Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt - Chương 64: Chẳng Qua Chỉ Thứ Tình Cảm Tạm Bợ
Chương trước- Chương 1: Quay Trở Lại Bên Hắn
- Chương 2: Trọng Sinh
- Chương 3: Ký Ức Kiếp Trước
- Chương 4: Quan Hệ Hoà Hảo
- Chương 5: Muốn Rờ Má Tôi Sao
- Chương 6: Muốn Anh, Không Muốn Tử Sâm
- Chương 7: Thỏ Con
- Chương 8: Hiểu Lầm Lớn (Thượng)
- Chương 9: Hiểu Lầm Lớn (Trung)
- Chương 10: Hiểu Lầm Lớn (Hạ)
- Chương 11: Dùng Lời Để Mua, Không Dùng Tiền
- Chương 12: Em Rất Vừa Miệng
- Chương 13: Hắn Cũng Có Mặt Ngây Thơ
- Chương 14: Được Gặp Tình Nhân Vui Vẻ Sao
- Chương 15: Đại Ma Đầu Sủng Tôi
- Chương 16: Lão Công Tốt Nhất Thế Giới
- Chương 17: Em Chắc Chứ
- Chương 18: Yêu Anh Nhất Đó
- Chương 19: Tu Phu Nhân Của Mấy Người Thế Nào
- Chương 20: Em Gái Ngoài Giá Thú
- Chương 21: Ác Quỷ Từng Bị Tổn Thương
- Chương 22: Mệnh Lệnh Từ Tu Thần Khước
- Chương 23: Nguy Hiểm Kề Cạnh
- Chương 24: Gần Cái Chết
- Chương 25: Cố Tư Vũ Chính Là Mạng
- Chương 26: Toàn Tâm Toàn Ý Bên Cạnh Anh
- Chương 27: Hắn Đáng Yêu Nhiều Như Vậy
- Chương 28: Đòn Sát Phạt (Thượng)
- Chương 29: Đòn Sát Phạt (Trung)
- Chương 30: Đòn Sát Phạt (Hạ)
- Chương 31: Chỉ Cần Là Em Sẽ Đau Đớn Tê Tâm Liệt Phế
- Chương 32: Cút
- Chương 33: Đừng Hòng Toàn Mạng
- Chương 34: Đoạn Trí Nhớ Kinh Khủng
- Chương 35: Bài Thi Bị Chấm Gian Lận
- Chương 36: Có Cần Tôi Tìm Bác Sĩ Thú Y Không
- Chương 37: Giá Trị Nhan Sắc
- Chương 38: Chồng
- Chương 39: Lời Cảnh Cáo
- Chương 40: Ngươi Làm Thương Cô Ấy Ta Sẽ Giết Ngươi
- Chương 41: Lần Đầu Trải Nghiệm Cảm Giác Mạnh
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: Cẩu Nô Tài
- Chương 46: Hắn Không Phải Nhân Loại
- Chương 47: Tay Nghề Của Phồn Sát
- Chương 48: Nam Nhân Thân Thế Bí Ẩn
- Chương 49: Vây Đến Mức Khốn Đốn
- Chương 50: Tập Kích Trên Không Trung (Thượng)
- Chương 51: Tập Kích Trên Không Trung (Trung)
- Chương 52: Tập Kích Trên Không Trung (Hạ)
- Chương 53: Đối Mặt Với Nguy Hiểm
- Chương 54: Ranh Giới Sinh Tử
- Chương 55: Một Chút Cũng Không Nhớ Sao
- Chương 56: Bạn Trai Em Đã Trên Thiên Đường Rồi
- Chương 57: Chăm Bệnh
- Chương 58: Lệnh Tịch Thu Tài Sản
- Chương 59: Em Lại Vì Bảo Vệ Hắn Ta
- Chương 60: Anh Cuối Cùng Cũng Về Với Em Rồi
- Chương 61: Cô Là Ai
- Chương 62: Chân Tướng Sự Việc
- Chương 63: Mặt Của Ta Ông Cũng Dám Sờ
- Chương 64: Chẳng Qua Chỉ Thứ Tình Cảm Tạm Bợ
- Chương 65: Hắn Ta Cũng Là Người Bình Thường
- Chương 66: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Thượng)
- Chương 67: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Trung)
- Chương 68: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Hạ)
- Chương 69: Trở Về Cố Gia (Thượng)
- Chương 70: Trở Về Cố Gia (Trung)
- Chương 71: Trở Về Cố Gia (Hạ)
- Chương 72: Loại Người Lật Mặt Nhanh Như Anh Ta
- Chương 73: Tôi Tự Nguyện Yêu Anh Cũng Không Quan Tâm
- Chương 74: Dấu Ấn Định Tội Chết
- Chương 75: Lời Dụ Dỗ Của Ma Quỷ
- Chương 76: Cơn Giận Của Phồn Sát
- Chương 77: Nụ Hôn Cưỡng Đoạt
- Chương 78: Thân Thế Của Tri Tiết
- Chương 79: Hắn Không Ngây Thơ Như Vậy
- Chương 80: Buổi Tiệc Đêm Calibhoe
- Chương 81: Gặp Lại Người Yêu Cũ
- Chương 82: Lần Sau Đánh Chó Thì Dùng Roi
