiểm
- Chương 54: Ranh Giới Sinh Tử
- Chương 55: Một Chút Cũng Không Nhớ Sao
- Chương 56: Bạn Trai Em Đã Trên Thiên Đường Rồi
- Chương 57: Chăm Bệnh
- Chương 58: Lệnh Tịch Thu Tài Sản
- Chương 59: Em Lại Vì Bảo Vệ Hắn Ta
- Chương 60: Anh Cuối Cùng Cũng Về Với Em Rồi
- Chương 61: Cô Là Ai
- Chương 62: Chân Tướng Sự Việc
- Chương 63: Mặt Của Ta Ông Cũng Dám Sờ
- Chương 64: Chẳng Qua Chỉ Thứ Tình Cảm Tạm Bợ
- Chương 65: Hắn Ta Cũng Là Người Bình Thường
- Chương 66: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Thượng)
- Chương 67: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Trung)
- Chương 68: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Hạ)
- Chương 69: Trở Về Cố Gia (Thượng)
- Chương 70: Trở Về Cố Gia (Trung)
- Chương 71: Trở Về Cố Gia (Hạ)
- Chương 72: Loại Người Lật Mặt Nhanh Như Anh Ta
- Chương 73: Tôi Tự Nguyện Yêu Anh Cũng Không Quan Tâm
- Chương 74: Dấu Ấn Định Tội Chết
- Chương 75: Lời Dụ Dỗ Của Ma Quỷ
- Chương 76: Cơn Giận Của Phồn Sát
- Chương 77: Nụ Hôn Cưỡng Đoạt
- Chương 78: Thân Thế Của Tri Tiết
- Chương 79: Hắn Không Ngây Thơ Như Vậy
- Chương 80: Buổi Tiệc Đêm Calibhoe
- Chương 81: Gặp Lại Người Yêu Cũ
- Chương 82: Lần Sau Đánh Chó Thì Dùng Roi
- Chương 83: Hội Ngộ
- Chương 84: Vô Tình Hay Hữu Ý
- Chương 85: Các Đại Nhân Vật Tương Phùng
- Chương 86: Tôi Chính Là Hẹp Hòi Như Vậy
- Chương 87: Sự Đụng Chạm Chết Người
- Chương 88: Tìm Cô Cứu Hoả
- Chương 89: Dập Lửa Thành Công Ngoài Mong Muốn
- Chương 90: Người Mà Bản Thân Hắn Đặc Biệt Dung Túng
- Chương 91: Tại Sao Còn Chưa Đến Bồi Trẫm
- Chương 92: Nho Chua
- Chương 93: Buổi Đấu Giá Ngầm
- Chương 94: Cậu Không Nói, Tôi Cũng Biết Cậu Ngu
- Chương 95: Ngày Xưa Người Ta Thường Gọi Là Hôn Quân
- Chương 96: Loại Cảm Giác Nuông Chiều Quen Thuộc
- Chương 97: Lấy Tư Cách Gì Để Tặng Vật Cho Cô
- Chương 98: Cảnh Bên Ngoài Đó Đẹp Hơn Ta À
- Chương 99: Cô Khi Dễ Ta Hả
- Chương 100: Giúp Tôi Khôi Phục Trí Nhớ
- Chương 101: Thăm Cố Kiều
- Chương 102: Bắt Gặp Tương Cầm Quan Hệ Bất Chính
- Chương 103: Ký Ức Ngủ Quên Từng Đoạn Lướt Qua
- Chương 104: Thức Ăn Miễn Phí Ngon Hơn Trả Tiền
- Chương 105: Oan Gia Tương Phùng, Không Đội Trời Chung
- Chương 106: Hai Kẻ Thù Cùng Ngồi Ăn Cơm
- Chương 107: Chỉ Bởi Vì Ta Luôn Luôn Thích Cô
- Chương 108: Cự Tuyệt
- Chương 109: Bản Tính Phòng Ngự Quá Cao
- Chương 110: Cố Thị Lâm Vào Khủng Hoảng
- Chương 111: Cải Tử Hoàn Sinh
- Chương 112: Anh Ấy Thích Ăn Bánh Bao Ngọt
- Chương 113: Coi Tôi Đần Sao?
- Chương 114: Tôi Còn Cách Nào Nữa Đây?
