Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt - Chương 5: Muốn Rờ Má Tôi Sao
Chương trước- Chương 1: Quay Trở Lại Bên Hắn
- Chương 2: Trọng Sinh
- Chương 3: Ký Ức Kiếp Trước
- Chương 4: Quan Hệ Hoà Hảo
- Chương 5: Muốn Rờ Má Tôi Sao
- Chương 6: Muốn Anh, Không Muốn Tử Sâm
- Chương 7: Thỏ Con
- Chương 8: Hiểu Lầm Lớn (Thượng)
- Chương 9: Hiểu Lầm Lớn (Trung)
- Chương 10: Hiểu Lầm Lớn (Hạ)
- Chương 11: Dùng Lời Để Mua, Không Dùng Tiền
- Chương 12: Em Rất Vừa Miệng
- Chương 13: Hắn Cũng Có Mặt Ngây Thơ
- Chương 14: Được Gặp Tình Nhân Vui Vẻ Sao
- Chương 15: Đại Ma Đầu Sủng Tôi
- Chương 16: Lão Công Tốt Nhất Thế Giới
- Chương 17: Em Chắc Chứ
- Chương 18: Yêu Anh Nhất Đó
- Chương 19: Tu Phu Nhân Của Mấy Người Thế Nào
- Chương 20: Em Gái Ngoài Giá Thú
- Chương 21: Ác Quỷ Từng Bị Tổn Thương
- Chương 22: Mệnh Lệnh Từ Tu Thần Khước
- Chương 23: Nguy Hiểm Kề Cạnh
- Chương 24: Gần Cái Chết
- Chương 25: Cố Tư Vũ Chính Là Mạng
- Chương 26: Toàn Tâm Toàn Ý Bên Cạnh Anh
- Chương 27: Hắn Đáng Yêu Nhiều Như Vậy
- Chương 28: Đòn Sát Phạt (Thượng)
- Chương 29: Đòn Sát Phạt (Trung)
- Chương 30: Đòn Sát Phạt (Hạ)
- Chương 31: Chỉ Cần Là Em Sẽ Đau Đớn Tê Tâm Liệt Phế
- Chương 32: Cút
- Chương 33: Đừng Hòng Toàn Mạng
- Chương 34: Đoạn Trí Nhớ Kinh Khủng
- Chương 35: Bài Thi Bị Chấm Gian Lận
- Chương 36: Có Cần Tôi Tìm Bác Sĩ Thú Y Không
- Chương 37: Giá Trị Nhan Sắc
- Chương 38: Chồng
- Chương 39: Lời Cảnh Cáo
- Chương 40: Ngươi Làm Thương Cô Ấy Ta Sẽ Giết Ngươi
- Chương 41: Lần Đầu Trải Nghiệm Cảm Giác Mạnh
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: Cẩu Nô Tài
- Chương 46: Hắn Không Phải Nhân Loại
- Chương 47: Tay Nghề Của Phồn Sát
- Chương 48: Nam Nhân Thân Thế Bí Ẩn
- Chương 49: Vây Đến Mức Khốn Đốn
- Chương 50: Tập Kích Trên Không Trung (Thượng)
- Chương 51: Tập Kích Trên Không Trung (Trung)
- Chương 52: Tập Kích Trên Không Trung (Hạ)
- Chương 53: Đối Mặt Với Nguy Hiểm
- Chương 54: Ranh Giới Sinh Tử
- Chương 55: Một Chút Cũng Không Nhớ Sao
- Chương 56: Bạn Trai Em Đã Trên Thiên Đường Rồi
- Chương 57: Chăm Bệnh
- Chương 58: Lệnh Tịch Thu Tài Sản
- Chương 59: Em Lại Vì Bảo Vệ Hắn Ta
- Chương 60: Anh Cuối Cùng Cũng Về Với Em Rồi
- Chương 61: Cô Là Ai
- Chương 62: Chân Tướng Sự Việc
- Chương 63: Mặt Của Ta Ông Cũng Dám Sờ
- Chương 64: Chẳng Qua Chỉ Thứ Tình Cảm Tạm Bợ
- Chương 65: Hắn Ta Cũng Là Người Bình Thường
- Chương 66: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Thượng)
- Chương 67: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Trung)
- Chương 68: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Hạ)
- Chương 69: Trở Về Cố Gia (Thượng)
- Chương 70: Trở Về Cố Gia (Trung)
- Chương 71: Trở Về Cố Gia (Hạ)
- Chương 72: Loại Người Lật Mặt Nhanh Như Anh Ta
- Chương 73: Tôi Tự Nguyện Yêu Anh Cũng Không Quan Tâm
- Chương 74: Dấu Ấn Định Tội Chết
- Chương 75: Lời Dụ Dỗ Của Ma Quỷ
- Chương 76: Cơn Giận Của Phồn Sát
