101 Cách Viết Thư Tình Tán Lớp Trưởng - Chương 30-2: Ngoại truyện - Vũ Quán Quân và Lê Minh Tú
Chương trướcDường như vì là lớp mới bạn mới, ai cũng cảm thấy ngại ngùng nên cứ chui hết xuống mấy dãy dưới, ba hàng cuối đều có người ngồi nhưng chỉ là ngồi một mình một bàn. Nói chung là bàn thì đã bị chiếm hết nhưng chỗ thì vẫn còn. Hôm nay Quân cảm thấy cậu nhất định phải ngồi ở cái bàn trong góc kia.
Bàn cuối dãy ngoài cùng sát cửa ra vào có một học sinh khác đang ngồi. Tên này rõ ràng mặc đồng phục của con trai, ngực phẳng lì nhưng gương mặt xinh đẹp hơn cả con gái. Cậu ta chỉ ngồi im lặng trong góc mà cũng như tỏa ra ánh sáng toàn thân vậy. Mái tóc màu nâu vàng tự nhiên lấp lánh dưới ánh mặt trời hắt vào từ cửa sổ, cực kỳ phù hợp với nước da trắng bóc, sống mũi cao thẳng, môi hồng, đôi mắt hút hồn.
Tuy đẹp như vậy nhưng cũng không mang cho người khác cảm giác nữ tính, có lẽ do cái khí chất "cấm người lại gần" của cậu ta.
Rõ ràng cậu học sinh ngồi trong góc đã cố tình ngồi giữa bàn và làm cái bộ mặt chết chóc để không ai tới ngồi cùng, nhưng có một tên tư duy không giống người đến cạnh nói: "Ê, xích mông vào trong cho ngồi cùng với."
Cậu học sinh kia cau mày nhưng không có lý do nào để từ chối nên đành ngồi dịch vào sát tường.
Quân cứ ngắm nhìn cậu ta mãi, tên còn chưa hỏi đã ngây ngô nói: "Cậu đẹp quá..."
Cậu học sinh kia nghe vậy lập tức tỏ thái độ khó chịu, quay mặt về phía cửa sổ không tiếp chuyện.
Quân cứ nhìn cậu ta chằm chằm cho tới lúc lớp đã tới gần như đủ hết, bốn hàng sáu dãy bàn ghế chỉ còn trống hai chỗ. Chẳng biết hai tên ngốc nào dám đến muộn ngày đầu nhập học.
Cô chủ nhiệm tỏ ý muốn mọi người làm quen nhau nên bắt đầu gọi từng người đứng dậy giới thiệu về bản thân, tiếp theo là sắp xếp lại chỗ ngồi cho cả lớp. Nhưng vì Quân và Tú đều cao quá, che mất tầm nhìn của các bạn khác nên xếp đi xếp lại cuối cùng vẫn là ngồi bàn cuối, chẳng qua hai người tách ra ngồi hai bàn khác biệt, cách nhau bởi cái lối đi ở giữa.
Kể từ đó Quân thường xuyên đến sớm để kê toàn bộ bàn học dãy thứ ba nhích sang phải một chút để gần dãy ngoài hơn, mỗi ngày thêm nửa xăng ti mét tới khi cô giáo nhận ra hàng lối hơi lệch, hơi hẹp một cách lộ liễu mới bắt cả lớp lấy thước ra đo sau đó kê lại.
Quân cũng không hiểu tại sao mình cứ như bị bỏ bùa.
Tú là học sinh chuyển từ thủ đô Hà Nội về đây, hồi cấp hai học nơi khác nên ở lớp cấp ba chẳng quen biết ai. Ấn tượng của mọi người về Tú suốt nửa học kỳ đầu là lạnh lùng ít nói nhưng cũng không phải là kiểu kiêu ngạo hờ hững, chỉ đơn giản là Tú không chủ động bắt chuyện bao giờ, còn nếu có người hỏi tới thì cậu ta vẫn sẽ trả lời.
Quân tận dụng chút tử tế duy nhất còn sót lại này của Tú để bắt chuyện nên may ra cũng được cậu ta đáp lại vài câu. Nhưng chỉ cần đụng đến vấn đề cá nhân là Tú chẳng nói gì.
Quân vẫn nghĩ Tú mềm yếu hiền lành không quan tâm sự đời cho đến khi có một tên trêu Tú quá đà, nói Tú trông như con gái, sau đó bị Tú đấm chảy máu mồm.
Nhưng.
"Cậu đẹp quá." Quân vẫn không sợ chết mà hùng hồn nói vậy.
Đôi lúc Quân cũng tự hỏi tại sao mình lại quấn lấy một thằng khác như vậy, trong khi bản thân Quân chỉ cần bước ra khỏi cửa lớp là đám bạn bè rủ đi chơi liên tục, cuộc vui nào lũ bạn cũng không muốn thiếu Quân.
