Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt - Chương 34: Đoạn Trí Nhớ Kinh Khủng
Chương trước- Chương 1: Quay Trở Lại Bên Hắn
- Chương 2: Trọng Sinh
- Chương 3: Ký Ức Kiếp Trước
- Chương 4: Quan Hệ Hoà Hảo
- Chương 5: Muốn Rờ Má Tôi Sao
- Chương 6: Muốn Anh, Không Muốn Tử Sâm
- Chương 7: Thỏ Con
- Chương 8: Hiểu Lầm Lớn (Thượng)
- Chương 9: Hiểu Lầm Lớn (Trung)
- Chương 10: Hiểu Lầm Lớn (Hạ)
- Chương 11: Dùng Lời Để Mua, Không Dùng Tiền
- Chương 12: Em Rất Vừa Miệng
- Chương 13: Hắn Cũng Có Mặt Ngây Thơ
- Chương 14: Được Gặp Tình Nhân Vui Vẻ Sao
- Chương 15: Đại Ma Đầu Sủng Tôi
- Chương 16: Lão Công Tốt Nhất Thế Giới
- Chương 17: Em Chắc Chứ
- Chương 18: Yêu Anh Nhất Đó
- Chương 19: Tu Phu Nhân Của Mấy Người Thế Nào
- Chương 20: Em Gái Ngoài Giá Thú
- Chương 21: Ác Quỷ Từng Bị Tổn Thương
- Chương 22: Mệnh Lệnh Từ Tu Thần Khước
- Chương 23: Nguy Hiểm Kề Cạnh
- Chương 24: Gần Cái Chết
- Chương 25: Cố Tư Vũ Chính Là Mạng
- Chương 26: Toàn Tâm Toàn Ý Bên Cạnh Anh
- Chương 27: Hắn Đáng Yêu Nhiều Như Vậy
- Chương 28: Đòn Sát Phạt (Thượng)
- Chương 29: Đòn Sát Phạt (Trung)
- Chương 30: Đòn Sát Phạt (Hạ)
- Chương 31: Chỉ Cần Là Em Sẽ Đau Đớn Tê Tâm Liệt Phế
- Chương 32: Cút
- Chương 33: Đừng Hòng Toàn Mạng
- Chương 34: Đoạn Trí Nhớ Kinh Khủng
- Chương 35: Bài Thi Bị Chấm Gian Lận
- Chương 36: Có Cần Tôi Tìm Bác Sĩ Thú Y Không
- Chương 37: Giá Trị Nhan Sắc
- Chương 38: Chồng
- Chương 39: Lời Cảnh Cáo
- Chương 40: Ngươi Làm Thương Cô Ấy Ta Sẽ Giết Ngươi
- Chương 41: Lần Đầu Trải Nghiệm Cảm Giác Mạnh
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: Cẩu Nô Tài
- Chương 46: Hắn Không Phải Nhân Loại
- Chương 47: Tay Nghề Của Phồn Sát
- Chương 48: Nam Nhân Thân Thế Bí Ẩn
- Chương 49: Vây Đến Mức Khốn Đốn
- Chương 50: Tập Kích Trên Không Trung (Thượng)
- Chương 51: Tập Kích Trên Không Trung (Trung)
- Chương 52: Tập Kích Trên Không Trung (Hạ)
- Chương 53: Đối Mặt Với Nguy Hiểm
- Chương 54: Ranh Giới Sinh Tử
- Chương 55: Một Chút Cũng Không Nhớ Sao
- Chương 56: Bạn Trai Em Đã Trên Thiên Đường Rồi
- Chương 57: Chăm Bệnh
- Chương 58: Lệnh Tịch Thu Tài Sản
- Chương 59: Em Lại Vì Bảo Vệ Hắn Ta
- Chương 60: Anh Cuối Cùng Cũng Về Với Em Rồi
- Chương 61: Cô Là Ai
- Chương 62: Chân Tướng Sự Việc
- Chương 63: Mặt Của Ta Ông Cũng Dám Sờ
- Chương 64: Chẳng Qua Chỉ Thứ Tình Cảm Tạm Bợ
- Chương 65: Hắn Ta Cũng Là Người Bình Thường
- Chương 66: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Thượng)
- Chương 67: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Trung)
- Chương 68: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Hạ)
- Chương 69: Trở Về Cố Gia (Thượng)
- Chương 70: Trở Về Cố Gia (Trung)
- Chương 71: Trở Về Cố Gia (Hạ)
- Chương 72: Loại Người Lật Mặt Nhanh Như Anh Ta
- Chương 73: Tôi Tự Nguyện Yêu Anh Cũng Không Quan Tâm
- Chương 74: Dấu Ấn Định Tội Chết
- Chương 75: Lời Dụ Dỗ Của Ma Quỷ
- Chương 76: Cơn Giận Của Phồn Sát
- Chương 77: Nụ Hôn Cưỡng Đoạt
- Chương 78: Thân Thế Của Tri Tiết
- Chương 79: Hắn Không Ngây Thơ Như Vậy
- Chương 80: Buổi Tiệc Đêm Calibhoe
- Chương 81: Gặp Lại Người Yêu Cũ
- Chương 82: Lần Sau Đánh Chó Thì Dùng Roi
- Chương 83: Hội Ngộ