- Chương 83: Hội Ngộ
- Chương 84: Vô Tình Hay Hữu Ý
- Chương 85: Các Đại Nhân Vật Tương Phùng
- Chương 86: Tôi Chính Là Hẹp Hòi Như Vậy
- Chương 87: Sự Đụng Chạm Chết Người
- Chương 88: Tìm Cô Cứu Hoả
- Chương 89: Dập Lửa Thành Công Ngoài Mong Muốn
- Chương 90: Người Mà Bản Thân Hắn Đặc Biệt Dung Túng
- Chương 91: Tại Sao Còn Chưa Đến Bồi Trẫm
- Chương 92: Nho Chua
- Chương 93: Buổi Đấu Giá Ngầm
- Chương 94: Cậu Không Nói, Tôi Cũng Biết Cậu Ngu
- Chương 95: Ngày Xưa Người Ta Thường Gọi Là Hôn Quân
- Chương 96: Loại Cảm Giác Nuông Chiều Quen Thuộc
- Chương 97: Lấy Tư Cách Gì Để Tặng Vật Cho Cô
- Chương 98: Cảnh Bên Ngoài Đó Đẹp Hơn Ta À
- Chương 99: Cô Khi Dễ Ta Hả
- Chương 100: Giúp Tôi Khôi Phục Trí Nhớ
- Chương 101: Thăm Cố Kiều
- Chương 102: Bắt Gặp Tương Cầm Quan Hệ Bất Chính
- Chương 103: Ký Ức Ngủ Quên Từng Đoạn Lướt Qua
- Chương 104: Thức Ăn Miễn Phí Ngon Hơn Trả Tiền
- Chương 105: Oan Gia Tương Phùng, Không Đội Trời Chung
- Chương 106: Hai Kẻ Thù Cùng Ngồi Ăn Cơm
- Chương 107: Chỉ Bởi Vì Ta Luôn Luôn Thích Cô
- Chương 108: Cự Tuyệt
- Chương 109: Bản Tính Phòng Ngự Quá Cao
- Chương 110: Cố Thị Lâm Vào Khủng Hoảng
- Chương 111: Cải Tử Hoàn Sinh
- Chương 112: Anh Ấy Thích Ăn Bánh Bao Ngọt
- Chương 113: Coi Tôi Đần Sao?
- Chương 114: Tôi Còn Cách Nào Nữa Đây?
- Chương 115: Kẻ Si Tình, Thường Sẽ Rất Khổ Sở
- Chương 116: Chuyển Biến Ký Ức
- Chương 117: Hồi Tưởng (1)
- Chương 118: Hồi Tưởng (2)
- Chương 119: Hồi Tưởng (3)
- Chương 120: Hồi Tưởng (4)
- Chương 121: Hồi Tưởng (5)
- Chương 122: Thực Sự Xin Lỗi Anh
- Chương 123: Tỉnh lại
- Chương 124: Anh đau lắm
- Chương 125: Nhận ra giá trị của anh rồi, vậy thì em tận dụng anh đi
- Chương 126: Cô là đang cầu xin tôi giết cô đi sao
- Chương 127: Trong mắt anh chỉ có em và những người khác
- Chương 128: Không ăn được thì đạp đổ
- Chương 129: Đầy tình nồng ý đậm
- Chương 130: Gia đình của hắn chỉ có một mình cô
- Chương 131: Bởi vì trân trọng cho nên sẽ không tuỳ tiện
- Chương 132: Không được phép liên lạc với hắn
- Chương 133: Đây có tính là đang hối lộ cô hay không
- Chương 134: Em càng ngày càng yêu anh điên cuồng
- Chương 135: Nam sắc suy cho cùng cũng chỉ là da với thịt
- Chương 136: Em có phải cho rằng anh rất dễ bị dụ hay không?
- Chương 137: Hắn đây quá phạm quy
- Chương 138: Vì cậu đần
- Chương 139: Cô có ghét ta không
- Chương 140: Thay vì cho rằng bản thân mình bị ép buộc
- Chương 141: Cô sáng ngời hơn tất cả mọi thứ trên đời
- Chương 142: Lần đầu thấy hắn khóc to như vậy
- Chương 143
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt
Chương 64: Chẳng Qua Chỉ Thứ Tình Cảm Tạm Bợ
Adam trông thấy hắn thần sắc không mấy được tốt, rất nhanh lại mở miệng nói "Tu tiên sinh, ngài mệt rồi sao?"
Tu Thần Khước mấy ngón tay xoa xoa giữa mi tâm, đôi con ngươi như phủ mực hơi động đậy, bởi vì đau đầu mà ngũ quan cũng trở nên chán nản một chút.
Hắc Bạch bên cạnh cũng vội vàng lên tiếng "Ông chủ, nếu ngài không khoẻ thì bây giờ trở về." Gần đây sau khi từ cuộc điều trị kéo dài ba tháng kia kết thúc thân thể ông chủ này của anh diễn biến kém đi rất nhiều, tâm tình cũng không mấy khi được tốt.