- Chương 115: Kẻ Si Tình, Thường Sẽ Rất Khổ Sở
- Chương 116: Chuyển Biến Ký Ức
- Chương 117: Hồi Tưởng (1)
- Chương 118: Hồi Tưởng (2)
- Chương 119: Hồi Tưởng (3)
- Chương 120: Hồi Tưởng (4)
- Chương 121: Hồi Tưởng (5)
- Chương 122: Thực Sự Xin Lỗi Anh
- Chương 123: Tỉnh lại
- Chương 124: Anh đau lắm
- Chương 125: Nhận ra giá trị của anh rồi, vậy thì em tận dụng anh đi
- Chương 126: Cô là đang cầu xin tôi giết cô đi sao
- Chương 127: Trong mắt anh chỉ có em và những người khác
- Chương 128: Không ăn được thì đạp đổ
- Chương 129: Đầy tình nồng ý đậm
- Chương 130: Gia đình của hắn chỉ có một mình cô
- Chương 131: Bởi vì trân trọng cho nên sẽ không tuỳ tiện
- Chương 132: Không được phép liên lạc với hắn
- Chương 133: Đây có tính là đang hối lộ cô hay không
- Chương 134: Em càng ngày càng yêu anh điên cuồng
- Chương 135: Nam sắc suy cho cùng cũng chỉ là da với thịt
- Chương 136: Em có phải cho rằng anh rất dễ bị dụ hay không?
- Chương 137: Hắn đây quá phạm quy
- Chương 138: Vì cậu đần
- Chương 139: Cô có ghét ta không
- Chương 140: Thay vì cho rằng bản thân mình bị ép buộc
- Chương 141: Cô sáng ngời hơn tất cả mọi thứ trên đời
- Chương 142: Lần đầu thấy hắn khóc to như vậy
- Chương 143
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt
Chương 82: Lần Sau Đánh Chó Thì Dùng Roi
Túi xách làm bằng da thật chất liệu tốt cho nên vô cùng cứng cáp, theo hướng cánh tay cô quất lên mặt Diệp Phương Yến mang cỗ sức lực mạnh, khiến đầu cô ta lệch sang bên cạnh.
Sau tiếng bốp giòn tan, không gian im phăng phắc cứ như là thời gian đang lắng đọng lại vậy...
Diệp Phi Yến khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ dần dần đỏ rồi chuyển tới độ gay gắt, mi giả trên mí mắt cũng bật lớp keo dính như muốn rụng ra.
"Cố Tư Vũ! Con chó cái!" Diệp Phương Yến ôm má quát ầm lên.
Đồng thời Ôn Nhu Lan đứng một bên trợn tròn mắt nhìn bạn mình như vậy, hoàn toàn không nói được gì, chỉ tay về phía cô "Có biết cậu ấy là thiên kim Diệp gia không hả? Lại dám tuỳ tiện đánh người!"
Cố Tư Vũ đeo lại túi xách vào bên vai, nhếch mép khinh thường "Thiên kim Diệp gia thì sao? Tôi tuỳ tiện đánh người thì thế nào?"
Diệp Phương Yến như con thú bị thương, thẹn quá hóa giận trở mặt, quay người lao về phía cô với tốc độ rất nhanh, Cố Tư Vũ lùi về phía sau định tránh lại trệch giày cao gót loạng choạng mấy bước.
Đúng lúc này một sức lực mạnh mẽ xô tới nắm chặt cổ tay đang vung về phía Cố Tư Vũ một cái xoay người đứng chắn trước mặt cô.
Đám người Diệp Phương Yến hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có thêm người nữa xuất hiện, nhất thời sửng sốt không phản ứng kịp.
Diệp Phương Yến Sau định thần phát hiện ra người đang ngăn cản mình là một anh chàng ngoại quốc đẹp trai, tim không tự chủ run lên.
Mái tóc vàng ánh kim, da mặt trắng so với phụ nữ còn nhiều hơn. Nhất là đôi mắt lục bích sâu như biển kết hợp cùng cặp lông mày nâu sậm hình kiếm, Diệp Phương Yến cảm thấy máu toàn thân mình giống như chảy càng lúc càng mau, nóng dần dần lên...
Tri Tiết thì ngược lại thậm chí ngay cả liếc mắt cũng không qua Diệp Phương Yến, sắc mặt lạnh lùng nhanh gọn quăng tay của cô ta ra, nhưng lại bởi vì sức của anh quá mạnh, Diệp Phương Yến chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi bị hất nghiêng người qua một bên, va vào Ôn Nhu Lan.