- Chương 84: Vô Tình Hay Hữu Ý
- Chương 85: Các Đại Nhân Vật Tương Phùng
- Chương 86: Tôi Chính Là Hẹp Hòi Như Vậy
- Chương 87: Sự Đụng Chạm Chết Người
- Chương 88: Tìm Cô Cứu Hoả
- Chương 89: Dập Lửa Thành Công Ngoài Mong Muốn
- Chương 90: Người Mà Bản Thân Hắn Đặc Biệt Dung Túng
- Chương 91: Tại Sao Còn Chưa Đến Bồi Trẫm
- Chương 92: Nho Chua
- Chương 93: Buổi Đấu Giá Ngầm
- Chương 94: Cậu Không Nói, Tôi Cũng Biết Cậu Ngu
- Chương 95: Ngày Xưa Người Ta Thường Gọi Là Hôn Quân
- Chương 96: Loại Cảm Giác Nuông Chiều Quen Thuộc
- Chương 97: Lấy Tư Cách Gì Để Tặng Vật Cho Cô
- Chương 98: Cảnh Bên Ngoài Đó Đẹp Hơn Ta À
- Chương 99: Cô Khi Dễ Ta Hả
- Chương 100: Giúp Tôi Khôi Phục Trí Nhớ
- Chương 101: Thăm Cố Kiều
- Chương 102: Bắt Gặp Tương Cầm Quan Hệ Bất Chính
- Chương 103: Ký Ức Ngủ Quên Từng Đoạn Lướt Qua
- Chương 104: Thức Ăn Miễn Phí Ngon Hơn Trả Tiền
- Chương 105: Oan Gia Tương Phùng, Không Đội Trời Chung
- Chương 106: Hai Kẻ Thù Cùng Ngồi Ăn Cơm
- Chương 107: Chỉ Bởi Vì Ta Luôn Luôn Thích Cô
- Chương 108: Cự Tuyệt
- Chương 109: Bản Tính Phòng Ngự Quá Cao
- Chương 110: Cố Thị Lâm Vào Khủng Hoảng
- Chương 111: Cải Tử Hoàn Sinh
- Chương 112: Anh Ấy Thích Ăn Bánh Bao Ngọt
- Chương 113: Coi Tôi Đần Sao?
- Chương 114: Tôi Còn Cách Nào Nữa Đây?
- Chương 115: Kẻ Si Tình, Thường Sẽ Rất Khổ Sở
- Chương 116: Chuyển Biến Ký Ức
- Chương 117: Hồi Tưởng (1)
- Chương 118: Hồi Tưởng (2)
- Chương 119: Hồi Tưởng (3)
- Chương 120: Hồi Tưởng (4)
- Chương 121: Hồi Tưởng (5)
- Chương 122: Thực Sự Xin Lỗi Anh
- Chương 123: Tỉnh lại
- Chương 124: Anh đau lắm
- Chương 125: Nhận ra giá trị của anh rồi, vậy thì em tận dụng anh đi
- Chương 126: Cô là đang cầu xin tôi giết cô đi sao
- Chương 127: Trong mắt anh chỉ có em và những người khác
- Chương 128: Không ăn được thì đạp đổ
- Chương 129: Đầy tình nồng ý đậm
- Chương 130: Gia đình của hắn chỉ có một mình cô
- Chương 131: Bởi vì trân trọng cho nên sẽ không tuỳ tiện
- Chương 132: Không được phép liên lạc với hắn
- Chương 133: Đây có tính là đang hối lộ cô hay không
- Chương 134: Em càng ngày càng yêu anh điên cuồng
- Chương 135: Nam sắc suy cho cùng cũng chỉ là da với thịt
- Chương 136: Em có phải cho rằng anh rất dễ bị dụ hay không?
- Chương 137: Hắn đây quá phạm quy
- Chương 138: Vì cậu đần
- Chương 139: Cô có ghét ta không
- Chương 140: Thay vì cho rằng bản thân mình bị ép buộc
- Chương 141: Cô sáng ngời hơn tất cả mọi thứ trên đời
- Chương 142: Lần đầu thấy hắn khóc to như vậy
- Chương 143
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt
Chương 34: Đoạn Trí Nhớ Kinh Khủng
Thời điểm mà Cố Tư Vũ xuất viện đi học trở lại đã là khoảng thời gian vừa vặn bước vào kỳ thi.
Buổi sáng bảy rưỡi, Tu Thần Khước tiện đường đi công ty cho nên hắn ta cùng với Adam đích thân đưa cô đến trường.
"Anh yêu, tạm biệt." Cô mở tay nắm cửa xe bước xuống một chân, mỉm cười với hắn ta.
Hắn ừm một tiếng trầm thấp qua cuống họng, vẫn chăm chú đánh máy vi tính không có nghoảnh mặt nhìn cô cái nào. Con người này kiệm lời như vậy, Cố Tư Vũ buồn bực trong lòng, kiếp trước hay kiếp này đều chưa từng chứng kiến hắn nói quá dăm ba câu, cho dù có thì cũng chỉ quá tám chữ.
