Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt - Chương 120: Hồi Tưởng (4)
Chương trước- Chương 1: Quay Trở Lại Bên Hắn
- Chương 2: Trọng Sinh
- Chương 3: Ký Ức Kiếp Trước
- Chương 4: Quan Hệ Hoà Hảo
- Chương 5: Muốn Rờ Má Tôi Sao
- Chương 6: Muốn Anh, Không Muốn Tử Sâm
- Chương 7: Thỏ Con
- Chương 8: Hiểu Lầm Lớn (Thượng)
- Chương 9: Hiểu Lầm Lớn (Trung)
- Chương 10: Hiểu Lầm Lớn (Hạ)
- Chương 11: Dùng Lời Để Mua, Không Dùng Tiền
- Chương 12: Em Rất Vừa Miệng
- Chương 13: Hắn Cũng Có Mặt Ngây Thơ
- Chương 14: Được Gặp Tình Nhân Vui Vẻ Sao
- Chương 15: Đại Ma Đầu Sủng Tôi
- Chương 16: Lão Công Tốt Nhất Thế Giới
- Chương 17: Em Chắc Chứ
- Chương 18: Yêu Anh Nhất Đó
- Chương 19: Tu Phu Nhân Của Mấy Người Thế Nào
- Chương 20: Em Gái Ngoài Giá Thú
- Chương 21: Ác Quỷ Từng Bị Tổn Thương
- Chương 22: Mệnh Lệnh Từ Tu Thần Khước
- Chương 23: Nguy Hiểm Kề Cạnh
- Chương 24: Gần Cái Chết
- Chương 25: Cố Tư Vũ Chính Là Mạng
- Chương 26: Toàn Tâm Toàn Ý Bên Cạnh Anh
- Chương 27: Hắn Đáng Yêu Nhiều Như Vậy
- Chương 28: Đòn Sát Phạt (Thượng)
- Chương 29: Đòn Sát Phạt (Trung)
- Chương 30: Đòn Sát Phạt (Hạ)
- Chương 31: Chỉ Cần Là Em Sẽ Đau Đớn Tê Tâm Liệt Phế
- Chương 32: Cút
- Chương 33: Đừng Hòng Toàn Mạng
- Chương 34: Đoạn Trí Nhớ Kinh Khủng
- Chương 35: Bài Thi Bị Chấm Gian Lận
- Chương 36: Có Cần Tôi Tìm Bác Sĩ Thú Y Không
- Chương 37: Giá Trị Nhan Sắc
- Chương 38: Chồng
- Chương 39: Lời Cảnh Cáo
- Chương 40: Ngươi Làm Thương Cô Ấy Ta Sẽ Giết Ngươi
- Chương 41: Lần Đầu Trải Nghiệm Cảm Giác Mạnh
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: Cẩu Nô Tài
- Chương 46: Hắn Không Phải Nhân Loại
- Chương 47: Tay Nghề Của Phồn Sát
- Chương 48: Nam Nhân Thân Thế Bí Ẩn
- Chương 49: Vây Đến Mức Khốn Đốn
- Chương 50: Tập Kích Trên Không Trung (Thượng)
- Chương 51: Tập Kích Trên Không Trung (Trung)
- Chương 52: Tập Kích Trên Không Trung (Hạ)
- Chương 53: Đối Mặt Với Nguy Hiểm
- Chương 54: Ranh Giới Sinh Tử
- Chương 55: Một Chút Cũng Không Nhớ Sao
- Chương 56: Bạn Trai Em Đã Trên Thiên Đường Rồi
- Chương 57: Chăm Bệnh
- Chương 58: Lệnh Tịch Thu Tài Sản
- Chương 59: Em Lại Vì Bảo Vệ Hắn Ta
- Chương 60: Anh Cuối Cùng Cũng Về Với Em Rồi
- Chương 61: Cô Là Ai
- Chương 62: Chân Tướng Sự Việc
- Chương 63: Mặt Của Ta Ông Cũng Dám Sờ
- Chương 64: Chẳng Qua Chỉ Thứ Tình Cảm Tạm Bợ
- Chương 65: Hắn Ta Cũng Là Người Bình Thường
- Chương 66: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Thượng)
- Chương 67: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Trung)
- Chương 68: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Hạ)
- Chương 69: Trở Về Cố Gia (Thượng)
- Chương 70: Trở Về Cố Gia (Trung)
- Chương 71: Trở Về Cố Gia (Hạ)
- Chương 72: Loại Người Lật Mặt Nhanh Như Anh Ta
- Chương 73: Tôi Tự Nguyện Yêu Anh Cũng Không Quan Tâm
- Chương 74: Dấu Ấn Định Tội Chết
- Chương 75: Lời Dụ Dỗ Của Ma Quỷ
- Chương 76: Cơn Giận Của Phồn Sát