"Anh là ai..." Ôn Nhu Lan đỡ bạn mình đứng vững, nhìn người nam nhân lạ mặt kia dè dặt hỏi.
Tri Tiết không đếm xỉa gì tới bọn họ, hướng Cố Tư Vũ đứng một bên ôn nhu ánh mắt, thâm tình giọng nói "Tiểu Vũ? Không sao chứ?"
Cố Tư Vũ vịn vào tay anh, lắc lắc đầu "Tôi không sao."
Tri Tiết ôm cô vào bên hông của mình, đạm bạc quyét ánh mắt qua nhìn Diệp Phương Yến lẫn Ôn Nhu Lan. Đôi con ngươi màu xanh da trời chuyển tối xuống, thâm trầm bức người "Như thế nào thiên kim tiểu thư Diệp gia đây lại muốn đánh người? Do dạy dỗ của ông bà Diệp không được tốt à?"
Lúc anh nói ra câu chữ này, Cố Tư Vũ hoàn toàn bất ngờ, tư thái cùng khí chất này thật giống với một người...
Diệp Phương Yến chỉ tay vào mặt cô giọng nói gần như là nghiến răng nghiến lợi "Cô ta rõ ràng đánh tôi trước!"
Mơ hồ vừa mới dứt lời chung quanh không khí đã hạ thấp xuống một cách đáng sợ, nam nhân luôn bảo hộ Cố Tư Vũ phía sau lưng nửa phân không cách quá xa. Ánh mắt kia hoàn toàn chuyển sang xanh thẫm không có tình cảm, từ đầu chí cuối luôn đâm vào trên người Diệp Phương Yến.
"Tôi không trông thấy cô ấy đánh cô, tôi chỉ nhìn thấy cô muốn đánh cô ấy." Nói xong Tri Tiết liền thu hồi tầm mắt, ôm Cố Tư Vũ bên cạnh càng thêm chặt "Lần sau đánh chó thì dùng roi, đừng dùng tay, không sợ nó ngoạm trúng cô sao? Lại bất cẩn như vậy à?" Anh lên tiếng, giọng nói đầy cuồng ngạo.
Đám Diệp Phương Yến nhất thời không mở miệng thốt ra được câu nào, nhất là Diệp Phương Yến ban nãy còn hung hăng như thế đều bị âm thanh của hắn làm cho sợ đến không dám thở mạnh.
Cố Tư Vũ cong môi cười với anh, kéo cổ tay anh có ý định lôi đi "Bỏ qua lần này đi, dù sao cũng đã đánh cô ta một cái."
Trước khi rời khỏi khu vệ sinh Tri Tiết quay đầu quét qua từng người bọn họ như thể đang lưu trữ vào trong trí nhớ, ngũ quan nam nhân tỷ lệ nghịch so với bộ dáng thiên sứ của mình, lạnh lùng tới độ doạ sợ kẻ khác.
Ra khỏi khu nhà vệ sinh, trở về đại sảnh buổi tiệc, Tri Tiết mới từ trong im lặng thoát ra.
"Ban nãy tôi không ngăn lại, thì cô tính ăn trọn cái tát của cô ta hay sao? Lại có người ngốc như vậy à?"
Cố Tư Vũ hướng ghế lông thú bên khu nghỉ ngồi xuống, ở đại sảnh vẫn không có dấu hiệu ngớt kẻ ra kẻ vào tấp nập đang trong giai đoạn khiêu vũ, ăn uống. Cô nâng mắt nhìn khung cảnh xa hoa tráng lệ chung quanh, đều là những con người trong hào môn thế gia có tiền có quyền.
Cố gia tuy là một sản nghiệp lớn có tiếng tăm, nhưng cha cô không mấy khi tới những nơi như thế này giao lưu. Gia tộc nhà cô thích yên bình tự tại, luôn không muốn tranh chấp, không thích ồn ào...
"Nếu như anh không đỡ cho tôi một đòn, e rằng chính là như thế đi." Cô cười cười, tự rót cho mình một ly nước hoa quả.
Tri Tiết cũng thuận thế ngồi bên cạnh cô, cùng nhìn một toán người khiêu vũ, tiếng nhạc nhẹ nhàng ngọt ngào vang lên, không gian tràn ngập ánh đèn màu da cam trộn lẫn cùng khói thuốc xì gà và rượu vang, cùng mùi nước hoa tạp chất.