Cô thở dài, xem ra kế hoạch thuần hoá con mãnh thú này còn rất gian nan.
"Khi nào tan học sẽ nhắn tin cho anh."
Cố Tư Vũ dướn người chụt chụt hai cái hôn lên trên má người đàn ông, sau đó một tay xách balo lạch bạch chạy đi mất.
Ba giây đồng hồ khi cô gái chạy đi, hoà mình vào đám đồng học di chuyển trên sân trường nhộn nhịp, Tu Thần Khước mới rời mắt khỏi máy vi tính hướng ánh nhìn theo bóng lưng mảnh mai giống như con sóc nhỏ đang vui vẻ kia của cô.
Khoé môi đạm bạc xinh đẹp hơi khẽ cong lên, đáy mắt thâm u lan tràn đốm lửa nhỏ. Màu sắc thế giới chung quanh trong mắt hắn đều là trắng đen, chỉ có cô luôn lấp lánh rạng ngời như vậy, giống như là nắng mai, giống như là hàn quang...
Adam ngồi phía trên ghế lái chính, dè dặt nhìn ông chủ qua kính chiếu hậu, mở miệng nói "Tiên sinh, Cố Tiểu Thư cô ấy chắc sẽ không phát hiện ra đâu?"
Tu Thần Khước khôi phục vẻ cao lãnh, ngũ quan trước sau như một, bởi vì rèm cửa xe bên trái kéo xuống ngăn cản ánh sáng bên ngoài cho nên khuôn mặt hắn nửa sáng nửa tối, hiện ra cảnh phong tình liễm diễm ma mị lòng người.
Hắn đặt tay lên vành thành máy tính, chậm rãi gập xuống "Phát hiện thì thế nào?"
"A?" Adam bày ra vẻ mặt vô tội nhấc ngón tay gãi trên cái trán "Chỉ sợ rằng cô ấy náo loạn."
Tựa hồ thanh âm cậu ta vừa rơi xuống không khí trong xe liền đặc quánh ảm đạm, hắn ngả người dựa vào ghế lông thú, đại khái bởi vì vết thương nặng chưa lành hẳn kia mà hơi nheo mắt dựng người trở lại ở trong tư thế thẳng tắp. Dưới ánh sáng mờ mờ nửa đen nửa trắng, khuôn mặt hắn dường như trở nên nguy hiểm hơn.
Hắn chồng hai chân thon dài lên nhau trong điệu bộ tư thái mệt mỏi, mắt nhìn về một điểm vô định phía trước, giọng nói lười biếng trả lời "Sẽ không."
Không gian trở lại yên tĩnh, các đồng học đến trường bước qua đây không nhịn nổi tò mò ngó nghiêng qua lại chiếc Maybach tối màu âm trầm đậu ở bên ven đường. Chiếc xe không chịu rời đi, tắt máy, nguội lạnh tràn cả ra chung quanh.
Adam không có lệnh của ông chủ đương nhiên sẽ không có lá gan tự ý rời đi, chỉ len lén nhìn hắn qua gương chiếu hậu, vừa vặn thấy vẻ mặt hắn như là đang suy tính điều gì.
"Điều động Hắc Huyền Bạch quay trở lại đây, giao ả tiện nhân kia lại cho Thẩm Kiêu giải quyết." Một lúc lâu sau hắn mới lại lên tiếng "Sắp xếp lịch hai giờ chiều nay đi California."
"Cố tiểu thư sẽ đi cùng chúng ta sao?"
"California rất nhiều mối nguy hại, không thể để cô ấy theo."
Adam gật đầu, mặt mũi nghiêm túc "Vậy tôi lập tức sắp xếp để cho anh em Hắc Huyền Bạch bảo vệ tiểu thư."
"Không cần." Tu Thần Khước ngón tay thon dài gõ thành nhịp trên đầu gối "Hắc Huyền Bạch theo chúng ta."
Adam lập tức sửng sốt "Tiên sinh! Nếu như vậy..."
"Adam." Hắn hơi khẽ nheo mắt lại nhìn chăm chú cậu ta "Tôi tự biết làm gì."
Cậu nghe vậy cũng không dám phản bác hắn nữa, ông chủ trước sau đều đã có suy tính, nếu không đặt ra sẵn thiên la địa võng sẽ không làm liều. Đây chính là quy tắc hành động của ông chủ, nắm chắc phần thắng trong lòng bàn tay mới bắt đầu trở mình.
Tu Thần Khước, hai mươi chín tuổi, một mình điều hành hai giới Hắc Bạch Đạo đứng đầu Đông Nam Á.
Cho nên, tuyệt nhiên không phải con người bình thường, càng sẽ không tầm thường...
Cố Tư Vũ nhanh chóng vào trong lớp, lúc này đã bắt đầu bài thi đầu tiên.
"Em tới muộn..." cô thở gấp, mồ hôi phủ trên trán thành tầng lớp mỏng mịn, tay vịn vào cửa lớp.
Các đồng học nhìn thấy cô đã ngoảnh mặt lại nhìn, bắt đầu liền bàn tán xôn xao.
Cô giáo chủ nhiệm nâng lên gọng kính quan sát cô một lúc lâu mới gật đầu "Mau vào lớp đi."