- Chương 77: Nụ Hôn Cưỡng Đoạt
- Chương 78: Thân Thế Của Tri Tiết
- Chương 79: Hắn Không Ngây Thơ Như Vậy
- Chương 80: Buổi Tiệc Đêm Calibhoe
- Chương 81: Gặp Lại Người Yêu Cũ
- Chương 82: Lần Sau Đánh Chó Thì Dùng Roi
- Chương 83: Hội Ngộ
- Chương 84: Vô Tình Hay Hữu Ý
- Chương 85: Các Đại Nhân Vật Tương Phùng
- Chương 86: Tôi Chính Là Hẹp Hòi Như Vậy
- Chương 87: Sự Đụng Chạm Chết Người
- Chương 88: Tìm Cô Cứu Hoả
- Chương 89: Dập Lửa Thành Công Ngoài Mong Muốn
- Chương 90: Người Mà Bản Thân Hắn Đặc Biệt Dung Túng
- Chương 91: Tại Sao Còn Chưa Đến Bồi Trẫm
- Chương 92: Nho Chua
- Chương 93: Buổi Đấu Giá Ngầm
- Chương 94: Cậu Không Nói, Tôi Cũng Biết Cậu Ngu
- Chương 95: Ngày Xưa Người Ta Thường Gọi Là Hôn Quân
- Chương 96: Loại Cảm Giác Nuông Chiều Quen Thuộc
- Chương 97: Lấy Tư Cách Gì Để Tặng Vật Cho Cô
- Chương 98: Cảnh Bên Ngoài Đó Đẹp Hơn Ta À
- Chương 99: Cô Khi Dễ Ta Hả
- Chương 100: Giúp Tôi Khôi Phục Trí Nhớ
- Chương 101: Thăm Cố Kiều
- Chương 102: Bắt Gặp Tương Cầm Quan Hệ Bất Chính
- Chương 103: Ký Ức Ngủ Quên Từng Đoạn Lướt Qua
- Chương 104: Thức Ăn Miễn Phí Ngon Hơn Trả Tiền
- Chương 105: Oan Gia Tương Phùng, Không Đội Trời Chung
- Chương 106: Hai Kẻ Thù Cùng Ngồi Ăn Cơm
- Chương 107: Chỉ Bởi Vì Ta Luôn Luôn Thích Cô
- Chương 108: Cự Tuyệt
- Chương 109: Bản Tính Phòng Ngự Quá Cao
- Chương 110: Cố Thị Lâm Vào Khủng Hoảng
- Chương 111: Cải Tử Hoàn Sinh
- Chương 112: Anh Ấy Thích Ăn Bánh Bao Ngọt
- Chương 113: Coi Tôi Đần Sao?
- Chương 114: Tôi Còn Cách Nào Nữa Đây?
- Chương 115: Kẻ Si Tình, Thường Sẽ Rất Khổ Sở
- Chương 116: Chuyển Biến Ký Ức
- Chương 117: Hồi Tưởng (1)
- Chương 118: Hồi Tưởng (2)
- Chương 119: Hồi Tưởng (3)
- Chương 120: Hồi Tưởng (4)
- Chương 121: Hồi Tưởng (5)
- Chương 122: Thực Sự Xin Lỗi Anh
- Chương 123: Tỉnh lại
- Chương 124: Anh đau lắm
- Chương 125: Nhận ra giá trị của anh rồi, vậy thì em tận dụng anh đi
- Chương 126: Cô là đang cầu xin tôi giết cô đi sao
- Chương 127: Trong mắt anh chỉ có em và những người khác
- Chương 128: Không ăn được thì đạp đổ
- Chương 129: Đầy tình nồng ý đậm
- Chương 130: Gia đình của hắn chỉ có một mình cô
- Chương 131: Bởi vì trân trọng cho nên sẽ không tuỳ tiện
- Chương 132: Không được phép liên lạc với hắn
- Chương 133: Đây có tính là đang hối lộ cô hay không
- Chương 134: Em càng ngày càng yêu anh điên cuồng
- Chương 135: Nam sắc suy cho cùng cũng chỉ là da với thịt
- Chương 136: Em có phải cho rằng anh rất dễ bị dụ hay không?
- Chương 137: Hắn đây quá phạm quy
- Chương 138: Vì cậu đần
- Chương 139: Cô có ghét ta không
- Chương 140: Thay vì cho rằng bản thân mình bị ép buộc
- Chương 141: Cô sáng ngời hơn tất cả mọi thứ trên đời
- Chương 142: Lần đầu thấy hắn khóc to như vậy
- Chương 143
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt
Chương 5: Muốn Rờ Má Tôi Sao
Cố Tư Vũ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đen ngòm, đôi mắt hạnh nhân khe khẽ cụp xuống.