Trên ngũ quan Tu Thần Khước lộ ra luồng khí thâm u khó đoán, hắn vẫn tiếp tục chậm rãi di chuyển mấy đầu ngón tay vuốt cái trán thanh tú, sợi tóc đen huyền được chỉnh đốn tỉ mỉ cũng bị vén lên. Lộ ra ở đường chân tóc một vết sẹo mờ mờ như là đạn bắn mà thành, khiến người khác không tránh khỏi mà nhức nhối.
Hắn nâng mắt nhìn ông thị trưởng phía đối diện, thanh âm khàn khàn phát ra lại làm ông ta không tự chủ run lên bần bật.
"Ông từ hôm nay nghỉ hưu được rồi."
Ông thị trưởng quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt đều đầy hoảng sợ mà trên trán già nua đầy nếp nhăn cũng rịn ra tầng mồ hôi mỏng, bò bốn chân tới mũi giày hắn, khúm núm van xin nhưng ngay cả lời đều không nói ra được phải mất nhiều thời gian mới mở nổi miệng "Tu tiên sinh... tôi xin ngài a, việc này tôi thực sự cũng bất đắc dĩ mà thôi..."
Tu Thần Khước thẳng tắp trên ghế đứng dậy, hắn chỉnh đốn lại mép áo âu phục, cái kẹp cà vạt sang trọng thiết kế từ đá quý phản quang với ánh sáng chùm đèn trần mà hơi loé lên.
Hắc Huyền nhanh như chớp ngăn cản lại ông thị trưởng đang muốn ôm lấy chân Tu Thần Khước, dùng ánh mắt cảnh cáo nói "Biết chừng mực."
Ông ta ngã khuỵ trên nền đất, khổ sở cúi gằm mặt không dám ho he thêm nữa, thân thể yếu ớt giống như bất cứ khi nào cũng có thể té xỉu, ông biết đắc tội người đàn ông này cũng sẽ phải lãnh hậu quả. Nhưng mà cái hậu quả này cũng quá mức đắt giá...
Dưới ánh mặt trời mờ nhạt, chiếc Maybach xa hoa đắt tiền lái chậm ở trên lối đường lát gạch nghênh ngang rời khỏi toà án thành phố.
Tu Thần Khước dựa lưng vào thành ghế, tư thái mệt mỏi nâng tay đỡ lấy cái trán thanh tú, quanh thân thể người đàn ông đều tản ra luồng khí chán chường u buồn, vùng đỉnh đầu càng lúc càng đau, khiến hắn khó chịu hơi nhăn lại lông mày kiếm.
Lúc này đô đô ở bên trong túi quần âu rung lên từng hồi, hắn theo bản năng rũ mi mắt nhìn qua vật phát sáng, thuận thế đưa tay rút ra điện thoại di động.
Trên màn hình điện thoại đời cao, liên tục nhấp nháy dãy số đang gọi tới, hắn không vội bắt máy ngay lập tức, mãi hồi lâu sau mới lười biếng di chuyển đầu ngón tay lên màn hình cảm ứng trượt sang ngang tiếp nhận cuộc gọi.
"Khước, anh đang ở chỗ nào vậy?"
Đầu dây bên kia truyền tới thanh âm nhu tình của nữ nhân, Tu Thần Khước ngả đầu về phía sau, nhắm mắt dưỡng khí sắc.
"Có chuyện gì?" Hắn tuỳ tiện đáp lời.
Lãnh Ly dịu dàng nũng nịu "Người ta nhớ anh mà..."
Tu Thần Khước không có nhiều kiên nhẫn, đỉnh đầu vẫn còn âm âm đau cho nên ngay cả giọng cũng lạnh xuống "Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy."
Lãnh Ly tỏ vẻ uỷ khuất kéo thật dài hai chữ biết rồi, lại tiếp tục mà nói "Em đang trên đường đến dinh thự a, chút nữa anh phải cho em biết đáp án đó..."
Tu Thần Khước đương nhiên không muốn để tâm cô ta, ngón tay chưa lúc nào ngừng xoa bên thái dương, bộ dáng phiền não phun ra một câu ngắn gọn.
"Được."
Xong đồng thời cắt liên lạc.
Adam ngồi ở ghế lái chính nhìn ông chủ mình qua kính chiếu hậu, tuy thật sự mệt mỏi nhưng luôn có khí tràng bao quanh người, tấm lưng lớn thẳng tắp. Giờ phút này trên khuôn mặt hoàn mĩ không lộ bất cứ biểu hiện nào, duy nhất chỉ đáy mắt như phủ tầng mực kia xẹt qua tia ưu phiền không dễ gì nhận thấy.
Cậu ta liếm liếm môi, dè dặt cất lời "Tu tiên sinh, cái kia, chuyện Lawrence xử lý thế nào đây ạ?"
Tu Thần Khước nhấc lông mi, đưa con ngươi thâm thuý hướng cậu ta nhìn một cái, Lawrence...
Cái tên này, rốt cuộc đã nghe ở đâu...
Trầm trọng suy nghĩ, chỉ thấy đau đầu mà vẫn không nhớ được bất cứ điều gì, liền đó nhàn nhạt đáp "Giải quyết sau đi, trở về dinh thự."