Cô hướng phía bàn học cuối lớp gần cái cửa sổ ngồi xuống, các đồng học đã có người quay lên quay xuống nhìn ngó cô trên dưới khiến cho Cố Tư Vũ nhíu nhíu chân lông mày, trông cô có cái gì kỳ lạ lắm hay sao?
Đúng lúc bài thi vừa được phát cô cũng đồng thời nghe loáng thoáng hai người bạn ngồi cách đó không xa đang nói chuyện. Đại khái chính là về việc cô nghỉ học lâu dài, và...
"Cố Kiều mất tích rồi đấy biết không?" Một bạn nam thì thầm nói nhỏ bên tai bạn nữ.
"Hả? Cố Kiều chẳng phải là em gái Cố Tư Vũ?"
"Ngày mà Cố Tư Vũ quay lại học đầu tiên ấy, Cố Kiều cũng đồng thời mất tích rồi."
"Liệu họ có liên quan tới nhau không nhỉ?"
"Con gái mất tích, chẳng lẽ Cố gia không quan tâm chút nào sao?"
Cố Tư Vũ sửng sốt cảm thấy ngay cả lỗ chân lông cũng lạnh buốt, sống lưng dâng lên một trận đau nhức...
Cố Kiều mất tích?
Loại chuyện này khả năng duy nhất chỉ có Tu Thần Khước có thể làm ra, vậy là hắn ta đã biết ả là hung thủ định thiêu chết cô...
Tờ giấy trắng được phát tới bàn của cô, Cố Tư Vũ tâm tình rắm rối nhìn mấy dòng chữ in trên kia, các khớp ngón tay vô thức siết chặt thành quyền. Đúng là ả xứng đáng, nhưng rơi vào tay Tu Thần Khước hắn ta sẽ không để cho ả được hưởng cái chết dễ dàng như vậy, vạn nhất hắn sẽ hành hạ ả dần mòn trong sự đau đớn giống như loại hình thức kiếp trước cô đã chứng kiến bạn thân nhất của cô chết đi, nó đã trở thành nỗi ám ảnh bên trong sâu linh hồn cô và bây giờ đang bị khơi dậy mạnh mẽ...
Kiếp trước đây, người bạn duy nhất toàn tâm ý bên cạnh cô vì cô mà phải chịu cái chết đau đớn và tàn khốc nhất.
Cho tới tận bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ, khoảnh khắc bản thân bị hắn ta ép cô trợn mắt mà nhìn bạn mình chết, cơ thể không toàn vẹn, rời rạc thành từng mảnh thịt vụn.
Trong cổ họng Cố Tư Vũ dâng lên một chất dịch nhầy, khó chịu muốn nôn mửa.
Cô nắm chặt góc giấy bài thi khiến nó nhàu nát, từng đoạn ký ức như thời kỳ nguyên thuỷ ngủ yên được khai sáng dần dần hiện ra trước mắt...
Hình ảnh một cô gái gào khóc dữ dội, trên trán đầy máu nhìn về phía cô cầu cứu nhưng cô không làm được điều gì bởi tay chân đã bị khống chế chặt, chỉ biết liên tiếp chửi rủa tên một người đàn ông.
"Tu Thần Khước! Tên ác ma cầm thú, súc vật, anh không phải loài người...!" Cô nghiến răng nghiến lợi, mắt đỏ đục ngầu.
Người đàn ông lười biếng quan sát cô vật vã trên nền đất, ngũ quan lạnh lẽo khiến tâm kẻ khác phải chảy máu, khí huyết sôi trào ngược.
Hắn cười như không cười, đoá hồng môi hé mở nói duy nhất một chữ "Giết."
Bốn con ngựa đã trổ mã sức lực chẳng khác gì một cái xe máy rồ ga bắn ra chung quanh, chúng vọt về phía trước theo tứ phía đem thân thể cô gái nằm bất lực kia kéo căng rách thành nhiều mảnh. Không khí tràn ngập cỗ mùi hương máu tanh tưởi buồn nôn, thịt vụn dập nát bắn tung trên không gian rồi rơi xuống, máu tanh phun trào như đoá hoa bỉ ngạn nở rộ lan tràn ra toàn bộ một vùng đất.
Cái đầu nghẹo sang một phía lệch như đoạn dây đã đứt, cho đến cuối cùng vẫn trợn trừng mắt đầy ý trăn trối đối với thế gian.
Mây mưa kinh diễm, một màn quá sức chịu đựng của con người, vậy mà bốn nam nhân kia vẫn đứng lạnh tanh trên mặt không biểu đạt cảm xúc.
Cố Tư Vũ nhớ khi đó cô sợ hãi quá độ liền kêu gào lên đầy kinh hoàng liên tục vùng vẫy ra khỏi sự kiềm chế của hắn ta, chửi rủa hắn sẽ sớm bị quả báo, sẽ sớm chết đi rồi mới chìm vào hôn mê, một tháng sau đó tựa như người điên điên dại dại bất cứ khi nào gặp Tu Thần Khước cũng sẽ đại náo thiên cung với hắn, nguyền rủa hắn...