Vậy là xong rồi?
"Cố tiểu thư..."
"Tôi muốn yên tĩnh một mình." cô trả lại điện thoại cho tên vệ sĩ hướng về phía cậu ta nói.
"Vâng thưa Cố tiểu thư, cô cần gì cứ gọi chúng tôi ra đứng bên ngoài."
Cô gật nhẹ đầu đồng ý, ra bên ngoài đứng cái gì chứ? Sợ cô chạy mất thì đúng hơn.
Cố Tư Vũ yên lặng ngồi lên trên nệm nhìn ra ngoài cửa sổ có phong cảnh thoáng qua thật khiến người khác yêu thích. Một cẩm viên lớn với cấu trúc mái vòm, các loài hoa quý đua nhau nở toả ra mùi hương thơm nhẹ nhàng vừa vặn lọt vào cánh mũi cô, Cố Tư Vũ trước đây không để ý tới những thứ này ngược lại đối với nơi kìm hãm tự do của mình lại vô cùng căm ghét, cô vốn không nhận ra giá trị nhan sắc của chúng huống hồ gì là ngồi ngắm nhìn.
Trải qua một kiếp người, chết năm vừa mới hai lăm tuổi, tuổi mà đáng ra người con gái đẹp nhất thì số phận của cô lại không được như thế.
Tự do, tôn nghiêm, gia đình, bạn bè, tình yêu, cô mất đi hết thảy chỉ vì gặp được hắn ta...
Nhưng nếu cô chịu hoà hảo mối quan hệ này với hắn thì có lẽ cô vẫn còn cơ hội thoát ra khỏi cái nhà tù vô hình này, nếu cứng đối cứng không nổi thì cô chỉ còn có thể lạt mềm buộc chặt.
Suy nghĩ miên man trong đầu rồi cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Trong mơ, cô mơ thấy khoảnh khắc lúc bản thân dìm mình trong dòng nước lạnh ngắt kia. Ngay lúc cô cảm giác thấy thân thể nhẹ bẫng, một khuôn mặt quen thuộc hiện ra.
"Cố Tư Vũ!"
A... là hắn, tên ác ma sống Tu Thần Khước.
Cô trông thấy người hắn ướt đẫm nước, mái tóc đen được chăm sóc kỹ càng thường ngày rũ xuống bết bên trên trán hắn. Đôi mắt đen thui trong mọi hoàn cảnh đều trầm lắng không biến sắc của hắn bây giờ hình như vì cô mà nhiễu loạn, mấy tia ánh sáng nhảy nhót nơi đáy mắt khiến cô muốn đưa tay chạm vào, hắn làm sao thế?
Bộ dạng không trầm ổn lạnh lẽo như thường ngày, đôi mắt hắn bây giờ rất sống động hình như còn đem theo chút gì đó khẩn trương.
"Cố Tư Vũ! Em nghe thấy tôi không...?"
Lúc ấy mơ mơ hồ hồ hắn đang nói cái gì đó thì cô bừng tỉnh, mồ hôi bịn rịn trên trán.
Sắc trời lúc này từ ban ngày đã chuyển sang màu vàng nhạt, Cố Tư Vũ đảo mắt nhìn xung quanh, thì ra là cô ngủ thiếp đi trên giường của Tu Thần Khước? Nhưng giấc mơ vừa nãy là như thế nào? Vì sao cô lại mơ thấy những việc của kiếp trước sau khi chết đi chứ?
Cố gắng nhớ lại lúc đó hắn nói gì nhưng đối với một giấc mơ cô thường tỉnh dậy liền quên sạch sẽ.
Tiếng xe hơi chuyển động đánh vào màng nhĩ cô, giờ này có lẽ Tu Thần Khước đã về. Cố Tư Vũ thu lại những vấn đề khó hiểu trong đầu, nhanh chóng quay lại giường kéo chăn trùm lên giả vờ ngủ, cô hiện tại không muốn cùng hắn đối mặt chút nào.
Mấy phút đồng hồ sau đó cô đã nghe thấy tiếng giày da nện trên nền sảnh hướng về phía phòng.
"Tu tiên sinh, Cố tiểu thư ngủ từ trưa tới bây giờ."
Cô nghĩ là mấy tên vệ sĩ đang báo cáo tình hình với hắn, Cố Tư Vũ ngay lập tức dỏng tai lên nghe ngóng, có nói xấu gì cô không đó a?
