101 Cách Viết Thư Tình Tán Lớp Trưởng - Chương 48: Nghĩ về tương lai cuộc sống sau này con đường mà mình đã chọn
Chương trướcMột nhân vật nổi bật hot Tóp Tóp đến mấy thì chưa chắc tất cả học sinh trong trường đã biết, riêng trường hợp của Đăng và Diệp thì lại muốn không biết cũng không được vì cả hai đều để lại ấn tượng quá mạnh hôm thi diễn kịch chào mừng 20/11, mà hôm đó chẳng có học sinh nào vắng mặt cả.
Việc Đăng và Diệp quen nhau thậm chí đến cả tai thầy cô, mà đương nhiên là chẳng mấy thầy cô tán thành việc học sinh yêu nhau nên cô Vân chủ nhiệm đã dành nguyên một tiết sinh hoạt lớp đầu tuần sau giờ chào cờ để khuyên bảo chăm lo việc học và "giáo dục giới tính" một phen. Diệp nghe cô Vân nói mà mặt mũi cứ đỏ bừng, đáng nghi một cách lộ liễu.
Chuyện còn kịch tích hơn khi tới tiết học thứ hai, Diệp nhận được một bức thư ẩn danh của một tên nhóc học sinh lớp 10 đưa tới tận cửa lớp...
Cậu nhóc trông mặt mũi cũng sáng sủa, đưa thư tình tận tay mặc kệ lời trêu đùa rồi chạy biến đi.
Diệp bất ngờ há hốc cả mồm, vì không nghĩ thời này còn có người viết thư tình bằng tay thay vì gửi tin nhắn điện thoại, Facebook.
"Mau mở ra cho bọn tao đọc với." Đám hóng chuyện giục.
"Chúng mày điên à? Thư riêng ai lại mở ra đọc giữa thanh thiên bạch nhật như thế?" Diệp nói.
"Ô kể cũng lạ nhỉ, biết con Diệp có người yêu rồi mà sao vẫn cố đấm ăn xôi vậy ta?"
"Biết làm sao được? Chỉ có thằng Đăng cài hình Diệp làm ảnh đại diện, chứ Diệp đã cài quái đâu? Nick thằng Đăng ít lượt theo dõi hơn Diệp, không phải ai cũng biết."
"Đúng quá nhỉ? Tự nhiên thấy thằng Đăng thiệt thòi."
Diệp liếc sang bàn bên cạnh, quả nhiên thấy mặt Đăng tỏ vẻ... không vui lắm. Diệp thấy vậy giơ điện thoại lên chụp một tấm ảnh của Đăng, run run nói: "Đăng ơi xin lỗi mà, giờ tao cài ảnh mày luôn đây."
Đám hóng chuyện thấy vậy cười phá lên: "Vãi, quen bao lâu rồi mà không có tấm ảnh nào, bây giờ mới chụp à? Bọn mày đến đoạn nào rồi, rốt cuộc là đã nắm tay chưa?"
Đăng nhíu mày hỏi: "Chúng mày muốn biết hả?"
"Đúng rồi, công bố đê." Cả đám gật gật.
Đăng quay sang nhìn Diệp, sau đó đứng dậy bước tới ngay bên cạnh ghế nó đang ngồi, kế tiếp dùng một tay bóp cằm nó, rồi cúi đầu chụt một cái hôn lên môi dưới con mắt ngỡ ngàng của cả nó lẫn đám cùng lớp.
Đệch.
Cả lớp thầm chửi: Bọn này chỉ cần nghe xác nhận, chứ đíu ai cần xem cảnh này?
Đờ mờ thằng Đăng! Bọn tao không hề order cơm chó! Mày phản ứng hơi quá rồi đấy, rất là phản cảm nhá! Phản cảm vãi đờ mờ mài.
Cả lũ lục tục giải tán.
Không thể chịu nổi bọn yêu nhau.
"Thân mật tới mức này."
Ở góc lớp, Nhi đang đứng cạnh Phong, đột nhiên nghe cậu ta thốt ra một câu hơi khó hiểu nên quay sang hỏi: "Vừa nói không đầu không đuôi gì vậy?"