Nghĩ tới đây cầu vai nhỏ bé của Cố Tư Vũ khẽ run rẩy, đoạn trí nhớ quá mức kinh khủng kia khiến cho cô đầu choáng mắt hoa, bưng mặt bụm miệng, lập tức nôn khan.
Buổi sáng bảy rưỡi, Tu Thần Khước tiện đường đi công ty cho nên hắn ta cùng với Adam đích thân đưa cô đến trường.
"Anh yêu, tạm biệt." Cô mở tay nắm cửa xe bước xuống một chân, mỉm cười với hắn ta.
Hắn ừm một tiếng trầm thấp qua cuống họng, vẫn chăm chú đánh máy vi tính không có nghoảnh mặt nhìn cô cái nào. Con người này kiệm lời như vậy, Cố Tư Vũ buồn bực trong lòng, kiếp trước hay kiếp này đều chưa từng chứng kiến hắn nói quá dăm ba câu, cho dù có thì cũng chỉ quá tám chữ.
Cô thở dài, xem ra kế hoạch thuần hoá con mãnh thú này còn rất gian nan.
"Khi nào tan học sẽ nhắn tin cho anh."
Cố Tư Vũ dướn người chụt chụt hai cái hôn lên trên má người đàn ông, sau đó một tay xách balo lạch bạch chạy đi mất.
Ba giây đồng hồ khi cô gái chạy đi, hoà mình vào đám đồng học di chuyển trên sân trường nhộn nhịp, Tu Thần Khước mới rời mắt khỏi máy vi tính hướng ánh nhìn theo bóng lưng mảnh mai giống như con sóc nhỏ đang vui vẻ kia của cô.
Khoé môi đạm bạc xinh đẹp hơi khẽ cong lên, đáy mắt thâm u lan tràn đốm lửa nhỏ. Màu sắc thế giới chung quanh trong mắt hắn đều là trắng đen, chỉ có cô luôn lấp lánh rạng ngời như vậy, giống như là nắng mai, giống như là hàn quang...
Adam ngồi phía trên ghế lái chính, dè dặt nhìn ông chủ qua kính chiếu hậu, mở miệng nói "Tiên sinh, Cố Tiểu Thư cô ấy chắc sẽ không phát hiện ra đâu?"
Tu Thần Khước khôi phục vẻ cao lãnh, ngũ quan trước sau như một, bởi vì rèm cửa xe bên trái kéo xuống ngăn cản ánh sáng bên ngoài cho nên khuôn mặt hắn nửa sáng nửa tối, hiện ra cảnh phong tình liễm diễm ma mị lòng người.
Hắn đặt tay lên vành thành máy tính, chậm rãi gập xuống "Phát hiện thì thế nào?"
"A?" Adam bày ra vẻ mặt vô tội nhấc ngón tay gãi trên cái trán "Chỉ sợ rằng cô ấy náo loạn."
Tựa hồ thanh âm cậu ta vừa rơi xuống không khí trong xe liền đặc quánh ảm đạm, hắn ngả người dựa vào ghế lông thú, đại khái bởi vì vết thương nặng chưa lành hẳn kia mà hơi nheo mắt dựng người trở lại ở trong tư thế thẳng tắp. Dưới ánh sáng mờ mờ nửa đen nửa trắng, khuôn mặt hắn dường như trở nên nguy hiểm hơn.
Hắn chồng hai chân thon dài lên nhau trong điệu bộ tư thái mệt mỏi, mắt nhìn về một điểm vô định phía trước, giọng nói lười biếng trả lời "Sẽ không."
Không gian trở lại yên tĩnh, các đồng học đến trường bước qua đây không nhịn nổi tò mò ngó nghiêng qua lại chiếc Maybach tối màu âm trầm đậu ở bên ven đường. Chiếc xe không chịu rời đi, tắt máy, nguội lạnh tràn cả ra chung quanh.
Adam không có lệnh của ông chủ đương nhiên sẽ không có lá gan tự ý rời đi, chỉ len lén nhìn hắn qua gương chiếu hậu, vừa vặn thấy vẻ mặt hắn như là đang suy tính điều gì.
"Điều động Hắc Huyền Bạch quay trở lại đây, giao ả tiện nhân kia lại cho Thẩm Kiêu giải quyết." Một lúc lâu sau hắn mới lại lên tiếng "Sắp xếp lịch hai giờ chiều nay đi California."
"Cố tiểu thư sẽ đi cùng chúng ta sao?"
"California rất nhiều mối nguy hại, không thể để cô ấy theo."
Adam gật đầu, mặt mũi nghiêm túc "Vậy tôi lập tức sắp xếp để cho anh em Hắc Huyền Bạch bảo vệ tiểu thư."
"Không cần." Tu Thần Khước ngón tay thon dài gõ thành nhịp trên đầu gối "Hắc Huyền Bạch theo chúng ta."
Adam lập tức sửng sốt "Tiên sinh! Nếu như vậy..."
"Adam." Hắn hơi khẽ nheo mắt lại nhìn chăm chú cậu ta "Tôi tự biết làm gì."
Cậu nghe vậy cũng không dám phản bác hắn nữa, ông chủ trước sau đều đã có suy tính, nếu không đặt ra sẵn thiên la địa võng sẽ không làm liều. Đây chính là quy tắc hành động của ông chủ, nắm chắc phần thắng trong lòng bàn tay mới bắt đầu trở mình.