"Cô ấy hôm nay không có đòi đập phá thứ gì, như là thành người khác vậy..."
"Được rồi, lui đi." Giọng nói thô trọng của người đàn ông chậm rãi vang lên.
Đám vệ sĩ vừa bước chân rời khỏi, cô nghe thấy tiếng mở cửa phòng.
Tu Thần Khước nhẹ nhàng đến cạnh giường cô, trên nệm vì trọng lượng của hắn mà trũng xuống một vùng. Nhịp tim của Cố Tư Vũ cũng theo từng động tác nhỏ của hắn mà tăng vọt, suýt chút nữa bắn ra khỏi cổ họng. Hắn nhấc tấm chăn phủ trên người cô ném sang một bên sau đó sải tay to lớn bao bọc lấy cả thân thể nhỏ bé của cô lôi kéo lọt thỏm vào trong lòng hắn.
"Tôi biết em chưa có ngủ." Giọng nói của Tu Thần Khước có đem theo giễu cợt.
Cố Tư Vũ dè dặt xoay người vừa vặn để trong tư thế thoải mái nhất, cô đối diện với đôi con ngươi sắc như đao của hắn cả linh hồn liền run rẩy. Chấp niệm đối với con người này quá sâu, cô vẫn không thể buông xuống được đoạn ký ức tồi tệ của kiếp trước.
Hắn lại không có để ý cô quá nhiều như thế, nâng lên ngón tay thon dài như ngọc một động tác sờ sờ bên trên cái trán của cô, hé miệng nói "Ngày hôm nay rất ngoan?"
Cô hơi dừng lại một chút thẫn thờ, chính là gặp quỷ mới nhìn ra nét ôn nhu của hắn ta, sau đó vừa kịp nhận thức mới gật đầu cái rụp.
Tu Thần Khước tâm tình không tệ, hắn đặt đầu mình lên gối gần sát với hõm cổ của cô, hơi thở thô trầm nặng nề phả lên gáy khiến Cố Tư Vũ cả thân thể hơi có chút gượng gạo căng cứng cho nên không dám cử động dù chỉ một động tác nhỏ.
Thời gian chậm chạp trôi qua, cô vẫn giữ nguyên trạng thái như thế đến nỗi bả vai tê cứng. Cuối cùng không chịu nổi nữa liền khẽ khàng xoay người lại, bắt gặp hắn đang yên lặng ngủ, nếu bình thường khi tỉnh táo nói Tu Thần Khước là ác ma sống thì lúc ngủ hắn là thiên sứ.
Hai hàng lông mi dài nhảy nhót xinh đẹp như những cánh bướm uyển chuyển múa theo điệu nhạc, da mặt trắng màu ngọc, sống mũi cao thanh mảnh lại đem theo lạnh lùng nghiêm nghị. Môi mỏng màu bạc hơi mím lại, lông mày đen huyền rậm rạp hình lưỡi kiếm, có nhiều người từng nói hắn chính là bức tượng điêu khắc thượng đế lỡ tay đánh rơi xuống trần thế bụi bặm.
Cô vô thức đưa tay lên chạm vào những sợi lông mi mỏng đen tuyền của hắn, thật muốn sờ sờ một chút.
Lúc này, hắn chầm chậm nâng lên mí mắt liền mở ra...
Đôi con ngươi lạnh lẽo không chút tàn dư ánh sáng bây giờ hơi mập mờ nguy hiểm, sau khi hắn tỉnh ngủ thật giống như con mãnh thú rình mồi chăm chú đối diện với khuôn mặt cô không chút bài xích, Cố Tư Vũ nhìn sâu vào mảng u ám trong mắt hắn, lại tựa như lạc vào hố đen không có lối thoát, cuốn hút một cách triệt để.
"Muốn cái gì?" Hắn bỗng lên tiếng, giọng nói khàn khàn.
A? Hả? Muốn cái gì muốn?
Cố Tư Vũ chớp chớp mắt, hé miệng đáp "Anh nói gì nha?"
Tu Thần Khước chống tay xuống nệm nâng người ngồi dậy, ánh mắt rơi lên trên mấy ngón thon trắng ngần của cô nhìn một hồi lâu.
"Tay em, muốn rờ má tôi sao?"
"Ách?" Cố Tư Vũ ngậm miệng, cắn cắn môi dưới, thật là hắn ta thế nào lại nghĩ rằng cô muốn rờ má hắn chứ?
"Tôi không có! Tôi không có muốn rờ má anh nha, tôi là muốn sờ mi mắt anh!"
Đây chính là lỡ mồm nói ra thôi có được không?