Phong cười đầy thâm ý: "Dám hôn ở nơi đông người như vậy, chẳng biết là thân mật đến mức nào rồi."
Nhi cười nhếch mép: "Con Diệp hơi đần thật, trông cũng dễ bị lừa, nhưng nó dễ bị moi thông tin lắm. Gần đây nhất nói chuyện thấy nó vẫn ngu ngơ."
"Vậy à? Thế thì chắc là do thằng Đăng ghen quá. Diệp vừa được gửi thư tình mà."
"Ừ, nên nghĩ như vậy. Phong đầu óc đen tối lắm mới nghĩ được theo hướng kia." Nhi nói.
Phong không nói gì, chỉ cười ha ha.
Tới lúc tan học, khi cả hai sóng vai cùng đi ra nhà gửi xe Diệp vẫn chưa có cơ hội mở thư ra đọc vì nhìn mặt Đăng khó ở quá. Nó suy nghĩ một hồi rồi kéo tay áo Đăng nói: "Hay tao cho mày đọc thư để kiểm tra trước nhé Đăng?"
Đăng lạnh nhạt đáp: "Người lịch sự không xem thư từ riêng tư của người khác."
"Thế để tao mở ra đọc nhé?"
Đăng không đáp.
"Thế tao bỏ đi nhé?"
Đăng nhìn nó, nhưng vẫn không đáp.
"Thế tóm lại mày chọn phương án nào? Đây, cho mày bức thư đấy, tự xử lí đi."
Đăng nhất quyết không cầm thư từ riêng của nó, một mực trả lại. Diệp muốn Đăng vui nhưng chiều đúng ý tên này khó quá, mà nó lại cũng rất tò mò muốn biết bên trong viết gì nên chưa nỡ vứt đi.
Thế là nó chơi bài hỏi dò: "Đăng ơi, nếu có người viết thư tình gửi Đăng, thì Đăng sẽ làm gì?"
"Vứt đi."
"Ừ, vậy tao cũng vứt bức thư này đi vậy."
Diệp buồn bã vò chiếc bì thư lại thành một cục trên tay, hơi lo lắng nhỡ đâu bên trong có chứa thông điệp gì đó quan trọng, hay là có tờ 500 nghìn kẹp bên trong mà vứt đi thì tiếc chết.
Nhìn vẻ mặt không mấy tình nguyện của Diệp, đột nhiên Đăng hỏi: "Mày có thích tao thật không Diệp?"
A... hình như đây là câu Diệp khá thường xuyên hỏi Đăng, nhưng có vẻ như đây là lần đầu Đăng hỏi câu này. Điều gì khiến Đăng hỏi câu này nhỉ?
"Sao mày lại hỏi thế?"
"Vì mày không dứt khoát vứt thư đi. Mày cân nhắc về người khác à?"
Nghe Đăng nói, Diệp chợt nhớ đến một vài ví dụ sống, nào là các cặp đôi yêu nhau từ thời học sinh chẳng bao giờ nên vợ nên chồng, hay là tình đầu thường chẳng bao giờ là tình cuối, hoặc giả như ra cuộc sống gặp người ưu tú hơn sẽ từ bỏ chiếc máng lợn quen thuộc...
Tự nhiên nó hoài nghi, người ấm ớ cà lơ phất phơ tuỳ hứng như nó, liệu có chung tình được mãi không?
Đăng cau mày, nhìn nó nói: "Hình như mày nghĩ lâu hơn bình thường đấy Diệp."
Nó giật mình trả lời: "À, về chuyện đó, tao không hề cân nhắc người khác. Chỉ là tao đang nghĩ một chút về tương lai thôi."
"Mày nghĩ chuyện gì?"
"Ờm... có cái bài hát gì mà có câu "đâu ai chung tình được mãi" ấy, mày biết không?"
"Ừm, biết. Thằng Tùng ngồi cùng bàn hát suốt."
"Tao... tao thích mày, tao rất thích mày, tao thích mày vãi. Tao không muốn tao thay đổi đâu." Diệp nghĩ gì nói đấy.