Adam cùng anh em Hắc Huyền Bạch nghe được lời này lập tức sửng sốt, ông chủ của bọn họ đây không phải là không nhớ được kẻ này đó chứ...?
Cố Tư Vũ vốn có dự định đi ra ngoài, tới đại sảnh lại gặp Tu Thần Khước lúc này quay trở về.
Hai con ngươi mắt đụng phải nhau, Cố Tư Vũ nhất thời cơ thể run run theo bản năng sinh tồn đưa tay đề phòng che lấy vết bầm ở cổ, sự việc ngày hôm trước vẫn còn ám ảnh cô tới tận bây giờ.
Ánh mắt của người đàn ông đạm bạc không ngừng quét qua chung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Cố Tư Vũ, giống như mũi dao muốn xuyên thấu qua.
Adam thấy tình hình có vẻ không được ổn mới bước lên trước giải vây giúp cô "Cố tiểu thư, việc lúc cô hỏi tôi bây giờ mới cùng nói chuyện được chứ?"
Cố Tư Vũ thần kinh cũng bớt chút căng thẳng, hướng anh ta trả lời "Được, tôi với anh ra ngoài."
Adam quay sang cung kính thưa với hắn "Tu tiên sinh, tôi xin phép giải quyết một chút việc..."
Tu Thần Khước hơi híp híp mắt vẫn không có ý định rời đi ánh nhìn đang khoá trên người Cố Tư Vũ, mãi hồi lâu sau trầm thấp ừm qua cổ họng một tiếng, sau đó thanh âm thô trầm vang lên bên tai mọi người.
"Cô ngày mai liền rời khỏi đây."
Rõ ràng chỉ là câu nói bình thường, nhưng lại khiến cô trong nháy mắt hồn phi phách tán, giọng nói kia của hắn tựa như tu la từ trong luyện ngục bò ra đánh cho cô toàn thân chảy máu.
Cô cúi gằm mặt mũi, đầu óc hoảng hốt rối loạn với nhau như đống tơ vò, hắn ta như thế lại muốn cô rời đi...
Muốn cắt đứt tất thảy, chán ghét cô như vậy sao?
Adam nhất thời sửng sốt dè dặt nhìn tình thế này, tốt bụng nói đỡ thêm "Tu tiên sinh, ngài suy nghĩ kỹ chút a..."
Tu Thần Khước toàn thân tản ra hàn khí giống như đem người khác giam vào hầm băng, lạnh lẽo hướng cậu ta phóng qua ánh mắt cảnh cáo.
Adam ngậm miệng, mồ hôi chảy đầy trên trán, đành chỉ biết lùi về sau mấy bước, mặt đầy hối lỗi nhìn Cố Tư Vũ. Cố tiểu thư, tôi cũng không thể giúp cô nhiều hơn được nữa...
Cố Tư Vũ cảm thấy bản thân cũng quá nực cười rồi, rõ ràng cô luôn muốn rời khỏi đây, từng thời khắc đều muốn biến đi khỏi tầm mắt hắn ta. Tu Thần Khước, hắn là con quỷ đội lốt người, cô dù có chết cũng không muốn ở bên cạnh hắn thêm giây phút nào hết, kiếp trước cũng vậy và kiếp này cũng vậy.
Nhưng mà sao lại đau lòng chứ, hay là, cô đã quá quen thuộc với ánh mắt thâm tình hắn luôn dành cho cô cho nên nhất thời không chịu được sự thay đổi này của hắn?
Đúng nhỉ, chỉ có khả năng này mà thôi...
"Anh sẽ không hối hận chứ?" Cố Tư Vũ giọng nói cố tình chỉnh thành thản nhiên, nhưng không tránh khỏi nghèn nghẹn.
Bốn phía chìm trong tịch mịch, giống như từng giây trôi qua là nửa thế kỷ, ép cho lồng ngực cô căng thẳng tới độ không dám hít thở mạnh.
Tu Thần Khước khoé môi không chút tì vết nào nhẹ kéo cong, con ngươi mắt lãnh đạm không mang theo tình cảm nhân loại.
"Cô xứng sao?"
Tầm nhìn của cô trong tức khắc mờ nhạt đi dần, màn nước mỏng bao quanh khiến cho cô không quan sát rõ được sự tàn nhẫn trên ngũ quan hắn ta. Tất nhiên cô không biết được cảm xúc trong lòng là gì, nhưng chí ít cũng cảm nhận được thế nào là hụt hẫng. Cảm giác bản thân vốn luôn được sủng ái, lại đột nhiên bị vứt bỏ hoá ra cũng chỉ đau lòng đến thế mà thôi.
"Được..." Cố Tư Vũ mỉm cười, chẳng qua nước mắt không chịu nghe theo lý trí của cô liên tục rơi xuống, như chuỗi trân châu đứt đoạn đua nhau trào ra khỏi nơi tuyến lệ cay xè nóng rát.
Cô thật nhanh hướng phía huyền quan bước đi, nguyện ước bấy lâu nay đã được hoàn thành. Chẳng phải nên vui vẻ mà rời khỏi đây hay sao?