Cô chắc chắn là không có thông qua não mà nghiêm thật thốt ra, bây giờ trong lòng Cố Tư Vũ ớn lạnh một trận, thật muốn tát ba cái vào mặt mình mà...!
Vậy là xong rồi?
"Cố tiểu thư..."
"Tôi muốn yên tĩnh một mình." cô trả lại điện thoại cho tên vệ sĩ hướng về phía cậu ta nói.
"Vâng thưa Cố tiểu thư, cô cần gì cứ gọi chúng tôi ra đứng bên ngoài."
Cô gật nhẹ đầu đồng ý, ra bên ngoài đứng cái gì chứ? Sợ cô chạy mất thì đúng hơn.
Cố Tư Vũ yên lặng ngồi lên trên nệm nhìn ra ngoài cửa sổ có phong cảnh thoáng qua thật khiến người khác yêu thích. Một cẩm viên lớn với cấu trúc mái vòm, các loài hoa quý đua nhau nở toả ra mùi hương thơm nhẹ nhàng vừa vặn lọt vào cánh mũi cô, Cố Tư Vũ trước đây không để ý tới những thứ này ngược lại đối với nơi kìm hãm tự do của mình lại vô cùng căm ghét, cô vốn không nhận ra giá trị nhan sắc của chúng huống hồ gì là ngồi ngắm nhìn.
Trải qua một kiếp người, chết năm vừa mới hai lăm tuổi, tuổi mà đáng ra người con gái đẹp nhất thì số phận của cô lại không được như thế.
Tự do, tôn nghiêm, gia đình, bạn bè, tình yêu, cô mất đi hết thảy chỉ vì gặp được hắn ta...
Nhưng nếu cô chịu hoà hảo mối quan hệ này với hắn thì có lẽ cô vẫn còn cơ hội thoát ra khỏi cái nhà tù vô hình này, nếu cứng đối cứng không nổi thì cô chỉ còn có thể lạt mềm buộc chặt.
Suy nghĩ miên man trong đầu rồi cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Trong mơ, cô mơ thấy khoảnh khắc lúc bản thân dìm mình trong dòng nước lạnh ngắt kia. Ngay lúc cô cảm giác thấy thân thể nhẹ bẫng, một khuôn mặt quen thuộc hiện ra.
"Cố Tư Vũ!"
A... là hắn, tên ác ma sống Tu Thần Khước.
Cô trông thấy người hắn ướt đẫm nước, mái tóc đen được chăm sóc kỹ càng thường ngày rũ xuống bết bên trên trán hắn. Đôi mắt đen thui trong mọi hoàn cảnh đều trầm lắng không biến sắc của hắn bây giờ hình như vì cô mà nhiễu loạn, mấy tia ánh sáng nhảy nhót nơi đáy mắt khiến cô muốn đưa tay chạm vào, hắn làm sao thế?
Bộ dạng không trầm ổn lạnh lẽo như thường ngày, đôi mắt hắn bây giờ rất sống động hình như còn đem theo chút gì đó khẩn trương.
"Cố Tư Vũ! Em nghe thấy tôi không...?"
Lúc ấy mơ mơ hồ hồ hắn đang nói cái gì đó thì cô bừng tỉnh, mồ hôi bịn rịn trên trán.
Sắc trời lúc này từ ban ngày đã chuyển sang màu vàng nhạt, Cố Tư Vũ đảo mắt nhìn xung quanh, thì ra là cô ngủ thiếp đi trên giường của Tu Thần Khước? Nhưng giấc mơ vừa nãy là như thế nào? Vì sao cô lại mơ thấy những việc của kiếp trước sau khi chết đi chứ?
Cố gắng nhớ lại lúc đó hắn nói gì nhưng đối với một giấc mơ cô thường tỉnh dậy liền quên sạch sẽ.
Tiếng xe hơi chuyển động đánh vào màng nhĩ cô, giờ này có lẽ Tu Thần Khước đã về. Cố Tư Vũ thu lại những vấn đề khó hiểu trong đầu, nhanh chóng quay lại giường kéo chăn trùm lên giả vờ ngủ, cô hiện tại không muốn cùng hắn đối mặt chút nào.
Mấy phút đồng hồ sau đó cô đã nghe thấy tiếng giày da nện trên nền sảnh hướng về phía phòng.
"Tu tiên sinh, Cố tiểu thư ngủ từ trưa tới bây giờ."
Cô nghĩ là mấy tên vệ sĩ đang báo cáo tình hình với hắn, Cố Tư Vũ ngay lập tức dỏng tai lên nghe ngóng, có nói xấu gì cô không đó a?
"Cô ấy hôm nay không có đòi đập phá thứ gì, như là thành người khác vậy..."