Còn chưa kịp ấm chỗ ngồi, lần nữa Cố Tư Vũ lại bị sự xuất hiện của người không hẹn mà gặp kia quấy nhiễu...
Tử Sâm một thân tây trang chỉnh tề đi đến trước mặt cô, anh cao hơn cô nửa cái dáng người. Cố Tư Vũ theo quán tính ngước mắt lên nhìn, bắt gặp khuôn mặt mình từng yêu thương vô luận từ kiếp trước, cảm xúc trong lòng còn lại chút rúng động, nhưng không mãnh liệt như trước kia nữa.
Tử Sâm đánh mắt qua nhìn Tri Tiết ngồi bên cạnh cô, có chút khó chịu nhăn lông mày...
Cô tất nhiên đối mặt với ánh mắt thâm thúy của Tử Sâm phát hiện được ra anh đang nhìn ai và nghĩ gì, chỉ đành kéo môi mỉm cười hoà nhã, sắc mặt cũng giãn ra một chút "Tử Sâm, anh cũng tham gia tiệc sao?"
Tử Sâm chậm rời đi ánh mắt nhìn nam nhân bên cạnh cô, chỉ nhẹ gật đầu, thần sắc ngay chính bản thân anh cũng không biết có bao nhiêu phức tạp "Cậu ấy là hôn phu của em?"
Trong lòng Cố Tư Vũ không tự chủ run run, ngay cả lông mi cũng trũng xuống nhấp nháy như cánh quạt. Chí ít, vẫn còn chút tình cảm khó nói với anh...
Cho nên cô đành nói dối một chút, ngồi sát với Tri Tiết hơn "Đúng vậy, bọn em cũng sắp kết hôn rồi."
Tri Tiết bên cạnh bất ngờ nhìn cô, nhưng rất nhanh liền phối hợp vòng tay ôm lấy eo nhỏ của cô gần với mình "Có chuyện gì hay sao?"
"Không..." Giọng Tử Sâm nhất thời hạ xuống thấp, nặng nề nhìn chăm chú cô, nhưng cái nhìn lại vô tình chỉ để ý tới sự thân mật của hai người, anh mím chặt môi mỏng, hồi lâu không nói chuyện.
Không khí đột ngột chuyển biến lúng túng, Cố Tư Vũ khoé môi hơi giật giật muốn mở miệng nhưng lại không biết nói gì.
Cô mới là người có lỗi với anh...
Kiếp trước hay kiếp này, đều là do cô phụ lòng anh.
"A Sâm, anh đã đi đâu vậy? Em tìm anh mãi." Từ phía đoàn người khiêu vũ nhộn nhịp một nữ nhân liền chạy nhanh tới, giọng nói trong trẻo như nước suối uyển chuyển lại sạch sẽ.
Lập tức bầu không khí ngại ngùng kia vì cô gái kéo đứt, toàn bộ chú ý của ba người đều dồn về hướng đó nhìn tới.
Sau tiếng bốp giòn tan, không gian im phăng phắc cứ như là thời gian đang lắng đọng lại vậy...
Diệp Phi Yến khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ dần dần đỏ rồi chuyển tới độ gay gắt, mi giả trên mí mắt cũng bật lớp keo dính như muốn rụng ra.
"Cố Tư Vũ! Con chó cái!" Diệp Phương Yến ôm má quát ầm lên.
Đồng thời Ôn Nhu Lan đứng một bên trợn tròn mắt nhìn bạn mình như vậy, hoàn toàn không nói được gì, chỉ tay về phía cô "Có biết cậu ấy là thiên kim Diệp gia không hả? Lại dám tuỳ tiện đánh người!"
Cố Tư Vũ đeo lại túi xách vào bên vai, nhếch mép khinh thường "Thiên kim Diệp gia thì sao? Tôi tuỳ tiện đánh người thì thế nào?"
Diệp Phương Yến như con thú bị thương, thẹn quá hóa giận trở mặt, quay người lao về phía cô với tốc độ rất nhanh, Cố Tư Vũ lùi về phía sau định tránh lại trệch giày cao gót loạng choạng mấy bước.
Đúng lúc này một sức lực mạnh mẽ xô tới nắm chặt cổ tay đang vung về phía Cố Tư Vũ một cái xoay người đứng chắn trước mặt cô.
Đám người Diệp Phương Yến hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có thêm người nữa xuất hiện, nhất thời sửng sốt không phản ứng kịp.