Cùng lắm, cũng chỉ là một đoạn tình cảm không được phân chia rõ ràng, một thứ tình cảm tạm bợ...
Tu Thần Khước mấy ngón tay xoa xoa giữa mi tâm, đôi con ngươi như phủ mực hơi động đậy, bởi vì đau đầu mà ngũ quan cũng trở nên chán nản một chút.
Hắc Bạch bên cạnh cũng vội vàng lên tiếng "Ông chủ, nếu ngài không khoẻ thì bây giờ trở về." Gần đây sau khi từ cuộc điều trị kéo dài ba tháng kia kết thúc thân thể ông chủ này của anh diễn biến kém đi rất nhiều, tâm tình cũng không mấy khi được tốt.
Trên ngũ quan Tu Thần Khước lộ ra luồng khí thâm u khó đoán, hắn vẫn tiếp tục chậm rãi di chuyển mấy đầu ngón tay vuốt cái trán thanh tú, sợi tóc đen huyền được chỉnh đốn tỉ mỉ cũng bị vén lên. Lộ ra ở đường chân tóc một vết sẹo mờ mờ như là đạn bắn mà thành, khiến người khác không tránh khỏi mà nhức nhối.
Hắn nâng mắt nhìn ông thị trưởng phía đối diện, thanh âm khàn khàn phát ra lại làm ông ta không tự chủ run lên bần bật.
"Ông từ hôm nay nghỉ hưu được rồi."
Ông thị trưởng quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt đều đầy hoảng sợ mà trên trán già nua đầy nếp nhăn cũng rịn ra tầng mồ hôi mỏng, bò bốn chân tới mũi giày hắn, khúm núm van xin nhưng ngay cả lời đều không nói ra được phải mất nhiều thời gian mới mở nổi miệng "Tu tiên sinh... tôi xin ngài a, việc này tôi thực sự cũng bất đắc dĩ mà thôi..."
Tu Thần Khước thẳng tắp trên ghế đứng dậy, hắn chỉnh đốn lại mép áo âu phục, cái kẹp cà vạt sang trọng thiết kế từ đá quý phản quang với ánh sáng chùm đèn trần mà hơi loé lên.
Hắc Huyền nhanh như chớp ngăn cản lại ông thị trưởng đang muốn ôm lấy chân Tu Thần Khước, dùng ánh mắt cảnh cáo nói "Biết chừng mực."
Ông ta ngã khuỵ trên nền đất, khổ sở cúi gằm mặt không dám ho he thêm nữa, thân thể yếu ớt giống như bất cứ khi nào cũng có thể té xỉu, ông biết đắc tội người đàn ông này cũng sẽ phải lãnh hậu quả. Nhưng mà cái hậu quả này cũng quá mức đắt giá...
Dưới ánh mặt trời mờ nhạt, chiếc Maybach xa hoa đắt tiền lái chậm ở trên lối đường lát gạch nghênh ngang rời khỏi toà án thành phố.
Tu Thần Khước dựa lưng vào thành ghế, tư thái mệt mỏi nâng tay đỡ lấy cái trán thanh tú, quanh thân thể người đàn ông đều tản ra luồng khí chán chường u buồn, vùng đỉnh đầu càng lúc càng đau, khiến hắn khó chịu hơi nhăn lại lông mày kiếm.
Lúc này đô đô ở bên trong túi quần âu rung lên từng hồi, hắn theo bản năng rũ mi mắt nhìn qua vật phát sáng, thuận thế đưa tay rút ra điện thoại di động.
Trên màn hình điện thoại đời cao, liên tục nhấp nháy dãy số đang gọi tới, hắn không vội bắt máy ngay lập tức, mãi hồi lâu sau mới lười biếng di chuyển đầu ngón tay lên màn hình cảm ứng trượt sang ngang tiếp nhận cuộc gọi.
"Khước, anh đang ở chỗ nào vậy?"
Đầu dây bên kia truyền tới thanh âm nhu tình của nữ nhân, Tu Thần Khước ngả đầu về phía sau, nhắm mắt dưỡng khí sắc.
"Có chuyện gì?" Hắn tuỳ tiện đáp lời.
Lãnh Ly dịu dàng nũng nịu "Người ta nhớ anh mà..."
Tu Thần Khước không có nhiều kiên nhẫn, đỉnh đầu vẫn còn âm âm đau cho nên ngay cả giọng cũng lạnh xuống "Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy."
Lãnh Ly tỏ vẻ uỷ khuất kéo thật dài hai chữ biết rồi, lại tiếp tục mà nói "Em đang trên đường đến dinh thự a, chút nữa anh phải cho em biết đáp án đó..."
Tu Thần Khước đương nhiên không muốn để tâm cô ta, ngón tay chưa lúc nào ngừng xoa bên thái dương, bộ dáng phiền não phun ra một câu ngắn gọn.
"Được."
Xong đồng thời cắt liên lạc.