"Được rồi, lui đi." Giọng nói thô trọng của người đàn ông chậm rãi vang lên.
Đám vệ sĩ vừa bước chân rời khỏi, cô nghe thấy tiếng mở cửa phòng.
Tu Thần Khước nhẹ nhàng đến cạnh giường cô, trên nệm vì trọng lượng của hắn mà trũng xuống một vùng. Nhịp tim của Cố Tư Vũ cũng theo từng động tác nhỏ của hắn mà tăng vọt, suýt chút nữa bắn ra khỏi cổ họng. Hắn nhấc tấm chăn phủ trên người cô ném sang một bên sau đó sải tay to lớn bao bọc lấy cả thân thể nhỏ bé của cô lôi kéo lọt thỏm vào trong lòng hắn.
"Tôi biết em chưa có ngủ." Giọng nói của Tu Thần Khước có đem theo giễu cợt.
Cố Tư Vũ dè dặt xoay người vừa vặn để trong tư thế thoải mái nhất, cô đối diện với đôi con ngươi sắc như đao của hắn cả linh hồn liền run rẩy. Chấp niệm đối với con người này quá sâu, cô vẫn không thể buông xuống được đoạn ký ức tồi tệ của kiếp trước.
Hắn lại không có để ý cô quá nhiều như thế, nâng lên ngón tay thon dài như ngọc một động tác sờ sờ bên trên cái trán của cô, hé miệng nói "Ngày hôm nay rất ngoan?"
Cô hơi dừng lại một chút thẫn thờ, chính là gặp quỷ mới nhìn ra nét ôn nhu của hắn ta, sau đó vừa kịp nhận thức mới gật đầu cái rụp.
Tu Thần Khước tâm tình không tệ, hắn đặt đầu mình lên gối gần sát với hõm cổ của cô, hơi thở thô trầm nặng nề phả lên gáy khiến Cố Tư Vũ cả thân thể hơi có chút gượng gạo căng cứng cho nên không dám cử động dù chỉ một động tác nhỏ.
Thời gian chậm chạp trôi qua, cô vẫn giữ nguyên trạng thái như thế đến nỗi bả vai tê cứng. Cuối cùng không chịu nổi nữa liền khẽ khàng xoay người lại, bắt gặp hắn đang yên lặng ngủ, nếu bình thường khi tỉnh táo nói Tu Thần Khước là ác ma sống thì lúc ngủ hắn là thiên sứ.
Hai hàng lông mi dài nhảy nhót xinh đẹp như những cánh bướm uyển chuyển múa theo điệu nhạc, da mặt trắng màu ngọc, sống mũi cao thanh mảnh lại đem theo lạnh lùng nghiêm nghị. Môi mỏng màu bạc hơi mím lại, lông mày đen huyền rậm rạp hình lưỡi kiếm, có nhiều người từng nói hắn chính là bức tượng điêu khắc thượng đế lỡ tay đánh rơi xuống trần thế bụi bặm.
Cô vô thức đưa tay lên chạm vào những sợi lông mi mỏng đen tuyền của hắn, thật muốn sờ sờ một chút.
Lúc này, hắn chầm chậm nâng lên mí mắt liền mở ra...
Đôi con ngươi lạnh lẽo không chút tàn dư ánh sáng bây giờ hơi mập mờ nguy hiểm, sau khi hắn tỉnh ngủ thật giống như con mãnh thú rình mồi chăm chú đối diện với khuôn mặt cô không chút bài xích, Cố Tư Vũ nhìn sâu vào mảng u ám trong mắt hắn, lại tựa như lạc vào hố đen không có lối thoát, cuốn hút một cách triệt để.
"Muốn cái gì?" Hắn bỗng lên tiếng, giọng nói khàn khàn.
A? Hả? Muốn cái gì muốn?
Cố Tư Vũ chớp chớp mắt, hé miệng đáp "Anh nói gì nha?"
Tu Thần Khước chống tay xuống nệm nâng người ngồi dậy, ánh mắt rơi lên trên mấy ngón thon trắng ngần của cô nhìn một hồi lâu.
"Tay em, muốn rờ má tôi sao?"
"Ách?" Cố Tư Vũ ngậm miệng, cắn cắn môi dưới, thật là hắn ta thế nào lại nghĩ rằng cô muốn rờ má hắn chứ?
"Tôi không có! Tôi không có muốn rờ má anh nha, tôi là muốn sờ mi mắt anh!"
Đây chính là lỡ mồm nói ra thôi có được không?
