Diệp lấy tay che mắt. Chói quá.
Từ ngày Thu đăng quang nữ sinh thanh lịch, đi đến đâu cô nàng cũng được nhận ra, trở thành tâm điểm. Những điều Thu bình thường vẫn làm nay đều bị người ta để ý mổ xẻ.
"Nhớ đến nhé. Mình đợi cậu."
Khoan đã, câu này thì không bình thường này.
Nghe rất là mờ ám.
Đăng hơi cau mày đáp qua loa: "Ừ."
Thu nói xong cũng rời đi, đám trai ế trong lớp tiện thể trêu đùa Thu vài câu:
"Người đẹp ơi đừng đi!"
"Đợi tớ với bạn xinh gái ơi!!"
Vì ngồi cùng hàng nên Diệp đã có thể quan sát toàn bộ biểu cảm của Đăng. Có vẻ Đăng không lấy làm vui với sự xuất hiện của Thu cho lắm. Theo suy đoán của Diệp thì Thu đang tấn công, còn Đăng phòng thủ.
Hai kẻ này nếu thành đôi thì hẳn sẽ gây ra một cơn bão chấn động toàn trường. Trai xinh gái đẹp, thông minh học giỏi. Không những thế nghe đồn nhà Thu cũng giàu, là một tiểu thư từ trong trứng nên khí chất cũng khác người bình thường. Nếu nó là Thu nó cũng sẽ nghĩ không có chàng trai nào thoát khỏi bàn tay mình được.
Càng nghĩ càng thấy lép vế nên Diệp dứt khoát quên đi, tự vực dậy tinh thần bằng cách nghĩ đến ưu thế của bản thân. Không có ưu điểm nhưng có ưu thế. Nó không hơn Thu chỗ nào, nhưng nó học cùng lớp Đăng. Bây giờ lại còn ngồi ngay cạnh nữa. Tiến triển nhanh đến mức nó không kịp chuẩn bị phương án tấn công tiếp theo.
Diệp gạch xoá trên vở nháp, phát hiện mình có thêm một lợi thế nữa đó là nó biết nhà Đăng. Có lẽ nó sẽ tận dụng trong nay mai.
Cuối buổi là sinh hoạt lớp.
Qua ngày nhập học tới nay được khoảng hơn một tháng, sắp tới ngày nhà giáo Việt Nam 20/11 - ngày quan trọng nhất của mọi cấp trường lớp. Nhà trường hôm đó sẽ tổ chức lễ chúc mừng, yêu cầu mỗi lớp phải đóng góp một tiết mục, nhảy múa ca hát đóng kịch gì đó tuỳ ý. Ban cán bộ lớp 12A5 bàn mãi mà không thống nhất được ý kiến nên yêu cầu cả lớp bỏ phiếu vào hôm sinh hoạt lớp cuối tuần.
Duyên - lớp phó văn nghệ, đứng trên bảng ghi ba đầu mục bao gồm hát, nhảy và diễn kịch.
Duyên viết xong, đứng tại chỗ phân tích lợi hại: "Năm trước trường mình tổ chức thi văn nghệ, mấy lớp làm chống đối quá, toàn đăng ký hát đơn ca song ca cho mau lẹ nên hôm đó nghe hát chán lắm, chúng mày cũng nghe rồi đúng không? Nên là nếu muốn đăng ký hát đơn ca phải qua được vòng khảo sát nữa. Chắc giọng phải tầm The Voice mới được thầy cô chọn."
Duyên ngừng một lúc, ánh mắt hơi thông cảm nhìn thằng Dũng năm trước bị bắt đi hát đơn ca trong khi trình độ của Dũng chỉ đủ để mang đi hát Karaoke.
"Nhảy múa thì tốn công luyện tập một tí."
Một đứa bên dưới ngắt lời Trang: "Thế lớp mình ai nhảy?"
Duyên ho một tiếng: "Tuỳ xem nhảy bài nào nữa. Nếu nhảy chắc cũng cần 4-5 đứa thôi."
"Còn lại là đóng kịch. Cái này công phu hơn một tí, cần phải lo luyện diễn, đạo cụ các thứ nữa."
Duyên nhìn cô chủ nhiệm đang ngồi phía sau, lúc này nói thêm: "Ừm... thật ra tao thấy năm nay bọn mình lớp 12, sắp tốt nghiệp rồi. Đầu năm học chưa phải học nhiều, còn nhiều thời gian. Sau này cắm mặt ôn thi muốn rảnh cũng không được. Tao muốn là lần này cả lớp cùng nhau tạo ra một kỉ niệm đẹp, chứ không phải cứ đẩy thằng Dũng đi hát đơn ca là được. Khổ thân nó ra."
Dũng ngồi bàn đầu hai mắt rưng rưng đầu gật lia lịa.