Diệp Phương Yến Sau định thần phát hiện ra người đang ngăn cản mình là một anh chàng ngoại quốc đẹp trai, tim không tự chủ run lên.
Mái tóc vàng ánh kim, da mặt trắng so với phụ nữ còn nhiều hơn. Nhất là đôi mắt lục bích sâu như biển kết hợp cùng cặp lông mày nâu sậm hình kiếm, Diệp Phương Yến cảm thấy máu toàn thân mình giống như chảy càng lúc càng mau, nóng dần dần lên...
Tri Tiết thì ngược lại thậm chí ngay cả liếc mắt cũng không qua Diệp Phương Yến, sắc mặt lạnh lùng nhanh gọn quăng tay của cô ta ra, nhưng lại bởi vì sức của anh quá mạnh, Diệp Phương Yến chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi bị hất nghiêng người qua một bên, va vào Ôn Nhu Lan.
"Anh là ai..." Ôn Nhu Lan đỡ bạn mình đứng vững, nhìn người nam nhân lạ mặt kia dè dặt hỏi.
Tri Tiết không đếm xỉa gì tới bọn họ, hướng Cố Tư Vũ đứng một bên ôn nhu ánh mắt, thâm tình giọng nói "Tiểu Vũ? Không sao chứ?"
Cố Tư Vũ vịn vào tay anh, lắc lắc đầu "Tôi không sao."
Tri Tiết ôm cô vào bên hông của mình, đạm bạc quyét ánh mắt qua nhìn Diệp Phương Yến lẫn Ôn Nhu Lan. Đôi con ngươi màu xanh da trời chuyển tối xuống, thâm trầm bức người "Như thế nào thiên kim tiểu thư Diệp gia đây lại muốn đánh người? Do dạy dỗ của ông bà Diệp không được tốt à?"
Lúc anh nói ra câu chữ này, Cố Tư Vũ hoàn toàn bất ngờ, tư thái cùng khí chất này thật giống với một người...
Diệp Phương Yến chỉ tay vào mặt cô giọng nói gần như là nghiến răng nghiến lợi "Cô ta rõ ràng đánh tôi trước!"
Mơ hồ vừa mới dứt lời chung quanh không khí đã hạ thấp xuống một cách đáng sợ, nam nhân luôn bảo hộ Cố Tư Vũ phía sau lưng nửa phân không cách quá xa. Ánh mắt kia hoàn toàn chuyển sang xanh thẫm không có tình cảm, từ đầu chí cuối luôn đâm vào trên người Diệp Phương Yến.
"Tôi không trông thấy cô ấy đánh cô, tôi chỉ nhìn thấy cô muốn đánh cô ấy." Nói xong Tri Tiết liền thu hồi tầm mắt, ôm Cố Tư Vũ bên cạnh càng thêm chặt "Lần sau đánh chó thì dùng roi, đừng dùng tay, không sợ nó ngoạm trúng cô sao? Lại bất cẩn như vậy à?" Anh lên tiếng, giọng nói đầy cuồng ngạo.
Đám Diệp Phương Yến nhất thời không mở miệng thốt ra được câu nào, nhất là Diệp Phương Yến ban nãy còn hung hăng như thế đều bị âm thanh của hắn làm cho sợ đến không dám thở mạnh.
Cố Tư Vũ cong môi cười với anh, kéo cổ tay anh có ý định lôi đi "Bỏ qua lần này đi, dù sao cũng đã đánh cô ta một cái."
Trước khi rời khỏi khu vệ sinh Tri Tiết quay đầu quét qua từng người bọn họ như thể đang lưu trữ vào trong trí nhớ, ngũ quan nam nhân tỷ lệ nghịch so với bộ dáng thiên sứ của mình, lạnh lùng tới độ doạ sợ kẻ khác.
Ra khỏi khu nhà vệ sinh, trở về đại sảnh buổi tiệc, Tri Tiết mới từ trong im lặng thoát ra.
"Ban nãy tôi không ngăn lại, thì cô tính ăn trọn cái tát của cô ta hay sao? Lại có người ngốc như vậy à?"
Cố Tư Vũ hướng ghế lông thú bên khu nghỉ ngồi xuống, ở đại sảnh vẫn không có dấu hiệu ngớt kẻ ra kẻ vào tấp nập đang trong giai đoạn khiêu vũ, ăn uống. Cô nâng mắt nhìn khung cảnh xa hoa tráng lệ chung quanh, đều là những con người trong hào môn thế gia có tiền có quyền.