Tu Thần Khước, hai mươi chín tuổi, một mình điều hành hai giới Hắc Bạch Đạo đứng đầu Đông Nam Á.
Cho nên, tuyệt nhiên không phải con người bình thường, càng sẽ không tầm thường...
Cố Tư Vũ nhanh chóng vào trong lớp, lúc này đã bắt đầu bài thi đầu tiên.
"Em tới muộn..." cô thở gấp, mồ hôi phủ trên trán thành tầng lớp mỏng mịn, tay vịn vào cửa lớp.
Các đồng học nhìn thấy cô đã ngoảnh mặt lại nhìn, bắt đầu liền bàn tán xôn xao.
Cô giáo chủ nhiệm nâng lên gọng kính quan sát cô một lúc lâu mới gật đầu "Mau vào lớp đi."
Cô hướng phía bàn học cuối lớp gần cái cửa sổ ngồi xuống, các đồng học đã có người quay lên quay xuống nhìn ngó cô trên dưới khiến cho Cố Tư Vũ nhíu nhíu chân lông mày, trông cô có cái gì kỳ lạ lắm hay sao?
Đúng lúc bài thi vừa được phát cô cũng đồng thời nghe loáng thoáng hai người bạn ngồi cách đó không xa đang nói chuyện. Đại khái chính là về việc cô nghỉ học lâu dài, và...
"Cố Kiều mất tích rồi đấy biết không?" Một bạn nam thì thầm nói nhỏ bên tai bạn nữ.
"Hả? Cố Kiều chẳng phải là em gái Cố Tư Vũ?"
"Ngày mà Cố Tư Vũ quay lại học đầu tiên ấy, Cố Kiều cũng đồng thời mất tích rồi."
"Liệu họ có liên quan tới nhau không nhỉ?"
"Con gái mất tích, chẳng lẽ Cố gia không quan tâm chút nào sao?"
Cố Tư Vũ sửng sốt cảm thấy ngay cả lỗ chân lông cũng lạnh buốt, sống lưng dâng lên một trận đau nhức...
Cố Kiều mất tích?
Loại chuyện này khả năng duy nhất chỉ có Tu Thần Khước có thể làm ra, vậy là hắn ta đã biết ả là hung thủ định thiêu chết cô...
Tờ giấy trắng được phát tới bàn của cô, Cố Tư Vũ tâm tình rắm rối nhìn mấy dòng chữ in trên kia, các khớp ngón tay vô thức siết chặt thành quyền. Đúng là ả xứng đáng, nhưng rơi vào tay Tu Thần Khước hắn ta sẽ không để cho ả được hưởng cái chết dễ dàng như vậy, vạn nhất hắn sẽ hành hạ ả dần mòn trong sự đau đớn giống như loại hình thức kiếp trước cô đã chứng kiến bạn thân nhất của cô chết đi, nó đã trở thành nỗi ám ảnh bên trong sâu linh hồn cô và bây giờ đang bị khơi dậy mạnh mẽ...
Kiếp trước đây, người bạn duy nhất toàn tâm ý bên cạnh cô vì cô mà phải chịu cái chết đau đớn và tàn khốc nhất.
Cho tới tận bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ, khoảnh khắc bản thân bị hắn ta ép cô trợn mắt mà nhìn bạn mình chết, cơ thể không toàn vẹn, rời rạc thành từng mảnh thịt vụn.
Trong cổ họng Cố Tư Vũ dâng lên một chất dịch nhầy, khó chịu muốn nôn mửa.
Cô nắm chặt góc giấy bài thi khiến nó nhàu nát, từng đoạn ký ức như thời kỳ nguyên thuỷ ngủ yên được khai sáng dần dần hiện ra trước mắt...
Hình ảnh một cô gái gào khóc dữ dội, trên trán đầy máu nhìn về phía cô cầu cứu nhưng cô không làm được điều gì bởi tay chân đã bị khống chế chặt, chỉ biết liên tiếp chửi rủa tên một người đàn ông.
"Tu Thần Khước! Tên ác ma cầm thú, súc vật, anh không phải loài người...!" Cô nghiến răng nghiến lợi, mắt đỏ đục ngầu.
Người đàn ông lười biếng quan sát cô vật vã trên nền đất, ngũ quan lạnh lẽo khiến tâm kẻ khác phải chảy máu, khí huyết sôi trào ngược.
Hắn cười như không cười, đoá hồng môi hé mở nói duy nhất một chữ "Giết."
Bốn con ngựa đã trổ mã sức lực chẳng khác gì một cái xe máy rồ ga bắn ra chung quanh, chúng vọt về phía trước theo tứ phía đem thân thể cô gái nằm bất lực kia kéo căng rách thành nhiều mảnh. Không khí tràn ngập cỗ mùi hương máu tanh tưởi buồn nôn, thịt vụn dập nát bắn tung trên không gian rồi rơi xuống, máu tanh phun trào như đoá hoa bỉ ngạn nở rộ lan tràn ra toàn bộ một vùng đất.