Duyên nói tiếp: "Nên là tao... mình muốn cả lớp tham gia xây dựng vở kịch. Tới tháng 12 bắt đầu phải chọn môn học thêm thi tốt nghiệp rồi, không còn mấy thời gian rảnh rỗi cùng nhau nữa. Đóng kịch sẽ hơi vất vả vì sẽ cần chuẩn bị rất nhiều thứ, nhưng cũng sẽ có rất nhiều kỷ niệm. Chúng mày thấy sao?"
Bình thường chơi cùng nhau vẫn dùng thái độ vô âu lo, hôm nay cả lớp lại đụng phải một vấn đề nghe "trưởng thành" như vậy, nhất thời không quen. Đến bản thân Duyên cũng hơi lúng túng, hoàn toàn không phát hiện bản thân lúc thì xưng tao lúc thì xưng mình, lúc thì gọi là các bạn lúc thì gọi là chúng mày.
Nhưng lời Duyên nói lại rất hợp lý, đi vào lòng người. Cả lớp cũng theo đó mà vote đồng ý.
Cô Vân như nhớ ra chuyện gì, đột nhiên vui vẻ nói: "Đúng rồi. Cô nhớ lớp mình có một bạn hỏi cô là 'nếu em muốn làm diễn viên thì thi khối gì', bạn nào ấy nhỉ." Cô Vân gõ gõ bàn, cố gắng lục lại trí nhớ một lúc rồi phấn khởi nói: "Đúng rồi, là Nguyễn Linh Diệp!"
Cả lớp quay ra nhìn Diệp.
Diệp run rẩy lắc lắc đầu: "Không phải, không phải em."
Cô Vân cười hiền hậu: "Không em thì ai?"
Diệp nói bằng tiếng muỗi kêu: "Đó là nhân cách thứ hai của em."
Trang ngồi gần bàn cô Vân cũng đế thêm: "Hôm trước bạn Diệp cũng hỏi em muốn học diễn xuất thì vào trường nào đấy ạ."
Cô Vân chủ nhiệm: "Quyết định vậy đi. Dù diễn vở gì đi chăng nữa thì cứ cho Diệp vai chính là được."
"Mà định diễn vở gì thế?" Một đứa tò mò hỏi.
Duyên hất cằm: "Tất nhiên sẽ là vở kịch nổi tiếng nhất rồi. Chỉ cần nhắc đến kịch ai cũng sẽ nghĩ đến. Và đó là..."
Duyên ngừng lại, để dưới lớp tự trả lời.
"Romeo và Juliet!!" Cả lớp nói gần như đồng thanh.
"Bingo!" Duyên vỗ tay, "Mình còn định ứng cử vai Juliet cơ, nhưng nếu cô giáo đã nói thế thì mình xin được nhường vai diễn này cho bạn Nguyễn Linh Diệp tổ viên tổ bốn - xinh gái đáng yêu mỗi tội mặt hơi ngơ, chiều cao và thân hình đạt chuẩn. Cả lớp vỗ tay."
Cả lớp vỗ tay.
Diệp vỗ tay trong nước mắt.
"Thế ai là Romeo?" Một đứa khác hỏi.
"Còn ai vào đây nữa?"
Cả lớp nhìn về phía Tú, kẻ duy nhất có bộ tóc vàng óng hệt như hoàng tử bước ra từ trong truyện.
"Không." Tú nói.
"Diễn đi, đỡ tốn tiền mua tóc giả."
"Không."
"Hoà đồng một tí đi Tú ơi."
"Không."
Cô chủ nhiệm thấy hai bên giằng co cũng vào góp vui: "Tham gia đi Tú. Cô không muốn ép em đâu."
Cô Vân không ép, cô cười rất hiền hậu.
Tú im lặng, sau đó đáp: "Vâng, em tham gia."
Tú trước giờ không đếm xỉa đến lời ai trong lớp nhưng vẫn rất nghe lời cô giáo.
Chốt được vấn đề khó nhất là hai nhân vật chính, cả lớp bắt đầu bàn bạc sang vấn đề chuẩn bị trang phục, đạo cụ, kịch bản và dăm ba vấn đề khác nữa.
Trên đường về Nhi bảo Diệp: "Mày cố lên nhé. Nếu nổi tiếng là có cái để so kè với Thu rồi."
Diệp nghe vậy hai mắt cũng sáng lên, tinh thần kích động hơn hẳn: "Mày nói đúng ha!"
Nhi gật đầu: "Ừa, mặt mày diễn hài được á. Nếu mày mang tiếng cười được cho mọi người thì nổi tiếng là cái chắc rồi."
Thì ra ý mày là như vậy hả? - Diệp khóc thầm - Nó không muốn nổi tiếng theo cách này đâu.