Có lẽ vì Tú quá đẹp?
Lý do ban đầu có thể là vì như vậy.
Nhưng hơn thế, quanh Tú như có một lực hút vô hình vậy. Không khí ảm đạm xung quanh vật thể phát sáng như Tú khiến Quân như bị hút lấy, sau đó cứ tự luân hãm vào, không muốn thoát ra.
Trong đầu Quân cứ văng vẳng âm thanh: Phải kết bạn với người này.
Muốn được gần gũi, muốn được tìm hiểu.
Ngoài việc khen Tú đẹp và cố gắng bám cậu ta thì Quân vẫn đối xử với cậu ta bình thường như những người khác thôi. Rủ đi đá bóng, chơi bóng rổ, bắn bi a, rủ đi chơi net, rủ đi ăn nhậu. Có điều sẽ luôn hỏi Tú đầu tiên sau đó mới rủ những thằng khác.
Sau nửa năm học thì Quân và Tú bị thầy giáo bộ môn thể dục bốc vào đội bóng rổ của trường vì cả hai có chiều cao vượt tiêu chuẩn vô cùng dễ nhận biết. Kể từ đó Quân và Tú tiếp xúc nhau nhiều hơn, nhờ đó mối quan hệ của cả hai trở nên thân thiết tự nhiên hơn trước khá nhiều.
Thái độ của Tú với Quân mỗi ngày đều tốt dần lên, thi thoảng không đấm Quân mỗi khi Quân khen Tú đẹp nữa. Thêm đó, nhờ có sự kết nối của Quân, dường như Tú mở lòng với mọi người hơn. Sự lạnh lùng xa cách ban đầu cũng không còn, Tú cũng không còn ở riêng một mình một thế giới như trước nữa khiến bạn bè cùng lớp vừa mắt cậu ta hơn rất nhiều.
Sau đợt xếp chỗ lần thứ hai, lần này Quân được xếp ngồi cùng Tú. Quân sướng như điên ôm chầm lấy bạn cùng bàn mà cậu mơ ước từ lâu.
Tú thấy vậy cũng không đẩy ra, chỉ cười cười.
Từ đó không thấy bàn học lớp A5 bị dịch chuyển linh tinh nữa.
Nhưng Quân gặp phải những vấn đề rất nghiêm trọng. Từ ngày được ngồi cạnh Tú, Quân dễ sơ múi cậu ta hơn bao giờ hết. Ban đầu chỉ dám dùng một ngón tay đẩy đẩy, sau đó dùng hai ngón tay chọc chọc, sau đó dùng cả bàn tay ngang nhiên cầm tay nắm chân Tú.
Trong đầu Quân cứ lặp đi lặp lại dòng suy nghĩ quái gở.
Cậu muốn được chạm vào Tú.
Rất muốn.
Muốn theo một cách kỳ cục.
Bình thường vô tình chạm nhẹ một hai cái thì chẳng sao, nhưng nếu Tú biết Quân cố tình thì cậu ta sẽ chuyển sang trạng thái tuyệt tình tuyệt nghĩa với Quân luôn. Mà thứ này với Quân còn đáng sợ hơn cả bị đấm.
Vì vậy Quân cười ha ha đi va chạm với cả lớp. Gặp ai cũng tay bắt mặt mừng để Tú nhìn thấy rằng đây chỉ là hành vi rất chi là bình thường của thằng Vũ Quán Quân này thôi. Nói đúng ra thì trước giờ Quân vẫn hay thân thiết với mọi người như vậy, chỉ là không nhiều một cách lố bịch như Quân đang cố thể hiện ra.
Tú và Quân là hai thành viên nhỏ nhất đội bóng rổ vì các thành viên còn lại đều là học sinh lớp 11 và 12. Nhưng chỉ cần luyện tập vài buổi thôi cả hai đã có tiến bộ rõ rệt, được tuyển thẳng vào đội hình chính để đi thi đấu giải thành phố.
Từ ngày Quân và Tú tham gia đội bóng rổ đại diện trường đi thi đấu, lớp 10A5 bỗng nhiên nổi lên như một hiện tượng.
Đám con gái thì thi nhau đâm đầu vào Tú, vì cái nét đẹp lạ này không phải dạng vừa chút nào. Lâu lâu lại có người lén hỏi xin số điện thoại hoặc Facebook của Tú, nhưng tất cả đều phải chịu thất bại ra về vì chẳng ai trong lớp có số điện thoại hoặc in tư khác của Tú.
Tất nhiên là trừ Quân.
Với mọi thông báo của lớp, Tú chỉ thản nhiên nói: "Cứ bảo Quân ấy."