Cô chắc chắn là không có thông qua não mà nghiêm thật thốt ra, bây giờ trong lòng Cố Tư Vũ ớn lạnh một trận, thật muốn tát ba cái vào mặt mình mà...!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Quay Trở Lại Bên Hắn
- Chương 2: Trọng Sinh
- Chương 3: Ký Ức Kiếp Trước
- Chương 4: Quan Hệ Hoà Hảo
- Chương 5: Muốn Rờ Má Tôi Sao
- Chương 6: Muốn Anh, Không Muốn Tử Sâm
- Chương 7: Thỏ Con
- Chương 8: Hiểu Lầm Lớn (Thượng)
- Chương 9: Hiểu Lầm Lớn (Trung)
- Chương 10: Hiểu Lầm Lớn (Hạ)
- Chương 11: Dùng Lời Để Mua, Không Dùng Tiền
- Chương 12: Em Rất Vừa Miệng
- Chương 13: Hắn Cũng Có Mặt Ngây Thơ
- Chương 14: Được Gặp Tình Nhân Vui Vẻ Sao
- Chương 15: Đại Ma Đầu Sủng Tôi
- Chương 16: Lão Công Tốt Nhất Thế Giới
- Chương 17: Em Chắc Chứ
- Chương 18: Yêu Anh Nhất Đó
- Chương 19: Tu Phu Nhân Của Mấy Người Thế Nào
- Chương 20: Em Gái Ngoài Giá Thú
- Chương 21: Ác Quỷ Từng Bị Tổn Thương
- Chương 22: Mệnh Lệnh Từ Tu Thần Khước
- Chương 23: Nguy Hiểm Kề Cạnh
- Chương 24: Gần Cái Chết
- Chương 25: Cố Tư Vũ Chính Là Mạng
- Chương 26: Toàn Tâm Toàn Ý Bên Cạnh Anh
- Chương 27: Hắn Đáng Yêu Nhiều Như Vậy
- Chương 28: Đòn Sát Phạt (Thượng)
- Chương 29: Đòn Sát Phạt (Trung)
- Chương 30: Đòn Sát Phạt (Hạ)
- Chương 31: Chỉ Cần Là Em Sẽ Đau Đớn Tê Tâm Liệt Phế
- Chương 32: Cút
- Chương 33: Đừng Hòng Toàn Mạng
- Chương 34: Đoạn Trí Nhớ Kinh Khủng
- Chương 35: Bài Thi Bị Chấm Gian Lận
- Chương 36: Có Cần Tôi Tìm Bác Sĩ Thú Y Không
- Chương 37: Giá Trị Nhan Sắc
- Chương 38: Chồng
- Chương 39: Lời Cảnh Cáo
- Chương 40: Ngươi Làm Thương Cô Ấy Ta Sẽ Giết Ngươi
- Chương 41: Lần Đầu Trải Nghiệm Cảm Giác Mạnh
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: Cẩu Nô Tài
- Chương 46: Hắn Không Phải Nhân Loại
- Chương 47: Tay Nghề Của Phồn Sát
- Chương 48: Nam Nhân Thân Thế Bí Ẩn
- Chương 49: Vây Đến Mức Khốn Đốn
- Chương 50: Tập Kích Trên Không Trung (Thượng)
- Chương 51: Tập Kích Trên Không Trung (Trung)
- Chương 52: Tập Kích Trên Không Trung (Hạ)
- Chương 53: Đối Mặt Với Nguy Hiểm
- Chương 54: Ranh Giới Sinh Tử
- Chương 55: Một Chút Cũng Không Nhớ Sao
- Chương 56: Bạn Trai Em Đã Trên Thiên Đường Rồi
- Chương 57: Chăm Bệnh
- Chương 58: Lệnh Tịch Thu Tài Sản
- Chương 59: Em Lại Vì Bảo Vệ Hắn Ta
- Chương 60: Anh Cuối Cùng Cũng Về Với Em Rồi
- Chương 61: Cô Là Ai
- Chương 62: Chân Tướng Sự Việc
- Chương 63: Mặt Của Ta Ông Cũng Dám Sờ
- Chương 64: Chẳng Qua Chỉ Thứ Tình Cảm Tạm Bợ
- Chương 65: Hắn Ta Cũng Là Người Bình Thường
- Chương 66: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Thượng)
- Chương 67: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Trung)
- Chương 68: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Hạ)
- Chương 69: Trở Về Cố Gia (Thượng)
- Chương 70: Trở Về Cố Gia (Trung)
- Chương 71: Trở Về Cố Gia (Hạ)
- Chương 72: Loại Người Lật Mặt Nhanh Như Anh Ta