Cái đầu nghẹo sang một phía lệch như đoạn dây đã đứt, cho đến cuối cùng vẫn trợn trừng mắt đầy ý trăn trối đối với thế gian.
Mây mưa kinh diễm, một màn quá sức chịu đựng của con người, vậy mà bốn nam nhân kia vẫn đứng lạnh tanh trên mặt không biểu đạt cảm xúc.
Cố Tư Vũ nhớ khi đó cô sợ hãi quá độ liền kêu gào lên đầy kinh hoàng liên tục vùng vẫy ra khỏi sự kiềm chế của hắn ta, chửi rủa hắn sẽ sớm bị quả báo, sẽ sớm chết đi rồi mới chìm vào hôn mê, một tháng sau đó tựa như người điên điên dại dại bất cứ khi nào gặp Tu Thần Khước cũng sẽ đại náo thiên cung với hắn, nguyền rủa hắn...
Nghĩ tới đây cầu vai nhỏ bé của Cố Tư Vũ khẽ run rẩy, đoạn trí nhớ quá mức kinh khủng kia khiến cho cô đầu choáng mắt hoa, bưng mặt bụm miệng, lập tức nôn khan.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Quay Trở Lại Bên Hắn
- Chương 2: Trọng Sinh
- Chương 3: Ký Ức Kiếp Trước
- Chương 4: Quan Hệ Hoà Hảo
- Chương 5: Muốn Rờ Má Tôi Sao
- Chương 6: Muốn Anh, Không Muốn Tử Sâm
- Chương 7: Thỏ Con
- Chương 8: Hiểu Lầm Lớn (Thượng)
- Chương 9: Hiểu Lầm Lớn (Trung)
- Chương 10: Hiểu Lầm Lớn (Hạ)
- Chương 11: Dùng Lời Để Mua, Không Dùng Tiền
- Chương 12: Em Rất Vừa Miệng
- Chương 13: Hắn Cũng Có Mặt Ngây Thơ
- Chương 14: Được Gặp Tình Nhân Vui Vẻ Sao
- Chương 15: Đại Ma Đầu Sủng Tôi
- Chương 16: Lão Công Tốt Nhất Thế Giới
- Chương 17: Em Chắc Chứ
- Chương 18: Yêu Anh Nhất Đó
- Chương 19: Tu Phu Nhân Của Mấy Người Thế Nào
- Chương 20: Em Gái Ngoài Giá Thú
- Chương 21: Ác Quỷ Từng Bị Tổn Thương
- Chương 22: Mệnh Lệnh Từ Tu Thần Khước
- Chương 23: Nguy Hiểm Kề Cạnh
- Chương 24: Gần Cái Chết
- Chương 25: Cố Tư Vũ Chính Là Mạng
- Chương 26: Toàn Tâm Toàn Ý Bên Cạnh Anh
- Chương 27: Hắn Đáng Yêu Nhiều Như Vậy
- Chương 28: Đòn Sát Phạt (Thượng)
- Chương 29: Đòn Sát Phạt (Trung)
- Chương 30: Đòn Sát Phạt (Hạ)
- Chương 31: Chỉ Cần Là Em Sẽ Đau Đớn Tê Tâm Liệt Phế
- Chương 32: Cút
- Chương 33: Đừng Hòng Toàn Mạng
- Chương 34: Đoạn Trí Nhớ Kinh Khủng
- Chương 35: Bài Thi Bị Chấm Gian Lận
- Chương 36: Có Cần Tôi Tìm Bác Sĩ Thú Y Không
- Chương 37: Giá Trị Nhan Sắc
- Chương 38: Chồng
- Chương 39: Lời Cảnh Cáo
- Chương 40: Ngươi Làm Thương Cô Ấy Ta Sẽ Giết Ngươi
- Chương 41: Lần Đầu Trải Nghiệm Cảm Giác Mạnh
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: Cẩu Nô Tài
- Chương 46: Hắn Không Phải Nhân Loại
- Chương 47: Tay Nghề Của Phồn Sát
- Chương 48: Nam Nhân Thân Thế Bí Ẩn
- Chương 49: Vây Đến Mức Khốn Đốn
- Chương 50: Tập Kích Trên Không Trung (Thượng)
- Chương 51: Tập Kích Trên Không Trung (Trung)
- Chương 52: Tập Kích Trên Không Trung (Hạ)
- Chương 53: Đối Mặt Với Nguy Hiểm
- Chương 54: Ranh Giới Sinh Tử
- Chương 55: Một Chút Cũng Không Nhớ Sao
- Chương 56: Bạn Trai Em Đã Trên Thiên Đường Rồi
- Chương 57: Chăm Bệnh
- Chương 58: Lệnh Tịch Thu Tài Sản
- Chương 59: Em Lại Vì Bảo Vệ Hắn Ta
- Chương 60: Anh Cuối Cùng Cũng Về Với Em Rồi
- Chương 61: Cô Là Ai
- Chương 62: Chân Tướng Sự Việc
- Chương 63: Mặt Của Ta Ông Cũng Dám Sờ
- Chương 64: Chẳng Qua Chỉ Thứ Tình Cảm Tạm Bợ
- Chương 65: Hắn Ta Cũng Là Người Bình Thường
- Chương 66: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Thượng)