Hai tên kè kè nhau từ sáng bảnh mắt cùng nhau đi học, ở trên lớp thì ngồi chung, ra chơi đi cùng nhau, hết giờ học đi tập bóng rổ kề vai, chiều lại đạp xe về cùng nhau.
Nhìn ứa gan đến mức thằng Hùng ngồi gần đó phải lên tiếng hỏi: "Chúng mày gay à?"
Quân nghe vậy chỉ trừng mắt: "Tao thông chết mày bây giờ. Chúng mày đâu lấy tao chai dầu ăn."
Đám xung quanh nghe vậy chỉ cười ha ha. Đúng là trông Quân và Tú có thân thiết hơn bình thường một chút nhưng đây là chuyện thường xảy ra với mấy tên chơi quá thân với nhau. Cả con gái cũng vậy, hành vi thân thiết của bọn con gái có khi còn quá quắt hơn nhiều. Một phần cũng do định nghĩa "gay" trong tiềm thức của mấy người bình thường là những thằng ẻo lả dẹo chảy nước kiểu "con mèo ngu ngốc đáng yêu méo mẹo mèo meo" Trần Đức Bo cơ. Vì vậy khi nhìn tới hành vi cử chỉ cực kì nam tính của cả Quân và Tú cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.
Đến cả Quân cũng tin là mình thẳng. Quân chỉ nghĩ là mình thích chơi với Tú thôi.
Dù chơi rất thân với nhau nhưng Quân chẳng bao giờ mời Tú đến nhà, và Tú cũng vậy. Cho tới một ngày hè cuối năm lớp 11, Tú gọi điện cho Quân nói rằng cậu ta cảm thấy buồn chán.
Quân chưa từng nghe Tú nói ra điều mà Tú muốn.
Lúc ấy Quân như nhận được thánh sủng lập tức chạy như bay ra khỏi phòng.
Tuy cả hai cùng đường về nhưng nhà Tú cách nhà Quân một đoạn khá xa, nằm ở một khu đô thị hơi hẻo lánh. Toà chung cư mà Tú ở lúc mới xây cũng thuộc dạng cao cấp của thành phố nhưng sau 10 năm cũng bị các nhà đầu tư cùng dự án chung cư cao cấp khác lấn át, so ra cũng chỉ là loại bình thường. Nhưng khi bước vào trong thì Quân thấy căn nhà của Tú cũng rộng rãi, nằm trên tầng 12 nên có view khá thoáng đãng.
Ngày hôm đó Quân mới biết thêm nhiều điều về Tú.
Bố mẹ Tú li dị năm Tú còn học cấp hai, ngôi nhà ở Hà Nội bị bán chia đôi tài sản, mẹ Tú là người gốc Hạ Long nên về đây sinh sống trong căn chung cư của ông bà ngoại để lại. Ông bà cũng đã mất được một thời gian, nơi này gần như được bỏ trống cho tới khi hai mẹ con Tú chuyển về ở.
Mẹ Tú thì làm bên các dự án đầu tư, không chỉ thường xuyên vắng nhà mà thi thoảng còn phải đi công tác xa, có khi hai tuần nửa tháng không về, chỉ có mình Tú ở nhà.
Tú nói rằng cậu ta chán ghét cái không khí ảm đạm trong nhà, mỗi lần nghĩ đến ông bà đã qua đời trong căn nhà này thì cậu ta còn cảm thấy sợ nữa. Vì từ bé Tú ở trên Hà Nội, cũng không thân thiết với ông bà ngoại cho lắm nên suy nghĩ này hoàn toàn hiểu được.
"Sao cậu không gọi tôi đến đây sớm hơn?"
Có trời mới biết, Quân cũng chán ghét ngôi nhà của bản thân kinh khủng.
Bố mẹ cậu từ xưa không được đi học cũng không có nghề ngỗng ổn định gì nên ngày ngày cứ mãi cãi nhau vì chuyện cơm áo gạo tiền, không khi nào yên ổn. Cho tới năm Quân lên cấp hai gia đình cậu mới được ông anh cả của bố bên họ nội mới phất cho ít vốn làm ăn, mở một cửa hàng bán đồ ăn sáng. Chuyện tiền nong từ đó cũng không còn quá căng thẳng, nhưng bố mẹ cậu suy cho cùng vẫn cứ xích mích mỗi ngày, tuy chung tay làm việc nhưng chửi nhau không ngớt.
Quán ăn sáng cũng là một phần lí do cậu thường xuyên dậy sớm phụ bố mẹ chuẩn bị đồ, nhưng cũng chỉ giúp khâu chuẩn bị sau đó mau mau chóng chóng đến trường. Cậu chỉ mong rời khỏi nhà lúc nào hay lúc ấy.