Adam ngồi ở ghế lái chính nhìn ông chủ mình qua kính chiếu hậu, tuy thật sự mệt mỏi nhưng luôn có khí tràng bao quanh người, tấm lưng lớn thẳng tắp. Giờ phút này trên khuôn mặt hoàn mĩ không lộ bất cứ biểu hiện nào, duy nhất chỉ đáy mắt như phủ tầng mực kia xẹt qua tia ưu phiền không dễ gì nhận thấy.
Cậu ta liếm liếm môi, dè dặt cất lời "Tu tiên sinh, cái kia, chuyện Lawrence xử lý thế nào đây ạ?"
Tu Thần Khước nhấc lông mi, đưa con ngươi thâm thuý hướng cậu ta nhìn một cái, Lawrence...
Cái tên này, rốt cuộc đã nghe ở đâu...
Trầm trọng suy nghĩ, chỉ thấy đau đầu mà vẫn không nhớ được bất cứ điều gì, liền đó nhàn nhạt đáp "Giải quyết sau đi, trở về dinh thự."
Adam cùng anh em Hắc Huyền Bạch nghe được lời này lập tức sửng sốt, ông chủ của bọn họ đây không phải là không nhớ được kẻ này đó chứ...?
Cố Tư Vũ vốn có dự định đi ra ngoài, tới đại sảnh lại gặp Tu Thần Khước lúc này quay trở về.
Hai con ngươi mắt đụng phải nhau, Cố Tư Vũ nhất thời cơ thể run run theo bản năng sinh tồn đưa tay đề phòng che lấy vết bầm ở cổ, sự việc ngày hôm trước vẫn còn ám ảnh cô tới tận bây giờ.
Ánh mắt của người đàn ông đạm bạc không ngừng quét qua chung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Cố Tư Vũ, giống như mũi dao muốn xuyên thấu qua.
Adam thấy tình hình có vẻ không được ổn mới bước lên trước giải vây giúp cô "Cố tiểu thư, việc lúc cô hỏi tôi bây giờ mới cùng nói chuyện được chứ?"
Cố Tư Vũ thần kinh cũng bớt chút căng thẳng, hướng anh ta trả lời "Được, tôi với anh ra ngoài."
Adam quay sang cung kính thưa với hắn "Tu tiên sinh, tôi xin phép giải quyết một chút việc..."
Tu Thần Khước hơi híp híp mắt vẫn không có ý định rời đi ánh nhìn đang khoá trên người Cố Tư Vũ, mãi hồi lâu sau trầm thấp ừm qua cổ họng một tiếng, sau đó thanh âm thô trầm vang lên bên tai mọi người.
"Cô ngày mai liền rời khỏi đây."
Rõ ràng chỉ là câu nói bình thường, nhưng lại khiến cô trong nháy mắt hồn phi phách tán, giọng nói kia của hắn tựa như tu la từ trong luyện ngục bò ra đánh cho cô toàn thân chảy máu.
Cô cúi gằm mặt mũi, đầu óc hoảng hốt rối loạn với nhau như đống tơ vò, hắn ta như thế lại muốn cô rời đi...
Muốn cắt đứt tất thảy, chán ghét cô như vậy sao?
Adam nhất thời sửng sốt dè dặt nhìn tình thế này, tốt bụng nói đỡ thêm "Tu tiên sinh, ngài suy nghĩ kỹ chút a..."
Tu Thần Khước toàn thân tản ra hàn khí giống như đem người khác giam vào hầm băng, lạnh lẽo hướng cậu ta phóng qua ánh mắt cảnh cáo.
Adam ngậm miệng, mồ hôi chảy đầy trên trán, đành chỉ biết lùi về sau mấy bước, mặt đầy hối lỗi nhìn Cố Tư Vũ. Cố tiểu thư, tôi cũng không thể giúp cô nhiều hơn được nữa...
Cố Tư Vũ cảm thấy bản thân cũng quá nực cười rồi, rõ ràng cô luôn muốn rời khỏi đây, từng thời khắc đều muốn biến đi khỏi tầm mắt hắn ta. Tu Thần Khước, hắn là con quỷ đội lốt người, cô dù có chết cũng không muốn ở bên cạnh hắn thêm giây phút nào hết, kiếp trước cũng vậy và kiếp này cũng vậy.
Nhưng mà sao lại đau lòng chứ, hay là, cô đã quá quen thuộc với ánh mắt thâm tình hắn luôn dành cho cô cho nên nhất thời không chịu được sự thay đổi này của hắn?
Đúng nhỉ, chỉ có khả năng này mà thôi...
"Anh sẽ không hối hận chứ?" Cố Tư Vũ giọng nói cố tình chỉnh thành thản nhiên, nhưng không tránh khỏi nghèn nghẹn.
Bốn phía chìm trong tịch mịch, giống như từng giây trôi qua là nửa thế kỷ, ép cho lồng ngực cô căng thẳng tới độ không dám hít thở mạnh.
Tu Thần Khước khoé môi không chút tì vết nào nhẹ kéo cong, con ngươi mắt lãnh đạm không mang theo tình cảm nhân loại.
"Cô xứng sao?"