- Chương 77: Nụ Hôn Cưỡng Đoạt
- Chương 78: Thân Thế Của Tri Tiết
- Chương 79: Hắn Không Ngây Thơ Như Vậy
- Chương 80: Buổi Tiệc Đêm Calibhoe
- Chương 81: Gặp Lại Người Yêu Cũ
- Chương 82: Lần Sau Đánh Chó Thì Dùng Roi
- Chương 83: Hội Ngộ
- Chương 84: Vô Tình Hay Hữu Ý
- Chương 85: Các Đại Nhân Vật Tương Phùng
- Chương 86: Tôi Chính Là Hẹp Hòi Như Vậy
- Chương 87: Sự Đụng Chạm Chết Người
- Chương 88: Tìm Cô Cứu Hoả
- Chương 89: Dập Lửa Thành Công Ngoài Mong Muốn
- Chương 90: Người Mà Bản Thân Hắn Đặc Biệt Dung Túng
- Chương 91: Tại Sao Còn Chưa Đến Bồi Trẫm
- Chương 92: Nho Chua
- Chương 93: Buổi Đấu Giá Ngầm
- Chương 94: Cậu Không Nói, Tôi Cũng Biết Cậu Ngu
- Chương 95: Ngày Xưa Người Ta Thường Gọi Là Hôn Quân
- Chương 96: Loại Cảm Giác Nuông Chiều Quen Thuộc
- Chương 97: Lấy Tư Cách Gì Để Tặng Vật Cho Cô
- Chương 98: Cảnh Bên Ngoài Đó Đẹp Hơn Ta À
- Chương 99: Cô Khi Dễ Ta Hả
- Chương 100: Giúp Tôi Khôi Phục Trí Nhớ
- Chương 101: Thăm Cố Kiều
- Chương 102: Bắt Gặp Tương Cầm Quan Hệ Bất Chính
- Chương 103: Ký Ức Ngủ Quên Từng Đoạn Lướt Qua
- Chương 104: Thức Ăn Miễn Phí Ngon Hơn Trả Tiền
- Chương 105: Oan Gia Tương Phùng, Không Đội Trời Chung
- Chương 106: Hai Kẻ Thù Cùng Ngồi Ăn Cơm
- Chương 107: Chỉ Bởi Vì Ta Luôn Luôn Thích Cô
- Chương 108: Cự Tuyệt
- Chương 109: Bản Tính Phòng Ngự Quá Cao
- Chương 110: Cố Thị Lâm Vào Khủng Hoảng
- Chương 111: Cải Tử Hoàn Sinh
- Chương 112: Anh Ấy Thích Ăn Bánh Bao Ngọt
- Chương 113: Coi Tôi Đần Sao?
- Chương 114: Tôi Còn Cách Nào Nữa Đây?
- Chương 115: Kẻ Si Tình, Thường Sẽ Rất Khổ Sở
- Chương 116: Chuyển Biến Ký Ức
- Chương 117: Hồi Tưởng (1)
- Chương 118: Hồi Tưởng (2)
- Chương 119: Hồi Tưởng (3)
- Chương 120: Hồi Tưởng (4)
- Chương 121: Hồi Tưởng (5)
- Chương 122: Thực Sự Xin Lỗi Anh
- Chương 123: Tỉnh lại
- Chương 124: Anh đau lắm
- Chương 125: Nhận ra giá trị của anh rồi, vậy thì em tận dụng anh đi
- Chương 126: Cô là đang cầu xin tôi giết cô đi sao
- Chương 127: Trong mắt anh chỉ có em và những người khác
- Chương 128: Không ăn được thì đạp đổ
- Chương 129: Đầy tình nồng ý đậm
- Chương 130: Gia đình của hắn chỉ có một mình cô
- Chương 131: Bởi vì trân trọng cho nên sẽ không tuỳ tiện
- Chương 132: Không được phép liên lạc với hắn
- Chương 133: Đây có tính là đang hối lộ cô hay không
- Chương 134: Em càng ngày càng yêu anh điên cuồng
- Chương 135: Nam sắc suy cho cùng cũng chỉ là da với thịt
- Chương 136: Em có phải cho rằng anh rất dễ bị dụ hay không?
- Chương 137: Hắn đây quá phạm quy
- Chương 138: Vì cậu đần
- Chương 139: Cô có ghét ta không
- Chương 140: Thay vì cho rằng bản thân mình bị ép buộc
- Chương 141: Cô sáng ngời hơn tất cả mọi thứ trên đời
- Chương 142: Lần đầu thấy hắn khóc to như vậy
- Chương 143
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt
Chương 120: Hồi Tưởng (4)
Cơ hồ là ba ngày sau hôm tay hắn bị thương, nó vẫn chưa quay trở về nhà.