Quân là kết quả từ sai lầm của bố mẹ, họ nhìn Quân chưa bao giờ thấy vừa mắt. Có lẽ nếu không phải chỉ có mỗi căn nhà và cái quán bán đồ ăn sáng này làm kế sinh nhai thì họ đã li dị quách đi cho rồi.
Nhà Quân có hai phòng ngủ nhưng bố mẹ không ngủ cùng nhau, mẹ cậu thường xuyên ngủ một mình một phòng, Quân hồi nhỏ nằm cùng mẹ, lớn lên một chút thì nằm với bố.
Quân ghét cái thói ngủ vừa ngáy vừa gác chân tay của bố kinh khủng nên hầu như ngày nào cậu cũng ra ghế phòng khách ngủ xừ cho ngon. Ghế phòng khách nằm cũng khá rộng rãi thoải mái, chẳng qua chân tay Quân có hơi dài nên đôi lúc cũng hơi bất tiện. Nằm ở đây được cái vừa có thể xem ti vi tới lúc chán thì thôi, vừa không bị mất ngủ do nghe tiếng ồn và thi thoảng tỉnh giấc vì bị bố gác chân, mỗi tội là hơi nhiều muỗi.
Nghe Quân hỏi như vậy, Tú im lặng một lúc không trả lời. Qua một lúc rất lâu sau đó Tú mới nói: "Mẹ tao không thích có người lạ đến nhà đâu."
"Hả? Lý do gì lạ vậy?"
Tú nghe vậy cũng chẳng đáp. Đầu óc Quân đơn giản nên cũng không nghĩ đó là Tú đang chỉ trả lời cho có.
Mùa hè năm đó, hai người đã dành rất nhiều thời gian ở bên nhau. Chơi game, xem phim, đọc truyện, làm bài tập hè, hay đơn giản chỉ là ngồi cạnh nhau. Quân cũng thường xuyên ngủ lại nhà Tú trong suốt hai tuần mẹ Tú vắng nhà nữa.
Bố mẹ cậu thấy cậu không về cũng chẳng để tâm, chỉ hơi phật ý vì buổi sáng không có thêm người phụ việc, hai người họ thi thoảng lại ganh đua người làm ít người làm nhiều dẫn đến cãi nhau.
Những chuyện như vậy ngày trước Quân rất để ý, cậu luôn mong bố mẹ mình có thể hoà thuận. Nhưng càng lúc cậu chỉ càng cảm thấy mệt mỏi. Nếu hai người họ có thể tách nhau ra được thì cứ tách càng sớm càng tốt đi.
Mỗi ngày ngủ chung giường với Tú, Quân lại có cảm giác vô cùng kì lạ. Một tâm tư kì quái.
Dù thích động chạm nhưng riêng khi ngủ chung, Quân vô cùng quy củ nằm ở mép giường, chân tay bó chặt không dám cử động sợ bản thân làm ra điều kì quái.
Vậy nhưng, Tú lại thản nhiên gác tay chân lên người cậu khi đang trong giấc ngủ.
Thôi chết tôi rồi - Quân thầm nghĩ.
Sau mùa hè đó, Quân lúc nào cũng tiễn Tú về hẳn nhà rồi mới quay về. Đi học cũng qua trước cổng chung cư của Tú để đợi đi chung. Tần suất vắng nhà của mẹ Tú ngày một lớn nên Quân cũng rất biết vận dụng để ở lại. Mỗi tối giả vờ ngủ mơ vươn tay ôm lấy Tú vào lòng.
Vào hôm Quân dùng cái bộ dạng mắt đỏ ngầu tóc rối tung canh ở bệnh viện liên tục bốn ngày, ngồi cạnh giường nghịch bàn tay Tú mọi lúc mặc kệ ánh mắt bệnh nhân cùng phòng, đột nhiên Tú nói:
"Cậu sờ nắm nhiều người quá nhỉ?"
Quân nghe vậy xong chẳng hiểu sao cũng phun hết lời ấp ủ trong lòng mấy hôm nay: "Cậu cũng cầm tay Diệp đấy thôi. Khiêu vũ, sờ eo, ôm."
Nghe kiểu gì cũng như đang ghen tuông vậy.
Đuôi mắt Tú khẽ cong lên: "Vậy từ sau không chạm vào người khác nữa."
Quân ngắm nhìn nụ cười kia ngây ngẩn đến mức không biết phải trả lời lại thế nào.
___
Tác giả: Chị Diệp, tôi xin phép được phỏng vấn chị một chút ạ. Được vào vai trà xanh trong chính bộ truyện mình làm nhân vật chính là cảm giác gì ạ?
Diệp: Tôi là nữ chính à? Đó giờ cứ tưởng nữ phụ.