Cố gia tuy là một sản nghiệp lớn có tiếng tăm, nhưng cha cô không mấy khi tới những nơi như thế này giao lưu. Gia tộc nhà cô thích yên bình tự tại, luôn không muốn tranh chấp, không thích ồn ào...
"Nếu như anh không đỡ cho tôi một đòn, e rằng chính là như thế đi." Cô cười cười, tự rót cho mình một ly nước hoa quả.
Tri Tiết cũng thuận thế ngồi bên cạnh cô, cùng nhìn một toán người khiêu vũ, tiếng nhạc nhẹ nhàng ngọt ngào vang lên, không gian tràn ngập ánh đèn màu da cam trộn lẫn cùng khói thuốc xì gà và rượu vang, cùng mùi nước hoa tạp chất.
Còn chưa kịp ấm chỗ ngồi, lần nữa Cố Tư Vũ lại bị sự xuất hiện của người không hẹn mà gặp kia quấy nhiễu...
Tử Sâm một thân tây trang chỉnh tề đi đến trước mặt cô, anh cao hơn cô nửa cái dáng người. Cố Tư Vũ theo quán tính ngước mắt lên nhìn, bắt gặp khuôn mặt mình từng yêu thương vô luận từ kiếp trước, cảm xúc trong lòng còn lại chút rúng động, nhưng không mãnh liệt như trước kia nữa.
Tử Sâm đánh mắt qua nhìn Tri Tiết ngồi bên cạnh cô, có chút khó chịu nhăn lông mày...
Cô tất nhiên đối mặt với ánh mắt thâm thúy của Tử Sâm phát hiện được ra anh đang nhìn ai và nghĩ gì, chỉ đành kéo môi mỉm cười hoà nhã, sắc mặt cũng giãn ra một chút "Tử Sâm, anh cũng tham gia tiệc sao?"
Tử Sâm chậm rời đi ánh mắt nhìn nam nhân bên cạnh cô, chỉ nhẹ gật đầu, thần sắc ngay chính bản thân anh cũng không biết có bao nhiêu phức tạp "Cậu ấy là hôn phu của em?"
Trong lòng Cố Tư Vũ không tự chủ run run, ngay cả lông mi cũng trũng xuống nhấp nháy như cánh quạt. Chí ít, vẫn còn chút tình cảm khó nói với anh...
Cho nên cô đành nói dối một chút, ngồi sát với Tri Tiết hơn "Đúng vậy, bọn em cũng sắp kết hôn rồi."
Tri Tiết bên cạnh bất ngờ nhìn cô, nhưng rất nhanh liền phối hợp vòng tay ôm lấy eo nhỏ của cô gần với mình "Có chuyện gì hay sao?"
"Không..." Giọng Tử Sâm nhất thời hạ xuống thấp, nặng nề nhìn chăm chú cô, nhưng cái nhìn lại vô tình chỉ để ý tới sự thân mật của hai người, anh mím chặt môi mỏng, hồi lâu không nói chuyện.
Không khí đột ngột chuyển biến lúng túng, Cố Tư Vũ khoé môi hơi giật giật muốn mở miệng nhưng lại không biết nói gì.
Cô mới là người có lỗi với anh...
Kiếp trước hay kiếp này, đều là do cô phụ lòng anh.
"A Sâm, anh đã đi đâu vậy? Em tìm anh mãi." Từ phía đoàn người khiêu vũ nhộn nhịp một nữ nhân liền chạy nhanh tới, giọng nói trong trẻo như nước suối uyển chuyển lại sạch sẽ.