Nhất định là bà ngoại ở nhà sẽ rất lo lắng, mà lại bởi vì bản tính đơn thuần tốt bụng của trẻ nhỏ, nó cũng không nỡ bở lại hắn một mình. Cho nên cuối cùng mới đưa đến quyết định chính là cả hai người rời khỏi nơi này.
"Anh đẹp trai, chúng ta bỏ trốn nha!"
Hắn nghe vậy, có chút không ngờ đến, chỉ nhàn nhạt đáp "Anh không có nơi nào để đi."
"Anh đi chung với Tiểu Vũ a, Tiểu Vũ nuôi anh!" Con bé chắc nịch khẳng định, ánh mắt sáng rỡ như sao.
Hắn nghe nó nói vậy, thần sắc nhất thời nhiễu loạn, nhưng rất nhanh che giấu tất cả tại nơi đáy mắt, nhìn chằm chằm nó "Sẽ ở bên cạnh anh sao?"
"Đúng nha, Tiểu Vũ ở bên cạnh anh!"
Ở bên cạnh anh...
Chính là từ trước đến nay, chưa từng có người nào nói với hắn câu này. Cũng như, chưa từng có ai chấp thuận một cách vui vẻ mà ở bên cạnh hắn.
Hắn rũ mi mắt, nhìn chăm chú bàn tay đang bị thương của mình, có chút mỉa mai nói "Nếu như là vì vết thương này, thì không cần đâu."
Hắn tự mình khiến bản thân bị thương, chỉ để níu kéo nó lại lâu hơn một chút. Bởi vì hắn sợ ở một mình, lại càng sợ cô đơn. Nếu như không có vết thương này nó sẽ sớm rời đi, sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa. Cho nên hắn lợi dụng lòng tốt của nó, hèn mạt níu lấy một chút ít lòng thương hại...
Hàng rào sắt cao chót vót bao quanh toà lâu đài to lớn, là thứ vây khốn hắn nhiều năm. Tách biệt hắn với thế giới bên ngoài một cách triệt để, từ khi hắn biết nhận thức, hắn đã phải làm quen với việc ở một mình tại cái nơi lạnh lẽo này, còn cha mẹ hắn ấy à? Bọn họ hoàn toàn không hề quan tâm đến sự tồn tại của hắn.
Cho đến khi, cha hắn chết, và mẹ hắn thì tâm thần phân liệt.
Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thế giới bên ngoài, vào đám tang của cha, hắn không thể quên được ánh nhìn lạnh lẽo đầy khinh thường cùng ghét của mọi người dành cho hắn.
Mà có lẽ, là cả đời này cũng không thể nào quên được.
"Mày là kết tinh của sự ô nhục và dơ dáy, đáng lẽ ra mày không nên xuất hiện ở trên đời mới phải."
"Vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tao!"
Hắn vốn không được ai yêu thương, từ nhỏ đã như vậy, hắn cũng chẳng hiểu tại sao không có lấy một ai thích hắn, việc phức tạp như thế đối với một cậu bé chưa đủ nhận thức là một câu chuyện khó hiểu...
Nhưng khi hắn biết được tất cả mọi thứ đều có căn nguyên của nó, việc hắn không được bất cứ ai chấp nhận, là do hắn là con trai của một tên độc tài máu lạnh, kẻ đã giam giữ mẹ hắn suốt mười hai năm tại toà lâu đài này, bọn họ căn bản không phải vợ chồng gì cả, hắn cũng chỉ là đứa con bị ép buộc mà sinh ra, giữa bọn họ không có tình yêu, và hắn lại càng không xứng đáng nhận được tình yêu từ họ. Vì thế, hắn dần dần cảm thấy điều đó là vô cùng tầm thường, cho dù sống mà bị vây khốn như vậy cả đời cũng chẳng sao cả.
"Không phải vì vết thương đâu!" Giọng nói của cô bé cắt đứt đi tâm tình còn đang hỗn loạn của hắn "Vì Tiểu Vũ không muốn rời xa anh nữa đó!"
Đôi con ngươi đen nhánh của hắn chậm rãi co lại.
Kế tiếp, bàn tay bé nhỏ mũm mĩm vươn ra, áp ở trên má hắn "Tiểu Vũ thích anh đẹp trai nhất mà!" Nó nhoẻn cười thật tươi, ánh mắt như thể chứa đựng cả bầu trời đầy sao.
A...
Thích anh nhất.
Đây là ba từ tốt đẹp nhất trên đời mà hắn từng nghe được.
Hắn nâng mắt nhìn nó, mở miệng nói "Sẽ thích anh mãi sao?"