Tới lúc này cơ mặt Đăng mới giãn ra một chút, dường như còn thoáng có nét cười. Sau đó cũng chẳng hỏi thêm Diệp điều gì nữa.
Nhưng cậu không biết lòng Diệp lúc này rất ngổn ngang, vừa chạy về nhà đã mở tử vi cung Nhân Mã lên xem. Trong Google chiếu viết:
"Độ lăng nhăng của 12 cung hoàng đạo
Hạng 3: Nhân Mã
Nhân Mã cực kì thích tán tỉnh những người xung quanh. Họ thích được là tâm điểm của sự chú ý và chiếm tình cảm của mỗi người. Họ xem những cuộc tình hay số đối tượng theo đuổi là "chiến tích" của bản thân. Thế nhưng một khi tìm được người họ yêu thực lòng, Nhân Mã lại trở nên khá "ngoan ngoãn"."
Mặc dù nó vẫn thu mình và có hơi nhút nhát, nhưng sau khi trải nghiệm chút fame của Juliet mình đầy hào quang thì có vẻ cảm giác làm tâm điểm chú ý không tệ như nó tưởng, trái lại còn thích thích. Vậy nên vế đầu có vẻ đúng, nhưng vế sau thì nên giải nghĩa thế nào?
Ôi, thế tóm lại nó đang coi Đăng là chiến tích, hay là người yêu thật lòng nhỉ?
Diệp nhớ mang máng bà nội biết xem chỉ tay, thế là nó đi rửa tay chân rồi lao vào phòng bà nội.
Bà nội cầm tay trái của nó, lúc để gần lúc để xa, miệng lẩm bẩm: "Đời sống tình cảm phong phú, được nhiều người theo đuổi mến mộ."
"Thế có chung thuỷ không bà?"
Bà nội nghe vậy thì mắt dòm ra khỏi kính hỏi: "Sao? Định bỏ thằng Đăng lớp trưởng á? Không được đâu, bà chấm nó rồi."
"Không phải, bọn cháu vẫn tốt. Nhưng mà bà ơi, tại sao người ta lại nói chung thuỷ rất khó? Cháu thấy ông bà và bố mẹ đầu rất chung thuỷ mà?"
Bà nội nghe vậy cười ha ha: "Có chắc là ai cũng chung thuỷ không? Mỗi một đôi vợ chồng đi được đến cái đích an ổn như bây giờ đều trải qua nhiều sóng gió lắm Diệp ạ. Sau này cháu sẽ gặp rất nhiều người khiến cháu yêu thích, hoặc là cảm thấy rất hợp tính, hoặc là một người đối xử với cháu rất tốt một cách vô điều kiện. Lúc đó cháu sẽ làm gì?"
"Nếu tốt đến thế thì có thể làm bạn ạ."
"Nhưng bạn đời của cháu liệu có vui không? Thử đổi lại rằng Đăng có một cô bạn thân là con gái rất tốt rất hợp cạ, hay đi chơi lẻ với nhau đi."
"Không chấp nhận được bà ạ." Diệp nói ngay. Một Trịnh Hoài Thu gạo còn chưa bỏ vào nồi đã làm nó khó chịu phát khùng rồi.
"Rồi ví dụ lúc đó cháu bắt đầu chán bạn đời của mình, do ở với nhau lâu quá rồi, mà người cháu mới quen thì rất là thú vị, lúc đó cháu sẽ làm gì?"
"Ế? Nghe hóc búa quá." Diệp hoang mang.
Không tính đến chuyện Đăng vip pro như thế nào, chỉ riêng việc Đăng quan tâm chăm sóc thật lòng với nó đã đủ để khiến nó cũng chạy theo cậu ta vô điều kiện rồi. Nhưng theo lý mà nói, nếu sau này còn xuất hiện một người tốt hơn cả Đăng, rồi người đó còn có thể hi sinh tính mạng vì nó như trong phim, thêm cả lúc đó Đăng không còn đối xử với nó tốt như xưa, thì việc bái bai nhau có phải là tất yếu không?