Tầm nhìn của cô trong tức khắc mờ nhạt đi dần, màn nước mỏng bao quanh khiến cho cô không quan sát rõ được sự tàn nhẫn trên ngũ quan hắn ta. Tất nhiên cô không biết được cảm xúc trong lòng là gì, nhưng chí ít cũng cảm nhận được thế nào là hụt hẫng. Cảm giác bản thân vốn luôn được sủng ái, lại đột nhiên bị vứt bỏ hoá ra cũng chỉ đau lòng đến thế mà thôi.
"Được..." Cố Tư Vũ mỉm cười, chẳng qua nước mắt không chịu nghe theo lý trí của cô liên tục rơi xuống, như chuỗi trân châu đứt đoạn đua nhau trào ra khỏi nơi tuyến lệ cay xè nóng rát.
Cô thật nhanh hướng phía huyền quan bước đi, nguyện ước bấy lâu nay đã được hoàn thành. Chẳng phải nên vui vẻ mà rời khỏi đây hay sao?
Cùng lắm, cũng chỉ là một đoạn tình cảm không được phân chia rõ ràng, một thứ tình cảm tạm bợ...
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Quay Trở Lại Bên Hắn
- Chương 2: Trọng Sinh
- Chương 3: Ký Ức Kiếp Trước
- Chương 4: Quan Hệ Hoà Hảo
- Chương 5: Muốn Rờ Má Tôi Sao
- Chương 6: Muốn Anh, Không Muốn Tử Sâm
- Chương 7: Thỏ Con
- Chương 8: Hiểu Lầm Lớn (Thượng)
- Chương 9: Hiểu Lầm Lớn (Trung)
- Chương 10: Hiểu Lầm Lớn (Hạ)
- Chương 11: Dùng Lời Để Mua, Không Dùng Tiền
- Chương 12: Em Rất Vừa Miệng
- Chương 13: Hắn Cũng Có Mặt Ngây Thơ
- Chương 14: Được Gặp Tình Nhân Vui Vẻ Sao
- Chương 15: Đại Ma Đầu Sủng Tôi
- Chương 16: Lão Công Tốt Nhất Thế Giới
- Chương 17: Em Chắc Chứ
- Chương 18: Yêu Anh Nhất Đó
- Chương 19: Tu Phu Nhân Của Mấy Người Thế Nào
- Chương 20: Em Gái Ngoài Giá Thú
- Chương 21: Ác Quỷ Từng Bị Tổn Thương
- Chương 22: Mệnh Lệnh Từ Tu Thần Khước
- Chương 23: Nguy Hiểm Kề Cạnh
- Chương 24: Gần Cái Chết
- Chương 25: Cố Tư Vũ Chính Là Mạng
- Chương 26: Toàn Tâm Toàn Ý Bên Cạnh Anh
- Chương 27: Hắn Đáng Yêu Nhiều Như Vậy
- Chương 28: Đòn Sát Phạt (Thượng)
- Chương 29: Đòn Sát Phạt (Trung)
- Chương 30: Đòn Sát Phạt (Hạ)
- Chương 31: Chỉ Cần Là Em Sẽ Đau Đớn Tê Tâm Liệt Phế
- Chương 32: Cút
- Chương 33: Đừng Hòng Toàn Mạng
- Chương 34: Đoạn Trí Nhớ Kinh Khủng
- Chương 35: Bài Thi Bị Chấm Gian Lận
- Chương 36: Có Cần Tôi Tìm Bác Sĩ Thú Y Không
- Chương 37: Giá Trị Nhan Sắc
- Chương 38: Chồng
- Chương 39: Lời Cảnh Cáo
- Chương 40: Ngươi Làm Thương Cô Ấy Ta Sẽ Giết Ngươi
- Chương 41: Lần Đầu Trải Nghiệm Cảm Giác Mạnh
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: Cẩu Nô Tài
- Chương 46: Hắn Không Phải Nhân Loại
- Chương 47: Tay Nghề Của Phồn Sát
- Chương 48: Nam Nhân Thân Thế Bí Ẩn
- Chương 49: Vây Đến Mức Khốn Đốn
- Chương 50: Tập Kích Trên Không Trung (Thượng)
- Chương 51: Tập Kích Trên Không Trung (Trung)
- Chương 52: Tập Kích Trên Không Trung (Hạ)
- Chương 53: Đối Mặt Với Nguy Hiểm
- Chương 54: Ranh Giới Sinh Tử
- Chương 55: Một Chút Cũng Không Nhớ Sao
- Chương 56: Bạn Trai Em Đã Trên Thiên Đường Rồi
- Chương 57: Chăm Bệnh
- Chương 58: Lệnh Tịch Thu Tài Sản
- Chương 59: Em Lại Vì Bảo Vệ Hắn Ta
- Chương 60: Anh Cuối Cùng Cũng Về Với Em Rồi
- Chương 61: Cô Là Ai
- Chương 62: Chân Tướng Sự Việc
- Chương 63: Mặt Của Ta Ông Cũng Dám Sờ
- Chương 64: Chẳng Qua Chỉ Thứ Tình Cảm Tạm Bợ
- Chương 65: Hắn Ta Cũng Là Người Bình Thường
- Chương 66: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Thượng)