"Thích anh đẹp trai đến hết đời!"
"Cho dù xuất thân của anh bẩn thỉu sao?"
Nó chớp chớp mắt hạnh, ngây ngô hỏi "Xuất thân thì có gì liên quan đến việc Tiểu Vũ thích anh a? Thích chính là thích anh mà, đâu có thích xuất thân của anh nha?"
Con ngươi đen nhánh của cậu thanh niên trở nên nhiễu loạn.
Hắn mím môi, giọng khàn khàn "Không được nuốt lời đâu."
"Không nuốt lời a!" Nó cười vui vẻ.
"Anh chỉ cần em."
Thời điểm nó nghe được câu nói này, chính là không thể hiểu được. Mà nếu như có thể hiểu được thì cũng sẽ hoàn toàn không nhớ rằng bản thân mình từng nghe những lời ấy, cho đến nhiều năm sau, chính vì một câu nói mà nó không hiểu ý nghĩa, mà khiến bản thân vô tình bị vây khốn triệt để.
Hắn và nó cùng nhau bỏ trốn.
Sau khi trở về nhà bà ngoại ở thị trấn, cả nhà nó đã theo kế hoạch từ trước chuyển đến nơi khác sinh sống. Nó lén lút mang hắn theo cùng.
Hai người tìm một nơi bí mật làm nơi ở, một cái nhà kho bằng gỗ nhỏ tại vùng ven rìa ngoại ô, nơi rất ít dân cư và người qua lại. Là một địa điểm kín đáo lý tưởng, nó sẽ trốn cha mẹ đến đây vào mỗi khi có thời gian rảnh và đem theo rất nhiều đồ ăn, hoặc là hai người bình thường sẽ cùng chơi một số trò chơi trên máy điện tử, bài lá, cá ngựa, xúc xắc, thỉnh thoảng tiết kiệm được tiền nó sẽ dẫn hắn đến những khu thương mại ăn đồ ăn ngon và mua quần áo mới cho hắn.
Hắn và nó cứ như vậy trải qua những ngày tháng bên nhau chơi đùa vui vẻ...
Hồi ức chiếu đến đây, đều là những hồi ức sâu đậm nhất.
Bình bình đạm đạm nhàn nhã là vậy, thế nhưng niềm hạnh phúc tựa như bọt biển này của hắn chẳng kéo dài được bao lâu.
Hắn bị bắt trở lại.
Trước khi bị toán người mặc bắt trở lại, hắn đã hỏi nó một câu "Chờ anh được chứ?"
Ánh mắt cậu thiếu niên mơ hồ có chút buồn buồn.
Cô bé đơn thuần vẫn chưa hiểu vì sao hắn phải cùng bọn họ rời đi, nhưng vẫn vô cùng vui vẻ nhoẻn cười "Vâng, Tiểu Vũ chờ anh a."
Nhưng không ngờ cái chờ đợi này là cho đến tận mười năm sau.
Người ông nội chưa từng một lần chấp nhận hắn làm máu mủ ruột thịt kia, lại đột nhiên nói lời xin lỗi và bày tỏ ăn năn muốn hắn quay trở về tiếp nhận khối gia sản khổng lồ được viết lại trong di chúc của Tu Hoài Tang và đồng thời thừa kế sản nghiệp Tu gia.
Bởi vì đứa cháu thứ hai của ông ta chết rồi, cho nên ông ta mới cần đến hắn, mà ông ta cần hắn cũng chỉ vì khối tài sản khổng lồ kia và một con rối biết nghe lời.
Hắn nào có phải loại người dễ dàng bị khống chế như thế, hắn rất khôn ngoan. Tuy chỉ là một đứa trẻ mười lăm tuổi chưa từng được đến trường học tập, càng chưa từng được bất cứ ai trong gia tộc công nhận, nhưng với bản tính trời sinh thông minh, hắn nắm bắt thời cơ để chuyển mình đã lâu. Cơ hội vừa đến, hắn sẽ trả đủ cho bọn họ những gì mà hắn từng nếm trải không sót một kẻ nào.
Người đàn ông trung niên với gương mặt quen thuộc kia nhìn hắn, cung kính đưa đến trước mắt hắn một hộp bánh ngọt đắt tiền "Cậu chủ, mẹ cậu gửi hộp bánh này đến nói là do chính tay bà ấy làm."
Đôi con ngươi mắt thâm u như biển của hắn khẽ đảo qua, chỉnh lại một chút ống tay áo sơ mi, âm tiết lạnh lẽo không mang một chút nhiệt độ nào "Vứt đi."
Sau khi hắn chỉnh đốn ống tay áo gọn gàng mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Gương mặt lạnh nhạt lãnh đạm mọi khi thời khắc này biến thành một vẻ âm trầm độc ác.