- Chương 67: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Trung)
- Chương 68: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Hạ)
- Chương 69: Trở Về Cố Gia (Thượng)
- Chương 70: Trở Về Cố Gia (Trung)
- Chương 71: Trở Về Cố Gia (Hạ)
- Chương 72: Loại Người Lật Mặt Nhanh Như Anh Ta
- Chương 73: Tôi Tự Nguyện Yêu Anh Cũng Không Quan Tâm
- Chương 74: Dấu Ấn Định Tội Chết
- Chương 75: Lời Dụ Dỗ Của Ma Quỷ
- Chương 76: Cơn Giận Của Phồn Sát
- Chương 77: Nụ Hôn Cưỡng Đoạt
- Chương 78: Thân Thế Của Tri Tiết
- Chương 79: Hắn Không Ngây Thơ Như Vậy
- Chương 80: Buổi Tiệc Đêm Calibhoe
- Chương 81: Gặp Lại Người Yêu Cũ
- Chương 82: Lần Sau Đánh Chó Thì Dùng Roi
- Chương 83: Hội Ngộ
- Chương 84: Vô Tình Hay Hữu Ý
- Chương 85: Các Đại Nhân Vật Tương Phùng
- Chương 86: Tôi Chính Là Hẹp Hòi Như Vậy
- Chương 87: Sự Đụng Chạm Chết Người
- Chương 88: Tìm Cô Cứu Hoả
- Chương 89: Dập Lửa Thành Công Ngoài Mong Muốn
- Chương 90: Người Mà Bản Thân Hắn Đặc Biệt Dung Túng
- Chương 91: Tại Sao Còn Chưa Đến Bồi Trẫm
- Chương 92: Nho Chua
- Chương 93: Buổi Đấu Giá Ngầm
- Chương 94: Cậu Không Nói, Tôi Cũng Biết Cậu Ngu
- Chương 95: Ngày Xưa Người Ta Thường Gọi Là Hôn Quân
- Chương 96: Loại Cảm Giác Nuông Chiều Quen Thuộc
- Chương 97: Lấy Tư Cách Gì Để Tặng Vật Cho Cô
- Chương 98: Cảnh Bên Ngoài Đó Đẹp Hơn Ta À
- Chương 99: Cô Khi Dễ Ta Hả
- Chương 100: Giúp Tôi Khôi Phục Trí Nhớ
- Chương 101: Thăm Cố Kiều
- Chương 102: Bắt Gặp Tương Cầm Quan Hệ Bất Chính
- Chương 103: Ký Ức Ngủ Quên Từng Đoạn Lướt Qua
- Chương 104: Thức Ăn Miễn Phí Ngon Hơn Trả Tiền
- Chương 105: Oan Gia Tương Phùng, Không Đội Trời Chung
- Chương 106: Hai Kẻ Thù Cùng Ngồi Ăn Cơm
- Chương 107: Chỉ Bởi Vì Ta Luôn Luôn Thích Cô
- Chương 108: Cự Tuyệt
- Chương 109: Bản Tính Phòng Ngự Quá Cao
- Chương 110: Cố Thị Lâm Vào Khủng Hoảng
- Chương 111: Cải Tử Hoàn Sinh
- Chương 112: Anh Ấy Thích Ăn Bánh Bao Ngọt
- Chương 113: Coi Tôi Đần Sao?
- Chương 114: Tôi Còn Cách Nào Nữa Đây?
- Chương 115: Kẻ Si Tình, Thường Sẽ Rất Khổ Sở
- Chương 116: Chuyển Biến Ký Ức
- Chương 117: Hồi Tưởng (1)
- Chương 118: Hồi Tưởng (2)
- Chương 119: Hồi Tưởng (3)
- Chương 120: Hồi Tưởng (4)
- Chương 121: Hồi Tưởng (5)
- Chương 122: Thực Sự Xin Lỗi Anh
- Chương 123: Tỉnh lại
- Chương 124: Anh đau lắm
- Chương 125: Nhận ra giá trị của anh rồi, vậy thì em tận dụng anh đi
- Chương 126: Cô là đang cầu xin tôi giết cô đi sao
- Chương 127: Trong mắt anh chỉ có em và những người khác
- Chương 128: Không ăn được thì đạp đổ
- Chương 129: Đầy tình nồng ý đậm
- Chương 130: Gia đình của hắn chỉ có một mình cô
- Chương 131: Bởi vì trân trọng cho nên sẽ không tuỳ tiện
- Chương 132: Không được phép liên lạc với hắn
- Chương 133: Đây có tính là đang hối lộ cô hay không
- Chương 134: Em càng ngày càng yêu anh điên cuồng
- Chương 135: Nam sắc suy cho cùng cũng chỉ là da với thịt
- Chương 136: Em có phải cho rằng anh rất dễ bị dụ hay không?
- Chương 137: Hắn đây quá phạm quy
- Chương 138: Vì cậu đần
- Chương 139: Cô có ghét ta không
- Chương 140: Thay vì cho rằng bản thân mình bị ép buộc
- Chương 141: Cô sáng ngời hơn tất cả mọi thứ trên đời
- Chương 142: Lần đầu thấy hắn khóc to như vậy
- Chương 143