- Chương 73: Tôi Tự Nguyện Yêu Anh Cũng Không Quan Tâm
- Chương 74: Dấu Ấn Định Tội Chết
- Chương 75: Lời Dụ Dỗ Của Ma Quỷ
- Chương 76: Cơn Giận Của Phồn Sát
- Chương 77: Nụ Hôn Cưỡng Đoạt
- Chương 78: Thân Thế Của Tri Tiết
- Chương 79: Hắn Không Ngây Thơ Như Vậy
- Chương 80: Buổi Tiệc Đêm Calibhoe
- Chương 81: Gặp Lại Người Yêu Cũ
- Chương 82: Lần Sau Đánh Chó Thì Dùng Roi
- Chương 83: Hội Ngộ
- Chương 84: Vô Tình Hay Hữu Ý
- Chương 85: Các Đại Nhân Vật Tương Phùng
- Chương 86: Tôi Chính Là Hẹp Hòi Như Vậy
- Chương 87: Sự Đụng Chạm Chết Người
- Chương 88: Tìm Cô Cứu Hoả
- Chương 89: Dập Lửa Thành Công Ngoài Mong Muốn
- Chương 90: Người Mà Bản Thân Hắn Đặc Biệt Dung Túng
- Chương 91: Tại Sao Còn Chưa Đến Bồi Trẫm
- Chương 92: Nho Chua
- Chương 93: Buổi Đấu Giá Ngầm
- Chương 94: Cậu Không Nói, Tôi Cũng Biết Cậu Ngu
- Chương 95: Ngày Xưa Người Ta Thường Gọi Là Hôn Quân
- Chương 96: Loại Cảm Giác Nuông Chiều Quen Thuộc
- Chương 97: Lấy Tư Cách Gì Để Tặng Vật Cho Cô
- Chương 98: Cảnh Bên Ngoài Đó Đẹp Hơn Ta À
- Chương 99: Cô Khi Dễ Ta Hả
- Chương 100: Giúp Tôi Khôi Phục Trí Nhớ
- Chương 101: Thăm Cố Kiều
- Chương 102: Bắt Gặp Tương Cầm Quan Hệ Bất Chính
- Chương 103: Ký Ức Ngủ Quên Từng Đoạn Lướt Qua
- Chương 104: Thức Ăn Miễn Phí Ngon Hơn Trả Tiền
- Chương 105: Oan Gia Tương Phùng, Không Đội Trời Chung
- Chương 106: Hai Kẻ Thù Cùng Ngồi Ăn Cơm
- Chương 107: Chỉ Bởi Vì Ta Luôn Luôn Thích Cô
- Chương 108: Cự Tuyệt
- Chương 109: Bản Tính Phòng Ngự Quá Cao
- Chương 110: Cố Thị Lâm Vào Khủng Hoảng
- Chương 111: Cải Tử Hoàn Sinh
- Chương 112: Anh Ấy Thích Ăn Bánh Bao Ngọt
- Chương 113: Coi Tôi Đần Sao?
- Chương 114: Tôi Còn Cách Nào Nữa Đây?
- Chương 115: Kẻ Si Tình, Thường Sẽ Rất Khổ Sở
- Chương 116: Chuyển Biến Ký Ức
- Chương 117: Hồi Tưởng (1)
- Chương 118: Hồi Tưởng (2)
- Chương 119: Hồi Tưởng (3)
- Chương 120: Hồi Tưởng (4)
- Chương 121: Hồi Tưởng (5)
- Chương 122: Thực Sự Xin Lỗi Anh
- Chương 123: Tỉnh lại
- Chương 124: Anh đau lắm
- Chương 125: Nhận ra giá trị của anh rồi, vậy thì em tận dụng anh đi
- Chương 126: Cô là đang cầu xin tôi giết cô đi sao
- Chương 127: Trong mắt anh chỉ có em và những người khác
- Chương 128: Không ăn được thì đạp đổ
- Chương 129: Đầy tình nồng ý đậm
- Chương 130: Gia đình của hắn chỉ có một mình cô
- Chương 131: Bởi vì trân trọng cho nên sẽ không tuỳ tiện
- Chương 132: Không được phép liên lạc với hắn
- Chương 133: Đây có tính là đang hối lộ cô hay không
- Chương 134: Em càng ngày càng yêu anh điên cuồng
- Chương 135: Nam sắc suy cho cùng cũng chỉ là da với thịt
- Chương 136: Em có phải cho rằng anh rất dễ bị dụ hay không?
- Chương 137: Hắn đây quá phạm quy
- Chương 138: Vì cậu đần
- Chương 139: Cô có ghét ta không
- Chương 140: Thay vì cho rằng bản thân mình bị ép buộc
- Chương 141: Cô sáng ngời hơn tất cả mọi thứ trên đời
- Chương 142: Lần đầu thấy hắn khóc to như vậy
- Chương 143