Lập tức bầu không khí ngại ngùng kia vì cô gái kéo đứt, toàn bộ chú ý của ba người đều dồn về hướng đó nhìn tới.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Quay Trở Lại Bên Hắn
- Chương 2: Trọng Sinh
- Chương 3: Ký Ức Kiếp Trước
- Chương 4: Quan Hệ Hoà Hảo
- Chương 5: Muốn Rờ Má Tôi Sao
- Chương 6: Muốn Anh, Không Muốn Tử Sâm
- Chương 7: Thỏ Con
- Chương 8: Hiểu Lầm Lớn (Thượng)
- Chương 9: Hiểu Lầm Lớn (Trung)
- Chương 10: Hiểu Lầm Lớn (Hạ)
- Chương 11: Dùng Lời Để Mua, Không Dùng Tiền
- Chương 12: Em Rất Vừa Miệng
- Chương 13: Hắn Cũng Có Mặt Ngây Thơ
- Chương 14: Được Gặp Tình Nhân Vui Vẻ Sao
- Chương 15: Đại Ma Đầu Sủng Tôi
- Chương 16: Lão Công Tốt Nhất Thế Giới
- Chương 17: Em Chắc Chứ
- Chương 18: Yêu Anh Nhất Đó
- Chương 19: Tu Phu Nhân Của Mấy Người Thế Nào
- Chương 20: Em Gái Ngoài Giá Thú
- Chương 21: Ác Quỷ Từng Bị Tổn Thương
- Chương 22: Mệnh Lệnh Từ Tu Thần Khước
- Chương 23: Nguy Hiểm Kề Cạnh
- Chương 24: Gần Cái Chết
- Chương 25: Cố Tư Vũ Chính Là Mạng
- Chương 26: Toàn Tâm Toàn Ý Bên Cạnh Anh
- Chương 27: Hắn Đáng Yêu Nhiều Như Vậy
- Chương 28: Đòn Sát Phạt (Thượng)
- Chương 29: Đòn Sát Phạt (Trung)
- Chương 30: Đòn Sát Phạt (Hạ)
- Chương 31: Chỉ Cần Là Em Sẽ Đau Đớn Tê Tâm Liệt Phế
- Chương 32: Cút
- Chương 33: Đừng Hòng Toàn Mạng
- Chương 34: Đoạn Trí Nhớ Kinh Khủng
- Chương 35: Bài Thi Bị Chấm Gian Lận
- Chương 36: Có Cần Tôi Tìm Bác Sĩ Thú Y Không
- Chương 37: Giá Trị Nhan Sắc
- Chương 38: Chồng
- Chương 39: Lời Cảnh Cáo
- Chương 40: Ngươi Làm Thương Cô Ấy Ta Sẽ Giết Ngươi
- Chương 41: Lần Đầu Trải Nghiệm Cảm Giác Mạnh
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: Cẩu Nô Tài
- Chương 46: Hắn Không Phải Nhân Loại
- Chương 47: Tay Nghề Của Phồn Sát
- Chương 48: Nam Nhân Thân Thế Bí Ẩn
- Chương 49: Vây Đến Mức Khốn Đốn
- Chương 50: Tập Kích Trên Không Trung (Thượng)
- Chương 51: Tập Kích Trên Không Trung (Trung)
- Chương 52: Tập Kích Trên Không Trung (Hạ)
- Chương 53: Đối Mặt Với Nguy Hiểm
- Chương 54: Ranh Giới Sinh Tử
- Chương 55: Một Chút Cũng Không Nhớ Sao
- Chương 56: Bạn Trai Em Đã Trên Thiên Đường Rồi
- Chương 57: Chăm Bệnh
- Chương 58: Lệnh Tịch Thu Tài Sản
- Chương 59: Em Lại Vì Bảo Vệ Hắn Ta
- Chương 60: Anh Cuối Cùng Cũng Về Với Em Rồi
- Chương 61: Cô Là Ai
- Chương 62: Chân Tướng Sự Việc
- Chương 63: Mặt Của Ta Ông Cũng Dám Sờ
- Chương 64: Chẳng Qua Chỉ Thứ Tình Cảm Tạm Bợ
- Chương 65: Hắn Ta Cũng Là Người Bình Thường
- Chương 66: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Thượng)
- Chương 67: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Trung)
- Chương 68: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Hạ)
- Chương 69: Trở Về Cố Gia (Thượng)
- Chương 70: Trở Về Cố Gia (Trung)
- Chương 71: Trở Về Cố Gia (Hạ)
- Chương 72: Loại Người Lật Mặt Nhanh Như Anh Ta
- Chương 73: Tôi Tự Nguyện Yêu Anh Cũng Không Quan Tâm