"Mẹ ư? Bà ta không xứng."
Nhất định là bà ngoại ở nhà sẽ rất lo lắng, mà lại bởi vì bản tính đơn thuần tốt bụng của trẻ nhỏ, nó cũng không nỡ bở lại hắn một mình. Cho nên cuối cùng mới đưa đến quyết định chính là cả hai người rời khỏi nơi này.
"Anh đẹp trai, chúng ta bỏ trốn nha!"
Hắn nghe vậy, có chút không ngờ đến, chỉ nhàn nhạt đáp "Anh không có nơi nào để đi."
"Anh đi chung với Tiểu Vũ a, Tiểu Vũ nuôi anh!" Con bé chắc nịch khẳng định, ánh mắt sáng rỡ như sao.
Hắn nghe nó nói vậy, thần sắc nhất thời nhiễu loạn, nhưng rất nhanh che giấu tất cả tại nơi đáy mắt, nhìn chằm chằm nó "Sẽ ở bên cạnh anh sao?"
"Đúng nha, Tiểu Vũ ở bên cạnh anh!"
Ở bên cạnh anh...
Chính là từ trước đến nay, chưa từng có người nào nói với hắn câu này. Cũng như, chưa từng có ai chấp thuận một cách vui vẻ mà ở bên cạnh hắn.
Hắn rũ mi mắt, nhìn chăm chú bàn tay đang bị thương của mình, có chút mỉa mai nói "Nếu như là vì vết thương này, thì không cần đâu."
Hắn tự mình khiến bản thân bị thương, chỉ để níu kéo nó lại lâu hơn một chút. Bởi vì hắn sợ ở một mình, lại càng sợ cô đơn. Nếu như không có vết thương này nó sẽ sớm rời đi, sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa. Cho nên hắn lợi dụng lòng tốt của nó, hèn mạt níu lấy một chút ít lòng thương hại...
Hàng rào sắt cao chót vót bao quanh toà lâu đài to lớn, là thứ vây khốn hắn nhiều năm. Tách biệt hắn với thế giới bên ngoài một cách triệt để, từ khi hắn biết nhận thức, hắn đã phải làm quen với việc ở một mình tại cái nơi lạnh lẽo này, còn cha mẹ hắn ấy à? Bọn họ hoàn toàn không hề quan tâm đến sự tồn tại của hắn.
Cho đến khi, cha hắn chết, và mẹ hắn thì tâm thần phân liệt.
Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thế giới bên ngoài, vào đám tang của cha, hắn không thể quên được ánh nhìn lạnh lẽo đầy khinh thường cùng ghét của mọi người dành cho hắn.
Mà có lẽ, là cả đời này cũng không thể nào quên được.
"Mày là kết tinh của sự ô nhục và dơ dáy, đáng lẽ ra mày không nên xuất hiện ở trên đời mới phải."
"Vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tao!"
Hắn vốn không được ai yêu thương, từ nhỏ đã như vậy, hắn cũng chẳng hiểu tại sao không có lấy một ai thích hắn, việc phức tạp như thế đối với một cậu bé chưa đủ nhận thức là một câu chuyện khó hiểu...
Nhưng khi hắn biết được tất cả mọi thứ đều có căn nguyên của nó, việc hắn không được bất cứ ai chấp nhận, là do hắn là con trai của một tên độc tài máu lạnh, kẻ đã giam giữ mẹ hắn suốt mười hai năm tại toà lâu đài này, bọn họ căn bản không phải vợ chồng gì cả, hắn cũng chỉ là đứa con bị ép buộc mà sinh ra, giữa bọn họ không có tình yêu, và hắn lại càng không xứng đáng nhận được tình yêu từ họ. Vì thế, hắn dần dần cảm thấy điều đó là vô cùng tầm thường, cho dù sống mà bị vây khốn như vậy cả đời cũng chẳng sao cả.
"Không phải vì vết thương đâu!" Giọng nói của cô bé cắt đứt đi tâm tình còn đang hỗn loạn của hắn "Vì Tiểu Vũ không muốn rời xa anh nữa đó!"
Đôi con ngươi đen nhánh của hắn chậm rãi co lại.
Kế tiếp, bàn tay bé nhỏ mũm mĩm vươn ra, áp ở trên má hắn "Tiểu Vũ thích anh đẹp trai nhất mà!" Nó nhoẻn cười thật tươi, ánh mắt như thể chứa đựng cả bầu trời đầy sao.
A...
Thích anh nhất.
Đây là ba từ tốt đẹp nhất trên đời mà hắn từng nghe được.
Hắn nâng mắt nhìn nó, mở miệng nói "Sẽ thích anh mãi sao?"