- Chương 67: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Trung)
- Chương 68: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Hạ)
- Chương 69: Trở Về Cố Gia (Thượng)
- Chương 70: Trở Về Cố Gia (Trung)
- Chương 71: Trở Về Cố Gia (Hạ)
- Chương 72: Loại Người Lật Mặt Nhanh Như Anh Ta
- Chương 73: Tôi Tự Nguyện Yêu Anh Cũng Không Quan Tâm
- Chương 74: Dấu Ấn Định Tội Chết
- Chương 75: Lời Dụ Dỗ Của Ma Quỷ
- Chương 76: Cơn Giận Của Phồn Sát
- Chương 77: Nụ Hôn Cưỡng Đoạt
- Chương 78: Thân Thế Của Tri Tiết
- Chương 79: Hắn Không Ngây Thơ Như Vậy
- Chương 80: Buổi Tiệc Đêm Calibhoe
- Chương 81: Gặp Lại Người Yêu Cũ
- Chương 82: Lần Sau Đánh Chó Thì Dùng Roi
- Chương 83: Hội Ngộ
- Chương 84: Vô Tình Hay Hữu Ý
- Chương 85: Các Đại Nhân Vật Tương Phùng
- Chương 86: Tôi Chính Là Hẹp Hòi Như Vậy
- Chương 87: Sự Đụng Chạm Chết Người
- Chương 88: Tìm Cô Cứu Hoả
- Chương 89: Dập Lửa Thành Công Ngoài Mong Muốn
- Chương 90: Người Mà Bản Thân Hắn Đặc Biệt Dung Túng
- Chương 91: Tại Sao Còn Chưa Đến Bồi Trẫm
- Chương 92: Nho Chua
- Chương 93: Buổi Đấu Giá Ngầm
- Chương 94: Cậu Không Nói, Tôi Cũng Biết Cậu Ngu
- Chương 95: Ngày Xưa Người Ta Thường Gọi Là Hôn Quân
- Chương 96: Loại Cảm Giác Nuông Chiều Quen Thuộc
- Chương 97: Lấy Tư Cách Gì Để Tặng Vật Cho Cô
- Chương 98: Cảnh Bên Ngoài Đó Đẹp Hơn Ta À
- Chương 99: Cô Khi Dễ Ta Hả
- Chương 100: Giúp Tôi Khôi Phục Trí Nhớ
- Chương 101: Thăm Cố Kiều
- Chương 102: Bắt Gặp Tương Cầm Quan Hệ Bất Chính
- Chương 103: Ký Ức Ngủ Quên Từng Đoạn Lướt Qua
- Chương 104: Thức Ăn Miễn Phí Ngon Hơn Trả Tiền
- Chương 105: Oan Gia Tương Phùng, Không Đội Trời Chung
- Chương 106: Hai Kẻ Thù Cùng Ngồi Ăn Cơm
- Chương 107: Chỉ Bởi Vì Ta Luôn Luôn Thích Cô
- Chương 108: Cự Tuyệt
- Chương 109: Bản Tính Phòng Ngự Quá Cao
- Chương 110: Cố Thị Lâm Vào Khủng Hoảng
- Chương 111: Cải Tử Hoàn Sinh
- Chương 112: Anh Ấy Thích Ăn Bánh Bao Ngọt
- Chương 113: Coi Tôi Đần Sao?
- Chương 114: Tôi Còn Cách Nào Nữa Đây?
- Chương 115: Kẻ Si Tình, Thường Sẽ Rất Khổ Sở
- Chương 116: Chuyển Biến Ký Ức
- Chương 117: Hồi Tưởng (1)
- Chương 118: Hồi Tưởng (2)
- Chương 119: Hồi Tưởng (3)
- Chương 120: Hồi Tưởng (4)
- Chương 121: Hồi Tưởng (5)
- Chương 122: Thực Sự Xin Lỗi Anh
- Chương 123: Tỉnh lại
- Chương 124: Anh đau lắm
- Chương 125: Nhận ra giá trị của anh rồi, vậy thì em tận dụng anh đi
- Chương 126: Cô là đang cầu xin tôi giết cô đi sao
- Chương 127: Trong mắt anh chỉ có em và những người khác
- Chương 128: Không ăn được thì đạp đổ
- Chương 129: Đầy tình nồng ý đậm
- Chương 130: Gia đình của hắn chỉ có một mình cô
- Chương 131: Bởi vì trân trọng cho nên sẽ không tuỳ tiện
- Chương 132: Không được phép liên lạc với hắn
- Chương 133: Đây có tính là đang hối lộ cô hay không
- Chương 134: Em càng ngày càng yêu anh điên cuồng
- Chương 135: Nam sắc suy cho cùng cũng chỉ là da với thịt
- Chương 136: Em có phải cho rằng anh rất dễ bị dụ hay không?
- Chương 137: Hắn đây quá phạm quy
- Chương 138: Vì cậu đần
- Chương 139: Cô có ghét ta không
- Chương 140: Thay vì cho rằng bản thân mình bị ép buộc
- Chương 141: Cô sáng ngời hơn tất cả mọi thứ trên đời
- Chương 142: Lần đầu thấy hắn khóc to như vậy
- Chương 143