- Chương 74: Dấu Ấn Định Tội Chết
- Chương 75: Lời Dụ Dỗ Của Ma Quỷ
- Chương 76: Cơn Giận Của Phồn Sát
- Chương 77: Nụ Hôn Cưỡng Đoạt
- Chương 78: Thân Thế Của Tri Tiết
- Chương 79: Hắn Không Ngây Thơ Như Vậy
- Chương 80: Buổi Tiệc Đêm Calibhoe
- Chương 81: Gặp Lại Người Yêu Cũ
- Chương 82: Lần Sau Đánh Chó Thì Dùng Roi
- Chương 83: Hội Ngộ
- Chương 84: Vô Tình Hay Hữu Ý
- Chương 85: Các Đại Nhân Vật Tương Phùng
- Chương 86: Tôi Chính Là Hẹp Hòi Như Vậy
- Chương 87: Sự Đụng Chạm Chết Người
- Chương 88: Tìm Cô Cứu Hoả
- Chương 89: Dập Lửa Thành Công Ngoài Mong Muốn
- Chương 90: Người Mà Bản Thân Hắn Đặc Biệt Dung Túng
- Chương 91: Tại Sao Còn Chưa Đến Bồi Trẫm
- Chương 92: Nho Chua
- Chương 93: Buổi Đấu Giá Ngầm
- Chương 94: Cậu Không Nói, Tôi Cũng Biết Cậu Ngu
- Chương 95: Ngày Xưa Người Ta Thường Gọi Là Hôn Quân
- Chương 96: Loại Cảm Giác Nuông Chiều Quen Thuộc
- Chương 97: Lấy Tư Cách Gì Để Tặng Vật Cho Cô
- Chương 98: Cảnh Bên Ngoài Đó Đẹp Hơn Ta À
- Chương 99: Cô Khi Dễ Ta Hả
- Chương 100: Giúp Tôi Khôi Phục Trí Nhớ
- Chương 101: Thăm Cố Kiều
- Chương 102: Bắt Gặp Tương Cầm Quan Hệ Bất Chính
- Chương 103: Ký Ức Ngủ Quên Từng Đoạn Lướt Qua
- Chương 104: Thức Ăn Miễn Phí Ngon Hơn Trả Tiền
- Chương 105: Oan Gia Tương Phùng, Không Đội Trời Chung
- Chương 106: Hai Kẻ Thù Cùng Ngồi Ăn Cơm
- Chương 107: Chỉ Bởi Vì Ta Luôn Luôn Thích Cô
- Chương 108: Cự Tuyệt
- Chương 109: Bản Tính Phòng Ngự Quá Cao
- Chương 110: Cố Thị Lâm Vào Khủng Hoảng
- Chương 111: Cải Tử Hoàn Sinh
- Chương 112: Anh Ấy Thích Ăn Bánh Bao Ngọt
- Chương 113: Coi Tôi Đần Sao?
- Chương 114: Tôi Còn Cách Nào Nữa Đây?
- Chương 115: Kẻ Si Tình, Thường Sẽ Rất Khổ Sở
- Chương 116: Chuyển Biến Ký Ức
- Chương 117: Hồi Tưởng (1)
- Chương 118: Hồi Tưởng (2)
- Chương 119: Hồi Tưởng (3)
- Chương 120: Hồi Tưởng (4)
- Chương 121: Hồi Tưởng (5)
- Chương 122: Thực Sự Xin Lỗi Anh
- Chương 123: Tỉnh lại
- Chương 124: Anh đau lắm
- Chương 125: Nhận ra giá trị của anh rồi, vậy thì em tận dụng anh đi
- Chương 126: Cô là đang cầu xin tôi giết cô đi sao
- Chương 127: Trong mắt anh chỉ có em và những người khác
- Chương 128: Không ăn được thì đạp đổ
- Chương 129: Đầy tình nồng ý đậm
- Chương 130: Gia đình của hắn chỉ có một mình cô
- Chương 131: Bởi vì trân trọng cho nên sẽ không tuỳ tiện
- Chương 132: Không được phép liên lạc với hắn
- Chương 133: Đây có tính là đang hối lộ cô hay không
- Chương 134: Em càng ngày càng yêu anh điên cuồng
- Chương 135: Nam sắc suy cho cùng cũng chỉ là da với thịt
- Chương 136: Em có phải cho rằng anh rất dễ bị dụ hay không?
- Chương 137: Hắn đây quá phạm quy
- Chương 138: Vì cậu đần
- Chương 139: Cô có ghét ta không
- Chương 140: Thay vì cho rằng bản thân mình bị ép buộc
- Chương 141: Cô sáng ngời hơn tất cả mọi thứ trên đời
- Chương 142: Lần đầu thấy hắn khóc to như vậy
- Chương 143