"Thích anh đẹp trai đến hết đời!"
"Cho dù xuất thân của anh bẩn thỉu sao?"
Nó chớp chớp mắt hạnh, ngây ngô hỏi "Xuất thân thì có gì liên quan đến việc Tiểu Vũ thích anh a? Thích chính là thích anh mà, đâu có thích xuất thân của anh nha?"
Con ngươi đen nhánh của cậu thanh niên trở nên nhiễu loạn.
Hắn mím môi, giọng khàn khàn "Không được nuốt lời đâu."
"Không nuốt lời a!" Nó cười vui vẻ.
"Anh chỉ cần em."
Thời điểm nó nghe được câu nói này, chính là không thể hiểu được. Mà nếu như có thể hiểu được thì cũng sẽ hoàn toàn không nhớ rằng bản thân mình từng nghe những lời ấy, cho đến nhiều năm sau, chính vì một câu nói mà nó không hiểu ý nghĩa, mà khiến bản thân vô tình bị vây khốn triệt để.
Hắn và nó cùng nhau bỏ trốn.
Sau khi trở về nhà bà ngoại ở thị trấn, cả nhà nó đã theo kế hoạch từ trước chuyển đến nơi khác sinh sống. Nó lén lút mang hắn theo cùng.
Hai người tìm một nơi bí mật làm nơi ở, một cái nhà kho bằng gỗ nhỏ tại vùng ven rìa ngoại ô, nơi rất ít dân cư và người qua lại. Là một địa điểm kín đáo lý tưởng, nó sẽ trốn cha mẹ đến đây vào mỗi khi có thời gian rảnh và đem theo rất nhiều đồ ăn, hoặc là hai người bình thường sẽ cùng chơi một số trò chơi trên máy điện tử, bài lá, cá ngựa, xúc xắc, thỉnh thoảng tiết kiệm được tiền nó sẽ dẫn hắn đến những khu thương mại ăn đồ ăn ngon và mua quần áo mới cho hắn.
Hắn và nó cứ như vậy trải qua những ngày tháng bên nhau chơi đùa vui vẻ...
Hồi ức chiếu đến đây, đều là những hồi ức sâu đậm nhất.
Bình bình đạm đạm nhàn nhã là vậy, thế nhưng niềm hạnh phúc tựa như bọt biển này của hắn chẳng kéo dài được bao lâu.
Hắn bị bắt trở lại.
Trước khi bị toán người mặc bắt trở lại, hắn đã hỏi nó một câu "Chờ anh được chứ?"
Ánh mắt cậu thiếu niên mơ hồ có chút buồn buồn.
Cô bé đơn thuần vẫn chưa hiểu vì sao hắn phải cùng bọn họ rời đi, nhưng vẫn vô cùng vui vẻ nhoẻn cười "Vâng, Tiểu Vũ chờ anh a."
Nhưng không ngờ cái chờ đợi này là cho đến tận mười năm sau.
Người ông nội chưa từng một lần chấp nhận hắn làm máu mủ ruột thịt kia, lại đột nhiên nói lời xin lỗi và bày tỏ ăn năn muốn hắn quay trở về tiếp nhận khối gia sản khổng lồ được viết lại trong di chúc của Tu Hoài Tang và đồng thời thừa kế sản nghiệp Tu gia.
Bởi vì đứa cháu thứ hai của ông ta chết rồi, cho nên ông ta mới cần đến hắn, mà ông ta cần hắn cũng chỉ vì khối tài sản khổng lồ kia và một con rối biết nghe lời.
Hắn nào có phải loại người dễ dàng bị khống chế như thế, hắn rất khôn ngoan. Tuy chỉ là một đứa trẻ mười lăm tuổi chưa từng được đến trường học tập, càng chưa từng được bất cứ ai trong gia tộc công nhận, nhưng với bản tính trời sinh thông minh, hắn nắm bắt thời cơ để chuyển mình đã lâu. Cơ hội vừa đến, hắn sẽ trả đủ cho bọn họ những gì mà hắn từng nếm trải không sót một kẻ nào.
Người đàn ông trung niên với gương mặt quen thuộc kia nhìn hắn, cung kính đưa đến trước mắt hắn một hộp bánh ngọt đắt tiền "Cậu chủ, mẹ cậu gửi hộp bánh này đến nói là do chính tay bà ấy làm."
Đôi con ngươi mắt thâm u như biển của hắn khẽ đảo qua, chỉnh lại một chút ống tay áo sơ mi, âm tiết lạnh lẽo không mang một chút nhiệt độ nào "Vứt đi."
Sau khi hắn chỉnh đốn ống tay áo gọn gàng mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Gương mặt lạnh nhạt lãnh đạm mọi khi thời khắc này biến thành một vẻ âm trầm độc ác.