"Hóc búa quá!" Diệp lặp lại.
"Ừ, là như vậy đấy." Bà nội nói.
Diệp khó hiểu: "Như vậy là như nào hả bà? Cháu đã hiểu gì đâu?"
Bà nội nói: "Thì mày tự kết luận đi, chuyện này mỗi người có một đáp án riêng mà."
Việc này bắt đầu vượt ra ngoài khả năng suy luận của Diệp.
Diệp cố chấp hỏi câu cuối cùng: "Tình cảm ngày xưa tốt như thế, không biết cảm giác chia tay để đến với người mới sẽ thế nào nhỉ? Ít nhất phải có tiếc nuối, hay áy náy chứ? Tình cảm dễ biến mất như vậy ạ?"
Ánh mắt bà nội đột nhiên vơi đi vài phần vui tươi, bắt đầu có chút đăm chiêu: "Thời gian sẽ xoá đi tất cả. Khi có niềm vui mới chẳng mấy ai nhớ lại vui buồn đã qua đâu. Thời gian cũng là thứ khiến tình cảm rạn nứt phai mờ. Bà mày cũng sắp quên ông mày rồi, chỉ nhớ mang máng là từng có người chồng như thế thôi."
"Trí nhớ của bà kém vậy?" Diệp nói với bà nội đầu hai thứ tóc của mình.
"Thôi tránh ra cho bà mày nghỉ trưa."
Tối hôm đó, Đăng qua nhà đón nó học thêm như thường lệ. Đăng thấy nó ít nói một cách khác thường nên chủ động hỏi: "Có chuyện gì thế?"
"Tao đang nghĩ đến chuyện ngoại tình."
Đăng phanh gấp xe đạp nghe két một tiếng: "Ê?"
"Ấy, tao nói nhầm, tao đang nghĩ đến việc không chung thuỷ?"
"Này?"
Diệp thấy mình hơi lag, vội giải thích lại: "Không phải tao nói tao, là tao nói mọi người ấy, tao nói người lớn ấy! Chung thuỷ khó vậy sao mà suốt ngày thấy mấy drama ngoại tình. Cái gì mà karaoke ôm, đánh ghen, lòng xào dưa, ờm..."
Vừa nói Diệp vừa vòng tay ôm chặt eo Đăng.
Lúc này Đăng mới tiếp tục đạp xe, nói: "Mày nghĩ chuyện của người khác làm gì?"
"Tao sợ tương lai lắm. Con người ta đang yên đang lành sao lại chia tay nhỉ?"
"Ai mà biết được." Đăng đáp.
Trên con đường vắng vẻ có hai đứa nhãi ranh 18 tuổi đèo nhau, hiện chúng đang trong mối quan hệ yêu đương, chuyện thân mật gì cũng đã thử gần hết rồi, đột nhiên chẳng biết tình yêu thật sự trông như thế nào, và cũng chẳng mảy may có kinh nghiệm nào để đối mặt với những thử thách trong tương lai.
Càng nghĩ Diệp càng khó hiểu: "Chẳng hiểu tình iu là gì."
"Thì cứ học trong sách giáo khoa nói thôi. Là sự rung cảm và quyến luyến sâu sắc giữa hai người phù hợp về nhiều mặt, làm cho họ có nhu cầu gần gũi, gắn bó với nhau, tự nguyện sống vì nhau và sẵn sàng hiến dâng cho nhau, khiến đối phương tốt lên."
"Đúng nhỉ, ít nhất thì nhờ có mày tao đã cố gắng hơn, và tao thấy tao tốt hơn rồi." Diệp nói, hai tay vô thức ôm Đăng chặt hơn.
Đăng nói: "Đừng ôm chặt quá, mới ăn cơm xong."
"Ò. Nhưng mà... tao nghĩ dù xảy ra chuyện gì, miễn đừng buông nhau ra là được... Phải không nhỉ?"
Đăng nghe vậy cũng suy nghĩ, sau đó nói: "Ừm. Vậy ôm chặt vào."
Diệp lại siết lấy eo cậu, mạnh hơn vừa nãy.