"Mẹ ư? Bà ta không xứng."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Quay Trở Lại Bên Hắn
- Chương 2: Trọng Sinh
- Chương 3: Ký Ức Kiếp Trước
- Chương 4: Quan Hệ Hoà Hảo
- Chương 5: Muốn Rờ Má Tôi Sao
- Chương 6: Muốn Anh, Không Muốn Tử Sâm
- Chương 7: Thỏ Con
- Chương 8: Hiểu Lầm Lớn (Thượng)
- Chương 9: Hiểu Lầm Lớn (Trung)
- Chương 10: Hiểu Lầm Lớn (Hạ)
- Chương 11: Dùng Lời Để Mua, Không Dùng Tiền
- Chương 12: Em Rất Vừa Miệng
- Chương 13: Hắn Cũng Có Mặt Ngây Thơ
- Chương 14: Được Gặp Tình Nhân Vui Vẻ Sao
- Chương 15: Đại Ma Đầu Sủng Tôi
- Chương 16: Lão Công Tốt Nhất Thế Giới
- Chương 17: Em Chắc Chứ
- Chương 18: Yêu Anh Nhất Đó
- Chương 19: Tu Phu Nhân Của Mấy Người Thế Nào
- Chương 20: Em Gái Ngoài Giá Thú
- Chương 21: Ác Quỷ Từng Bị Tổn Thương
- Chương 22: Mệnh Lệnh Từ Tu Thần Khước
- Chương 23: Nguy Hiểm Kề Cạnh
- Chương 24: Gần Cái Chết
- Chương 25: Cố Tư Vũ Chính Là Mạng
- Chương 26: Toàn Tâm Toàn Ý Bên Cạnh Anh
- Chương 27: Hắn Đáng Yêu Nhiều Như Vậy
- Chương 28: Đòn Sát Phạt (Thượng)
- Chương 29: Đòn Sát Phạt (Trung)
- Chương 30: Đòn Sát Phạt (Hạ)
- Chương 31: Chỉ Cần Là Em Sẽ Đau Đớn Tê Tâm Liệt Phế
- Chương 32: Cút
- Chương 33: Đừng Hòng Toàn Mạng
- Chương 34: Đoạn Trí Nhớ Kinh Khủng
- Chương 35: Bài Thi Bị Chấm Gian Lận
- Chương 36: Có Cần Tôi Tìm Bác Sĩ Thú Y Không
- Chương 37: Giá Trị Nhan Sắc
- Chương 38: Chồng
- Chương 39: Lời Cảnh Cáo
- Chương 40: Ngươi Làm Thương Cô Ấy Ta Sẽ Giết Ngươi
- Chương 41: Lần Đầu Trải Nghiệm Cảm Giác Mạnh
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: Cẩu Nô Tài
- Chương 46: Hắn Không Phải Nhân Loại
- Chương 47: Tay Nghề Của Phồn Sát
- Chương 48: Nam Nhân Thân Thế Bí Ẩn
- Chương 49: Vây Đến Mức Khốn Đốn
- Chương 50: Tập Kích Trên Không Trung (Thượng)
- Chương 51: Tập Kích Trên Không Trung (Trung)
- Chương 52: Tập Kích Trên Không Trung (Hạ)
- Chương 53: Đối Mặt Với Nguy Hiểm
- Chương 54: Ranh Giới Sinh Tử
- Chương 55: Một Chút Cũng Không Nhớ Sao
- Chương 56: Bạn Trai Em Đã Trên Thiên Đường Rồi
- Chương 57: Chăm Bệnh
- Chương 58: Lệnh Tịch Thu Tài Sản
- Chương 59: Em Lại Vì Bảo Vệ Hắn Ta
- Chương 60: Anh Cuối Cùng Cũng Về Với Em Rồi
- Chương 61: Cô Là Ai
- Chương 62: Chân Tướng Sự Việc
- Chương 63: Mặt Của Ta Ông Cũng Dám Sờ
- Chương 64: Chẳng Qua Chỉ Thứ Tình Cảm Tạm Bợ
- Chương 65: Hắn Ta Cũng Là Người Bình Thường
- Chương 66: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Thượng)
- Chương 67: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Trung)
- Chương 68: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Hạ)
- Chương 69: Trở Về Cố Gia (Thượng)
- Chương 70: Trở Về Cố Gia (Trung)
- Chương 71: Trở Về Cố Gia (Hạ)
- Chương 72: Loại Người Lật Mặt Nhanh Như Anh Ta
- Chương 73: Tôi Tự Nguyện Yêu Anh Cũng Không Quan Tâm
- Chương 74: Dấu Ấn Định Tội Chết
- Chương 75: Lời Dụ Dỗ Của Ma Quỷ
- Chương 76: Cơn Giận Của Phồn Sát
- Chương 77: Nụ Hôn Cưỡng Đoạt
- Chương 78: Thân Thế Của Tri Tiết
- Chương 79: Hắn Không Ngây Thơ Như Vậy
- Chương 80: Buổi Tiệc Đêm Calibhoe
- Chương 81: Gặp Lại Người Yêu Cũ
- Chương 82: Lần Sau Đánh Chó Thì Dùng Roi
- Chương 83: Hội Ngộ
- Chương 84: Vô Tình Hay Hữu Ý
- Chương 85: Các Đại Nhân Vật Tương Phùng
- Chương 86: Tôi Chính Là Hẹp Hòi Như Vậy
- Chương 87: Sự Đụng Chạm Chết Người
- Chương 88: Tìm Cô Cứu Hoả
- Chương 89: Dập Lửa Thành Công Ngoài Mong Muốn
- Chương 90: Người Mà Bản Thân Hắn Đặc Biệt Dung Túng
- Chương 91: Tại Sao Còn Chưa Đến Bồi Trẫm
- Chương 92: Nho Chua
- Chương 93: Buổi Đấu Giá Ngầm
- Chương 94: Cậu Không Nói, Tôi Cũng Biết Cậu Ngu
- Chương 95: Ngày Xưa Người Ta Thường Gọi Là Hôn Quân
- Chương 96: Loại Cảm Giác Nuông Chiều Quen Thuộc
- Chương 97: Lấy Tư Cách Gì Để Tặng Vật Cho Cô
- Chương 98: Cảnh Bên Ngoài Đó Đẹp Hơn Ta À
- Chương 99: Cô Khi Dễ Ta Hả
- Chương 100: Giúp Tôi Khôi Phục Trí Nhớ
- Chương 101: Thăm Cố Kiều
- Chương 102: Bắt Gặp Tương Cầm Quan Hệ Bất Chính
- Chương 103: Ký Ức Ngủ Quên Từng Đoạn Lướt Qua
- Chương 104: Thức Ăn Miễn Phí Ngon Hơn Trả Tiền
- Chương 105: Oan Gia Tương Phùng, Không Đội Trời Chung
- Chương 106: Hai Kẻ Thù Cùng Ngồi Ăn Cơm
- Chương 107: Chỉ Bởi Vì Ta Luôn Luôn Thích Cô
- Chương 108: Cự Tuyệt
- Chương 109: Bản Tính Phòng Ngự Quá Cao
- Chương 110: Cố Thị Lâm Vào Khủng Hoảng
- Chương 111: Cải Tử Hoàn Sinh
- Chương 112: Anh Ấy Thích Ăn Bánh Bao Ngọt
- Chương 113: Coi Tôi Đần Sao?
- Chương 114: Tôi Còn Cách Nào Nữa Đây?
- Chương 115: Kẻ Si Tình, Thường Sẽ Rất Khổ Sở
- Chương 116: Chuyển Biến Ký Ức
- Chương 117: Hồi Tưởng (1)
- Chương 118: Hồi Tưởng (2)
- Chương 119: Hồi Tưởng (3)
- Chương 120: Hồi Tưởng (4)
- Chương 121: Hồi Tưởng (5)
- Chương 122: Thực Sự Xin Lỗi Anh
- Chương 123: Tỉnh lại
- Chương 124: Anh đau lắm
- Chương 125: Nhận ra giá trị của anh rồi, vậy thì em tận dụng anh đi
- Chương 126: Cô là đang cầu xin tôi giết cô đi sao
- Chương 127: Trong mắt anh chỉ có em và những người khác
- Chương 128: Không ăn được thì đạp đổ
- Chương 129: Đầy tình nồng ý đậm
- Chương 130: Gia đình của hắn chỉ có một mình cô
- Chương 131: Bởi vì trân trọng cho nên sẽ không tuỳ tiện
- Chương 132: Không được phép liên lạc với hắn
- Chương 133: Đây có tính là đang hối lộ cô hay không
- Chương 134: Em càng ngày càng yêu anh điên cuồng
- Chương 135: Nam sắc suy cho cùng cũng chỉ là da với thịt
- Chương 136: Em có phải cho rằng anh rất dễ bị dụ hay không?
- Chương 137: Hắn đây quá phạm quy
- Chương 138: Vì cậu đần
- Chương 139: Cô có ghét ta không
- Chương 140: Thay vì cho rằng bản thân mình bị ép buộc
- Chương 141: Cô sáng ngời hơn tất cả mọi thứ trên đời
- Chương 142: Lần đầu thấy hắn khóc to như vậy
- Chương 143